Lạc Lối Trong Tim Anh - Chương 40

Tác giả: Nghê Đa Hỉ

Giản Vi khẽ khàng lôi Lâm Cẩn Ngôn đi lên lầu, mới vừa đi qua chỗ ngoặt, một thanh âm trầm thấp vang lên:" Hơn nửa đêm rồi, còn làm gì vậy?"
Giản Vi bị doạ nhảy dựng, ngẩng đầu liền thấy Chu Lâm Duyên đang mặc đồ ngủ màu đen, hai tay khoanh trước иgự¢, cả người lười biếng mà dựa vào tường.
Giản Vi đầu óc ngốc ngốc, một lát sau, chột dạ mà cười một tiếng. Giống như học sinh trung học vụng trộm yêu đương bị người lớn bắt được.
Chu Lâm Duyên liếc nhìn cô một cái, thấp giọng:" Em về phòng trước đi."
Giản Vi nắm chặt tay Lâm Cẩn Ngôn, có chút do dự.
Lâm Cẩn Ngôn ôn nhu mà xoa xoa đầu cô, nói:" ngoan, về phòng chờ anh."
Giản Vi khẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩn Ngôn, lúc này mới nghe lời, bước chân lưu luyến, chậm rãi trở về phòng.
Cô trong lòng kỳ thật có chút lo lắng, mấy ngày nay cô cảm nhận được Chu Lâm Duyên không tán thành việc cô và Lâm Cẩn Ngôn ở bên nhau.
Mấy hôm trước nhắc tới chuyện này,anh ấy lo lắng cô không khống chế được tình cảm với Lâm Cẩn Ngôn, còn sợ anh đối với cô chỉ là đùa giỡn,
Giản Vi trở về phòng, đóng cửa lại, lập tức đôi tay dán vào cửa, đôi mắt mở to, áp tai vào cánh cửa giống như ăn trộm đang nghe lén.
Chu Lâm Duyên nhìn cánh cửa đang đóng liếc mắt một cái, ngước mắt nhìn về phía Lâm Cẩn Ngôn:" Đi ra ngoài nói chuyện?"
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn anh ấy một cái, xoay người đi trước xuống dưới lầu.
Tiếng bước chân trên từng bậc thang vang lên trầm ổn, rồi dần dần nhỏ đi, Giản Vi lặng lẽ mở cửa ra, từ bên trong bước ra ngoài, nhẹ nhàng như một chú mèo mà đi đến chỗ ngoặt lầu hai, đôi mắt tròn to nhìn qua song rồi thò đầu ra ngoài thăm dò.
Mắt thấy hai người ra khỏi cửa, lập tức xách váy ngủ, nhón chân khẽ khàng bám theo.
Lâm Cẩn Ngôn cùng Chu Lâm Duyên đi ra bên ngoài viện, gió lạnh thổi.
Lâm Cẩn Ngôn từ trong túi quần lấy ra bao thuốc, rút ra một điếu rồi ném cho anh ấy.
Chu Lâm Duyên ngậm thuốc, bật lửa, thuận tay ném bật lửa cho Lâm Cẩn Ngôn.
Mùi khói thuốc bị gió lạnh thổi trúng mà tỏa ra khắp nơi, Giản Vi nấp ở sau cây đại thụ cách đó không xa, mùi thuốc lá bị gió thổi qua tới, sặc đến suýt chút nữa phát ho, vội vàng bịt mũi.
Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, thầm nghĩ khi trở về sẽ cấm Lâm Cẩn Ngôn hút thuốc, nếu anh không chịu, sẽ bắt anh quỳ ván giặt đồ.
- ---------------
Lâm Cẩn Ngôn hút mấy hơi, đi thẳng vào vấn đề:" Mấy ngày nữa, trong lễ kỉ niệm thành lập công ty, tôi tính toán sẽ cùng Vi Vi đính hôn."
Giản Vi ở phía sau nghe thấy, trong lòng liền nhảy dựng, rõ ràng bị gió lạnh thổi, mặt lại dần dần đỏ lên.
Đính hôn, rõ ràng anh chưa từng nói qua với cô.
Chu Lâm Duyên nghe thấy câu nói này của anh, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngước mắt nhìn Lâm Cẩn Ngôn một cái,thấp giọng:" Cậu chắc chắn tôi sẽ đem em gái gả cho cậu?"
Lâm Cẩn Ngôn nhìn anh ấy, ánh mắt đen nhánh.
Chu Lâm Duyên dùng ngón trỏ gạt tàn thuốc rồi nói:" Phụ nữ có tâm tư bên cạnh cậu quá nhiều, khó lòng phòng bị, con bé tuổi còn nhỏ,tâm tư lại đơn thuần, nếu như thật sự gả cho cậu, khó tránh khỏi việc phải chịu ủy khuất."
Lâm Cẩn Ngôn bỗng nhiên cười giống như đang nghe thấy một câu chuyện cười:" Chịu ủy khuất? Lâm Cẩn Ngôn tôi lại có thể để cho người con gái tôi yêu chịu ủy khuất? Tôi yêu cô ấy còn không hết, lại làm cho cô ấy chịu ủy khuất sao?"
Chu Lâm Duyên quét mắt nhìn anh một cái:"Nói láo."
" Anh muốn thế nào?"
" Để xem biểu hiện của cậu, tôi chỉ có một đứa em gái, chuyện kết hôn này không thể nóng vội."
Lâm Cẩn Ngôn:"........."
Chu Lâm Duyên liếc anh một cái, khóe miệng hơi cười, lại nói:" Cậu đêm hôm khuya khoắt đến đây để tìm em ấy, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, không ngừng cố gắng."
Đem tàn thuốc dập tắt, đặt tay lên bả vai Lâm Cẩn Ngôn, nói:" thời gian không còn sớm, về phòng nghỉ ngơi đi."
Nói xong, liền xoay người rời đi trước.
Lâm Cẩn Ngôn đứng ở chỗ đó,một cục tức vẫn còn đang nghẹn ở trong иgự¢, trên không ra trên dưới không ra dưới, tâm tình quả thực không có cách nào hình dung.
Giản Vi thấy anh trai đi rồi, lặng lẽ từ sau cây đại thụ chạy ra, ôm chặt cánh tay anh, ngửa đầu nhìn anh:" Lâm Cẩn Ngôn em đều nghe thấy cả rồi!"
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, giơ tay sờ sờ má cô, thở dài:" Vi Vi, chúng ta bỏ trốn đi?"
"Phốc!" Giản Vi nháy mắt bị chọc cười,khóe miệng cong cong, đôi mát sáng lấp lánh nhìn anh:" Được thôi, trốn đến nơi nào đây?"
Lâm Cẩn Ngôn nhìn Giản Vi, tâm tình có chút tốt lên, thấy cô ăn mặc mỏng manh mà đứng bên ngoài này,nắm lấy tay cô, xua đi cái lạnh,mày nhăn lại, lập tức đanh mặt:" Trời lạnh như vậy ra ngoài làm cái gì? Đi đi đi, mau vào trong."
Nói xong, liền túm Giản Vi đi vào bên trong.
Trong nhà có máy sưởi, đi vào bên trong liền cảm thấy thoải mái, Lâm Cẩn Ngôn cau mày, giơ tay sờ trán cô, sợ cô cảm mạo, hỏi:" Có thuốc cảm không?"
Giản Vi lắc đầu:" Em không mang!"
"Nào đến kia uống nước ấm đi. cái nào là ly của em?"
Giản Vi đi đến trước bàn trà, cầm lấy cái ly màu đỏ đưa cho Lâm Cẩn Ngôn.
"Em ngồi đây một lát, anh đi lấy nước cho em!" Ấn Giản Vi ngồi xuống ghế sô pha, Lâm Cẩn Ngôn cầm lấy cái ly đi lấy nước cho cô.
Chỉ trong chốc lát liền, lấy nước quay lại:" Uống từ từ thôi, nước còn nóng."
Giản Vi ngoan ngoãn, đôi tay bưng cái ly, miệng nhỏ khẽ nhấp. Nước ấm trượt xuống qua cổ họng, đến dạ dày khiến những nơi vừa đi qua đều ấm lên.
Cô duỗi tay nắm lấy áo của Lâm Cẩn Ngôn:"Anh ngồi xuống đây."
Lâm Cẩn Ngôn thuận thế ngồi xuống kế bên cô,Giản Vi cầm tay anh, đưa cái ly cho anh:" Anh cũng uống chút đi."
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt thật sâu nhìn chăm chú cô.
"Uống nha." Giản Vi đưa cái ly đến bên môi anh, Lâm Cẩn Ngôn hơi ngẩn ra một lát, cúi đầu chạm môi tới nơi Giản Vi vừa mới uống qua, khẽ nâng mắt, trong mắt có vài phần ý cười ái muội.
Giản Vi bị anh nhìn trong lòng nảy lên một cái, thẹn thùng mà đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm một câu:" Lưu manh."
Được thôi, một hai cố ý chạm vào chỗ cô vừa uống qua.
Lâm Cẩn Ngôn cười nhạo, nghiêng người đến chạm vào lỗ tai cô, thấp giọng nói:" Nước miếng đều ăn rồi, có gì phải xấu hổ chứ?"
Giản Vi nháy mắt đỏ mặt, vội che miệng anh lại:" Anh đừng nói ra như vậy được không?"
Lâm Cẩn Ngôn cười rộ lên, ánh mắt sủng nịnh mà chăm chú nhìn cô,:" Được, anh không nói, anh làm."
Thời điểm nói hai chữ cuối cùng, ánh mắt đen lại, vô cùng ái muội, Giản Vi tim đập mạnh tưởng chừng như vọt lên cổ họng:" Em.... Em không thèm nghe anh nói nữa, em đi ngủ."
Cô nói xong liền bưng cái ly đứng lên, vội vàng chạy lên trên lầu. Lâm Cẩn Ngôn đứng dậy, ba bước đã đuổi kịp Giản Vi, kéo tay cô:" Chờ anh."
Giản Vi đỏ mặt:" Anh.... Anh đi theo em làm cái gì?"
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, cười:" Em không phải vừa lúc nãy muốn dẫn anh lên phòng sao?"
Giọng nói nhỏ dần, lại đi đến chỗ ngoặt lầu hai.
Chu Lâm Duyên không biết từ khi nào đã đứng ở chỗ đó, thấy Lâm Cẩn Ngôn hơi giật giật mi mắt, nói:" Cậu ngủ ở sô pha đi."
Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt nhíu lại:" Anh là có ý gì?"
"Mặt khác phòng cũng chưa thu dọn, chỉ có thể ngủ ở sô pha."
Nói xong liền vỗ vỗ bả vai Giản Vi:" Đi ngủ sớm một chút, sáng mai lên núi tế tổ."
Chu Lâm Duyên đi vào phòng bên cạnh, Giản Vi có chút đồng tình với Lâm Cẩn Ngôn, nhìn anh:" Phòng khách....hẳn cũng sẽ không lạnh lắm."
Lâm Cẩn Ngôn:"........."
"A!Anh từ từ đã!" Giản Vi đột nhiên nhớ tới cái gì, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời, nói xong liền xoay người chạy về trong phòng.
Chỉ trong chốc lát, liền chạy ra tới, trong tay ôm chăn, đưa cho Lâm Cẩn Ngôn:" Có cái này không sợ lạnh."
Lâm Cẩn Ngôn bật cười ha hả:"..... Vợ anh thật chu đáo quá!"
Giản Vi cười cười, đóng cửa chỉ còn một khe hở, liền chui đầu ra, cười tủm tỉm nói:" sáng mai gặp, Lâm Cẩn Ngôn."
- ----------------------
Lâm Cẩn Ngôn nằm ở trên sô pha, trong lòng tức giận tên phá đám kia đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngàn dặm xa xôi đi tìm vợ, cuối cùng lại phải ngủ trên sô pha lạnh băng.
Quả nhiên, Chu Lâm Duyên lợi hại!
Đen mặt ngủ cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, trong viện truyền đến tiếng ồn ào, Lâm Cẩn Ngôn níu mày,mở mắt.
Trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ sát đất.
Lâm Cẩn Ngôn từ trên sô pha ngồi dậy, đi đến nhà vệ sinh.
Giản Vi từ trên lầu xuống dưới, thấy trên sô pha trống không, vội đem cái chăn Lâm Cẩn Ngôn đắp lên lầu.
Xuống dưới, đã thấy họ hàng thân thích đã có mặt đông đủ.
Một vài người Giản Vi đã gặp qua, một vài người chưa từng gặp, mọi người ở trong sân, hoặc đứng hoặc ngồi nói chuyện vui vẻ.
Giản Vi đi bên cạnh Chu Lâm Duyên, đi đến gặp mọi người, chào hỏi bọn họ.
Cô mới trở về Chu gia, cả nhóm người lôi kéo cô ngả đông ngả tây mà hỏi han nhiệt tình.
Một dì lôi kéo tay cô, nhiệt tình mà quan tâm:" Cháu có bạn trai chưa? Dì bên này có một chàng trai vô cùng ưu tú, tuổi tác không cách biêt với cháu là mấy, nếu cháu ưng ý, dì sẽ liên hệ cho cháu."
Lâm Cẩn Ngôn từ bên trong đi ra, vừa vặn nghe thấy câu này, sắc mặt trầm xuống, đi tới cầm lấy tay Giản Vi nhằm tuyên bố chủ quyền.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đen mặt, lại còn nổi giận đùng đùng, mọi người sửng sốt:" Này.... đây là....."
Giản Vi cười cười:" Đây là bạn trai cháu."
"......"
Lâm Cẩn Ngôn giống như một biển dấm, một lát sau, tức hộc máu kéo Giản Vi đến bên cạnh, từ kẽ răng nhả ra mấy chữ:" Đính hôn! Về nhà liền đính hôn!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc