Lạc Vương Phi - Chương 94

Tác giả: Mạn Diệu Du Li

Đem Nàng Thưởng Ngươi
“Mộng Khê, vừa rồi khi chúng ta ra khỏi Lạc vương phủ, sao phản ứng của nàng lại không giống như những người khác?” Hành tung lén lút, quỷ dị, nhưng lại làm cho người ta thấy nàng thật trấn định tự nhiên,trầm tĩnh như núi băng Thái Sơn mặt không đổi sắc!
“Đó là thói quen trong nhiều năm mà hình thành!” Lạc Mộng Khê trả lời: Thân là đặc công, yếu quyết để thành công đầu tiên là thân pháp phải nhanh nhẹn, quỷ dị, gặp chuyện thì bình tĩnh, cố gắng đạt tới trình độ trong thời gian ngắn nhất tìm được những biện pháp hữu hiệu nhất để giải quyết, bối rối không có chủ kiến chính là điều tối kỵ của đặc công.
Sau khi nói khỏi miệng, Lạc Mộng Khê mới ý thức được: Nơi này là cổ đại và nàng đang chiếm khối thân thể của đai tiểu thư của Tướng phủ.
“Ý của ta là khi ở trong Tướng phủ, đại phu nhân thường xuyên tìm đủ loại lý do đến tìm ta phiền toái, vì muốn ứng phó với nàng nên ta liền tập thành loại thói quen này”
“Bổn vương hiểu được!”Bàn tayNam Cung Quyết đang nắm tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê có chút bất tri bất giác đã nắm thật chặt:“Khẳng định là từ nhỏ nàng đã phải chịu rất nhiều khổ cực, cho nên mới có thể trở nên cẩn thận như thế!”
Nếu nàng không cẩn thận, thì sẽ bị đại phu nhân bắt đi, nhẹ thì ra sức đánh một chút, nặng thì thật khó giữ tánh mạng.
Lạc Mộng Khê có chút chột dạ, chỉ cúi đầu, không nói gì, nhưng trong mắt Nam Cung Quyết thì lại trở thành là nàng đang nhớ lại những chuyện thương tâm trước kia, cho nên cũng không muốn mở miệng nhắc tới.
“Mộng Khê, ban ngày ở trà lâu, nàng đã làm như thế nào để thắng Hạ Hầu Thần?” Lúc ấy Nam Cung Quyết đang ở bên ngoài truy sát ám vệ của Hạ Hầu Thần, nhưng hắn luôn đều lo lắng cho an nguy của Lạc Mộng Khê, nên thủy chung ánh mắt vẫn không có rời khỏi nàng.
Nam Cung Quyết không có nhìn thấy hành động của Lạc Mộng Khê, nhưng lại biết, nàng khẳng định đã động thủ động cước, nếu không, lấy năng lực của Hạ Hầu Thần thì không có khả năng sẽ đoán sai trò chẵn lẻ.
nói đến vấn đề này, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu, nơi đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên ý cười quỷ dị:“Nam Cung Quyết, chàng còn nhớ lần đó ta bị hữu hộ pháp ám hại trúng mị dược hay không?”
“Mị dược của Hữu hộ pháp thật đặc thù, không cần hít vào hay ăn xuống, mà nó có thể xuyên thấu qua nhiệt lượng để hòa tan, thấm vào trong thân thể......”
Nam Cung Quyết hơi trầm mắt xuống, trong lòng sáng tỏ:“Chẳng lẽ nàng lấy thuốc này làm thành xúc xắc......”
“Thông minh!” Lạc Mộng Khê hướng tới Nam Cung Quyết giơ tay khen ngợi: “Khi ta cùng với Hạ Hầu Thần thi đoán chẵn lẻ thì đã sửdụng loại xúc xắc đặc chế, trong lúc chưởng quầy kiểm tra xúc sắc, ta liền âm thầm thông tri cho hữu hộ pháp dùng dược để làm thành một viên xúc xắc đặc biệt đặt xen lẫn vào trong đám xúc xắc khác.....”
“Khó trách sau khinàngđã úp chén lên đámxúc xắc thì vẫn luôn để tay ở trêncái chén đó, nguyên lai là muốnhoàn tan viên xúc sắc kia, làm cho Hạ Hầu Thần phải thua” Mộng Khê xác thực thông minh, nếu không phải trước đó đã biết thì mặc cho ai cũng không thể nghĩ đến loại phương pháp tác tệ này.
“Chàng không đề cập tới việc này thì ta cũng quên mất, Hạ Hầu Thần đã thua, nhưng ta còn chưa có xử phạt hắn đâu”
“Hạ Hầu Thần luôn luôn không giữ chữ tín, loại chuyện này, nàng cũng đừng suy nghĩ nữa!” Nàng có thể thoát thân khỏi tay hắn đã rất may rồi, đừng lại đi trêu chọc hắn, Hạ Hầu Thần không phải là người dễ đối phó như vậy.
“Mộng Khê, nếu lúc ấy bổn vương không có đến trà lâu cứu nàng, thì nàng phải thoát thân như thế nào?”
Ngay lúc đó Lạc Mộng Khê cũng không có nhận thấy được Nam Cung Quyết ở bên ngoài, nhưng nàng vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, thần sắc trấn định, không thấy chút kích động, lấy hiểu biết của Nam Cung Quyết đối với nàng, nàng nhất định là đã tìm ra đối sách.
“Vấn đề này, sơn nhân đều có diệu kế, tạm thời không thể nói, nói sẽ không linh!” Khi ta ở hiện đại làm đặc công đã học hết thảy, không thể nói ra toàn bộ cho Nam Cung Quyết biết, nếu không, ngày nào đó lúc hắn khi dễ ta, ta chẳng phải là sẽ không còn lợi thế để phản kháng sao.
“Nam Cung Quyết, chàng đoán Hạ Hầu Thần hiện tại đang làm cái gì?” Vì đề phòng Nam Cung Quyết tiếp tục truy vấn việc này, Lạc Mộng Khê nhanh chóng dời đi đề tài.
“Còn có thể làm gì, đương nhiên là ở trong dịch quán đầu tóc bay rối loạn” Hạ Hầu Thần cái gì cũng tốt, chỉ là có một chút vì cái lợi trước mắt, có thể là liên quan tới chuyện hắn từ nhỏ chưa từng trải qua bất cứ sự suy sụp nào.
Ở trong mắt Hạ Hầu Thần, mọi việc chỉ được phép thành công, không được thất bại, chỉ cần một lần thất bại, hắn sẽ tức giận tới tận trời, nổi trận lôi đình, đây cũng chính là nhược điểm lớn nhất của hắn!
Lạc vương phủ cách phủ Thừa tướng cũng không xa, khi Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê vận dụng khinh công chầm chập tới thì cũng vừa hết giờ hợi [ buổi tối từ chín giờ đến mười một giờ], toàn bộ trong Tướng phủ rất im ắng .
Tướng phủ đèn đuốc sáng trưng, nhưng không có gì ngoại trừ những thị vệ tuần tra, toàn bộ Tướng phủ giống như đã thật sự đi vào trong giấc ngủ say:“Người trong Tướng phủ ngủ khá sớm, không cần quá để ý!”
Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, như vào chỗ không người, lặng yên không một tiếng động né qua những trạm gác ngầm cũng như ngoài sáng của tướng phủ, đi thẳng tới Lạc viên của đại phu nhân.
Lạc viên cũng đèn sáng, ẩn ẩn truyền ra tiếng nói chuyện: Xem ra, đại phu nhân còn chưa ngủ.
Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê né qua thế lực của đại phu nhân, lặng lẽ đáp lên trên nóc nhà, Lạc Mộng Khê cao thấp đánh giá Nam Cung Quyết một lần, rồi nói:
“Nam Cung Quyết, chúng ta là tới âm thầm xem xét sự tình, không phải đến làm khách, một thân áo trắng này của chàng, khẳng định sẽ làm người ta phát hiện, không bằng chàng hãy kiếm nơi ẩn nấp trước đi......”
“Đêm nay không phải là cả trời đều tối đen, bóng đêm cùng quần áo trắng của bổn vương cũng sẽ không quá đối lập, nếu bọn họ muốn phát hiện bổn vương thì cũng không phải là chuyện dễ!”
Nhưng thật ra nàngmặc một thân hắc y, có phải là đã quá tối rồi hay không, bất quá, Mộng Khê mặc huyền y (áo đen), nhưng thật ra lại có một phen phong vị khác a!
Nam Cung Quyết võ công cao cường, cho dù bị người khác phát hiện, hắn cũng có thể trong thời gian ngắn nhất né tránh đi, không để cho bọn họ phát hiện hắn, cho nên, Lạc Mộng Khê cũng không tính đi tranh luận về việc này cùng hắn:
thật không rõ, vì sao Nam Cung Quyết lại thích màu trắng như vậy, vừa rồi ở Lạc vương phủ, ta đã đưa y phục dạ hành cho hắn, rồi còn nói rất nhiều lần, thế nhưng hắn vẫn mắt điếc tai ngơ,vẫn như trước đi mặc quần áo màu trắng đến Tướng phủ.
Lạc Mộng Khê trong lòng báo oán, thật cẩn thận cúi người xuống, nhẹ nhàng vạch lên một mảnh ngói, nhìn vào trong phòng:
Trong phòng có hai người, một là đại phu nhân, còn một người khác thì lại là Lạc Tử Hàm, tiếng nói chuyện vừa rồi chính là do hai người bọn họ phát ra .
Kỳ quái, Lạc Tử Hàm rất ít khi đến tìm đại phu nhân vào buổi tối, đêm nay sao lại có thể xuất hiện ở trong này?Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì?
“Nương, ta phải đi dịch quán gặp Hạ Hầu thái tử !” Trong phòng, Lạc Tử Hàm lòng tràn đầy vui mừng, tay giơ lên một gốc cây thực vật:“Tin tưởng Hạ Hầu thái tử nhất định sẽ thích cây thất sắc tử la này!”
Nguyên lai Lạc Tử hàm muốn đi lấy lòng Hạ Hầu Thần, quả nhiên không nằm ngoài sở liệu, Lạc Tử Hàm là một ả gặp một người thì yêu một người, tâm tính không ổn định, đầu tiên là Nam Cung Phong, rồi Nam Quyết, hiện tại thì lại là Hạ Hầu Thần......
“Sắc trời đã tối muộn, trên đường cẩn thận!” Đại phu nhân hiền lành dặn dò, đưa Lạc Tử Hàm ra cửa viện:“Tử Hàm, nếu ngày nào đó gặp được Lạc Mộng Khê, trăm ngàn không cần đi trêu chọc nàng......”
“Vì sao, nương?”Lạc Tử Hàm không rõ, đại phu nhân vì sao đột nhiên lại chuyển đề tài từ Hạ Hầu Thần đến trên người Lạc Mộng Khê.
“hiện tại Lạc Mộng Khê đã không còn là Lạc Mộng Khê ngày xưa, huống chi, nay nàng lại có Nam Cung Quyết làm chỗ dựa, tự nhiên là kiêu ngạo ương ngạnh, không có bận tâm, nay, nàng mạnh ta yếu, chúng ta không thể tranh giành trức tiếp với nàng, trước tiên hãy yên lặng xem xét, rồi tính toán lại cũng không muộn!”
“Nương, ngươi yên tâm, Tử Hàm nhất định có thể mượn sức Hạ Hầu thái tử đểgiúp chúng ta, đến lúc đó, là có thể chèn ép được ngạo khí của Lạc Mộng Khê” Xem nàng còn dám không coi ai ra gì tác uy tác phúc trước mặt chúng ta nữa hay không.
Lạc Tử Hàm được một tay Vân Bích Lạc dạy dỗ đi ra, thông minh, xinh đẹp, có tâm cơ, có thủ đoạn, Vân Bích Lạc tin tưởng nữ nhi của nàng nhất định có thể nói được làm được, chờ Hạ Hầu Thần đứng phía các nàng, thì Lạc Mộng Khê sẽ không hay ho.
Lạc Tử Hàm đi rồi, đại phu nhân cũng không đi đâu, lập tức trở về phòng nghỉ ngơi, Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết cúi người ở nóc nhà, chặt chẽ lưu ý nhất cử nhất động của đại phu nhân.
Bóng đêm dần thâm, đại phu nhân tắm rửa xong cũng không có mở ra cơ quan gì để vào mật đạo, mà là trực tiếp nằm ở trên giường, dập tắt ánh nến.
Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, không nói gì, hai người thập phần ăn ý đưa lưng về nhau ngồi xuống nóc nhà, chặt chẽ lưu ý nhất cử nhất động ở bốn phía:
Phùng Thiên Cương, Nam Cung Quyết đều biến mất trong kinh thành, nếu đại phu nhân có liên hệ với bọn họ, nhất định sẽ đợi khi đêm dài yên tĩnh đi gặp bọn họ.
Tuy rằng đại phu nhân không sợ Lạc Thừa tướng, nhưng nơi này dù sao cũng là Tướng phủ, la địa bàn của Lạc Thừa tướng, có rất nhiều chuyện nàng cũng phải tị hiềm, không thể minh mục trương đảm đi làm.
Dịch quán
Trong phòng Hạ Hầu Thần đèn đuốc sáng trưng, lại truyền ra từng trận tiếng đồ vật bị đập phá.
Nhóm ám vệ đứng ở ngoài cửa, đầu cúi xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám, e sợ Hạ Hầu Thần sẽ lên cơn thịnh nộ tiết giận lên trên người bọn họ.
Trong phòng, một mảnh bừa bãi, các loại mảnh vụn của đồ sứphân tán khắp nơi, thân ảnh cao lớn của Hạ Hầu Thần đứng ngay giữa phòng, ánh mắt thâm trầm đến đáng sợ:
Đáng giận, đáng giận, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, hai người các ngươi dám liên hợp lại đối phó với bản cung, thật đúng là vợ chồng tình thâm.
Ta, Hạ Hầu Thần lúc này thề với trời, một ngày nào đó, bản cung sẽ làm cho các ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin bản cung, đến lúc đó, bản cung chắc chắn sẽ để cho các ngươi muốn sống không được, muốn ૮ɦếƭ không xong.
“Khởi bẩm điện hạ, Thanh Tiêu phủ Thừa tướng nhị tiểu thư, Lạc Tử Hàm cầu kiến” một tên thị vệ tuổi trẻ đứng ở ngoài cửa phòng đang khép hờ, cung kính bẩm báo .
“không gặp!” Hạ Hầu Thần ngữ khí lạnh như băng, không có chút thương lượng nào.
“Nhưng Lạc nhị tiểu thư nói......”
“nói cái gì? Bản cung cong sự bề bộn, nào có thời gian rảnh rỗi đi gặpmấy người như các nàng?” trong đôi mắt âm lãnh của Hạ Hầu Thần càng thêm nồng đậm hàn quang:
Lạc nhị tiểu thư?không phải là muội muội của Lạc Mộng Khê sao? Người mà bản cung muốn là Lạc Mộng Khê, bản cung không hề có chút hứng thú nào đối với muội muội nàng......
Đợi chút, muội muội của Lạc Mộng Khê? Hạ Hầu Thần mâu quang hơi trầm xuống, khóe miệng cong lên một ý cười lạnh lẽo: “Diện mạo của Lạc Tử Hàm như thế nào?”
“Hồi thái tử điện hạ, là một tuyệt sắc mỹ nữ” Thị vệ cung kính trả lời, ăn ngay nói thật: Lạc Tử Hàm thật sự rất mỹ lệ.
“Ngươi đi theo bên người ta đã bao lâu?” Hạ Hầu Thần đột nhiên nói ra những lời này, thị vệ không rõ là vì sao Hạ Hầu Thần lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng hắn vẫn chi tiết bẩm báo:“Hồi thái tử điện hạ, ty chức đi theo bên người điện hạ đã hơn năm năm!”
“Hơn năm năm!Vậy là một công thần......” Hạ Hầu Thần lầm bầm lầu bầu, ý cười quỷ dị dưới đáy mắt thâm trầm càng thêm nồng đậm, làm tên thị vệ trong lòng cũng càng thêm nghi hoặc:Sao hôm nay Điện hạ lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này......
“Nếu ngươi thích Lạc Tử Hàm kia, bản cung sẽ thưởng nàng cho ngươi!” Hạ Hầu Thần chuyển ánh mắt tới tên thị vệkia.
không thèm nhìn tới ánh mắt khi*p sợ của tên thị vệ, Hạ Hầu Thần ngữ khí bình tĩnh, không chút nào mang ý tứ đùa giỡn:“Đêm nay thay đổi người canh gác, ngươi có thể đi viên phòng với Lạc Tử Hàm”
Người bản cung muốn là tỷ tỷ, nhưng muội muội lại tiến đến, căn bản chính là tự tìm đường ૮ɦếƭ, đây là do các ngươi tự tìm, không thể trách bản cung, trong đầu hiện lên hình ảnh buổi dạ yến ở Lạc vương phủ, nhớ tới vẻ mặt lúc đó khi Lạc Mộng Khê giới thiệu Lạc Tử Hàm:
Lạc Mộng Khê, không biết ngươi sẽ phản ứng ra sao nếu muội muội của mình bị bản cung ném cho thị vệ...
“Khởi bẩm điện hạ...... Nhưng Lạc Tử Hàm là tiểu thư do chính thất của Tướng phủ sinh ra, nếu điện hạ đưa nàng cho ty chức......” Chỉ sợ là không ổn......
“Có gì không ổn, bản cung không có bảo ngươi minh mục trương đảm muốn nàng, ngươi đitheobên cạnh bản cung nhiều năm như vậy mà không biết dử dụng một ít thủ đoạn nho nhỏ, rồi đợi đến khi xong việc thì chỉ cần đem toàn bộ mọi chuyện vu oan cho những người khác sao?”
Nếu có thể vu oan cho Nam Cung Quyết thì càng tốt , kể từ đó, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê sẽ không thể lại có được những ngày tháng an bình nữa, khẳng định hai người hộ sẽ không còn khắng khít thân mật như trước......
“Này...... Này......” Thị vệ do dự: không phải hắn không dám làm, chỉ là, Lạc Tử Hàm có thân phận đặc thù, điện hạ sợ là đã bị tức giận hun cả đầu nên mới có thể xúc động như thế mà không có nghĩ đến hậu quả sẽ rất nghiêm trọng......
“Hạ Hầu Thần, hiện tại thời điểm nguy cấp, có thêm một địch nhân, không bằng thêm một bằng hữu, Lạc Tử Hàm, không dễ động” Ngay khi tên thị vệ kia đang khó xử, cũng là lúc Hạ Hầu Thần sắp tức giận, một thanh âm nam tử đã khẩn cấp vang lên.
Nam tử mặc hắc y từ trống rỗng xuất hiện ở trong phòng, Hạ Hầu Thần cùng tên thị vệ kia không có chút kinh ngạc nào, Hạ Hầu Thần khoát tay áo, thị vệ tâm thần lĩnh hội, nhanh chóng rời khỏi phòng, cũng nhân tiện khép lại cửa phòng.
“đã trễ thế này, ngươi tới làm gì?”Hạ Hầu Thần cưỡng chế nỗi tức giận trong Ⱡồ₦g иgự¢, tận lực làm cho thanh âm của mình trở nên tự nhiên một ít.
“Tới nhắc nhở ngươi một chuyện!” Hắc y nam tử không chút để ý trả lời :“Đêm nay nếu tại hạ mà không tới,thì Hạ Hầu thái tử ngươi đãphạm phải sai lầm lớn rồi, Lạc Tử Hàm, tạm thời không thể động”
“Cho dù thân phận Lạc Tử Hàm đặc thù cũng thế thôi, bản cung không sợ Thanh Tiêu......”
“Tại hạ biết, nhưng là, ngươi nhục nhã Lạc Tử Hàm, không chỉ có không có áp chế được Lạc Mộng Khê, ngược lại là còn trở thành khéo quá hóa vụng, làm cho Lạc Mộng Khê vui vẻ dị thường......”
“Ý của ngươi là, Lạc Mộng Khê cùng Lạc Tử Hàm không hợp” Hạ Hầu Thần thân là Tây Lương quốc thái tử, chỉ cần nói một chút liền có thể hiểu thấu.
“không phải không hợp, mà hai người căn bản chính là cừu gia!”
“Bản cung hiểu được” Hạ Hầu Thần là Tây Lương thái tử, những màn tranh đấu Gi*t người không thấy máu ở trong cung hắn đã trải qua không chỉ một lần, cái gì mà huynh đệ tỷ muội tình thân, trước mặt những lợi ích thực quyền thì căn bản không chịu nổi một kích.
không thể tưởng tượng được trong Thanh Tiêu phủ Thừa tướng, thê thi*p cũng tranh đấu kịch liệt như thế, không chút thua kém so với hậu cung hoàng thất .
“Hạ Hầu Thần, trong thời gian ngắn, không cần lại chọc Nam Cung Quyết, người này không đơn giản!” Nhìn thần sắc Hạ Hầu Thần, hắc y nam tử biết hắn đã nghĩ thông suốt việc này, không cần hao tâm tốn sức giảng giải nữa, vì thế, hắc y nam tử liền dời đi đề tài:
“Nơi này là Thanh Tiêu, là thiên hạ của Nam Cung Quyết, cho dù ngươi và ta có lợi hại tới đâu, cũng chưa chắc thắng được Nam Cung Quyết!”Đạo lý cường long không áp địa đầu xà (tương đương với ‘phép vua thua lệ làng’), ngươi hẳn là biết.
“Bản cung hiểu được!” Nam Cung Quyết nhường nhịn bản cung cũng không phải là do sợ bản cung, mà là muốn làm cho bản cung giảm đi một chút tâm phòng bị đối với hắn, rồi sẽ tìm kiếm thời cơ thích hợp đâm bản cung một kích thật mạnh.
“Võ công Nam Cung Quyết như thế nào?”Người của Hạ Hầu Thần đã giao thủ với người bên Nam Cung Quyết mấy lần, nhưng hắn cùng Nam Cung Quyết lại chưa từng giao thủ, cho nên, Hạ Hầu Thần không biết võ công của Nam Cung Quyết như thế nào, nghe người ta đồn đãi, Nam Cung Quyết là tuyệt thế cao thủ.
“Bí hiểm, lần trước tại hạ lẻn vào Lạc vương phủ, khi ngăn trở Nam Cung Quyết đã cùng hắn giao thủ gần ngàn chiêu, thế nhưng vẫn chưa phân thắng bại......”
Võ công của hắc y nam tử, Hạ Hầu Thần trong lòng rất rõ, người có thể cùng hắn giao thủ ngàn chiêu nhưng vẫn chưa phân thắng bại, khẳng định chính là một tuyệt thế cao thủ.
“Đêm đã khuya, tại hạ cáo từ, về phần Lạc Tử Hàm kia, thế lực thần bí sau lung nàng......” Cùng với việc đắc tội nàng, hai mặt thụ địch, không bằng lại kết giao thêm một vị bằng hữu, cũng nhau đối địch......
Trong phòng một trận gió thổi qua, ngòn nến trên bàn bị thổi chập chờn không chừng, tới khingọn nến ổn định lại thì trong phòng chỉ còn lại thân ảnh của Hạ Hầu Thần.
“Mời Lạc Tử Hàm đến đại sảnh!”Điều kiện tốt như vậy, nếu không hưởng thụ một chút thì rất đáng tiếc, huống chi, lần này là chính nàng tự đưa lên cửa, không thể trách bản cung.
Đến khi Lạc Tử Hàm ngồi đợi trong đai sảnh gần được một canh giờ, đến mức hai chân cũng sắp tê cứng, sắp mất cả kiên nhẫn thì Hạ Hầu Thần mới chầm chập cất bước đi vào đại sảnh.
Thấy Hạ Hầu Thần đi vào, những nỗi bực tức lúc trước của Lạc Tử Hàm đã trở thành hư không:“Tham kiến Hạ Hầu thái tử!” trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thoáng nhiễm một tầng mây đỏ ửng.
“Lạc cô nương không cần đa lễ!” Hạ Hầu Thần thản nhiên tiếp đón, lướt qua Lạc Tử Hàm, ngồi xuống ciếc ghế chủ thượng:“không biết Lạc cô nương đêm khuya đến đây là có chuyện gì?”
Đáy mắt Lạc Tử Hàm lóe ra sự ái mộ cùng si mê làm cho Hạ Hầu Thần biết: Lạc Tử Hàm thích hắn!
Có tầng quan hệ này, về sau khi hắn muốn lợi dụng nàng thì sẽ dễ dàng hơn nhiều: thật sự là nữ nhân ngu xuẩn.
“Nghe nói Hạ Hầu thái tử không cẩn thận bị thương, nên Tử Hàm đặc biệt mang đến thất sắc tử la, rất hiệu quả đối với thương thế!” Lạc Tử Hàm mang thất sắc tử la ra, Hạ Hầu Thần thản nhiên nhìn lướt qua:“Lạc cô nương có tâm!”
Hạ Hầu Thần thân là Tây Lương thái tử, cái dạng kỳ hoa dị thảo nào mà hắn chưa thấy qua, hắn căn bản là không thèmcây thất sắc tử la này, bất quá, nếu nó là do Lạc Tử Hàm mang đến, hắn ít nhiều cũng sẽ cho chút mặt mũi.
Nha hoàn mang trà đến xong liền nhận lấy thất sắc tử la đi hầm dược, Hạ Hầu Thần cũng không muốnlại nói thêm cái gì với Lạc Tử Hàm:“Đêm đã khuya, để Lạc cô nương một mình trở về thì bản cung rất lo lắng, không bằng hãy ngủ lại trong phủ một đêm, sáng mai, bản cung sai người đưa cô nương hồi phủ!”
“Người tới, chuẩn bi sương phòng cho Lạc cô nương!”
“Đa tạ thái tử điện hạ!” Lúc này đây, Lạc Tử Hàm nói là thái tử điện hạ, mà không phải là Hạ Hầu thái tử, trong vô hình đã kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
Hạ Hầu Thần vô tâm cùng dây dưa nhiều với Lạc Tử Hàm, căn bản là không chú ý nghe nàng xưng hô cái gì, nhưng trong lòng Lạc Tử Hàm lại nghĩ là Hạ Hầu Thần đồng ý cách xưng hô của nàng, trong lòng không khỏi vui sướng:
Xem ra Hạ Hầu thái tửcũng là có ý với ta, khoảng cách ngày ta trở thành Tây Lương thái tử phi, càng lúc lại càngthêm gần rồi!
Lạc Mộng Khê, cho dù tướng mạo của ngươi có đẹp hơn ta thì lại như thế nào, Lạc Tử Hàm ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi!
Đêm nay là hạ huyền nguyệt (Là thời gian vào khoảng đầu tuần cuối cùng của tháng âm lịch, mặt trăng đã khuyết thành hình bán nguyệt *thường là ngày 22 hoặc 23 âm lịch*), nửa đêm trước tối đen một mảnh, nửa đêm gần về sáng thì ánh trăng mê người, Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết ngồi đối lưng về nhau, thưởng thức ánh trăng xinh đẹp:
“Nam Cung Quyết, đã trễ thế này, đại phu nhân chỉ sợ là đã sớm ngủ, khẳng định sẽ không đi ra ngoài gặp Phùng Thiên Cương cùng Nam Cung Phong, đêm nay cúng ta phải canh chừng suốt một đêm a” Trong lời nói của Lạc Mộng Khê có chút mơ hồ không rõ.
“Mộng Khê, nàng đã mệt mỏi rồi, không bằng, chúng ta trở về phủ đi” Đêm nay đại phu nhânsẽ không đi ra ngoài, cho dù chúng ta ở trong này canh chừng đến hừng đông, cũng vô dụng, ngươi đã mệt mỏi, chúng ta trở về nên nghỉ ngơi thôi.
“Ta còn tốt, Nam Cung Quyết, nếu chàng mệt thì đến Khê viên Tướng phủ nghỉ ngơi một chút đi, nơi đó là của chỗ ở của ta, tuy rằng ta đã xuất giá, nhưng những người khác cũng sẽ không tùy tiện đi vào......”
“Bổn vương không phiền lụy!”Nếu bổn vương thật sự đếnKhê viên, chẳng phải đã tự mình chứng tỏ là ngươi và ta từng lặng lẽ lẻn vào Tướng phủ sao.
“Chàng không phiền lụy, nhưng thật ra ta có chút mệt mỏi!”Khi đang nói, thân ảnh yểu điệu của Lạc Mộng Khê đã chuyển tới trước mặt Nam Cung Quyết, không chút khách khí nằm vào trong lòng hắn:
“Ánh trăng đêm nay cũng không tệ lắm, lúc này chúng ta hãy ngắm trăng đi!”Nắm trăng trên nóc nhà người khác thì thật đúng là có một phen tình thú khác lạ a:“Chờ sau khi hừng đông, còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc......”
“Có người nhắm mắt lại ngắm trăng như nàng sao?”Huống chi, khi mặt trời mọc thì người trong Tướng phủ đã sớm tỉnh, nếu nhìn thấy ngươi và ta ngồi ở chỗ này, khẳng định sẽ hoài nghi.
“Ta mệt mỏi, trước ngủ một lát, một lúc sau, chàng lại đánh thức ta, đến lúc đó, chúng ta cùng nhau ngắm trăng”
Lạc Mộng Khê cũng biết đại phu nhân sẽ không lại âm thầm đi gặp Phùng Thiên Cương cùng Nam Cung Phong, bất quá, nàng tạm thời không nghĩ hồi Lạc vương phủ, sợ Nam Cung Quyết hội đột nhiên gian khó kìm lòng nổi, đến lúc đó, không hay ho nhưng là nàng.
Nếu ở trong này tiêu hao một chút Nam Cung Quyết tinh lực, sau khi trở về, hắn sẽ không tinh thần tưởng việc này .
Lạc Mộng Khê chưa nói bọn họ nhất định phải ở trong này tọa một đêm, chờ nàng ngủ sau, nếu Nam Cung Quyết mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, đại có thể ôm nàng hồi Lạc vương phủ, đến lúc đó, Lạc Mộng Khê đang ngủ say, Nam Cung Quyết khẳng định không đành lòng đánh thức nàng.
Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê mặc dù ở đại phu nhân nóc nhà thượng, bất quá, hai người khinh công cực cao, hơn nữa, đây là ngoại thất nóc nhà, cùng nội thất cách một khoảng cách, đại phu nhân đều không phải là tuyệt thế cao thủ, tự nhiên không nhận thấy được hai người tồn tại.
Huống chi, hai người động tác rất nhẹ, thanh âm chỉ dùng để truyền âm nhập mật đến nhắn dùm, đại phu nhân phát hiện bọn họ khả năng tính rất nhỏ, chỉ cần không bị tuần tra thị vệ nhìn đến có thể.
Khinh khứu Nam Cung Quyết trên người đặc hữu , có thể làm lòng người thần an bình thản nhiên đàn hương, Lạc Mộng Khê thoải mái nhắm hai mắt lại: Nam Cung Quyết bệnh hiểm nghèo khỏi hẳn sau, thân thể tựa như ấm lô giống nhau, thực ấm, giữ ấm hiệu quả khẳng định cũng tốt lắm, mùa đông đi vào khi, ta không cần lo lắng lãnh vấn đề......
Lạc Mộng Khê thân là hiện đại đặc công, từng có quá một tuần chỉ ngủ vài cái canh giờ ghi lại, cho nên, nàng cũng không sợ khốn, bất quá, lúc ấy là nàng một mình một người ở một mình chiến đấu hăng hái, vì hoàn thành nhiệm vụ, nàng phải nghiêm khắc yêu cầu chính mình.
Nay, bên cạnh có cái tốt lắm dựa vào, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua có thể dựa vào nhân hảo cơ hội:
Khó trách rất nhiều nữ hài tử đều muốn tìm cái dựa vào, có dựa vào, chính mình thật sự không cần lại như vậy vất vả, ta đã muốn tìm được rồi đáng giá ta phó thác chung thân dựa vào, lên trời đối đãi không tệ......
Chính là muốn ủy khuất này dựa vào, ở ta ngủ sau, gác, xem xét tình huống!
Lạc Mộng Khê có thể là thật sự mệt mỏi, oa đến Nam Cung Quyết trong lòng không lâu, liền phát ra đều đều tiếng hít thở, Nam Cung Quyết bất đắc dĩ cười yếu ớt, nhẹ vỗ về Lạc Mộng Khê đen thùi, thuận hoạt mái tóc, ngẩng đầu nhìn phía thiên không:
Đêm nay bóng đêm thật sự rất đẹp, đáng tiếc Mộng Khê đang ngủ, bằng không, cùng nàng ngồi dưới ánh trăng ngắm trăng thật sự là không sai a.
Dần dần, gió càng thêm nhiều, quanh thân cũng lạnh hơn, Nam Cung Quyết ôm chặt Lạc Mộng Khê vào trong иgự¢, ngẩng đầu nhìn lên trời không, không biết suy nghĩ cái gì.
Bất tri bất giác, trên bầu trời Đông Phương mọc lên ngôi sao mai, Nam Cung Quyết biết, trời sắp sáng, một trận gió thu thổi qua, từng trận lạnh lẽo đánh úp lại, Lạc Mộng Khê có thể là cảm giác được rét lạnh, theo bản năng không ngừng dựa vào trong lòng Nam Cung Quyết.
Nam Cung Quyết ϲởí áօ khoác, nhẹ nhàng vây quanh người Lạc Mộng Khê, rồi lại ôm lấy Lạc Mộng Khê cong đang ngủ say, vận dụng khinh công nhanh chóng rời xa phủ Thừa tướng, phóng về phương hướng Lạc vương phủ:
Tuy rằng không có tra được nơi ẩn nấp của Phùng Thiên Cương cùng Nam Cung Phong, nhưng suốt đêm cùng Mộng Khê ngồi dưới ánh trăng cũng là một đêm thực lãng mạn, sau khi trở lại vương phủ, hai người chúng ta có thể ngồi trên nóc nhà ngắm mặt trời mọc.
Trời còn chưa sáng, trên đường cái im ắng , Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê đi rất nhanh, nhìn người đang nằm trong lòng hắn ngủ đến ngọt ngào, đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiền lơi ý cười sủng nịch: Mộng Khê ởtrong lòng ta ngủ an ổn như thế.
Đột nhiên, khóe mắt trông thấy một thân ảnh màu đen, ánh mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống, lập tức dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn lên: Ngoài mười thước, một than ảnh cao lớn màu đen đang đứng đưa lưng về phía hắn.
“Là ngươi” Kinh ngạc chỉ trong nháy mắt kinh ngạt, Nam Cung Quyết đã khôi phục như lúc ban đầu, nhẹ nhàng bay xuống hỏi:“không đi tìm Hạ Hầu Thần đã hợp tác với ngươi, tìm bổn vương làm gì?”
Hắc y nhân xoay người, ánh mắt nhìn vào Lạc Mộng Khê nằm trong lòng Nam Cung Quyết, bởi vì sáng sớm gió lạnh, nên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê đều vùi vào trong иgự¢ Nam Cung Quyết, làm cho hắc y nhân vẫn không thể nhìn thấy bộ dáng của nàng, chỉ thấy được một mái tóc đen nhánh xõa ra trước người Nam Cung Quyết.
“Vì nàng mà hủy diệt tất cả của mình, đáng giá sao?”
“Có đáng giá hay không, tự bổn vương định đoạt, không tới phiên ngươi tới hỏi đến!” Lạc Mộng Khê võ công không sai, đối với hoàn cảnh xung quanh cũng rất mẫn cảm, nếu lúc này không phải Nam Cung Quyết ôm nàng, chỉ sợ nàng đã sớm bị bừng tỉnh .
“Nếu ngươi tới đây, chỉ là muốn nói với bổn vương những lời này, vậy mời ngươi trở về đi!”Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê không coi ai ra gì bước nhanh về phía trước, hắc y nam tử không nói gì.
Nhưng khi Nam Cung Quyết đi ngang qua bên người hắc y nam tử, hắc y nam tử đột nhiên ra tayđánh vào Lạc Mộng Khê nằm trong lòng Nam Cung Quyết: Nàng là tai họa, không thể sống sót, sự tồn tại của nàng chỉ mang đến tai họa cho người khác.
Nam Cung Quyết nâng tay đỡ lấy bàn tay đánh úp tới của Hắc y nhân, thân ảnh thon dài trong nháy mắt đã cách xa ngoài ba thước:“Nam Cung Quyết, xảy ra chuyện gì?”
Sát khi dày đặc trên người hắc y nhânđã thành công làm Lạc Mộng Khê phải bừng tỉnh, bất quá, Lạc Mộng Khê nhận thấy được quan hệ của Nam Cung Quyết cùng người nọ tựa hồ có chút phức tạp, liền làm bộ buồn ngủ,௱ôЛƓ lung mở hai mắt sương mù ra hỏi.
“không có việc gì......” Nam Cung Quyết lời còn chưa dứt, thân ảnh cao lớn của hắc y nhân nháy mắt đã đi tới trước mặt Nam Cung Quyết, vung chưởng đánh tới Lạc Mộng Khê: Lạc Mộng Khê, không thể lưu!
“Mộng Khê, cẩn thận!” Nam Cung Quyết muốn kéo Lạc Mộng Khê qua một bên, để mình so chiêu với Hắc y nhân, ngờ đâu, khi tiếng nhắc nhở của Nam Cung Quyết vừa vang lên thì Lạc Mộng Khê đã rất nhanh chuyển người, nâng chưởng đón nhận chưởng lực từ hắc y nhân!
Trong phút chốc Lạc Mộng Khê xoay người, rõ ràng đã nhìn thấy đáy mắt hắc y nhân lóe ra sự khi*p sợ cùng khó có thể tin được, nên động tác của hắn tự nhiên cũng chậm đi nửa nhịp, Lạc Mộng Khê giơ một bàn tay tháo xuống chiếc khăn che trên mặt người nọ, đồng thời, cánh tay đánh trúng иgự¢ người nọ, đánh hắn văng xa mấy thước......
Cho tới nay, Nam Cung Quyết cũng không chịu nói cho ta biết thân phận thật sự của ngươi, hôm nay, ta tự mình công bố đáp án.
Sau khi người nọ đứng vững cước bộ, không còn bị tấm khăn che lấp, khuôn mặt nam tử tuấn tú trẻ tuổibị bày ra trước mắt Lạc Mộng Khê,trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lung của Lạc Mộng Khê lóe ra sự khi*p sợ:“Ngươi...... Ngươi là......”
Hắc y nhân không nói gì, nhìn đáy Lạc Mộng Khê từ khi*p sợ trở nên bình tĩnh, ẩn ẩn còncất dấu sự kinh diễm, thật sâu nhìn Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê một cái, hắc y nhân không nói thêm cái gì nữa, rất nhanh đứng dậy rời đi.
Lạc Mộng Khê còn chưa từ trong khi*p sợ lấy lại tinh thần, Nam Cung Quyết đã nhẹ nhàng nắm lấy bàn nàng, lôi kéo nàng đi về phương hướng Lạc vương phủ: “đi thôi!”
Từ lúc trải qua việc vừa rồi, dọc theo đường đi, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê đều chưa nói lấy một lời, chỉ trầm mặc im lặng sóng vai đi về phía trước.
Khoảng cách đến Lạc vương phủ chỉ còn gần trong gang tấc, Nam Cung Quyết đột nhiên dừng lại cước bộ, hơi trầm hạ mí mắt suy tư, rồi cuối cùng cũng quyết định ăn ngay nói thật:
“Mộng Khê, vừa rồi thân phận người nọ chắc ngươi cũng đoán được, ngươi đoán đúng vậy, hắn chính là......”
“Nam Cung Quyết, ta biết ngươi không muốn nói về hắn, chuyện vừa rồi, chúng ta coi như chưa từng phát sinh đi!” Lòng hiếu kỳ quá mạnh mẽ thì cũng không phải là chuyện tốt gì, bất quá, giờ đã biết thân phận của tên hắc y nhân kia, thì tất cả mọi chuyện giống như càng ngày càng thêm phức tạp.
“Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, hai người các ngươi đi nơi nào?” Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê vừa mới đi vào Lạc vương phủ, tiếng Bắc Đường Diệp đã thao thao bất tuyệt truyền vào trong tai:“Các ngươi có biết hay không, đêm qua, có mấy thế lực giang hồ đột nhiên tiến vào trong kinh thành......”
“Mấy thế lực giang hồ này lợi hại sao?” Nếu chỉ giống như Vân Phách phái Hoàng Sơn thì căn bản không đủ gây sợ hãi.
Đợi chút, vào lúc ban ngày Vân Phách bị ta giáo huấn, buổi tối đã xuất hiện nhiều thế lực giang hồ như vậy, chẳng lẽ những người đó đều do Vân Phách mời đến.
“Có lợi hại, cũng có không lợi hại, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, võ lâm minh chủ cùng giáo chủ Ngũ Độc giáo cũng đến” Các thế lực trong giang hồ tuy là năm bè bảy mảng, nhưng nếu có thể tập hợp bọn họ lại thìđây cũng là một thế lực không thể bỏ qua.
Võ lâm minh chủ, danh như ý nghĩa, chính là người lãnh đạo cao nhất trong giang hồ, tuy rằng không biết có bao nhiêu thế lực là thật tâm thực lòng nghe theohắn, nhưng bên mặt ngoài thì bọn họ vẫn sẽ làm theo chỉ thị.
Về phần Giáo chủ Ngũ Độc giáo có chuyên môn dùng độc thì không cần phải nói, nhưng trọng yếu hơn là, Ngũ Độc giáo này không giống như những bang phái sử dụng độc bình thường khác, thứ bọn họ dùngcũng không phải đều là độc, mà còn có cổ.
Trúng độc, chỉ cần giải độc thì sẽ không sao, cho dù có trúng độc khó giải, bị độc ૮ɦếƭ, cũng chỉ là chịu khổ một kiếp này thôi, kiếp sau vẫn là người bình thường, nhưng nếu bị nguyền rủa mà chưa được giải, sẽ bị tra tấn đến૮ɦếƭthì không nói, cho dù chuyển thế đầu thai, cũng phải chịu bị tra tấn tiếp, có thể nói là đời đời kiếp kiếp không thể an bình.
Nếu là bình thường, các quân chủ của các quốc gia ai cũng sẽ không đặt bọn họ vào trong mắt, dù sao, chỉ là chút thế lực giang hồ mà thôi,cũng sẽ không thể gây nên sóng gió gì, nhưng tình huống hiện tại rất đặc thù, nếu có thể lợi dụng bọn họ đối phó với địch nhân của mình thì đương nhiên là mình sẽ mừng rỡ tiêu dao.
“Có người mượn sức bọn họ sao?” Đây là ván đề Lạc Mộng Khê quan tâm nhất, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu có người thiết trí bọn họ trở thành ám tiễn (ý nói người trong tối dễ ám hại) của mình để đối phó với Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, thì xác thực sẽ có một ít phiền toái.
“Đương nhiên là có, ngày hôm qua Vân Phách bị ngươi dạy giỗ một phen đã mượn sức bọn họ” giọng Bắc Đường Diệp như đang trêu tức:
Nguyên một buổi tối Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê không ngủ nhưng lại không biết đã chạy tới nơi nào, bất quá nhìn thần sắc của hai người thì thực hạnh phúc, giống như là đã làm chuyện gì thập phần vui vẻ.
Người này sau khi thành thân, thật sự là hoàn toàn khác hẳn với lúc còn độc thân, lúc trước Nam Cung Quyết ở Thiếu Lâm tự, trừ bỏ ưu thương, suy tư đủ mọi chuyện ra thì rất ít khi thấy hắn tươi cười.
Nay, hắn tươi cười ngày càng nhiều, khí sắc thật tốt, đáy mắt tràn đầy hạnh phúc, đây không phải là cố ý làm ra, mà là không thể dấu được......
Bổn hoàng tử có phải cũng nên tìm một người thành thân, thử xem có thể trở nên hạnh phúc giồng như Nam Cung Quyết hay không?Nhìn bộ dáng hắn cùng Lạc Mộng Khê ngọt ngào, thật là Gi*t ૮ɦếƭngười ngoài như bổn hoàng tử ta đây......
Chỉ là, thế dung nhan của Lạc Mộng Khê tuyệt ở đương kim trên đời, sợ làkhông thể tìm thấy nữ tử khuynh thế nào giống như nàng được: Nam Cung Quyết, vì sao chuyện tốt đều bị ngươi giành trước một bước chứ......
“Thế lực của Vân Phách không đủ gây sợ hãi” Huống chi, nếu kia võ lâm minh chủ cùng Ngũ Độc giáo chủ đúng như ngoại nhân theo như lời như vậy lợi hại, bọn họ tuyệt không sẽ bị Vân Phách thu mua.
“Thế lực của Vân Phách xác thực không được tốt lắm, nhưng sau lưng hắn có Vân phủ, đương nhiên, thế lực của Vân phủ cũng không có tác dụng gì, bất quá, thế lực của Thừa tướng phu nhân Vân Bích Lạc thật không sai, hơn nữa, các ngươi đều biết Vân Bích Lạc đã hợp tác với Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong, còn có người kia......”
Người kia trong lời Bắc Đường Diệp nói là hắc y nam tử vừa rồi bị Lạc Mộng Khê tháo cái khăn che mặt xuống, vàcũng chính là hắc y nam tử kết minh cùng Hạ Hầu Thần.
Mặt ngoài thoạt nhìn có rất nhiều người không hề có quan hệ gì, nhưng âm thầm đều có quan hệ, xuyên thấu qua bọn họ, một tầng lại gần thêm một tầng, đến cuối cùng thì người nọchính là cừu gia lớn nhất của mình.
“Có thi*p mời đưa đến mời Lạc vương gia, Lạc vương phi, tứ hoàng tử đêm nay đến ‘Minh tâm cư’ tham gia dạ yến!”
Bắc Đường Diệp đem thi*p mời đưa cho Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết đại khái nhìn qua một lượt, rồi không nói gì, Lạc Mộng Khê lấy qua nhìn nhìn:“Nhạc Địch, ngươi phái người đi thăm dò xem xét, đến tột cùng là có bao nhiêu người thu được loại thi*p mời này”
Biết người biết ta, bách chiến bách thắng, phải điều tra rõ đã có bao nhiêu ngườithu được thiệp, mới có thể quyết định đêm nay có nên đi tham gia dạ yến hay không.
Thế lực của Lạc vương phủ xác thực lợi hại, không đến nửa ngày thì danh sách những người tham dự dạ yến đã có mặt trong Lạc vương phủ.
trên danh sách, tên của Nam Cung Quyết và Hạ Hầu Thần đứng hàng thứ nhất, Lạc Mộng Khê biết, tiệc tối đêm nay bọn họ không thể không đi.
Ở trong mắt hoàng thất, người giang hồ cũng không đủ để gây nên áp lực, hơn nữa, bọn họ đều luôn mang một loại cảm giác ưu việt, cảm thấy thân phận của mình cao hơn người giang hồ, nên rất hờ hững đối với những người trong giang hồ.
Nam Cung Quyết có nghĩ như vậy hay không, Hạ Hầu Thần không biết, nhưng hắn xác thực chính là đã nghĩ như vậy, khi thi*p mời vừa đưa đến dịch quán, hắn chỉ cười nhạt, vốn định làm cho hạ nhân mang đi thiêu, nhưng tên hắc y nam tử kia lại xuất hiện khuyên hắn đi tham gia yến hội.
Nguyên bản, Hạ Hầu Thần là chuẩn bị tùy tiện phái vài người thay hắn đến, nhưng vừa nghe nói Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều sẽ xuất hiện ở đó, hơn nữa, còn có rất nhiều kẻ thù của bọn họ cũng ở mặt trong dạ yến.
Vì thế, Hạ Hầu Thần liền thay đổi chủ ý, muốn tự mình đi tham dự: Nếu bản cung có thể làm chonhững kẻ thù của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê đối phó với bọn họ, vậy thì dạ yến đêm nay sẽ rất có giá trị.
Ánh mắt nhìn đến Lạc Tử Hàmđang cầm một đống lớn quần áo chuẩn bị trở về phòng thử mặc mà đáy mắt tràn ngập ý cười, đáy mắt thâm trầm của Hạ Hầu Thần lóe ra sự trào phúng cùng khinh thường:
Ngươi bất quá chỉ là công cụ lời dụng của bản cung mà thôi, nếu thông minh thì hãy thừa dịp bổn vương sủng ngươi mà ra sức tác uy tác phúc thêm nhiều hơn nữa đi, bang không chờ đến ngày ngươi không còn giá lợi dụng, thì sẽ không thể lại kiêu ngạo nữa đâu!
Lạc vương phủ
Nam Cung Quyết nguyên bản là không muốn đi tham gia dạ yến lần này, nhưng Lạc Mộng Khê cứng rắn lôi kéo hắn đi:“Mộng Khê, cho dù Hạ Hầu Thần thật sự có kết minh cùng võ lâm minh chủ vàgiáo chủ Ngũ Độc giáo, bổn vương cũng không sợ bọn họ, nàng và ta không nhất thiết phải đi nghênh đón bọn họ!”
“Chúng ta đi tham gia dạ yến, không phải đi ghênh đón người khác, chỉ là đi vô giúp vui mà thôi, ngươi không cần để ý như vậy thôi!”
“Mộng Khê, với thân phận của ngươi và ta, nếu đến nơi đó thì sẽ chính là tiêu điểm, lúc đó chúng ta không những không có náo nhiệt để nhìn, mà ngược lại, nhất cử nhất động của nàng và ta sẽ luôn luôn nằm trong tầm mắtcủa người khác!”
“Nam Cung Quyết,thật sựlà chàng không muốn đi tham gia yến hội?” sự tức giận của Nam Cung Quyết biểu hiện thập phần rõ ràng, Lạc Mộng Khê muốn giả bộ hồ đồ cũng không được.
“Đúng vậy!” Lúc này đây, Nam Cung Quyết thẳng thắn, không có chút ngụy trang: Võ lâm minh chủ, giáo chủ Ngũ Độcgiáo, hắn đều nhận thức.
Nam Cung Quyết thập phần hiểu biết hai người kia, nên cảm thấy cũng không nhất thiết phải đi tiếp đón bọn họ, huống chi, hai người này chạy đến kinh thành mở dạ yến, cũng không biết là có cái tâm gì, cho nên, vẫn là ít đi giao tiếp với bọn họ sẽ tốt hơn.
“Vậy được rồi, chúng ta không đi tham gia dạ yến, chàngtheo giúp ta đi dạo trên đường một chút đi!”
“Mộng Khê, sao đột nhiên nàng lại nghĩ thông suốt?” Đối với sự chuyển biến của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết cảm thấy khó hiểu: Mộng Khê sẽ không là có cái chủ ý gì đi!
“Ta đi tham gia yến hội, chính là muốn nhìn xem võ lâm minh chủ và giáo chủ Ngũ Độc giáo có phải giống như trong tưởng tượng của ta hay không, nếu sẽ có phiền toái màchàng lại không muốn đi, thì ta đây tôn trọng ý kiến của ngươi!”
“Nguyên lai là nàng muốn gặp bọn họ!” Nam Cung Quyết nhẹ nhàng thở ra:“Rất nhanh sẽ có cơ hội!”
Bổn vương không đi gặp bọn họ, bọn họ tự nhiên sẽ tiến đến Lạc vương phủ gặp bổn vương, cho dù Hạ Hầu Thần đi tham gia yến hội, những giang hồ nhân sĩ này cũng chưa chắc sẽ cho hắn mặt mũi, bởi vì hắn là người của quốc gia khác, mà những giang hồ nhân sĩ nàylại đều là con dân của Thanh Tiêu.
“Nam Cung Quyết, nơi này có hoa đăng hay không?” Lạc Mộng Khê nhớ rõ, trong lễ mừng năm mới, hoặc là khi có chuyện đặc biệt cần chúc mừng, thì người cổ đại sẽ thả hoa đăng, không biết hiện tại có bán hoa đăng hay không, hoa đăng ở cổ đại rất được.
“Bây giờ còn không có hoa đăng, bất quá, đã sắp tới lễ mừng năm mới, trong lễ mừng năm mới đặc biệt có rất nhiều hoa đăng, nhất là vào ngày nguyên tiêu, có đủ loại hoa đăng treo đầy trên các ngã tư đường, cũng có thể nói là trong kinh thành khắp nơi đều có hoa đăng......”
Sắc trời vừa sập tối, hai bên ngã tư đường có treo những chiếc đèn Ⱡồ₦gxinh đẹp đã được thắp sáng lên, Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết vừa tán gẫu vừa đi đến những nơi náo nhiệt.
Đột nhiên, một trận thanh âm quen thuộc gầm lên từ đằng trước truyền đến:“Tránh ra, mau tránh ra!”
Cùng với tiếng hét phẫn nộ, vài con khoái mã đã xuất hiện trong tầm mắt Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê, người cầm đầu là một người trẻ tuổi, thanh tú, nhưng trong mắt lại đùng đùng phẫn nộ, đúng là người ngày hôm qua vừa bị Lạc Mộng Khê giáo huấn: Vân Phách.
Vân Phách cũng thấy được Lạc Mộng Khê, cùng với Nam Cung Quyết đang đứng phía sau Lạc Mộng Khê, trong mắt liền hiện lên một ý quỷ dị, con khoái mã Vân Phách đang cưỡi đột nhiên tăng nhanh tốc độ, vọt tới chỗ Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc