Kỳ 2: Sương mù

Tác giả: Phan Hồn Nhiên

Âm thanh đều đều, duy trì ở một cường độ và tấn số duy nhất.
Thoạt đầu, nó khiến ta kiên tưởng đến tiếng nước chảy mơ hồ trong đường ống đặt ngầm dưới các bức tường thô nhám trát vữa dày. Có thể đây là một công đoạn quen thuộc mỗi ngày, khi nước sạch cần được bơm đầy lên các khoang chứa phục vụ cho toàn bộ ngôi nhà lớn. Tuy nhiên, thứ tiếng động ấy kéo dài dai dẳng, rồi đột ngột trở nên rõ nét. Cho đến khi nó tạo nên chuỗi rung động liên tiếp, đều đặn, tỏa ra từ từng viên gạch, thấm qua lớp vải bồi tường và truyền thẳng vào đầu giường gỗ kê sát bức vách.
Đôi mắt nhắm nghiền chìm trong giấc ngủ sâu đột ngột mở ra, nhìn thẳng lên trần. Đêm đầu tiên ở ngôi nhà lớn trôi qua trong yên tĩnh. Giấc ngủ kéo đến dễ dàng liền mạch. Giờ thì người nằm trên giường đang nổi lên từ làn nước sánh đặc của giấc ngủ sâu. Tia sáng mờ nhạt cũng bắt đầu hiện ra giữa đáy mắt trống rỗng, cho đến khi hai đốm sáng rõ nét cô lại, đọng giữa lòng đen giãn rộng đã bắt đầu trở nên linh hoạt.
Đôi tai thính nhạy căng lên nghe ngóng.
Lưng và đôi cánh tay buông lỏng, thu nhận từng sóng âm rung nhẹ.
Vinh cựa người, thong thả ngồi hẳn lên. Giờ thì cậu đã tỉnh táo hoàn toàn trong căn phònglờ mờ sáng.
Việc đầu tiên là đưa mắt về phía chiếc tủ âm tường đối diện. Cánh cửa mở hé cho thấy ở hộc gỗ ở ngăn tủ dưới cùng, chiếc va-li da thuộc nằm nguyên vị trí hôm qua nó được đặt vào, không chút xê dịch.
Cũng như vậy, mọi đồ vật khác trong phòng. Từ cánh cửa gỗ sồi bấm khóa, bức tranh phong cảnh màu nước vẽ vịnh biển cho đến tấm rèm nặng buông kín, che hẳn cả khung cửa sổ.
Chỉ có sợi dây màu hồng sậm đã rơi khỏi mặt bàn gỗ, nằm trên mặt sàn. Màu sắc chất len dường như sậm hơn hẳn so với ngày hôm qua, theo đúng kiểu một bông hoa bị ngắt rời khỏi thân cây của nó. Cúi nhặt sợi dây len, Vinh phân vân giữ nó trong lòng tay. Dù nhẹ bỗng, như sợi dây cột tóc này có thật, thậm chí vẫn còn vương chút gì đấy như sinh khí của người đã từng sử dụng nó, chứ không phải là áo giác như cậu đã nghĩ về hình ảnh bé gái mặc váy ballet, gõ cửa phòng cậu chiều hôm qua. Hẳn khi say ngủ mình đã quơ tay làm nó rơi xuống, Vinh tự nhủ.
Chuỗi âm thanh rì rầm lạ lẫm vẫn tiếp tục, nhưng lúc này đã chuyển thành các tiếng lộc cộc rời rạc, như thể có đôi chân vô hình đang thong thả di chuyển bên trong bức vách, vì một lý do nào đó thảng hoặc lại dậm mạnh đế giầy cứng quèo. Bất thường ở chỗ, dù âm thanh vang lên rất gần, thì người ở trong phòng cũng không thể xác định nó vọng ra chính xác từ đâu. Vinh men theo khoảng tường sơn gai, sau đó áp hẳn tai, lắng nghe. Các tiếng động đáng ngại bỗng chốc im bặt, đột nhiên như khi chúng đã hiện ra. Một điểm bất thường nữa là mấy bức tường quanh căn phòng nhỏ rất lạnh, Lạnh đến mức vành tai của Vinh tựa sắp đóng băng. Cậu khựng lại. Lướt qua rất nhanh ý nghĩ, rằng ở nơi nào đó gần đây người ta đang thực hiện cuộc thí nghiệm buộc phải dùng đến kỹ thuật hạ thấp nhiệt độ của cả một khoảng không rộng lớn.
Vinh bước đến cửa sổ, đẩy vẹt tấm rèm để lấy sáng. Nghĩ sao đó, cậu bật mở luôn ô kính. Như đã trực sẵn, vệt gió mạnh tức khắc xộc vào, mang theo luồng khí lạnh cắt nhưng cũng tinh sạch của thời khắc bạn mai. Chàng trai trẻ nhìn xuống khoảng sân bên dưới, hi vọng có thể một lần nữa trông thấy mái tóc hạt dẻ bù xù trong chiếc áo pull đỏ mềm mại. Tuy nhiên, cậu đã hiểu ngay cậu đã mơ mộng quá đà. Chưa đến sáu giờ. Chẳng riêng thành phố xa xăm ở bên kia rặng cây ranh rới, mà ngay trong khuôn viên bao quanh ngôi nhà, không gian cũng im lìm.Nếu không kể tiếng vài con quạ kêu lên khi bay chuyển giữa những câu sồi xanh, thì chỉ là một sự vắng lặng và trống trải khác thường. Bất giác, chàng trai nhận ra, không phải không có âm thanh của sự sống, mà chỉ là những âm thanh ấy đã bị nhấn chìm trong lớp sương mù. Thứ sương giá màu trắng sữa ấy đóng thành từng lớp, từ mặt đất đùn lên như các cột khói chen chúc. Quang cảnh hệt như đang nhìn vào khoang máy bay chứ không phải cửa sổ phòng áp mái. Một vài bóng chim lao vụt xuống từ khoảng trời trơn nhẵn trên kia cũng biến vào màn hơi nước dày đặc. Dù đọc khá nhiều sách báo để thu thập thông tin về thành phố sẽ đến, Vinh chưa từng nghe bất kỳ ai đả động về thứ sương mù trà ngập này.
Bên dưới làn sương mù, có một chuyển động. Rất nhẹ và chận rãi, nhưng đủ để tạo vài vệt xám nhạt vạch vào chỗ sương lan mỏng nhất. Vinh nhoài hẳn người ra ngoài khoảng không, giữ chặt cánh cửa để không va đập, nín thở nhìn cho rõ. Đó là những bóng người đang di chuyển theo hướng từ cổng, băng qua khoảng sân rộng, tiến về bức tường xây bằng đá xám phía sau tòa nhà. Quá khó để phân định giới tính của họ bởi tất cả đều cùng một kiểu trang phục, giống như bộ áo trùm màu hồng băng. Dù góc nhìn từ trên cao có thể làm sai lệch một vài chi tiết, vẫn có thể nhận ra những cái bóng rất cao lớn. Nhưng hơn cả, chính sự đồng đều trong vóc dáng của họ khi xếp thành hàng, trong cách thức lẫn nhịp độ mà họ di chuyển mới tạo nên ấn tượng mạnh. Cái bóng cuối cùng trong hàng người biến mất dưới những cụm hơi nước trắng xốp bám dọc theo bức tường đồ sộ. Có hàng loạt cánh cửa trổ ra từ bức tường, Vinh biết. Có thể đó là cánh cửa nằm chếch góc gần cuối, bên dưới tán xanh um tùm của một cái cây không bán vào đất mà mọc vươn ra giữa những khe hở của bức tường đá xám.
Rút vào phòng, Vinh tựa hẳn vai lên tấm rèm vải. Một con bọ cánh cứng từ đâu loạng choạng bay đến, đậu lên lớp kính nhỏ. Nó đứng im một chỗ, giữa những hạt nước đọng, lầm lũi với lớp vỏ cứng đen sẫm, như muốn lôi kéo sự để tâm của chàng trai trẻ. Nhưng Vinh không để ý đến nó. Cậu nhắm nghiền mắt, cố gắng ghi nhớ chi tiết chuỗi hình ảnh cái dám rước kỳ bí. Linh cảm mách bảo, cậu đã tình cờ chứng kiến một nghi lễ, hay chính xác hơn là hoạt động của một bí mật diễn ra bên trong ngôi nhà cậu đang hiện diện.
Vinh đóng chặt cửa sổ, khẽ khàng. Tay cậu còn run và đọng vài vệt nước. Không phải hơi sương, mà là mồ hôi. Cánh cửa gỗ âm tường cũng đã khóa hai vòng. Sau khi khoác thêm jacket và quấn chiếc khăn nhỏ quanh cổ, cậu mở cánh cửa gỗ sồi, nhón gót bước ra ngoài hành lang. Trái ngược với khí lạnh ngoài trời tràn cả vào phòng áp mái, lối đi dẫn ra cầu thang khá ngột ngạt. Ô thông gió trổ trên mảng tường cuối hành lang chiếu vào một luồng sáng mờ nhạt và chỉ làm cho làn không khí phảng phất mùi vị cũ xưa luôn chuyển từ góc này sang góc khác. Chàng trai trẻ bước nhanh trên những bậc thang gỗ. Nếu không bị chặn lại bởi những kẻ như vị quản gia mẫn cán, mình có thể ra ngoài dạo một vòng, thử tìm hiểu xem điều gì thật sự diễn ra với những bóng người đi dưới sương mù, Vinh tự nhủ.
Ở chiếu nghỉ, chàng trai trẻ dừng lại, thận trọng lắng nghe. Có tiếng chân từ tầng dưới đang đi lên, chậm chạp. Cậu bước nhanh, rẽ ngoặt vào hành lang tầng dưới. Các căn phòng dọc theo lối đi lên đều đóng chặt, im lìm. Không có một ánh đèn điện. Luồng sáng duy nhất cũng rọi vào từ ô thông gió. Tuy nhiên, có một khác biệt so với tầng xép: Đây là tầng cuối cùng của thang máy đi lên. Và lúc này, cánh cửa sắt kéo trước thang máy không khóa, mở hé vừa đủ cho một người lách vào. Thùng thang máy cũng dừng ở tầng này, với ánh đèn vàng tỏa ra dễ chịu. Không chận trễ và với cả chút liều lĩnh, Vinh bước thẳng vào trong.
Khác với kiểu thang máy hiện đại là hộp kim loại hay thùng kính đóng kín, thang máy của tòa nhà này được thiết kế giống một ***g chim, với chấn song làm bằng thứ sắt uốn hoa mỹ, cho phép người ta nhìn thấy hệ thống chuyển động là những bánh trục, dây xích và các móc sắt được rèn thủ công nhưng khá chắc chắn. Tuy nhiên, ngay khi bấm cái nút dưới cùng có lẽ sẽ cho phép đi xuống tầng dưới cùng, chàng trai trẻ hiểu ra mình đã phạm sai lầm đáng kể. Chiếc thang cổ lỗ bắt đầu hoạt động bằng tiếng nghiến ken két của hệ thống ròng rọc, sau đó là tiếng loảng xoảng ầm ĩ khi cánh cửa tự động khép lại. Âm thanh khua động cả ngôi nhà. Tiếng chân đang bước lên cầu thang ngay lập tức trở nên hối hả, tăng tốc khẩn cấp. Vinh tóm chặt chấn song cửa, tìm cáh đẩy nó sang bên để nhảy ra ngoài. Nhưng không kịp nữa. Thùng thang máy bắt đầu đi xuống.
Như một con Pu'p bê bằng gỗ, chuyển động máy móc trong bộ trang phục cứng nhắc màu đen, người quản gia hộc tốc đã đặt chân đến đoạn giữa hành lang. Chiếc làn gỗ vuông vức móc trên khuỷu tay hơi rung nhẹ. Vì châm một bước ông chỉ có thể mím chặt môi, nhìn theo mái tóc hơi rợn lên cùng vầng trán trắng bệch của vị khách đang dần dần thấp xuống, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi mặt sàn.
*
Cửa ra của thang máy được thiết kế như một mảng tường trang trí nhay cạnh cậu thang bộ uốn mình mềm mại, vốn dĩ đây là điểm nhấn trong toàn bộ kiến trúc cổ điển cân xứng của ngôi nhà lớn. Đến tầng trệt, như có một bàn tay vô hình nhấc lên, nút cài khóa tự bật mở. Vinh vỗi vã đẩy mạnh dãy chấn song, nhảy ra ngoài. Cậu rẽ sang phải, cố gắng chạy nhanh mà không là tuột chiếc dép lót vải mềm vốn chỉ dành để đi trong phòng. Thoáng chốc, cậu đã thấy mình ở trong khu vực sau nhà, một không gia rộng lớn hình vòng cung không hề có một vách ngăn. Đây là nơi dành cho gia nhân và người phục vụ, cũng là nơi cậu đã được vị quản gia dẫn vào đầu tiên, lúc bước qua cánh cổng ngôi nhà này.
Khoảng sân rộng, chính xác chỉ là một khoảng đất bằng phẳng, phủ tuyền một loại có xanh nhạt, nhuyễn mịn như trải thảm. Từng phân tử không khí thấm thẳng vào phổi, mang theo hơi nước lạnh ẩm. trừ vài băng ghế đặt thưa thớt hiện lên giữa màn sương mù cùng những con quạ to lớn và ủ dột đậu trên tay vịn uốn cong, khung cảnh đơn điệu. Nhưng đây không phải là vị trí từ trên phòng áp mái nhìn xuống. Chàng trai trẻ bước thật nhẹ, men theo bức tường rỗng ẩm ướt như thuộc về một pháo đài cổ, không để cho bầy quạ dật mình. Chỉ cần hai lần rẽ ngoặt, khung cảnh hoàn toàn khác hẳn.
Bên dưới các vòm lá mọc ken nhau san sát cũng như bên dưới làn sương trắng ***c che phủ, có hàng chục lối vào các khung cửa có bản lề sắt thuộc mặt sau tòa nhà. Vinh nín thở, sững sờ nhìn chung quanh. Khung cảnh giống như bức tranh trong một quển sách cũ xưa, với những mái vòm sâu hút tạo nên từ các cành nhánh rậm rạp dường như chưa từng được chăm sóc hay gọt tỉa. Các lối đi viền gạch nay cũng mục nát, nếu không đọng nước thì cũng bán đầy rêu. Còn ở góc kia, chính là băng ghế cô gái xa lạ ngày hôm qua đã ngồi đọc sách. Nhưng, nếu chẳng phải mùi chất khử trùng kho khốc phảng phất trong không khí, thì còn có điều gì khác nữa nơi đây gợi lên một déja vu - một thứ cảm giác ngờ ngợ khi người ta tin rằng đã từng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt vào một thời khắc nào đó, nhưng không thể nhớ chính xác thời gian hay nơi chốn xảy ra?
Vinh nhìn lên, thử xác định xem đâu là cửa sổ phòng mình. Cậu nhanh chóng tìm ra bởi có mỗi một khung cửa kính ở trên tầng cao nhất. Một cái cây vươn ra giữa các phiến đá tảng. Như vậy những người xếp hàng trong bộ quần áo lượt thượt chỉ có thể tiến vào khung cửa này. Tuy nhiên, họ phải được ai đó mở cửa chờ sẵn, vì nhữ cánh cửa dày nặng đã cài chặt từ bên trong. Chàng trai trẻ bước lên bậc tam cấp, ghé mắt nhìn vào khe hẹp. Duy nhất bóng tối. Một thứ nữa có thể ghi nhận là mùi chrorine đậm đặc. Vinh đứng trên đầu ngón chân hòng cao thêm vào phân, hy vọng bên trên những thanh ngàm sắt hình thập tự hoen gỉ, khe nứt trên cánh cửa gỗ có thể giãn rộng hơn, cho phép thấy được một vài bóng người hiện lên bên trong.
- Cậu cần giúp đỡ gì không?
Giọng nói mờ ***c thình lình vang lên giữa tĩnh lặng khiến Vinh giật thót, quay phắt lại. Đế dép mềm trượt trên lớp đá trơn ẩm. Nếu không bám chắc được vào chiếc thập tự sắt gồ lên trên cánh gỗ, cậu đã ngã sấp mặt trong một tư thế kỳ quặc.
- À... Tôi chỉ muốn... - Vinh thốt lên vài từ rời rạc, im bặt, nhìn trừng trừng kẻ đứng trước mặt mình.
Một cái bóng hiện ra từ màn sương mù, hay được cô đặc lại chính từ những lớp sương ấy, không thể nói được. Nhưng hình ảnh ấy có thật, không thể lảng tránh hay tự nhủ chỉ là ảo giác, dù hơn hết thảy mọi thứ, kẻ vừa xuất hiện giống hệt một thứ ảo giác hoang đường. Người này có làn da trắng mịn không tì vết, đôi mắt to trong suốt với ánh nhìn bất động của loài thỏ nổi bật trên khuôn mặt thanh mảnh được đóng khung bởi mái tóc mềm mại. Từng lọn xoăn nhẹ của mái tóc ấy cũng nằm đúng chỗ của chúng, hoàn hảo đến khó tin. Nếu không có chiếc áo khoác dài với những đường cắt thẳng chỉ dành cho cánh nam nhi, hẳn Vinh ngỡ rằng kẻ vừa xuất hiện là một cô gái.
- Cậu không thể vào trong đó!
- Tại sao? - Vinh hỏi kẽ, vẫn chưa hết cảm giác bị đóng băng.
- Vì tôi cũng không thể tự ý bước vào trong đó! - Giọng nói khàn ***c thuần túy cung cấp thông tin, không phơi bày mảy may cảm xúc.
Vinh chậm rãi bước xuống tam cấp. Cậu dừng lại, giữ một khoảng cách vừa đủ:
- Cậu là ai?
- Một người trong ngôi nhà này!
- Cậu có biết tôi là ai không? - Vinh cố gắng giữ quyền chủ động bằng cách tiếp tục đặt câu hỏi
- Tại sao cậu bắt truyện với tôi?
Cậu được thuê đến đây để chơi nhạc, trong đêm dạ hội sắp tới. Tôi bắt chuyện với cậu, vì có người yêu cầu! - Người lạ nói như một đoạn ghi âm được thu sẵn.
- Ai yêu cầu? - Vinh rùng mình.
- Cậu sẽ biết sớm thôi. Giờ quay lên phòng và tập các bản nhạc cần chơi thì hơn!
Vinh toan tiến đến gần, chảm hẳn tay vào người lạ, để cam đoan chắc rằng cậu ta không phải là một hình bóng không chắc chắn như hình cô bé mặc váy ballet chiều qua. Tuy nhiên, người lạ ngay tức khắc giật lùi về sau. Con ngươi trong đôi mắt loài thỏ giãn ra rộng hơn. Mĩ mắt vẫn có những sợi lông mi thẳng và thưa thớt co giật nhẹ, không hẳn giận dữ, mà có chút gì đó vô cùng sợ hãi.
- Tôi phải đi đây! - Cậu ta vẫn tiếp tục bước lùi, đôi môi đỏ thắm lẩm bẩn khuyến cáo - Hãy về chỗ của cậu. Đừng tìm cách lọt vào những nơi cậu không thuộc về. Cũng đừng tìm cách tiếp xúc với những ai không liên quan. Vô ích!
Vinh không nói gì nữa, cũng không bận tâm lời nhắc nhở lạ lùng. Lúc này, cậu chuyển xuống nhìn trừng trừng bàn tay đang đưa về phía trước, như biểu hiện cản ngăn yếu ớt, từ kẻ đối thoại. Một bàn tay hình dáng thông thường, với các Ng'n t dài mảnh không hiện rõ các khớp nối. Nhưng, màu sắc của nó thì gợi lên ấn tượng chưa từng, như thể bao bọc quanh nó không phải là da người, mà là một thứ chất dẻo mô phỏng đặc biệt, trắng ***c, cho phép nhìn thấy những mạch máu li ti xanh nhạt lan tỏa bên dưới lớp biểu bì khác thường.
Bàn tay lơ lửng trong không trung bất giác co rụt, giấu vào bên trong túi áo khoác. Người lạ quay lưng, bước thẳng vào một trong các mái vòm đan bằng những cành nhánh rậm rạp mà ở góc nhìn này, Vinh đã nhận ra chúng chính là đường dẫn vào mê cung thực vật. Cậu không đuổi theo. Thoáng chốc, chiếc áo khoác dài làm từ thứ cải len xám đã tan viến vào làn không khí căng mọng hơi nước bên dưới cái vòm cây.
*
Một bàn tay chạm nhẹ từ phía sau. Một lần nữa, Vinh thảng thốt, quay phắt lại. Người quản gia trong bộ trang phục đen. Trái với phản ứng lẽ ra, ông chỉ lướt qua đôi dép vừa lấm đất dưới chân vị khách:
- Tôi vừa mang quần áo đã giặt và đôi giày đã làm sạch để vào phòng cho cậu!
- Ông có chìa khóa phòng tôi sao? - Vinh cau mày, tự chấn áp nỗi lo sợ khi nhớ rằng đã khóa kỹ cửa tủ âm tường.
- Tôi có chìa khóa tất cả các phòng trong ngôi nhà này! - Câu trả lời không thể điềm đạm hơn.
- Tôi vừa gặp một người, trạc tuổi tôi, có lẽ. Cậu ta là ai, ở phòng nào?
- Đừng tìm cách lọt vào những nơi cậu không thuộc về. Cũng đừng tìm cách tiếp xúc với những nhân vật cậu không liên quan! - Lời khuyến cáo được nhắc lại, bằng giọng đều đều, cho thấy nó được vang lên rất nhiều lần, không chỉ bởi một người.
Không hy vọng khai thác được thông tin gì khả dĩ, Vinh nhún vai:
- Tôi sẽ ăn sáng ở đâu?
- Bữa điểm tâm tôi cũng đã mang lên trên phòng cậu! - Người quản gia nói, đồi thời hướng Vinh quay trở lại cánh cửa mà từ đó cậu đã lao ra bên ngoài.
Trước khi Vinh bước lên bậc thềm vào trong nhà, người quản gia ngăn lại:
- Dép của cậu đã bẩn. Đưa nó cho tôi. Tạm thời hãy đi chân không. Tôi sẽ đưa cậu đôi dép khác.
- Sao khắt khe vậy? - Vị khách khó chịu.
- Nguyên tắc về sự sạch sẽ! - Vị quản gia vẫn giữ giọng đều đều - Hãy lên phòng bằng cầu thang bộ. Nếu sử dụng thang máy một lần nữa, cậu sẽ gặp nguy hiểm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc