Lạc Vương Phi - Chương 75

Tác giả: Mạn Diệu Du Li

Quyết, Khê, Tình
Khi Lăng Khinh Trần đánh cờ với Lạc Mộng Khê, cũng thường nhìn lên nén nhang. Tuy rằng kì nghệ của hắn ngang bằng với Lạc Mộng Khê, nhưng trước khi nhang cháy hết, hắn phải thành công hạ Lạc Mộng Khê, mới coi là thắng.
Vừa rồi Lạc Mộng Khê sở dĩ muốn nhanh chơi cờ, thị vệ thay đổi tầm nhìn của Lăng Khinh Trần với thị vệ. Như vậy, sự chú ý của Lăng Khinh Trần sẽ kéo đến bàn cờ, thời gian cố định của hiệp đấu là một nén nhang, cho nên kế hoạch của Lạc Mộng Khê đã thành công, giữ được thế hoà đến khi nhang cháy hết.
Lăng Khinh Trần ngẩng đầu nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt vẫn không gợn sóng. Bình tĩnh nói: “Kì nghệ của Vương phi cao siêu, thế cục ván cờ này đích thật là tại hạ đã thua.”
Một cái hộp gỗ nhỏ từ trong tay Lăng Khinh Trần bay nhanh về phía Lạc Mộng Khê: “Đây là Long thiệt!”
Lạc Mộng Khê khẽ nâng bàn tay mềm, tiếp được hộp gỗ: “Đa tạ Lăng công tử chịu nhượng lại, Mộng Khê vô cùng cảm kích, ngày khác có rảnh, mời Lăng công tử ghé phủ phẩm trà. Hôm nay Mộng Khê còn có việc, đi trước một bước, vậy xin cáo từ.”
Ngữ khí của Lăng Khinh Trần tuy bình tĩnh, khuôn mặt lại không gợn sóng nhưng Lạc Mộng Khê rõ ràng cảm giác được trên người hắn toàn mùi hắc ám, càng ngày càng đậm.
“Vương phi không mở ra xem bên trong chứa gì sao?” Lăng Khinh Trần giơ lên lên, căn phòng lập tức khôi phục lại bình thường. Thân ảnh thon dài chậm rãi đi tới trước bàn, động tác châm trà tao nhã, nhất thời, mùi trà thơm quanh quẩn chóp mũi.
Bàn tay mềm của Lạc Mộng Khê đưa ra phía sau, Nhạc Địch ngầm hiểu, tiếp nhận hộp gỗ trong tay nàng: “Mộng Khê tin Lăng công tử, nếu công tử nói bên trong là Long thiệt, Mộng Khê tự nhiên cũng không cần thiết phải xem qua, cáo từ.”
Sau khi đi được vài bước, Lạc Mộng Khê giống như nghĩ tới cái gì đó, dừng bước quay đầu lại: “Lăng công tử, chuyện Long thảo, vẫn xin công tử để ý hộ. Nếu ngày khác tìm được Long thảo, Mộng Khê nguyện lấy vạn kim trao đổi…”
Lạc Mộng Khê đi rồi, Lăng Khinh Trần đứng bên cạnh bàn, sắc mặt âm trầm, giống như người uống R*ợ*u, mở to mồm nốc trà. Tiếng động khác thường truyền đến từ phía sau, Lăng Khinh Trần không quay đầu lại, mà lớn tiếng chất vấn: “Không phải ngươi nói loại cờ này trên thế gian trừ ngươi và ta ra, thì không ai biết đến sao? Vì sao kì nghệ của Lạc Mộng Khê lại cao như vậy?”
“Điều này….nằm ngoài dự tính của tại hạ” Giọng nói nghe rất trẻ, hẳn là của người chỉ hơn hai mươi tuổi: “Làm sao Lạc Mộng Khê có thể tập thành kì nghệ như thế chứ…..”
“Chuyện này tạm thời không cần để ý tới.” Ngữ khí của Lăng Khinh Trần hơi trầm xuống: “Nếu không có việc gì, ngươi phái người đi tìm Long thảo đi, ta cần dùng nó, tái chiến một ván với Lạc Mộng Khê.”
Lạc Mộng Khê, sự thông minh tài trí của nàng thật sự nằm ngoài dự đoán của ta. Nếu có thể quay ngược thời gian, ta sẽ tình nguyện mất đi mối buôn bán ở Thương châu, mà chờ nàng quay về Tướng phủ, mang nàng cùng rời khỏi kinh thành….
Chỉ tiếc, đã xảy ra quá nhiều chuyện, không còn cơ hội để lặp lại lần nữa. Mộng Khê, ta còn có thể xoay chuyển nàng không.
“Khinh Trần, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ việc Lạc Mộng Khê muốn Long thiệt sao?” Người nọ do dự một lát, nghiêng người nhắc nhở.
Một câu này làm bừng tỉnh người trong mộng. Vừa rồi Lăng Khinh Trần đúng là không nghĩ tới điểm ấy: “Lập tức phái người đi thăm dò, nguyên nhân Lạc Mộng Khê cần Long thiệt.”
Sau khi Lạc Mộng Khê mang theo Nhạc Địch, Lưu Phong ra khỏi trà lâu, mang tâm trạng vui vẻ bước nhanh về Lạc vương phủ. Tuy rằng không tìm được Long thảo, nhưng lại có Long thiệt, chuyến đi trà lâu này, cũng coi như có thu hoạch.
Cùng lúc đó, trên cửa sổ nhã phòng của một tửu lâu cách đó không, có đôi mắt sắc bén đang tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của Lạc Mộng Khê: “Là Lạc Mộng Khê, bắt lấy nàng ta để uy hiếp Nam Cung Quyết.” Người nói lời này không phải ai khác, chính là người đã mất tích vào đêm Hoàng thành đại loạn, Nam Cung Phong.
“Khoan đã.” Hắc y nam tử đưa tay giữ vai Nam Cung Phong lại. Hắn đúng là tên hắc y nam tử đã nói chuyện với Ngô Phi: “Nay, Lạc Mộng Khê ở ngoài sáng, chúng ta trong tối, muốn bắt nàng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể.”
“Hiện tại chúng ta đang nghỉ dưỡng sức, phải hành sự cẩn thận, không nên quá đường hoàng. Nếu bắt Lạc Mộng Khê, nhất định sẽ bứt dây động rừng, khiến Nam Cung Quyết càng thêm phòng bị. Nếu như vậy, chúng ta muốn thực hiện kế hoạch thuận lợi, sẽ thêm phần khó khăn.”
Nam Cung Phong cẩn thận suy nghĩ lại, nam tử thần bí nói cũng có lý, nhưng vẫn là tâm không cam tình không nguyện mà ngồi lại ghế, nhìn Lạc Mộng Khê thản nhiên tự đắc, Nam Cung Phong không cam tâm: “Chẳng lẽ chúng ta phải làm chuột chạy qua đường, trơ mắt nhìn Lạc Mộng Khê ung dung tự tại sao.”
“Đương nhiên không phải” Nam tử thần bí rót đầy chén R*ợ*u của mình và Nam Cung Phong: “Khi đám người Lạc Mộng Khê và Nhạc Địch đi ra từ trà lâu, trong tay cầm một cái hộp gỗ, lấy kích thước, màu sắc, hoa văn mà xem, đó hẳn là vật trân quý của Lăng phủ. Chúng ta không ngại xuống tay với cái hộp gỗ này, xem có thể tra ra việc thần bí ly kỳ gì không.”
Tà dương phía chân trời đã nhuộm đỏ một nửa bầu trời, sắp rơi vào núi. Lạc Mộng Khê mang theo Long thiệt, hối hả chạy về Lạc vương phủ, vốn định sai người giao Long thiệt cho Lâm Huyền Sương, để nàng điều chế thuốc.
Ai ngờ, khi Lạc Mộng Khê vừa mới bước vào Vương phủ, liền nhìn thấy Nam Cung Quyết ngồi truớc bàn đá ở trong hoa viên. Khuôn mặt tuấn tú âm trầm, giống như đang đợi nàng về.
Nhạc Địch và Lưu Phong đi theo bên người Nam Cung Quyết nhiều năm, biết rõ tính tình của Nam Cung Quyết. Phát giác có việc không ổn, hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi đánh bài chuồn.
Đám nha hoàn, nô bộc cũng thức thời đi đường vòng để tránh, vì thế, trong toàn bộ hoa viên, chỉ còn lại có hai người là Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê.
“Nam Cung Quyết, thân thể ngươi suy yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, tại sao lại ra đây ngồi?” Lạc Mộng Khê đang đắm chìm trong niềm vui sướng có được Long thiệt, chưa chú ý tới Nam Cung Quyết có điểm không thích hợp.
Đang muốn kể công với Nam Cung Quyết, thì Nam Cung Quyết đột nhiên đứng lên, cước bộ nặng nề đi tới chỗ nàng. Theo Nam Cung Quyết tới gần, một bầu không khí cường thế vô hình cũng theo đến: “Ngươi đã đi đâu?”
“Ta giúp ngươi đi tìm thảo dược, thứ này có ích với bệnh của ngươi.” Kỳ quái, thật sự kỳ quái, Nam Cung Quyết tự nhiên tức giận như vậy để làm gì.
Nam Cung Quyết đi tới trước mặt Lạc Mộng Khê, lạnh lùng nhìn lướt qua hộp gỗ trong tay nàng. Khi nhìn tới hoa văn của hộp gỗ, đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên một tia phẫn nộ, vung tay đánh vào hộp gỗ trong tay Lạc Mộng Khê.
Chỉ nghe “Bộp” Một tiếng vang lên, hộp gỗ rơi xuống, vỡ thành vài mảnh. Long thiệt bên trong hộp cũng rơi ra, phân tán trên mặt đất.
“Nam Cung Quyết, ngươi làm gì vậy?” Mắt đẹp của Lạc Mộng Khê lửa giận thiêu đốt.
“Ai cho ngươi đi tìm Lăng Khinh Trần?” Nam Cung Quyết không trả lời mà hỏi lại, đáy mắt thâm thúy tức giận tới tận trời.
“Ta tìm Lăng Khinh Trần vì muốn mua thuốc của hắn, không vì chuyện gì khác. Nhạc Địch, Lưu Phong luôn theo bên cạnh ta, không tin ngươi có thể đi hỏi bọn hắn” Nam Cung Quyết lại vì chuyện này mà làm loạn lên như thế, thật sự là lòng dạ hẹp hòi mà.
“Lạc Mộng Khê, ngươi hẳn đã hiểu tính bổn vương, dược liệu lấy từ Lăng Khinh Trần, bổn vương sẽ không dung.” Nghiêm khắc mà tính, Lăng Khinh Trần chính là tình địch của Nam Cung Quyết. Lạc Mộng Khê lấy dược liệu từ tình địch của hắn để cứu hắn, cao ngạo như Nam Cung Quyết, đương nhiên sẽ không dùng.
Lòng tốt bị ngươi ta xem thành lòng lang dạ thú, không dùng Long thiệt thì cho ngươi bệnh ૮ɦếƭ….
Lạc Mộng Khê hiểu Nam Cung Quyết, tự nhiên cũng biết hắn sẽ không dùng dược liệu lấy từ Lăng Khinh Trần.
Trước khi đi Lạc Mộng Khê rõ ràng đã dặn Bắc Đường Diệp không được nói chuyện này cho Nam Cung Quyết, ai mà biết hắn diễn kịch tệ vậy chứ.
Long thiệt bị Nam Cung Quyết đánh rơi lung tung, hơn nữa hắn cũng nói sẽ không dùng thuốc này. Lạc Mộng Khê toi cái công đã vất vả hơn nửa buổi chiều đánh cờ với Lăng Khinh Trần, nàng rất mệt, đang muốn xoay người rời đi, thì Nam Cung Quyết đột nhiên giơ cánh tay xoay người Lạc Mộng Khê lại, giam eo nhỏ của nàng, ôm nàng vào trong lòng: “Ngươi lại đi đâu?” Giọng nói có chém ૮ɦếƭ cũng bình tĩnh, lại mơ hồ mang theo chất vấn phẫn nộ.
“Ta mệt, về phòng nghỉ ngơi.” Lạc Mộng Khê tức giận trả lời, dùng sức đẩy Nam Cung Quyết ra, bước nhanh về phòng.
Không biết là vì Lạc Mộng Khê tức giận, dùng sức quá mạnh hay do thân thể Nam Cung Quyết hư nhược, không hề phòng bị, bị Lạc Mộng Khê đẩy ra, khiến Nam Cung Quyết phải lui về phía sau hai, ba bước, mới dừng lại được.
Sau khi thân ảnh yểu điệu của Lạc Mộng Khê biến mất không thấy nữa, Nhạc Địch vốn đã lặn đi rồi lại không biết xông ra từ đâu, nhặt Long thiệt rơi trên mặt đất lên, khe khẽ thở dài: “Vương gia, Vương phi đi gặp Lăng Khinh Trần, thật sự chỉ vì muốn tìm dược liệu cho người, ngoài ra, không có chuyện gì khác.”
Tiếp theo, Nhạc Địch liền nói chuyện phát sinh khi bọn họ vào trà lâu, mọi chuyện từ đầu chí cuối cho Nam Cung Quyết. Đương nhiên, chuyện Lạc Mộng Khê đấu cờ tướng với Lăng Khinh Trần rất kịch liệt, cũng được hắn nói ba hoa chích choè, vô cùng kì diệu.
Nam Cung Quyết vẫn ngồi tại chỗ bất động, không biết những lời của Nhạc Địch hắn có nghe vào hay không, nhưng mà, sắc mặt so với vừa rồi đã tốt lên không ít: “Vương gia, đây là Vương phi hao tổn tâm huyết mới lấy được từ tay Lăng Khinh Trần, người…” Sẽ cảm kích chứ…
Nam Cung Quyết cũng biết Lạc Mộng Khê đi tìm Long thiệt là vì muốn chữa bệnh cho hắn, nhưng mà, cứ nghĩ đến thuốc cứu mạng này là từ trong tay nam nhân khác mà có được, là Nam Cung Quyết liền tức giận không lý do.
Nhạc Địch đi theo bên người Nam Cung Quyết đã lâu, đối với Nam Cung Quyết cũng có hiểu biết nhất định. Sau khi Nam Cung Quyết nghe được chuyện Lạc Mộng Khê ở trà lâu, sắc mặt đã dịu đi rất nhiều, vẻ mắt đầy tức giận cũng bình tĩnh trở lại,
Hai mắt Nhạc Địch hơi trầm xuống, nảy ra ý hay: “Tuy nói Long thiệt là nhờ Vương phi vất vả lắm mới lấy được, nhưng mà người càn dùng nó chỉ có Vương gia mà thôi, nếu Vương gia không muốn dùng, vậy ty chức sẽ ném nó đi.”
Nhạc Địch nói là làm, không chút do dự, tay cầm Long thiệt, làm bộ sẽ ném đi: “Đợi chút” Ngay lúc Long thiệt trong tay Nhạc Địch sắp bị ném đi. Nam Cung Quyết đột nhiên mở miệng ngăn lại.
“Sao vậy? Vương gia” Nhạc Địch cố tình vờ khó hiểu, đáy mắt mơ hồ hiện lên ý trêu tức.
Thản nhiên liếc mắt nhìn Long thiệt, ngữ khí của Nam Cung Quyết lạnh lùng, đáy mắt hiện lên tia bất đắc dĩ: “Nói thế nào cũng là tâm ý của Mộng Khê, nếu cứ ném như vậy, không hay cho lắm, cứ giữ lại đi.”
“Vâng, ty chức tuân mệnh.” Nhạc Địch đáp lại một tiếng, cất Long thiệt. Ý trêu tức trong đáy mắt càng đậm: Dù sao cũng là do Vương phi cố sức mới có được, cho dù Vương gia không muốn dùng, cũng sẽ luyến tiếc, chẳng qua, nếu không ném cũng còn có hy vọng sẽ dùng.
Nam Cung Quyết không tiếng động thở dài, chậm rãi đi về phòng ngủ. Nhìn thân ảnh Nam Cung Quyết càng lúc càng xa, Nhạc Địch cũng khẽ thở dài, vừa rồi Vương gia tức giận như vậy, Vương phi khẳng định cũng đang tức giận, không biết lúc này, Vương gia có thể dỗ Vương phi được không nữa.
Sau khi Lạc Mộng Khê rời khỏi hoa viên, thì đi nhanh về phòng ngủ: Đáng ghét, đáng ghét, ta tốn công như vậy, ngươi cũng không thèm để ý, không muốn ta quan tâm đến bệnh tình của ngươi phải không? Được, từ nay về sau, ta không thèm quản chuyện của ngươi nữa, cho dù về sau người có bệnh ૮ɦếƭ ta cũng mặc kệ ngươi.
Lạc Mộng Khê nổi giận đùng đùng trở về tiểu viện của nàng và Nam Cung Quyết, nhìn sân nhỏ quen thuộc, cảnh trí quen thuộc. Lạc Mộng Khê đột nhiên dừng bước, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng càng đậm lửa giận. Đáy mắt chợt lóe, Lạc Mộng Khê không đi vào tiểu viện, mà xoay người, đi đến một hướng khác.
Vừa rồi Lạc Mộng Khê ra khỏi Vương phủ, Băng Lam tự nhiên cũng không cần ở lại trong tiểu viện để hầu hạ. Hơn nữa, bây giờ lại là thời gian dùng bữa, Băng Lam có tới nửa ngày nhàn nhã, ngồi trong phòng nhỏ của mình, thản nhiên tự đắc ăn bữa tối.
Băng Lam là nha hoàn bên người Lạc Mộng Khê, có được phòng riêng, đồ ăn cũng không tệ, hương vị ngon, có mùi có vị, Băng Lam ăn cũng ngon miệng.
“Phịch” Ngay tại lúc Băng Lam đang dùng bữa tối, cửa phòng khép hờ bị người ta dùng lực đẩy ra. Băng Lam còn chưa kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, thì Lạc Mộng Khê đã bước nhanh vào phòng.
Nhìn đôi mắt âm trầm của Lạc Mộng Khê, Băng Lam sinh lòng khó hiểu, thật cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, người sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không có việc gì, ta mệt, cho mượn phòng ngươi nghỉ ngơi một chút” Không đợi Băng Lam trả lời. Lạc Mộng Khê đã đi qua người Băng Lam, mỏi mệt nằm trên giường cạnh cửa sổ: “Không được nói cho người khác biết ta ở trong này”
“Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nơi này là Vương phủ, cho dù ta không nói, người khác cũng sẽ biết người ở trong này.
“Không có việc gì, ta đang mệt ૮ɦếƭ đây, muốn đổi chỗ nghỉ ngơi thôi.” Lạc Mộng Khê nhắm hai mắt lại, ngữ khí trầm trọng, chứng minh nàng thật sự là mệt ૮ɦếƭ đi được.
Có giường lớn không ngủ lại ngủ ở giường nhỏ, có phòng thoải mái không ở lại ở phòng của nha hoàn. Hành động quái dị này của Lạc Mộng Khê khiến Băng Lam khó hiểu, chỉ có điều, xem ra Lạc Mộng Khê đã rất mệt mỏi, vừa nằm lên giường, liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Băng Lam không hỏi thêm gì, khe khẽ thở dài, bước chậm tới gần giường, thật cẩn thận kéo chăn cho Lạc Mộng Khê, lặng lẽ không một tiếng động dọn hết đồ ăn chưa xong rồi đi ra ngoài.
Lạc Mộng Khê đã ngủ, nếu nàng tiếp tục ăn cơm ở đây, sợ sẽ quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của Lạc Mộng Khê.
Màn đêm buông xuống từ lâu, Nam Cung Quyết đứng bên ngoài nhìn vào cửa phòng, đi qua đi lại, đáy mắt tỉnh táo, vẻ mặt khó xử, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không biết qua bao lâu, trăng đã lên cao, bóng đêm vô hạn vây xung quanh, vầng trăng vằng vặc, tỏa ánh sang nhạt, không một tiếng động
Qua thêm một lúc nữa, Nam Cung Quyết rốt cuộc hạ quyết tâm, đẩy cửa phòng đi vào. Nam Cung Quyết đi vào rất nhanh, một trận gió nhỏ cũng theo vào, thổi qua ánh nến trong phòng.
Phòng trong và phòng ngoài cách nhau một bức rèm che. Sau khi Nam Cung Quyết đi vào phòng, thì đứng ở phòng ngoài, suy nghĩ phải giải thích như thế nào, cúi đầu nhận lỗi thì không giữ được mặt mũi. Nếu không chịu nhận, nhưng vừa rồi là hắn sai trước, Lạc Mộng Khê lại có tính quật cường như vậy, nếu hắn không chịu nhận lỗi thì nàng nhất định sẽ không để ý đến hắn.
Sau khi suy nghĩ xong, Nam Cung Quyết khe khẽ thở dài, thề sống thề ૮ɦếƭ nghĩ ra cách mở miệng: “Mộng Khê, vừa rồi là bổn vương không đúng, ngươi không nên giận dỗi nữa.”
Nói xong câu đó, Nam Cung Quyết ngừng hô hấp, yên lặng chờ phản ứng của Lạc Mộng Khê. Vốn tưởng rằng Lạc Mộng Khê cho dù không tha thứ cho hắn, cũng sẽ mở miệng mắng hắn vài câu, nếu không cũng sẽ nói chuyện với hắn.
Nhưng căn phòng im ắng, không một tiếng động. Nam Cung Quyết đợi cả nửa ngày, cũng không có tiếng nào truyền ra.
“Mộng Khê, Mộng Khê” Chẳng lẽ Mộng Khê đã ngủ say rồi, không nghe tiếng của ta. Nam Cung Quyết kiên nhẫn gọi to vài tiếng.
Trả lời hắn vẫn là một mảnh yên tĩnh, không đúng, võ công của Mộng Khê rất tốt, cho dù ngủ say cũng không có khả năng không nghe được tiếng gọi của ta.
Suy nghĩ này vừa thoáng trong đầu, cùng lúc đó thân ảnh thon dài của Nam Cung Quyết trong nháy mắt đã xốc màn trúc lên, đi vào phòng trong. Nhìn giường lớn trống trơn, cùng với chăn gối chỉnh tề gọn gàng, Nam Cung Quyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Cũng may, Mộng Khê không có xảy ra việc gì, nhưng mà đã muộn thế này, Mộng Khê không ở đây, lại đi đâu?
Nơi này dù sao cũng là Lạc vương phủ, nhất cử nhất động của mọi người trong phủ đều được Nam Cung Quyết nắm giữ trong tay, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, Nam Cung Quyết tùy tiện gọi một thị vệ vào: “Vương phi đâu?”
“Bẩm Vương gia, Vương phi đến chỗ Băng Lam, đến giờ chưa ra”
Nam Cung Quyết nghe xong thở dài, sinh lòng khó hiểu. Mộng Khê giận dỗi không về phòng, lại đến chỗ Băng Lam là muốn tìm sự thoải mái hay là có mục đích khác. Mặc kệ là nguyên nhân nào, hiện tại hắn cần phải đến chỗ Băng Lam, mang Lạc Mộng Khê về.
Đêm càng khuya, ngọn nến cháy trong phòng Băng Lam, bên trong là một mảnh tĩnh lặng. Lạc Mộng Khê nằm trên giường ngủ say, Băng Lam không biết đã đi đâu, còn chưa thấy về.
Đột nhiên, ánh nến khẽ động vài cái, một thân ảnh màu trắng không biết từ đâu xuất hiện trong phòng, nhìn Lạc Mộng Khê ngủ say vẫn còn nhíu chặt mày, đáy mắt của thân ảnh màu trắng hơi trầm xuống, im lặng không tiếng động tới gần giường.
Trong ௱ôЛƓ lung, Lạc Mộng Khê cảm giác có mùi trúc nhạt lướt qua chóp mũi, lại càng ngày càng đậm. Ý thức vô cùng mơ hồ, nàng cũng lười tỉnh lại, đưa tay kéo chăn gấm trên người, bao quanh lấy mình, chỉ chừa lại cái đầu ở bên ngoài: Hình như, trong hậu viện có trồng trúc.
Hơi thở có chút xa lạ bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê theo bản năng nhíu mày, xoay người, đưa lưng về phía người vừa tới, tiếp tục ngủ. Nam Cung Quyết, ta mặc kệ ngươi.
Nếu ngươi nhìn kỹ sẽ nhận ra người đứng bên giường không phải Nam Cung Quyết, mà là Lãnh Tuyệt Tình ta. Nam Cung Quyết không tốt với ngươi sao, lại bỏ mặc ngươi thành ra như vậy, còn để ngươi ở phòng nha hoàn, chẳng lẽ hai người các ngươi kết nghĩa vợ chồng, không phải do lưỡng tình tương duyệt, mà là có nguyên nhân khác.
Lãnh Tuyệt Tình chậm rãi vươn tay, giúp Lạc Mộng Khê kéo lại góc chăn trên người. Nếu thật sự là như vậy, ta sẽ dẫn ngươi đi, mà nếu đúng là hai người các ngươi thật tâm yêu nhau, ta sẽ là đầu sỏ chia rẽ mối nhân uyên tốt đẹp của các ngươi.
Ngón tay thon dài của Lãnh Tuyệt Tình nhẹ nhàng vương vấn ở mép chăn ở cổ Lạc Mộng Khê, giống như đang lạc trong suy nghĩ là cuối cùng hắn muốn thế nào đậy.
Bóng đêm dần dần dày hơn, Lãnh Tuyệt Tình vẫn đứng cạnh cửa sổ bên giường. Không biết Lạc Mộng Khê là do không hề phát hiện hay là có nguyên nhân khác, thế nhưng không tỉnh, hơn nữa, càng ngủ càng thêm mơ hồ.
Nhớ lại những lúc hắn và Lạc Mộng Khê ở cùng một chỗ, thật nhiều ngọt ngào dễ chịu. Lãnh Tuyệt Tình hạ quyết tâm: Mộng Khê, ngươi nên theo ta đi. Mặc kệ Nam Cung Quyết có phải thật sự yêu ngươi hay không, nhưng ta cam đoan, ta tuyệt đối sẽ yêu ngươi không thua gì hắn, ta sẽ cho ngươi cuộc sống mà ngươi mong muốn nhất.
Vừa nghĩ, Lãnh Tuyệt Tình không chần chờ, đang muốn ôm lấy Lạc Mộng Khê để rời đi, thì bất thình lình ngoài cửa truyền đến tiếng Băng Lam cung kính hô: “Vương gia, người đã tới.”
“Mộng Khê ở bên trong sao?” Ngữ khí của Nam Cung Quyết lạnh lùng.
“Vâng, tiểu thư đến lúc trời tối.”
“Ngươi bưng cái gì vậy?” Giọng Nam Cung Quyết mang theo nghi hoặc.
“Là một ít điểm tâm, tiểu thư chưa ăn tối, nô tỳ sợ người tỉnh dậy sẽ đói.”
Nghe tiếng bước chân của Nam Cung Quyết đã đi thêm vài thước, nhìn lại Lạc Mộng Khê vẫn còn say giấc nồng. Đáy mắt Lãnh Tuyệt Tình hơi trầm xuống, giống như đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng.
Ngay tại lúc Nam Cung Quyết đẩy cửa bước vào, thân ảnh Lãnh Tuyệt Tình chợt lóe, nháy mắt liền biến mất không thấy nữa.
Sau khi Nam Cung Quyết đi vào phòng, liền bước nhanh đến bên giường. Nhìn Lạc Mộng Khê bình yên đi vào giấc ngủ, trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cách một lớp chăn, ôm lấy Lạc Mộng Khê đang ngủ say.
Ngay từ đầu, Lạc Mộng Khê giống như có chút đối lập với Nam Cung Quyết, nên khi được hắn ôm, nàng liền nhíu mày, giãy giụa không nghe lời. Nhưng vì cả người bị bao trong chăn, nên có cố hết sức giãy giụa thì cũng không có chút hiệu quả gì, một lát sau, liền yên lặng không giãy nữa.
Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết chợt loé một tia thần sắc khác thường rồi biến mất, nhanh đến nỗi làm cho người ta không kịp thấy rõ: “Đêm đã khuya, bổn vương mang Mộng Khê về, ngươi cũng nghỉ sớm đi.“
“Vương gia, cẩn thận!” Băng Lam vội vàng đuổi theo, muốn đưa điểm tâm tới phòng hai người.
“Ngươi giữ đi, nếu Mộng Khê tỉnh dậy mà đói bụng, bổn vương sẽ kêu người làm cơm.” Nam Cung Quyết không dừng bước, cũng không quay đầu lại, trả lời.
Nhìn thân ảnh Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê càng lúc càng xa, cho đến lúc biến mất không thấy. Băng Lam vào phòng khóa cửa, trên nóc nhà hiện ra một thân ảnh màu trắng, đúng là người vừa mới trốn đi Lãnh Tuyệt Tình.
“Khụ khụ khụ….” Lãnh Tuyệt Tình buồn bã ho khan vài tiếng, môi có chút trở nên trắng.
Nam Cung Quyết và hắn đều là tuyệt thế tứ công tử, võ công lại không thua hắn, nhưng nay, hắn lại bị thương nặng, chưa khôi phục, tất nhiên không phải là đối thủ của Nam Cung Quyết đang hoàn hảo không tổn hao gì kia. Nếu mang theo Lạc Mộng Khê, hắn tuyệt đối không thể rời khỏi cổng lớn của Lạc vương phủ.
Hắn không sợ ૮ɦếƭ, nhưng cũng không muốn ૮ɦếƭ mà không có giá trị. Lần này không mang Lạc Mộng Khê đi được, thì còn có lần sau, chờ hắn dưỡng thương xong, liền quay lại Lạc vương phủ, cho dù là Nam Cung Quyết, cũng không thể ngăn cản hắn mang Lạc Mộng Khê đi được.
Lúc này Lãnh Tuyệt Tình cũng không biết Nam Cung Quyết suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, thân thể vô cùng yếu. Nếu hai người thật sự giao thủ, Nam Cung Quyết cũng không phải là đối thủ của hắn.
Trở lại phòng ngủ, sau khi đặt Lạc Mộng Khê yên ổn lên giường, Nam Cung Quyết gọi Bắc Đường Diệp tới.
“Nam Cung Quyết, đã hơn nửa đêm, ngươi gọi ta đến làm gì?” Bắc Đường Diệp nói giọng lười biếng, ngáp mấy cái liền.
Nam Cung Quyết ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt hơi trầm xuống, nhẹ nhàng nhấp trà: “Bắc Đường Diệp, mau chóng điều tra rõ người giám sát Lạc vương phủ là ai. Mặt khác, bên chỗ Băng Lam, cũng cho thêm người giám sát đi.”
“Chỉ giáo cho?” Bắc Đường Diệp vừa nghe xong, cơn buồn ngủ lập tức liền biến mất không dấu vết, lấy ấm trà trên bàn rót cho mình một chén.
“Mộng Khê giận dỗi, nên đến chỗ Băng Lam. Vừa rồi lúc bổn vương đến, nàng vẫn đang ngủ say sưa, khi bổn vương ôm nàng đi, nàng lại không tỉnh.”
“Phốc” Bắc Đường Diệp kiềm chế không được, một ngụm nước trà tự trong miệng phun ra: “Võ công của Lạc Mộng Khê rất tốt, đối với mọi thứ chung quanh có cảnh giác cao, theo lý, chỉ cần có người tới gần nàng trong vài thước, nàng liền có thể nhận thấy được, cũng sẽ phản ứng lại”
“Nhưng vừa rồi ngươi ôm nàng, nàng lại không tỉnh, sẽ không phải bị người khác hạ mê hương chứ.”
“Rất có khả năng” Nam Cung Quyết buông chén trà trong tay, đáy mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng lạnh như băng và sắc bén: “Khi bổn vương tới đó, Băng Lam vừa vặn bưng điểm tâm trở về phòng. Ở trong phòng, bổn vương ngửi thấy được mùi trúc rất nhạt.”
“Ý của ngươi là nói, có người ngoài vào phòng Băng Lam” Bắc Đường Diệp đứng lên, đi qua đi lại ở phòng ngoài.
“Hai lần Lạc Mộng Khê trúng mê hương, Băng Lam đều có không có ở đó. Việc này rất có khả năng là do người ngầm giám sát Lạc vương phủ làm, nhưng mà, việc này cũng quá trùng hợp đi, tại sao người nọ chỉ lo giám sát Lạc Mộng Khê, hơn nữa, vừa không bắt nàng, cũng không giết nàng, chỉ dùng mê hương làm nàng hôn mê.”
Nam Cung Quyết tao nhã nhẹ nâng chén trà: “Còn có một loại khả năng, chuyện này là do Băng Lam làm.”
“Nhưng nàng ta làm vậy là có mục đích gì?” Đối với điểm này Bắc Đường Diệp vẫn không nghĩ thông được.
“Vấn đề này, chỉ sợ ngươi phải đi hỏi Băng Lam, e là chuyện Băng Lam ở bên người Mộng Khê, chính là do người khác sắp xếp. Đúng rồi, ngươi an bài người giám sát Băng Lam, có phát hiện nàng ta có cái gì khác thường hay không?”
Bắc Đường Diệp lắc lắc đầu: “Không có, Lạc Mộng Khê sống rất có quy luật, cho nên Băng Lam sống cũng rất quy luật. Mỗi ngày ngoài ăn cơm, ngủ, nàng ta đều đi theo Lạc Mộng Khê. Người giám sát nàng ta, cũng không phát hiện nàng ta có hành động khác thường nào.”
“Đêm nay cũng vậy, người giám sát nàng ta nói. Sau khi Lạc Mộng Khê vào phòng Băng Lam, Băng Lam bưng đồ ăn ra khỏi phòng, ở trong viện ăn bữa tối xong liền đơn giản là dọn dẹp tiểu viện một chút, rồi vào phòng bếp làm điểm tâm, mãi đến lúc ngươi gặp nàng ta ở trong viện, nàng ta cũng không có chỗ nào khác thường.”
Nam Cung Quyết cách bức màn trúc liếc mắt nhìn vào phòng trong: “Mặc kệ người trù tính Mộng Khê rốt cuộc có phải là Băng Lam hay không, chúng ta cũng phải tăng thêm phòng bị nghiêm ngặt.”
Trong ௱ôЛƓ lung, mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc quanh quẩn chóp mũi, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phủ trên làn tóc nàng, thân thể bị người ta ôm chặt lấy, không thể động đậy, Lạc Mộng Khê không cần mở mắt cũng biết người nằm ở bên cạnh nàng là ai.
Không vui mở mắt ra, chẳng có chút gì gọi là ngoài ý muốn, đập vào mắt tất nhiên chính là ***g *** tinh tráng của Nam Cung Quyết.
Trong lòng Lạc Mộng Khê dâng lên một cỗ tức giận, nhanh tay đẩy Nam Cung Quyết sang một bên, xoay người ngồi dậy, chuẩn bị mặc áo vào.
Ai ngờ, ngay khi nàng xoay người ngồi dậy, không biết là do động tác của nàng quá nhanh, hay là do nguyên nhân khác, mà đầu tự dưng truyền đến một trận choáng váng.
Sao lại thế này, sao đầu ta lại có cảm giác như lạc vào sương mù, giống như lần trúng mê hương trước kia.
Sau khi Lạc Mộng Khê mở mắt, Nam Cung Quyết cũng đã tỉnh lại, hắn muốn nhìn xem nàng sẽ là có phản ứng gì, liền nằm không nhúc nhích, lại không nghĩ rằng, nàng không chút nghĩ ngợi đã đẩy hắn qua một bên.
Trong lòng đồng thời thở dài, Nam Cung Quyết cũng ngồi dậy: “Còn giận sao?”
“Không có, ta đói bụng, muốn dậy tìm đồ ăn.” Lạc Mộng Khê thờ ơ trả lời, mặc áo xong thì xuống giường: Giận hờn với ngươi á, ta không có dư thời gian đâu, cũng không quá nhàn hạ thoải mái.
Sau khi đi được vài bước, Lạc Mộng Khê giống như nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nhìn Nam Cung Quyết đang mặc quần áo: “Nam Cung Quyết, làm sao ta về được đây?”
“Đương nhiên là do bổn vương ôm ngươi về, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể vừa ngủ say vừa tự mình về tới đây sao?” Ngữ khí của Nam Cung Quyết bình tĩnh mơ hồ mang theo ý trêu tức: “Thật đúng lúc, bổn vương cũng đói, cùng đến phòng bếp đi”
Mê hương, chắc chắn là có người hạ mê hương ta. Nếu không, ta không có khả năng không hề phát hiện mình bị Nam Cung Quyết ôm về đây.
Lạc Mộng Khê không để ý tới Nam Cung Quyết đã cất bước đi dưới trăng, mang đầy tâm sự, tại sao chỉ trong vài ngày, ta lại hai lần bị mê hương làm hôn mê, lần trước là trong phòng ngủ, không ngờ lần này lại là trong phòng Băng Lam, việc này chỉ sợ không đơn giản.
Nhưng vì sao người nọ không giết ta, cũng không bắt ta, chỉ làm ta hôn mê?
Mùi đàn hương quen thuộc quanh quẩn chóp mũi, bả vai bị người ta gắt gao vòng qua. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể Nam Cung Quyết xuyên qua lớp quần áo truyền vào người Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê không hề phòng bị, toàn thân đột nhiên chấn động, lát sau mới hoàn hồn.
“Suy nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?” Lời của Nam Cung Quyết vừa rồi, nghe như tùy ý, nhưng kì thực là cố tình lộ ra chuyện Lạc Mộng Khê trúng mê hương, thông minh như Lạc Mộng Khê, tự nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
“Không có gì, chỉ là một ít chuyện cũ năm xưa mà thôi” Lạc Mộng Khê có chút không quá tự nhiên, nhẹ giọng có lệ, đang muốn đẩy Nam Cung Quyết ra, đột nhiên một tên thị vệ mặc hắc y không biết từ đâu xuất hiện trước mặt hai người “Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, tại Lạc viên, phủ Thừa tướng vừa xuất hiện vị khách thần bí.”
Lạc viên, Phủ Thừa tướng, tự nhiên là chỗ ở của đại phu nhân. Nam Cung Quyết phái người ngày đêm giám sát nhất cử nhất động của bà ta, chính là vì muốn từ chỗ đại phu nhân tra ra được nơi đám người Nam Cung Phong lẩn trốn. Nay, Lạc viên xuất hiện vị khách thần bí, có thể có liên quan đến chuyện Nam Cung Phong hay không.
Nghe xong tin này, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết không hề nấn ná, vận khinh công rất nhanh đã chạy tới Lạc viên, trong Tướng phủ.
Tướng phủ canh phòng nghiêm ngặt, tuy rằng thân thể Nam Cung Quyết còn hơi yếu, nhưng cùng trạm gác công khai lẫn ngầm trong phủ đối với hắn mà nói, cũng chỉ như thùng rỗng kêu to.
Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê thật cẩn thận né qua các trạm gác trong phủ, im lặng không một tiếng động nhảy lên nóc nhà Lạc viên, nhẹ nhàng vạch một viên ngói, im lặng nhìn vào trong phòng.
Đại phu nhân tất nhiên đang đứng ở trong phòng, đưa lưng về phía bà ta, là một thân ảnh màu đen, dựa theo bóng dáng mà xem, hẳn là một nam tử trẻ tuổi: “Vị công tử này, ngươi và ta không thân cũng chẳng quen, vì sao ta phải đáp ứng điều kiện của ngươi?” Giọng Đại phu nhân hơi cao, ngầm mang theo một chút không kiên nhẫn.
Ngữ khí của nam tử trẻ tuổi bình tĩnh, không nhanh không chậm: “Đại phu nhân là chính thất của Tướng phủ, đoan trang hiền thục, khí chất cao quý, thật là ra dáng của một phu nhân quan lớn, chẳng qua, nếu tại hạ không có nhớ lầm thì mười bảy năm trước, người và nhị phu nhân Mai Nhược Vân hình như là mang thai cùng lúc, tranh đoạt vị trí chính thất.”
“Lúc ấy Lạc Thừa tướng từng tuyên bố với các ngươi, ai hạ sinh nam hài trước, sẽ làm chính thất, ta không có nói sai chứ, đại phu nhân?”
Sắc mặt Đại phu nhân khẽ biến, ngữ khí trầm thấp, ánh mắt có chút trốn tránh: “Đúng thế thì sao, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
“Nếu để Lạc Thừa tướng biết, Lạc Tử Quận không phải là con ruột của hắn, mà là con của ngươi và nam nhân khác. Năm đó ngươi vì vị trí chính thất, nên cho người tìm một nam hài giả mạo, hai năm sau, ngươi lấy cớ ra ngoài, đổi Lạc Tử Quận thành con của Lạc Thừa tướng”
“Vì không muốn người khác nghi ngờ dung mạo của Lạc Tử Quận trước và sau quá khác nhau, ngươi cố ý sai người giả vờ gây phiền phức cho mình, tìm cách ở lại bên ngoài hơn một năm mới trở về. Vì dung mạo của tiểu hài tử thay đổi rất nhanh, Lạc Thừa tướng lại đã hơn một năm không thấy hắn, tự nhiên không nhìn ra đó không phải là đứa nhỏ ngươi đã mang đi.”
Trên nóc nhà, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê liếc mắt nhìn nhau, trộm long tráo phượng, chiêu lừa dối này thật sự dùng không tệ. Đại phu nhân quả thực rất có tâm cơ, so với nhau, Lạc Thừa tướng thật có chút ngu dốt, có phải con mình hay không cũng không nhận ra được.
Sự thật bị vạch trần nhưng đại phu nhân lại không chút kinh hoảng: “Cho dù việc này đúng như lời ngươi nói thì sao? Nay, ta đã không cần phải nhìn sắc mặt của Lạc Hoài Văn, nếu ngươi muốn việc này truyền ra ngoài, thì xin cứ tự nhiên, ta có thể mang theo Tử Quận trở về bên phụ thân thân sinh của hắn.”
Giọng của hắc y nhân vẫn rất bình tĩnh, tràn đầy tự tin: “Nếu chuyện này không đủ để làm đại phu nhân khiếp sơ, vậy tại hạ không ngại nói thêm một chuyện nữa. Nhị phu nhân Mai Nhược Vân khó sinh, không phải là tự nhiên, mà là do một tay đại phu nhân tạo thành.”
Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều là đột nhiên cả kinh: Thì ra chuyện mẫu thân Lạc đại tiểu thư khó sinh là có uẩn khúc.
Trong mắt Lạc Mộng Khê đầy tức giận và khiếp sợ: Đáng ૮ɦếƭ, đại phu nhân không chỉcó tâm cơ sâu, mà thủ đoạn cũng đủ ngoan độc. Vì vị trí chính thất, lại không tiếc giết hại mạng người, hại Lạc đại tiểu thư từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, mười mấy năm đau khổ.
Người bên ngoài đều biết rằng, mẫu thân của Lạc Mộng Khê là vì khó sinh mà ૮ɦếƭ, đây cũng là do mệnh trời, chẳng thể trách người khác.
Nhưng nay, bọn họ lại biết được, cái ૮ɦếƭ của mẫu thân Lạc Mộng Khê, cũng giống như mẫu thân Nam Cung Quyết, là bị người ta hại ૮ɦếƭ. Tâm đã bình tĩnh hơn mười năm nay, tại vì một khắc này mà khơi gợn sóng, tin tức kinh thiên này mang đến nỗi khiếp sợ làm người ta sinh ra phẫn nộ ngút trời.
Thì ra mạng của nàng căn bản không phải khổ như vậy, nàng cũng có thể giống những tiểu hài tử khác có mẫu thân yêu thương, vào ngày lễ ngày tết, có mẫu thân dẫn ra đường, đi dạo phố, mặc quần áo mới.
Sau khi trở về vào buổi tối, một nhà ngồi cạnh nhau trên bàn, đồ ăn nóng hổi, sẽ không phải một mình cô đơn ngồi ở trước bàn, dùng đồ ăn thừa của người khác.
Lạc Mộng Khê cảm giác có một cỗ hận ý mãnh liệt chỉ trong nháy mắt đã lan khắp toàn thân. Hận ý này không phải đến từ nàng, mà đến từ Lạc đại tiểu thư, Lạc Mộng Khê ở cổ đại, rốt cuộc nàng ấy cũng biết hận.
Nam Cung Quyết cầm bàn tay nhỏ bé đang khẽ run của Lạc Mộng Khê, thông qua tiếp xúc ***, truyền đến ấm áp cho nàng. Đáy mắt thâm thúy lóe lên sự kiên định và sủng nịch, giống như đang nói, ngươi còn có ta.
“Thật ra, ngươi vốn không nên sinh hạ nhị tiểu thư, nhưng vì không muốn cho nhị phu nhân trở thành chính thất, ngươi bắt đại phu kê thuốc cho mình, để sinh trước, nhưng lại không nghĩ rằng nhị phu nhân lại sinh trước ngươi.”
“Rơi vào đường cùng, ngươi mua chuộc bà mụ, loại bỏ Tuân nhũ mẫu, làm nhị phu nhân khó sinh mà ૮ɦếƭ, cũng khiến đại tiểu thư từ nhỏ đã không có mẫu thân.” Giọng hắc y nam tử mang theo tiếc hận: “Đáng thương thay, cho tới bây giờ Lạc đại tiểu thư cũng không biết, mẫu thân của nàng không phải vì khó sinh mà ૮ɦếƭ, mà là bị người khác hãm hại.”
Bàn tay bưng chén trà của đại phu nhân hơi run run, cũng không chịu nhận thua: “Ta vẫn là câu nói kia, hiện tại ta đã không cần dựa vào Lạc Hoài Văn. Nếu ngươi muốn hắn biết việc này, thì cứ nói đi, tuy nơi này là Tướng phủ, đấu với hắn ta không chắc có thể thắng, nhưng mà, cho dù cá ૮ɦếƭ lưới rách, hắn cũng đừng hòng chiếm được tiện nghi.”
“Một khi đã như vậy, tại hạ không cần phải nói nhiều chuyện vô vị với Lạc Thừa tướng nữa, thật không thú vị, lại rất vô ích, chẳng qua, đại phu nhân, ngươi hẳn là biết Tuyệt Tình cung chứ.” Hắc y nam tử xoay người, giọng đầy trêu tức.
Đồng tử Lạc Mộng Khê hơi co lại: Thì ra là hắn, người này đúng là tên nam tử thần bí ở trong sơn động có liên hệ với Ngô Phi kia, cặp mắt âm lãnh kia của hắn, Lạc Mộng Khê tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.
Xem ra quan hệ giữa hắn và đại phu nhân là hợp tác lợi dụng lẫn nhau.
Sắc mặt đại phu nhân nháy mắt trở nên trắng bệch, chỉ nghe “Choang” Một tiếng vang lên. Chén trà trong tay bất ngờ rơi xuống đất, bể tan, nước trà văng tung tóe trên mặt sàn.
“Nếu bị người của Tuyệt Tình cung biết, ngươi hại ૮ɦếƭ công chúa của bọn họ. Bọn họ tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi. Đại phu nhân tuy rằng thế lực của ngươi hùng hậu, nhưng nếu đem ra so sánh với Tuyệt Tình cung, thật không đáng nhắc tới.”
Lạc Mộng Khê nghi hoặc: Vừa rồi còn đang nói đến chuyện mẫu thân của Lạc đại tiểu thư, tại sao lại nói đến Cung chủ Tuyệt Tình cung, nhưng mà, đại phu nhân cũng thật là lớn mật, ngay cả công chúa của Tuyệt Tình cung cũng dám giết hại.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Những lời này đại phu nhân gần như là rống lên.
“Rất đơn giản, chỉ cần đại phu nhân đáp ứng điều kiện của tại hạ, tại hạ nguyện vì đại phu nhân mà giữ bí mật.” Giọng của nam tử thần bí vẫn rất bình tĩnh, không chút gợn sóng.
“Sao ngươi biết được chuyện này?” Đại phu nhân đã quen nhìn sóng to gió lớn, rất nhanh liền bình tĩnh lại.
“Giấy không thể gói được lửa, huống chi trên đời lại không có bức tường chắn được gió, chỉ cần là chuyện đã làm, một ngày nào đó sẽ bị người khác biết, đại phu nhân, dám làm phải dán nhận, không cần phải che giấu. Ta và ngươi ngồi chung con thuyền!”
Đại phu nhân bình tĩnh nhìn nam tử thần bí nửa ngày, muốn nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn. Nhưng lại khiến bà ta phải thất vọng, vì trong mắt nam tử thần bí chỉ là một mảnh bình tĩnh, không lộ ra bất kì tia sáng khác thường nào “Được, ta có thể giúp ngươi lo tốt chuyện ngươi nhờ, chỉ có điều, ngươi cũng phải đáp ứng ta một việc.”
“Chuyện gì, đại phu nhân cứ nói đừng ngại.”
“Giúp ta để ý phụ thân thân sinh của Lạc Tử Quận, ta tin ngươi có năng lực đó.” Nói đến người kia, đáy mắt đại phu nhân đầy bất đắc dĩ và thâm tình.
Nam tử thần bí cười khẽ: “Được, không ngờ sau nhiều năm, đại phu nhân vẫn còn giữ trọn mối tình thắm thiết với hắn, thật sự là ngàn vàng khó thấy, tại hạ cũng nguyện ý giúp người thành toàn.”
Khẽ thở dài, giọng nam tử thần bí mang theo nỗi tiếc hận: “Thật sự là tạo hóa trêu người, nếu không có chuyện năm đó, đại phu nhân cũng sẽ không bỏ hắn, hiện tại, hai người các ngươi đã có con cái thành đàn, hưởng một cuộc sống tốt đẹp đáng hâm mộ.”
Mắt ngọc của Lạc Mộng Khê híp lại: Người trong lòng đại phu nhân, phụ thân thân sinh của Lạc Tử Quận, rất có khả năng chính là quốc sư, Phùng Thiên Cương, nghe ngữ khí của tên nam tử thần bí kia, chắc hẳn Phùng Thiên Cương đang ở chỗ hắn.
Còn có, mười mấy năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đại phu nhân lại đồng ý gả cho Lạc Hoài Văn, người không yêu bà ta. Mẫu thân của Lạc đại tiểu thư: Tại sao Mai Nhược Vân lại quen biết Lạc Thừa tướng, bọn họ là thật tâm yêu nhau sao?
Vì sao bà ấy khó sinh, Lạc Hoài Văn một chút cũng không tưng nghi ngờ sao, hay là tuy hắn có hoài nghi, nhưng không có chứng cớ, hoặc là, bởi vì nguyên nhân khác khiến hắn không thể tiếp tục điều tra.
Bí ẩn, càng ngày càng nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc