Làm Sao Để Hết Ưu Sầu - Chương 03

Tác giả: Bạch Dạ Vị Minh

Đỗ Khang.
Editor: Lin
Sau khi Chu Lỳ đưa địa chỉ cho Bách Khê, lập tức mang bạn gái kiêm bạn thân của Bách Khê ra ngoài đi dạo chơi rồi.
Một mình Bách Khê đi trên phần đường dành cho người đi bộ một hồi, vừa đi vừa nghỉ, đi dạo lung tung không có mục đích gì.
Thật ra thì có một số việc cô vẫn không nói với Lam Tiểu Tuyết, cô đã gửi đơn đi học nghiên cứu sinh ở Anh rồi, hơn nữa cũng nhận được offer, thậm chí nhà trường cũng đồng ý chu cấp một phần học bổng. Phần học bổng này không khác gì viên than sưởi ấm Bách Khê trong những ngày đông, nhưng nó cũng chỉ đủ để chi trả học phí cao ngất ngưởng của ngôi trường đó.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Đối với Bách Khê mà nói, học đại học A luôn là ước mơ của cô, nếu là một tháng trước, nhất định cô sẽ không chút do dự lựa chọn đi học.
Mà bây giờ, cô rút lui.
Thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện đi vay, sau đó giảm khẩu phần ăn trong một khóa làm nghiên cứu sinh ở nước Anh, nhưng ngân hàng sao có thể cho một người trẻ tuổi không có gì cả như cô vay tiền.
Bách Khê thừa nhận, cuộc sống có đôi khi cũng rắc rối như thế.
Nhưng cũng may, ông trời không hoàn toàn bỏ rơi cô, nếu như ngày mai tất cả đều tiền hành thuận lợi, cô có thể có được một vạn nhân dân tệ tiền mặt.dღđ☆L☆qღđ
Có một vạn đồng, có rất chuyện có thể thay đổi, nói không chừng cô có thể dùng khoản tiền đó làm một chút buôn bán nhỏ góp đủ tiền sinh hoạt phí đi Anh!
Hy vọng luôn đầy tràn, thực tế lại rất ảm đạm.
Rạng sáng ngày hôm sau, Bách Khê không thay quần áo sạch, vì Chu Kỳ nói cho cô biết, Đỗ Khang là một người mắc bệnh sạch sẽ.
Vì để Đỗ Khang chán ghét, cô nhất định không mặc quần áo sạch sẽ.
Ôm trong lòng 50 đồng cuối cùng, Bách Khê đi đến nhà của Đỗ Khang.
Căn cứ vào lời nói của Chu Kỳ, nhà Đỗ Khang có rất nhiều tiền, cho nên bách Khê cho rằng Đỗ Khang hẳn là ở những tòa biệt thự cao cấp trong thành phố. Không ngờ đi theo địa chỉ, cô chỉ đến một căn chung cư bình thường.dღđ☆L☆qღđ
Bách Khê vô cùng hoài nghi có phải người tên Chu Kỳ đó lừa mình, nhưng có Lam Tiểu Tuyết ở đó, cậu ta hẳn cũng không có lá gan to đến như vậy.
Cốc cốc cốc…
Bách Khê đứng ở trước cửa gỗ một hồi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc, nếu Đỗ Khang ngồi xe lăn, hơn nữa ba mẹ anh ta cũng không có ở nhà, vậy ai sẽ thay cô mở cửa?diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Vấn đề này nhanh chóng đươc giải đáp, vì cánh cửa trắng xanh được mở ra, mà trước mặt Bách Khê là một con mèo mập ngồi *** móng vuốt.
“Con mèo này thật thông minh,lại biết mở cửa!” Bách Khê không tự chủ được kinh ngạc nói.
Mà một giọng nói lạnh lùng truyền đến phá hư không khí tốt đẹp trước mắt. “Vì cô quá đần, không biết trên thế giới này có hộp điều khiển cửa.”
“Meo meo…” Con cá ngỡ ngẩn của nhân loại…
Con mèo khinh bỉ liếc nhìn cô một cái, lập tức chạy vào trong *** chủ nhân của nó.
Bách Khê bị những lời này làm sặc đến sắc mặt đỏ bừng, cô đang muốn phản bác, vừa nâng tầm mắt lên thì ngây ngẩn cả người.
Không sai, là ngây ngẩn cả người.
Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, có lẽ ý nghĩa là vạn kiếp bất phục.
Vì cô không biết, trong cuộc sống như thế nào lại có thể tồn tại một gương mặt hoàn mỹ như vậy, chỉ một khoảng thời gian, Bách Khê lập tức đánh đổ quan điểm về cái đẹp của mình.
Từng không thừa nhận mình là người dễ mất không chế, nhất định là do cô chưa gặp gương mặt đủ xinh đẹp.
Từ hôm nay trở đi, Bách Khê quyết định liệt những lời nói của người này vào thiên tài.
Nhưng mà thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một giới tuyến mà thôi, giữa thiên sứ và ác quỷ, cũng chỉ kém nhau một chữ.
Người đàn ông đó nói. “Cố ý mặc bẩn thỉu như vậy, cô vì số tiền một vạ tệ đó mà đến sao.”
Bách Khê có chút không phản bác được, chỉ vì lời nói của người đàn ông này là sự thật, nhưng cô vẫn cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp.
“Xin lỗi, tôi là người nghèo, chỉ có quần áo cũ như vậy để mặc.” Bách Khê không ngừng hô hấp cố gắng làm dịu lại những cảm xúc đang tuôn trào trong lòng mình, cố gắng nói lên lý do, khiến mình lạnh lùng mạnh mẽ hơn một chút.
Đỗ Khang bày ra vẻ mặt xem thường. “Tùy cô.”
Bách Khê cố ngăn chặn lửa giận của mình, tự nói với mình trước mặt cô là một người nửa tàn phế vì tai nạn xe cộ, cô không thể bắt nạt những kẻ yếu. Chuyện cho tới bây giờ, cô cũng chỉ có thể lựa chọn kiên cường một chút rời khỏi cái phòng này, mặc dù rất tiếc một vạn tệ, nhưng điều kiện tiên quyết của cô là không hi sinh lòng tự trọng của mình.
“Xin lỗi, tôi cảm thấy suy nghĩ của anh và của tôi rất khác nhau, tôi có thể không nhận công việc này được rồi.” Dứt lời, Bách Khê xoay người muốn rời đi. Vậy mà chuyện này lại xảy ra một bước ngoặt, vì người đàn ông xem ra là không ai bì nổi này lại mở miệng giữ cô.
“Nhưng bây giờ tôi có một cách để đặt tiền trước mặt cô, không biết cô có đồng ý không.”
Nói là giữ lại, nhưng trong giọng nói lại không có chút ý muốn giữ lại, vì bản thân Đỗ Khang như một ông vua ngồi trên cao, ra một hiệu lệnh bố thí cho thiên hạ. Nhìn từ điểm này, Đỗ Khang và con mèo thích bắt nạt loài người trong *** anh có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau một cách kỳ diệu.
Bách Khê cho rằng mình sẽ không thèm quan tâm mà xoay người rời đi, sự thật lại là cô gấp gáp xoay người nói. “Cách gì?” Thượng đế, xin người hãy tha cho người phụ nữ nghèo đến điên rồi này, dù sao trong người cô cũng chỉ còn 40 đồng.
Sau khi nói xong câu đó, Bách Khê cảm giác khóe miệng Đỗ Khang mơ hồ xuất hiện nụ cười, bên trong có chút khinh miệt, nhưng lại vẫn tươi đẹp động lòng người như cũ.
Đỗ Khang nói. “Chăm sóc tôi bốn tháng.” Bình thường khi mở miệng nói chăn sóc tôi, người nói không ít thì nhiều cũng có thái độ khiêm nhường, nhưng Đỗ Khang lại không.
Xe lăn của anh giống như ghế của vua, sau đó anh ngồi trên ghế nói ra bất kì câu nói nào, đều là chân lý không thể xóa nhòa, cũng không thể nghi ngờ.
Trên đời này, người có thể nói việc chăm sóc mình giống như phục tùng mình, Bách Khê cũng đã ***ng phải một người như thể.
Theo quy luật trong tiểu thuyết ngôn tình, lúc này Bách Khê nên vì chút lòng tự trọng của mình mà cự tuyệt phần công việc này, sau đó dùng phòng cách như một đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn của mình để làm cảm động vai nam chính.
Nhưng đáng tiếc, Bách Khê chỉ là một người phàm trần mà thôi, cho nên điều cô thốt lên là… “Một tháng bao nhiêu tiền?”
Đỗ Khang nhìn Bách Khê một cái thật sâu, sau đó trả lời. “Bao ăn bao ở một tháng một vạn.”
“Tiền lương khiến người ta rất động lòng, khi nào tôi có thể bắt đầu?” Bách Khê không chút do dự, lập tức đồng ý.
Đây là một điều kiện hết sức phong phú, mặc dù khi tiếp nhận công việc này cô sẽ phải chịu đựng người đàn ông ngạo mạn đến tận cùng này những bốn tháng, nhưng Bách Khê lại có thể nhận được bốn vạn tiền công. Thời gian nhập học trường đại học A là tháng mười, mà bốn vạn này có thể là cơ hội cuối cùng của Bách Khê. Trên thế giới này, người chịu khom lưng trước năm đấu gạo tất nhiên đáng giá coi trọng, vậy mà phần lớn trong chúng ta lại sống cuộc sống bận rộn trong cõi trần, mỗi ngày đều vì sinh tồn mà bôn ba mệt nhọc.
Bách Khê có lúc hạnh phúc sẽ nghĩ, bây giờ cô còn trẻ, cô có tư cách phấn đấu vì ước mơ của mình.
Đỗ Khang gật đầu, sau đó chỉ bản hợp đồng trên bàn. “Đây là hợp đồng tôi đánh ra trước khi cô tới, bên trong là những nhiệm vụ cô cô cần thực hiện và quyền lợi.”
“Tôi có thể nói ra điều kiện với bản hợp đồng này sao?” Bách Khê cẩn thận nhìn bản hợp đồng, cảm giác có lẽ cô nên tranh thủ một chút quyền lợi cho mình.
“Có thể.” Bách Khê còn chưa kịp vui mừng, lập tức nghe Đỗ Khang không nhanh không chậm nói. “Cô có thể nêu ra quyền lợi, mà tôi cũng sẽ thu lại những quyền lợi vốn có trong điều khoản.”
Trong nháy mắt, Bách Khê đã hiểu, nói cách khác, coi như cô nói lên dị nghị, người đàn ông này cũng sẽ không cân nhắc.
Trong mười phút ngắn ngủi, Bách Khê cảm giác mình đã hoàn toàn bị Đỗ Khang đánh bại, hơn nữa còn thua hoàn toàn triệt để. Nhưng đến cuối cùng cô vẫn đặt Pu't kí xuống bản hợp đồng, chỉ vì những điều khoản Đỗ Khang định ra trong bản hợp đồng này rất công bằng.
“Khi nào thì cô dọn nhà?” Đỗ Khang nhìn chằm chằm vào mắt Bách Khê nói.
Bách Khê hơi sửng sốt, lúc sau mới phản ứng được. Đỗ Khang nói cái gì vậy, suy nghĩ một chút cũng phải, phải chăm sóc một người hai chân không tiện, ở cùng anh ta là chuyện nhất định. Cho đến ngày Đỗ Khang hoàn toàn khôi phục, Bách Khê mới có thể rời khỏi nơi này.
Ký túc xa là nơi cô không có bất kỳ hoài niệm nào, cho nên Bách Khê lập tức nói. “Ngày mai được không?”
Ngoài dự đoán, nhưng Đỗ Khang vẫn ngại chậm. “Tối hôm nay cứ ở đây, phòng cô tôi đã dọn dẹp xong.”
Bách Khê không sao cả gật đầu, dù sao hành lý của cô cũng không nhiều, thu dọn đơn giản là được rồi.
Vừa nghĩ đến việc có thể thoát khỏi bom công kích yêu thương của Điền Phương Lệ, tâm tình Bách Khê bị Đỗ Khang làm cho bực bội lập tức sáng sủa, ngay sau đó cô thấy mặt than của Đỗ Khang cũng thuận mắt hơn nhiều.
“Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh một chút?” Bách Khê nghi ngờ hỏi.
“Nói.” Đỗ Khang cũng không ngẩng đầu, chỉ chuyên chú vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo trên người.
Bách Khê lấy dũng khí nói. “Tôi nghe Chu Ký nói anh là người rất hay bắt bẻ, đã đuổi rất nhiều bảo mẫu, sao anh có thể biết được anh có thể chịu được tôi?”
Trên thực tế, cô là sinh viên đại học, trên trường cũng không có thứ gì nổi bật, thậm chí Đỗ Khang còn không biết cô có biết nấu cơm hay không đã ký hợp đồng, người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì vậy.
Đối mặt với chất vấn của Bách Khê, khóe môi Đỗ Khang giương lên, im lặng mỉm cười. “Nếu như tôi sa thải cô… cô vẫn có ước phí một vạn tệ như cũ.”
Bách Khê: Vấn đề như vậy không phải lại trở về lúc bắt đầu rồi sao?
Như vậy cô phải chịu đựng lời nói ác độc của Đỗ Khang để làm việc hay là chọc cho Đỗ Khang không vui, nhận được ước phí thì chạy lấy người đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc