Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa - Chương 01

Tác giả: Đông Bôn Tây Cố

Túc Kỳ ngồi sắp xếp bài trước hội trường trường học, bên tai tràn ngập tiếng thét chói tai và tiếng ồn ào rất lớn, những tiếng ầm ĩ kia càng làm đầu óc cô đau hơn, cô uống một hớp nước, ngước nhìn ánh sáng lóa mắt bên ngoài, trong lòng thầm than khóc, loại thời tiết này dễ bị cảm cúm thật đúng là giày vò mà.
Trần Tư Giai ngồi bên cạnh dường như tinh thần vô cùng phấn chấn, thỉnh thoảng lấy cánh tay huých cô một cái, cười như không cười nhìn cô không nói lời nào, thấy vậy trong lòng cô hoảng sợ.
Túc Kỳ quyết định đầu hàng, quay đầu nhìn Trần Tư Giai, cố gắng làm cho vẻ mặt mình thật tha thiết, "Trước đó, tớ thật sự không biết chuyện này, tớ xin thề, sau khi anh ấy đi công tác trở về tớ gặp anh ấy mới biết mà thôi."
Đôi mắt của Trần Tư Giai quét vài vòng trên gương mặt cô, rồi mới miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, có chút thất bại nói, "Được rồi, thật không biết cậu còn có thể biết cái gì nữa."
Túc Kỳ nháy mắt mấy cái, về chuyện tình Diệp Tử Nam cô biết rất nhiều nha, ví dụ như anh ấy luôn thích mặc những bộ quần áo xa xỉ đắt tiền làm người ta phải líu lưỡi không nói nên lời, không thích ҨЦầЛ ŁóŤ màu hồng nhạt, thích áo ngủ bằng bông vải, không thích ăn cay....
Nghĩ như vậy, tâm tình của cô bỗng nhiên tốt lên, cô làm vợ cũng thật xứng đáng đấy chứ.
Túc Kỳ quay đầu đưa mắt nhìn những chàng trai cô gái tỏa tinh thần phấn chấn trong đám người kia sự phấn khởi trên mặt và ánh sáng trong ánh mắt họ làm cho Túc Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, không thể không đưa ánh mắt hướng về phía trung tâm hội trường.
Trên đài kia có một người đàn ông mặt mày trầm tĩnh, anh tuấn sáng sủa, toàn thân mặc âu phục màu xám đậm, cơ thể như đá quý đứng ở nơi đó, hai tay hơi khoác lên bục bày đầy hoa tươi đủ màu sắc trên đài phát biểu, vẻ mặt trước sau như một không chút để ý, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy không được tôn trọng.
Từ góc độ của Túc Kỳ nhìn qua, gương mặt nhìn nghiêng quả nhiên hoàn mỹ không chút sứt mẻ, ngày hè ánh sáng theo các cửa sổ lớn ở phía trước chiếu vào hội trường, giống như đều vây vào trong cặp mắt kia, đáy mắt đều là những ánh sáng nhỏ lấp lánh. Đôi mắt anh khẽ nhíu lại, dường như có chút không vui, cặp mắt kia đảo qua khắp sân khấu, dưới sân khấu lập tức yên tĩnh lại.
Trần Tư Giai lập tức hưng phấn nhéo Túc Kỳ, nhỏ giọng hỏi, "Người đàn ông kia đúng là một yêu nghiệt, sao cặp mắt kia lại to như thế, đó là cặp mắt đào hoa thật sự đó nhé."
Túc Kỳ rút khăn tay ra xoa xoa cái mũi, đào hoa hay không cô không biết, cô chỉ biết ánh mắt Diệp Tử Nam rất bình tĩnh lúc sáng lên nhìn như ngôi sao, cười rộ lên như muốn hút hồn người ta, hơi nheo lại xen lẫn lạnh lẽo là vô cùng uy nghiêm. Cô cố gắng để cánh tay mình thoát khỏi ma chưởng của Trần Tư Giai, ồm ồm trả lời, "Tớ cũng không rõ vấn đề này, cô giáo Trần, xin cậu chú ý phong độ, biểu hiện của cậu cùng các cô gái trẻ kia không khác gì nhau, cậu đã qua cái tuổi háo sắc (mê trai) rồi đấy."
Trần Tư Giai không để ý đến lời châm chọc và khiêu khích của cô, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm trên đài.
Người đàn ông trên đài kia đang chầm chậm phát biểu, thoải mái lưu loát giống như những lời này ở ngay bên miệng, hạ 乃út thành văn, đơn giản là cổ vũ các học sinh học cho tốt, sau này trở thành trụ cột cho xã hội.
Sau đó là các bạn đạt học bổng và chủ nhiệm lớp lên bục nhận giải thưởng, Diệp Tử Nam lần lượt bắt tay hỏi thăm bọn họ, rồi phát phong bao màu đỏ cho các học trò.
Từng nhóm học trò cùng thầy cô bọn họ đi từ trên đài xuống phía dưới, Trần Tư Giai tính tính toán toán bên tai Túc Kỳ đếm 5000, một vạn, thoáng chốc đã lên tới 7 con số, cô sụt sịt trong giây lát rồi sát lại bên cạnh, "Túc Kỳ à, đây đều là tiền của cậu, cậu sẽ không tiếc chứ?"
Túc Kỳ ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, đến cả mí mắt cũng không nâng lên, động tác này là học được từ Diệp Tử Nam, bởi vì anh thường xuyên làm như vậy với cô, cô vừa nhớ lại vừa học giọng điệu của Diệp Tử Nam, hời hợt mở miệng, "Lời giáo huấn của nhà họ Diệp, cần cù tiết kiệm lo việc gia đình, giúp người là niềm vui."
Trần Tư Giai đoán ra được đầu mối cô liếc mắt một cái, trong mắt đều là nghi ngờ, "Thật không?"
Nhưng sự thật thì ngược lại, chẳng qua bắt đầu không phải nói như vậy. Giáo huấn của nhà họ Diệp vừa dài lại nhiều lời không lưu loát khó hiểu, còn có nhiều chữ lạ, Túc Kỳ may mắn gặp qua mấy lần.
Ấn tượng sâu sắc nhất là một lần ở nhà họ Diệp, khi đó cô và Diệp Tử Nam chưa kết hôn, hiểu biết về nhau không nhiều thế mà cô vẫn đến, còn không nhận thức được Diệp Tử Nam nhã nhặn lịch sự thật ra là một kẻ có bản chất bại hoại. Bởi vì Diệp Tử Nam muốn mua một chiếc xe màu sắc, kiểu dáng và giá cả đều rất \'bảnh bao\' (là đắt tiền) bị cha Diệp phạt đi chép gia huấn(lời giáo huấn), khi anh ấy nghe thấy kết quả xử phạt này, trên mặt xuất hiện vẻ không tình nguyện hiếm thấy, nhìn cha Diệp mẹ Diệp, cha Diệp vẻ mặt uy nghiêm, mẹ Diệp bên cạnh thì hơi cười cười, cuối cùng Diệp Tử Nam kéo cô đi vào thư phòng.
Giấy trắng tinh, nồng nàn hương thơm mát của mực, Diệp Tử Nam đứng ở trước bàn, phía sau là cửa sổ theo phong cách cổ kính mở một nửa, ngoài cửa sổ là cây ngô đồng của Pháp với cành lá rậm rạp, ánh nắng vàng rực xuyên qua kẽ lá rọi vào, nghịch ngợm đáng yêu. Lúc này anh chỉ mặc một bộ đồ rộng thùng thình kiểu T-shirt có các hoa văn ô vuông, một tay cầm 乃út một tay nắm lấy ống tay áo, đôi mắt rũ xuống như suy nghĩ, mỗi khi viết một câu, liền nghiêng đầu giải thích cho cô nghe, tiếng nói nghe mát rượi, dịch văn bản vốn nhàm chán nhất nhưng đây là lần đầu tiên làm cho Túc Kỳ cảm thấy thật ra cũng không quá khó như thế.
Bởi vì cha Diệp yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, kiểu chữ nhất định phải là kiểu tiểu Khải (*chữ in thường (của chữ cái phiên âm)), trên nét chữ không thể dư thừa một chút mực nào, cũng không thể có chút sai lầm, nếu không phải viết lại, cho nên Diệp Tử Nam vô cùng tập trung tinh lực (tinh thần và sức lực), hơn nửa thời gian cặp mắt kia đều dán vào trên giấy, lúc này Túc Kỳ mới có cơ hội quan sát anh kỹ càng.
Cặp mắt Diệp Tử Nam rất đẹp, thế nhưng mỗi lần Túc Kỳ cùng anh đối mặt lúc đó cảm giác, ánh mắt đó cứ như muốn hút cô vào trong, cho nên chưa bao giờ dám không kiêng nể gì quan sát anh như vậy.
Lông mày Diệp Tử Nam rất đẹp, đôi mắt hẹp dài ở khóe mắt hơi nhướng lên, vì cúi mắt xuống quan sát nên có thể nhìn thấy hai mí mắt rõ ràng, lông mi dài run lên một cái, môi mỏng khẽ mím lại, dáng điệu nghiêm túc vô cùng hấp dẫn người khác, tầm mắt Túc Kỳ cứ đi xuống theo đường ngũ quan của anh, vừa xem trong lòng vừa thở dài, tại sao người đàn ông này lớn lên lại có thể đẹp trai như thế?.
Túc Kỳ vội vàng cúi đầu, chỉ vào giấy chữ nói, "Viết nhìn rất được."
Mặc dù trường thi đã cố gắng, nhưng Túc Kỳ nói đúng sự thật, cha Túc từng đánh giá qua chữ của Diệp Tử Nam, ý nghĩa sâu sắc, sức sống mới, mạnh mẽ lịch sự, thoải mái có sinh khí, có thể thấy được bản lĩnh, đích thực là người đàn ông đã qua khổ luyện, thấy chữ như thấy người, từ đó về sau liền nhận Diệp Tử Nam là chồng Túc Kỳ.
Lúc ấy Túc Kỳ mỉm cười phản đối, "Trên đời có nhiều người viết chữ bằng 乃út lông đẹp như vậy, chẳng lẽ tất cả đều có thể giao phó hạnh phúc cả đời con gái cha sao?"
Cha Túc liếc nhìn cô một cái, "Vậy cũng mạnh mẽ hơn con rất nhiều."
"... ...."
Túc Kỳ không phản đối, khi còn bé cô cũng luyện chữ qua, nhưng là không chịu khổ được, vì thế trình độ của cô chỉ dừng lại ở lừa dối những người ngoài nghề.
Không nghĩ tới Diệp Tử Nam nghe thế thật sự bật ra tiếng cười, khóe miệng Túc Kỳ vênh lên trong lòng ngứa ngáy.
Túc Kỳ đứng ở lớp học của mình trong khi các học trò đứng ở trên đài, cặp mắt đen nhánh hẹp dài của Diệp Tử Nam nhìn cô, khóe miệng cong lên, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên gương mặt, đôi môi mỏng của anh khẽ mở, nhả ra ba chữ, "Cô giáo Túc." Vừa nói vừa vươn tay, đầy lịch sự.
Túc Kỳ không tự giác run lên một chút, Diệp Tử Nam gọi cô bằng rất nhiều tên, về phần gọi như thế này, vẫn là lần đầu tiên, Túc Kỳ cảm thấy có một loại nguy hiểm. Thế nên trước cái nhìn của mọi người trên đài, cô chạy nhanh lại nắm chặt tay Diệp Tử Nam, đồng thời rất cung kính đáp, "Tổng giám đốc Diệp."
Diệp Tử Nam nhíu mày, Túc Kỳ thấy rõ ràng trong mắt của anh chợt lóe lên chút ánh sáng, nhưng chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, anh rất nhanh buông tay cô ra, dường như không có việc gì chào hỏi người bên cạnh.
Túc Kỳ không tự giác thở phào nhẹ nhõm, đầu nặng trịch từ trên đài đi xuống dưới, cô cảm thấy dường như triệu chứng cảm cúm của mình rất nghiêm trọng.
Trần Tư Giai nhìn vào người cô hỏi, "Này, vừa rồi cậu lên đài nháy mắt nói cái gì với ông xã cậu vậy?"
Túc Kỳ lập tức hết nhìn đông nhìn tây, giống như làm chuyện ám muội ấy, cũng may ánh mắt của những người xung quanh đều đặt hết lên đài, không có ai chú ý đến bọn họ, cô lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Nhỏ giọng một chút, Trần Tư Giai!"
Chuyện cô và Diệp Tử Nam là vợ chồng, trong trường học không nhiều người biết cho lắm, bởi vì Trần Tư Giai vừa là bạn bè vừa là bạn cùng phòng thời đại học của cô, cho nên cô ấy là một trong số ít những người biết chuyện này.
Trần Tư Gia bĩu môi, "Nói đi, hai người nói cái gì ở trên đài đó?"
Giằng co như thế cả buổi, Túc Kỳ không hề có hình tượng dựa vào trên ghế, uể oải hừ hừ.
Cuối cùng không biết là ai sắp xếp, thời gian tự do để mọi người hỏi, tất nhiên hơn một nửa các câu hỏi là dành cho Diệp Tử Nam. Có thể là đến tìm việc làm bán thời gian, rất nhiều học trò chú ý đến thông báo tuyển dụng của tập đoàn Diệp Thị, các vấn đề này bình thường đều do những tinh anh bên cạnh Diệp Tử Nam....thay phiên nhau trả lời, đâu vào đấy, thật sự là một đội ngũ nhân viên được huấn luyện nghiêm chỉnh nha.
Tất nhiên cũng có những câu hỏi cần chính anh trả lời.
Về sau, không khí càng thêm nóng lên, thậm chí có bạn học sinh nữ một mình xô đẩy trong tiếng ồn đứng lên, có chút không đếm xỉa đến xung quanh đắc ý hỏi, "Tổng giám đốc Diệp, xin hỏi anh có bạn gái chưa?"
Đối với vấn đề này, dường như Diệp Tử Nam đã tập thành thói quen, anh nửa thật nửa đùa nói, "Tổng giám đốc Diệp tôi không có bạn gái."
Túc Kỳ cùng Trần Tư Giai liếc mắt nhìn nhau một cái, còn chưa kịp phát biểu một câu bình luận nào, thì thấy Diệp Tử Nam vươn tay trái ra xoay xoay, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út kia lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, ngay sau đó chợt nghe đến giọng nói rõ ràng của anh, "Tôi đã có vợ."
Phía dưới ầm một tiếng liền nổ tung, ở một bên tiếng thảo luận sôi nổi trong âm thanh mang theo chút tiếc nuối, Trần Tư Giai cầm tay Túc Kỳ, vuốt chiếc nhẫn cưới trước mặt giống như chiếc nhẫn trên kia, bắt chước giọng điệu Diệp Tử Nam, "Tôi đã có vợ."
Túc Kỳ hung hăng rút tay về, hung dữ nhìn cô, "Cô giáo Trần, cậu có để yên không!"
Sau khi thét lên, Trần Tư Giai lập tức không gây gỗ nữa, tình trạng này vẫn giữ nguyên cho đến lúc kết thúc nghi lễ. Khi kết thúc, đoàn người Diệp Tử Nam khó tránh khỏi ăn một bữa tiệc, khi Diệp Tử Nam mang theo đoàn người tinh anh của mình rời đi, rất tự nhiên nhìn lướt qua phía bên này, một giây cũng không dừng lại rồi chuyển tầm mắt rời đi.
Trần Tư Giai lặng lẽ huých vào Túc Kỳ, "Này, cậu nhìn bên kia đi."
Túc Kỳ giữ vững tinh thần, nhìn thoáng qua, Diệp Tử Nam và một phụ nữ sánh vai đi ra ngoài, vừa đi vừa nghiêng đầu nghe cô ta nói chuyện, thỉnh thoảng lại cười một chút. Cách đó không xa là chiếc xe hơi màu đen có rèm che mạnh mẽ vững vàng đứng đó, chiếc xe đó có thể so sánh với một chiếc xe thể thao, nhưng thật ra rất phù hợp với thân phận thanh niên anh tuấn của anh.
"Đã nói có vợ rồi mà còn dựa vào gần như vậy, lại còn vội vàng bổ nhào về phía trước, cái cô Hứa Thanh này thật là!"
Túc Kỳ cười nói, "Không phải cậu vẫn nói Diệp Tử Nam đẹp trai đến hỏng rồi sao, trai đẹp đương nhiên cần có gái đẹp theo rồi!"
Trần Tư Giai bĩu môi, "Cậu đây là đang khen chính mình sao? Bây giờ tớ vẫn còn nhớ rõ câu danh ngôn của cô giáo Hứa Thanh. Nói xong thì lùi một bước, đứng thẳng lưng, hất cằm lên dáng vẻ kiêu căng không ai bì được, "Tại ...trường học này, tôi thừa nhận chỉ có Túc Kỳ là có thể so sánh vẻ đẹp với tôi thôi."
Túc Kỳ cười một tiếng, "Mấy ngày nay cậu bị làm sao vậy, bị vượn Go-ri-la nhập vào hả? Khả năng bắt chước lại mạnh như vậy?"
Từ những ngày đầu kết giao, Túc Kỳ đã biết được Trần Tư Giai là kẻ dở hơi, cũng vì tính cách ấy mới khiến cho Túc Kỳ nguyện ý làm bạn bè thân thiết của cô.
Hứa Thanh cũng là cô giáo của trường Đại học B, cô ta rất tự kiêu về vẻ đẹp của mình, vừa tới Đại học B khi nghe người khác nói Túc Kỳ xinh đẹp như thế nào, cô ta vẫn không phục, thế nên chạy đến văn phòng làm việc của Túc Kỳ để nghiệm chứng tin đồn. Sau khi nhìn thấy Túc Kỳ, cô ta phải cố chấp nhận sự thật này, câu nói kia cũng nhanh chóng lan truyền.
Lúc đó Túc Kỳ đã sớm qua tuổi trẻ con suy nghĩ không chín chắn, nên căn bản là cô không để ý, huống chi từ nhỏ cha mẹ đã giáo dục cô không cần quá để ý đến hình thức bên ngoài của bản thân, ý của cha mẹ nói đúng ra là con gái đừng tưởng rằng rất xinh đẹp là có thể không chăm chỉ học hành.
"Nhà giáo vĩ đại Túc ơi, chẳng lẽ cậu đã quên năm đó khi cậu thi vào ngành giáo đã gây ra bao nhiêu chấn động sao? Tinh thần của con người cậu không thể thua bởi Thẩm Ngôn Lỗi!"
Nghe thấy cái tên đó, trái tim Túc Kỳ hung hăng đau một chút, còn chưa kịp thu hồi nụ cười ¢ươиg ¢ứиg trên mặt.
Trần Tư Giai ý thức được mình nói sai rồi, che miệng vẻ mặt xin lỗi nhìn Túc Kỳ.
Túc Kỳ ép mình không nhớ lại nữa, miễn cưỡng làm bộ như bản thân không có việc gì, kéo kéo khóe miệng, "Đi thôi."
Đoán rằng trong bữa tiệc Diệp Tử Nam bị dày vò đến mãi muộn, nên buổi tối sau khi giải quyết cơm chiều với Trần Tư Giai, Túc Kỳ mới về nhà. Về nhà tắm rửa xong uống thuốc rồi nằm trên giường, đầu óc choáng váng, cái mũi cũng bị nghẹt cứng, cô muốn ngủ sớm nhưng lại nằm trên giường làm thế nào cũng không ngủ được. Nằm một lúc, cảm thấy nhiệt độ trong phòng quá thấp sẽ không có lợi cho việc hồi phục sức khỏe, cô tắt điều hòa. Qua một lúc lại cảm thấy nóng,cô mở điều hòa ra, đang lúc cô cầm điều khiển từ xa lăn qua lăn lại, cô nghe được âm thanh mở cửa rất khẽ, ngây người một lúc sau đó cô lập tức bỏ điều khiển từ xa xuống ôm lấy chăn giả vờ ngủ.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó là tiếng cửa phòng ngủ được mở ra, cuối cùng trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy tí tách, lúc này Túc Kỳ mới mở to mắt, được một lúc cửa phòng tắm mở ra, cô lại nhắm chặt mắt một lần nữa.
Cô cảm giác được một cái bóng đen dựa vào gần sát mình, mùi thơm mát của sữa tắm cũng theo đó mà đến, nhưng sau đó, lại không có động tĩnh gì. Túc Kỳ đang cảm thấy kỳ lạ, chợt nghe một tiếng cười rất khẽ ở trên đỉnh đầu.
Cô có chút tức giận không thể không mở mắt nhìn anh, Diệp Tử Nam chống tay bên cạnh cô, vẫn là giọng điệu thường nói kia, "Không giả bộ nữa à?"
Túc Kỳ xoay đầu qua một bên, bĩu môi một cái. "Cắt".
Khóe miệng Diệp Tử Nam cong lên một cách bất thường không trả lời cô.
Cuối cùng Túc Kỳ là người chủ động xoay đầu lại, "Không phải đi công tác sao, trở về khi nào thế?"
Ánh mắt của anh trong suốt, ngoại trừ trên vầng trán hơi nhăn nhăn, không giống người say một chút nào, "Vừa về đến đây lúc giữa trưa."
"Gần đây lại lo kiếm số tiền lớn à?"
Anh đưa ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, "Em cho rằng chồng em đã nghèo đến mức ngay cả chút tiền học bổng này cũng không lấy được sao? Tuy rằng quả thật mấy hôm trước buôn bán nhỏ có lời được một ít."
Túc Kỳ không chút do dự ném câu "Cắt" lần thứ hai trong hôm nay.
Diệp Tử Nam nhìn vào mắt cô, vốn buổi chiều người hơi mệt, lúc này tinh thần mới tốt lên, cười hi hi ha ha, cặp mắt cũng linh động hẳn, nhìn thấy đáy mắt đen như mực, cuối cùng ngón tay dừng lại trên người cô, sau đó cúi người hôn lên môi cô.
Cô tránh đi rất nhanh, lấy tay che miệng của anh, hít hít cái mũi, "Tổng Giám đốc Diệp, em bị cảm nặng, trước khi anh về một ngày, thật không khéo."
Diệp Tử Nam cười nhẹ một tiếng, cúi người đè lên trên người cô, ép tay cô để hai bên người, miệng ngậm tai cô, vừa cắn vừa dùng âm thanh mê hoặc trả lời cô, "Không sao, Cô giáo Túc, anh giúp em chữa....."
Túc Kỳ bắt đầu không tự chủ run rẩy, anh lại cố ý thổi khí vào lỗ tai cô!
Tiếp theo mọi thứ đều diễn ra theo lẽ tự nhiên, anh vốn đang mặc áo tắm dài, trên người cô cũng mặc áo ngủ, nhưng bây giờ lại không biết đi đâu hết, lúc cô theo ánh sáng của pháo hoa rực rỡ bình tĩnh trở lại, mệt đến một đầu ngón tay cũng không cử động, lười biếng nằm trong lòng Diệp Tử Nam không nhúc nhích, chỉ nhớ rõ Diệp Tử Nam ôm cô đi tắm rửa, chuyện sau đó cô không nhớ rõ, nặng nề ngủ mê man.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc