Kỳ 8: Tiếng cười trong bóng tối

Tác giả: Phan Hồn Nhiên

 Đế giày lướt nhanh trên những ô gạch sỏi. Hơi thở hổn hển kìm nén. Chạm vào làn da nhâm nhấp mồ hôi, tiếng loạt soạt của lớp vải hồ bột vang to, tựa hồ kê sát bên tai.
Tiếng chân đuổi gấp phía sau xa dần. Đột nhiên chúng mất hẳn.
Thêm một khúc ngoặt gắt, tin chắc những kẻ truy đuổi đã mất dấu, Vinh mới thả người, tựa hẳn lưng vào bức tường. Không kìm nén nữa, cậu thở hốc lên. Mồ hôi túa nhiều như tắm, ướt đẫm trán, chảy xuống mí mắt. Lúc này, cơ thể cậu biến thành khối kiệt quệ duy nhất. Những múi cơ rã rời, máu chảy rần rật trong các thành mạch phồng lên, và các khớp xương như sắp bung rời khỏi nhau. Đầu cậu được nhồi một thứ bông xốp, với những dữ liệu đã bị xóa sạch. Trạng thái vô cảm toàn vẹn. Ý nghĩ duy nhất sót lại là làm sao giữ được mạng sống, không để mình lọt vào tay những kẻ truy đuổi.
Nghỉ ngơi một chút thật hiệu nghiệm, Không khí vào phổi dễ dàng hơn dù cảm giác nóng bức vẫn bao trùm nửa trên của cơ thể, còn đôi chân thì vẫn chống chếnh, rời rã và thấm hơi lạnh. Bức tường phía sau lưng bỗng trở nên mềm lún, nuốt dần kẻ đang dựa vào. Vinh cố rướn thẳng người. Cậu đã trở lại khu vực cấm. Bị săn đuổi. Tháo chạy cuồng loạn và không thể tìm đường thoát. Nhưng, đáng sợ hơn cả việc lạc lối, là phát hiện bên cạnh mình giờ đây, người đồng hành đã biến mất.
Một cú chạm mơ hồ lướt qua cổ và tai. Cậu ngước nhìn lên, choáng váng. Trong cuộc trốn chạy, cậu đã lao tới gần chiếc cần cẩu. Khối sắt sừng sững vươn cao ngay trên đầu. Ở khoảng cách quá gần, các dóng xương đen ngòm hiện rõ từng đóm sét gỉ. Hai sợi thừng lớn từ lúc nào đó đã rơi trên vai cậu, với cơ thể khô kiệt của chàng trai vời đôi mắt thỏ cậu từng gặp trong làn sương mù. Cậu đổ nhàu về trước, tiếp tục cuộc tháo chạy. Nhưng, một sợi dây thừng khác đã trườn tới, cuốn quanh cổ và ***, luồn qua bên dưới cánh tay, chầm chậm thít từng vòng. Mỏi nỗ lực vùng vẫy đều vô vọng. Đất hẫng dưới chân. Há hốc miệng, cậu gào lên. Nhưng tiếng thét không sao thoát khỏi cuống họng. Trong tích tắc, sợi thừng đã rút mạnh, kéo cậu bay vút lên không trung, treo lơ lửng. Cậu bắt đầu đu đưa từ bên này sang bên kia, càng lúc càng nhanh, như một con lắc, với sự điên cuồng không thể tin nổi.
Đường nét cảnh vật bên dưới và chung quanh bắt đầu mờ nhòe: Từ ngõ hẹo hun hút hằn giữa các khối bê tong lập thể, dãy tường kim loại phản chiếu ánh nắng chói chang, cho đến các dóng xương han gỉ của con quái vật khổng lồ in lên nền trời phẳng… Tất cả đều méo mó như nhìn qua làn nước khúc xạ. Vinh rùn người, đôi tay tung ra, trước khi buông xuôi với hơi thở sau cùng. Đột nhiên, cậu chạm vào một cánh tay khác, cứng rắn, đẫm mùi thuốc tấy trùng. Túm chặt vào cánh tay ấy, cậu bứt mạnh. Cảm giác bị siết nghẹn quanh cổ bỗng chốc biến mất.
Vinh cựa nhẹ, mở mắt.
Ánh sang tràn ngập từ ô kính căn phòng áp mái.
Cậu đang nằm ngửa trên sàn, sau khi ngã xuống từ mặt giường nệm mềm xốp. Nửa người trên nằm trong vùng nắng rọi, đôi chân thì lùa vào bên dưới gầm giường. Còn cảm giác nghẹt thở, không gì khác, là bởi bàn tay khô khốc siết mạnh vào yết hầu cậu.
Cơn ác mộng phản chiếu chuỗi hành động của chính Vinh trong giấc ngủ mệt.
Nhưng, cánh tay khô gầy thì có thật. Cái bong đang quỳ buông tay khỏi cổ Vinh. Người quản gia chậm rãi đứng dậy. Cánh quạt trần trên đầu ông ta quay vù vù, cắt không khí thành những dải gió thốc tháo và khiến hai sợi thừng buột vén tấm rèm đu đưa.
Nhìn từ dưới lên, mái trần của căn phòng như thấp xuống. Ngược lại, người đàn ông trung niên trong bộ trang phục bất biến màu đen trở nên cao hơn. Nghiêng người về phía trước để theo dõi kẻ nắm dưới chân, khuôn hàm khô cứng khắc nghiệt tương phản kỳ dị với mí mắt vằn đỏ của ông ta hoàn tất ấn tượng của cơn ác mộng. Ác mộng khi người ta đã thức.
Vinh ngồi tựa lưng vào cạnh giường. Cảm giác não bộ nghiêng lệch về một bên biến mất. Đầu óc cậu trở nên sang rõ, tỉnh táo hoàn toàn.
Sáng sớm nay, về tới ngôi nhà lớn, Vinh đi vào từ cánh cửa bên hông khi then gỗ đã được ai đó tháo sẵn. Mọi món trang trí bày biện đã thu gọn. Khu vực bếp và các sảnh lớn, nơi đêm qua đầy người trong buổi dạ tiệc, giờ vắng lặng. Không khí lại khoác lên mùi khô lạnh. Lữ Hòa sau khi mở sẵn cửa cho cậu hẳn đã lên thẳng phòng riêng của cô. Cả người quản gia mẫn cán thường dậy rất sớm cũng không thấy bóng. Bị cơn đói cồn cào thôi thúc, cậu vòng xuống khu vực bếp. Trong hai tử lạnh lớn, tất cả thức ăn thừa từ buổi dạ tiệc cũng không còn. Có lẽ những người giàu không có thói quen dùng lại các món cũ, Vinh tự nhủ. Cậu hơi ngạc nhiên khi rướn lên, ở các ngăn cao hơn của tủ lạnh, có nhiều gói nylon bọc các ống dẫn bằng nhựa dẻo trong suốt, các hộp kim loại nhỏ đựng y cụ, cả một số túi plastic hàn kín, chứa thứ chất lỏng trắng ***c như một loại thạch. Có ai đó đau ốm trong ngôi nhà này nên phải lưu trữ sẵn dụng cụ y tế. Vinh lướt qua, tiếp tục tìm kiếm món gì đó khả dĩ để ăn. Rốt cuộc, cậu cũng mở đến cánh cửa tủ âm tường, nơi được dùng để chứa tạp phẩm.
Đập ngay vào mắt những thanh bánh mì sấy khô cất trong mấy hũ thủy tinh lớn. Cẩn trọng mở nắp, lấy ra vài miếng bánh, cậu chợt nhận thấy dãy hủ thủy tinh này chỉ là mặt ngoài. Phía sau chúng, lưng tủ không phẳng nhẵn như thông thường, mà có các đường gờ nổi, giống như một cánh cửa bị che giấu. Đúng lúc cậu thử nhấc ra một cái hũ để nhìn kỹ hơn, tiếng động nhỏ vọng đến. Ai đó đang đi dạo bên ngoài khu vực bếp. Hấp tấp khép lại cửa tủ, cậu vội vã đi lên cầu thang. Mọi thứ bên trong căn phòng áp mái vẫn nguyên vẹn như lúc cậu rời khỏi nó tối qua. Chịu đựng tình trạng rã rời và mí mắt nặng trĩu, cậu nhai trệu trạo mấy thanh bánh khô, chiêu một cốc nước lớn lấy thẳng từ vòi trong buồng tắm. Sau khi đánh răng thật nhanh, cậu thả người xuống mặt nệm, tức khắc chìm vào giấc ngủ sâu, không kịp cởi bỏ bộ trang phục biểu diễn nhem nhuốc bụi đất.
…. Vinh nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này đã qua buổi trưa. Khoảng ba giờ, có lẽ. Ánh sang rực rỡ. Quá rực rỡ so với một ngày mùa đông. Qua ô cửa kính, khung cảnh bên ngoài tựa một bức tranh vừa hoàn tất. Những con quạ to lớn ngất ngưỡng trên mấy đỉnh cây trơ trụi. Trông chúng hệt như bầy sứ giả bị biến hình, đang dừng nghỉ giữa chặng bay để trầm ngâm toan tính vài việc gì đó…
Người quản gia phá vỡ sự im lặng:
- Cậu làm gì suốt tối hôm qua?
- Sau khi biểu diễn xong, tôi ra ngoài hít thở đôi chút! – Vinh tự hỏi người trung niên này biết gì hoặc biết đến đâu những việc mà Lữ Hòa và cậu đã thực hiện.
- Cậu đã đi đến đâu?
Vinh không đáp, đưa mắt nhìn về tủ âm tường. Mẩu giấy mỏng như tình cờ lọt giữa hai cánh cửa vẫn ở đúng vị trí khi cậu đặt nó vào. Không có dấu hiệu tủ bị cạy mở. Tuy nhiên, chiếc đèn ngủ trên mặt bàn đã được kê dịch vào trong, lấy chỗ đặt hộp nhạc cụ quý giá. Vinh giật mình. Tối qua, khi ra ngoài trong cuộc hẹn với chủ nhân bữa tiệc, cậu đã đặt chiếc violin và vĩ kéo trên nắp chiếc grand piano trắng. Cậu không nghĩ sẽ đi suốt đêm. Vậy là vị quản gia đã cất giữ hộp nhạc cụ cho cậu. Cái giật mình của cậu không thể lọt qua cặp mắt của ông ta:
- Nếu chỉ loanh quanh trong sân vườn, cậu đã không bỏ quên nhạc cụ!
Trong tích tắc chàng nhạc công quyết định đưa ra một nửa sự thật:
- Tôi đã ở sân sau nhà thờ.
Các khối cơ trên khuôn mặt đối diện rắn đanh tức khắc:
- Khó lòng đến được chỗ đấy, khi không có người dẫn đường!
Nếu nhắc đến tên Lữ Hòa và để cô ấy gặp phiền toái, Vinh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Vậy nên cậu lại im lặng. Tuy vậy, người quản gia không bận tâm đến khía cạnh người dẫn đường. Vẫn bằng giọng khô khan, ông ta tiếp tục truy hỏi:
- Cậu ở đấy lâu chứ?
- Đủ đế thấy vài thứ! – Vinh chậm rãi.
- Cậu đã nhìn thấy gì? – Giọng người quản gia như phả vào hốc băng.
Vinh nhíu mày. Con người này từng buộc cậu phải tin rằng không có sự hiện diện nào mang hình hài cô bé vũ công. Ông ta đẩy cậu bước trên sợi dây của nỗi ngờ vực chính mình. Vậy thì giờ đây, cậu sẽ để ông ta cảm nhận chút ít thế nào là căng thẳng. Người trung niên trừng trừng nhìn cậu. Lớp da quanh mí mắt ông ta phồng rộp, chằng chịt vết nhăn. Chàng nhạc công nhếch môi cười:
- Một người chắc chắn cả ông và tôi đều đã từng gặp, và chúng ta đã từng đề cấp đến, dù sau đó ông đã phủ nhận.
- Cậu đã gặp Ty? – Nhãn cầu lọt thõm trong hốc mắt vằn máu, gần như không thể là mắt của con người.
- Cô bé mặ trang phục ballet được gọi là Ty?
Người quản gia gật đầu, thừa nhận:
- Một cách gọi rút ngắn của Tiny. Con bé ấy luôn là một đứa trẻ bé nhỏ!
Khi giải thích, các múi cơ trên gương mặt người quản gia vẫn phẳng lì, tựa như mặt nạ đúc từ plastic. Chỉ có đường nhăn hai bên khóe mép hằn sâu hơn, biểu hiện thái độ tàn nhẫn vượt ngoài kiểm soát. Ông ta hỏi tiếp:
- Con bé đó đang làm gì, khi cậu nhìn thấy?
- Tôi không nghĩ mình có nghĩa vụ miêu tả cho ông hay những gì tôi chứng kiến. Theo hợp đồng công việc, tôi đến đây chỉ để biểu diễn các bản nhạc! – Vinh lạnh lùng.
Bộ đồng phục đen đổi hướng nhìn về phía hộp nhạc cụ:
- Thôi được. Cậu vẫn còn hai buổi trình diễn. Hãy tiếp tục tập luyện. Những ngày sau, ở đây sẽ tiến hành các sự kiện quan trọng hơn cả dạ tiệc sinh nhật hôm qua. Giờ thì cậu hãy cởi hết những thứ cậu đang mặc trên người ra!
- Không! – Vinh lùi lại. Mệnh lệnh kỳ quặc ném cậu trở về tình thế bị động.
- Đừng quên trong nhà này, mọi đồ vật lẫn con người đều phải sạch sẽ, vô trùng. Bộ trang phục bẩn thỉu kia cho biết nơi cậu đã mò đến, dù cậu cố tình che giấu!
Vinh miễn cưỡng xoay người, lần lượt tháo chiếc nơ bướm lỏng lẻo trên cổ, khuy manchette, sau đó là hàng nút của cái chemise hồ bột lúc này hết sức nhàu nhĩ và đầy những vệt đất nhem nhuốc.
- Chúng ta sẽ có một thỏa thuận! – Người quản gia chợt đề nghị.
- Ông cứ nói!
- Đừng bao giờ đả động đến Ty, với bất kỳ ai cậu gặp. Ngay cả với cô con gái của chủ nhân ngôi nhà!
Trong giọng nói của bộ đồng phục đen, có gì đó còn hơn cả sự nghiêm trọng. Vinh chậm rãi ngước lên, thực sự chú ý:
- Đổi lại?
- Sau khi xong hợp đồng, cậu sẽ nhận tiền, không thiếu một xu, và tôi sẽ giúp cậu rời khỏi nơi đây một cách an toàn!
Ném chiếc nơ bằng lụa và mấy chiếc khóa tay áo xuống mặt nệm, Vinh điềm tĩnh nhấn mạnh từng từ:
- Vô ích. Tôi sẽ nhận đủ tiền và rời khỏi đây, không cần sự giúp đỡ của ông, Còn Ty, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua. Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm và sẽ đưa cô bé ra ánh sang. Chỉ có sự công khai, mới mang Ty ra khỏi tình trạng nguy hiểm, giúp cô bé thoát khỏi cuộc truy đuổi của những kẻ dưới quyền ông!
- Cậu có hiểu điều cậu đang nói không? Cậu dám nói thế sao?
- Tại sao tôi không dám nói những điều tôi nghĩ và tôi biết? – Vinh xoay người, tuột hẳn tay ra khỏi chiếc áo chemise.
Một cú đấm tung ra, đột ngột, vào chính giữa ***g ***. Chàng nhạc công ngã vật xuống sàn. Trong cú rơi, mặt cậu va mạnh vào góc nhọn chiếc bàn cạnh giường. Âm thanh vỡ vụn răng rắc vang lên trong ống tai. Màn đen buông sập, che kín đôi mắt mở to. Vị mặn của máu choán đầy khoang miệng. Nóng rực, cảm giác đau đớn như một mũi tên, từ bên trong phổi xuyên ra. Dưỡng khí theo mũi tên đó tiêu tán. Hai lá phổi co rúm lại. Gân máu bên dưới lớp da trắng xanh nổi rõ mồn một, với nhịp đập chậm dần. Nhãn cầu căng lên, lời hẳn ra ngoài hốc mắt nóng rực, chỉ chực vỡ bung.
Một điều gì đấy mà Vinh không sao hiểu nổi, không sao phản ứng kịp thời.
Sự tàn bạo là điều người ta có thể biết trước. Nhưng mức độ của sự tàn bạo là thứ người ta chỉ có thể thấu suốt bằng chính bản thân mình, khi nhận lãnh. Một thứ trải nghiệm ghê rợn và tàn phá. Nó không làm nạn nhân khôn ngoan hơn hay can đảm hơn. Ngược lại, nó chỉ đẩy người ta rơi vào đường hầm của nổi thù hận tăm tối, phán đoán sai lầm và mắc kẹt trong các thương tổn tinh thần khó chữa.
“Mình sẽ ૮ɦếƭ dưới tay con quỷ đội lốt này!” – Ý nghĩ cuối cùng lóe sang trước khi Vinh lịm đi.
Nhưng, cậu không thể lịm đi. Một cơn đau khác lại ập đến, khi mấy Ng'n t khô khốc của vị quản gia điên rồ vươn xuống, túm chặt đám tóc mềm xoăn, giật mạnh về sau rồi thình lình buông ra. Đầu cậu một lần nữa đập mạnh trên sàn cứng. Não bộ gần như bong khỏi hộp sọ. Cơ thể người nhạc công dán chặt trên sàn. Thoi thóp. Máu trào ra từ mũi và miệng. Chỉ có hơi thở vẫn chưa rời bỏ. Trong vùng ký ức lờ mờ, trải nghiệm biểu diễn một bản Concerto của Bach đột ngột quay về.
Ngày ấy Vinh mới 13 tuổi. Điểu kiện thầy cậu đưa ra thật ngặt nghèo: Nếu hoàn thành đêm diễn thử thách, trong một căn phòng nhỏ cho những người nghe nhạc vô cùng khó tính, cậu mới có cơ may tiếp tục theo học những ngón đàn bí truyền từ vị nhạc sư tài năng, vốn có thói quen đưa bầy học trò nhỏ nhốn nháo đi diễn như một nhóm Gypsy lang thang. Cậu đã rất sợ hãi và muốn bỏ cuộc. Nhưng rốt cuộc, cậu cũng đi xuyên qua buổi biểu diễn. Không những thế, còn nhận kha khá lời khen ngợi. Các mảnh ký ức về đêm diễn thành công tản mát theo thời gian. Nhưng phát hiện quan trọng thì đã bám rễ mãi mãi trong đầu óc thằng bé cô độc: Những lúc rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, tốt nhất gạt bỏ mọi phỏng đoán và toan tính xa xôi. Thứ duy nhất hữu ích là nổ lực bám víu vào một hành động, càng đơn giản càng tốt…
Như lúc này đây, trong đầu Vinh, hành động đơn giản nhất là duy trì hơi thở.
Hít thở và cố gắng hít thở.
Chỉ cần sống sót, ta sẽ làm được những điều mà kẻ khác ngỡ rằng như không thể!
Đế giày bằng da cứng của vị quản gia tàn bạo đã đặt lên khoảng lưng trần của Vinh. Nó lướt đi, tạo nên vệt đỏ ửng trên nền da xanh tái. Đột ngột, nó dừng lại ở đốt sống lưng giữa hai lá phổi. Hồ như ông ta đang phân vân suy tính xem sẽ ấn mạnh gót chân cho hơi thở thoi thóp kia tắt hẳn, hay còn một cách Tra t** nào khác tàn bạo hơn…
Thời gian dãn nở, kéo dài dằng dặc. Chưa bao giờ Vinh rơi vào cơn khủng hoảng ghê khiếp như vậy. Nhịp thở chậm hẳn, lấy bẩy. Cả cơ thể cậu, chỉ còn duy nhất tiếng tim đập cuồng lên, thình thịch, như thể khối cơ ấy đã được thay các van tim kim loại mà thiết bị điện tử điều khiển chúng bị nhiễu loạn.
Bất chợt, gót giày đặt xuống sàn, sát bên gương mặt xoay nghiêng. Những Ng'n t khô hka8ng3 của loài rắn mối hươ nhẹ trước mắt Vinh, dò xát phản ứng. Cậu nằm im, nín thở, vờ như ngất đi, với hy vọng sẽ được buông tha. Tuy nhiên, người quản gia vẫn thực hiện kế hoạch. Tóm chặt hai cánh tay buông xoãi trên sàn, ông ta bắt đầu kéo nạn nhân về phía cửa.
Máu tiếp tục chảy, nhớp nháp dưới *** và bụng Vinh khi ra đến hành lang. Đau khủng khiếp. Não bộ tê cứng. Cậu loáng thoáng nhận ra mình đang được kéo về chiếc thang máy cổ lỗ. Giờ thì cậu lại được sử dụng thang máy, trong tình huống không mong đợi. thùng thang chậm chạp đi xuống. Ròng rọc nghiếm ken két. Âm thanh khủng khiếp truyền dẫn trong các chi tiết kim loại han gỉ. Trong đường sáng mờ ***c liên tục bị cắt đoạn khi đi qua các tầng nhà, đôi chân người quản gia vài lần đổi tư thế, hết sức bồn chồn.
Cái thang máy cổ dừng hẳn. Bằng chút sức lực tàn lụi, vinh cựa khẽ, bám tay vào chấn song, loạng choạng đứng lên. Người quản gia quan sát chuỗi hành động của nạn nhân, như một nhà nghiên cứu quan sát con vật đang trong tiến trình thử nghiệm. Nhưng giờ thì tất cả những điều ấy chẳng con ý nghĩa gì. Vinh đã hiểu, mình không phải là kẻ đầu tiên bị Tra t**, bị lôi xuống tầng hầm… Ngôi nhà này là cái bẫy trá hình. Chỉ cần giương lên vài miếng mồi ngon như công việc dễ dàng, lương bỗng hậu hĩnh, cái bẫy sang trọng thỏa sức lựa chọn rồi tóm lấy những con mồi non trẻ tham lam hoặc quá tự tin như cậu. Giờ thì cậu đã có thể giải thích cái quy tắc “đến làm việc một lần không bao giờ được phép quay lại” mà người quản gia từng nhấn mạnh. Có muốn, họ cũng không thể quay lại, một khi đã bị đưa xuống đây, nhốt kín và bị thủ tiêu mà không ai hay biết.
Nhưng mục tiêu của hành động tàn bạo đang diễn ra là gì?
Nếu chỉ quỵt khoảng tiền công theo hợp đồng thì quả là phi lý. Món tiền rất lớn. Tuy nhiên, nó chỉ lớn với những người như Vinh. Trong tương quan quy mô và mức sống của những kẻ đang sống trong ngôi nhà này, nó chẳng bỏ bẽn gì.
Phải chăng còn một mục tiêu nào khác mà cậu và cô bé vũ công ballet là những kẻ liên quan?
Bằng sức khỏe ghê rợn, người quản gia kéo mạnh cửa thang máy.
Vinh vội vã buông Ng'n t khỏi các chấn song trước khi chúng bị nghiền nát.
Tim cậu vẫn nện mạnh trong ***g *** như thể sắp vỡ bung.
Làm sao đào thoát khỏi tình thế này, trước khi bị thủ tiêu không còn dấu tích?
Viễn cảnh ấy có thể đọc rõ trên nét mặt người quản gia ma quỷ. Tuy nhiên , suy tính của cậu không thể nằm ngoài trù tính của ông ta. Bước ra khỏi thang máy, ông ta đấy Vinh đi trước.
Những phân tử chlorine choán đầy không khí. Từ một máy lạnh trung tâm công suất rất lớn, toàn bộ khu vực tầng hầm đều duy trì ở khoảng 18 độ Celcius. Lối đi uốn cong, dài bất tận. Người nhạc công trẻ bước lảo đảo, đầu gối lẩy bậy chỉ chực khuỵu xuống, hơn một lần suýt trượt dài đo sàn. Lúc này, cậu mới nhận ra bóng mình in trên mặt đá bong loáng, trắng tinh. Hoàn toàn trái ngược các tầng nhà trên, nơi mọi chi tiết nội thất đều sang trọng và đắt giá nhưng cho thấy chúng đã tồn tại ít nhất hơn nửa thế kỷ, ở tầng hầm này, các vật liệu xây dựng đều của thời hiện đại. Các mảng tường kim loại sang mờ, những cửa trượt tự động bằng théo không gỉ hay dãy đèn led xanh dịu chạy dọc trần đều toát lên vẻ tối tân bật nhất. Không có bất kỳ chữ số hay bảng chỉ dẫn nào ở nơi này.
Bằng giọng ra lệnh vừa đủ nghe, người quản gia ngăn cản ý định bước gần những cánh cửa trượt đóng kín.
Ở một khúc quanh nữa, Vinh đột ngột bị yêu cầu dừng lại.
Cánh cửa trượt mở, không tiếng động.
Một cú đạp nhẹ từ phía sau. Người nhạc công trẻ ngã sấp, cả thân hình lọt hẳn vào căn phòng nhỏ. Cánh cửa tức khắc khép lại.
Căn phòng rộng khoảng 8 mét vuông. Một cái hộp kín bưng. Vẫn những vách tường và mái trần bọc kim loại mờ liền lạc. Vẫn bầu không khí sực nức mùi thuốc khử trùng. Vẫn hơi lạnh tê cóng và thứ ánh sang ngả xanh vô cảm. Nhưng không thể tìm đường thoát.
Vinh trở người, nắm ngửa, nhìn trừng trừng lên trần nhà cho đến khi hai nhãn cầu nhức buốt buộc mí mắt phải nhắm nghiền. Khoảng nửa giờ sau, dải đèn led tắt phụt. Trong bong tối đặc sánh, đôi tai trở nên thính nhạy hơn.
Một vài âm thanh mỏng tờ trườn tới, thấm vào hộp kim loại.
Giọng nói cô con gái chủ nhân tòa nhà khi yêu cầu mang đến bữa ăn nhẹ. Tiếng cười của cô ta. Sự hài lòng tỏa ra từ giọng nói và tiếng cười thản nhiên ấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc