Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi - Chương 31

Tác giả: Tích Tịch

Anh , Không Phải Đàn Ông

Khi Lạc Lãnh Thần đến công ty , thư ký liền nói cho hắn biết , giám đốc đang ở trong văn phòng tổng tài chờ hắn , nhìn sắc mắt rất sốt ruột , hẳn là có chuyện rất quan trọng .
Gật đầu khẽ , Lạc Lãnh Thần nhìn vào con số trên thang máy chậm rãi tăng dần , hàm dưới bắt đầu C*ng c*ng .
Đẩy cửa ra , liền có thể thấy Vũ đang đứng ở bên trong , nghe được tiếng mở cửa , Vũ quay đầu lại , tầm mắt hai người giao nhau giữa khoảng không , đánh ra lửa .
“Đây là đơn từ chức .” Vũ đi thẳng vào vấn đề , trực tiếp đem tờ đơn trong tay đưa cho hắn , đối với một người đàn ông đã từng làm Nhiên Nhiên tổn thương , hắn không có cách nào để cố gắng giữ lòng bình thường đi đối mặt , nếu bảo hắn và một người như vậy làm việc chung , thì hắn tình nguyện vứt bỏ công việc làm người khác hâm mộ này .
Lạc Lãnh Thần tỏ ra không bất ngờ , lúc gặp anh ở nhà An Nhiên , hắn đã liệu dến , anh nhất định sẽ từ chức , vì An Nhiên , nhất định sẽ làm vậy , chỉ có điều , cảm giác này lại khiến hắn không thoải mái , chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường, đáng để hắn làm vậy sao ?
Hắn nhìn không ra trên người An Nhiên có chỗ nào hấp dẫn người khác , cô luôn rầu rĩ , ở chung với cô , hắn hoàn toàn không có cảm giác nhiệt tình , cuộc sống bình thản như nước , đó không phải điều hắn muốn , thời gian ở cùng một chỗ với Bùi Thi Thi , hắn mới có loại cảm giác mình thực sự còn sống , có tình cảm mãnh liệt .
Nếu như là khuôn mặt , cô cùng lắm cũng chỉ là thanh tú , nói về dáng người , tính là bình thường , trong mắt hắn quả thực chính là bình thường không có gì đặc sắc , một người phụ nữ như vậy đối với hắn mà nói có cũng như không , đến cùng là mặt nào lại được hắn ta coi trọng ?
“Lạc Lãnh Thần , hi vọng sau này , anh đừng xuất hiện trước mặt An Nhiên nữa.”
Lúc đi ra ngoài , Vũ lạnh lùng nói .
Lạc Lãnh Thần nhíu mày , tràn đầy trào phúng : “Hôm đó ở nhà cô ta cậu cũng thấy , không phải Lạc Lãnh Thần tôi bám cô ta không buông , mà là mẹ của cô ta mặt dày kiên quyết muốn dính lại.”
“Đó là mẹ An Nhiên , cũng là trưởng bối của anh , làm sao anh có thể nói bà như vậy?”
Vũ nhìn bộ dạng bỡn cợt kia , hận không thể đi tới hung hăng cho hắn một cú đấm!
“Thế nào ? Tôi có nói sai sao ?” Lạc Lãnh Thần đắc ý “ Cậu biết không , ngày thứ ba sau khi chúng tôi kết hôn tôi liền nói ly hôn , là cô ta không chịu , cô ta và mẹ cô ta , là một loại người ! Có lẽ , đợi chừng nào cậu có tiền có quyền giống như tôi , cửa lớn nhà bọn họ , cũng sẽ vì cậu mà rộng mở.”
Lời nói chói tai từ trong miệng hắn nói ra , hắn giống như đã nghĩ thông ,An Nhiên vốn là người phụ nữ như vậy , biết lấy lui làm tiến , tưởng rằng không cần số tiền hắn cho cô ngày đó , là có thể làm hắn bởi vì áy náy , mà cho cô nhiều thứ hơn .
Vẻ mặt Vũ phẫn nộ nhìn Lạc Lãnh Thần , lúc cánh cửa phía sau bị người đẩy cửa ra liền chuyển thành bối rối : “Nhiên Nhiên …”
Lưng Lạc Lãnh Thần cứng đờ , ngay cả nụ cười bên khoé môi cứng lại từ lúc nào cũng không biết , nghĩ tới một việc khuôn mặt liền trắng bệch , đáy lòng , dường như loé lên một đau đớn kịch liệt .
An Nhiên cắn môi , sắc mặt trắng bệch , vốn là cô chỉ không lay chuyển được yêu cầu của mẹ , tìm đến Lạc Lãnh Thần , lại không nghĩ tới ở ngoài cửa nghe được lời như vậy .
Nhục nhã , hắn đối với cô , giống như chỉ có xem thường và nhục nhã đến tận xương cốt .
Đúng , đối với hắn , nhà bọn họ đúng thật là không có tiền bằng , thế nhưng … không phải ai cũng xem trọng tiền tài .
Cắn môi , An Nhiên đi đến trước mặt Lạc Lãnh Thần , vẻ bối rối cứng nhắc cùng một tia đau đớn trong mắt hắn đã nhanh chóng bị hắn che dấu , cho nên , An Nhiên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt không sợ hãi dao động , quả nhiên , cho dù lời nói như vậy bị cô nghe thấy , hắn cũng thờ ơ .
Đầu Ng'n t run lên , An Nhiên cố gắng nặn ra vẻ tươi cười , nhìn Lạc Lãnh Thần , hắn và người đàn ông cô thích ngày trước, dường như càng lúc càng giống hai người khác biệt .
“Lạc tổng , nếu tôi và mẹ tôi đã làm chuyện gì khiến anh hiểu lầm , tôi đây ngỏ lời xin lỗi .” Sự quyết liệt trong mắt cô , cuối cùng cũng khiến hắn cảm thấy sợ hãi , và nhìn thấy nước chảy trôi đi “Nhưng , xin Lạc tổng nhớ kỹ , từ nay về sau , nhà của chúng tôi , không chào đón anh .”
Đẩy Lạc Lãnh Thần ra , chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn vang lên trên hành lang
“Lạc Lãnh Thần , anh , hoàn toàn không đáng mặt đàn ông.”
Vũ mấp máy môi , đuổi theo hướng bóng lưng sắp bến mất của An Nhiên .
Sắc mặt Lạc Lãnh Thần xanh mét nắm tay đập mạnh lên tường , hắn không phải cố ý nói những lời này , càng không muốn … bị cô nghe thấy.
Con ngươi đau đớn vỡ vụn , hắn không nhìn thấy , chỉ cảm thấy tim bị đè nén , có thứ gì đó vỡ vụn trên đất , hắn không nhìn thấy , cho nên , cũng không tìm lại .
Giam Giữ

An Nhiên còn đang nghĩ nên xử lý chuyện luận văn đáng nghi của bố thế nào, lại tình cờ nhận được giấy thông báo xử phạt của trường học gửi đến thùng thư trước nhà cô.
Qua nghiệm chứng của viện kỹ thuật, luận văn của ông An, thật sự là bản sao chép, tin này giống như mọc cánh truyền khắp trong trường học, bà An giờ ngay cả cửa cũng không dám ra, còn ông An thì chính thức bị giam giữ, thời gian ba tháng chính là thời gian trừng trị nghiêm khắc với hành vi lừa đảo của ông An.
Giam giữ… khuôn mặt An Nhiên trắng bệch, một người mỗi khi ra cửa đều phải soi gương lại một lần nhìn xem mình có chỗ nào không ổn hay không , một người sĩ diện như vậy, phải ở trong tù ba tháng… An Nhiên gần như đã có thể tưởng tượng được tâm trạng của bố cô sẽ như thế nào, đến tuổi này mới mất hết tất cả, nhất định ông không muốn gặp ai.
Nhà An Nhiên ở trong khuôn viên của đại học, đó là căn phòng mua được từ quỹ cung cấp của trường, từ sau khi ông An xảy ra chuyện, mỗi ngày đều có người những người khác nhau vừa thong thả đi qua nhà An Nhiên vừa nhìn vào bên trong, đôi lúc còn bàn tán sôi nổi, nói chuyện lớn đến mức ngay cả An Nhiên ở trong nhà cũng có thể nghe thấy.
Đã rất lâu bà An không lên lớp, cả ngày trốn ở trong nhà, chuyện mua thức ăn tất đều rơi hết lên người An Nhiên, bà An mỗi ngày đều đối diện với tấm gương mà rầu rĩ.
Gần đây số lần Vũ đến nhà An Nhiên nhiều hơn, có đôi khi cũng giúp một ít việc, cùng An Nhiên đi mua thức ăn, trong khu tập thể nhỏ nhanh chóng truyền ra một số lời đồn, chỉ có điều không phải về ông An, mà là về An Nhiên.
Khi An Nhiên kết hôn những người đó đều từng gặp Lạc Lãnh Thần, tuy rằng anh chỉ tới đây một lần, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt lắm, đi khỏi đây rất nhanh, nhưng anh và Vũ là hai người đàn ông hoàn toàn khác biệt, ngày nào Vũ cũng cùng với An Nhiên ra vào nơi, khó tránh khỏi việc sẽ bị người khác bắt gặp, chẳng mấy ngày thì tin đồn gì cũng truyền ra hết, chướng tai đến mức có nhiều lúc An Nhiên không nhịn được mà muốn nhảy ra cãi nhau.
Hôm nay, An Nhiên dọn dẹp xong xách làn đi chợ, bà An vẫn ở trong nhà than thở, khuôn mặt già cau có của bà lúc này đây nhìn như mất hết, An Nhiên lắc đầu, thay giầy đi ra cửa, Vũ đã đợi ở bên ngoài.
“Hôm nay muốn ăn gì vậy?” Vũ cầm lấy làn trên tay An Nhiên, tự mình xách lấy, lại tháo khăn quàng cổ của mình xuống quấn quanh cổ An Nhiên, sắp vào đông rồi, cô lại không biết tự quàng thêm một cái khăn giữ ấm nữa.
Vũ bây giờ ngày càng thành thạo việc đi mua đồ ăn, An Nhiên nhìn bộ dạng anh cầm cái làn, thật giống một ông chồng đảm đang của gia đình!
Không kìm được mà muốn đùa Vũ một chút, An Nhiên gian xảo nói: “Vũ, nhìn anh cảm giác giống y như mẹ của em vậy.”
Vũ vừa chọn đồ ăn, vừa đáp lại cô: “Nhiên Nhiên không biết à, gặp được một người đàn ông giống như anh, thật đúng là thế gian hiếm có khó tìm, thừa dịp một người đầy thành tích ưu tú như anh đây còn chưa có chủ, em định khi nào thì ra tay đây?”
An Nhiên dừng một chút, bỏ thức ăn vào trong làn: “Vũ, tối nay chúng ta nấu canh cá đi.”
Trong mắt Vũ hiện lên ảm đạm, lập tức thở dài một hơi: “Nhiên Nhiên, người đầy thành tích ưu tú anh đây, bất cứ lúc nào cũng chờ em.”
Hai người mang đầy thức ăn quay về nhà An Nhiên ở phòng bếp nấu cơm, Vũ về rồi, bà An rất nhạy cảm với những chuyện liên quan đến Vũ, luôn cảm thấy dường như An Nhiên và Vũ ở cùng là một chuyện đáng xấu hổ, khiến cho An Nhiên bị kẹp ở giữa khó xử không thôi, Vũ không muốn An Nhiên khó xử, nên lần nào mua đồ ăn xong đều đưa cô đến cửa nhà rồi đi ngay.
“Mẹ, con định lát nữa đi thăm bố.” Lúc ăn cơm, An Nhiên nói với mẹ.
Bà An ngừng đũa một chút, hốc mắt từ từ đỏ dần: “Ừ, đi đi, đợi lát nữa mẹ chuẩn bị một ít quần áo, con đưa đến cho ông ấy.”
Bà An nói xong, cũng không ăn nữa, bỏ bát đũa, quay về phòng lau nước mắt, An Nhiên cắn cắn đũa, cũng không muốn ăn, dứt khoát thu dọn đồ, nhà tù, cuối cùng thì nó như thế nào?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc