Kỷ Nguyên Xem Mắt - Chương 15

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

Quan hệ hiện nay của tôi và Lưu Thụy Căn cũng khó nói.
Nói là bạn bè bình thường thì... tuyệt đối không chính xác, nhưng nếu như nói là người yêu, hình như cũng chưa phải. Cái mối quan hệ này làm cho tôi cảm thấy rối như tơ vò, tôi muốn bước gần thêm một bước nữa, nhưng không biết làm thế nào để có thể bước đi được đây.
Nhiều lúc tôi muốn nắm lấy tay anh một chút, muốn khoác tay anh một chút, thậm chí ôm qua vòng eo của anh một chút... nhưng mà mỗi lần muốn hành động... tôi lại ủ rũ không còn tinh thần.
“Hoàng Phiêu Phiêu, mày là con quỉ nhỏ nhát gan chẳng khá lên nổi!”.
Câu nói này không biết là tôi đã tự chửi mắng mình bao nhiêu lần rồi, nhưng mà, bất kể là tôi có suy nghĩ kĩ đến mức nào đi nữa, tự mình nắn gân mình không biết bao nhiêu lần, cũng chưa dám tiến thêm một bước nào. Mỗi lần đến lúc này tôi lại thấy hối hận, hối hận vì trước đây không yêu đương gì gì đó đi, mặc dù nói ngoại hình không đẹp, cân nặng lại vượt mức cho phép, nhưng mà trong cái môi trường mà chín mươi chín phần trăm người đều yêu nhau, chắc là vẫn có thể tìm được một hai con ếch phù hợp với tôi. Nếu như tôi có một hai lần kinh nghiệm như thế, bây giờ cũng đã biết sẽ phải làm như thế nào rồi...
Tôi biết, tôi biết, tôi biết tôi biết chứ!
Tôi biết bước đầu tiên nên để cho các chàng trai tự bước qua, tôi biết các cô gái nên biết tự trọng một chút, nhưng mà mẹ kiếp! Thể trọng thì chị đây có rồi, nhưng tự trọng... nếu cứ tiếp tục tự trọng như thế này, Lưu Thụy Căn chạy mất thì làm sao?
Đúng thế, Lưu Thụy Căn không nhà, không xe, không tiền, nhưng điều này tuyệt đối không đồng nghĩa với việc anh ấy không thể nào tìm được người tốt hơn tôi. Ví dụ Đặng Linh Linh...
Quan hệ giữa tôi và Đặng Linh Linh bây giờ đã có thể nói là bạn bè rồi, nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ rằng giới thiệu Đặng Linh Linh cho Lưu Thụy Căn quen biết nhau, nếu như có thể được, tôi thậm chí muốn rằng để cho hai người mãi mãi không bao giờ
Cứ cho tôi là người ích kỉ hẹp hòi đi, nhưng mà hai người họ, một người đáng tin tưởng, có trách nhiệm, một người trong sáng dịu dàng, nhỡ khi phải lòng nhau... Mẹ kiếp! Làm gì còn có tôi nữa? Chị đây họ Hoàng, không phải họ Lôi, thật sự không có tinh thần hy sinh bản thân mình vì người khác!
Đương nhiên, cũng có lẽ là tôi lo xa. Đặng Linh Linh nhìn thế nào cũng không phải là kiểu người có thể làm bồ nhí người khác, còn Lưu Thụy Căn cũng cực kỳ quang minh chính đại, nhưng mà... Thật sự tôi không thể nào tự tin được!
Lúc nào tôi không tự tin, tôi liền đi tìm anh Hai, bởi vì ở với anh, tôi luôn có đủ tự tin. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, mới sáng sớm đã phi sang nơi ở của anh. Nếu tuyên bố rằng tái sinh là một công nghệ sống, nếu như so ra với điều kiện mềm, cái hình dáng phát tướng này của anh Hai thật sự không thể nào thu hút các em gái được nữa. Nhưng mà điều kiện cứng của người ta thì chắc nịch luôn, khỏi nói đến công việc nhé, năm năm về trước, anh vừa mới tốt nghiệp đại học, ba mẹ anh đã mua cho anh một căn hộ ba phòng ngủ ở một khu dân cư nhỏ tốt nhất thời đó trong thành phố này.
Giá nhà của lúc đó còn chẳng ảo như bây giờ... Không, bây giờ thấy giá nhà thời đó đúng là rẻ ૮ɦếƭ đi được, lúc đó giá nhà ở những khu dân cư nhỏ phổ biến ở thành phố này là hai ngàn năm trăm sáu mươi đồng một mét vuông. Mà căn hộ của anh lại có giá đến bốn ngàn ba trăm đồng. Lúc đó tôi và La Lợi nghe thấy đều tặc lưỡi, mặc dù những khu dân cư nhỏ toàn là những tòa nhà cao tầng nhỏ, mặc dù những khu dân cư nhỏ đó có bảo vệ hai bốn trên hai bốn giờ, mặc dù những khu dân cư nhỏ này có lò sưởi, có nước suối, có điều hòa trung tâm, nhưng mà, bốn ngàn ba trăm đồng... Thời đó, một hai ngàn tệ đã được coi là lương cao rồi đấy!
“Căn nhà của lão béo đó mua đắt quá.”
Lúc đó La Lợi còn nói với tôi như thế, tôi chỉ biết gật đầu một cách điên dại.
“Giá nhà không nên đắt đỏ như vậy.”
Trước đây La Lợi đã từng làm việc trong ngành bất động sản, khi nói câu nói này, mang chút phong cách của những nhân sĩ trong nghề, tôi tiếp tục gật đầu một cách điên dại.
Nhưng thực tế sau này chứng minh, tôi gật đầu quá sớm, La Lợi cũng đâu có chuyên nghiệp gì cho lắm. Một năm, chỉ trong vòng một năm, giá của căn hộ này đã lên đến tận hơn sáu ngàn, bây giờ, không có một vạn thì chắc chắn là không mua được, hơn nữa, một vạn này còn phải gặp được vận may cứt chó, gia chủ cần tiền gấp mà bạn cũng phải có tiền trả ngay cho căn hộ cũ này.
Căn hộ này của anh Hai làm nội thất hai năm trước, bình thường lại có người quét dọn, cho nên vẫn còn rất mới. Nói một cách có lương tâm, mỗi lần nhìn thấy căn hộ này, tôi đều có tâm lý ngưỡng mộ, đố kị, căm hờn - mẹ kiếp, nếu biết giá nhà tăng đến mức này, chị đây năm đó có phải đi vay với lãi suất cao cũng cố mua lấy một căn!
Khi tôi đến, anh Hai vẫn chưa tỉnh ngủ, tôi dày vò liên tục mới không cam tâm tình nguyện dựa vào đầu giường, đống thịt trắng nõn lấp la lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
“Hoàng Phiêu Phiêu, em đúng là đàn ông.”
Anh Hai nheo nheo mắt, thở dài vô vọng với tôi, tôi im lặng không nói gì, tâm trạng đang rất tốt: “Biết rồi, biết rồi, câu này anh nói mấy lần rồi, ai nói anh không phải con trai hả?”.
“Một đứa con gái không nên tùy tiện kéo chăn mền một người con trai như thế này.”
“Em có tùy tiện gì đâu, chỉ kéo anh thôi mà.”
Anh Hai lại thở dài, đập đầu vào tường giả ૮ɦếƭ. Tôi lại kéo chăn của anh về phía dưới một chút nữa, anh vội vàng níu lấy cái chăn: “Hoàng Phiêu Phiêu!”.
Tiếng kêu vang lên rất chói tai, nếu như tôi là cấp dưới của anh, nhất định sẽ bị dọa cho ૮ɦếƭ khiếp, nhưng mà tôi đã nhìn thấy dáng vẻ người này ngày xưa bị phim kinh dị dọa cho mềm nhũn ra rồi, nên chuyện nhỏ này tôi cũng chẳng để tâm làm gì.
“Mau dậy đi, nhìn xem xem mấy giờ rồi, nếu còn không dậy là em đét *** anh đó nha.”
Nói xong một cái chân của tôi đã gác lên trên giường, anh Hai đau khổ ôm lấy chăn: “Đêm qua ba giờ anh mới ngủ, ba giờ mới ngủ! Hoàng Phiêu Phiêu, Hoàng tiểu thư, Hoàng cố nội! Bà tha cho cháu được không!”.
“Chính vì vậy mới càng phải dậy sớm, dậy sớm mới ngủ sớm được, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe, nào, ngoan, dậy thôi, ngủ dậy sớm mới có súp ăn được chứ.”
“Em hầm rồi à?”.
Anh Hai liếc nhìn tôi, tôi cũng liếc mắt nhìn lại anh: “Chẳng nhẽ là La Lợi hầm cho chắc?”.
Anh Hai trải qua cuộc đấu tranh đau khổ, lại than ngắn thở dài, cuối cùng cũng lật người lại: “Thế thì, bạn Hoàng Phiêu Phiêu, bạn có thể đi ra ngoài một chút được không?”.
“Xì, ai mà thèm xem.”
Mặc dù nói như thế, nhưng tôi vẫn đi ra ngoài. Một lúc sau, anh Hai đi ra. Thay quần áo, rửa mặt, bây giờ nhìn anh tươi tỉnh hơn rồi. Nhân lúc này, tôi cũng đi hâm nóng lại súp.
Là một người hay ăn, cho nên tôi cũng có chút hứng thú với việc nấu nướng. Mặc dù tôi lười biếng, nhưng trước đây cũng đã bỏ công sức ra học nấu ăn được một khoảng thời gian. Bây giờ đa phần tôi đều ăn ở bên ngoài, đó là bởi vì điều kiện không thích hợp lắm.
Chị Vu mặc dù để tôi ở trong công ty, cũng không để ý việc tôi dùng lò vi sóng hâm nóng thức ăn, buổi sáng dậy chiên cho mình một quả trứng, hâm nóng sữa đậu nành gì gì đó, nhưng nếu như tôi nấu cơm nấu nước hàng ngày ở đó... Không nói vấn đề khác, chỉ mới tính đến tiền điện, tiền nước thôi cũng đã thấy khó nói lắm rồi.
Đương nhiên, nếu như tôi biết sống hơn, mỗi lần tôi nấu ăn phải nấu nhiều lên một chút, sau đó mời chị Vu và dì Vương cùng ăn, nhưng mà ngẫu nhiên nấu một lần còn được, nếu như nấu hàng ngày... tôi phải đòi tiền cơm chị Vu, đòi tiền cơm, đòi tiền cơm, đòi tiền cơm chị Vu sao?!
Cách lý tưởng nhất chính là, chị Vu tự động đưa cho tôi, hơn nữa phải đưa nhiều hơn một chút, có điều, một người nấu cho một người ăn, và một người nấu cho ba người ăn hoàn toàn khác nhau, tôi có thích ăn uống như thế nào, cũng chưa bao giờ từng nghĩ rằng muốn trở thành một bà đầu bếp thật - nếu như thế, tôi đến khách sạn làm việc không phải là càng tốt hơn sao?
Có điều lúc đó, khi tôi còn làm việc bán thời gian ở đơn vị sự nghiệp kia, lại có rất nhiều thời gian, hơn nữa cũng có cơ hội, lúc đó tôi lại ở luôn nơi này. Công việc ở đơn vị sự nghiệp kia là một công việc đàng hoàng nhất, nhưng tiền lương lại ít nhất, tôi không được hưởng tất cả các loại tiền phúc lợi như nhân viên chính thức, nếu không có cái tiền boa kia, thế thì cũng có thể làm tôi ૮ɦếƭ đói thật. Trong trường hợp đó, thuê một phòng trọ hai trăm tệ cũng là quá nhiều, anh Hai liền cho tôi ở chỗ của anh luôn.
Nói thật là, thật sự cảm thấy ngại lắm, nhưng quả thật chẳng còn cách nào khác, cho nên không cần anh Hai nói, tôi cam tâm tình nguyện làm công việc của người nội trợ. Đó là những buổi sáng có điểm tâm, buổi đêm có ăn khuya, lâu lâu lại còn ăn thêm bữa phụ, anh Hai biến thành cái bộ dạng nặng nề như thế này, có liên quan trực tiếp đến thời gian đó.
Sau này tôi chuyển đi khỏi nơi này, anh Hai gào thét lên không bị ép tăng cân, đồng thời cũng cảm thấy mất mát, thường xuyên nhớ tay nghề của tôi, cũng vì thế nên bây giờ tôi mới có thể dùng một nồi súp để đào anh ấy ở trên giường dậy được.
Sườn non nấu củ cải, ăn buổi sáng thì hơi ngấy, nhưng tôi đã vớt mỡ ra rồi, hơn nữa còn rắc tiêu vào cho dậy mùi, món này anh Hai thích ăn nhất, cho nên anh vừa bước vào liền vội vàng hít lấy hít để.
“Đợi một chút rồi ăn, cơm chắc cũng sắp chín rồi.”
Ở nơi này của anh Hai chắc chắn chẳng có thức ăn gì, nhưng luôn có gạo và mì.
“Phiêu Phiêu, mỗi lần ngửi thấy mùi thơm này, anh đều muốn cưới quách em cho rồi.”
“Ờ, nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này của em, anh liền xua tan cái suy nghĩ ấy đi ngay lập tức.”
Tôi tiếp lời anh một cách thuần thục, anh Hai muốn nói gì đó nữa, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “cạch” từ nhà bếp vọng lại, tôi lập tức đá anh một phát: “Đi xới cơm đi.”
Anh Hai biết rằng tôi không xới cơm giúp anh, cho dù là khi ở tại đây, tôi cũng chỉ phụ trách nấu chứ không phụ trách những việc linh tinh khác. Anh xúc cơm, rồi ăn uống một bữa no nê với canh sườn non, sau đó mới thư thái nằm trên sofa: “Nói đi, lại có chuyện gì à?”.
“Ui cha, chẳng nhẽ có việc mới đến tìm anh hả, sao thế, em không có việc thì không đến tìm anh lúc nào chưa? “
“Không có việc đến tìm anh thì cũng có rồi, nhưng sẽ không mang một nồi canh đến tìm anh, chắc chắn là có việc gì đó>
Tôi suy nghĩ một lúc, không thể không tán thưởng câu nói của anh thật quá chính xác.
“Có phải lại hết tiền rồi không?”.
“Câm ngay, chẳng nhẽ em tệ hại đến mức ấy sao?”. Tôi đang sám hối cái sự quá thực tế của mình, nghe thấy những lời này của anh, tôi liền nổi cơn giận dữ.
Anh Hai bị tôi nạt quen rồi, cũng chẳng bực mình: “Thế thì còn có việc gì? Sô-cô-la thì em đừng mơ nữa, mấy cái thứ này không được ăn hàng ngày đâu.”
“Ai mà thèm đến ăn sô-cô-la, anh không phát hiện ra em gầy đi một chút à?”.
Anh Hai bĩu môi, định nói gì đó, thần sắc bỗng nhiên thay đổi, lập tức ngồi thẳng người dậy: “Hê, cũng đúng thế thật.”
“Thấy chưa, thấy chưa?”.
Tôi đắc ý vênh mặt lên, anh Hai chăm chú nhìn tôi: “Phiêu Phiêu.”
“ Hả?”.
“Em gầy đi thật đó.”
“Đương nhiên rồi.”
“Có điều lại không đẹp.”
...
“Anh thấy em phải mập một chút mới đẹp.”
...
“Thật đó, em gầy đi như thế này, cứ quái dị thế nào á.”
...
“Giống như già đi mấy tuổi.”
...
“Mặt cũng đen t>
...
“Trông cứ giống như là bị ốm ấy.”
“Bị ốm à? Ốm thật à? Chao ôi, Phiêu Phiêu, em nói chuyện đi chứ! Nói đi! Nói đi! Chúng ta không chơi trò trầm ngâm như thế này đâu!”.
Tôi đã nói, nhưng không dùng âm thanh, chỉ dùng nắm đấm, tôi phi người lên ghế sofa bên cạnh, dùng vũ lực nói cho anh Hai biết rằng, thế nào gọi là người gầy nhưng ra đòn không nhẹ. Dưới sự đày đọa của tôi, cái áo khoác ngủ của anh bị rớt khỏi người, lại lộ ra cái cơ thể thịt heo kho của anh.
“Hoàng Xuân Xuân, em nghiêm khắc cảnh cáo anh rồi, cơm có thể ăn một cách tùy tiện, nhưng không được ăn nói linh tinh.”
Hoàng Xuân Xuân vặn vẹo nửa người trên ghế sofa, thở hắt ra, chẳng còn sức lực mà mở miệng. Tôi chỉnh sửa lại quần áo, tự pha cho mình một cốc trà, chầm chậm ngồi qua đó, sau đó dùng chân đá anh một phát: “Đừng giả vờ nữa, ngồi dậy nói chuyện.”
“Nói, nói chuyện gì...”
“Nói chuyện của đàn ông các anh đó.”
“Cái gì?”.
“Đàn ông các anh, rốt cuộc là thích kiểu con gái nào hả?”.
“Dù sao cũng chẳng phải kiểu người như em.” Anh Hai khẽ thì thào một câu, nhưng mà nhìn thấy tôi trừng mắt lên, liền nói lại ngay lập tức: “Thế thì nhiều lắm, mỗi người đàn ông đều có yêu cầu khác nhau. Cũng giống như con gái tụi em vậy, có người thích chín chắn một chút, có người thích con trai hấp dẫn. Có người thích con trai hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật, cũng có người thích kiểu con trai làm về tài chính. Nếu như em hỏi anh thích kiểu con gái nào...”
Nhị ca ca đang lên tinh thần chuẩn bị cho một bài phát biểu, liền bị tôi ngăn chặn lại: “Không cần nói, tất cả mọi người trên quả đất này biết anh thích Eruda[1]. Bây giờ em đang hỏi anh về đàn ông, một người đàn ông bình thường, chứ không phải là một người đàn ông sống lì ở trong nhà như anh.”
[1] Eruda: Nruyện tranh Nhật Bản.
“Một người sống khép kín như anh, không biết một người đàn ông bình thường thích kiểu con gái nào.”
Anh Hai khẳng khái trả lời, tôi liếc xéo anh, anh nói: “Được rồi. Bình thường thì, đàn ông... bất kể là một người sống khép kín hay là một người đàn ông bình thường, kiểu người con gái mà người ta thích cũng giống nhau cả thôi. Đẹp, gợi cảm, tốt bụng, ngây thơ, có lẽ là phải thêm điều kiện quyến rũ một chút vào nữa.”
“Không có ngoại lệ?”.
“Anh nói là nói khi mới bắt đầu yêu, nếu như trưởng thành hơn thì không chắc. Có lẽ người vừa béo vừa mập vừa ngốc nghếch như em anh cũng thích ấy chứ.”
Tôi lại lườm anh một cái, không định cãi lại những lời anh vừa nói, thực ra những lời nói này của anh Hai, trong lòng tôi hiểu rõ lắm chứ, đến tìm anh... thay vì nói là để xác nhận thêm một chút, chi bằng nói là bắt nạt anh một chút, mỗi lần bắt nạt anh xong, tâm trạng của tôi cực kỳ thoải mái. Lần này cũng không ngoại lệ, nhưng mà đến tận bây giờ, trong lòng tôi lại cảm thấy chán nản quá.
“Có cái gì mà chán nản, thay đổi thôi, mày đâu có cụt tay cụt chân, chỉ có hơi mập một tí béo một tí lôi thôi một tí, nhưng mà những điều này đều có thể thay đổi được mà. Mày phải biết rằng, trên thế giới chỉ có phụ nữ lười chứ không có phụ nữ xấu. Nếu như mày có thể thay đổi vì cái người tên Lưu Thụy Căn kia, tao cảm thấy cuộc tình này của mày rất có giá trị đó.”
La Lợi bày vẽ cho tôi như thế, tôi im lặng một lúc: “Thế cần... phải thay đổi như thế nào?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc