Là Yêu Hay Hận - Chương 05

Tác giả: Linh Hy

Tiêu Bắc Thần đi vào thư phòng của cha hắn, Tiêu đại soái đang bàn việc quân sự với mấy nhân vật quan trọng. Trên bàn trong phòng có trải một tấm bản đồ, Mạc thống đốc và vài sỹ quan đang nhìn nó. Lúc hắn đi vào thì nghe Mạc thống đốc nói: "Hổ Dương quan này địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, lại là điểm quân sự quan trọng nhất giữa nam và bắc. Không phá được Hổ Dương quan thì nghĩa là chính phủ trung ương kiềm hãm chúng ta. Nếu phá được Hổ Dương quan, cộng với lợi thế tấn công của quân ta thì chắc chắn chính phủ trung ương không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hai mươi tư tỉnh phía bắc cũng được phòng thủ kiên cố."
Tiêu đại soái đang ngồi một bên, tay cầm lọ thuốc ngửi bằng mã não*, ông nói: "Chính phủ trung ương cũng khá hiểm độc, đánh Hổ Dương quan lâu như thế rồi mà mẹ khiếp, vẫn chưa chiếm được."
* Tương tự như:
Ông ngẩng mặt thấy hắn bước vào thì hừ một cái: "Mấy ngày nay tam công tử có vẻ nhàn rỗi đấy nhỉ, nghe nói con vẹt trước viện được con dạy mà biết cách thăm hỏi luôn rồi."
Tiêu Bắc Thần đã quen chuyện cha hắn cứ thấy hắn sẽ khích vài câu, hắn không đáp lời, mấy người chú sỹ quan cười cười rồi đi ra uống trà. Hắn đứng nghiêm túc bên cha, chuẩn bị nghe dạy bảo. Tiêu đại soái nói: "Ta đã sắp xếp xong xuôi cả rồi. Mai con sẽ đi. Cũng đừng nghĩ là sẽ được ngồi máy bay, đừng mơ là con trai ta thì sẽ được người ta nể nang một chút. Ta đã dặn trước rồi, cứ đối xử với con y như những học sinh khác của Giảng Vũ đường được tuyển đi Nga. Họ chịu bao nhiêu khổ cực thì con cũng chịu bấy nhiêu. Nếu có bất kỳ ai thiên vị cho con thì cứ đợi ăn đòn đi." Ông ngừng một lát rồi nói tiếp: "Trong bốn năm nữa con cũng đừng nghĩ tới chuyện quay về, tốt nghiệp phải cầm được cái bằng xuất sắc, rồi về đây."
Tiêu Bắc Thần đứng thẳng tắp, khuôn mặt đầy khí khái, hắn nói: "Vâng, con biết rồi."
Ông không nói thêm nhiều lời, chỉ dặn: "Dì bảy đã dọn đồ cho con xong xuôi rồi, nhớ đấy, ta đưa con ra nước ngoài không phải là để con rong chơi. Nếu con không học được bản lĩnh gì thì đừng có bước vào cửa Tiêu gia nữa! Ra ngoài đi!"
Thấy cha cho đi thì hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, không nói thêm gì mà quay người đi xuống lầu. Dì bảy đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế khảm hoa, chân khắc đầu phượng, thấy hắn xuống lầu thì bảo: "Lão tam, mai đi rồi, qua đây ngồi với dì một lát."
Bắc Thần cười nói: "Sắp đến giờ cơm tối, dì không đi trông Bắc Vọng Bắc Ý à? Sao trông như dì ngồi đây đợi con vậy?"
Dì bảy lườm hắn: "Nhìn là biết ngay là có người trong lòng rồi, giờ chắc chỉ muốn chạy đi nói lời tạm biệt với người ta, lấy đâu ra thời gian nói chuyện với dì đây. Đúng là phí tấm lòng của dì, còn định cho con một viên an thần."
Hắn nghe ý trong lời của dì bảy thì đi tới ngồi xuống chiếc ghế sô pha, giả bộ hỏi: "Viên an thần nào? Dì bảy biết chế thuốc nữa?"
Dì bảy bật cười: "Lão tam, cái ý nghĩ xấu xa nho nhỏ đấy của con dì bảy đã rõ như lòng bàn tay rồi. Đến cô tư còn nói rằng con chỉ luôn quấy rối em Lâm."
Hắn nghe xong câu đó thì nhướng mày, lại chỉ biết cười: "Quấy rối? Hôm nào con phải dạy bảo em tư cho nghiêm mới được, chẳng coi ai ra gì nữa rồi."
Dì bảy đặt tờ báo xuống rồi nói: "Dì cũng không nói nhiều với con nữa, chỉ một câu thôi: Con cứ yên tâm đi đi. Dì thay con trông em Lâm. Đợi bốn năm nữa con về thì dì sẽ đi nói với đại soái, làm mai làm mối cưới em Lâm về phòng con, còn gì tốt đẹp hơn được nữa."
Hắn cảm thấy như trời lại nắng đẹp sau mưa, lòng thoải mái hẳn: "Vậy con xin cảm ơn dì bảy trước."
Dì bảy mím môi cười: "Được rồi, con không cần cảm ơn dì. Dì phải đi trông Bắc Vọng Bắc Ý đây. Nếu không phải hai đứa nó còn nhỏ tuổi thì em Lâm như tiên nữ kia cũng chẳng đến phần con đâu."
***
Đồ Tiêu Bắc Thần cần mang đi không nhiều, cũng không cần hắn phải thu xếp. Tiêu An dẫn vài người đến bận rộn một hồi là xong. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng treo cao giữa trời. Đêm đã rất khuya, hắn nghĩ tới ngày mai phải đi rồi nên không hề thấy buồn ngủ. Trong lòng cứ luôn cảm thấy thiêu thiếu một cái gì đó. Hắn không nói gì, chỉ đi đến sau viện đi dạo. Gió đêm thổi vi vu, mặt đất sáng sủa, hiếm khi mới có một ngày thời tiết đẹp thế này. Hắn đứng dưới giàn hoa tử đằng trong vườn, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người hắn muốn gặp.
Lâm Hàng Cảnh đang ngồi trước cửa sổ lầu hai chăm chú luyện viết. Vẫn là hai bím tóc dài ở trước ***, cô hơi cúi đầu, đầu ngón tay cầm chặt chiếc Pu't lông nhỏ dài, đặt Pu't viết một nét thật cẩn thận. Bên bàn có một chiếc đèn với chụp đèn màu hồng bằng thủy tinh, ánh sáng chiếu lên làm da trắng như tuyết, trông như phủ thêm một làn sương mù, mờ mở ảo ảo, như xa tận chân trời.
Hắn ngắm nhìn cô, ánh mắt tràn đầy hình ảnh dịu dàng đó, hắn muốn in đậm hình ảnh này vào trong đầu. Lần sau gặp đã là bốn năm sau rồi, hắn lại nhớ đến lời của dì bảy, trong lòng liền cảm thấy yên tâm, tình cảm trong mắt cũng dạt dào thêm mấy phần. Không ngờ cô bỗng nhiên ngẩng mặt lên, có lẽ định nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn giật mình, vội vàng nhìn đi chỗ khác, giả vờ đang ngắm giàn hoa tử đằng. Hoa tử đằng trước mặt đang nở vô cùng đẹp, rủ xuống từng chùm, trông như những viên ngọc tím. Trong lúc hắn giả vờ nhìn giàn hoa thì có liếc mắt nhìn cô một cái, đúng lúc đối diện với ánh mắt cô. Ánh mắt đó trong veo như làn nước, sạch sẽ không vẩn ***c, như xuyên thẳng vào hắn. Cô hơi ngẩn ra rồi đứng dậy, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh đó, cô giơ tay kéo hai cánh cửa sổ đóng lại.
Hắn nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, bóng cô in lên trên cửa, như trăng hiện trên làn nước dưới lớp sương mù. Dường như hắn ngửi thấy một hương thơm thanh thanh, mà có thể là tỏa ra từ người cô. Hương thơm đó như có như không, ám vào người hắn. Cánh hoa tử đằng rơi lả tả xuống quanh hắn do cơn gió, ánh trăng phủ xuống một màu bàng bạc, còn hắn ngẩng đầu nhìn bóng cô trên cửa sổ, không biết ngẩn người từ lúc nào.
Ngày tháng thoi đưa, ngoài sân hoa nở hoa rơi, xuân hạ rồi thu đông, ngày lên đêm xuống, vòng đi vòng lại bốn năm đã qua chỉ trong nháy mắt. Một mùa hè lại đến.
Vì mấy hôm nay cô tư Tiêu Thư Nghi bị ốm nên ở nhà không đi học. Tan học sớm, Lâm Hàng Cảnh một mình đi khỏi trường, trên đường đều là nữ sinh áo lam váy đen, nói chuyện ríu rít không biết là nói những gì, cô ôm sách đi vượt qua bọn họ, nghe được đôi ba câu đối thoại.
"Hôm qua tớ nghe cha nói tiền tuyến thắng lớn, Hổ Dương quan đã chiếm được rồi."
"Tớ cũng biết, Dĩnh quân chiếm Hổ Dương quan, có công một người không thể không nhắc đến, sợ là chuyện cậu muốn nói chính là về anh ấy."
"Cậu biết nhiều thế rồi chắc không muốn nghe nữa đâu nhỉ."
Tiếp đó là một tiếng cười duyên, Trịnh Phụng Kỳ, con gái của sư đoàn trưởng Trịnh mím môi cười: "Cha tớ nói thiếu soái Tiêu Bắc Thần ấy, vừa mới tốt nghiệp trường lục quân đã bị Tiêu đại soái phái ra tiền tuyến Hổ Dương quan, chỉ trong nửa năm mà anh ấy đã chiếm được Hổ Dương quan rồi."
Lâm Hàng Cảnh lặng lẽ đi qua các cô, đi thẳng ra ngoài cổng, thấy chiếc xe xích lô ngày ngày đưa đón cô đến trường đã đợi bên ngoài, cô hơi do dự, đi đến bên người đạp xe rồi nói: "Bác Trương, bác về trước đi, con đi *** phố một lát rồi sẽ về."
Bác Trương đã lau sạch sẽ ghế ngồi, ông nói: "Lâm tiểu thư không cần ngồi xe sao?"
Cô lắc đầu: "Lát nữa con về một mình cũng được, dì bảy có hỏi thì bác cứ nói con đi mua sách."
Ông gật đầu, quay người đạp xe về. Lâm Hàng Cảnh nhìn theo ông đến khi ông đã đi xa, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh lam, cuối cùng cũng thấy một con diều hình bướm nhiều màu sắc đang bay lượn trên đó. Cô mỉm cười, ánh mắt đen nhánh càng sáng ngời, cô đi theo hướng con diều được thả.
Sau trường nữ sinh Thánh Di có một công viên xây bên hồ, hiện giờ vừa xẩm tối, hoàng hôn phủ bốn bề, nước trong hồ xanh nhạt khẽ gợn, thi thoảng có cơn gió mát lành thổi qua, cảnh đẹp khó ta thành lời. Lâm Hàng Cảnh chỉ ngóng nhìn con diều bay cao trên trời kia, cô đi theo đến công viên, ánh mắt nhìn sang người đang đứng trên bãi cỏ thả diều, khuôn mặt tuấn tú, mắt đen nhánh như tỏa ra ánh sáng...
Cô cười nhẹ nhàng, gọi một tiếng: "Mục Tử Chính."
Người thanh niên trẻ tuổi Mục Tử Chính đang thả diều đó ngoảnh đầu lại nhìn cô đi tới gần, cô đang mỉm cười, cười với hắn, khiến hắn cười càng rạng rỡ mà chạy về phía cô, không ngờ tuột tay làm rơi con thoi cuốn dây diều. Nó rơi xuống bãi cỏ, dây diều theo đó bung ra. Thấy dây sắp bung ra hết rồi nên cả hai người cùng lúc nhặt lấy, nhưng dây đã tuột hết, chiếc diều cánh bướm to liền bay theo làn gió. Mặt Lâm Hàng Cảnh bất chợt đỏ bừng, cô cầm được con thoi, nhưng Mục Tử Chính lại cầm phải tay cô.
Mục Tử Chính cảm thấy sự mềm mại trong lòng bàn tay, thấy mặt cô đỏ ửng nên hắn hốt hoảng buông tay ra, mặt còn đỏ hơn cả cô. Hắn vụng về giải thích: "Xin lỗi, mình không cố tình." Hắn nói ngượng nghịu, đến cả tai cũng đỏ, trông như một đứa bé làm sai chuyện vậy. Lâm Hàng Cảnh rụt tay lại, ngại ngùng nói sang chuyện khác: "Hôm nay có mấy chiếc diều?"
"Ba chiếc." Mục Tử Chính chỉ một đống thứ trên chiếc bàn đá trong công viên, hắn cười: "Đều ở đằng đó, một con diều bướm, một con chuồn chuồn, còn có một con diều mỹ nhân nữa, lần này chắc đủ để cậu vẽ."
Cô đến xem những con diều ở trên bàn, đặt cặp sách sang một bên rồi lấy ra Pu't và màu vẽ, định ngồi lên ghế đá. Mục Tử Chính vội nói: "Đợi đã!" Hắn lấy ra một chiếc đệm ngồi giản dị bên bàn đá, đặt lên trên ghế. Cô nhìn hắn, hắn vò tóc cười nói: "Cái đệm này tớ giặt sạch rồi, ghế đá lạnh, cậu cẩn thận kẻo bị lạnh."
Cô ngồi lên đệm, khóe miệng vẫn là nụ cười. Cô phối màu xong xuôi thì liền tô màu lên chiếc diều bướm. Mấy con diều đó vừa to vừa tốt, đều là tay nghề của Mục Tử Chính, hắn nhìn cô tô xong một chiếc thì đến lấy hong trước gió cho khô. Thò tay vào trong chiếc túi ở một bên rồi nói: "Hôm nay sư mẫu tớ gói bánh ú, tớ đem cho cậu vài cái. Cậu ăn thử xem, bánh ú của sư mẫu tớ là ngon nhất."
Cô thấy hắn lấy ra một chiếc hộp từ trong túi, mở hộp ra trước mặt cô, bên trong là mấy cái bánh ú nho nhỏ. Không hiểu vì sao mà cô cảm thấy ấm áp hẳn. Mục Tử Chính sờ chiếc bánh rồi lập tức vỗ trán mình, trông có vẻ rất chán nản: "Xong rồi, mình đúng là đầu heo, quên mất bánh sẽ nguội mất, làm sao để cậu ăn được."
Hắn định đóng nắp hộp lại, cô nhanh chóng duỗi tay ra cầm lấy chiếc bánh đã nguội: "Không sao, tớ thích ăn." Quả nhiên sau khi bóc lớp vỏ xanh ra thì lớp cơm bên trong vừa nguội vừa cứng, cô cố gắng tách lấy một ít rồi bỏ vào miệng nhai, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trông chờ của Mục Tử Chính, cô nói: "Rất ngon."
Hắn thở phào một hơi như trút được gánh nặng, vừa dọn dẹp lại đồ bày trên bàn vừa nói: "Sư phụ nói cuộc sống càng ngày càng khó khăn, người mua diều cũng ngày càng ít. Tâm trạng ông cả ngày không tốt, trưa nay con mắng tớ một trận."
"Mắng cậu?"
"Sự phụ tớ mắng người ác lắm," Hắn chỉ để ý việc dọn bàn, miệng nói: "Sư phụ cứ uống R*ợ*u là lại mắng, nhưng lại không dám mắng sư mẫu nên cứ luôn mắng tớ, còn không cho tớ ăn cơm, bảo là phí gạo của ông, phí công ông đặt cho cái tên hay như thế, lúc năm đó cha tớ mất, ông không nên đưa tớ về..."
Hắn cứ kể mà không để ý cô đã không ăn nữa, chỉ nhìn hắn. Hắn ngoảnh mặt lại, cô đặt chiếc bánh xuống, hỏi nhỏ: "Trưa nay cậu chưa ăn cơm à?" Lúc này hắn mới biết mình lỡ lời, vội chữa lại: "Ăn rồi, ăn rồi chứ, trưa nay sư phụ mắng tớ xong thì cho tớ cùng ăn cơm, ăn một bữa rất no."
Cô không nói gì, chỉ bóc lớp vỏ xanh của một chiếc bánh khác ra rồi đưa cho hắn, Mục Tử Chính nhìn chiếc bánh đầy cơm đó thì ngần ngại một lúc mới cầm lấy, cũng không để ý có cứng hay không, hắn cắn một miếng hết nửa cái, vừa ăn vừa cười như trẻ con: "Ngon lắm, thật là ngon!" Cô nhìn dáng vẻ của hắn thì cũng cười theo: "Đợi đến lúc tớ về Thượng Hải cơ, mẹ tớ làm bánh ú mới gọi là ngon, đến lúc đó sẽ làm cho cậu nhiều mà ăn."
"Cậu định về Thượng Hải?"
"Hiện giờ tớ chỉ có một mình nên không về được."
"Tớ đưa cậu về." Hắn ăn ngấu nghiến hết cái bánh rồi đứng dậy khỏi chiếc ghế đá. Đứng ra giữa bãi cỏ nói như thật: "Chúng ta sẽ đi từ sông Lâm ở ngoài thành, nói không chừng chỉ cần ngồi thuyền cũng đến được Thượng Hải, vừa kịp tết Đoan Ngọ, quá tuyệt."
Cô bị hắn chọc mà chỉ biết cười, hắn càng nói càng hăng, rồi nhớ đến hai câu kịch gần đây mới học được từ sư phụ, lại nhìn Lâm Hàng Cảnh đang cười vui vẻ, hắn liền đứng tạo dáng rồi lắc lư đầu, miệng ngâm: "Ta đứng trên lầu ngắm cảnh, tai nghe loạn lạc ngoài thành..." cứ lặp đi lặp lai hai câu, cô bụm miệng cười: "Sau đó nữa?" Hắn ngẩn người, nghĩ một hồi rồi lại về ngồi lên chiếc ghế đá, lắc đầu: "Không biết, sư phụ chỉ hát có hai câu này thôi, tớ cũng học được hai câu đó."
Cô lại cười, Mục Tử Chính liếc nhìn cô rồi nói: "Cậu nên cười nhiều vào, cậu cười rất đẹp." Ánh mắt hắn vô cùng thật thà, không hề có chút vẻ giả tạo nào, làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô gật đầu. Hắn cầm lấy chiếc diều bướm đã khô đưa cho cô: "Chiếc này tặng cậu."
Cô nhìn chiếc diều to đẹp đó, hỏi hắn: "Vậy cậu về phải nói sao với sư phụ?"
Mục Tử Chính cười cười, mặt mày đắc ý: "Tớ đã trả tiền cho con diều này, bỏ tiền vào tủ của sư phụ từ lâu rồi, cậu thấy nó có đẹp không?"
Cô gật đầu nói: "Đẹp lắm."
Mục Tử Chính nhìn hoàng hôn bốn bề rồi bỗng nhíu mày: "Tớ phải về rồi, giờ này chắc sư phụ đang tìm tớ, không về chắc lại phải ăn đòn." Cô vội giúp hắn thu dọn đồ trên bàn bỏ vào chiếc túi bên người, hắn đeo cái túi lên vai, tay cầm chiếc diều chuồn chuồn và diều mỹ nhân, lại đội qua loa chiếc mũ lên đầu. Đôi mắt dưới mũ sáng lấp lánh: "Tớ về đây." Hắn chạy vội mấy bước, không ngờ mũ lại rơi xuống đất rồi gió lại thổi nó về chỗ cũ. Cô không nhịn được lại cười, hắn vẫy vẫy tay với cô, nhặt mũ lên rồi lại chạy, chiếc diều chuồn chuồn và mỹ nhân phất phới sau lưng, trông như có hai chiếc cánh vậy, lúc nào cũng có thể bay lên.
Cô cứ nhìn đến khi bóng hắn khuất hẳn rồi mới quay người nhìn chiếc diều bướm hắn để lại, chiếc diều to đó sinh động như thật. Cô lật diều lại, mắt nhìn khung diều bằng trúc mà ngẩn người, hóa ra trên đó có khắc ba chữ - Lâm Hàng Cảnh.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn ba chữ đó, lòng ấm áp, bờ môi mềm mại nở một nụ cười nhẹ nhàng như gợn sóng. Khuôn mặt xinh đẹp ngày càng tươi tắn dưới ánh hoàng hôn.
***
Khi Lâm Hàng Cảnh cầm con diều bướm về dinh thự nhà họ Tiêu thì vẫn chưa muộn lắm. Vừa vào sân thì thấy cả phủ đang bận bịu, người lau dọn chậu cảnh, người quét sân, đến cả những cột trụ đỏ ở cổng chính cổng phụ đều được quét sơn lại, lá rụng trên con đường đá nhỏ được dọn sạch sẽ.
Cô đi vào phòng khách, thấy người hầu đã lau dọn phòng sạch tinh không còn một hạt bụi. Dì bảy đang quay lưng với cô, vỗ tay nói, giọng lanh lảnh: "Mau đem đến đây xem." Người hầu liền đứng thành hàng, tay giơ ra miếng vải dùng để lau, dì bảy nhìn từng chiếc một, thấy chiếc nào cũng trắng tinh, rõ là phòng khách đã sạch lắm rồi, dì cười nhẹ, ánh mắt đầy niềm vui: "Lui xuống đi. Tiểu Trạc, nói với Tiêu An một tiếng, ngày mai cậu ba nhà chúng ta... Ai da, xem cái miệng ta này, giờ nên gọi là thiếu soái rồi, ngày mai thiếu soái chiến thắng trở về, đại tiểu thư, nhị tiểu thư cũng đến, bảo hắn chú ý cả phủ, nếu xảy ra sơ sót gì thì cứ đợi ta lột da."
Đại a hoàn Tiểu Trạc đáp vâng rồi dẫn mấy a hoàn đi khỏi phòng khách, dì bảy quay đầu thấy cô thì vừa cười vừa đi tới, tay cầm chiếc khăn lụa thêu hoa vén gọn tóc mai của cô: "Ngày mai anh ba về rồi, con xem dì dọn chỗ này thế nào?"
Cô nói: "Dì bảy đã làm thì làm gì có chỗ nào không tốt ạ."
"Biết ngay là con khéo nói mà." Dì bảy véo nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô, "Ai mà không biết chứ, trong phủ này tất cả đều nghe lời đại soái, đại soái lại nghe Lâm cô nương, con đánh giá mấy câu cho dì, lát nữa đại soái mà bảo không được thì dì chỉ cần bảo con gật đầu rồi, xem ông ấy còn làm được gì."
Cô nói: "Dì lại trêu con."
Dì bảy cười, mắt nhìn thấy chiếc diều bướm trong tay cô, chiếc diều cực kỳ đẹp, trông rất sống động, hai cánh như có thể bay lên. Bà cầm diều nhìn cẩn thận rồi nói: "Là diều nhà nào làm vậy, đẹp quá, lát sai người mua về mấy chiếc."
Cô sợ dì tinh mắt nhìn thấy ba chữ trên khung diều kia, hoảng hốt cầm lấy nó: "Nếu dì thích thì lần sau con sẽ mua vài cái về, con... con về phòng ạ."
Cô cũng không dám quay đầu nhìn dì bảy mà chỉ vội đi khỏi phòng khách ra hậu viện. Vườn hoa hậu viện rất yên tĩnh, cô đứng đó, lật lại con diều rồi nhìn tỉ mỉ, lòng vui một cách khó hiểu, đang nhìn diều thì nghe thấy một tiếng cười yêu kiều: "Lần này bị chị bắt được rồi." Có tiếng giày da lộp cộp, Tiêu Thư Nghi đi tới ςướק lấy con diều trong tay Lâm Hàng Cảng rồi cứ cười mãi không ngừng: "Cả nửa ngày chẳng thấy về, biết ngay là lại đi vẽ diều cho Mục Tử Chính ca ca của em mà."
Ngay lập tức cô đỏ mặt, thấy Tiêu Thư Nghi cứ vung vẩy con diều, sợ khung diều gãy mất, mà lại không giành lại được từ Tiêu Thư Nghi nên chỉ vội nói: "Chị tư, diều của em..."
"Được rồi, được rồi, biết em quý con diều này lắm rồi, chị cũng chẳng lạ gì cái này, đây trả em." Tiêu Thư Nghi buồn cười nhìn Hàng Cảnh, "Hôm nay thầy dạy gì thế, mau bảo chị, không sáng mai lên lớp lại bị mắng một trận." Lúc này cô mới cười và đi theo Thư Nghi đến phòng học. Thím Lưu xách hai chiếc hộp màu đỏ đến, nói là đại soái đưa thêm thức ăn cho hai cô, bất chợt hỏi một câu: "Cô tư, vừa nãy cô nói Chính gì đó, ca ca gì đó, là nói về Lâm tiểu thư nhà chúng tôi sao?"
Thím Lưu là ✓ú nuôi mà Lâm Hàng Cảnh đưa theo cùng từ miền nam, bình thưởng quản Hàng Cảnh rất nghiêm. Mặt Lâm Hàng Cảnh đỏ bừng, Tiêu Thư Nghi lè lưỡi rồi cười càng vui: "Thím nghe nhầm rồi, tôi nói là..." Cô liếc sang Lâm Hàng Cảnh, thấy người ta hoảng hốt thì nói: "Làm người phải chính trực, nhất là phải chính trực như cậu bạn nhỏ làm diều giấy ấy."
Thím Lưu còn chưa hiểu thì Lâm Hàng Cảnh đã lo lắng định che miệng Tiêu Thư Nghi: "Chị còn nói nữa... xem em véo miệng chị..." Tiêu Thư Nghi cười ha ha chạy đi: "Chị nói sai rồi, sai rồi, không nói nữa được chưa?" Thím Lưu thấy hai cô đuổi nhau chạy mấy thì cầm cái hộp đỏ đi vào trong, vừa đi vừa lắc đầu lẩm nhẩm: "Làm người phải chính trực, cô tư nói không sai chút nào."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc