Lá Bài Cuối Cùng - Chương 63

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

Trong bất cứ cuộc đấu poker chính thức nào, đều có quy định giống nhau. Không thể tự mang theo đồ ăn, không thể mang theo đồ uống cho mình, không thể mang di dộng cũng như các sản phẩm điện tử, tốt nhất, trừ bộ đồ trên người, không mang theo gì nữa, nhưng ngoài những quy định này ra còn có một câu, đó chính là trừ vật may mắn.
Rất nhiều tuyển thủ đều có vật may mắn của mình, khi có và không có vật may mắn này thì quả thật chính là hai dáng vẻ. Rõ ràng nhất, chính là Daniau, chỉ có khi hắn lấy xì gà ra mới đại biểu hắn nghiêm túc, mà nếu hắn lịch sự nho nhã, hai tay trống không ngồi đó, thì chỉ chứng minh, hắn chỉ đang chơi với bạn, trình độ của bạn còn không đáng cho hắn nghiêm túc.
Trong mấy năm hắn tung hoành, thậm chí có người còn coi bức được hắn lấy xì gà ra là vinh hạnh!
Tuy cùng đánh đã mấy ngày trời, nhưng đối với Lâm Dược, bọn họ hiểu biết cũng không nhiều, cao thủ giỏi nắm bắt đặc điểm của đối thủ, sau khi chơi vài ván, thì có thể thầm nắm rõ, nhưng đây chỉ là đại khái, hoặc nói chỉ hữu dụng với người bình thường.
Đối với một cao thủ khác, bất luận là cao thủ nào cũng không thể nói mình có thể thắng chắc, cho dù là Caesar, khi đấu với người khác, cũng không phải chỉ thắng không thua.
Thắng rất nhiều, thua thì ít, thắng lớn, thua nhỏ, nói tới cùng, cao thủ có thể làm được, cũng chỉ như thế.
Mà hiểu biết đối với một cao thủ khác, thậm chí còn xây dựng trên ván đấu nhiều lần thậm chí nhiều năm, mà Lâm Dược, đối với bọn họ hoàn toàn là một người mới.
Cho dù là Vua sư tử và Vịt con xấu xí cũng không thể nói hoàn toàn nắm được phong cách bài của y, nhưng có một điểm, vẫn luôn treo trong lòng họ, tuy bọn họ đều không nói, nhưng thậm chí đã có bóng râm, đó chính là Lâm Dược từ đầu tới cuối không cần kẹo que.
Kẹo que, Pu't nguyên tử, vì nên dùng ngoại hiệu nào, phương tiện truyền thông thậm chí còn từng tranh luận, mà trong cuộc đấu lần này, y vẫn không yêu cầu kẹo que.
Nếu nói ban đầu không có cũng thôi, nhưng, sau khi vào năm mươi hạng đầu cũng không có… thậm chí khiến Vua sư tử cho rằng kẹo que chỉ là tâm huyết dâng trào nhất thời của y, mà hiện tại, y cuối cùng cũng yêu cầu kẹo que.
“Lẽ nào, cho tới bây giờ, cậu ta mới bắt đầu nghiêm túc sao?”
Trong nhất thời, Vua sư tử cũng có cảm giác kỳ quặc. Trước giờ, hắn đều nguyện ý kết nạp dìu dắt lính mới, nhưng lính mới này lợi hại như thế, quả thật, quả thật giống như Daniau năm đó.
Nhưng Daniau cũng không như cậu ta, vào năm mươi hạng đầu rồi mà vẫn không lấy xì già ra, lẽ nào, cậu ta còn lợi hại hơn cả Daniau?
Nhớ lại hai năm trước y từng đánh bại Hoa Hồ tử, cảm giác quái dị của Vua sư tử càng mãnh liệt.
Nhưng, cảm giác của Ngựa hoang còn kịch liệt hơn Vua sư tử.
Vua sư tử không biết, hắn thì biết, Lâm Dược từng đấu với Daniau một ván, trong trận đó, Lâm Dược từng giữa chừng yêu cầu kẹo que.
“Lẽ nào, mình sắp thua rồi sao?”
Trong nhất thời, Ngựa hoang có một suy nghĩ không thể chống lại, hắn miễn cưỡng đè nén sợ hãi, lại lần nữa lật bài riêng của mình lên.
Ba con 9.
Trong thế giới poker Texas, bài dưới xám chi chỉ có bài tạp, một đôi và hai đôi. Mà ba con 9, trong xám chi, cũng không tính là rất lớn.
Hiện tại trong mặt bài, nhỏ nhất là 8.
Hai con 9 đều ở trong tay hắn, Lâm Dược thì không thể lại có xám chi 9, nhưng rất có thể là 10 hoặc J.
Mà hiện tại, con River thứ năm vẫn chưa xuất hiện, con bài cuối cùng này sẽ là gì? Nếu là 9, vậy thì hắn sẽ có tứ quý, gần như thắng chắc, nhưng nếu không phải…
Nhà cái bắt đầu thúc giục, mà lúc này, kẹo que của Lâm Dược đã tới, trong JA vốn có một cửa hàng, cho nên kẹo que tới cũng nhanh.
Ngựa hoang giơ tay yêu cầu tạm dừng, Lâm Dược nhìn kẹo que trên khay, trước chọn một cái vị ô mai bỏ vào miệng.
“Cần tôi cho cậu chút ý kiến không?”
Y ngậm kẹo que, mở miệng không rõ.
Ngựa hoang không để ý tới y, vẫn nhìn chằm chằm bài trên bàn phân tích, Lâm Dược nhún vai: “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ theo, thắng rồi, tôi sẽ phải đi chạy ***, thua rồi, cậu cũng chẳng qua là tổn thất một chút chip, còn có thể tiếp tục tới. Thế nào, cược một ván đi.”
Ngựa hoang vẫn không nói gì, những gì Lâm Dược nói hắn đã có nghĩ tới, nhưng khi bị Lâm Dược nói thế, hắn lại cảm thấy đây nhất định là một cạm bẫy!
Nhưng, cho dù là cạm bẫy thì sao? Mất đi mấy triệu, cho dù không thể cầm được vòng tay lần này, nhưng nếu có thể đào thải Lâm Dược…
Hắn ngẩng đầu lên, thì thấy Lâm Dược ngồi đó cầm kẹo que *** rồi ***, thấy hắn, liền nhe hàm răng trắng chiêu bài, Ngựa hoang lập tức tê da đầu.
“Có người có thể thắng chắc không? Có.”
Năm đó, khi hắn tự cho rằng thuật đánh bài đã có thành tựu, từng hỏi người đó vấn đề này, người đó nhẹ nhàng trả lời hắn như thế.
“Thứ nhất, cậu đừng cược, chỉ cần đừng cược, tự nhiên sẽ không thua.”
“Vậy có ý gì? Huống hồ, cho dù không ngồi lên bàn này, chỉ cần sống, cũng là đang thua.”
Hắn tự cho rằng đắc ý nói ra câu này, còn truy vấn thứ hai là gì.
“Thứ hai… người TQ đối với người có thể thắng chắc này có một cách xưng hô, nghe nói loại người đó là sẽ không thua.”
“Người nào?”
“Bọn họ gọi là ‘thiên ngoại phi tiên’.”
Khi nói câu này, vẻ mặt người đó là đau lòng lạc lõng, vì thế hắn cũng không truy hỏi nữa. Nhưng, hắn nhớ kỹ bốn chữ đó, sau đó tìm cơ hội hỏi, mới biết nó đại biểu cái gì, khi đó chỉ cảm thấy hoang đường, thậm chí còn cho rằng người đó đang trêu đùa mình.
Cho tới rất lâu rất lâu về sau, hắn mới biết, thì ra, là thật.
Thì ra trên thế giới này thật sự có thứ không thể tin nổi như vậy, thì ra người đó, đã từng thua như thế, hơn nữa, thua rồi, thua mãi!
“Tôi bỏ bài.”
Hắn nghe thấy giọng mình, khó hiểu, không có thống hận không có phẫn nộ, chỉ là thản nhiên.
“Tôi thua rồi.” Hắn nhìn Lâm Dược rồi lại nói, “Nhưng tôi sẽ thắng anh! Rồi có một ngày, tôi sẽ thắng anh.”
“Thật ra, cậu chỉ cần theo tiếp thì tôi sẽ thua rồi.” Lâm Dược chậm rãi nói: “Hiện tại tôi không có cả một đôi.”
Y nói xong, lật bài của mình ra, Ngựa hoang đảo mắt, mí mắt hắn giật giật nhưng không tức giận, ngược lại rất ôn hòa cười cười: “Nhưng lá bài tiếp theo, rất có thể anh sẽ có thùng.”
Khi nói câu này hắn rất thành khẩn, trong lòng trống rỗng. Hắn thật sự cho là vậy, vào lúc này, hắn cuối cùng chân chính nhìn thẳng Lâm Dược, thậm chí, hắn đã đặt Lâm Dược ở vị trí trên mình, cho dù hắn hận người này, nhưng hắn đã biết, người này hắn phải dụng tâm đối đãi, hắn không thể vì ghét người này, liền khinh thường y.
Nghe hắn nói thế, Lâm Dược ngây người, y sờ mũi không nói gì, trong lòng thì nghĩ: “Khó trách có câu cáo mượn oai hùm, Lạc Lạc thật giỏi.”
“Các bạn khán giả, hiện tại chúng ta có thể xác định, sắp sửa được xem một cao thủ chạy ***! Chỉ là chúng ta không biết cảnh chạy *** này, sẽ tiến hành lúc nào!”
Ike kích động kêu lên, hắn nói cũng không sai, sau khi lại được thêm sáu trăm, Lâm Dược chỉ cần cẩn thận thận trọng, không theo cược lớn, hoàn toàn có thể qua được ba bốn tiếng, mà sau khi qua ba bốn tiếng, mười hạng đầu, cũng đã ra đời.
Kết quả cũng đích thật là vậy, trong cuộc đấu tiếp theo, Lâm Dược lại biến thành như chim non theo cược bỏ bài, ***ng phải thêm cược trên năm trăm, liền bỏ bài, sau hai tiếng năm mươi lăm phút, mười hạng đầu cuối cùng cũng ra đời!
Vào giờ phút này, tất cả những người còn ở lại đây đều trở thành anh hùng, ánh đèn chiếu lên từng người trong số họ, Ike không chê phiền giới thiệu tên, tuổi tác và giản lược cá nhân của từng người, mà trong lúc giới thiệu tất cả mọi người, thì hắn giới thiệu Ngựa hoang và Lâm Dược là nhiều nhất, ngay cả một hắc mã mới xuất hiện lần này cũng bị hắn xem nhẹ.
Lâm Dược cũng thôi, trọng điểm là Ngựa hoang: “Hiện tại tôi muốn biết nhất chính là Ngựa hoang sẽ thực hiện cá cược khi nào, tôi tin rất nhiều người đều có suy nghĩ giống tôi.”
Dường như biết sự cấp bách của họ, Ngựa hoang nhìn Lâm Dược nói: “Anh muốn tôi chạy *** lúc nào?”
Lâm Dược gãi đầu: “Lúc nào thì cậu tiện?”
“Một tiếng sau, tôi ở trước cửa đợi anh.” Ngựa hoang nhìn y nói.
Lâm Dược có chút khó xử nói: “Cậu tự chạy là được rồi, trên người cậu có gì thì tôi đều có, cũng không có gì đáng xem… được rồi được rồi, tôi đi xem.”
Ngựa hoang hít một hơi: “Lâm Dược, tôi thua rồi, tôi cũng thừa nhận anh lợi hại hơn tôi, nhưng cho dù tôi đã thua, cũng sẽ không để anh sỉ nhục tôi, tôi đợi anh, anh tới rồi, tôi sẽ chạy!”
Hắn nói xong, liền quay người đi, Lâm Dược thở dài, rất muốn nói, thật ra cậu không chạy, tôi cũng không thể làm gì cậu mà.
“Thật là, lẽ nào chạy *** này thật sự tốt với thân thể, nếu không cậu ta tích cực như thế làm gì chứ.”
Vua sư tử đang ở bên cạnh y, nghe thấy câu này khóe môi không khỏi co giật, hắn do dự một chút, vẫn mở miệng: “Kẹo que, Ngựa hoang tuy có rất nhiều tật xấu, nhưng cậu ta vẫn là cao thủ, kiêu ngạo của cao thủ, cậu ta vẫn phải có.”
“À…” Lâm Dược gật đầu, “Đúng rồi, anh gọi tôi là gì?”
Vua sư tử cười: “Kẹo que, tôi nghĩ, bắt đầu từ hôm nay, đây sẽ là ngoại hiệu cả đời của cậu.”
Bị gọi là gì, Lâm Dược cũng không để ý, sau khi ra khỏi đại sảnh, y không cùng Vua sư tử tới nhà ăn, mà trở về phòng mình, y muốn tắm rửa, như vậy mới có tinh thần đi xem Ngựa hoang chạy ***, như vậy cũng là tôn trọng với Ngựa hoang.
Kết quả vừa về phòng, đã phát hiện trong phòng mình lại có một người.
“Lạc Lạc, sao lại là anh?”
Caesar nhìn y một cái: “Cậu còn nghĩ là ai?”
Lâm Dược chớp chớp mắt: “Đương nhiên là nhân viên phục vụ rồi, hôm qua khi tôi ra ngoài cũng không treo biển, không biết nhân viên phục vụ có dọn phòng không nữa.”
Caesar hừ lạnh một tiếng, trở tay ấn y lên tường: “Vụ cược của cậu, thật tốt đó, nắm chắc mình có thể thắng như thế sao?”
“Lạc Lạc, còn không phải có anh sao, cái khác không biết, mượn chút vinh quang cũng được mà.”
“Mượn vinh quang? Nếu Ngựa hoang không mắc lừa thì sao?”
Lâm Dược ngừng một lát, sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn mắt Caesar: “Lạc Lạc, tôi nghĩ rồi, chạy *** cũng là có ích cho sức khỏe.”
Caesar nhìn y, Lâm Dược bày vẻ thẳng thắn thành thật, Caesar nhìn một lát, cười gác lên đầu y, dịu giọng nói: “Lâm Dược, nếu cậu thật sự muốn, hiện tại cũng có thể đi chạy ***, cậu xem thử đi, tôi có vì nó mà từ bỏ cậu không. Hiện tại lại không phải là TQ cổ đại, cậu lại không phải là hoàng hoa đại khuê nữ, cho dù chạy lõa một lần, cũng không tổn thương gì.”
Giọng hắn thấp trầm, tình ý miên man, Lâm Dược chỉ cười gượng, liên mồm nói: “Đúng đúng, tôi đã nghĩ cho dù có thua cũng không có gì quá to tát.”
“Nhưng tại sao cậu không thật sự thua chứ? Nếu cậu thua thật, tối nay chúng ta cũng không cần ra ngoài.”
Câu này, so với vừa rồi càng dịu dàng càng thấp trầm càng thâm tình, sắc mặt Lâm Dược cứng lại: “Cái này, tôi còn phải đi tắm, dù sao là Ngựa hoang chạy ***, tôi cũng phải long trọng chút.”
Caesar cười, buông y ra, nhìn y đi vào phòng tắm. Cửa vừa đóng lại, nụ cười trên mặt hắn liền biến mất. Đối với hắn, Lâm Dược không phải không dứt khoát, cũng không phải không có tình ý với hắn, tại sao luôn trăm phương ngàn kế muốn tránh né hắn?
Nghĩ tới câu nói “Tôi chỉ tới thăm anh” của Lâm Dược, sắc mặt hắn càng đen, lẽ nào Lâm Dược thật sự chỉ tới thăm hắn? Đúng, câu này, cũng khiến hắn rất cảm động, vì y lo lắng cho hắn, cho nên khổ luyện thuật bài, vì lo lắng cho hắn, cho nên tới Mỹ, cũng vì lo lắng cho hắn, mà tham gia WPS.
Hắn từ nhỏ đã mạnh, không ai xem hắn là kẻ yếu, chỉ có Lâm Dược, vì lo lắng cho hắn, cho nên tới thăm hắn__
Hắn rất cảm động, nhưng, hắn muốn không chỉ là tới thăm!
Hắn lo suy nghĩ, Lâm Dược đã bước ra khỏi phòng tắm, y chỉ đơn giản vào xối một chút, thân trên để trần, bên dưới quấn khăn tắm.
“Ủa, quần áo của tôi sao khác hết vậy?” Y mở tủ áo, phát hiện đều là quần áo xa lạ.
“Tôi giúp cậu đổi.” Caesar nhẹ nhàng nói.
“Tại sao?”
“Lẽ nào cậu còn muốn mặc *** báo hoa?”
“Tại sao không thể mặc? Tôi cảm thấy rất tốt, ban đầu có hơi chật, nhưng mặc hai năm…”
“Mau thay đồ đi, tới giờ rồi.”
Quả thật đã sắp tới giờ! Ngựa hoang tuy không lớn tiếng tuyên bố, nhưng chuyện này còn cần hắn tuyên bố? Vừa biết hắn chuẩn bị hôm nay sẽ thực hiện lời hứa, toàn bộ các phương tiện truyền thông của Las Vegas đều bùng nổ, còn có từ thành phố khác liều mạng chạy tới, cái gì, không tới kịp? Bọn họ ngồi trực thăng! Cho dù không tới được từ đầu, cũng có thể tới được vào phút cuối!
Quảng trường thương mại Avenues thì núi người biển người, giống như chỉ trong đột nhiên, người của Las Vegas đều từ dưới đất chui lên, trên tuyến đường Ngựa hoang chạy còn giăng đầy camera.
Cuộc đấu mỗi ngày đều là bắt đầu từ chín giờ sáng, cuộc đấu hôm nay tiến hành gần mười sáu tiếng, cho nên, hiện tại đã là hừng đông.
Nếu đổi sang một thành phố khác, chỉ sợ ngay cả Hồng Kông thành phố không có đêm tối, lúc này, cũng có cảm giác tịch mịch. Nhưng tại Las Vegas, đây chính là thời gian náo nhiệt nhất, à, đương nhiên, náo nhiệt trước kia là trong sòng bài, mà hiện tại, náo nhiệt này lại chuyển ra bên ngoài!
Có thể kéo các con bạc tạm thời rời khỏi bàn, từ điểm này thôi, Ngựa hoang đã rất có lực hiệu triệu.
Trước cửa JA cũng kín tầng trong tầng ngoài, bảo vệ, cảnh sát cũng canh giữ nghiêm ngặt, Ngựa hoang đứng trước cửa, trên người hắn, bọc một tầng vải trắng.
Ngựa hoang lúc này, tháo đi tất cả phục sức, trong ánh đèn chiếu, chiếc cằm nhọn cùng con mắt xanh lục, tạo cảm giác yếu đuối, hắn mím môi đứng đó, vẻ mặt lạnh lẽo mà cao ngạo. Dùng câu nói của các du khách nữ xung quanh chính là: “Anh ấy giống như một vương tử gặp nạn.”
Hắn quả thật cũng là vương tử, vào lúc này, fans của hắn còn đang giơ biển ủng hộ hắn: “Ngựa hoang, cố lên, anh là nhanh nhất!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc