Làm Sao Để Hết Ưu Sầu - Chương 09

Tác giả: Bạch Dạ Vị Minh

Thỏa hiệp.
Editor: Lin
Bách Khê ở một bên yên lặng nghe Đỗ Khang nói chuyện điện thoại, càng nghe càng cảm thấy Đỗ Khang là người giảo hoạt, gian trá.
Nhưng xét thấy Đỗ Khang đang tranh thủ quyền lợi cho cô, Bách Khê vẫn thật sự vui mừng.
Nhất là lúc Đỗ Khang nói muốn Lý Thiên Viễn phải cầm hai vạn đồng giải quyết chuyện này, khiến giọng nói Lý Thiên Viễn ở đầu bên kia trở nên ấp úng.
Là bạn gái trước của Lý Thiên Viễn, Bách Khê dĩ nhiên hiểu rõ người đàn ông này, muốn Lý Thiên Viễn lấy ra hai vạn đồng, chuyện này còn khó khăn hơn cắt một miếng thịt trong lòng anh ta.
Rất hiển nhiên cả hai bên đều mở loa ngoài, Điền Phương Lệ vừa nghe hai vạn đồng là có thể giải quyết chuyện này, lập tức lau sạch nước mắt nói vào trong điện thoại: “Hai vạn đồng thì hai vạn đồng, sau khi đưa cho cô rồi không cho phép cô nói lại chuyện này nữa!”
Điền Phương Lệ nghĩ rất đơn giản, có thể sử dụng tiền giải quyết quả thực là chuyện đơn giản nhất, dù sao từ nhỏ cô cũng không phải nộp tiền phạt như thế này, cũng không coi hai vạn đồng là chuyện gì to tát, trực tiếp lôi kéo tay của Lý Thiên Viễn. “Anh lập tức đưa tiền cho bọn họ đi, em thật sự không muốn có tiền án.” Mặc dù thường ngày, nội tâm của Điền Phương Lệ hơi độc ác một chút nhưng bản chất của cô vẫn là một cô gái chưa ra ngoài xã hội, cực kì sợ hãi tòa án. Cô cũng không ngờ chỉ một phút tức giận làm chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả lớn như vậy.
Cô nghĩ, sau khi giải quyết chuyện này, cô sẽ không đi trêu chọc Bách Khê nữa.
Sắc mặt Lý Thiên Viễn tái nhợt, sau đó không chút để ý an ủi Điền Phương Lệ mấy câu: “Em đừng sợ bọn họ, chẳng lẽ tòa án là do bọn họ mở, muốn kiện thì kiện sao.”
Điền Phương Lệ nhìn Lý Thiên Viễn cười lạnh hai tiếng: “Anh không sợ sao, đến lúc đó bị kiện lên tòa còn không phải là anh.”
“”Kiện thế nào thì kiện, tòa án sẽ không xử em bồi thường hai vạn đồng, bọn họ yêu cầu như vậy, chính là công phu sư tử ngoạm, để chúng ta lọt hố đó.” Lý Thiên Viễn đã sớm cúp điện thoại, giờ phút này đang uốn ba tấc lưỡi giảng giải cho Điền Phương Lệ. “Tiểu Lệ, thật ra thì bọn họ cũng không có chứng cứ là do em làm, trên mạng internet, tòa án cũng đều không nhận.”
Điền Phương Lệ bị Lý Thiên Viễn nói cho chóng mặt, thiếu chút nữa thì tin tưởng, nhưng cô là sinh viên năm cuối đại học, đã từng đọc qua những cái này, cũng không phải phụ nữ nông thôn không biết gì. Ai nói tòa án không nhận những vụ việc trên mạng xã hội, mấy năm nay, tội phạm trên internet đang là điểm nóng, trừ khi Lý Thiên Viễn không để ý chuyện bên ngoài mới không rõ ràng lắm. Cô nhìn vào ánh mắt của Lý Thiên Viễn, đột nhiên tỉnh ngộ.
“Lý Thiên Viễn, thật ra thì anh không chịu bỏ tiền cho tôi đúng không?”
Một câu nói, lập tức cắt đứt tài ăn nói của Lý Thiên Viễn, anh thật sự không chịu móc hai vạn đồng, nhưng chuyện này lại không thể để Điền Phương Lệ biết. Anh vội vã giải thích: “Tiểu Lệ, sao anh lại không chịu bỏ tiền cho em, anh chỉ cảm thấy móc tiền dùng vào việc như vậy không tốt lắm, là cái hố của chúng ta.”
Điền Phương Lệ nhớ lại những lúc hai người đi chung với nhau, căn bản đều do cô bỏ tiền ra thì càng không nghe Lý Thiên Viễn giải thích, cô cười lạnh: “Tốt lắm, tôi không buộc anh móc hai vạn đồng, anh mua cho tôi một cái túi Louis Vuitton, dù sao cũng phải tính cho có lợi chứ?”
“Tiểu Lệ…”
Lý Thiên Viễn vẫn muốn tìm cớ, nhưng Điền Phương Lệ trực tiếp ngắt lời anh ta. “Tôi không muốn nghe anh lải nhải, anh nói xem, anh có mua cho tôi hay không!” Cô thích Lý Thiên Viễn, không sai, nhưng nếu LÝ Thiên Viễn không thích cô, cô cũng không chuyện ý ngã vào.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Trên mặt Lý Thiên Viễn là nụ cười khổ: “Em cũng không phải không biết, trong tay anh thật sự không có nhiều tiền như vậy.” Dù có, anh cũng không thật sự lấy ra mua cho Điền Phương Lệ một cái túi hàng hiệu, chính anh cũng chưa được sử dụng đó!
“Ha ha, anh là không muốn mua cho tôi đúng không, đồ cưới của nhà tôi là một chiếc xe và một căn nhà, anh thì có cái gì, cũng không thể tay không bắt bày sói trắng chứ?” Điền Phương Lệ liếc mắt, bình nứt không sợ bể nói: “Dù sao anh cũng xem đó mà làm, mua túi hay bỏ tiền, không làm được thì lập tức chia tay.” Cô không sợ chia tay, dù sao xe và phòng ốc đều viết tên cô, nếu không ba mẹ cũng không đồng ý cho cô qua lại với tên sinh viên nghèo rớt mùng tơi Lý Thiên Viễn này.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Mà Lý Thiên Viễn thì ngược lại, vừa nghe con vịt sắp đun sôi này sẽ bay, anh sao có thể không nóng nảy.
Nhà Lý Thiên Viễn ở một vùng quê xa xôi, đến đây làm một sinh viên đại thật sự không dễ dàng, mà anh còn là một người đàn ông sĩ diện hão. Bốn năm đại học cũng không xin trợ cấp, một mình làm đủ mọi nghề để đến được ngày hôm nay. Anh tất nhiên là muốn ở lại thành phố này, nhưng đối với anh bây giờ mà nói, mưa nhà mua xe là chuyện không thể nào mơ tới. Mà Điền Phương Lệ lại trùng hợp có thể thỏa mãn tất cả, cho nên anh còn không kịp nói chia tay đã đến với Điền Phương Lệ, so sánh với người bạn gái trước nghèo khổ Bách Khê, lựa chọn Điền Phương Lệ là chuyện đương nhiên.
Dáng dấp của Điền Phương Lệ cũng không phải dễ nhìn, chỉ là một người bình thường, nhưng mà cô có tiền, cho dù đứng tên phòng ốc và ô tô không phải là Lý Thiên Viễn, nhưng sau khi kết hôn, anh cũng đã có thể tùy tiện sử dụng những món đồ này, so sánh với những gì trước kia anh phấn đấu, không phải quá hạnh phúc rồi sao.
Bất kể thế nào, Lý Thiên Viễn cũng không buông Điền Phương Lệ, một khi Điền Phương Lệ muốn chia tay với anh, anh thật sự không còn cái gì cả, như vậy cuộc sống của anh lại trở về những ngày chen chúc trên xe buýt, ở trong phòng cho thuê, nhưng anh không bao giờ muốn trải qua cuộc sống đó một lần nữa.
“Tiểu Lệ, em đừng đùa kiểu này, chúng ta có thể đến với nhau là điều không dễ dàng, về sau không cho phép em tùy tiện nói lời chia tay.” Lý Thiên Viễn tiến lên một bước ôm lấy Điền Phương Lệ, thân mật nói.
Điền Phương Lệ thấy Lý Thiên Viễn ôm mình, trong lòng cũng không còn khó chịu như vậy nữa, nhưng hiện tại chuyện của Bách Khê cần phải nhanh chóng được giải quyết, cô cũng không muốn có một ngày mình nhận được lệnh triệu tập của tòa án.
“Lý Thiên Viễn, anh hãy giúp em một chút đi, chuyện này nhất định không được để cho ba em biết, nếu không thế nào ông ấy cũng sẽ đánh em một trận.” Điền Phương Lệ nũng nịu cọ vào người Lý Thiên Viễn, giữa hai người lại thân mật thêm mấy phần.
Lý Thiên Viễn cân nhắc một chút về sức nặng của hai vạn đồng với phòng ốc và xe hơi, không thể làm gì khác hơn là gật đầu. “Yên tâm đi, anh sẽ giải quyết.”
Hai người ôm chặt nhau, rất nhanh, căn phòng tràn ngập không khí thân mật, về phần thật hay giả, thì cũng chỉ có người trong cuộc biết.
Bách Khê nhận được tin nhắn của Lý Thiên Viễn, nói buổi chiều mình mang tiền đến rồi sẽ gọi cho cô, nhưng cô phải đưa một phần tài liệu nói mình sẽ buông tha, không truy cứu trách nhiệm của Điền Phương Lệ nữa.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Sau khi nhận được tin nhắn, Bách Khê lập tức nói cho Đỗ Khang, chia sẽ tin tức vô cùng tốt đẹp này cho Đỗ Khang.
Đối với Bách Khê mà nói, thật sự không có gì nghiêm trọng cả, tiền mới là trước nhất, có hai vạn đồng này trong tay, cô thật sự có thể tạm thời yên lòng.
Đỗ Khang nhìn bộ dạng huơ tay múa chân này của Bách Khê thì chỉ khịt mũi coi thường: “Không có chút tiền đò, có hai vạn đồng, cô đã vui mừng đến như vậy.”
Hiện tại tâm tình của Bách Khê rất tốt, cảm thấy lời nói ác độc của Đỗ Khang cũng không đến mức khó nghe, cô vui sướng nói: “Anh thì biết cái gì chứ, trên thế giới này chỉ có tiền bạc và thức ăn ngon mới không phản bội mình.”diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Đỗ Khang nhíu mày: “Đã như vậy thì cô nên làm cơm trưa đi, trưa nay có khách tới.”
Bách Khê thu lại nụ cười, lại có khách muốn tới, còn có thể vui vẻ được không, phải biết là trong tủ lạnh thức ăn cũng không đủ nữa rồi!
“Cái đó… trong tủ lạnh không còn nhiều thức ăn…” Bách Khê ngượng ngùng nói.
Gương mặt có chút ửng đó, có lẽ là vì cô cảm thấy gần đây mình ăn hơi nhiều. Một kẻ tham ăn bị phong ấn trong một tháng, phong ấn vừa được mở ra, kết quả không cần nghĩ cũng biết…
Mặt Đỗ Khang không tỏ vẻ gì chỉ đưa tay lên đẩy mắt kính trên sống mũi. “Chẳng lẽ cô cần mua thức ăn còn phải nói cho tôi biết sao?”
Bách Khê bối rối, cô cũng không thể nói với Đỗ Khang, hiện tại trên người cô chỉ còn bảy đồng chứ?
Cũng không biết có phải Đỗ Khang nghe được tiếng lòng của Bách Khê hay không, anh chỉ chỉ ngăn kéo. “Ở đó có tiền sinh hoạt, cô cầm dùng đi.”
Bách Khê cảm giác như mình gặp được thiên sứ.
Khuôn mặt thiên sứ, tấm lòng thiên sứ, hoàn mỹ thể hiện trên một con người, cho dù sáng nay cô có tức giận người này, nhưng hình tượng huy hoàng của Đỗ Khang cũng không có dấu diệu giảm đi!
“Tôi sẽ đi siêu thị ngay bây giờ!” Bách Khê tràn ngập sinh lực nói.
Ánh mắt Đỗ Khang nhìn lướt qua khuôn mặt Bách Khê, khóe miệng khẽ nhếch lên cười như không cười, nhưng khi Bách Khê nhìn về khuôn mặt anh, anh lại quay lại thái độ ngồi nghiêm chỉnh rồi.
“Anh có cần mua đồ gì không?” Bách Khê nhớ lại tủ lạnh tràn ngập đồ ăn vặt, cảm thấy Đỗ Khang có lúc cũng rất dễ thương.
Đỗ Khang suy nghĩ một chút, lại nói: “Tôi đi cùng cô.”
Hai mắt Bách Khê lập tức trợn tròn, Đỗ Khang muốn đi siêu thị với cô, có lầm không vậy…
“Kinh ngạc như vậy làm gì, người tàn tật không thể đi dạo siêu thị sao?” Bách Khê nhìn mặt Bách Khê, vẻ mặt như nói cô kì thị người tàn tật, nhìn khiến Bách Khê chỉ muốn chui xuống đất cho xong.
Bách Khê nghĩ, Đỗ Khang nói cũng phải, không phải chỉ là ngồi xe lăn thôi sao, có gì kì quái. Người trong cuộc còn không quan tâm, cô còn phải nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Hai người cùng nhau đi đến siêu thị, Bách Khê ngạc nhiên phát hiện, dọc theo đường đi, thậm chí cô còn không cần phải đẩy xe lăn giúp Đỗ Khang.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng Đỗ Khang còn vô cùng thuần thục, hình như trước kia, anh cũng thường chạy qua đây mua đồ.
Bách Khê bối rối, cô đi theo sau lưng Đỗ Khang chỉ có nhiệm vụ phụ trách cầm đồ, cô cảm giác như mình là một nha hoàn thời cổ đại.
Vật vả mua xong, hai người vừa về nhà mới phát hiện khách đang đứng trước cửa rồi.
Lam Tiểu Tuyết ôm hông Chu Kỳ, cười giống như một còn hồ ly: “Chào anh, Đỗ Khang, tôi là bạn gái Chu Kỳ.”
Con nhóc ૮ɦếƭ tiệt, lại dám không nói với cô là đã tới rồi, còn dám bỏ rơi cô, Bách Khê nghiến răng nghiến lợi nhìn Lam Tiểu Tuyết, cảm giác mình đã chọn lầm bạn tốt.
Đỗ Khang vẫn như cũ, lạnh lùng gật đầu, không có chút vẻ mặt gì.
Thấy dáng vẻ của Lam Tiểu Tuyết, trong lòng Bách Khê không tự chủ được cho Đỗ Khang một điểm khen.
Làm tốt lắm!
“Được rồi, Bách Khê, mau mở cửa đi, mình chờ được nếm thử tài nấu nướng của cậu…” Lam Tiểu Tuyết liếc mắt sang nhìn Bách Khê, sâu xa nói.
Bách Khê bị ánh mắt người này nhìn cho phát run, đi vào căn phòng ấm áp cũng không trở được bình thường.
Con nhóc Lam Tiểu Tuyết này lại có mưu mà chước quỷ gì rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc