Kim Chủ Bị Lừa Rồi - Chương 36

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

Tội mạo phạm hoàng thân quốc thích này có thể nói là lớn, mà cũng có thể nói là nhỏ. Nặng thì có thể liên lụy tới gia tộc, nhẹ thì cũng bị phạt. Lúc về tới Phúc Lộc vương phủ, Ân Trục Ly dìu Cửu vương gia xuống, lặng lẽ đi tới phủ của Tri huyện thành Trường An, Dương Sùng Hoài. Dương Sùng Hoài vừa bắt được thiếu gia của Phỉ gia, lúc này đương nhiên chưa ngủ.
Ân Trục Ly cũng không vòng vo với hắn, nói thẳng vào vấn đề “Chúc mừng Dương đại nhân, chúc mừng Dương đại nhân.”
Dương Sùng Hoài biết nàng có giao tình với đương kim thiên tử nên cũng không dám thất lễ, trịnh trọng đón nàng vào phủ, sai người hầu bưng nước lên, cười nói “Vương phi đùa rồi, hạ quan đâu có chuyện mừng gì.”
Ân Trục Ly ngồi trong sảnh, nhẹ nhàng nói “Ngày mai bổn vương phỉ sẽ vào cung diện thánh.”
Dương Sùng Hoài lại càng thêm kính cẩn, nàng lại thấp giọng nói “Dương đại nhân, tội mạo phạm hoàng thân quốc thích này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ. Thật không biết đại nhân sẽ xử Phỉ thiếu gia kia thế nào đây?”
Dương Sùng Hoài cắn môi “Đại đương gia yên tâm, không cỡ vạn lượng thì hắn không ra được đâu.”
Hạ nhân bưng trà tới, Ân Trục Ly cầm lấy chung trà, nhẹ nhàng lắc đầu “Dương đại nhân, thật uổng công ta quá, ngài cũng quá lương thiện rồi.”
Dương Sùng Hoài ngạc nhiên “Ý của Đại đương gia là…”
Ân Trục Ly nghiêng chén trà, từ từ nói “Phỉ gia mặc dù không bằng Ân gia nhưng cũng là gia tộc lớn. Ngày mai bổn vương phi vào cung, bọn họ nhất định sẽ cho rằng bổn vương phi tâu chuyện tối nay cho Vương thượng. Giả sử bổn vương phi tấu thật thì chỉ sợ là cả gia tộc Phỉ gia kia chẳng được yên.”
Dương Sùng Hoài nghe vậy thì đổ mồ hôi lạnh, cẩn thận nói “Không biết đại đương gia thấy bao nhiêu thì được?”
Ân Trục Ly cười cười, vươn ra năm ngón tay. Dương Sùng Hoài sợ run người “Năm vạn lượng?”
Ân Trục Ly lớn tiếng cười, sau khi cười thì lại nhẹ nhàng lắc đầu, Dương Sùng HOài lại toát mồ hôi “Năm… năm mươi vạn lượng?”
Ân Trục Ly đứng dậy vỗ vỗ vai hắn, vẫn vô cùng nhàn nhã “Dương đại nhân, việc này khiến Ân mỗ tổn thất không ít, bốn thuyền hải sải tươi sống, ba người khuân vác, Ân mỗ lại còn bị một tát, ngài hưởng lợi nhưng cũng không thể bạc đãi Ân mỗ được.”
Tim Dương Sùng Hoài vẫn còn đập thình thịch, một lúc lâu mới tỉnh táo “Nếu như thật sự lấy được, sau khi xong chuyện thì hạ quan sẽ trợ cấp toàn bộ tổn thất của Ân đại đương gia, hạ quan nhất định không quên ý tốt của Đại đương gia.”
Ân Trục Ly gật đầu “Cũng không còn sớm, bổn vương phi về phủ đây. Đại nhân nhớ lấy, cái giá này để mua lấy sự tồn vong của cả một gia tộc, không thể quá rẻ mà cũng không thể mặc cả được. Về phần Phỉ Định Vũ, xin đại nhân thây Ân mỗ thăm hỏi một chút.”
Dương Sùng Hoài kia cũng là loại già dặn, lập tức lúng túng “Đại đương gia, sau chuyện này chắc chắn Phỉ gia sẽ có sự chuẩn bị, người này e là không động được.”
Ân TRục Ly không quay đầu “Một quyền một trăm lượng, nếu như thật sự không động được thì Ân mỗ cũng không làm khó đại nhân.”
Hai mắt Dương Sùng Hoài sáng lên, giống như thấy được ánh sáng rực rỡ của những thỏi vàng, hắn vội vàng khom người nói “Vương phi yên tâm, tuy trong lao có người trong coi nhưng phạm nhân không chịu cải tạo cũng rất nhiều, những tranh chấp ngẫu nhiên đó, triều đình đâu coi hết được…”
Đợi Ân Trục Ly vừa đi, hắn vội truyền tên coi ngục, cẩn thận dặn dò “Ngươi tìm mấy tên phạm nhân gây chuyện đánh Phỉ thiếu gia kia, đánh được bao nhiêu cứ đánh, chỉ cần không đánh ૮ɦếƭ là được…”
Cai ngục hiểu ý, vội vàng lui xuống làm. Dương Sùng Hoài còn có chút không cam lòng “Phỉ công tử, ngươi mà bằng sắt thì tốt quá…”
Lúc vào cung, nàng và Thẩm Đình Giao tới gặp Hà thái phi. Hà thái phi đang ở Phật đường, lần đầu tiên Ân Trục Ly vào bên trong, thật ra bên trong rát đơn giản, tượng Quan thế Âm tiến cống đặt trên bàn thờ, trong tay cầm bình ngọc, vô cùng trang nghiêm. Bà bảo Thẩm Đình Giao thắp một nén nhang, Ân Trục Ly cũng không cần bà nói, cũng bái bái pho tượng kia rồi cắm nhang.
Hà Thái Phi hờ hững nói “Ngươi cũng tin Phật?”
Ân Trục Ly cười nhẹ “Mặc dù con không tin nhưng cũng không bất kính.”
Sắc mặt Hà thái phi dịu đi một chút, bà bảo muốn nói chuyện riêng với con dâu, bảo Thẩm Đình Giao ra ngoài. Thẩm tiểu vương gia vô cùng nghe lời, lập tức đi ngay, Ân Trục Ly vẫn lo lắng “Bảo hai nha đầu đi theo, không được đi xa.”
Hắn lên tiếng, hơi do dự “Mẫu phi…”
Không ai hiểu con bằng mẹ, Hà thái phi lập tức trợn mắt nhìn hắn “Chẳng lẽ bản cung khi dễ con dâu nhà mình sao?”
Thẩm Đình Giao bị nạt, đành khom người lui ra. Thấy hắn vén rèm đi ra ngoài, Hà thái phi mới cười thở dài “Người ta nói con gái là của người ta, ngươi xem đứa con trai này ta nuôi lớn nhưng cũng chẳng bênh vực tam sao hắn lại nghĩ ta sẽ khi dễ ngươi chứ?”
Ân TRục Ly nghe vậy thì cười “Thái phi địa vị cao quý, sao lại khi dễ người khác chứ.”
Hà thái phi thở dài, nhìn tượng phật Quan âm bằng ngọc trên bàn thờ, rất lâu sau mới nói “Địa vị? Chỉ là thứ hời hợt để người ngoài nhìn. Chỉ có người ở trong mới biết được buồn vui sướng khổ thế nào. Trục Ly, ngươi gả cho Đình Giao lâu như vậy, hai mẹ con ta vẫn chưa nói chuyện, hôm nay ngồi cùng mẫu phi một lát. Trong cung này, mẫu phi chẳng có lấy một người tri âm tri kỷ.”
Trong lòng Ân Trục Ly cười thầm, nàng từng gặp vô số người, sao lại không hiểu những gì Hà thái phi đang nghĩ trong lòng, nhưng vẫn để cho bà nắm tay, nàng hờ hững nói “Mẫu phi không cần buồn rầu, nhân sinh như một ván cờ, luôn luôn thay đổi. Ai lại thất bại cả đời được?”
Trong lòng Hà thái phi dao động, nhìn nàng, nàng vẫn cười cười nói nói.
Hai người ngồi nói chút việc nhà, nhưng Phỉ Quan Sơn lại vô cùng lo lắng. Hắn biết chuyện này không nhỏ, sáng sớm đã vội đến Phúc Lộc vương phủ, không ngờ Ân Trục Ly lại trốn tránh không muốn gặp. Hắn bèn đi tới nha môn, không ngờ những tên nha sai bình thường vẫn nói chuyện vui vẻ, hôm nay ngay cả bạc cũng không dám nhận, chỉ nói là việc lần này quá lớn, e rằng không lành.
Hắn chỉ còn cầu cứu tri huyện Trường An – Dương Sùng Hoài, nếu Ân Trục Ly thật sự tiến cung diện thánh, Thánh thượng trách tội xuống thì chỉ e là gia nghiệp Phỉ gia sẽ hủy trong tay mình. Không ngờ Dương Sùng Hoài thấy hắn thì lại im lặng không nói. Hắn đưa ra một đôi chim vàng báo hỉ, hai viên ngọc quý, hai đôi vòng như ý, đối phương cũng không thèm nhìn, lập tức trả lại “Ông chủ Phỉ à, việc này không phải là bản quan không chịu giúp, nhưng thật sự là lệnh lang quá đáng quá. Chỉ là ẩu đả giữa bọn bốc vác, hắn lại dám ra tay với Phúc Lộc vương phi, Phúc Lộc vương phi kia là được Thiên tử chỉ hôn, muốn đánh là đánh được sao?”
Phỉ Quan Sơn đổ mồ hôi lạnh, đành liên tục cầu xin, Dương Sùng Hoài không nhìn hắn, một lúc sau mới chậm rãi nói “Không phải bản quan không giúp ngươi, lý ra thì bình thường bản quan sẽ cố sức giúp ngươi, nhưng việc này đã động đến Hoàng thất, đừng nói là Phỉ công tử…” Hắn đặt chén trà, cố tình làm ra vẻ nghiêm trọng “Chỉ sợ đến lúc đó, ngay cả toàn tộc Phỉ gia nhà ngươi cũng khó mà giữ.”
Phỉ Quan Sơn không biết tên Dương Sùng Hoài này gian trá, vội vàng dâng lễ vật, chỉ xin cho gặp Phỉ Định Vũ. Dương Sùng Hoài tỏ vẻ khó xử, đưa mắt liếc mấy thứ kia rồi nói “Phỉ lão gia, bản quan cũng nhớ những ân tình của ngươi. Như vậy đi, bản quan liền liều cái mũ quan này mà cho các ngươi gặp mặt một lần, chỉ nói chút chuyện rồi lập tức đi ngay, biết không.”
Phỉ Quan Sơn thật ra cũng là một tên từng trải, nhưng thứ nhất là Ân Trục Ly không phải dạng người nên dính vào, thứ hai là nàng đã thật sự tiến cung, lúc này Phỉ Quan Sơn cũng vô cùng rối loạn.
Tới lúc vào ngục thấy Phỉ Định Vũ thì chút can đảm của hắn cũng bể tan tành – một người khỏe mạnh như vậy mà lúc này vô cùng khổ sở, mặt mũi tím bầm, hơi thở mong manh. Cha con liền tâm , trong lòng hắn đau đớn, bất chấp mọi thứ, tới tối lại tới cầu xin Dương Sùng Hoài, hạ quyết tâm dù tán gia bại sản cũng phải cứu con.
Tới chiều thì Ân Trục Ly và Thẩm Đình Giao xuất cung, lập tức quay về Phúc Lộc Vương phủ. Hắn sắp phải đi tuần tra, cần phải sắp xếp nhiều thứ. Trong lúc đang bận bịu thì Hách đại tổng quản tới, rủ rỉ vài câu với Ân Trục Ly “Đại đương gia, đã chôn xong hải sản rồi. Mấy tên bốc vác kia cũng đã cam đoan rời đi, người giả ૮ɦếƭ cũng đã chuồn thoát.”
Ân Trục Ly gật đầu “Ta sẽ đi tới Hà Nam cùng Cửu gia, ngươi mướn một đám giang hồ mai phục ở gần thành Lạc Dương.”
Hách Kiếm cau mày, lập tức hiểu ra “Đại đương gia muốn đánh lừa Cửu gia?”
Ân Trục LY gật đầu “Nếu muốn diễn trò thì phải làm y như thật, cũng không thể giữ bản thân quá trong sạch được, nhưng giặc từ đâu tới thì để Cửu gia tự nghĩ. Sau việc này, chắc chắn Cửu gia sẽ sinh ý phản.”
Hách Kiếm chắp tay “Thuộc hạ đi làm ngay.”
Ân TRục Ly cao giọng nói “Bên Hà Nam, không cần báo cho bọn hắn chuyến đi của ta.”
Hách Kiếm gật đầu, lui xuống sắp xếp.
Ân Trục Ly gọi Đàn Việt “Mướn một đám người có thể tin tưởng ở võ quán thành Tây, ngươi cầm đầu, đi theo bảo vệ trên đường, nếu không có chuyện gì thì không cần ra mặt.”
Đàn Việt khó hiểu “Chẳng lẽ đại đương gia không tin Hách đại tổng quản?”
Ân Trục Ly cười nhẹ “Tất nhiên ta tin Hách Kiếm, nhưng đây là để phòng hờ thôi, cẩn tắc vô áy náy*.”
*cẩn thận thì tốt hơn, mình thấy để câu vậy hay hơn.
Đàn Việt vâng lời rồi lui xuống.
Không bao lâu sau có người tới báo “Đại đương gia, Dương đại nhân sai người tới báo, thỉnh Đại đương gia xem.”
Ân Trục Ly nhận lấy mở ra, là mấy tấm ngân phiếu, tổng cộng ba mươi vạn lượng. Nàng hừ một tiếng, vẫn không cam lòng làu bàu trong miệng “Có lợi cho lão tặc kia quá…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc