Làm Sao Để Hết Ưu Sầu - Chương 12

Tác giả: Bạch Dạ Vị Minh

Ngày hôm sau.
Mùa đông khó gặp được ngày nắng ấm áp.
Bách Khê bối rối ngồi trong quán cà phê, trong lòng không ngừng rủa xả tại sao tên đáng ૮ɦếƭ Lý Thiên Viễn còn chưa tới.
Có biết trên người cô chỉ còn lại bảy đồng nữa không, nếu dám lừa cô đến quán cà phê này làm cô leo cây, Bách Khê nhất định sẽ liều mạng để kiện ૮ɦếƭ cô nàng Điền Phương lệ đó.
Cô ngồi ở chỗ này nửa giờ, nếu không phải vì nhân viên phục vụ ở quán cà phê này rất hiểu chuyện, có lẽ Bách Khê đã sớm rời đi.
Chỉ là mỗi lần cô muốn rời đi, lại nghĩ đến chuyện hai vạn đồng đã gần trong gang tấc, cuối cùng cũng nhịn được.
Bách Khê biết, nhất định Lý Thiên Viễn không muốn bỏ tiền, cho nên mới kì kèo mè nheo không chịu đến.
Mười phút trôi qua, cuối cùng nhân viên phục vụ cũng không nhịn được chạy tới, muốn Bách Khê chọn món: “Chào tiểu thư, cô muốn chọn trước món gì không?”
Khuôn mặt Bách Khê ửng đỏ, đang chuẩn bị lắc đầu, lập tức nhìn thấy Điền Phương Lệ vội vàng đẩy cửa chính quán cà phê, mà tên Lý Thiên Viễn đáng đâm ngàn đao cũng đi theo sau. Bách Khê như trút được gán*** nói với người phục vụ: “Tôi có hẹn, chờ họ ngồi xuống sẽ bắt đầu gọi món.” Thật ra thì Bách Khê không có ý muốn uống cà phê, chờ lấy được tiền cô sẽ rời đi, về phần tính tiền, tất nhiên là do Lý Thiên Viễn phụ trách.
Bộ dạng Điền Phương Lệ xem ra là vừa mới khóc, mắt còn hồng hồng, cô ta đột nhiên kéo ghế ra ngồi xuống, tiếng vang khó nghe hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người trong quán cà phê.
Dĩ nhiên, từ trước đến giờ, Điền Phương Lệ đều không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cho nên cô ta đặt ௱ô** ngồi xuống, nói với Bách Khê: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Rốt cuộc muốn thế nào, cô còn có thể như thế nào!
Bách Khê hoàn toàn bị chọc giận, đầu năm người hại người khác còn có khí phách hơn người bị hại nhiều!
Bách Khê hừ lạnh: “Tôi không muốn như thế nào, chỉ đơn giản là cô không thoải mái thì tôi thấy sảng khoái, chỉ là chuyện đơn giản như vậy!”
“Sao cô nói chuyện…” Điền Phương Lệ vừa cãi nhau với Lý Thiên Viễn xong, tâm tình không được tốt, cho nên vừa mới nói câu đầu tiên đã lửa giận ngút trời, vào lúc này cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, mới cảm thấy có chút sợ. Thật vất vả mới khiến Bách Khê vui vẻ, chỉ dùng một ít tiền dụ là được rồi, không thể lại chọc giận cô, cho nên cô ta lập tức chuyển đề tài: “Thôi, tôi không nói nhiều với cô, cô viết một bản hợp đồng không truy cứu nữa, tôi đưa tiền cho cô.”
Nghe cô ta nói như vậy, Bách Khê cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Lý Thiên Viễn vẫn theo sát Điền Phương Lệ từ cửa đã không thể vui nổi, anh ta lập tức kéo tay áo Điền Phương Lệ , sau đó mang nụ cười giả dối lại tự nhận là rất chân thành nói: “Bách Khê, chúng ta cũng coi như là bạn học, giao tình nhiều năm như vậy, không đến nỗi xa lạ vậy chứ.”
Lời này của anh ta cũng không sai, Bách Khê cũng quen biết hai người này được ba năm rưỡi, kết quả thì sao, hai người cùng nhau phản bội cô.
Một là kẻ phụ tình, một là kỹ nữ đầy bụng là tâm cơ, đối với hai người này, Bách Khê chỉ có một câu – cô đào với chó, thiên trường địa cửu.
Đối với người tên Lý Thiên Viễn này, Bách Khê lại không thể rõ ràng hơn, lúc cô nói với về tiền với anh ta, anh ta nói lời tình cảm, lúc cô nói lời tình cảm với anh ta, anh ta lại nói chuyện tiền bạc với cô, Bách Khê lại cô tình không muốn chiều tật xấu này của anh ta!
“Ai có giao tình với hai người, cho dù có thì cũng bị hai người lau sạch rồi, bây giờ tôi có phải nên cảm ơn hai người hay không, trước khi tôi tới đây, anh cũng không nói như vậy với tôi.”
Bị nói trúng tim đen như vậy, loại da mặt dày như Lý Thiên Viễn và Điền Phương Lệ cũng có chút không chịu nổi, vẻ mặt hai người trở nên có chút lúng túng.
Lý Thiên Viễn khẩn cầu nhìn Bách Khê, nhỏ giọng nói: “Van em, chuyện đã qua cũng đừng nhắc lại nữa.”
Bách Khê nhếch miệng nở nụ cười, trong ngày đông ấm áp nó trở nên cực kỳ chói mắt, khiến Lý Thiên Viễn có chút ngây ngẩn, cô cười nói: “Anh nói không đề cập đến chuyện đã qua, anh cho anh là ai, vốn tôi cũng không muốn nói, nhưng là anh nói tới chuyện giao tình với tôi không phải sao, tôi vốn chỉ tính đến đây để nói chuyện tiền bạc với anh.”
Hình như Điền Phương Lệ đã có chút không chịu nổi, trực tiếp đưa tay vỗ bả vai Lý Thiên Viễn, sau đó Lý Thiên Viễn mới rút ví tiền từ trong bộ âu phục, chậm rì rì móc chi phiếu ra khỏi ví.
Bách Khê bình tĩnh ngồi đối diện với anh ta, nhìn vẻ mặt đau khổ của anh ta không sót gì, trong lòng vui muốn ૮ɦếƭ.
Đáng đời, trước kia keo kiệt không chịu cho Bách Khê tiêu tiền, lần này thì tốt lắm, lần duy nhất để anh ta móc ra, Bách Khê hoàn toàn không hề cảm thấy áy náy.
Đây là điều cô nên được!
“Đợi chút, trước cô phải đưa bản hợp đồng không truy cứu cô viết ra.” Lý Thiên Viễn nắm tờ chi phiếu trong lòng bàn tay, rất lưu luyến nói.
Bách Khê vui vẻ đồng ý, lất một tập tào liệu đã chuẩn bị tốt từ trong túi ra. “Đây là tài liệu, hai người ký tên vào.”
Lý Thiên Viễn và Điền Phương Lệ nghiên cứu qua nhiều lần, cũng không nghiên cứu ra lý do, bất đắc dĩ mà ký tên.
“Được rồi, tiền trao cháo múc, từ nay mấy người đi đường Dương Quan của mấy người, tôi đi đường Độc Mộc Kiều của tôi, đừng trêu chọc tôi, nếu không tôi sẽ không từ bỏ như hôm nay đâu.”
Bách Khê nói vô cùng tốt, vì cô không muốn sẽ tiếp tục có giao tình với hai người này thêm chút nào nữa.
Lại một trận im lặng, hai người đối diện không nói chuyện, chỉ có nét mặt của Điền Phương Lệ đã thả lỏng hơn một chút, mà sắc mặt Lý Thiên Viễn lại khó coi cực kì.
Cuối cùng cũng lấy được tiền mặt về trong tay, Bách Khê đặt tờ giấy mỏng trong lòng bàn tay, nhất thời toát mồ hồi.
Nói thật, trước kia cô cũng không cảm thấy tiền bạc quan trọng cỡ nào, nhưng sau khi cô đuổi mình ra cửa, lúc trong người chỉ còn lại mấy đồng, cô mấy chân thực thấy được sức mạnh của đồng tiền.
Sau khi Lý Thiên Viễn và Điền Phương Lệ ký vào tài liệu thì lập tức rời đi, ngay cả chào hỏi cũng không thèm.
Vốn Bách Khê cũng muốn rời đi, nhưng lại thấy ánh mắt mong đợi của nhân viên phục vụ, trong nháy mắt Bách Khê lập tức囧 rồi.
Ba người bọn họ nói chuyện, cũng không có chọn món, vậy chẳng khác gì chiếm dụng địa bàn ở quán cà phê nhà người ta.
Bách Khê rất hùng hổ vỗ bàn nói: “Cho tôi một ly nước đá!”
Nhân Viên phục vụ: “…”
Bách Khê gọi một ly nước đá, xài hết sô tiền mặt còn lại trong người mình.
Có điều bây giờ tâm tình cô rất vui vẻ, dù sao hiện tại cô cũng đang nắm trong tay số tiền bồi thường kếch xù.
Bách Khê nhảy lên, ra khỏi quán cà phê, đi theo đại lộ 11 trở về chung cư Lục Nguyên, cho đến lúc mở cửa cô mới thấy hai chân mình bủn rủn.
Lúc này đã là hai bà giờ trưa, nhất định cô không kịp làm cơm trưa. Bách Khê nghĩ, hiện tại cô có tiền cũng là nhờ Đỗ Khang giúp một tay, tối nay có thể xin Đỗ Khang ra ngoài ăn một bữa ngon, cũng không biết Đỗ Khang có đồng ý không.
Trải qua thời gian dài chung sống, Bách Khê cũng từ từ hiểu Đỗ Khang sâu hơn.
Đối với người bình thường mà nói, chuyện này cũng giống như trời sắp sập vậy, còn Đỗ Khang lại không như vậy. Có thể ngồi trên xe lăn mà lại giống như đang ngồi trên ngôi vua, trong thiên hạ cũng chỉ có một người.
Bách Khê lo sợ mở cửa, vốn đã chuẩn bị tinh thần nhận lấy một phen giáo huấn, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một cô gái quen thuộc – Trần Chỉ Nghiên.
Trần Chỉ Nghiên đứng trong phòng khách, trên người không mặc quần áo, vóc người xinh đẹp khiến phụ nữ thấy xấu hổ, đàn ông phải kích động.
“A! Ai cho cô mở cửa! Mau cút ra ngoài cho tôi!”
Trần Chỉ Nghiên nghe được tiếng mở cửa, sắc mặt đầu tiên là tái đi sau đó lại đỏ lên, vào lúc nhìn thấy Bách Khê thì tức giận ngập trời.
Hôm nay cô tìm đến Đỗ Khang, là vì đặc biệt muốn cùng anh tái hợp.
Vốn cho rằng anh ngã gãy chân thành tàn phế, Trần Chỉ Nghiên cũng không quá thích Đỗ Khang nữa. Nhưng sau khi về nhà nói qua chuyện này với ba mẹ, lại bị mẹ dạy dỗ. Điều kiện gia đình Trần Chỉ Nghiên không tốt, mà điều kiện gia đình Đỗ Khang thì ngược lại, thật vất vả mới trèo lên được đây, sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Mẹ cô nói rồi, vì là người tàn tật mới phải nắm trong tay. Thừa dịp hiện tại trong lòng Đỗ Khang còn chưa có ai, nếu Trần Chỉ Nghiên vẫn kiên quyết, tuyệt đối dành được tấm lòng của Đỗ Khang, đến lúc đó không sợ nhà bọn họ không cưới Trần Chỉ Nghiên. Sau khi kết hôn, tiền của Đỗ Khang nhất định sẽ do Trần Chỉ Nghiên bảo quản, đến lúc đó muốn tiêu xài bao nhiêu cũng được?
Trần Chỉ Nghiên đã quá quen cuộc sống khổ sở, vừa nghe mẹ nói vậy cô ta lập tức chạy đến nhà Đỗ Khang lấy lòng, may mắn cô nàng bảo mẫu đáng ghét Bách Khê không ở nhà, cho nên Trần Chỉ Nghiên vẫn không lên tiếng, làm bộ là người khác để Đỗ Khang mở cửa.
Cô ta cũng không hiểu, tại sao Đỗ Khang lại không muốn gặp mình như vậy, có điều mẹ cô ta còn nói, nếu Đỗ Khang không thích cô ta thì cũng không cần gấp, chỉ cần cô ta có thể xảy ra quan hệ với Đỗ Khang, không sợ nhà họ Đỗ không chấp nhận người con dâu này.
Trần Chỉ Nghiên cùng mẹ mình tính kế một phen, nhưng vạn lần cô ta vẫn không ngờ được vào thời điểm đặc sắc nhất Bách Khê lại trở về.
Thử nói xem Trần Chỉ Nghiên có thể không tức giận không?
Cạch một tiếng, cửa đóng lại, là do Đỗ Khang đóng.
Bách Khê lúng túng đứng trong phòng khách, mặc dù cảm thấy lời nói của Trần Chỉ Nghiên rất đáng ghét nhưng cô vẫn không đáp lại.
Nếu hai người thật sự ở cùng nhau, chơi cái gì cũng không phải thấy xẩu hổ, tự cô cũng biết để không quấy rầy hai người.
Đỗ Khang lạnh lùng nói: “Người phải cút ra ngoài phải là cô mới đúng, cô nhìn bộ dạng bây giờ của cô mà không thấy xấu hổ sao?”
Sắc mặt Trần Chỉ Nghiên tái nhợt, lại hung hăng trừng mắt với Bách Khê một cái.
“Đỗ Khang, em thật sự không hiểu anh thích cô gái này ở điểm nào, chỉ nhìn việc cô ta dám quyến rũ bạn trai của cô gái khác thì cũng biết không phải hạng tốt đẹp gì.” Trần Chỉ Nghiên đẩy lửa đạn sang phía Bách Khê, không chút để ý thân thể mình bây giờ còn không có quần áo.
“Trần Chỉ Nghiên, tôi nhắc lại với cô một lần cuối cùng, chúng ta đã chia tay, tôi không còn bất kì quan hệ nào với cô, nếu như cô muốn biết lí do chia tay thì nguyên nhân tôi cũng đã chuyển đến qua hộp thư của cô rồi, hiện tại thì đi ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Trái tim Trần Chỉ Nghiên nhảy lên một cái, hình như là đã dự liệu trước.
Lí do chia tay, chẳng lẽ là vì chuyện đó?
Không, không thể nào, sao Đỗ Khang có thể biết được chuyện đó…
Trần Chỉ Nghiên nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, run rẩy mở hộp thư, nhưng chữ trong tin nhắn làm mắt cô ta đau nhói.
Ha ha, thì ra là như vậy, Đỗ Khang đã sớm biết.
Trần Chỉ Nghiên cũng không nén giận được nữa, cô nhếch miệng thu dọn quần áo vương vãi trên mặt đất, những giọt nước mắt rơi trên sàn nhà cũng nhanh chóng không thấy.
Mười phút sau, phòng khách yên tĩnh lại.
Bách Khê ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm thấy đầu óc mình còn chưa kịp tiếp thu.
Một trận náo loạn, lại cứ như vậy hạ màn, quả thật giống như đang nằm mơ.
Sắc mặt Đỗ Khang vẫn bình thường như trước, nhưng dáng vẻ có chút mệt mỏi. Cho dù là anh, liên tiếp bị quấy rầy như vậy, bị mệt cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Thấy dáng vẻ lúc này của Đỗ Khang, không hiểu sao Bách Khê không nhịn được muốn an ủi anh, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể nói vài câu nhạt nhẽo: “Chân trời nào không có cỏ thơm, là cô ta không hiểu nên không quý trọng thôi.” Nói xong câu đó Bách Khê cũng cảm thấy ngớ ngẩn rồi, rõ ràng là Đỗ Khang muốn chia tay, những lời này nói ra thật sự không ổn.
Quả nhiên, Bách Khê vừa dứt lời, Đỗ Khang lập tức bị chọc cười.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của anh hiện lên nụ cười khó coi, nhưng một khi mỉm cười, lại chói mắt hơn cả ánh nắng, chói mắt khiến Bách Khê không thể mở mắt ra được.
Đỗ Khang nói: “Cô bị ngốc à, loại phụ nữ như Trần Chỉ Nghiên, sao tôi có thể yêu.”
“Hả? Chẳng lẽ anh cũng bị bắt cá hai tay rồi hả?” Bách Khê đột nhiên cảm thấy thật thần kì, một người đàn ông hoàn hảo như Đỗ Khang lại có thể có người không biết quý trọng, nếu như cô có một người bạn trai như thế này, cô tuyệt đối không buông tay.
Đợi chút, Bách Khê, rốt cuộc mày đang nghĩ gì, chẳng lẽ trong lòng mày đang bắt đầu ảo tưởng trở thành bạn gái Đỗ Khang rồi sao?
Bách Khê run rẩy lắc đầu một cái, không muốn để mình si tâm vọng tưởng nữa.
Đỗ Khang nhìn hành động có chút kì quái của Bách Khê, cười một tiếng nói. “Thật sự kì lạ sao, chia tay người yêu không phải vì bắt cá hai tay thì cũng là vì bị bắt cá hai tay, một phần hai xác xuất chẳng qua là vì hai chúng ta trùng hợp gặp trúng mà thôi.”
Bách Khê囧囧, đây có thể coi là ngụy biện.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận, Bách Khê vì lời này của Đỗ Khang mà dỡ được tảng đá trong lòng mình xuống. Cô vẫn luôn cảm thấy chuyện bị Lý Thiên Viễn bắt cá hai tay là chuyện vô cùng mất mặt, nhưng theo cách nói của Đỗ Khang, có vẻ một phần hai xác xuất bị cô gặp phải, cũng không có gì ngạc nhiên.
Bách Khê lạc quan nói: “Anh nói đúng, chẳng qua tôi thật sự không nhìn ra Trần Chỉ Nghiên là một người phụ nữ bắt cá hai tay.” Cứ như vậy, chuyện Đỗ Khang lạnh lùng với Trần Chỉ Nghiên cũng có thể chấp nhận được.
“Lý Thiên Viễn bắt cá hai tay, không phải cô cũng không nhìn ra được sao, bỏ qua đi, đầu óc của cô không thích hợp để nghiên cứu những điều này.” Đỗ Khang khinh thường nhìn Bách Khê một cái.
Bách Khê không phục: “Tôi không thích hợp nghiên cứu những thứ này, vậy anh nói xem, tôi thích hợp nghiên cứu cái gì?”
Đỗ Khang suy nghĩ một chút nói: “Nghiên cứu nên phục vụ tôi như thế nào.”
Bách Khê giận dữ, đây gọi là loại nghiên cứu gì vậy!
Kể từ hôm Trần Chỉ Nghiên xấu hổ rời đi, thế giới của hai người yên tĩnh hơn nhiều.
Trong lúc ba mẹ Đỗ Khang đi công tác nước ngoài về, còn khen ngợi Bách Khê một lần, khiến Bách Khê có chút ngượng ngùng.
Thật ra ở cùng Đỗ Khang, Bách Khê cũng không phải làm nhiều, trừ ngày đầu tiên Đỗ Khang cố ý bắt cô dọn dẹp khắp phòng ra, mỗi ngày đều sẽ có người làm theo giờ đến dọn dẹp.
Nhiệm vụ mỗi ngày của Bách Khê là nấu cơm, ăn cơm, chơi với mèo, một tháng như vậy trôi qua, cô lại tăng thêm vài cân.
Ngày mùng 1 tháng 4 là ngày cá tháng tư, Bách Khê được Đỗ Khang đặc biệt cho phép ra ngoài đi chơi cùng với Lam Tiểu Tuyết.
Theo như nguyên văn câu nói của Đỗ Khang: “Bách Khê cũng đã làm việc vất vả, cũng nên có một ngày nghỉ.”
Bách Khê vốn đã miễn dịch với lời nói ác độc của Đỗ Khang, cũng không quan tâm nhiều như vậy, vui vẻ xách túi ra ngoài.
Kể từ khi trở thành bảo mẫu riêng của Đỗ Khang và ba con mèo nhà anh, Bách Khê đã lâu không đi chơi với Lam Tiểu Tuyết rồi. Bây giờ cô không chỉ có túi tiền bồi thường, còn có một vạn tệ tiền lương vừa ra lò, hiện tại cô vui vẻ hơn một tháng trước nhiều.
Lam Tiểu Tuyết và Bách Khê vừa thấy mặt nhau đã chạy thẳng đến quán lẩu, lúc hai người cùng học trung học chỉ thích ăn món cay năm xu ở trước cổng trường, lên đại học chỉ thích ăn lẩu.
Nhiều ngày như vậy chưa được ăn lẩu, Bách Khê sắp không nhịn được rồi, vừa lấy thực đơn lập tức gọi ba đĩa thịt, sau đó nhẹ nhàng đưa thực đơn cho Lam Tiểu Tuyết nói: “Thoải mái chọn đi, hôm nay mình vừa nhận lương, mình trả.”
Lam Tiểu Tuyết nghi ngờ nhìn Bách Khê, có chút không tin nói: “Cậu coi mình là đồ ngốc sao, cậu mời khách?”
Lời này cũng không khách khí, cái gì mà cậu!
Bách Khê trợn mắt nhìn Lam Tiểu Tuyết một cái nói: “Mình là người nhàm chán vậy sao, nói cho cậu biết, bừa cơm hôm nay, mình không thể không mời.”
“Vậy thì tốt, mình cũng không khách khí.”
Chỉ thấy Lam Tiểu Tuyết nhanh chóng cầm Pu't, viết lên thực đơn mà như vẽ tranh, tập trung tinh thần một lúc lây, mới cười như hồ ly ngẩng đầu lên.
“Bách Khê, nói đi, Đỗ Khang phát nhiều tiền lương khiến cậu hào phóng như vậy.” Lam Tiểu Tuyết vừa giao thực đơn cho nhân viên phục vụ vừa hỏi Bách Khê.
“Cậu không biết, mình nghĩ là Chu Kỳ đã nói cho cậu biết.” Bách Khê cởi bỏ chiếc áo khoác vừa dày vừa nặng, tự nhiên nói.
“Lương một tháng là một vạn thật sao? Cậu nhận được công việc tốt như vậy sao không nói cho mình, vậy nhà đó còn thiếu bảo mẫu không, loại xinh đẹp này.”
Bách Khê liếc Lam Tiểu Tuyết một cái, cảm thấy rất bất đắc dĩ với tính tình bạn tốt, nhưng cũng không có biện pháp cứu vãn. Cô lạnh lùng ngồi một bên dội nước lạnh. “Tỉnh ngộ đi Lam Tiểu Tuyết, cậu cảm thấy bạn trai cậu sẽ để cậu sống chung với một người đàn ông xa lạ trong một căn hộ sao, chăng lẽ cậu ta không ghét cái mũ xanh lục trên đầu mình sao?”
Trừ khi Chu Kỳ mất trí mới để cho Lam Tiểu Tuyết làm loại công việc này, hơn nữa, bản thân Chu Kỳ cũng có tiền, nếu không phải bản tính Lam Tiểu Tuyết bướng bỉnh không chịu dùng tiền của Chu Kỳ, cô nàng sớm đã biến thành đại gia rồi.
Nhắc tới bạn trai mình, Lam Tiểu Tuyết lộ vẻ mặt có chút tức giận, thu hồi vẻ mặt kích động, bĩu môi nói: “Anh ấy cũng không thông minh như vậy đâu, căn bản là một tên đầu heo không hiểu gì.”
“Chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy?” Bách Khê nhận thấy trong giọng nói của Lam Tiểu Tuyết có gì đó không đúng, lập tức hỏi.
“Một đống chuyện không tốt, không nói đến cũng được, hay là cậu nói chuyện cậu và Đỗ Khang đi, một tháng đã qua, cậu cũng sớm tóm được chứ?”
“Cái gì mà tóm được hay không tóm được, mình và anh ấy không có chút quan hệ nào.”
Không biết vì sao, Bách Khê nói ra những lời này xong lại thấy đỏ mặt, đúng lúc này nhân viên phục vụ bưng nồi lẩu lên, vậy cô mới không bị cô nàng Lam Tiểu Tuyết phát hiện cô có gì đó không đúng.
Nói thật, mặc dù hiện tại Đỗ Khang đang ngồi trên xe lăn, hơn nữa còn thường dùng lời nói ác độc trêu chọc cô làm thú vui, nhưng Bách Khê lại rất khó sinh ra cảm giác ghét bỏ anh, thậm chí còn có chút cảm giác yêu thích. Thứ nhất là vì Đỗ Khang quá đẹp trai, bách Khê thật sự không nỡ tức giận với khuôn mặt xinh đẹp đó; thứ hai Đỗ Khang là một người trong nóng ngoài lạnh, mặc dù lời nói của anh ác độc, nhưng phần lớn thời gian vẫn luôn quan tâm đến cô.
Nhất là có một ngày, máy tính của Bách Khê bị hư phải mượn máy của Đỗ Khang, thần xui quỷ khiến gì cô lại mở ra một văn bản.
Trong đoạn văn bản ghi chép một ít số hiệu, nhìn kỹ, đây chính là bài viết của người ẩn danh trên diễn đàn ngày hôm đó, nhưng mà bên trong đoạn văn bản này, chứng cứ lại càng rõ ràng, đầy đủ hơn.
Bách Khê lập tức hiểu rõ, thì ra người ngày đó ra tay giúp cô chính là Đỗ Khang!
Sau khi biết chuyện này, Bách Khê cảm thấy cảm giác của mình đối với Đỗ Khang đã hoàn toàn thay đổi, từ lúc mới đầu chỉ là một chút cảm tình, bây giờ đã biến thành một loại tình cảm không nói rõ được.
Tất cả đều đã thay đổi.
Nhưng Bách Khê lại không có đủ dũng khí để nói loại tình cảm thành lời, vì cô căn bản còn không hiểu rõ Đỗ Khang.
Rốt cuộc đối với Đỗ Khang cô là gì, Bách Khê không xác định được; rốt cuộc Đỗ Khang có ý gì khác với cô hay không, Bách Khê cũng không xác định được.
Cho nên cô chỉ có thể giấu phần tình cảm này dưới đáy lòng, yên lặng thích, thâm chí là Lam Tiểu Tuyết, cô cũng không có ý định nói ra.
Hiệu suất của quấn ăn này rất nhanh, chỉ trong lát các món thịt đã được bày đầy trên bàn, hai kẻ tham ăn vừa nhìn thấy thịt thì lập tức như hai kẻ điên, một lúc sau rau được bẩy thì cũng không còn sức để ăn nữa.
Nhưng phong cách của hai người là không thể lãng phí, cho nên chỉ tạm thời ngưng chiến mốt lát,lại bắt đầu tính toán chuẩn bị tái chiến.
Lam Tiểu Tuyết vuốt ve cái bụng tròn vo nói: “Không được, hôm nay chúng ta nhất định phải ăn hết, chúng ta chia đồ ăn còn dư lại, nếu ai ăn mà còn dư thì phải đồng ý với một điều kiện của đối phương.”
“Cậu lại có ý định xấu gì vậy, nói cho cậu biết, cậu cũng đừng đánh chủ ý vào Đỗ Khang, mình không chọc nổi.”
Dù sao Bách Khê và Lam Tiểu Tuyết cũng có vài chục năm giao tình, chẳng lẽ cô lại không nhìn ra được Lam Tiểu Tuyết lại chuẩn bị có ý xấu gì, lập tức bác bỏ ý định của Lam Tiểu Tuyết.
Nhưng Lam Tiểu Tuyết cũng đâu phải là đèn đã cạn dầu, dù không tính kế được, cô cũng sẽ không bỏ cuộc.
Trong lúc hai người ăn xong cơm, đang đứng trước quầy tính tiền, cô trực tiếp lấy điện thoại của Bách Khê nhắn một tin cho Đỗ Khang.
Mặc dù Bách Khê vẫn luôn không thừa nhận, nhưng Lam Tiểu Tuyết có thể nhìn ra, Bách Khê nhất định là có ý với Đỗ Khang, cô nghĩ thấy hai người mà tiếp tục như vậy cũng không phải là một cách hay, cho nên lập tức giúp hai người đẩy một tay.
Đợi đến khi Bách Khê trở lại, Lam Tiểu Tuyết làm bộ như không có gì khoác tay Bách Khê, lôi kéo cô đi về phía cửa chính.
“Tiểu Tuyết, nếu cậu bận thì vê, còn nếu không bận thì đi dạo phố mua vài bộ quần áo với mình…” Cũng lâu rồi Bách Khê không mua quần áo mới, cũng từng bị Đỗ Khang nói cô mặc tới mặc lui một bộ quần áo bẩn thỉu, cho nên hôm nay vất vả lắm mới được ra cửa một lần, cô định mua thêm cho mình vài bộ quần áo.
Mặc dù biết mình rất ít tiền, nhưng Bách Khê lại muốn Đỗ Khang nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của mình một lần, huống hồ những bộ quần áo cũ kia của cô lại nhất định không có khả năng đó rồi.
Lam Tiểu Tuyết gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, nhanh đi mua vài bộ quần áo thật đẹp, mê hoặc ૮ɦếƭ cái vị ở trong nhà đó đi.”
Khuôn mặt của Bách Khê đỏ lên, quả thật không muốn tiếp tục nói chuyện với Lam Tiểu Tuyết nữa.
“Nói cái gì vậy, mình chỉ mua vào bộ quần áo bình thường thôi!”
“Ai ya, xấu hổ đúng không…” Thật vất vả Lam Tiểu Tuyết mới có thể thấy được Bách Khê đỏ mặt, sao có thể dễ dàng bỏ qua, nhất định phải trêu ghẹo cô thật lâu mới thả đi.
Bách Khê cao 1m65, da trắng, khuôn mặt đẹp, hơn nữa tuổi còn trẻ, trang điểm một chút tuyệt đối là một mỹ nữ. Cô và Lam Tiểu Tuyết,một người có phong cách nhẹ nhàng, một người phong cách đáng yêu, đi trên đường liên tiếp nhận được sự chú ý, người muốn đến gần cũng nhiều vô kể, cuối cùng hai người không thể không trở về.
Sau khi đưa Lam Tiểu Tuyết về trường, Bách Khê mới trở về chung cư Lục Nguyên.
Trong lòng cô có chút thấp thỏm, nhớ lại lời lam Tiểu Tuyết vừa nói với mình, thích là phải dũng cảm theo đuổi, đừng có chờ đến lúc anh ta trở thành chồng người khác rồi ở đó mà đau khổ.
Song khi lấy điện thoại di động ra, phần thấp thỏm này lại hoàn toàn thay đổi.
Là tin nhắn từ Đỗ Khang: “Ừ, cô về rồi nói.”
A, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Bách Khê thanh toàn tiền xe, đôi tay run rẩy mở hộp tin, một tin nhắn tỏ tình to gan đập ngay vào mắt cô.
Bách Khê: …
Lam Tiểu Tuyết, cậu ra đây, mình đảm bảo không đánh ૮ɦếƭ cậu!
Bách Khê đáng thương đừng ở trước cửa chung cư lại chậm chạp không dám mở, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Lam Tiểu Tuyết, ai biết cô nàng thông minh đó lại có thể không nhận.
Lần này đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà cũng không nói được.
Cô phải nói với Đỗ Khang để cái ૮ɦếƭ của cô đỡ thảm hơn một chút đây?
Trò chơi ngày cá tháng tư? Có lẽ sẽ trực tiếp nhận lấy cơn thịnh nộ như bão táp.
Bạn cô làm loạn? Có vẻ cũng không tốt hơn là bao.
Nghĩ tới nghĩ lui, đứng ở cửa hồi lâu,cuối cùng Bách Khê cũng hạ quyết định, thì dứt khoát nói thắng đi.
Cô nghĩ, thật ra con người Đỗ Khang cũng không tệ, chỉ cần cô đủ chân thành, cô tin Đỗ Khang sẽ không cười nhạo mình.
Bách Khê lấy hết dũng khí mở cửa chống trộm ra, không ngờ lại phát hiện, Đỗ Khang không có ở nhà.
Thật vất vả mới lấy đủ tình cảm ra để nói, Đỗ Khang lại không có ở nhà.
Bách Khê cảm thấy lòng mình như cắt ra từng mảnh để mèo ăn rồi.
Qua mười phút, lại tiếp tục mười phút….
Bách Khê nhìn tin nhắn trong điện thoại di động, khổ sở muốn rơi nước mắt.
Nói là chờ mình trở lại rồi nói, đều là gạt người!
Bách Khê đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Đỗ Khang đoán được tin nhắn đó là tin nhắn ngày cá tháng tư, cho nên mới nhắn lại như vậy, mà cô lại ngu ngốc muốn tỏ tình, đúng là ngớ ngẩn hết sức.
Có câu nói thế này, Valentine có bao nhiêu sự lừa dối trốn trong lời ngon tiếng ngọt, ngày Cá tháng tư có bao nhiêu chân tình trốn trong sự lừa gạt.
Cho đến khi cảm giác này rơi lên người mình, Bách Khê mới phát hiện ra nó khổ sở đến thế nào.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Một dáng người đàn ông cao lớn đi vào, sau đó rất tự nhiên đóng cửa chống trộm lại.
Bách Khê ngồi trên ghế salon vẻ mặt như sau - (⊙o⊙)
“Đỗ Khang, chân của anh không bị thương sao?”
“Chẳng lẽ tôi không được phép bình phục sao?” Đỗ Khang lạnh lùng mắng.
Bách Khê soạt một cái, đột nhiên đứng thẳng lưng, đâu óc còn chưa hồi phục nói: “Không phải, ban đầu anh đã nói tôi phải chăm sóc anh bốn tháng, tôi còn tưởng rằng phải hơn bốn tháng nữa anh mới hoàn toàn hồi phục?”
Đỗ Khang *** khoác, sau đó nhìn vào mắt Bách Khê, lúc này cô còn cảm thấy bị áp bức hơn khi anh ngồi trên xe lăn.
“Những chuyện này đều không quan trọng.”
“Chuyện này còn không quan trọng, là quá quan trọng có được không!” Bách Khê hét lên trong lòng.
Cô không phản bác Đỗ Khang, vì cô phát hiện, bây giờ Đỗ Khang quả thật rất đáng sợ, Đỗ Khang tiến thêm mấy bước, Bách Khê lại không tự chủ lùi lại mấy bước.
“Anh muốn làm gì?” Bách Khê theo bản năng đưa tay lên che ***.
Đỗ Khang nhìn thấu sự sợ hãi trong lòng Bách Khê, giọng hơi uất ức: “Tôi còn có thể làm gì, là cô tỏ tình với tôi trước, chẳng lẽ cô hối hận rồi sao?”
Bách Khê cảm thấy, hiện tại cô hối hận còn kịp sao?
Hiển nhiên là đã quá muộn rồi.
Mặt cô đỏ bừng cúi đầu, nhưng đang khắng cự lại ánh mắt của Đỗ Khang, nhưng một giây sau, một đôi bàn tay mạnh mẽ vòng qua eo cô.
Một giọng nói từ tình không hề báo trước vang lên bên tai cô, khiến trong nháy mắt, thân thể của Bách Khê không chống đỡ nổi nữa.
Anh nói. “Bách Khê, bây giờ mới hối hận, chậm rồi.”
Đây là lần đầu tiên Đỗ Khang gọi tên cô một cách hoàn chỉnh, giọng nói dễ nghe như có thể khiến lỗ tai mang thai.
Bách Khê mơ mơ màng màng, cũng không biết đôi môi bị chiếm đoạt từ lúc nào.
Lúc đầu chỉ lướt qua một chút rồi dừng, sau đó lại trở nên dũng mãnh lạ thường, giống như một con dã thú nhắm vào con mồi của mình.
Nụ hôn qua đi, Bách Khê ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon, cảm thấy như có chỗ nào không đúng.
Cô nhìn Đỗ Khang tự nhiên đi lại, căn bản không có dáng vẻ chân vừa khôi phục, chẳng lẽ trước kia anh làm bộ bị gãy chân!
Trong lòng Bách Khê đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành, như từ khi bắt đầu cô đã bị gài bẫy vậy!
Rất lâu sau, mỗi khi nhắc lại chuyện này, Bách Khê đều tức đến nghiến răng, nhưng mỗi lần Đỗ Khang đều vô cùng thuần thục tránh đi vấn đề mấu chốt.
Cho đến khi Bách Khê ép hỏi anh em tốt của Đỗ Khang, Chu Kỳ, lúc này mới biết được chân tướng.
Thì ra người từ đầu đã yêu không phải là cô, mà là tên trong nóng ngoài lạnh ૮ɦếƭ đi vẫn kiêu ngạo Đỗ Khang; thì ra trước kia Đỗ Khang đã biết Bách Khê, còn thầm mến Bách Khê rất lâu.
Nhưng Đỗ Khang là người kiêu ngạo như vậy, vẫn không chịu đi tỏ tình, anh đợi Bách Khê yêu mình, lại không nghĩ đến Bách Khê thô thần kinh, căn bản không biết anh.
Cho đến năm thứ tư, cuối cùng Đỗ Khang cũng không nhịn được nữa, lúc này mới xảy ra sự kiện bị tai nạn xe.
Sau khi nghe xong chân tướng, Bách Khê chỉ im lắng, nếu Lam Tiểu Tuyết không thay cô nhắn tin nhắn đó, chẳng lẽ Đỗ Khang vẫn thật sự ngồi xe lăn bốn tháng sao?
Chỉ là dù người đàn ông này vừa kiêu ngạo vừa ăn nói khó nghe, còn thích nhất nói móc cô, tình cảm của hai người lại mấy năm mà vẫn tốt như một ngày.
Sau đó Bách Khê được như nguyện đi du học ở Anh, còn chia xa Đỗ Khang thật lâu, thậm chí thỏa mẫn vô số yêu cầu vô lý của Đỗ Khang, nhưng ngay ngày hôm sau đến Anh, Bách Khê mới phát hiện ra, Đỗ Khang cũng xin trường đại học A, hơn nữa cũng đã thuê xong phòng ốc, vì vậy hai người lại cãi nhau một hồi.
Cãi nhau thì cãi nhau, cuộc sống vẫn tiếp tục trôi.
Bách Khê cảm giác những tên đẹp trai có tiền lớn lên đều không dùng được, cho đến khi cô gặp Đỗ Khang; trước kia Đỗ Khang cảm thấy phụ nữ *** lớn chỉ là phế vật, cho đến khi anh gặp Bách Khê,
Cũng coi như đã đâu vào đấy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc