Lá Bài Cuối Cùng - Chương 48

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

Jones đang sững sờ, người trên bàn cũng đều sững sờ.
Khi Lâm Dược nói hai đoạn trước, bọn họ còn chưa hiểu lắm, nhưng nghe tới đoạn sau cùng, thì cho dù có trì độn cũng biết y đang nói cái gì.
Jones là cao thủ, trong thế giới poker Texas lại là đại danh đỉnh đỉnh, lúc này trên bàn bài, gần như không có người không biết tới hắn__ cho dù ban đầu không biết, nhưng hai ngày nay xem tivi cũng đã biết rồi.
Trong nhất thời, cả bàn chìm vào sự trầm mặc quái dị.
Mà khác với sự trầm mặc của bàn này, lúc này trong tivi giọng nói của người dẫn chương trình lại là hưng phấn: “WSP năm nay có bao nhiêu cao thủ tham gia? Đúng, là ba mươi vị, ba mươi vị mà chúng ta quen thuộc, nhưng, còn có một vị mà chúng ta không quen thuộc! Thử nhìn xem đây là ai? Đây là ai?” Camera đặc tả Lâm Dược, đầu trọc chợt nhảy dựng lên: “Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra cậu ta là ai rồi!”
“Dược, Lâm! Lâm của chúng ta! Không nhớ ra sao? Không có ấn tượng sao? À, thực là quá tệ, vậy thì, tôi sẽ gợi ý một chút cho mọi người, Hoa Hồ tử! Hai năm trước!”
Sau câu nói này, rất nhiều người trước tivi, đều nhảy dựng lên giống như đầu trọc.
Cũng giống như đa số người phương tây trong mắt người TQ thì đều giống như nhau, thì đa số người TQ, trong mắt người phương tây cũng không có bao nhiêu khác biệt, nhưng bọn họ đều nhớ Hoa Hồ tử, nhớ trang phục Đường của ông, càng nhớ thất bại hai năm trước của ông.
Trong poker Texas người phương đông có thành tích không nhiều, người TQ càng ít, Hoa Hồ tử vẫn luôn là lá cờ đầu, mà hai năm trước, lá cờ này đã gãy, nhưng người đánh gãy lá cờ này là một người TQ khác, sau khi Hoa Hồ tử thất bại, còn giao trái táo trong tay cho Lâm Dược, đây thậm chí được các phương tiện truyền thông nói là một sự chuyển giao!
Lúc đó, tất cả mọi người đều cho rằng lại một cao thủ nữa sắp xuất hiện, tuy cao thủ này chưa từng tham gia WSP, chưa từng có một vòng tay nào, nhưng y đã thắng Hoa Hồ tử! Như vậy còn có trọng lượng hơn cả vòng tay.
Nhưng từ đó về sau, Lâm Dược liền biến mất, tất cả mọi người đều không tìm được y. Ban đầu còn có báo nhỏ suy đoán n lần, mà sau ba tháng, mọi người đều quên dần chuyện này.
Đúng, trận đấu đó rất kinh điển, trận đấu đó rất quan trọng, nhưng tại Las Vegas, mỗi ngày đều có những truyền kỳ ra đời. Một người nào đó lăn lộn trong sòng bài nhiều năm, khi sắp nghèo ૮ɦếƭ đột nhiên lại trúng giải nhất, một triệu phú nào đó trong một đêm thua hết toàn bộ gia sản.
Có lẽ không bằng khiêu chiến cao thủ, có lẽ không đủ kích thích, nhưng đối với người bình thường, tin tức như thế có cảm giác thân thiết hơn.
Mà hiện tại, Lâm Dược lại lần nữa xuất hiện, còn là trong cuộc đấu thế này, còn cùng một cao thủ ngồi chung bàn, các khán giả lập tức hưng phấn.
“Mau, tới điểm đặt cược, mua anh ta! Mua anh ta!”
Người lanh lẹ đã cầm tiền lao đi, mỗi điểm đặt cược đều bắt đầu đặt cược vòng ngoài.
Vào năm mươi hạng đầu, vào mười hạng đầu, quán quân.
Thứ bậc khác nhau, người khác nhau, tỷ lệ cũng sẽ khác nhau. Lâm Dược là số 16362, vốn không có bất cứ khác biệt nào với tuyển thủ tham gia đấu khác, tỷ lệ chọi cũng lớn, đương nhiên, người đặt cho y, cũng ít.
Nhưng hiện tại, y chính là con hắc mã đột nhiên xuất hiện đó! Hơn nữa còn là một hắc mã có bảo đảm! (*Hắc mã: Ý chỉ người tài vượt bậc)
Nhưng phản ứng của điểm đặt cược cũng không chậm, bên kia vừa mới chuyển ống kính sang Lâm Dược, bên này đã điều chỉnh tỷ lệ chọi.
Bên này người chen chúc chật ních, bên kia bầu không khí trên bàn vẫn trầm nặng.
“Người phương đông, anh vừa nói gì?”
Jones cuối cùng cũng mở miệng, khác với những người khác tưởng tượng, hắn không lập tức nhảy dựng lên, mà dùng một giọng điệu, thậm chí có thể nói là hòa nhã để hỏi.
Lâm Dược dùng giọng nói còn hòa nhã hơn để nói: “Tôi chỉ đưa ra đề nghị thôi. Đề nghị này, rất nhiều người TQ đều sẽ đưa ra, ai bảo chúng tôi là dân tộc thiện lương nhất chứ, tôi thật không tính làm gì cả.”
Y nói, rồi cười ngượng ngùng, ra vẻ cậu cũng không cần quá cảm kích.
“Rất tốt, người TQ đúng không, anh sẽ hối hận, tôi bảo đảm anh sẽ hối hận.”
“Sao tôi lại hối hận chứ? Giúp người khác là để làm vui, có thể giúp đỡ cậu, tôi chỉ cảm thấy vui vẻ. Người phương tây các cậu nói là tiếp nhận vui vẻ từng ngày, người phương đông chúng tôi nói, đừng nghĩ việc thiện nhỏ mà không làm. Câu này có nghĩa là dù việc thiện có nhỏ bé cũng nên làm, người phương đông chúng tôi còn có một câu, là nước chảy đá mòn, mà ý của câu này là, cho dù sức mạnh có nhỏ, tích lũy lâu dài, cũng có thể làm được việc không thể tin nổi.”
“Sự giúp đỡ của tôi đối với cậu tuy không lớn, nhưng cũng là một giọt nước, nước như thế hội thụ nhiều rồi, cũng có thể làm mòn đá, cũng có thể nâng cao cảnh giới của riêng tôi, đồng thời, có thể tạo nên tác dụng như dòng lũ. Việc chuyển giao diễn ra thế nào? Chính là một người ảnh hưởng tới hai người, hai người ảnh hưởng tới bốn người, bốn người ảnh hưởng tới tám người…”
“Nhà cái, chúng tôi đã đặt hết rồi, ông phát bài đi.”
Sau khi tính toán một chuỗi số, Lâm Dược vứt lại một câu với nhà cái đã đờ người, sau đó lại quay qua Jones: “Khi cậu hiểu được chỗ tốt của Bồ tát chúng tôi, nhất định sẽ tuyên truyền với bạn bè người thân của mình đúng không? Cái này giống như cậu mua một bình nước ngon, tất nhiên cậu sẽ giới thiệu nhãn hiệu đó cho bạn bè của mình đúng không? Tuy Bồ tát không phải là bình nước, nhưng đạo lý thì giống nhau… kìa, thời gian của cậu hết rồi, vẫn muốn theo cược sao? Hay là cậu chuẩn bị bỏ bài?”
Sau khi y tuôn một tràn, cảm giác của Jones… hắn không có cảm giác gì, cảm giác duy nhất của hắn chính là đờ người, đờ người, tiếp tục đờ người. Đờ ra tới mức hắn sắp hết giờ cũng không phát giác, vẫn nhờ Lâm Dược nhắc nhở hắn mới biết đặt cược.
Nhà cái không nhắc nhở? À, nhà cái cũng đang trong mù mờ.
Jones ném chip như khúc gỗ, Lâm Dược tiếp tục lải nhải.
Trong tivi, mọi người không nghe được âm thanh trên bàn, các khán giả chỉ thấy bầu không khí trên bàn rất thân thiện, tiếp tấu chậm rãi, mà đám người trong phòng giám sát, gần như cười điên rồi.
“A a, tôi đã biết cậu Lâm sẽ không để chúng ta thất vọng mà, chính là như thế, Lâm! Giải quyết Ngựa hoang đi! Giải quyết! Giải quyết!”
Trong rất nhiều màn hình ở phòng giám sát, có một màn hình đặc biệt quay bàn của Lâm Dược, một đống người bu lại đó xem, không chỉ có phòng giám sát, bộ phận bảo vệ, bộ phận quan hệ xã hội, gần như mỗi bộ phận, đều có hai ba đại biểu.
Khi mọi người đang hưng phấn, đột nhiên cảm thấy một làn hơi lạnh, giám đốc quan hệ xã hội mẫn cảm nhất, quay đầu lại trước tiên, thì thấy Caesar đang đứng sau lưng bọn họ.
Bầu không khí lập tức từ nóng rực biến thành lạnh lẽo, một đám người hận không thể vùi đầu xuống đất. Không phải chứ, sao lại trùng hợp như thế? Mới ngày đầu tiên thôi mà, đại đế sao lại xuống quan sát rồi? Hắn quan sát cái gì chứ, trong phòng làm việc của hắn không phải cũng có màn hình giám sát sao?
“Các cậu làm?”
Caesar mở miệng, mọi người nhìn nhau, nhìn nhau, chủ nhiệm của phòng giám sát biết mình không chạy thoát trách nhiệm được, đứng ra: “Chuyện này, bàn cậu Lâm vốn ngồi đã tan, sau đó, thì tới đây…”
Đúng, bàn không tới năm người sẽ bị dọn ra, nhưng Lâm Dược lại bị phân tới bàn này, không phải là do y nhân phẩm quá tốt, mà là có người thấy Ngựa hoang chướng mắt.
Ngựa hoang từ khi xuất hiện, thì đắc tội không ít người, nhưng vì thân phận cao thủ của hắn cộng thêm bối cảnh thần bí__ Dù sao nghe nói hắn có hậu đài rất vững, điểm này, cũng được mọi người thừa nhận, với tính cách cáu kỉnh của hắn, và những chuyện đã làm, nếu không có bối cảnh, thì không biết đã bị người chặt khúc ném xuống biển từ đời nào.
Mà mọi người làm việc tại JA cũng tức giận Jones không ít, tuy Jones đối với họ cũng chỉ chế nhạo vài câu, châm chích vài câu, khi không cáo trạng, khiếu nại phàn nàn, nắm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi không buông, nhưng chuyện tích lũy tới nay, thì chính là oán niệm khổng lồ.
Chỉ là tuy có oán niệm, mọi người tại JA cũng không thể làm gì Jones, những gì có thể làm, cũng chỉ là thầm rù rì sau lưng vài câu, lải nhải cằn nhằn.
Cho tới lần này, cho tới khi họ phát hiện Lâm Dược!
Lâm Dược là ai, khán giả bình thường có lẽ đã quên y, nhưng trên dưới JA, đặc biệt là mấy chủ quản, thì đều khắc cốt ghi tâm.
Tuy vì một vài động tĩnh như có như không của cấp trên, bọn họ không dám công khai thân phận của Lâm Dược, nhưng động tay một chút thì vẫn có thể làm được.
Thế là, khi phân người, Lâm Dược liền bị phân tới bàn của Jones, sau đó, bọn họ cuối cùng cũng đợi được giây phút lòng người vui vẻ!
Tuy đã trút được giận, nhưng lúc này thấy Caesar xuất hiện ở đây, tim mọi người lại treo lên, bọn họ sắp xếp Lâm Dược lên bàn của Jones, Lâm Dược đó, nhất định sẽ bị chú ý, chuyện này… có lẽ không đúng với ý của cấp trên?
“Mày là thứ TQ tạp chủng!”
Vừa rồi mọi người cùng cười đùa thì không mấy rõ ràng, lúc này vừa yên tĩnh, giọng nói của Jones lập tức giống như được phóng lớn gấp bội.
Mà cùng lúc, bầu không khí trong phòng giám sát càng lạnh. Mọi người tại đây đều mặc niệm cho Jones, à, Ngựa hoang thật xui xẻo, không chỉ gặp phải Lâm, còn khiến đại đế nghe được câu nói này, ai cũng biết, đại đế là con lai có một nửa huyết thống TQ!
“Cậu nói sai rồi, cậu không nên thêm vào trước chữ tạp chủng tiền tố từ TQ, có một câu thế này, đàn ông tới từ sao hỏa, phụ nữ tới từ sao thủy, về mặt ý nghĩa, tất cả mọi người đều là sản vật lai giống của sao hỏa và sao thủy. À, nói tới lai giống, thì không thể không nhắc tới một người, đó chính là nhà khoa học, nhà thực vật học vĩ đại của TQ chúng tôi, ông Viên Long Bình, ông Viên…”
Từ sao hỏa sao thủy tới hạt gạo lúa mì, sau khi quay một vòng, Lâm Dược lại lần nữa điểm rõ chủ đề: “Cho nên nói, tất cả người bình thường, người được một nam một nữ sinh ra đều là lai giống mà ra, hoàn toàn có thể gọi là tạp chủng, chỉ có những người không bình thường, không thường quy, có vấn đề, mới là thuần chủng. Giữa tạp chủng và tạp chủng, thì không có quốc gia không có giới tính không có thân phận không có nhân trung… à, cậu Jones, mạo muội hỏi một chút, cậu là thuần chủng, hay là tạp chủng?”
Câm nín, câm nín hoàn toàn…
Từ khi Lâm Dược mở miệng, cả bàn, trừ y ra đều chìm vào trầm mặc, bất kể là tuyển thủ khác hay là nhà cái, đều giống như bị trúng lời nguyền, hoặc là đã biến thành con rối do Lâm Dược giật dây.
Lâm Dược nói nhà cái phát bài, nhà cái liền phát bài.
Lâm Dược nói tuyển thủ số mấy, nên tới anh đặt cược, vị đó liền đặt cược.
Trong mắt người ngoài, bàn này chậm rãi, nghiêm túc, mỗi người đều cân nhắc đến lúc cuối mới đặt cược, ngay cả động tác của nhà cái cũng mang theo vẻ thần thánh.
Mà mọi người trong phòng giám sát, thì đang đau khổ nín cười.
À, một chuỗi hùng biện của Lâm Dược đối với họ, đương nhiên là đau đớn, nhưng nghĩ tới đã đâm được Jones mà bọn họ luôn căm ghét…
Tuy lúc này không nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng mỗi người đều có thể tự động triển khai liên tưởng phong phú.
Vừa nghĩ tới vẻ mặt của Jones lúc này, bọn họ đều nhịn không được muốn cười, nhưng đau ở chỗ Caesar đang ở đây. Thế là mọi người khó chịu, không biết làm sao…
Mà lúc này, bọn họ lại nghe thấy giọng nói của Lâm Dược: “Ba con 3, không phải bài rất lớn, nhưng hình như, tôi thắng rồi thì phải.”
“Phụt!”
Một nhân viên trong phòng giám sát hết nhịn nổi phát ta tiếng, hắn vừa bậc cười liền cảm thấy không đúng, cực kỳ cẩn thận ngẩng đầu, sau đó lập tức sững sờ.
Nghe thấy tiếng cười này, những người khác ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhưng khiến bọn họ ngạc nhiên là, không lập tức nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo trong dự liệu, qua một lúc, mới nghe được giọng nói khá ôn hòa nằm ngoài dự liệu: “Xem kỹ đi.”
Giọng nói này không tính là lạnh nhạt, tuyệt đối không thể nói là thân thiết, nhưng, tuyệt đối không phải là lạnh lẽo, mà sau khi nói câu này, Caesar quay người ra ngoài.
Hắn vừa ra ngoài, mọi người trong phòng đều thở phào một hơi, sau đó đều quan tâm đến người vừa rồi cười ra tiếng: “David, cậu rất tuyệt, quá giỏi!”
“Trước mặt đại đế cũng dám cười, chúng tôi sùng bái cậu!”

David ngẩn người, mất một lúc mới lên tiếng: “Vừa rồi hình như tôi thấy đại đế cười.”
Mấy giây trầm mặc, sau đó là khinh bỉ đồng thanh: “Cậu mù đầu rồi, bị dọa choáng váng rồi, đại đế mà cười, chuyện đó còn khó tin hơn cả mặt trời mọc từ hướng tây!”
David gãi đầu, hắn cũng cảm thấy đó là ảo giác, nhưng, vừa rồi có vẻ hắn thật sự thấy đại đế cười mà.
Mà lúc này, cái bàn đó của Lâm Dược lại bị dọn ra, từ khi Lâm Dược gia nhập tới khi bàn bị dọn ra, không qua ba ván, sau đó có một phóng viên đã bình luận đặc biệt: “Không cần nghi ngờ, vận may là rất quan trọng trong poker Texas, tại WSP càng quan trọng. Vận may của người trên bàn này đều không tốt lắm, bị phân tới bàn có hai cao thủ, đây thật là… chỉ có thể trách vận mệnh!”
Mà đối với chuyện này, các nhân viên của JA nói thế này: “Đúng, vận may của cả bàn này đều không tốt, ᴆụng phải Ngựa hoang cũng thôi đi, bọn họ còn ᴆụng phải Lâm! À, thật ra nói tới cùng, vẫn là Ngựa hoang sai, ai bảo cậu ta khiêu chiến với Lâm? Nhưng Lâm thật sự quá lợi hại, tôi cảm thấy cậu ta không cần đánh bài, chỉ nói thôi cũng có thể nói ૮ɦếƭ người khác!”
Câu này tuy có chút khoa trương, nhưng cũng không chênh sự thật bao nhiêu.
Theo lẽ thường, một bàn mười người không mấy khả năng chỉ ba ván đã đào thải được năm người, đặc biệt là vòng loại của vòng loại thế này, đa số đều là người bình thường tới thử vận may, mà suy nghĩ của người bình thường cũng đều rất thực tế, đó chính là càng kéo dài bao lâu, càng kì kèo thời gian dài ra, có thể qua được bao nhiêu thì qua bấy nhiêu, cho dù có muốn ςướק gà cũng không thể liều như thế.
Sỡ dĩ xuất hiện tình trạng này, là vì tất cả mọi người đều bị Lâm Dược làm mù đầu, bài không nên theo cũng theo, khi nên bỏ bài, bị y nhắc nhở, cũng cược luôn, đợi khi tỉnh táo lại, phát hiện chip của mình đã hết rồi.
Không quá ba ván, năm người đã bị đào thải. Nhưng đối với năm người bị đào thải này, thì là xui xẻo, mà đối với mấy người còn lại, tuyệt đối là may mắn!”
Trừ Ngựa hoang, ba người còn lại, vừa nghe nói đổi bàn, lập tức nhảy tót lên, một ông mập năm mươi tuổi trong đó, biểu hiện linh hoạt không chút phù hợp với tuổi tác thân thể.
Ngựa hoang cũng đứng lên, sắc mặt hắn xanh lét nhìn Lâm Dược: “Tôi đã nhớ kỹ anh, tôi nhất định sẽ cho anh hối hận.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc