Lạc Lối Mê Cung - Chương 09

Tác giả: Vô Tâm Vô Tư

Jen cụp mắt che giấu ánh mắt phức tạp. Là do sự xuất hiện của cô nên mọi thứ đã thay đổi như thế này ? Jacob không biết Bella, rồi còn học ở trường Forks chứ không phải là ở bộ tộc !?
Mà Jacob được điều qua trường là một phần do thân phận thần bí của Jen cùng giám sát mọi hành động thái độ của nhà Cullen với cô. Tuy nhiên, cô sao có thể biết được điều này cơ chứ !?
"Bella này có gì thú vị chứ!" Edward một bên nhàm chán khó chịu nói.
Cũng phải a, suốt một ngày cứ Bella này, Bella nọ nghe không nhàm, không ghét bỏ mới là lạ á !
"Phải không ?" Bên môi là nụ cười ý vị nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh nhạt châm chọc cực độ. Nếu thế cô cũng chẳng cần nhai đi nhai lại làm gì cái từ Bella.
Mong là anh vẫn giữ vững cái dáng vẻ ấy khi gặp Bella. Đừng làm tôi thất vọng !
"Bella ấy à, nghe nói rất xinh nha ! Có điều các cô gái thường không ưa thời tiết nơi này. Sao lại chuyển tới nhỉ ?" Jen vô tình nói lời hữu ý ςướק lời thoại của Edward. Hay nên nói là lời thoại này khiến cho Edward bị thu hút mà có lý do lại gần Bella để bắt chuyện.
Có thể có người nghĩ Jen thật ngốc khi làm vậy ! Nhưng đây là Jen dụng tâm kín đáo. Nếu có người nhận ra thì còn gì là kín đáo bí mật !?
"Mặc xác cô ta. Đừng nói về cô ta nữa." Edward nhăn mặt.
"Jen, quả thật, chị Bella rất xinh" Jacob đắc ý tiếp tục vấn đề liếc nhìn Edward, vẻ mặt khiêu khích.
Anh ta càng không thích, hắn càng phải nói đấy !
"À...thôi, chúng ta đi chơi nào ! Kệ-hắn-đi !" Jen trực tiếp bơ Jacob, kéo tay Edward.
"Ơ...Jen! Cô nỡ lòng nào bỏ tôi." Jacob điệu bộ ai oán theo sau.
Jen cả liếc mắt cũng lười, vứt cho hắn một câu: "Không nỡ tôi mới là đầu óc có vấn đề!"
Trong đầu lại bổ sung: Jacob so với trong phim còn muốn thái quá hơn. Là một trời một vực luôn ! Còn Bella, không biết trong phim và thực tế sẽ khác biệt thế nào đây !
Bella à...tôi nên sử dụng cách nào đối phó cô đây !? Là sống dở ૮ɦếƭ dở hay sống không bằng ૮ɦếƭ !?
Cuộc sống luôn tồn tại công bằng: để đạt được mục đích..phải trả giá !
Được thôi...chỉ cần cô ta không ngày nào hạnh phúc là cô sẽ rất vui vẻ chấp nhận !
Suy nghĩ lắng đọng, ý thức đình chỉ...mắt lơ đãng nhìn bầu trời từ từ thu lại vẻ lung linh của vạn sao về khuya. Phía chân trời dần hiện ra vài nét vẽ đỏ nhạt tinh tế. Jen không tự chủ lẩm bẩm: "Một ngày mới lại bắt đầu...Bắt đầu hết thảy !"
"Nếu ta ૮ɦếƭ đi...sẽ có ai vì ta mà đau lòng đây !?"
"Biến mất...sẽ có ai đi tìm một người vô danh sao !?"
"Biến mất...thật vi diệu !"
Edward mở cửa thật khẽ sợ Jen sẽ tỉnh giấc. Trong gần một năm, anh phát giác ra...khi ngủ chỉ cần tiếng động dù rất nhỏ, cô cũng sẽ thức tỉnh.
Nhưng, gần đây đã có thay đổi. Cô thế nhưng đi nhầm phòng anh, còn ngủ rất ngon nữa. Đó có phải thể hiện anh cho cô cảm giác an toàn hay không!?
Thỉnh thoảng, hai người có ngủ chung. Không ai nói lời dư thừa, cả hai đều ngầm chấp nhận sự xuất hiện của đối phương trong cuộc sống của mình.
Nhưng sau khi giải tán với con sói đó, anh có chút việc đến giờ mới qua xem Jen được. Anh cũng không muốn tình trạng tự tổn thương bản thân của Jen xảy ra lần nữa.
Vậy mà anh không ngờ là cô còn chưa ngủ...hay nên nói là cô cả đêm thức trắng. Có phải đang đợi anh ? Suy nghĩ tự luyến này chưa kịp hình thành...đã vỡ từ trong trứng nước.
Anh vào đây không gây ra chút tiếng động nào, nên Jen vẫn mãi lầm bầm chưa phát hiện ra có người khác trong phòng. Thế nên...từng chữ nhỏ nhẹ rơi vào tai anh không xót câu nào.
Thanh âm yêu mị xa lạ mà quen thuộc... Gió chơi đùa cùng sợi tóc bạc xám mỏng manh... Làm người ta đau xót không thôi.
Hắn ôm chặt lấy cô, vỗ nhè nhẹ nồng đậm an ủi cảm giác mang lại.
Cô vẫn lặng yên mặc hắn ôm, đôi mắt mang màu xanh lục nhàn nhạt khó phát giác ra, ánh nhìn vô thần. Môi đỏ khẽ mấp máy không âm.
"Đã xa thật xa..."
"Chia cắt...biệt ly...nhớ mong trong tuyệt vọng... Thật là vô tình!"
...
Một thời gian rất lâu sau đó, khi mọi chuyện xảy ra...Edward mới nhận ra lời thì thào tưởng chừng lặt vặt kia...đó là cả tương lai mù mịt bi thương... Chỉ là, tất cả đã muộn màng !
Và đó là chuyện của sau này ! Còn, bây giờ, Jen đang hỏi thăm tổ tiên Edward cả nghìn lần trong khi hấp ta hấp tấp chuẩn bị đồ tới trường.
Miệng không ngừng mắng:"Edward, anh cái đồ vô lại ! Rõ ràng, ngay bên cạnh người ta mà cũng không gọi dậy !"
Edward vô tội giải thích:"Là anh thấy em mệt mới không kêu !"
Cuộc đối thoại cùng thái độ của hai người, trong mắt gia đình Cullen lại sặc mùi mờ ám, không khí ái muội.
"Haha...Edward, anh phải biết tiết chế, Jen không thể chịu được cùng anh không ngừng không nghỉ đâu !" Alice cười chế giễu.
"Miệt mài quá độ không tốt cho sức khoẻ !" Carlisle cũng tốt bụng khuyên giải.
"Jen ốm yếu...cần bồi bổ mới được !" Esme chu đáo quan tâm.
Jen nghiêng đầu, chớp mắt.
Edward mặt lạnh không nói. Trong lòng lại đang muốn sặc cười, suy nghĩ của Jen rõ ràng là: mấy người này đang nói cái quái gì vậy ?
Không biết có nên nói là cô quá ngây thơ nữa hay không !?
Nếu không có mớ kí ức rối ren...Jen sẽ thật sự như vậy chứ ! Sống vô tư thoải mái... Đương nhiên, đây chỉ là ảo tưởng của riêng Edward mà thôi.
Hôm nay không biết Jen bị cái gì, cô cứ mãi nhìn phong cảnh bên ngoài với vẻ nôn nóng. Anh hơi nhếch môi trêu chọc: "Sao hả ? Em gấp cái gì !?"
"Anh thì biết gì chứ !" Jen liếc mắt xem thường. Gấp cái lông, đây là phấn khích, là phấn khích đó có được hay không !?
"Con gái bác Charlie..."
"Stop ! Đừng nói về cô ta nữa. OK ?" Anh khó chịu cắt lời. Không hiểu sao khi nhắc tới cô ta, anh lại cảm thấy có chút không dễ chịu.
"Tại sao chứ ?" Jen chớp mắt tò mò.
"Không sao cả !" Anh cáu gắt.
"Ờ..." Cô ngẩn người. Thái độ rõ ràng là "sao anh nặng lời với em" cùng vẻ mặt "em có làm gì đâu" muốn chọc điên anh sao !
"Được rồi. Em muốn nói gì ?" Edward bỏ νũ кнí đầu hàng.
"Haha..không gì a...muốn bạn mới thôi !" Cô chớp mắt nói. Ai nha, Edward làm lỡ thời gian chào buổi sáng của cô và Bella rồi. Người ta đợi ngày này cả năm rồi, không bực tức mới lạ, nên, phải chọc anh một cái mới hả dạ chứ !
"Trưa, tên Jacob kia bận rồi. Không biết là bận gì nữa ?" Cô vừa đi vừa lẩm bẩm.
Đương nhiên là, những lời cố tình này, đều bay vào tai Edward.
"Khụ...Jen..em quan tâm con sói đó làm gì chứ. Hắn ta cũng không ૮ɦếƭ đói được đâu !"
"Ờ..." Jen cười cứng ngắc. Hắn ta ૮ɦếƭ đói hay không, có liên quan tới cô sao. Mà tên Edward này cũng quá vô tâm rồi, bạn bè với nhau cả mà.
Tuy nhiên, Jen hình như đã quen mất bản thân cô mới là...vô tâm hơn cả Edward.
"Trưa nhé !" Jen cười híp mắt, tung tăng bước đi tìm chỗ ngủ trong tiếng chuông báo giờ vào học.
Anh cười nhạt. Cô không nên đáng yêu như vậy !
Hôm nay có tiết gì nhỉ ? À..ừ...có lẽ là môn Sinh học.
Ngồi vào chỗ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hơi thở gần đây... Mắt anh nheo lại...
Quả nhiên, cô nhóc kia đang ngồi trên cây ngủ. Hình ảnh mê hoặc tâm trí chốc lát thế mà lại bị phá nát tâm trạng tốt đẹp của anh.
Bởi, hương vị hấp dẫn chí mạng.
Edward cau mày, ánh mắt loé lên tia khát máu.
Không hiểu sao cô gái tên Isabella Swan kia càng lại gần càng khiến anh sôi sục cảm giác thèm khát máu, càng lúc càng khó giữ bình tĩnh.
"Không còn chỗ trống nào nữa !"
Nực cười, vẻ khó xử đó cùng suy nghĩ đó là sao !? Làm như anh muốn cô ta ngồi gần lắm vậy !
Không khống chế được bản thân khiến anh có cảm giác chán ghét vô cùng.
Thật may mắn đã tan học, nếu không anh cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Người trên cây là Jen lúc này mới mở mắt, đôi mắt đỏ sẫm ruby đẹp đẽ lại toát lên vẻ thị huyết yêu dị. Tay lau mồ hôi ở trán, hơi thở có chút bất ổn.
Mở cánh cổng suy nghĩ của Bella thật mệt mỏi cùng khống chế cảm giác của Edward thật tiêu hao thể lực với tinh thần.
Bella này, phải cẩn thận mới được. Phải nên biết, chơi với lửa có ngày sẽ bị phỏng a!
Chung quy vẫn là...thật thú vị nha !
Cô có vẻ đã làm Edward chán ghét cô ta rồi !
Chậc...thật tội nghiệp đâu!
Haha...
Một đêm mộng mị không sao.
Edward vừa ăn xong, trông thấy Jen ngồi bên cửa sổ khẽ cười tủm tỉm, trong lòng không khỏi dâng lên ngọn lửa tức giận, là con sói kia đêm khuya chạy tới đây sao !?
Thế nhưng...bên dưới nào có ai !
"Jen, em đang thất thần cái gì ?" Edward lay nhẹ cô, tựa muốn cô thức tỉnh lại sợ quấy nhiễu giấc ngủ của cô. Hơn ai hết, hắn biết, cô ngủ rất nông...khó ngủ dễ thức !
"Ừm..." Cô thoáng giật mình, khoé môi nâng lên ý vị nhìn Edward: "Đang suy nghĩ chút chuyện "
Chỉ là...
"Hử ?"
"Bài tập !" Cô chớp mắt trả lời.
Ừ, bài tập này thật là nan giải ! Việc thay đổi lối diễn ra của một tiểu thuyết truyện, hệt như việc đi thi không học bài mà giám thị lại đứng cạnh !
"Thôi đi, em mà làm bài tập cái gì, ngay cả lớp cũng không thèm lên." Edward không chút khách khí chế nhạo khi nghe hai chữ "bài tập".
Jen:"......"
"Nhưng, sao em chẳng bị gì vậy ?" Cứ như ở nhà vậy, gặp thầy cô rồi chào tựa như không phải bản thân cúp học...Xuỳ, trọng điểm là, hiệu trưởng cũng yên lặng tuyệt đối !
Nghe ra nghi hoặc từ giọng hắn, cô mặt đầy ý cười, đáp: "Em là thiên tài mà, không cần học !"
Đơn giản thôi, giữa hai người đặt ra một giao ước: người không phạm ta, ta không diệt người.
Thế nên, bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể làm gì được cô.
"Thiên tài ?" Giọng Edward dày đặc nghi hoặc thêm hương vị châm chọc cùng ý cười nhè nhẹ.
"Xuỳ, đi ngủ !" Cô có chút bực tức. Nếu là lúc trước, cô đã mổ xẻ người dám vũ nhục cô, còn bây giờ, chẳng lẽ cô ở cùng đám người này rồi bị thuần hoá ư ?
Aa...không nên là như vậy !
Hắn buồn cười nhìn biểu tình nhăn nhó đáng yêu trên gương mặt của cô. Không kìm lòng được véo má cô, quả nhiên, nhận lại được.
"Anh, trêu chọc con gái nhà lành !"
"Em phải sao ?" Hắn nâng mi khiêu khích.
"Hừ! Không chơi với anh, mai tìm bạn mới !" Cô ngã lên giường chiếm hết chỗ hở, không cho hắn lên.
"Đừng lại gần cô ta !" Edward nhíu mày khó chịu.
"Ặc...Được rồi, đi ngủ thôi." Cô kéo tay hắn. Này, rõ ràng trả lời qua loa.
Tránh xa Bella, vậy kế hoạch của cô tính sao đây hả !?
Đương nhiên, ma cà rồng không ngủ, Edward ngoài ngắm Jen thì còn làm gì được nữa. Chỉ là, lúc này hắn rất khó chịu nào có tâm xem.
Không những vậy còn rất rối rắm, tức giận không hiểu.
Bình minh lên cũng là khi Jen rời đầu khỏi chăn sưởi ấm là Edward.
*Bốp* Jen một cước đạp Edward rớt xuống giường.
Hành động đột ngột này làm hắn bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ miên man. Khó hiểu nhìn Jen, nhưng đổi lại là ánh mắt tối lãnh cùng thanh âm rét lạnh.
"Anh là ai !?"
"Jen, em bị sao vậy ?" Edward nhăn mặt lo lắng.
"Haha...anh a, vì cái gì sáng mà nhăn mặt nhíu mày rồi, rất xấu nha!" Nháy mắt, không khí lạnh rút đi. Tựa hồ mọi việc khi nãy chỉ là ảo giác, bộ dáng khủng bố của cô cũng không là thật !
Hắn có chút sửng sốt. Không khỏi nhìn cô, nói:"Không cho đùa như vậy nữa." Đáy mắt dâng lên tia sủng nịnh ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
Cô tròn mắt nhìn bàn tay vỗ đầu bản thân. Edward cũng phát hiện biểu hiện bất thường của mình, vội thu tay lại, đi vào phòng tắm.
Cô lúc này mới thu lại mọi biểu tình, haha...thật thú vị đâu! Tác dụng phụ cư nhiên lại là mất trí nhớ.

Jen sóng bước cùng Edward, nhìn đến Alice cao hứng, thầm mắng trẻ con.
Chỉ là hắn bị đạp xuống giường thôi mà, có gì to tát đâu nào.
Bả vai Jen hơi run, tuy chuyện không có gì buồn cười nhưng thái độ của nhà Cullen khiến cô muốn nội thương.
Edward không hờn dỗi bấm vai Jen.
"Jen !" Đám Jessica ngồi bên kia vẫy tay gọi.
Cô nghiêng đầu nhìn, ngoài bọn họ...còn có Bella nữa !
"A!" Cô nháy mắt với bọn họ, khoé môi vẽ một cười ngọt ngào. Thật không thể xem thường bản nguyên tác nha !
"Đi thôi nào ! Ai ban nãy nói đói." Edward kéo tay Jen lôi đi không đợi cô đáp.
Hắn sẽ không gần bọn họ nghĩ muốn làm quen đâu, lần trước là vì Jen cùng con sói kia khiêu khích.
Bên kia, lại bắt đầu nhốn nháo.
"Bella, đừng đánh chủ ý lên Edward, người ta là hoa có chủ đó !"
Thấy Bella cứ nhìn Edward, Jessica thân là bạn tốt của Jen, làm sao không nhắc nhở cho được.
"Là cô gái thoạt ảo đó hả ? Nhìn họ giống anh em hơn đó chứ !" Nói xong lại đưa mắt nhìn tiếp, không để ý đến sắc mặt mọi người tối đi.
Một năm không ít không nhiều làm họ hiểu Jen nhiều hơn, làm sao chỉ vì lời nói nhỏ ý của Bella mà châm chọc, cô lập Jen.
Jen của bọn họ mà cô ta lại dám nói, Jen sửa nên nhìn không giống thật. Thái độ mọi người dành cho Bella trở thành bằng mặt không bằng lòng.
A, được lòng người luôn là có lợi ích với bản thân.
Jen bên này cười đến không thấy mặt trời. Còn Edward đã muốn đen thui. Không ai biết trong đó, phần bị trêu chọc ít hơn một chút khoảng hắn nghe được lời ngầm bêu xấu Jen của hắn từ Bella.
Hừ, uổng cho Jen thật tâm muốn kết bạn với cô ta. Hắn hơn bất cứ ai rõ, Jen kì thực rất cô đơn, nên cô muốn có thật nhiều bạn. Cả trường hầu như không ai không yêu mến cô.
Nhiều lúc, hắn không hiểu được, cô ngẩn người bên cửa sổ, lại vô thức toát ra sự cô độc, âm lãnh như bóng tối về khuya sương hạ.
Về đêm cô đều mạc danh kì diệu chui vào góc ngồi, thỉnh thoảng lại tự thương tổn bản thân.
Thật kì lạ đâu, nhưng cũng gọi người đau lòng !
Không sao cả! Đêm, cô tịch, cô còn có hắn mà !
"Jen, bồ là thiên tài ! Cứ tiếp tục phát huy." Alice cười tít mắt. Hết sức ủng hộ có người hạ bệ Edward, hiển nhiên không là cô nàng nào đó đang nhìn Edward không chớp mắt.
"Đó là đương nhiên !" Jen vênh mặt nhìn Edward, vẻ mặt rõ ràng là: đó thấy chưa !? Ai cũng nói thế !
Trán Edward nhất thời rớt xuống ba vạch đen.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc