Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi - Chương 42

Tác giả: Tích Tịch

Em Muốn Một Đứa Con

“Thần..” Bùi thi Thi cố nhẫn nại cố hết sức đỡ hắn lên giường “Cẩn thận chút”
Nhiên Nhiên , Nhiên Nhiên , trong miệng của hắn , dường như chỉ có thể phun ra mấy chữ này . Bùi Thi Thi cảm thấy tay chân lạnh như băng , toàn bộ những thứ bên trong nhà này chỉ cần có một chút liên quan đến người đàn bà kia , đều bị cô ném hết , vì sao đã đến một bước này rồi mà hắn vẫn gọi tên của cô ta ?
Tháng sau , chính là ngày bọn họ kết hôn , Lạc lãnh Thần , tháng sau anh phải cùng em kết hôn , vì sao cho tới bây giờ , anh vẫn còn gọi tên một người phụ nữ khác?
Ở bên ngoài người làm thêm theo giờ đã quét dọn mọi thứ ổn thoả , Bùi Thi Thi thanh toán tiền , quay lại nhìn bề ngoài một chút , đến lúc cô phải đi tới bệnh viện rồi.
“Thần , một mình anh ngủ một chút đi , em đi một lúc sẽ về.” Nói bên tai Lạc Lãnh Thần vài câu , Bùi Thi Thi cải trang từ đầu đến chân , để người khác không nhận ra cô , cô đeo một cái kính râm cỡ lớn che gần hết cả khuôn mặt , lấy xe từ trong gara , cô lái về hướng tới bệnh viện.
Bệnh biện này là nơi cô thường xuyên tới kiểm tra định kỳ , quay phim nhiều năm , rất nhiều người chỉ nhìn thấy được ánh sáng thuộc về đại minh tinh quanh cô , nhưng không biết hàng ngày ăn uống không đúng quy luật , thời gian làm việc và nghỉ ngơi đã gây tổn hại đến dạ dày của cô , mà thân thể quá mức mệt mỏi cũng tổn tại rất nhiều nguy cơ tiềm ẩn , cô cần định ngày đi bệnh viện kiểm tra mấy nơi trên cơ thể , tránh để thân thể xảy ra tình trạng gì , nhỡ xảy ra vấn đề gì thì lại trở tay không kịp . Giới giải trí không thiếu mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp , một khi cô sinh bệnh không có cách nào diễn xuất , còn nhiều , có rất nhiều diễn viên thần tượng mới thay cô nhảy lên trên màn hình , đợi khi người xem nhanh chóng quên mất cô , muốn quay lại làm việc là chuyện vô cùng khó khăn .
Bác sĩ tốt nhất của bệnh viện này chính là bác sĩ chính của Bùi Thi Thi , từ lúc cô vừa bước vào giới nghệ thuật hầu như đều là anh ta chăm sóc thân thể của cô , qua nhiều năm hai người cũng coi như là bạn bè tốt , thông thạo đi vào từ cửa sau rồi trực tiếp lên phòng nghỉ của bác sĩ trên lầu , anh ta đã ở một chỗ chờ cô .
“Bác sĩ Kim.’’ Bùi Thi Thi gõ cửa , nói.
Đợi sau khi người bên trong đáp lại , Bùi Thi Thi nhìn xung quanh một vòng , không phát hiện đội chó săn nào thì mới vội vàng đi vào .
Một người đàn ông mặc áo khoác trắng đeo kính đã chuẩn bị xong dụng cụ , sau khi nhìn thấy Bùi Thi Thi , ra hiệu “mời” : “Bùi tiểu thư , kết quả lần trước đã có rồi , tôi đã xem qua , thể trạng không khác biệt gì nhiều so với những năm qua , cũng không có nguy hiểm gì.”
Nghe thấy những lời này Bùi Thi Thi cũng coi như an tâm , bởi vì quay phim mà kỳ sinh lý của cô cực kỳ rối loạn , cô vốn đang có chút bận tâm .
Sau khi lấy kết quả kiểm tra của mình bình thường Bùi Thi Thi đều trực tiếp rời đi , ngày hôm nay lại cầm kết quả trong tay , nhìn bộ dạng như còn có điều muốn hỏi .
“Bùi tiểu thư , xin hỏi cô còn điều gì thắc mắc sao ?” Bác sĩ Kim nâng mắt kính , hỏi.
“Tôi nghĩ …” Bùi Thi Thi cúi đầu , hai má hồng hồng “làm thế nào có thể … mau mang thai một chút…”
Gả vào hào môn không phải là cái kết của chuyện cô bé lọ lem , sống cuộc sống hạnh phúc cùng hoàng tử , chẳng qua chỉ là chuyện cổ tích , ngày hôm nay cô có thể gạt An Nhiên đi trở thành vợ Lạc Lãnh Thần , không dám đảm bảo ngà nào đó đợi đến khi cô già đi sẽ không có người thứ hai như mình xuất hiện , biện pháp tốt nhất , chính là có một đứa bé , hào môn chú trọng nhất chính là vấn đề huyết mạch , chỉ cần cô có thể sinh được con trai , tương lai nếu quả thật có xảy ra chuyện gì , cô cũng có át chủ bài bảo trụ thân phận của mình.
“Sinh con?” Bác sĩ Kim lại đỡ kính mắt “Bùi tiểu thư , bởi vì kỳ sinh lý của cô có chút rối loạn , tuy thân thể không có thấn đề gì , nhưng muốn có con thì … ít nhất cũng phải điều dưỡng một thời gian , hơn nữa , trong khoảng thời gian này tốt nhất là cô nên giảm bớt lượng công việc , thời gian quay phim động tác quá mạnh cũng không thể làm , đợi một thời gian nữa cô lại quay lại đây , tôi sẽ kiểm tra cho cô , nếu có thể ổn định lại là có thể mang bầu.”
“Vậy , thời gian nhanh nhất là bao lâu?” Bùi Thi Thi có chút khẩn trưng , đêm dai lắm mộng.
“Chắc phải , cần ít nhất là hai tháng .” Bác sĩ Kim khéo loé nói , thực ra , còn không biết những thời gian thế này.
Ánh sáng trong mắt Bùi Thi Thi có phần tối đi “Bác sĩ Kim , chẳng lẽ không có cách nào nhanh hơn một chút?”
“Không có .” Bác sĩ Kim lắc đầu.
Bùi Thi Thi chưa từ bỏ ý định : “Bác sĩ Kim , tôi biết khó khăn của người làm bác sĩ như anh , nhưng mà …. Anh cũng biết nỗi đau của người làm diễn viên chúng tôi , ở ngoài mặt phong quang thì có lợi ích gì ? Giới giải trí là một cái hố đen không đáy , tôi chỉ hi vọng khi rời khỏi giới giải trí có thể có một gia đình mà thôi , bác sĩ Kim…”
Bác sĩ Kim vốn không chịu nói , nhưng mà không chịu nổi Bùi Thi Thi cố chấp quấy rầy , mấy năm nay tiếp xúc với cô , anh ta cũng biết hào quang người phụ nữ gánh vác đằng sau đúng thật là có rất nhiều chỗ không dễ dàng , giới giải trí phức tạp khó mà đoán trước , bác sĩ Kim cuối cùng chỉ có thể lui nhường : “Biện pháp , đúng là có một , nhưng mà tổn hại rất lớn đối với thân thể của cô , cho dù cô thật sự mang bầu , nhưng mà…”
Bùi Thi Thi nghe nói có biện pháp mắt liền sáng lên , vội vàng hỏi : “Nhưng mà cái gì ?”
“Nhưng mà cho dù mang bầu , khả năng xảy thai cũng cao hơn nhiều so với những phụ nữ mang thai khác , nhất là vào ba tháng đầu , nhất định phải cẩn thận , trước tiên là không thể làm lụng vất vả , cũng không thể tiếp xúc với tia bức xạ , như máy tính , di động , bằng không … đứa bé có thể không giữ được .”
Mỗi một chuyện , đều có lợi có hại , ý khéo léo nhất mà bác sĩ Kim có thể nói , chính là như vậy .
Trên ô tô , Bùi Thi Thi ngồi ở phía sau nghĩ những lời bác sĩ Kim nói , bây giờ , đặt ngang trước mặt cô chính là một lựa chọn rất lớn .
Nếu cô kiên trì , không cần một tuần lễ thì cô sẽ mang thai , nhưng mà , những ngày sau không thể quay phim , ngay cả những cuộc tuyên truyền cũng không thể đi , như vậy , chẳng khác gì là mai danh ẩn tích khỏi mọi người , đợi sau ba tháng , đứa bé cũng tạm thời ổn định , cô lại xuất hiện thì thế nào ? *** đã thấy rõ công ty cũng không thể để cô quay lại công việc diễn xuất , tính toán thêm , hơn nữa khôi phục dáng người sau khi sinh phải mất một chút thời gian , tổng cộng , ít nhất cô cần thời gian một năm để thực hiện việc sinh con , sau một năm … với tình hình minh tinh tăng vọt như thức ăn nhanh hiện đi , còn có người nào nhớ tới nữ minh tinh một thời Bùi Thi Thi cô sao?
Nhưng mà , nếu dùng biện pháp khác , ít nhất cô phải chờ thời gian hai tháng mới có thể mang thai , hai tháng … Bùi thi Thi nắm chặt túi , Thần , thời gian hai tháng , anh có thể bảo đảm anh không nhìn rõ lòng mình không?
An Nhiên rời đi , còn có thể quay về một lần nữa không?
“Thi Thi , cô làm sao vậy ? Sắc mặt không tốt lắm?” Lái xe phía trước chính là đại diện Lão sơn của cô , là người đại diện vàng mà những người trong giới giải trí chạm tai có thể bỏng .
“Không có gì .” Bùi Thi Thi xua tay .
Lão Sơn từ phía trước đưa qua một kịch bản : “Đây là kịch bản của đoàn phim Đồng Tiểu Uyển lần trước , lần trước không phải bởi vì không tìm thấy một vai phụ mà mắc cạn sao ? Hiện tại Lặc Gia kia cuối cùng cũng nghĩ thông rồi , lại khởi quay lần nữa , nữ diễn viên Đổng Tiểu Uyển vẫn giống như trước , đã định cô rồi , kịch bản này cô cầm về xem một chút đi , tranh thủ nắm bắt nhân vật này đi , bây giờ là thời gian tốt nhất cho giải nữ chính , nhất định phải bắt lấy .”
Bùi Thi Thi tiện tay lập giở kịch bản , liền thấy được đoạn đối thoại của nhân vật .
Là một phi tử của hoàng đế nói với Đổng Tiểu Uyển :
Tất cả mọi thứ đều đúng ý bổn cung ,hoặc là để bổn cung nắm chặt trong tay , hoặc là nó bị huỷ , bổn cung tuyệt đối không cho phép sự sủng ái của hoàng thượng rơi lên đầu của người.
Trong khoảng thời gian gần đây thịnh hành kiểu phim đấu tranh cung đình , rất nhiều nữ nhân tranh đoạt một nam nhân , Bùi Thi Thi không có hứng thú đối với mấy thứ thông tục vớ vẩn này , đầu Ng'n t của cô vẽ lên lời thoại kia , tuyệt đối không cho phép sự sủng ái của hoàng thượng rơi lên đầu của ngươi .
Ngủ Cùng Nhau !

Trước cửa nhà Thẩm Mặc , An Nhiên ôm túi đồ của mình không chịu đi vào.
“Thế nào , cô còn sợ gì ? Sợ tôi *** cô ?” Thẩm Mặc nhíu mày , buồn cười nhìn An Nhiên , tầm mắt càng không chút kiên nể gì đánh giá trên dưới người cô.
An Nhiên cầm túi đồ đập vào anh : “Tôi không có thói quen ăn không ở rồi , trong khoảng thời gian này tôi ở trong nhà anh , việc ăn uống quét dọn trong nhà , để tôi làm đi.”
Thực ra , cô vẫn còn có chút ngại ngùng , nói thế nào đi nữa , bọn họ dù sao cũng là một nam một nữ , đến ở cùng nhau thật sự là kỳ cục , nhưng mà … Bộ dạng của Thẩm Mặc vừa vặn cô cũng thấy rồi , đối với người có tướng mạo cùng vóc dáng bình thường của mình , An Nhiên nghĩ , nếu tạm thời tìm không được chỗ ở , không bằng ở lại đây , đợi sau đó bàn bạc lại một chút với Vũ , xem có thể tìm được một công việc dài hạn hay không .
Nhưng mà nói đến Vũ , An Nhiên mới phát hiện mình và anh cũng đã một thời gian rồi không có liên hệ gì , cũng không biết , sau khi Vũ từ chức có tốt hay không , đang làm gì lúc này.
Thẩm Mặc đẩy cửa ra , bắt đầu đổi giày : “Trong nhà của tôi trước giờ đều thuê người làm một giờ tám mươi yên , như vậy đi , cô ở đây tiền lương tôi phát cho cô sẽ là phí ăn ở , thế nào?”
An Nhiên vui vẻ , vội vàng gật đầu : “Được !”
Đã có chỗ để ở , lại có thể không nợ nần người khác , không còn gì tốt hơn rồi.
Vì thế , dường như cứ như vậy liền ở lại . Mỗi ngày , Thẩm Mặc đều đúng giờ đi làm , còn An Nhiên thì ở nhà dọn dẹp một chút , sau đó lại đi ra chợ gần đấy mua thức ăn , thi thoảng cũng sẽ đi ra ngoài kiếm việc , bình thường cô cũng cần mua một số thứ của mình , không thể nào đưa tay như đòi tiền Thẩm Mặc được.
Qua hỏi thẳm An Nhiên biết dưới tầng còn có một tiệm cơm Tây muốn tìm người làm part – time , mỗi ngày làm việc chừng ba giờ , mỗi tháng cũng có hơn một ngàn yên , tính ra cũng là rất nhiều . An Nhiên thay một bộ quần áo đi phỏng vấn , đợi trả lời mấy vấn đề , những người đó gật đầu đồng ý kêu cô làm người phục vụ.
Làm việc ở nhà hàng Tây chính là phụ trách việc gọi món của khách , yêu cầu không cao lắm , tiếng phổ thông tiêu chuẩn , không có công việc trở ngại trước mắt là được rồi , An Nhiên tính toán , đợi buổi sáng sau khi cô làm xong cơm sáng sau đó Thẩm Mặc rời đi , đến lúc đó chỉ khoảng tám giờ , sau đó phải đến mười hai giờ trưa anh ta mới về nhà , cô có thể lợi dụng khoảng thời gian đó để đến nhà hàng làm việc.
Đến chỗ quản lý lấy quần áo thay , An Nhiên bắt đầu ngày đầu tiên làm việc của cô.
So với công việc trước kia ở công ty của cô mặc dù có chút mệt , nhưng cô cũng rất vui vẻ , có lẽ không bao lâu nữa ,một chút lo lắng trong nội tâm của cô cũng sẽ được gió thổi tan , gạt mây mù thấy lại ánh mắt trời.
Ôm thực đơn , An Nhiên đi đến tiếp đón một bàn khác vừa đến , mỉm cười tiến đến , An Nhiên cúi đầu chín mươi độ : “Kính chào hai vị , xin hỏi , hai vị đã muốn chọn món chưa ?”
Tới là hai người đàn ông , chia ra ngồi xuống , một người nhận lấy thực đơn từ An Nhiên bắt đầu gọi món , còn cô thì mang theo nụ cười yên lặng đứng một bên , nghe lời của người kia , sau đó nhớ thật kỹ những tên món ăn đợi lát nữa báo cho phòng bếp.
An Nhiên có phần thấy mình may mắn vì gặp được toàn khách hàng ôn hoà , chí ít ngày làm việc hôm nay cũng qua đi , ngoài việc có hơi mệt mỏi ra , cô còn chưa có đến mức tranh cãi với khách hàng , nhớ lúc đầu quản lý hướng dẫn cô còn năm lần bảy lượt nhắc nhở cô , làm cái nghề phục vụ ăn uống này có thể gặp phải đủ loại khách hàng , cho nên bất kể là nói năng hay tác phong đều nhất định phải rất cẩn thận , bởi vì luôn gặp phải mấy người thích chỉ trích , nhưng làm người phục vụ , cho dù khác hàng có sai , bọn họ cũng không được phép cãi lại khách hàng .
Lúc đi về đã là giữa trưa , An Nhiên cố ý đi chợ chọn mấy thứ hải sản đắt tính , dự định làm bữa tối tốt hơn một chút.
Cùng lúc này , trong cuộc họp cấp cao của tập đoàn Thẩm thị.
Thẩm Mặc đặt Pu't ở đầu Ng'n t quay một vòng , nhìn những người hoặc là cổ đông hoặc là quản lý cấp cao của công ty : “Kế hoạch này , mọi người còn có ý kiến gì khôg?”
Lúc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay , đã mười hai giờ rồi , đổi lại là trước kia , anh chưa bao giờ để ý khi nào thì về nhà , nhưng từ sau khi An Nhiên vào ở , dường như anh có một chút mong chờ , mỗi ngày đến giờ về đều là lúc anh kích động nhất ở công ty, từ một năm trước bà Thẩm đem cả công ty giao cho anh , vì sợ khiến mẹ thất vọng , cho nên đối với mỗi việc kinh doanh lớn nhỏ anh đều rất để bụng , đó là lý do tại sao Thẩm thị mới có được thành tựu của ngày hôm nay , mà lúc này , những số liệu không ngừng tăng lên dường như cũng không thể mang đến niềm vui quá lớn cho anh nữa , về nhà … hình như đã trở thành một lựa chọn tốt.
Lúc kết thúc cuộc họp đã là một giờ trưa , Thẩm Mặc đi xuống nhà để xe lấy xe liền lái thẳng về nhà , đây là lần đầu tiên anh về trễ trong khoảng thời gian này , không biết cô có lo lắng hay không?
Di động vang lên , Thẩm Mặc nhận điện thoại : “Alô”
Đầu bên kia điện thoại , là giọng nói vô cùng khẩn trương của An Nhiên : “Anh ở đâu vậy ? Mau về đi , ở đây , ở đây xảy ra chuyện rồi…”
Thắng gấp một cái , Thẩm Mặc cầm điện thoại bằng cả hai tay : “Xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói của An Nhiên gấp đến độ sắp khóc đến nơi : “Thẩm … Thẩm lão gia đến đây !”
Thẩm Mặc một mạch vượt cả đèn đỏ , khi về đến nhà thấy ông già nhà mình đang ngồi ở bên trong , trên bàn là đồ ăn nóng hổi , mà An Nhiên thì thì đang dùng một khuôn mặt đau khổ tiếp đón .
“Ông nội ?”
An Nhiên nhìn thấy Thẩm Mặc , bộ dạng như cuối cùng cũng tới vội vàng vọt ra , ghé vào bên tai Thẩm Mặc kể khổ : “Hôm nay tôi vừa đi mua đồ ăn về thì thấy lão gia đến đây rồi , vừa rồi tôi có nói chuyện một chút với ông , nghe khẩu khí của ông , hình như là ông muốn ở lại đây , muốn đợi đến khi chắt nội của ông xuất hiện …”
Mà cái gọi là chắt nội , ý tứ của Thẩm lão gia rất rõ , nhất định là muốn thứ nhảy ra từ bụng An Nhiên .
An Nhiên lúc này đã cảm nhận sâu sắc được hậu quả của việc lừa gạt lão gia.
“Ông nội,” Thẩm Mặc cố gắng đi thuyết phục ông , “Ông , thật sự muốn cùng với tụi cháu?”
Thẩm lão gia rất tán thưởng tay nghề của cháu dâu , ăn một miếng thịt gật đầu tỏ rõ quyết tâm của mình : “Tôi đã nghĩ lâu rồi , nhất định phải nhìn thấy chắt nội của tôi trong thời gian nhanh nhất !”
An Nhiên có phần đau đầu tiếp tục kề tai nói nhỏ cùng Thẩm Mặc : “Ở cùng một chỗ , ngộ nhỡ bị ông phát hiện thì sao ?”
Thẩm Mặc vỗ vỗ đầu trấn an cô “Ông nội , nhưng mà con thích ở một mình cùng Nhiên Nhiên .”
Ngụ ý chính là ngài nên về chỗ mát mẻ của ngài đi !
Thẩm lão gia đặt đũa lên trên bàn , sát khí đã được rèn luyện lâu năm trong quân đội xuất hiện ngay sau đó : “Tôi đã gọi mẹ anh mang mấy thứ đồ tôi cần dùng tới đây rồi , tóm lại , tôi nhất định phải là người đầu tiên nhìn thấy chắt nội của tôi!”
An Nhiên đá Thẩm Mặc : anh là cháu của ông , anh lên đi !
Thẩm Mặc thấy ông nội như vậy , tỏ vẻ bất lực : xem xét rồi tính tiếp!
An Nhiên ở dưới gầm bàn lại đá thêm một cái : vậy buổi tối lúc ngủ phải làm sao bây giờ ?!
Thẩm Mặc nhíu mày : ngủ cùng nhau !
Đột nhiên anh cảm thấy rất cầm thú , thật ra thì , chuyện ông đến đây cũng không quá là xui xẻo .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc