Kim bài sách hồn lệnh - Hồi 39

Tác giả: Trần Thanh Vân


Xem ra họ đã bị bại lộ!
Phía trước quái xa, hai người vội bước lên, đó chính là Hoa Hoa hòa thượng và Thiềm Nguyên chân nhân.
Họ đứng đối diện nữ ma đầu vừa bước xuống đất, miệng mấp máy không biết bẩm cáo những điều gì, tay lại chỉ chỏ đến phía La Như Long đang ẩn nấp.
Giả Như Chân vỗ mạnh tay La Như Long trầm giọng quát :
- Tiểu tử, bây giờ chúng ta chỉ có một con đường là “chạy”, ngươi chớ hồ tư loạn tưởng nữa, theo ta.
Hai người cùng tung mình lao vọt ra giữa không trung, thân hình tợ như hai vệt khói mờ.
Trong lúc nguy cơ đang đe dọa tính mệnh, Giả Như Chân vẫn không quên dùng kế “Điệu hổ ly sơn” đã định, bay người giữa không trung, lão ngửng cổ phá lên một tràng cười dài.
Tiếng cười xuyên thấu màn đêm đập vào tai mọi người nghe ra thật rùng rợn.
Hốt nhiên, ba tiếng huýt sáo gỏn gọn vang lên từ phía trước sơn môn, mấy mươi bóng người lao nhanh vùn vụt.
Giả Như Chân cho rằng đại kế đã thành, liền dẫn La Như Long rẽ hướng lao thẳng về bắc phương.
Khi bay ngang trên đỉnh ba gian nhà chuẩn bị cho ngày hội của Chung Nam, Giả Như Chân vung tay, bảy viên “Bính Đinh châu” bay nhanh xuống.
Những viên “Bính Đinh châu” rơi ngay nóc nhà, cả ba gian nhà ngùn ngụt bốc cháy.
Hai người tiếp lao đi như tên theo hướng Bắc. Hành động của họ chớp nhoáng nhưng khi vừa thăng người lên, phía trước bỗng có giọng cười khinh bỉ và giọng quát lớn :
- Đứng lại, bọn ngươi liệu có thoát được không hả?
Trong lúc lửa bập bùng thấy rõ có bảy cao thủ hộ tống quái xa chắn trước mặt.
Giả Nhu Chân tức tốc hô “đánh”, song chưởng đều xuất.
Thân hình vẫn lướt nhanh không dừng, chưởng trước người sau lao bổ tới.
Thấy tình thế nguy hiểm, La Như Long cố nén cơn xúc động trong lòng để tập trung tinh thần đối phó với địch. Khi nghe Giả Như Chân hô “Đánh”, chàng cũng tống ngay song chưởng.
Môn tuyệt học của Liệt Hỏa đảo đã từng xưng bá ở chốn võ lâm, uy lực của “Xích Diệm chưởng”, bảy tên cao thủ hộ tống đó đâu thể chống đỡ nổi.
Thấy chưởng phong của hai người ập đến, bọn cao thủ đâu biết lợi hại trong đó, cũng vung chưởng nghênh tiếp.
“Bình...” Bọn họ quả thực không phải là đối thủ của “Xích Diệm chưởng”, chưởng lực song phương xáp nhau, có bốn tên bị chưởng lực đánh thẳng, người bị hất văng ngược sau xa, ba tên còn lại rơi ngay xuống đất, xem ra thụ thương không nhẹ.
Cú xuất chiêu đắc thủ đó chừng như Giả Như Chân đã lượng trước được, lão chẳng cần nhìn xem đối phương sống ૮ɦếƭ thế nào, cứ nhắm theo hướng Bắc lao đi.
Phía sau đột ngột giọng cười của nữ ma đầu cất lên man rợ :
- Lão quỷ, ngươi tỉnh ngộ đi bọn ngươi giờ như cá trong chậu đừng mong thoát thân. Nói thực cho ngươi biết, bọn ngươi đâu đáng gì, dù Liệt Hỏa Thần Quân có ở đây cũng quên mau đi chuyện thoát mạng!
Giả Như Chân không đáp lại, lão quay mặt nhìn La Như Long thúc :
- Tiểu tử tăng tốc lực lên!
La Như Long cười khổ không nói, nghiến răng đề khí phóng đi như chim sợ làn tên đạn.
Cước lực vận đến cực hạn tốc lực nhanh hơn không ít.
La Như Long dốc cả toàn bộ nội lực để chạy, nhưng thể nào kịp sánh vai được với Giả Như Chân. Tuy nhiên nữ ma đầu vốn đang bám sát sau lưng chưa đầy ba trượng, giờ lại lùi xa ra ngoài năm trượng.
Sau khi rời Biện gia bảo, La Như Long vốn muốn thử công lực của Giả Như Chân. Lúc đó La Như Long chạy trước, chàng không muốn bỏ rơi lão, và cũng chỉ phát giác được công lực của lão chưa hiển lộ hết.
Còn bây giờ cuộc diện nghịch chuyển, thay y đổi vị trí, La Như Long cố dốc toàn lực để bám theo, nhưng không thể nào kịp Giả Như Chân. Từ đó dủ thấy được khoảng cách giữa chưởng lực của hai người.
Lại còn nếu không chờ đợi La Như Long, thân pháp của Giả Như Chân không chỉ như vậy mà thôi. Lão nếu dốc toàn nội lực ra, chuyện thoát khỏi cuộc truy đuổi của nữ ma đầu đương nhiên không có vấn đề gì.
Thấp thỏm lo nghĩ, La Như Long chợt quay đầu lại, “úi cha” nữ ma đầu vẫn như đỉa dai, luôn đuổi bám theo chàng với cự ly chừng năm trượng, như bóng ma chập chờn bên lưng chàng.
La Như Long quay đầu đã bị nữ ma đầu nhìn thấy, bà ta phá lên cười như ma tru quỷ rú :
- Tiểu tử, lão bà nhận ra ngươi rồi. Ngươi đã giả danh Phó tổng đàn chủ của bổn bang, gây nhiều nghiệt chướng. Nếu ngươi ngoan ngoãn dừng lại, ta sẽ đem lòng từ bi xá tội cho ngươi. Bằng không thì... hắc hắc...
La Như Long cứ cắm đầu chạy, qua mấy lần thăng giáng, họ đã vượt đến ngoài mười dặm.
Giả Như Chân vẫn lẳng lặng chạy, thỉnh thoảng quay lại nhìn chàng cố gượng nụ cười miễn cưỡng, ý nói: “Nhanh lên, nhanh lên. Có lão phu bên cạnh ngươi không nên sợ hãi!”
La Như Long nhớ lại lời căn dặn của Trình Phương, bởi vậy luôn quay đầu lại đề phòng cảnh giác nữ ma đầu. Cũng thật kỳ quái, dù La Như Long vận đến mười thành chân lực, vẫn không tài nào bứt khỏi nữ ma đầu.
Bà ta cất giọng cười độc ác :
- Tiểu cẩu, ngươi quá uổng phí sức lực, muốn thoát khỏi Tần Lãnh sơn này sợ rằng còn khó hơn lên trời nữa đấy!
La Như Long rùng mình cố chạy nhanh hơn nữa, vội kêu :
- Lão tiền bối...
- Chuyện gì?
Giả Như Chân cũng không quay đầu lại.
La Như Long, ngạc nhiên cất giọng :
- Vãn bối cảm thấy thật kỳ quái, sau chỉ có mình nữ ma đầu truy đuổi theo, người của bà ta đâu? Họ chưa hẳn đuổi theo không kịp ta...
- Giả Như Chân lắc đầu nhưng vẫn không quay lại, đáp :
- Với thân pháp của ba vị Phó tổng đàn chủ, so với nữ ma đầu đại để cũng ngang nhau. Nếu lão phu đoán không sai họ nhất định có trò quỷ gì...
- Trò quỷ hả? Trò quỷ gì vậy?
La Như Long thoáng suy nghĩ khỏi tiếp :
- Lẽ nào họ vượt lên trước mặt để bao vây bọn ta?
Giả Như Chân quay đầu cười :
- Cũng thật khó nói, bọn ta không phải là người sinh ra lớn lên ở Chung Nam, ai biết được có đường tắt hay không?
La Như Long đến giờ thần trí đã loạn, cấp giọng kêu :
- Nữ ma đầu cứ bám nết sau lưng, lão nhanh nghĩ cách để thoát được bà ta, nếu không thì trời sáng mất...
- Tiểu tử, ngươi chớ lo sợ, lão phu không phải là ngọn đèn cạn dầu. Ta nghĩa một kế để thối địch rồi.
- Kế gì?
- Ngươi muốn biết liền hả?
- Đương nhiên!
- Vậy trước hết ngươi phải nghe theo một điều kiện của ta.
- Điều kiện gì?
- Điều kiện rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: “Câm... miệng... ngươi... lại...”
La Như Long ngậm miệng lại ngay, ánh mắt nhìn theo bóng Giả Như Chân đoán không ra tâm ý của lão.
Sau lưng nữ ma dầu vẫn gầm thét hung dữ...
Đột ngột, một giọng nói truyền vào tai chàng :
- Tiểu tử, ngươi không nên sợ, cũng không nên lo lắng. Nói thật cho ngươi biết công lực của nữ ma đầu ngươi và ta không dễ gì địch nổi.
La Như Long ngậm miệng, không nói chỉ gật gật đầu mấy cái.
Giọng truyền âm đó lại tiếp :
- Trước hết nói về địa thế, lão phu tuy không thành thục địa thế vùng này, nhưng cũng đã ba lần qua lại Chung Nam. Lão phu biết rõ phía trước không xa có một vùng gọi là “Đoạn Hồn cốc”, núi bao bốn mặt, ở giữa có con đường nhỏ thông qua, địa hình rất hiểm ác.
Ngừng giây lát giọng đó lại tiếp :
- Cho đến giờ vẫn không thấy ba vị Phó tổng đàn chủ đuổi theo, có thể họ tiến theo một con đường tắt khác do Thiềm Nguyên chân nhân dẫn đường, đến chắn giữ ở “Đoạn Hồn cốc”, đợi chúng ta vào cốc sẽ đánh úp bất ngờ.
“Vậy biết làm sao?” La Như Long định mở miệng kêu lên, nhưng Giả Như Chân đã dặn nên chàng cứ ậm ừ không nói ra tiếng.
Biết La Như Long muốn nghe tiếp, Giả Như Chân gật đầu truyền âm :
- Sự thực rất hiển nhiên, “Đoạn Hồn cốc” chúng ta không thể đi được. Diệu kế của ta chính là đoạn đường chưa đến “Đoạn Hồn cốc” có một ngã rẽ, chúng ta có thoát hiểm hay không chính là ở chỗ này!
Không đợi La Như Long có biểu hiện gì, lão ta truyền âm tiếp :
- Tiểu tử, tồn vong nhất cử! Ta mong ngươi đề chân khí tăng tốc độ cước trình lên!
La Như Long như bị lửa bén sau lưng, hận cha hận mẹ sinh ra sao chỉ có hai chân, chàng nghiến răng vận túc chân lực cắm đầu chạy.
Cự ly giữa song phương được xa ra ngoài bảy trượng.
Nữ ma đầu kêu lên hai tiếng “ơ... ớ...” rồi cũng chạy bay tóc bám theo.
Con đường phía trước quả nhiên có nhánh rẽ.
Giả Như chân quay đầu nhìn truyền âm :
- Tiểu tử, ngửng đầu lên, ngươi phải nhìn thật chuẩn hướng ta chạy...
Đang đà lao nhanh, lão ta liền tạt ngang người rẽ sang con đường ngoằn ngoèo phía phải, luồn thẳng vào trong rừng đào. Lão không dừng, vọt người lên ngọn cây, ẩn mình sau gốc cao to lớn.
Cùng lúc La Như Long cũng dừng ngay sau một gốc đào khác cạnh đó.
Bốn luồng nhãn quang vẫn phóng nhìn ra trên đường.
Nữ ma đầu thế lao đến rất nhanh, người bà loáng vụt qua trước rừng đào.
Giả Như Chân nhẹ nhõm người như cất đi khối đá ngàn cân trên vai. Lão đưa tay lên miệng thị ý cho La Như Long không được ồn, lắng nghe tả nghe hữu, biết rõ nữ ma đầu đã đi xa, lão mới vẫy tay dẫn đường đi theo con đường nhỏ vòng vèo như ruột ngựa.
Hai người cùng tiến lên trên vách núi cao, giờ Giả Như Chân mới thật sự yên tâm, lão thở một hớp dài hỏi La Như Long :
- Tiểu tử, ngươi lụy chưa?
La Như Long trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng vấn đề cấp thiết bây giờ không phải là mệt hay không. Chàng chỉ tay hỏi :
- Lão tiền bối, ý lão muốn men theo bờ núi này hả?
- Đúng vậy!
- Đi thế này sẽ vòng qua được “Đoạn Hồn cốc” đúng không?
- Đương nhiên!
- Sao lão không đi?
Giả Như Chân lắc đầu nói :
- Tiểu tử, cơ hội này khó được, chúng ta cứ nghĩ đã, lão phu muốn đợi một tí?
- Đợi gì? - La Như Long hết sức ngạc nhiên.
Giả Như Chân điềm nhiên cười tiếp lời :
- Ngươi cho rằng tiến theo bờ núi này sẽ không gặp nguy hiểm hả? Ta đã nói với ngươi rồi, ở “Đoạn Hồn cốc” khả năng có người mai phục tứ phía.
- Sao vừa rồi lão nói đi theo đường này sẽ không qua được “Đoạn Hồn cốc”?
- Ngốc thật! Tuy có thể được, nhưng ngươi dám bảo đảm rằng trên miệng cốc không có người mai phục không?
La Như Long đã hiểu ra nhưng vẫn ngạc nhiên hỏi tiếp :
- Vậy lão đứng ở đây lâu được gì?
- Ồ, theo ta nghĩ cũng được lắm chứ!
La Như Long không hiểu lão đang đợi gì, chàng quay nhìn tứ phía bất giác lạnh người khi thấy phía bên trái là vực sâu không đáy, chỉ cần sẩy chân một cái tức hồn quy Âm phủ.
Thấy thế núi hiểm trở, chàng nhíu mày hỏi :
- Lão tiền bối, trừ con đường này ra không còn con đường nào khác để vòng qua “Đoạn Hồn cốc” hay sao?
- Không!
La Như Long trầm ngâm giây lát đột hứng cất giọng :
- Lão tiền bối, vãn bối nghĩ ra một con đường rất an toàn.
Giả Như Chân nghe một biết mười, bèn mỉm cười hỏi :
- Ngươi muốn quay lại hướng cũ chứ gì?
- Vậy không được hay sao? Đi hướng đó người ta không thể ngờ đến lại còn rất an toàn?
Giả Như Chân lắc đâu không chấp nhận :
- Tiểu tử, đó không phải là biện pháp căn bản giải quyết vấn đề. Một là đời lão phu từng thề rằng không quay theo con đường cũ. Thứ hai, lẽ ra bị đối phương phát hiện ra hành tung của chúng ta sẽ gây thêm phần nguy hiểm cho lực lượng Thiếu Lâm tự trên đường trở về. Thứ ba...
La Như Long đột ngột kêu lên :
- Xem kìa, xem kìa, tín hiệu gì vậy?
Cách trước mặt họ không xa có ba khối lửa tròn màu xanh từ dưới đất bay vọt lên không trung.
Giả Như Chân mỉm cười nói :
- Ngươi chớ hoảng. Đó là động tĩnh mà lão phu muốn đợi đây!
- Ba khối lửa đó có tác dụng gì?
- Đó là tín hiệu ngươi nghĩ xem, ma đầu Miêu Cương có dễ gì để chúng ta thoát thân không?
- Tín hiệu đã phát lên, sao lão còn chưa đi?
- Khoan đã, ta tin rằng toán quân mai phục ở “Đoạn Hồn cốc” sẽ phát tín hiệu hô ứng.
Đoạn lão đưa tay chỉ lên không trung, nói :
- Ngươi xem kìa, đó không phải là tín hiệu trả lời sao?
Quả không sai từ phía “Đoạn Hồn cốc” bay vọt lên sáu khối lửa màu xanh, trái một, phải hai và giữa ba.
Thấy sáu khối lửa đó bay lên, Giả Như Chân liền kéo La Như Long chạy về hướng trước miệng nói nhỏ :
- Quả là trời đã có mắt, đã phò hộ cho người thoát hiểm?
La Như Long cũng vừa cười vừa chạy, hỏi :
- Đường này không có địch chắn giữ hay sao? Chúng ta có thoát hiểm được không?
Giả Như Chân chỉ lên khối lửa đang lơ lửng trên không nói :
- Ngươi nhầm rồi, không phải hướng này có người, ngươi xem kìa, góc đó chỉ có một khối lửa, tức có một người chắn giữ.
La Như Long thầm nghĩ: “Giả lão tiền bối cũng gan thật, tuy hướng này chỉ có một người, nhưng nếu người đó chính là một trong mấy vị Phó tổng đàn chủ có “Lục Âm chưởng” thì sao...”
Giả Như Chân sức nhớ lại điều gì quay lại bảo :
- Tiểu tử, ngươi nhanh gỡ lớp hóa trang che trên nốt ruồi son bên má đi!
La Như Long làm theo, ngạc nhiên hỏi :
- Làm vậy có ý nghĩa gì?
- Lão phu sợ rằng mắt mờ không nhận ra địch ta!...
Hai bóng người lao đi như điện chớp, chẳng mấy chốc phía trước mặt lại xuất hiện một khoảng đất bằng trơ trọi không có cây cối. Tuy màn đêm mờ mờ, nhưng băng qua khoảng đất này cũng dễ bị địch phát hiện.
Giả Như Chân quay phắt đầu, vẫy tay ra hiệu cho La Như Long biết: “Nhanh”, rồi lão phóng người qua trước.
Thân hình vừa ✓út lên cao, bất ngờ từ trong rừng tùng đối diện cũng phóng ra một bóng người.
Hai bóng người xáp nhau ở trên không, Giả Như Chân vốn đã phòng bị trước, vung tay phát ngay song chưởng...
Giả Như Chân công lực siêu phàm, “Xích Diệm chưởng” của lão phát ra có uy lực mạnh phải biết.
Đối phương cũng chẳng non kém chút nào, tung song chưởng ra nghênh tiếp.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc