Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi - Chương 30

Tác giả: Tích Tịch

Anh , Chẳng Qua Chỉ Là Chồng Trước Mà Thôi

An Nhiên đùa giỡn với Vũ trên đường đi về phía khu nhà , khi tới trước cửa , An Nhiên và Vũ bàn bạc ổn thoả , Vũ đi vào trước , đợi một lát sau thì An Nhiên đi vào , Vũ cũng biết mẹ An vào lúc này hình như có phần phản đối anh và Nhiên Nhiên thân cận quá , anh , phải chờ một thời gian nữa.
“Anh vào đây.” Vũ xoa đầu An Nhiên nói .
An Nhiên gật đầu , cười hì hì nói : “Đi thôi.”
Đợi cho thời gian không lâu lắm , An Nhiên thấy mình cũng nên đi vào , nhưng đúng lúc tay cô sắp chạm đến tay nắm cửa thì một sức lực phía sau bật ngờ kéo cô lại !
An Nhiên trước là cả kinh sau lại hoảng hốt , đang định kêu to thì lại bị người từ phía sau vươn tay bịt lại , An Nhiên cố sức vùng vẫy, người bị đẩy đập lên bức tường phía sau lưng , An Nhiên nóng giận ngẩng đầu , Lạc Lãnh Thần ?
Cô không khỏi ngây ngẩn cả người , lúc này , hắn không phải nên ở bên trong phòng nói chuyện với mẹ sao ? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Hai tay Lạc Lãnh Thần chống lên vách tường , đồi *** cường tráng hơi áp về trước , đem cô vây ở giữa mình và bức tường .
“Lạc , Lạc tổng , anh tại sao lại ở đây?”
An Nhiên cố gắng tránh sự xấu hổ , nghiêng đầu hỏi .
Một bàn tay của Lạc Lãnh Thần cũng dần dần chạy tới cổ của cô , Ng'n t thon dài tăng thêm chút lực đạo , P0'p chặt cổ họng của cô , cúi đầu , tiếng cười nặng nề từ trong miệng hắn tràn ra , đánh vào trong tim An Nhiên .
Hắn nhìn cô chằm chằm , thần sắc trên mặt thẳn nhiên , thế nhưng lại cúi đầu từng chút một , làm bộ tự như hắn đang muốn dán lên môi cô !
An Nhiên nhớ lại những chuyện hắn làm mấy lần trước , tức giận lấy tay chống đỡ đồi *** của Lạc Lãnh Thần : “Lạc Lãnh Thần , anh điên rồi ? Muốn nổi điên thì đi chỗ khác mà phát!”
Động tác của Lạc Lãnh Thần ngừng một chút , ngay lúc An Nhiên tưởng hắn muốn buông ra , thì hắn bất ngờ đưa tay đặt lên gương mặt cô , động tác lộ ra chút mờ ám .
An Nhiên nhìn camera cách đó không xa , máu nóng vọt tới đỉnh đầu , khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên : “Lạc Lãnh Thần , anh muốn làm gì , Đây là cầu thang , bất cứ lúc nào cũng có người xuất hiện , anh chú ý đây , như vậy ảnh hưởng không tốt.”
Huống hồ , với thân phận của anh ta , hẳn là càng gây chú ý hơn .
“Ảnh hưởng không tốt?” Hắn nhìn thấy sắc mặt đỏ hồng của cô , trong mắt lại tràn ra vẻ trào phúng “Vậy hôn môi với người khác giữa đường … An Nhiên , cô cho là cô còn có thanh danh sao?”
Hôn môi …. Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên đỏ rực đồng thời thừa dịp Lạc Lãnh Thần không chú ý liền nhanh chóng dùng khuỷ tay của mình đánh mạnh vào ***g *** của hắn , nghe thấy hắn kêu rên một tiếng mới tiêu tan một ít tức giận : “Anh theo dõi tôi ?”
Chỗ cô và Vũ đi là nơi bình thường ít người qua lại ở tiêu khu , lúc bọn họ đi Lạc Lãnh Thần rõ ràng còn đang nói chuyện với mẹ , nếu không phải theo dõi , dựa vào mức độ quen thuộc đối với tiểu khu này của hắn , làm sao có thể lập tức đi ra chỗ đấy?!
Lạc Lãnh Thần không thừa nhận cũng không phủ nhận , thái độ hờ hững khiến cơn tức của An Nhiên từ từ lên tới cực điểm : “Lạc Lãnh Thần , rốt cuộc là anh muốn làm gì ? Anh , đối với tôi mà nói chẳng qua chỉ là một người chồng trước mà thôi , trước kia chưa ly hôn anh coi tôi là ngươi lạ , sau khi ly hôn anh coi như tôi Ng*ai t*nh cũng được , nhưng mà anh như vậy là đang có ý gì , thích thú sao?”
Cô dẫm mạnh lên trên chân Lạc Lãnh Thần , tê một tiếng , Lạc Lãnh Thần thu hồi hai tay đòng thời An Nhiên cũng thừa dịp anh đang yếu thế đẩy anh ra rồi đá văng cửa chạy nhanh vào .
Hồi lâu sau , Lạc Lãnh Thần dựa lưng vào bức tường , châm một *** , khói mờ che hơn phân nửa sắc mặt của hắn , mơ hồ chỉ đủ để thấy hắn nhướn mày lên : “Có ý gì … cố tình , tôi cũng không đoán ra là có ý gì …”
Hít sâu một hơi , Lạc Lãnh Thần kéo mạnh cà vạt , đôi mắt có chút rối răm nhìn lên cánh cửa bị An Nhiên đáng mạnh , thứ hắn cần bây giờ … là cái gì đây?
Tất cả đều như hắn mong muốn , sự nghiệp thành công , vợ yêu ở bên , nhưng …. Vì sao mỗi khi ăn , hắn lại toàn cầm lấy bánh bao rồi nghĩ đến cháo thịt trứng muối ? Mỗi lần ngồi trên sô pha , hắn lại quay về căn phòng trống trơn gọi to tên cô kêu cô mang đồ cho hắn ?
Thật sự , chỉ là thói quen thôi sao .
Nhục Nhã

Mẹ An không ngừng bắt Lạc Lãnh Thần ở lại ăn cơm , An Nhiên ở một bên trừng lớn thiếu chút là móc cả mắt ra , nhưng vẫn bị mẹ lờ đi .
Vũ có chút bất đắc dĩ nhìn động tác nhỏ này của cô, nhưng lại cảm thấy đáng yêu , có điều anh đồng ý việc Lạc Lãnh Thần ở lại ăn cơm , bởi vì anh không hi vọng trong lòng An Nhiên lưu lại vướng mắc cả đời không giải được .
Nếu đã ly hôn , vậy cuộc sống của hai người họ sau này cũng sẽ không qua lại gì , anh tình nguyện để An Nhiên lúc này chịu khó một chút , giải quyết dứt khoát , còn tốt hơn là trốn tránh , không dám đối mặt .
Lúc mẹ An đi ra thấy Vũ , xuất phát từ lịch sự cùng thể diện , bà thử nói một chút : “Vũ , hay là , cháu cũng ở lại đi?”
Vũ nhìn vào vẻ mặt của mẹ An , nhếch môi cười giống như một đứa trẻ : “Được , dì.”
Mẹ An vối nghĩ Vũ sẽ hiểu ý của bà , không ngờ đã vậy anh còn rất sảng khoái đáp ứng , bộ dạng còn rất mong chờ … Mẹ An muốn nói lại thôi , sắc mặt quái dị đi nấu cơm , An Nhiên đợi cho bà đi vào phòng bếp mới dám cười ra tiếng , nhìn vẻ mặt hờ hững của Vũ , An Nhiên không trông thấy sự xấu xa trong mắt anh , còn nghĩ người trước mặt là một đứa bé trai lớn đầu chưa hết tính trẻ con .
An Nhiên thoáng dừng lại nhìn Vũ tươi cười hớn hở: “Thật đúng là buồn cười.”
“Bác giá rất ít khi bị người ta làm cho nghẹn lời như vậy?”
Vũ nghĩ tới diễn cảm vừa rồi của bà liền muốn cười , bà muốn An Nhiên và Lạc Lãnh Thần tái hôn – ý định rõ ràng như vậy , nếu hắn không ở lại , thật sự là đáng lo .
An Nhiên nghĩ một chút , vẻ mặt nghiêm túc : “Ừ”
Mẹ An đúng thật là thuộc loại người tương đối hung hãn , ở trong nhà từ trước tới giờ cô chưa từng thấy bà chịu đựng lúc nào .
Một chỗ khác trên ghế sô pha , Lạc Lãnh Thần nhìn hai người không ngừng vui cười , sắc mặt xanh mét , mới vậy mà đã bắt đầu tình tứ như thế , coi hắn như người vô hình?!
Mẹ An ngày hôm nay đặc biệt làm nhiều món ăn , bởi vì bố An đã ngủ , mẹ An cũng không tiện đi gọi ông , nên không đi gọi ông ăn cơm , bàn ăn nhà An Nhiên là bàn ăn hình tròn , An Nhiên tìm chỗ nào cách xa Lạc Lãnh Thần nhất mới ngồi xuống chỗ ấy , ai biết vòng đi vòng lại , không ngờ lại ngồi vị trí kế bên Lạc Lãnh Thần !
Hắn ngồi ngay bên cạnh cô , cùng nắm chỉ cách một hai cái nắm tay , hơi thở của hắn dần dần lan toả xung quanh cô , tim An Nhiên đập mạnh , ngay cả đũa cũng không động chút nào liền đứng dậy .
“Mẹ , đầu con có chút mệt , không muốn ăn cơm , con lên lầu trước đây.”
“Tiểu Thần , ccon dìu An Nhiên lên đi , mẹ thấy bộ dạng nó giống như cả đi cũng không nổi ấy.” Mẹ An sống ૮ɦếƭ kéo An Nhiên , nói dối mà mặt không đỏ tim không đập .
Đi không nổi? An Nhiên hơi im lặng vỗ bắp chân của mình , vừa mới kêu cô đi không nổi vậy thì một đá kia là của ai ?!
Lạc Lãnh Thần nói gì nghe đấy : “Vâng.”
Vũ ngồi một bên định đứng dậy xem sao thì lại bị mẹ An chạy vội tới ấn hắn ngồi tại chỗ , không ngừng gắp thức ăn lên bát của anh : ‘Vũ à , mau , ăn nhiều một chút , cháu là khách , Nhiên Nhiên có Tiểu Thần giúp nó đi lên là được rồi , cháu không phải nói thích nhất đồ ăn bác làm sao ? Mau ăn nhiều một chút.”
Đến trên lầu thậm chí cũng còn có thể nghe thấy tiếng mẹ An không ngừng gắp thức ăn cho Vũ , An Nhiên vừa nghĩ tới Vũ hồi trước một người gầy yếu nhưng khi ăn thì bát thường chất đầy thành núi , liền nhịn không được bất cười , đã quên mất bên cạnh mình còn có một người đàn ông sắc mặt xám xịt .
“Cô cùng hắn ta là quan hệ thế nào?”
Thanh âm âm trầm , An Nhiên không khỏi liếc mắt nhìn Lạc Lãnh Thần , hắn lại không vui sao?
“Không có gì , nếu Lạc tổng cảm thấy không vui , có thể rời chỗ này đi đến chỗ nào có thể làm cho anh vui vẻ.”
Khi nói chuyện với hắn lại khôi phục một loại ngữ khí lạnh lùng , Lạc Lãnh Thần cố gắng xoá đi tức giận trong lòng : “Hắn là bạn trai cô?”
An Nhiên vén tóc rơi trên trán : “Không được sao?”
Nói như vậy … Lạc Lãnh Thần xiết chặt hai tay , bọn họ thật sự …
Một cơn tức giận chiếm cứ trái tim hắn , giống như muốn phá tung bản thân , Lạc Lãnh Thần cười lạnh nói : “An Nhiên , cô xứng với hắn sao ? Người ta là thanh niên tài tuấn có sự nghiệp thành công , cô …” trong mắt có chút khinh thường , “Chẳng qua chỉ là một người đàn bà đã từng kết hôn một lần không chút giá trị ! Là đàn ông chỉ cần có đầu óc sẽ không coi trọng cô ! Cô đừng si tâm vọng tưởng !”
Rõ ràng không phải suy nghĩ trong lòng hắn nhưng khi thốt ra lại trở thành một câu như vậy .
Nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm không quan tâm của cô , lạc Lãnh Thần cảm thấy được một ngọn lửa trong lòng càng khiến hắn khó chịu hơn nữa : “Hay là , tôi nên lý giải lý do hắn xuất hiện ở đây , là bởi vì trò câu ~ dẫn của cô ?”
Sắc mặt An Nhiên tái đi , cánh môi run nhẹ : “Lạc Lãnh Thần , anh lúc nào cũng dùng từ ngữ như vậy để nhục mạ người khác sao ?”
Trong mắt đầy thất vọng , An Nhiên tự giễu cười , hỏi mình , nhưng Lạc Lãnh Thần có thể nghe thấy được : “Tôi trước kia là đúng là không có mắt rồi ! Tại sao lại thích một người giống như anh vậy chứ?”
“Lạc Lãnh Thần , đoạn thời gian đó đã qua ,anh coi như tôi bị mù đi .”
An Nhiên hất tay hắn ra giận dữ đi , phía sau , Lạc lãnh Thần xiết chặt nắm tay .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc