Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi - Chương 45

Tác giả: Tích Tịch

Vãn Hồi , Là Điều Khó Khăn Nhất
Ai có thể nói cho cô biết , vì sao ba tháng kết hôn và cùng làm việc chúng với nhau trước kia đều rất khó gặp mặt nhau một lần , mà gần đây trong khoảng thời gian này rõ ràng là không muốn gặp mặt , lại cứ thường xuyên ***ng đầu ?!
Lạc Lãnh Thần nghe giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên , rõ ràng là rất sửng sót , tuyệt đối không ngờ được là cô lại ở chỗ này , mà trang phục của cô … Cô làm phục vụ ở đây ?
Chẳng biết tại sao vừa nghĩ tới quan hệ thân thiết giữa cô và Thẩm Mặc , hắn liền lùng cười , không một chút lưu tình : “Tại sao lại ở đây làm phục vụ , chẳng lẽ trèo cây cao thất bại sao?”
An Nhiên muốn sầm mặt , nhưng liếc mắt một cái thấy ông chủ từ xa tung tăng chạy tới , bộ dạng khom lưng cúi đầu với Lạc Lãnh Thần , quên đi , dù sao hiện tại cô cũng là người làm công dưới tay người khác , cố gắng nở nụ cười , ý cười của An Nhiên chưa giảm : “Không biết tiên sinh muốn gọi gì?”
“Tránh ra tránh ra !” Ông chủ đẩy An Nhiên ra , khuôn mặt cười đến mức các nếp nhăn xếp vào một chỗ “Lạc thiếu , phòng ngài muốn đã chuẩn bị xong , bên trong tất cả đều là thức ăn bình thường ngài thích ăn nhất , tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi.”
An Nhiên bĩu môi , nếu nơi này có ông chủ tự mình chiêu đãi , vậy chính là không cần dùng tới người phục nhỏ như cô , cô còn muốn tìm cũng tìm không thấy , ôm thực đơn , An Nhiên thấy ngoài cửa có khách đang đi vào , ngay lập tức lộ ra lúm đồng tiền tiến lên .
Ánh mắt Lạc Lãnh Thần luôn khoá chặt trên người cô , lúc cô bị ông chủ đẩy ra , vậy mà cô lại có biểu tình thở dài nhẹ nhõm sao? Chẳng lẽ cô cứ như vậy muốn tránh hắn ? Hồi trước chẳng phải cô sống ૮ɦếƭ không chịu ly hôn sao?
Hơn nữa , nụ cười trên mặt cô là tại sao lại cười sáng lạn như vậy ?
Không hề nghĩ ngợi , Lạc Lãnh Thần chặn lại giữ chặt An Nhiên đi thẳng vào phòng mình thường xuyên tới , cũng không quay đầu lại nói với ông chủ : “Tôi muốn người phục vụ này”
Ông chủ gật đầu , vẻ mặt không vui trừng mắt cảnh cáo nhìn An Nhiên “Có thể được Lạc thiếu nhìn trúng là phúc khí của cô đấy !”
Những lời này , tại sao lại quen tai như vậy ?
Ừm , nghĩ lại thì hình như trước khi cô và Lạc Lãnh Thần kết hôn , một số người biết bọn họ kết hôn đều nói như thế, tóm lại , cho dù là nói như thế nào cũng đều là cô trèo cao tới Lạc Lãnh Thần , là phúc khí của cô.
Cười khổ , An Nhiên nghĩ , nếu cô biết sẽ có một ngày như thế này , cô nhất định không cần cái loại phúc khí này , có lẽ loại động tâm lúc trước chỉ là gió thổi qua mặt hồ tạo nên những gợn sóng , nhưng lại không chịu nổi thử thách của thời gian , cũng không phải lựa chọn tốt nhất của cô , mong đợi để dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay , chẳng thà đem phần rung động trước kia chôn thật sâu dưới đáy lòng , giữ lại một chút tốt đẹp , vĩnh viễn trân quý , còn tốt hơn như bây giờ , bị sự thật đả kích vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Đờ đẫn đi theo Lạc Lãnh Thần vào trong phòng , bên trong giống như lời ông chủ nói , đồ ăn đều đã chuẩn bị xong .
Lạc Lãnh Thần còn gọi thêm hai người bạn nữa , đều là người An Nhiên không biết , thời gian cô và Lạc Lãnh Thần kết hôn , hắn chưa bao giờ cho phép cô hỏi đến cuộc sống riêng tư của hắn , khi đó cô cho là hắn không có thời gian , nhưng bây giờ , cô đã biết , là hắn cảm thấy cô không xứng , hắn vốn muốn đem cô gạt ra khỏi thế giới của hắn .
Bọn họ , là người của hai thế giới.
Mấy người bạn ăn chơi trác tán cùng ngồi một chỗ đem mộng tưởng của tuổi trẻ ngông cuồng và sự nghiệp thành công hiện giờ cùng vợ yêu xinh đẹp trở thành một loại chủ đề , trong đó , một người ái muội nhìn Lạc Lãnh Thần : “Ôi chao , Thần , tôi nghe nói cuối cùng cậu cũng bỏ cái thiếu phụ luống tuổi ở nhà rồi ? Ha ha , tháng sau là lúc cưới chị dâu là đại minh tinh , nhớ phải mới chúng tôi uống mấy ly R*ợ*u mưng đấy !”
An Nhiên đang rót R*ợ*u , động tác cứng đờ , R*ợ*u suýt nữa thì rớt ra ngoài , nhưng cũng may mấy người kia không phát hiện ra sự bất thường của cô , tất cả bọn họ chỉ quan tâm tới cái người gọi là thiếu phụ luống tuổi bên cạnh Lạc Lãnh Thần thôi.
Thì ra , cô không chỉ liều lĩnh mơ mộng hão huyền bám víu vào cây cao ham mê người hư vinh , còn là thiếu phụ luống tuổi … An Nhiên thản nhiên cười , đã không còn tức giận , cũng không còn phẫn nộ , bộ dạng như vậy ở trong mắt Lạc Lãnh Thần , đột nhiên hắn lại cảm thấy buồn bực không thôi .
“Rồi rồi nói cái này làm gì?” Nhìn về hướng người kia nói , hơi nước nóng hổi thổi trước mặt người đối diện hắn khiến anh không nhìn được rõ , tại sao lại nhìn thấy *** trắng nõn nhẵn nhụi như trứng gà bóc , có lẽ là tại vì ở trong hơi nước , đầu óc anh có chút rộn ràng.
Lập tức có người mắt tinh kêu lên : “Ôi , Lạc thiếu đúng là lưu tình khắp nơi a , tại sao ngay cả cô nhân viên phục vụ cũng coi trọng vậy?”
Lạc lãnh Thần bối rối cúi đầu dùng cơm , lại không cẩn thận làm đổ bát , lúc đứng dậy lại suýt nữa ngã , bộ dạng có chút chật vật như vậy lại càng làm cho người khác buồn cười , lập tức trong phòng vang lên tiếng cười .
“Chẳng lẽ Lạc Thiếu vừa thấy người đẹp liền biến thành đứa con nít lỗ mãng rồi ? Đợi lát nữa nói chuyện đừng có cà lăm đấy , ha ha …”
Tiếng cười to vang lên , nhưng mà đợi đến khi một tiếng nói thản nhiên vang lên , bọn họ ngoài kinh ngạc ra thì cũng không cười nổi nữa.
Một người trong đó phục hồi tinh thần đầu tiên , huých người bên cạnh : “Cô ta …cô gái vừa đi ra , cô ta , nói cái gì vậy?”
“Cô ta nói , thiếu phụ luống tuổi?”
“Cô ta nó , cô ta chính là cái thiếu phụ luống tuổi kia ?”
Xoạt xoạt xoạt , mấy ánh mắt cùng lúc nhìn chằm chằm Lạc Lãnh Thần , thiếu phụ luống tuổi … Cũng chính là , cái thiếu phụ luống tuổi mới nói ra từ trong miệng bọn họ …
Sắc mặt Lạc Lãnh Thần xanh mét , ba chữ kia từ trong miệng cô nói ra , chỉ càng khiến anh cảm thấy khó chịu hơn !
Anh đưa tay chạm lên *** , nơi này , dường như có thứ gì đó không giống như lúc trước , hơn nữa , nó còn đang chậm rãi phát triển , cuối cùng sẽ có một ngày khiến anh không thể khống chế nổi mà bùng nổ .
Lạc Lãnh Thần sợ cảm giác này , nhưng mà hiện tại , nhìn thấy bóng lưng của cô dần dần biến mất , trước giờ mọi chuyện đều nắm trong tay anh , có một nỗi khủng hoảng vô cớ sản sỉnh ra , khi loại khủng hoảng này bắt đầu lan tràn ra , ý nghĩ duy nhất của anh chính là đi ngăn cản !
Đợi đến khi đầu óc anh thanh tỉnh trở lại , An Nhiên đã bị anh túm lấy kéo vào một ngõ nhỏ bên cạnh nhà hàng.
“Anh làm gì vậy?” An Nhiên kéo tay áo mình khỏi tay anh , cả giận nói .
“Cô thật sự đính hôn cùng với Thẩm Mặc ?!” Lạc Lãnh Thần không biết vì sao mình phải hỏi như vậy , nhưng vừa mở miệng lời nói liền tự động chạy khỏi miệng hắn .
Ngày hôm nay , thật sự có quá nhiều chuyện vượt qua dự liệu của hắn .
Thấy An Nhiên không nói lời nào , hắn vội vàng nói : “Cô và Thẩm Mặc căn bản là không phải môn đăng hộ đối , nhà bọn họ chú trọng dòng dõi , tuyệt đối sẽ không cho cô vào cửa , cô đừng ngu ngốc nghĩ quyến rũ được Thẩm Mặc là giỏi?”
Chú trọng dòng dõi ? An Nhiên hồi tưởng lại tình hình lúc đến nhà Thẩm Mặc , cô cũng không cảm thấy người ta có chỗ nào ghét bỏ mình mà?
Nhưng mà , quyến rũ ?
Cười lạnh : “Lạc thiếu , phiền anh nói cho rõ một chút , cái gì gọi là tôi đi quyến rũ người ta ?”
Vậy lúc anh ở bên ngoài đi trêu hoa ghẹo nguyệt tôi có nói cái gì sao?
Câu nói đằng sau vốn định nói ra nhưng vẫn bị cô nuốt xuống , cô không cần phải nói nhiều như vậy vứoi hắn .
“Đứng lại!” Thấy An Nhiên muốn đi , Lạc Lãnh Thần kéo cô lại không cho cô đi , sự phẫn nộ của hắn tới mà không có nguyên do “Nếu cô là vì giải quyết chuyện của ba cô , Lạc lãnh Thần tôi cũng có thể làm được !”
Những lời gào lên này , không chỉ An Nhiên , ngay cả Lạc Lãnh Thần cũng ngây ngẩn cả người .
Một chút khác thường hiện lên trong lòng An Nhiên lập tức bị cô gạt bỏ “Những lời này của anh là có ý gì ? Anh sẽ giúp tôi ? Lạc Lãnh Thần , tôi không muốn lại đi tới công ty của anh làm cái gọi là thư ký của anh lại còn bị vị hôn thê của anh trách mắng nữa!”
Người vốn là tiểu tam kia bây giờ lại chỉ vào mũi cô mà mắng cô là kẻ thứ ba rắp tâm gây rối chia rẽ gia đình nhà họ ? Cô là đồ ngốc mới có thể giẫm lên vết xe đổ !
Hất tay Lạc Lãnh Thần ra , An Nhiên đi ra bên ngoài , phía sau truyền đến tiếng nói gấp gáp của Lạc Lãnh Thần , giống như muốn vãn hồi điều gì đó : “Không phải , không phải bảo cô làm thư ký … một lần nữa …”
Bước chân An Nhiên hơi chậm lại , nhưng lời nói của hắn dừng lại không nói gì thêm nữa , cô lắc đầu , bảo chính mình đừng tiếp tục vọng tưởng nữa .
“Đúng là tôi không xứng với anh , ly hôn là việc tự tôi chuốc lấy , Bùi Thi Thi rất tốt , chúc hai người hạnh phúc.”
Có lẽ , một cuộc hôn nhân thất bại , và cả tình yêu đơn phương kia , bọn họ nên vứt bỏ tất cả , cố ૮ɦếƭ giữ lấy đều không có ích lợi gì .
Trong ngõ nhỏ , Lạc Lanh Thần có chút vô lực dựa lưng lên tường , dường như , muốn vãn hồi lại một chuyện , là việc vô cùng khó khăn .
Tiệc Đính Hôn
Những ngày sau đó trôi qua rất nhanh , mỗi ngày ngoài việc đi xuống nhà hàng Tây dưới lầu làm phục vụ ra , thi thoảng có vài ngày nghỉ phép , gần như cô đều ở trong căn hộ của Thẩm Mặc . Căn hộ nho nhỏ , không tính là quá lớn , cô cảm giác nơi này càng lúc càng giống như là nhà của mình.
Thật sự rất kỳ quái , ở nhà của ba mẹ , cô cũng không có một cảm giác mãnh liệt đến như vậy , cảm giác này gọi là gia đình.
An Nhiên có chút sợ hãi loại cảm giác này ,cô và Thẩm Mặc chẳng qua chỉ đang nuôi dưỡng một vở kịch hay , muốn giấu diếm ánh mắt mọi người , nhưng mà đến cuối cùng lúc cần tàn cuộc , nói không chừng là ngày mai , hoặc là bất cứ khi nào , cô sẽ phải rời khỏi nơi này , đây không phải nhà của cô , vì sao cô lại cảm thấy nơi này là nhà của cô chứ?
Không hiểu sao trong lòng một chút mất mát , ngón tay An Nhiên chạm vào thìa , toàn thân bao phủ một loại ưu phiền mơ hồ . Thẩm Mặc vừa vào cửa nhìn thấy cô , đầu lông mày nhíu lại , lại đang suy nghĩ gì rồi?
Tiếng đóng cửa kéo An Nhiên tỉnh lại , lúc này cô mới phát hiện suýt nữa thức ăn bị khét , vội vàng dùng thìa múc bê ra bàn , nhìn đồng hồ , hỏi : “Sao hôm nay trở về sớm vậy ?”
Thẩm Mặc đột nhiên tiến sát vào cô , mang theo hương TL cùng mùi hương thuộc về anh , chẳng những không khiến người ta phản cảm , ngược lại còn có chút thích thú không rõ .
An Nhiên ngẩn người nghiêm cứu mùi hương trên người Thẩm Mặc . Ngón tay trơn bóng của anh gõ lên cái trán nhỏ hơi thấm chút mồ hôi của cô, Thẩm Mặc hỏi : “Đang suy nghĩ gì vậy?”
An Nhiên đỏ mặt , tránh động tác của anh : “Hôm nay anh không cần đi làm sao?”
Cô không thể nói cho anh biết , không nghĩ gì cả chẳng qua chỉ là đột nhiên cảm thấy hứng thú với mùi hương trên người anh .
Thẩm Mặc nhìn sắc mặt cô đỏ hồng , có phần loá mắt , trong khoảng thời gian này vô tình anh cảm thấy cái cách anh ở chung với cô , quả thực là giống như hai vợ chồng già đã kết hôn nhiều năm , mỗi ngày anh kéo thân thể mệt mỏi về , sau khi về nhà , cô đã làm xong đồ ăn chờ anh , sau đó , hai người thỉnh thoảng sẽ cùng nhau đi dạo xung quanh … Thẩm Mặc không nhịn được được , cuộc sống bình dị như vậy , anh thậy thực ra cũng không tồi.
“Anh vừa cười cái gì vậy?” An Nhiên thấy anh hơi nhếch môi lên , sau đó lại ngây ngốc , mặt An Nhiên ửng đỏ đồng thời vội vàng thu lại móng vuốt của mình , thật sự là … quá mất mặt , dạo gần đây khi cô đối mặt với Thẩm Mặc tại sao luôn làm mấy việc xấu hổ vậy chứ?
Đáy mắt ẩn chứa ý cười , Thẩm Mặc rất yêu thích bộ dạng khó xử của cô , anh gian tà lại cố ý làm bộ như không biết gì hết : “Làm sao vậy?”
An Nhiên thật vất vả mới khôi phục thì lại bị anh làm cho đỏ mặt lần nữa , ngượng ngùng cúi đầu ăn , cầm đũa chọc chọc vào bát : “Không có gì.”
Rời đi quay trở về chung quy vẫn là lựa chọn tất nhiên của cô.
Không biết là bắt đầu từ lúc nào , vừa nghĩ tới việc rời đi , cô lại có chút luyến tiếc ? Có lẽ là bởi vì sự an bình của cuộc sống bây giờ , khiến cô cảm thấy hết sức thư thái .
Đảo cơm , An Nhiên một mặt ăn một mặt chịu đựng ánh mắt sáng rực của người đối diện , đến cuối cùng , An Nhiên thật sự là không chịu nổi nữa , buông bát , có phần giận dữ nhìn người đàn ông đang ngậm đũa nhìn cô chằm chằm lại liên tục ngây ngô cười : “Anh có bệnh sao?”
Thẩm Mặc nhún vai : “Không phải có bệnh ,mà là đột nhiên tôi nghĩ , nếu có thể tiếp tục mãi mãi như thế này , thì tốt biết bao?”
Mãi mãi tiếp tục như vậy … Tim An Nhiên đập nhanh hơn một nhịp , tại sao anh lại nói những lời như vậy ? Dường như đáp án dần dần xuất hiện trong lòng , gần như đã hiểu rõ , An Nhiên cầm túi lên liền chạy vụt ra bên ngoài , ném cho Thẩm Mặc một câu cô ra ngoài liền mở cửa đi.
ở bên trong , Thẩm Mặc nhìn đồ ăn trên bàn , tuy rằng các món không phải đẹp , có lẽ hương vị cũng không phải quá ngon , có lẽ … trước đây đã từng có một người đàn ông khác hưởng qua , nhưng mà không thể không nói , hình như anh rất để tâm đến điều đấy.
Nhớ lại bộ dạng vội vàng chạy trốn của cô , anh cười khẽ , tiếng cười tràn ngập căn phòng , là vui mừng nói không nên lời.
Cho dù cô là một con đà điểu , anh cũng nhất định phải nhổ cái đầu chôn sâu trong cát của cô lên , ừm , dù sao đi nữa anh cũng có rất nhiều kiên nhẫn , mấy ngày này không phải vội vàng.
An Nhiên đi dạo bên ngoài quay trở về , một chút ái muội lúc nãy đã tiêu tan , An Nhiên vuốt vuốt tóc : “Còn chưa ngủ sao?”
Cô thật sự là không tìm ra chuyện để nói , hiếm khi nào cô không tìm được một câu để nói như vậy . Thẩm Mặc cũng sững sờ tại chỗ , bên ngoài , ánh tà dương đã treo lên cao …
An Nhiên lại cuống quýt chạy như điên vào phòng mình đóng cửa lại , Thẩm Mặc ở bên ngoài vẽ môi cười.
Gõ của một cái , Thẩm Mặc đẩy cửa đi vào : “Ngày mai chúng ta đi thử lễ phục một chút.”
“Lễ phục ?”
“Đúng vậy , ba ngày sau , chính là lễ đính hôn của chúng ta.” Tin tức này của Thẩm Mặc đối với An Nhiên mà nói không thể nghi ngờ chính là một cú nổ , có trời mới biến trong khoảng thời gian này có phải là cô quá mức thuận buồm xuôi gió hay không mà ngay cả chuyện này cũng quên hết , đến khi Thẩm Mặc nói cô mới phát hiện ra . Thật sự , ba ngày sau chính là ngày đính hôn của cô và Thẩm Mặc.
Tại sao lại nhanh như vậy.
“Vậy , Lạc Lãnh Thần và Bùi Thi Thi … Ngày mai , lúc đi thử lễ phục , có thể lại ***ng phải.”
Do dự một lúc , Thẩm Mặc vẫn quyết định nói cho cô biết , thay vì đến mai gặp mặt , bây giờ nói cho cô biết có thể sẽ tốt hơn một chút .
Những chướng ngại này , một ngày nào đó , anh nhất định sẽ dọn sạch hết .
“Oh.” Sau một lúc lâu , cô mới rầu rĩ lên tiếng .
Ánh mắt An Nhiên phức tạp , nhìn Thẩm Mặc cuối cùng cũng mở cửa đi , An Nhiên sợ tới mức run lên : “Người này , điên rồi phải không?”
Ném mình lên trên giường , nhớ lại lần gặp phải Lạc Lãnh Thần ở nhà hàng Tây lần trước , những ngày sau đó chư từng gặp lại , nghe thấy hắn cuối cùng cũng đính hôn , là cuộc hôn nhân hắn luôn luôn hi vọng , có lẽ , so với cuộc hôn nhân trước với cô , hắn nhất định sẽ cảm thấy thật hạnh phúc thật vui vẻ .
Hình như , cũng không đau đớn như trong tưởng tượng , chỉ là có chút mệt mỏi .
Không có được , buông tay là lựa chọn tốt nhất .
An Nhiên viết lên nhật ký những lời này , cô mửo đèn bàn ngồi gần hết đêm , những chuyện gần đây không ngừng cuộn trào trong đầu óc cô , rất nhiều rất nhiều thứ trói buộc , cố ૮ɦếƭ nắm giữ cũng không phải biện pháp tốt nhất .
Ngày mai , thử thật tâm đi chúc phúc bọn họ đi.
Tắt đèn , trong đồng An Nhiên đột nhiên hiện lên một đôi mắt ,hẹp dài thâm thuý , nhưng lại có ý cười nhẹ , An Nhiên hoảng sợ , không còn buồn ngủ nữa.
Ngoài cửa , Thẩm Mặc cầm một chén R*ợ*u , anh không mở đèn , ánh R*ợ*u đỏ bên trong chiếu ra , giống như ánh đèn neon nở rộ giữa ngón tay anh.
Cô mở đèn nguyên một đêm , anh đứng bên ngoài chờ đợi nguyên một đêm.
Không biết cái tại sao Thẩm Mặc cảm thấy đây là buổi tối ngột ngạt nhất trong đời anh , đứng ở bên ngoài , nhưng lại không thể xông vào nói cho cô biết , túm lấy cái tên ૮ɦếƭ tiệt ở trong tim cô đá ra ngoài.
Xoay xoay cái ly , ánh dỏ di chuyển trong bàn tay anh , uống một giọt R*ợ*u cuối cùng , Thẩm Mặc đi về phía phòng ngủ của mình , cuộc chiến tâm lý cần tiến từng bước một , anh không tin từng chút một của mấy ngày này, không hề tạo chút ấn tượng nào đối với cô .
Không kìm được nhớ đến tên kia , anh cười khẽ , có chút trào phúng . Lạc Lãnh Thần , anh có biết hay không , là chính anh tự tay vứt bỏ món đồ anh luyến tiếc nhất ra khỏi cuộc sống của anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc