Lá Bài Cuối Cùng - Chương 20

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

Trương Trí Công không nắm chắc, nhưng nếu hiện tại không bỏ thêm vốn vào, vậy cho dù Lâm Dược thắng, ván đấu cũng phải tiếp tục, vậy chính là nói, ít nhất phải thắng liền ba lần, mới có thể chính thức kết thúc ván đấu.
Liên tục thắng Daniau ba lần, chuyện này, chuyện này không chừng truyền kỳ đó cũng không thể làm được, đừng nói là Lâm Dược.
“Anh, em dùng đồ của em thế chấp, sẽ không làm ảnh hưởng tới hoạt động của công ty!”
Trương Trí Công nắm tay Trương Trí Thành, khẩn thiết nói, nhìn hắn như thế, Trương Trí Thành hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Lâm Dược xẹt qua chút hung tàn.
Tuy nói là hai anh em, cũng không chênh lệnh bao nhiêu tuổi, nhưng luận kinh nghiệm luận thủ đoạn, Trương Trí Công có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp anh trai mình.
Chuyện hắn vừa mới hiểu rõ, Trương Trí Thành sớm đã ẩn ẩn nhìn ra chút đầu mối, hiện tại thấy hắn như vậy, sao còn không hiểu được?
Trong chớp mắt này, chỉ có suy nghĩ có phải nên dứt khoát mặc Lâm Dược thua.
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoảng qua. Trương Trí Công hiện tại đang kéo tay hắn, đưa yêu cầu dùng bất động sản của mình đổi tiền mặt, hắn không thể không đồng ý, nếu không sau này nhất định có vết nứt. Hơn nữa lúc này tiếp viện một chút, tương lai cũng dễ gặp mặt Lâm Dược.
Tuy nói là đấu sinh tử, nhưng đối với Trương Trí Thành, Ngụy lão lục chưa chắc thật sự muốn mạng của những người chơi đó, phần lớn khả năng là mang về làm tản khách không có tự do.
Đều là cái vòng này, tương lai không nhất định ra sao, lưu lại một con đường, cũng dễ nói.
“Anh…”
“Được.”
Chỉ mới chớp mắt, Trương Trí Thành đã chọn lựa. Hắn gật đầu, bảo Mạc Khải qua.
Hai mươi triệu tiền mặt, cũng tính là một món tiền lớn, may là đang ở tỉnh, trong tài khoản của hắn vốn có một số tiền mặt để ứng phó cục diện, cho nên không tới nửa tiếng, đã điều được số tiền này qua.
Người ở lầu hai nghị luận xôn xao, bỏ thêm chip, bọn họ rất lâu chưa thấy qua rồi!
Lầu ba trong nhất thời cũng ồn ào.
Lý Công chúa kéo Trương Trí Công làm nũng.
Ngụy lão lục ngoài cười trong không cười, vẫn vẻ mặt nắm chắc đại cục.
Mèo mập không ngừng hăng say nịnh hót anh em họ Trương.
Mà Lâm Dược và Daniau thì đều trầm tư trên bàn đấu.
Tuy nói xung quanh đều có vách ngăn, nhưng cũng như thi trung học không cho phép mang di động, lúc này bài thủ cũng không được phép tiếp xúc với người khác.
Lâm Dược ngậm kẹo que, dựa vào ghế. Daniau ngồi ở đó cắt sửa xì gà, hắn cắt rất chậm, rất ổn, nhưng chỉ có mình hắn biết, thật ra, hắn vẫn không ngừng run rẩy. Hắn biết lúc này mình phải bình tĩnh lại, nhưng, dường như càng lúc càng cấp bách.
Cảm giác này hắn đã rất lâu không có… không, nói cho chính xác, là, cảm giác này hắn chỉ từng có hai lần, mà hai lần, đều có liên quan tới người đó.
Hắn không ngẩng đầu, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối đều đặt trên người Lâm Dược. Người TQ này hoàn toàn khác với người đó, người này đáng hận như thế, dám lợi dụng ván này, không, không chỉ là ván này, người này từ đầu tới cuối lợi dụng người đó, bố cục vừa rồi, y không ngừng bỏ bài, ậm chí bao gồm cả đoạn ngôn ngữ môi hồi nãy!
“Daniau, anh là thiên tài, anh làm gì cũng có thể thành công, nhưng cũng chỉ là vậy thôi, ánh mắt anh không đủ cao xa, anh vĩnh viễn không nhìn thấy được thứ khác, cho nên, anh đã định là không thể đi xa!”
Đây là Lâm Dược vừa rồi nói.
[Daniau, cậu chỉ biết làm những chuyện này sao?]
Đây là người đó nói.
Hôm đó, người đó khinh thường nhìn hắn một cái, sau đó phun ra câu này, sau đó, thì lạnh nhạt quay người đi!
Lời khác nhau, ngôn ngữ khác nhau, phương thức sắp xếp khác nhau, nhưng, nhưng cảm giác đó, ý tứ đó, lại giống nhau.
Hắn cắt xì gà, cố gắng bình tĩnh, nhưng hắn biết sự run rẩy của mình đang gia tăng, hắn thậm chí có một xúc động, muốn nhảy lên chất vấn: “Tại sao cậu phải nói như thế, cậu học được từ đâu, nghe được từ đâu!”
Đây là TQ! Là TQ cách xa mười ngàn dặm!
Có người biết ván bài đó không kỳ lạ, có người có thể phục chế ván bài đó cũng không kỳ lạ, nhưng mà, sao lại có người biết những lời này? Những lời này sao có thể lưu truyền ra ngoài?
Trong bất tri bất giác, hơi thở của Daniau chậm rãi thô nặng, hắn biết trạng thái của mình đang trượt dốc, nhưng hắn lại không thể làm gì.
Hắn muốn ôm đầu ***, muốn hét lên, muốn giống như quá khứ, cắt đứt Ng'n t người, muốn lấy tấm ảnh của người đó… nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không thể làm, lúc này, hắn chỉ có thể cắt xì gà, một chút, lại một chút.
Tiền mặt được mang lên, phục vụ mang chip đặt cạnh Lâm Dược.
Lâm Dược xếp que nhựa bên nhau, lại tách ra đếm đếm: “Được rồi, hiện tại đồ đã tới nơi rồi, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Daniau ngẩng đầu lên, người ở lầu hai liền kinh hô, chỉ một thoáng thôi, mắt của Daniau, đã từ xanh chuyển đỏ. Nếu nói trước đó là quý ông ôn hòa lịch sự, thì hiện tại quả thật giống như sinh vật quái dị.
“Cậu cho rằng mình nhất định thắng sao?”
Lâm Dược nhún nhún vai: “Cược tới cuối, chúng ta mới biết kết cục mà.”
Daniau nhìn chằm chằm y một chút, sau đó phun ra hai chữ: “Phát bài!”
Nhà cái ngây ra, còn chưa đặt cược mà, sao lại muốn phát bài?
“Ý của ngài đây là, hai chúng tôi đều cược all, lại thêm mạng của mình, phát bài đi.”
Lâm Dược cười hi hi, đẩy tất cả chip ra, nhà cái chần chờ một lát, lại nhìn người chủ trì, người chủ trì gật đầu, Daniau cũng không phản đối, bắt đầu phát bài.
Ba lá Flop, 9 chuồn, Q chuồn, 4 chuồn.
Ba lá bài này xuất hiện, hình thức lập tức nghịch chuyển.
Trong tay Daniau là 8 chuồn và J rô, ghép với ba lá chung này, có lẽ có thể thành sảnh, hoặc có thể thành thùng.
Nếu tiếp theo lại xuất hiện một con chuồn, thì chính là thùng.
Nếu tiếp theo có thể xuất hiện một con 10, thì chính là sảnh!
Trong ván bài không có AK, không có đôi chung, gần như là vô địch rồi!
Nhà cái dừng một chút, thấy hai bên đều không có phản ứng, lại phát tiếp lá thứ tư, J cơ.
Lá này vừa ra, xác suất thắng của Daniau lập tức biến thành 97.73%, mà Lâm Dược, thì không tới ba phần trăm!
“Anh em nhà họ Trương một năm tới sẽ khó sóng rồi.”
“Sợ cái gì, người ta là thái tử đảng đó.”
“Thái tử đảng cái gì, lời đồn đó là thật hay giả còn chưa biết mà.”
Lầu hai ồn ào náo nhiệt. Trong ván này, Daniau gần như thắng chắc. Cho dù tiếp theo không có chuồn, không phải 10, nhưng chỉ cần không phải 7, thì hắn thắng chắc!
Hiện tại 7 đã xuất hiện hai lá, bài phát ra cũng đã 8 lá, cũng chính là nói trong 44 lá bài còn lại phải trúng tiếp một con 7, hơn nữa con 7 này không thể là 7 chuồn, hiện tại hai lá bài trong tay Lâm Dược là bích và cơ, cũng chính là nói, con 7 chuồn vẫn chưa xuất hiện, nếu xuất hiện là con 7 chuồn, vậy thì cho dù Lâm Dược có xám chi, cũng không thể thắng được thùng của Daniau.
Có nghĩa là, lá bài cuối cùng nhất định phải là con 7 rô, trừ nó ra, thì Lâm Dược thua chắc. Trong 44 lá bài chọn trúng một lá, xác suất này, máy tính đã cho ra là 2.27%!
Đúng, vẫn còn hy vọng, nhưng, 2.27% hy vọng thì có thể cho người ta bao nhiêu lòng tin?
“Lâm Dược này vẫn quá gấp gáp, một đôi 7 mà dám cược hết, nếu không thì…”
“Trừ khi cậu ta không chơi, nếu không, cho dù ván này cậu ta không cược, cũng không phải là đối thủ của tên Mỹ!”
“Câm miệng hết đi, còn nhà cái thì sao, nhà cái nói không chừng chính là 7 rô!”
Triệu Vinh Thành người duy nhất cược cho Lâm Dược ở lầu hai kêu lên, năm nay hắn mới tham gia vào vòng này, vẫn chưa hoàn toàn dung nhập, lập tức có người phản bác: “Mày nghĩ tốt thật, nhà cái nếu là một con 7…”
Người đó còn chưa nói xong, lá thứ năm đã phát ra, 7 rô!
Lầu hai hoàn toàn yên ắng.
Cái này sao có thể?
Sao có thể?
Phải, có khả năng, nhưng xác suất hai phần trăm sao có thể trùng hợp như thế?
“Đây không phải là lần đầu tiên…”
Có người lầm bầm.
Đúng, không phải là lần đầu tiên, trước lần này, Daniau cũng từng nhận được một con 9, một con 9 rô duy nhất!
Ván đó, Daniau dùng một con 9 rô đào thải Lưu Yên Nhiên, ván này, lại là Lâm Dược dùng một con 7 rô đào thải Daniau!
Còn có trước đó, Daniau thắng tên mập Trần… trong nhất thời, mọi người đều có cảm giác kỳ cục, chỉ có Triệu Vinh Thành H**g phấn kêu lên: “Ha ha, thắng rồi! Thắng rồi!”
Mà lúc này, Lâm Dược ở lầu ba cười híp mắt lật bài của mình lên, sau đó cười híp mắt nhìn Daniau.
Daniau nhìn y chằm chằm, qua một lúc thật lâu, cuối cùng mở miệng: “Cậu rốt cuộc là ai?”
“Tôi, Lâm Dược đó, anh không phải sớm biết rồi sao?’
Daniau gật đầu: “Lâm Dược, tôi nhớ kỹ rồi.”
Nói xong, đứng lên, đi xuống dưới, hắn không lật bài, nhưng hành động này đã nói rõ, hắn thua rồi.
Sắc mặt Ngụy lão lục lập tức khó coi vô cùng, hắn kêu lên bén ngót: “Tôi có thể thêm cược! Tôi có thể thêm cược cho anh! Đánh tiếp! Đánh tiếp với cậu ta!”
Daniau không để ý tới hắn, Ngụy lão lục chạy qua: “Còn hai tính mạng, tôi thêm cược cho anh, đánh với cậu ta đi! Anh không phải là bài vương sao? Anh không phải là cao thủ trong cao thủ sao? Anh đã lấy của tôi hai mươi triệu, ăn của tôi nhiều như thế uống của tôi nhiều như thế, anh không thể thua! Không thể! Không thể!”
Daniau cuối cùng dừng lại, hắn chậm rãi mở miệng: “Đánh tiếp, tôi sẽ thua càng nhiều.”
“Anh, anh nói bậy!” Ngụy lão lục giống như phát cuồng, kéo Daniau không buông tay: “Tôi không tin cậu ta có thể thắng anh! Anh không thể như thế, anh…”
Có bảo vệ bắt đầu tới kéo ra, Ngụy lão lục giống như mất lý trí. Chú Sài đi qua nói: “Lão Ngụy, năm nay cậu xếp thứ hai, cũng coi như không tồi, đợi mở tiệc ở dưới đi.”
Ngụy lão lục kinh ngạc, sau đó chậm rãi thả lỏng, cuối cùng không la hét nữa.
Lâm Dược cũng bước xuống, lúc này, ánh mắt mọi người nhìn y hoàn toàn khác vừa rồi. Có kinh dị có hoài nghi còn có sợ hãi, Lâm Dược ngậm kẹo que cười cười, vừa rồi đó là lưu manh không nhập lưu, mà hiện tại, là cao thâm khó dò.
Y chậm rãi bước xuống, giống như vô cùng tùy ý, trong đầu thì không ngừng chất vấn Caesar: “Lạc Lạc Lạc Lạc, anh rốt cuộc làm sao làm được vậy hả.”
Quái dị.
Vô cùng quái dị.
Nói ra thì, muốn khiến Lâm Dược có cảm giác quái dị… ừm, là vô cùng khó khăn. Phải biết, Lâm đại thiếu gia của chúng ta là người vô cùng có triết lý tư duy, cho dù có một ngày, mặt trời đột nhiên biến thành hình vuông, y cũng chỉ nói: “Trách không được người ta nói vật chất đều vận động, nhìn đi, vận động thành hình vuông luôn rồi.”
Xuất hiện bất cứ kỳ tích nào, y cũng đều có thể tìm được đạo lý, là người ủng hộ hợp lý kiên trì tuyệt đối kinh điển.
Nhưng mà hiện tại, thật bất ngờ, Lâm Dược lại có cảm giác này.
Sau khi từ tỉnh về, địa vị của y, như tên lửa phóng cao.
Người của Hạo Nhiên sơn trang chưa hẳn biết Lưu Yên Nhiên và tên mập Trần, càng chưa chắc biết Daniau, nhưng, bọn họ đều biết độ quan trọng của ván bài này.
Lâm Dược là người tham gia, lấy được quán quân cuối cùng… ừm, câu nói này có hơi kỳ quái, nhưng đối với người của Hạo Nhiên sơn trang thì, đây chính là quán quân đáng quý nhất, tuy không phải là quán quân bóng rổ bóng đá gì, nhưng, bóng đá bóng rổ không có liên quan gì tới họ, TQ thắng rồi, thì cao hứng, thua thì cũng chỉ uống vài ly mắng vài tiếng, mà quán quân này, có quan hệ trực tiếp với bọn họ!
Lâm Dược thắng rồi!
Lâm Dược vì bọn họ thắng được lợi nhuận! Thắng được chỗ tốt! Đó chính là anh hùng của họ!
Từ trên xuống dưới, từ các tản khách có tư cách lớn nhất trong Hạo Nhiên sơn trang đến làm công trong nhà ăn, gặp y, đều tất cung tất kính kêu một tiếng: “Lâm ca.”
Ngay cả nhân viên phục vụ trong tiệm cơm của người bình thường bên ngoài, gặp y cũng kêu như thế, bọn họ không biết ván đấu kia, nhưng thấy người ta như thế, sao không học theo cho được?
Thế là đãi ngộ của Lâm Dược sao, nó giống như hoàng đế của năm 008 nào đó, trực tiếp biến hóa đảo trời lệch đất!
Biến hóa này đối với Lâm Dược mà nói thì không là gì cả, bất luận người khác gọi y là Lâm ca, hay gọi là tiểu Lâm, y đều cười ha ha chào hỏi, cao hứng thì bá vai bá cổ người ta, không cao hứng sao, thì đưa nấm đấm. Tuy nói hiện tại không còn ai dám đấu nấm đấm với y nữa, nhưng khi y gõ vai người khác, người đó sẽ cười khổ nói: “Lâm ca, đừng ức hiếp người khác như thế nha.”
Tóm lại mà nói, nói tóm lại là, biến hóa của người khác, đối với Lâm Dược không có ảnh hưởng gì lớn… trừ một người!
Trương Trí Công.
Cậu hai Trương.
Đối với Lâm Dược, sau ván đấu đó, cậu hai Trương… giống như biến thành người khác.
Cậu hai Trương là ai? Đó là người lần đầu tiên gặp mặt liền nói với y một câu không thể tin nổi__ Đấu với ta một ván, hoàn toàn không cho phép phản bác.
Đó là người lần thứ hai gặp mặt, đã đá y bay ra.
Đó là người khi y uốn éo chạy tới bệnh viện, đã bẻ gãy Ng'n t của y.
Đó là người sau khi y cứu hắn, còn nhốt y vào phòng tối.
À, Lâm Dược không hận Trương Trí Công, y đương nhiên không hận. Nhưng hình tượng của Trương Trí Công trong lòng y… cái này, đại khái tương tự như trộm vặt với dân phòng, tài xế taxi với cảnh sát giao thông, xe đường dài với trạm thu phí, thành phần tri thức bình thường đối với phát triển bất động sản vân vân.
Trong lòng Lâm Dược, cậu hai Trương à, chính là không có chuyện gì sẽ tìm chút chuyện, bản thân nhàm chán liền chịu không nổi người khác thoải mái.
Cho nên, sau khi thắng, lần này y rất thông minh chơi trò chiến du kích với Trương Trí Công__ Chọc không nổi, y còn tránh không được sao? Cậu hai thấy y ngứa mắt, y trốn còn không được sao?
Không được.
Y muốn trốn, nhưng Trương Trí Công không cho y trốn!
Cậu hai Trương trước kia là mèo đêm, sáng sớm bảy giờ, là lúc hắn đang ngủ ngon, nhưng hiện tại, sáng sớm bảy giờ, hắn đã tới nhà cơm báo danh rồi__ Lâm Dược luôn ăn cơm sáng vào lúc này.
Thế là, mỗi buổi sáng, Lâm Dược liền không thể không cùng cậu hai Trương ăn sáng. Y từng muốn đổi thời gian, nhưng bất luận là sáu giờ rưỡi hay là bảy giờ rưỡi, đều có thể nhìn thấy cậu hai Trương mặc tây trang màu trắng láng cóng, ngồi trước bàn.
Được thôi, ăn sáng thì ăn sáng thôi, cùng ăn cơm cũng không là gì, nhưng trong quá trình ăn cơm, Lâm Dược luôn có thể cảm thụ được ánh mắt kỳ dị của cậu hai Trương.
Ánh mắt đó thẳng thắn, không chút che giấu, tràn đầy xâm lược, trực giác Lâm Dược cho rằng, Trương Trí Công lại đang nghĩ giày vò y thế nào, nhưng một khi y nhìn qua, vẻ mặt của cậu hai Trương lại là dịu dàng, ôn hòa, gió xuân mưa xuân.
Đương nhiên, mặt nạ giả này không thể lừa được Lâm Dược, nhưng, y quan sát mấy ngày rồi, cũng không phát hiện Trương Trí Công làm gì mình, thậm chí vào một ngày y cuối cùng nhịn không được bôi chao lên trên bánh mì, cậu hai Trương chỉ nhìn y một cái… là nhìn, không phải là trừng. Thậm chí còn hỏi y một câu, ngon hả?
Mà sau khi nhận được đáp án khẳng định của y, thì cũng học theo.
Cậu hai Trương, người toàn bộ Hạo Nhiên sơn trang đều biết, đây là tiểu tư sản chính tông, người ta đương nhiên là uống R*ợ*u trắng ăn thịt bò, nhưng khi người ta mặc tây trang, thì tất nhiên phải uống cà phê, uống cà phê tất nhiên phải dùng ly cà phê, bên cạnh ly cà phê tất nhiên phải đặt cái muỗng nhỏ.
Nó giống như chấm dầu cháo quẩy vào sữa bò, bỏ sprite vào trong R*ợ*u vang… chuyện này bạn không phải không thể làm, nhưng tuyệt đối đừng để cậu hai Trương thấy được, nếu không bị mắng một trận là nhẹ, ***ng lúc người ta tâm tình không tốt, không biết sẽ bị gì nữa.
Cũng chính vì thế, trong quá trình cậu hai Trương ngày ngày ăn sáng cùng y, ngay cả Lâm Dược cũng khắc chế không bôi chao tương ớt lên bánh mì… đương nhiên, cuối cùng y vẫn không thể khắc chế đến cùng, nhưng sỡ dĩ y làm như thế, cũng là do có ý muốn xem thử phản ứng của Trương Trí Công.
Kết quả, kết quả!
Không chỉ là Lâm Dược, tất cả những người trong nhà ăn thấy màn đó đều bị sét đánh! Còn có vài người hoài nghi mình chưa tỉnh ngủ.
“Ừm, ăn như thế, quả thật có mùi vị khác biệt.”
Đây chính là bình luận của Trương Trí Công đối với bánh mì thêm chao.
Hắn càng như thế, Lâm Dược càng cảm thấy không đúng, nhưng y nhìn tới nhìn lui, cũng không phát hiện được chỗ không đúng nằm ở đâu.
Xoắn xuýt mấy ngày, y cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Để mặc cậu hai Trương giày vò đi, lẽ nào còn có thể nhốt y vào phòng tối lần nữa sao?
Qua hai tuần, Lâm Dược ngày ngày ăn ngon, uống đủ, Ng'n t cũng dưỡng khỏi, tuy còn có chút không linh hoạt, nhưng nếu không phải cố ý nhìn, thì nhìn không ra.
Lâm Dược quyết định đi thăm Lâm Kiến Thiết, thế là hôm nay, y chủ động tìm Trương Trí Công.
Tản khách trong sòng bài đều có tự do, trừ khi đang trực hoặc bất ngờ gặp chuyện ngoài ý muốn, nếu không bình thường có thể tự do hoạt động. Nhưng tản khách như y có hơi khác người khác, tuy nói hiện tại từ trên xuống dưới đều xem y thành anh hùng, nhưng y cũng không biết mình có thể ra ngoài không.
“Cậu muốn ra ngoài?”
“Không được sao?”
Lâm Dược nói, có chút tiếc hận Trương Trí Thành không có mặt, đối với y, anh cả nhà họ Trương vẫn hợp tình hợp lý hơn.
“Không phải, đương nhiên có thể, sau này…”
Vốn định nói sau này y ra ngoài không cần đặc biệt tới tìm hắn nói, nhưng lời lên tới môi, Trương Trí Công lại nuốt về, đổi thành: “Tôi đi cùng cậu.”
“Cậu đi cùng tôi?” Lâm Dược kinh ngạc nhìn hắn, “Tôi đi thăm lão già thôi.”
“Tôi cũng đi thăm ông ấy.”
“Cậu thăm ông ấy làm gì?”
Trương Trí Công ngây ra, hắn chỉ theo bản năng muốn đi cùng Lâm Dược. Hắn đương nhiên, đại khái cũng biết hình tượng của mình trong lòng Lâm Dược không tốt lành gì, thế là liền nghĩ bổ sung vào. Hắn tự nhận những gì mình làm đã tương đối không tồi, cho dù khi Lâm Dược ăn bít tết uống Erguotou, hắn cũng không nói gì, nhưng hiệu quả, hình như không tốt lắm.
Hắn cũng rõ, hình tượng không phải đơn giản có thể thay đổi, hơn nữa, Lâm Dược đại khái cũng không có tâm tư trên mặt này.
Nhưng mà, một câu nói của y lúc ở tỉnh trước đó, lại cho hắn lòng tin vô hạn__ “Tôi sẽ không lấy phụ nữ!”
Dạng người nào không lấy vợ?
Trừ hòa thượng hoặc có bệnh gì, thì chỉ còn một loại người!
Lâm Dược nhìn thế nào cũng đều không có xu hướng xuất gia, thân thể đại khái cũng bình thường__ Cho dù có chút tật xấu, cậu hai Trương cũng không để ý.
Cho nên, bất luận là Lâm Dược đúng là loại người hắn nghĩ, hay thân thể có gì không ổn thỏa, Trương Trí Công đều cho rằng đây là cơ hội của mình.
Tuy trước kia là bóng tối, nhưng Trương Trí Công lại cho rằng tương lai là ánh sáng.
Chỉ là ánh sáng này muốn mở ra, còn cần nỗ lực.
Nỗ lực thế nào?
Cậu hai Trương trước giờ chưa từng theo đuổi ai, sau khi xem bí tịch liên quan hơn n lần, nhận định “liệt nữ sợ triền nam”, cho dù Lâm Dược không phải phụ nữ, đạo lý cũng giống vậy!
Hắn có địa lợi, Lâm Dược đang ở Hạo Nhiên sơn trang, còn có nhân hòa, trừ anh hắn, ai cũng không thể quản hắn, mà anh hắn vẫn luôn không can thiệp vào cuộc sống riêng của hắn, trước kia hắn từng thử mới lạ tìm MB, anh hắn cũng chỉ nhắc nhở hắn phải phòng bị tốt.
Còn về thiên thời, không phải đã tới rồi sao? Lâm Dược muốn đi thăm cha mình, đây chính là cơ hội cho hắn biểu hiện. Tuy rằng Lâm Dược và cha y không thân gì, tuy nói cha y cũng sẽ không tán thành con trai của mình là đồng tính ***. Nhưng tạo quan hệ tốt với cha y, vẫn luôn có lợi.
“Chú năm lúc trước có lỗi với chú Lâm, tôi muốn tới xin lỗi.”
Trong lúc cấp bách, Trương Trí Công cũng chỉ tìm được cái cớ này, Lâm Dược nhìn hắn hai cái, gãi đầu: “Vậy đi thôi.”
Lần này về… phải nói thế nào đây?
Nhìn từ hình thức, chắc là viên mãn, hoàn mỹ.
Lâm Kiến Thiết thấy Lâm Dược thật tình biểu lộ, xém chút khóc. Lâm Dược cũng nói vài câu, ba chăm sóc cơ thể này nọ.
Mẹ kế của Lâm Dược biểu hiện rất hiền thục, em trai của Lâm Dược biểu hiện ngoan ngoãn khôn khéo, ngay cả Vương Thắng Lợi__ không biết là trùng hợp hay tin tức của gã linh thông, tóm lại sau khi Trương Trí Công và Lâm Dược vào cửa nửa tiếng, gã đã chạy tới.
Trước mặt hai người Trương Lâm, Lâm Kiến Thiết và Vương Thắng Lợi giống như bạn tốt nhiều năm, anh em trải qua sinh tử, thân thiết nè hữu ái nè.
Tóm lại là tốt đẹp, hòa thuận, hòa hợp!
Tất cả đều rất tốt, tốt nhất vẫn là Trương Trí Công, không chỉ mua một đống nhân sâm tổ yến, miệng cũng vô cùng ngọt, chú Lâm chú Lâm kêu thật thân thiết thật tôn kính, Lâm Dược xém chút đã hoài nghi, ông già có phải nhiều năm trước đã tạo thêm anh em cho y!
“Lạc Lạc, anh nói xem, cậu hai này, rốt cuộc muốn làm gì vậy!”
Sau khi trở về, Lâm Dược không nhịn được nữa, hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc