Lạc Lối Mê Cung - Chương 07

Tác giả: Vô Tâm Vô Tư

"Sáng mai là không sao rồi!"
Carlisle nâng mắt nhìn mọi người trấn an. Nếu không phải do khả năng tự phục hồi, có lẽ giờ này, Jen đã ૮ɦếƭ rồi cũng nên.
Lục phũ ngũ tạng, chỉ dùng từ rất tệ để miêu tả. Đó là toàn sức lực mạnh mãnh liệt khi ma cà rồng kích động, càng khó hình dung hơn có người chống đỡ nổi.
Đạn cũng không gây trở ngại cho sự bình phục kinh khủng của Jen.
Tuy họ rất muốn biết lí do Jen ra ngoài vào đêm hôm khuya nguy hiểm, nhưng trước hết cô nên tịnh dưỡng thật tốt rồi mới tính sau.
Mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, Edward vẫn chưa dứt ánh mắt khỏi cô gái lộ vẻ tái nhợt, yếu ớt nhưng không làm suy giảm đi chút nào khí chất hấp dẫn lạ thường đang yên giấc trên giường.
Edward khó hiểu xoa xoa иgự¢. Mặt hơi nhăn lại. Đóng cửa phòng trả lại không gian riêng tư cho Jen.
Nhưng điều không tưởng là, Jen đột nhiên mở mắt ra, bước nhẹ tênh đến góc phòng ngồi bệt xuống sàn lạnh. Lưng dựa vào vách tường mắt lơ đãng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ đối diện.
Mặt trăng khuyết viền lơ lửng phủ một tầng hào quang thất sắc mờ ảo.
Cô cười khẽ. Mắt nhìn chăm chú con dao gọt trái cây trên bàn...
Dị tượng xảy ra...Con dao từ từ được nâng lên lơ lửng không trung lao thẳng tắp đến chỗ cô. Đến gần, giảm tốc độ nhẹ rơi trên tay cô.
Là vậy đó ! Sẽ không ai ngây thơ cho rằng loài sói sẽ dễ dàng bị đe doạ đi hay là mất khả năng chiến đấu trừ phi nó ૮ɦếƭ.
Sẽ không ngây thơ nghĩ sức lực suy yếu của cô không đủ bẻ cổ một ma cà rồng trong khi đã diệt chín con. Dù tình huống có bất ngờ xoay chuyển, Liễu Ninh cô cũng không phải loại người chờ ૮ɦếƭ.
Tên kia rất xứng với từ ngu ngốc. Tuy ý thức cô không còn sót bao nhiêu khi bị đánh vài cú như vậy, nhưng vẫn phát hiện ra có người đang đến dựa theo tiếng gió. Nhưng tên điên này vẫn thản nhiên phát tiết, không phải là rất ngu sao ?
Cơ mà tên khốn kiếp này đánh mạnh quá đấy, kiếp trước dù cô bị nhốt Ⱡồ₦g vật lỗn với ba con hổ hai ngày một đêm nhưng vẫn còn khoẻ chán đấy nhé !
Hừ! Cô bị thảm trạng thế này, một phần cũng do tên Jacob không chịu ở yên mà chạy loạn.
Cho nên, Jacob lại bị Jen của chúng ta ghi thù nữa rồi. ╮(╯▽╰)╭
Nể tình hôm nay cô thu được kết quả ngoài ý muốn, cho nên nợ này từ từ tính cũng được.
[Ry: ta k hỉu đc cái này là logic gì nữa!?]
Cô đã cảm nhận được Edward bắt đầu…rung động…bước vào lưới của cô đã quăng...
Một năm sau Bella có tới cũng muộn rồi a... (rin: mình nghĩ là quá muộn)
Edward…Jacob! Hai người này cô không thể không chỉnh họ...
Cô đã rất suy yếu, mà lần đầu khống chế tinh thần một loại cá thể mạnh mẽ rất hao tốn sức lực mà…Edward lại đá Jacob khiến hắn ta thức tỉnh làm cô bị cắn trả mà hộc máu, bất tỉnh.
Đầu bây giờ vẫn còn đau nhức đây này !
*Chậc..chậc* Sổ đen của cô sao mà họ cứ tranh giành hạng nhất hoài vậy ?
Tay cô vung lên hạ xuống điểm chuẩn xác.
*Tách..tách..tách*
Hương vị máu thật làm người ta phấn khích...cũng thật ngọt miệng...
[Ry: đã qua nếm thử của ta-tác giả!
Khoé miệng cô nhịn không được co rúm.
Ngoan nào !? Anh ta đang dỗ ai đó.
Cô muốn vùng vẫy thoát ra, cảm giác bất lực ập tới.
Hơn hết là \'bi kịch\' a !
Muốn phá cho Edward khỏi ngủ, huhu...xem ra người không ngủ được là cô mới đúng nga!
Huhu...cô lại quên mất ma cà rồng không ngủ cũng không sao. Nhưng cô là con người, cần ngủ nha!
Hic, quả là đào hố chôn mình!
Trong căn phòng như ẩn như hiện hai bóng dáng một nam ôm chặt một nữ đang vùi trong lòng người kia. Đêm khuya thanh vắng chỉ khe khẽ tiếng hít thở đều đặn lẻ loi. Edward bất ngờ cất giọng trầm ấm hỏi:
"Nhớ ra gì đó rồi sao ?" Anh biết năng lực của Jacob và không hề nghi ngờ điều đó. Chỉ là, Jacob sẽ hôn mê trong trạng thái hơi mệt sao ? Còn Jen, anh không nghĩ khả năng tự phục hồi kia có thể giúp cô giữ tỉnh táo nói chuyện với cái ma cà rồng kia cho tới lúc họ đến! Cô rõ ràng có nói chuyện nhưng anh chỉ nghe thấy tiếng cười ý lạnh.
Tại hiện trường cũng không thấy vật gây thương tích bá đạo như vậy ?
Cho nên, Jen sẽ thật không nhớ gì về trước kia sao ?
"Muốn nhớ gì ?" Thanh âm cô không nghe ra tâm tình gì. Chỉ cần anh ta dám hỏi cô dám nói! Dù sao tối nay cũng không thể ngủ rồi, thức kể truyện xưa cho nó toàn tập luôn.
Hiện tại, hối hận còn kịp nhé, Edward ! Muốn nghe chính là tự ngược tâm mình đó nha ! Phải biết rằng, chưa có người thứ ba ngoại trừ hai người bạn thân chịu nổi truyện cô kể đâu a...
Haha, cô là người tốt, Edward muốn cô nhớ gì thì cô liền "nhớ" cái đó để kể cho anh ta thoả lòng.
"Đã bao lâu rồi ?"
"Hả ?"
"Em-đã-nhớ-ra-tất-cả- ?"
"Không hẳn !"
"Đã sống bao lâu rồi ? Cô đơn sao ?"
"..."
Anh chợt cảm giác được bản thân đã chạm vào kí ức đau buồn của cô. Như là...không tôn trọng quyền riêng tư của cô. Cứ thoải mái đọc sự âm u trong tiềm thức của cô.
Bởi, càng nói càng sai, càng khiến cô đau và chán ghét anh nhiều hơn thôi. Nên, anh lựa chọn im lặng.
Thanh âm nhàn nhạt vang lên hệt như đang kể một câu chuyện của ai đó chứ không phải của cô, chất giọng đều đều tựa hồ đang kể truyện cổ tích chứ không hề mang theo sự bi thương hay cảm xúc nên có nào cả.
"Em không nhớ gì mình đã phải ở đó bao lâu ? Thời gian vẫn cứ trôi đi…mang theo bao tháng năm tuổi thơ tẩm máu kí ức…cha mẹ thực sự vứt bỏ em đi…có phải hay không rất vô dụng ? Thế nhưng…rõ ràng em rất có công dụng mà..đúng không ? Từ nhỏ..chỉ cần nhìn em...cha mẹ sẽ không vui...em đã làm gì sai chăng… ? Nhưng mà...bọn họ...nhìn thấy em rất vui... ? Cuối cùng cũng có người chơi với em...nhưng tại sao...mọi thứ lại trở nên…như vậy ? Tại sao vậy…… ?"
Thân thể Edward cứng đờ. Tâm chợt co rút.
Lời nói an ủi bị nghẹn lại nơi Ⱡồ₦g иgự¢...
Kia…lưng áo bị níu chặt…người trong lòng...chất lỏng trong suốt đã tuông trào từ lúc nào...
Edward có chút hoảng hốt. Anh đã làm gì chứ ? Tay nhịp nhịp vỗ lưng Jen. Đêm nay...cứ trôi đi như thế !
Cô vùi đầu vào lòng... Nói ra được tâm sự trôn cất bấy lâu thực thoải mái.
Jen cười híp mắt đến kinh diễm. Mặc dù, hư hư thực thực nhưng cô đã thấy nhẹ lòng hơn…
Nước mắt ?
Có thể là thật của một kẻ mang tính cách biến thái ?
Nước mắt kia ?
Chính là xuất phát từ trái tim sâu thẩm thoáng ấm áp cùng...động tâm ?
Nước mắt đẫm ướt áo anh, ngấm ngầm đi vào tim từ lâu đã ngừng đập…
Nước mắt tựa pha lê rơi xuống sàn nhà lạnh ngắt…vỡ tan !
Khoảng khắc kì diệu đó lặng lẽ gắn kết hai trái tim lại với nhau bằng sợi dây vô hình mỏng manh tựa chỉ cần chạm nhẹ...biến mất !
Lần đầu tiên trong đời, Liễu Ninh cô đã tìm được ấm áp rồi...
Rồi sẽ duy trì bao lâu ?
Mãi mãi ?
Nhưng trên thế gian không gì là vĩnh cữu !
Sẽ không !
Trái tim lạnh lẽo...cần được sưởi ấm trong ngày giá lạnh !
Cô đã tìm được rồi !
Edward... !
Không khí trên xe phi thường kì dị...Alice chớp mắt nhìn Jen ngoan ngoãn cúi đầu im lặng, Edward ngắm cảnh. Cả hai hoàn toàn ăn ý không nhìn nhau, cũng không nói lời nào.
Khoé miệng Alice giật nhẹ tập trung lái xe. Hai người này bị sao ấy nhỉ ?
Đường tới trường không xa cũng không gần. Dù vậy cũng không thể giữ nguyên cái trường hợp ngươi câm ta lặng ở đây. Rất buồn chán đó, sẵn tiện tò mò nên cô mở lời:
"Jen, tay bồ bị gì vậy ?" Những vết thương đêm qua tới hôm nay đã khôi phục một nửa rồi, thế còn vết thương trên tay? Lúc tối, cô băng bó cho Jen sao không thấy ?
"Không có gì. Va chạm nhẹ thôi !" Jen nhẹ giọng trả lời.
Alice nghẹn lời. Nhẹ ? Nếu nhẹ là nó tự lành luôn rồi, đâu cần băng bó thành một cục như vậy ?
"Bồ bị thương vậy sao không gọi mình. Băng thật xấu xí !" Alice liếc mắt nhìn cánh tay phải bị băng bó một cục thiếu thẩm mĩ liền nghĩ do ngược tay, không khỏi hờn giận trêu chọc.
Edward ho khan ẩn ẩn vẻ chột dạ. Jen nhìn ra ngoài nhưng khoé môi dần khuếnh tán trên phương diện rộng cho biết tâm tình cô đang rất tốt.
"A.." Alice kêu một tỏ vẻ hiểu rõ. Tủm tỉm cười nhạo.
Chiếc xe lăn bánh vào trong sân, bất giác trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Đặc biệt yên ắng khi cô bước từ trên xe nhà Cullen xuống. Chưa kịp đứng vững là đã hứng những ánh nhìn nóng rực từ bốn phía. Đâu đó có tiếng trao đổi khe khẽ.
"Đấy là học sinh mới ? Trông xinh quá nhỉ !"
"So ciu, cơ mà có quan hệ không tầm thường với nhà Cullen !"
"Là em gái Edward sao ? Nhưng, hai người rất xứng đôi nha !"
Thấy Jen ngẩn người, Edward lo lắng đặt tay lên trán cô hỏi:
"Không khoẻ sao ?"
Cô lắc đầu. Đây là lần đầu tiên đến trường nên hơi bị choáng với hoàn cảnh hư ảo này.
Bởi với Liễu Ninh kiếp trước, đến trường là một điều xa xỉ đến nhường nào !
Lần trước, không có cảm giác gì là do đi học không có mục đích, luôn cảm thấy nhàm chán.
Haha, nhưng bây giờ thì có rất nhiều lí do giữ chân cô. Tỷ như trêu chọc Edward, chỉnh Jacob...và đợi Bella xuất hiện chứ nhỉ ?
"Kia, thân mật như vậy, khoảng chừng là bạn gái !"
"Ừ, ừ rất xứng, rất dễ thương...đáng yêu nữa !"
Đám bạn học kích động bàn luận mất đi sự yên tĩnh lúc đầu luôn.
Jen kinh dị nhìn hành động của mọi người không khỏi cảm thán : quả nhiên không thể xem thường hào quang của nhân vật chính trong phim nha !
Nhưng đính chính nhé: bọn họ đáng yêu chỗ nào cơ chứ !? Phi, phi !
Và mọi chuyện chỉ là bước đệm cho cuộc sống mang tính \'bi kịch\' lại tái phát.
Thời khoá biểu không trùng nhau, nên cả ba tách ra đi mỗi hướng. Không thoát khỏi dính líu giữa các nhân vật, Jen chạm mặt với cô bạn nhiệt tình Jessica.
Jen là loại người gì chứ, thế nên hai người rất nhanh chóng thân với nhau.
"Jessi, thật xin lỗi nha, bữa đó mình hơi mệt nên về trước. Hôm nay, chúng ta dùng cơm chung chứ !?"
"Không sao đâu mà ! Jen, Jen cậu và Edward có quan hệ gì vậy ?" Jessica tò mò kéo áo cô hỏi, một bộ dạng cô không nói không buông tha.
"Quan hệ...gì cơ?" Cô ngơ ngác hỏi ngược lại. Là quan hệ gì chứ ? Hợp tác ? Hay bảo vệ sao ? Tri kỉ ?....Không biết !
Jessica nhìn Jen rối rắm không chịu được thì vỗ trán than.
"Jen a..đừng có ngây thơ như thế chứ ! Bạn không biết là Edward hay nhà Cullen chưa bao giờ gần gũi với ai vậy đâu."
"Ờ...rồi sao ?"
Jessica kích động phát điên. Đây là thái độ gì ? Jen ơi là Jen, bạn có biết điều này có ý nghĩa gì không ?
Khoé môi cô giật nhẹ, nhịn không được lùi về sau một bước, cái gì mà bộ dạng muốn đánh cho cô tỉnh ?
"Jen bạn ngây thơ quá rồi, thật ngây thơ hồn nhiên...."
"Trò Ella, theo thầy đến văn phòng, hiệu trưởng muốn gặp em !"
Ella ? Jessica nghi hoặc.
Cô không dấu vết nhíu mày, tặng nụ cười ngọt dịu cho cô bạn khiến Jessica quăng luôn nghi ngờ ra sau đầu.
"Trưa nhé !" Jen xoay người đi theo thầy giáo, tinh nghịch nháy mắt với cô bạn.
Jessica bất giác cười ngây ngốc.
"Thật đáng yêu !"
Phía sau vọng tới tiếng phấn khích của Jessica làm cho ba vạch đen rơi thẳng lên đầu cô.
Đáng yêu cái cọng lông á ! ૮ɦếƭ đi, rõ ràng, Ella này ngoại hình rất xinh đẹp, cô nhìn không ra đáng yêu chỗ nào, sao họ có thể nhìn ra điểm mà người ta không có chứ. Ví dụ như...ngây thơ !
Người bạn này thật sự là chọc cho cô vui vẻ đó. Khoé môi nâng lên nụ cười ngọt ngào.
Thầy giáo xoa xoa cánh tay, thì thầm: "Sao đột nhiên lại lạnh thế này ?"
Nghe thấy thế, cô càng cười đến ngọt ૮ɦếƭ ruồi. Cô đăm chiêu suy nghĩ nên chỉnh ông ta thế nào.
Thì thấy xa xa là bóng dáng Jacob đang "quang minh chính đại" chuẩn bị tư thế nhảy rào cúp học.
Mà, phía trước thầy giáo có điện thoại đi nơi khác nói chuyện sau khi vứt cho cô một câu:
"Đợi thầy ở đây !"
"Dạ !" Jen nhu thuận đáp. Tầm mắt chuyển qua nam sinh bên rào .
Lại nhìn thầy giáo đang trò chuyện. Chớp mắt xuất hiện sau lưng Jacob.
Cô nhẹ giọng gọi: "Jacob" Đổi lại là một phen hù doạ hắn ta.
"Jen, cô đấy à ? Lén lén lút lút. Cô làm gì ở đây ?"
Bây giờ cô rất muốn đánh người. Hắn nói ai lén lút, thật xin lỗi, sao không nhìn lại bản thân đi !
Nhận lại là trận khinh bỉ, Jacob gãi đầu cười hì hì.
"Sớm thế ! Giờ này không đi học đứng đây làm gì."
Tiếp tục nhận được khinh bỉ. Hắn triệt để im luôn. Lí do hắn ở đây, dĩ nhiên là do đêm qua vật lộn mệt mỏi, phải nghỉ ngơi rồi.
Cô tinh ý nắm bắt được suy nghĩ chợt loé qua mắt hắn, khinh bỉ dành tặng hắn càng nồng đậm. Hừ ! Đêm qua là ai đánh với mấy tên kia chứ, hắn ta chỉ việc nằm nghỉ sau khi chơi đùa với cô thôi mà...tịnh dưỡng, phi !
Cô không mệt, hắn mệt cái chi !
Tai cô giật nhẹ. Cười đến thiên chân vô tà. Tới gần, vỗ vai Jacob, liền nghe thấy tiếng rên khẽ.
Jen tỏ vẻ hoảng hốt tay không dấu vết nhắm chỗ vết thương hôm qua vỗ thêm vài cái.
"Anh bị sao thế ? Tôi đã mạnh tay đâu!"
"Không..có..g..ì !" Lời nói như được toát ra từ kẽ răng cho thấy hắn có bao nhiêu "không có gì".
"Ừ...ừ..tôi cũng muốn đi theo anh !" Cô hưng phấn nhìn tới nhìn lui nhìn bộ dạng ra sao cũng giống đang làm việc xấu.
"Cúp học ? Cũng theo ?" Vừa dứt lời đã nhảy qua kia ngồi trên hàng rào, dò hỏi cô.
Nụ cười bên môi càng nhếch cao lên, mắt híp lại như vầng trăng khuyết lung linh.
Jacob ngẩn người giây lát.
Quả nhiên....
"Trò cho tôi biết, trò đang làm gì ? Cúp học ư ? Đi theo tôi !"
Jacob 囧.
Jen ▔∀▔ . Tội nghiệp Jacob!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc