Kim bài sách hồn lệnh - Hồi 38

Tác giả: Trần Thanh Vân


Họ chính là bảy vị Chưởng môn kể cả Thiềm Nguyên chân nhân.
Thấy Giả Như Chân đang đứng ở cửa, Thiềm Nguyện chân nhân liền bước tới nói :
- Chưởng môn các phái dâng sử sách lên, phó tòa ở...
Giả Như chân liền đáp :
- Phó tổng đàn chủ truyền dụ, xin chư vị để sừ sách lại Phó tổng đàn chủ xem xong sẽ hoàn lại :
- Vâng vâng...
Những ma đầu này bình nhật quen ngang tàng tác oai tác quái, nhưng khi nghe Giả Như Chân nói vậy liền răm rắp cầm hai tay đưa bộ sử sách ra.
Riêng lão Đầu Đà lại ôm khư khư bộ sách trong tay trì nghi nói :
- Sử sách là vật bảo truyền phái nên luôn để nó ở bên mình, bỏ nó ở đây, ngày mai...
Ý lão ta nói rằng: “Các ngươi lại quá tin vị Phó tổng đàn chủ này vậy sao?”
Giả Như Chân đang định mở lời trách mắng, nhưng Thiềm Nguyên chân nhân đã lườm mắt, nói :
- Đại sư quá lo nghĩ, hôm nay với ngày mai là mấy, thật ngốc!
Miệng thì nói tay lại giật lấy bộ sừ sách đưa cho Giả Như Chân.
Giả Như Chân ngầm thở ra một cái, lão muốn cầm cự giữ chân họ lại để Diệu Thủ nơng tử có cơ hội trốn thoát, hai tay bưng chồng sách bèn nói :
- Làm phiền chư vị đợi một lát, tiểu lão vào hỏi xem phó tòa có gì trao đổi nữa không?
Rồi một mình đi vào bên trong.
La Như Long đợi ở góc phòng, nhận lấy chồng sách, vội bước nhẹ ra sau song cửa đưa cho Diệu Thủ nương tử. Cô ta gật gật đầu rồi nhún người lao đi.
Diệu Thủ nương tử khinh công thân pháp quả thực bất phàm, cô ta lướt người đi như cánh én, rời khỏi đỉnh Chung Nam, đến nỗi quỷ thần cũng không hề hay biết.
Đợi khi Diệu Thủ nương tử đã khuất hẳn, La Như Long mới quay trở lại phòng đưa tay mời :
- Chư vị đường xa đến đây ắt đã mệt, Trương mỗ muốn xem qua sử sách của các môn phái để tăng thêm kiến thức, chư vị trở về nghỉ trước, Trương mỗ xem xong sẽ phái người hoàn trả lại trong đêm nay.
Chàng còn quay sang nói với Thiềm Nguyên chân nhân :
- Thiềm Nguyên đạo huynh không nên đi đâu xa, lát nữa Trương mỗ còn nhiều điều muốn trao đổi trở về đi!
- Vâng! Vâng! Vâng!
Bảy vị Chưởng môn cùng ứng thanh quì gối xá lễ rồi lần lượt quay trở ra.
Một bước, hai bước, ba bước... đến bước thứ tư...
Đột ngột có hai bóng người xuất hiện từ cánh hữu tĩnh thất chạy nhanh lại gần.
Gặp các vị Chưởng môn, hai tên kia đứng lại hớt hải cùng cất cao giọng :
- Bẩm Chưởng môn, bất hảo! Bất hảo...
- Đại sự bất hảo!
Bảy vị Chưởng môn nghe vậy kinh hoảng thất sắc, Giả Như Chân chỏ nhẹ cùi tay vào hông La Như Long, ý đề tỉnh: “Ngươi thận trọng, sợ rằng biến cố bất trắc phát sinh đấy?”
Hai tên thuộc hạ nhìn những vị Chưởng môn cũng Phó tổng đàn chủ đều đứng ở đây cả, bất giác đôi mắt trợn ngược vẻ rất ngạc nhiên.
Thiềm Nguyên chân nhân bước tới trầm giọng quát :
- La hoảng như vậy ảnh hưởng đến sự minh tĩnh của Phó tổng đàn chủ, hiểu chưa?
Hai tên thuộc hạ ấm ớ không nói thành tiếng.
Thiềm Nguyên chân nhân chẳng biết nổi giận hay nghi ngờ, liền hỏi :
- Chuyện gì?
Tên thuộc hạ niên kỷ lớn hơn cố trấn định tinh thần bước lên đáp :
- Bẩm Chưởng môn, Nga Mi Hoa Hoa đại sư đã đến.
- Vâng, Nga Mi Chưởng môn đã đến Chung Nam.
Tên trẻ tuổi phụ thêm một câu.
Nghe Hoa Hoa hòa thượng đến rồi, Giả Như Chân và La Như Long ném ánh mắt nhìn nhau chuẩn bị tinh thần để ứng phó.
Thiềm Nguyên chân nhân thở phào một cái nói :
- Hoa Hoa đại sư giá đến có gì phải đại kinh tiểu quái? Ra hồi bẩm nói rằng Phó tổng đàn chủ đang cần gặp lão ta, bảo lão ta cùng đem theo sử sách của Nga Mi vào.
La Như Long muốn mở lời ngăn cản, gã thuộc hạ trẻ tuổi lại lắc đầu nói :
- Lão ta bảo đệ tử vào bẩm Chưởng môn, mời Chưởng môn ra ngoài sơn môn cho bằng được!
- Vâng vâng! Mời Chưởng môn ra ngay.
Gã lớn tuổi cửng nói hùa theo.
Thiềm Nguyên chân nhân ngạc nhiên hỏi :
- Lão ta không nói chuyện gì hả?
- Lão nói xin Chưởng môn lập tức chuẩn bị nghinh tiếp xa giá.
- Tiếp xa giá hả? Xa giá ai?
Thiềm Nguyên chân nhân trợn mắt hỏi.
- Lão ta nói nghinh tiếp xa giá Phó tổng đàn chủ?
- Vị Phó tổng đàn chú nào?
- Trương phó tổng đàn chủ!
- Quỉ quái!
Thiềm Nguyên chân nhân vung mạnh tay áo, quay lại nhìn La Như Long, đoạn trầm giọng quát :
- Nói bậy! Bọn ngươi có nghe nhầm không? Thấy có xa giá đến không?
- Có.
- Ở đâu?
- Cách sơn môn không xa.
Thiềm Nguyên chân nhân phát hoảng luống cuống, nhìn sang đồng bọn thấy mặt mày ai cũng biến sắc.
Lão ta hỏi La Như Long với giọng nghi ngờ :
- Phó tòa, vậy là sao? Bần đạo hiểu không ra?
Một giọng nói truyền vào tai La Như Long: “Xua cổ tụi nó đi gấp để chúng ta thoát nhanh, nếu không sẽ nguy hiểm đấy!”
La Như Long nghe vậy bèn bước tới mỉm cười nói :
- Hẳn là hai vị nghe nhầm, theo Trương mỗ nghĩ, khả năng là Tổng đàn chủ đến?
Gã trẻ tuổi chỏ miệng lên tiếng :
- Đệ tử không nghe nhầm, không những Hoa Hoa đại sư chính ngôn chuyển cáo, mà truyền dụ của “Hương xa” cũng nói Trương phó tổng đàn chủ đến.
- Nói bậy, cút đi!
Thiềm Nguyên chân nhân dậm chân quát.
La Như Long vẫn giữ nét mặt điềm nhiên, vỗ chiếc quạt trên vai gã ta, bảo :
- Đạo huynh cho người gióng chuông nhanh ra cung nghinh mới được.
Thiềm Nguyên chân nhân loạn tay quýnh chân, nghe vậy liền đáp :
- Vâng, vâng!
Rồi vội vã chạy đi, quên mất cả lễ tiết nên có.
Những người còn lại đang chần chừ, La Như Long cất giọng hỏi :
- Chư vị đại hiệp còn đợi gì, xin đi đi!
Cả bọn nghe vậy ném ánh mắt cho nhau, cùng ứng thanh rồi kéo nhau chạy đi.
Không ngờ trong bọn họ có một người đứng lại.
Đó chính là lão Đầu Đà.
Lão ta vốn đã nghi ngờ La Như Long từ trước, lúc này nghe truyền báo lão càng nghi ngờ hơn. Dừng chân lại, cặp ma nhãn lồi như hai hạt mít liến láu nhìn trên người La Như Long, đảo lượt không ngừng.
Bọn La Như Long trong lòng đã phát run nhưng chàng cố trấn định tinh thần, hé môi cười hỏi :
- Đại sư có gì muốn nói hử?
Lão Đầu Đà ngập ngừng trả lời :
- Tôi muốn nói là... Phó tổng đàn chủ không đi... h...ả?
Lúc này, tiếng chuông đầu tiên ngân vang giữa không gian!
La Như Long hoảng kinh như đang đứng trên lò lửa, nhưng vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, nói :
- Xin đại sư đi trước Trương mỗ theo sau kịp ngay!
Lão Đầu Đà vẫn không hết nỗi hiềm nghi, chỉ vào trong mật thất, nói giọng dè dặt :
- Mấy bộ sử sách đó không để ở trong này được?
- Vì sao?
La Như Long đã nổi giận.
- Tôi có phần không yên tâm, xem ra...
Lão ta bỏ lững câu không nói tiếp, hai luồng ma quang cứ dán chặt trên mặt La Như Long.
Tiếng chuông thứ hai... rồi tiếp tiếng chuông thứ ba vang lên.
Trên đỉnh tĩnh thất có tiếng tà áo thoảng phất trong gió.
Giả Như Chân thấy tình thế quá cấp bách liền quay sang hỏi khéo lão Đầu Đà :
- Đại sư lão không yên tâm, dám chắc muốn lấy lại bộ sử sách của phái Vệ Sơn, đúng không?
- Bần tăng có ý vậy, vì...
- Được, được, được!
Giả Như Chân liền quay người chạy vào trong tĩnh thất.
La Như Long thấy vậy thàm nghĩ: “Giả lão tiền bối dự định đưa lại cho bọn nó sao? Mấy bộ sách đó không phải đã giao cho Diệu Thủ nương tử rồi mà?”
Tiếng chuông thứ năm vang lên... rồi tiếng chuông thứ sáu nối tiếp ngân vang...
Tiếng tay áo phất trên không trung mỗi lúc một khẩn cấp.
Giả Như Chân hành động rất nhanh, từ trong tĩnh thất ló đầu ra trên tay lão đã có một gói nhỏ màu vàng.
Chàng để ý đến La Như Long, Giả Như Chân bước tới cạnh lão Đầu Đà, mỉm cười nói :
- Những bộ sử sách này xem ra Phó tổng đàn chủ không xem kịp, xin đại sư chuyển giao cho chư vị Chưởng môn!
Vừa nói, lão cầm hai tay đưa ra.
Cho đến bây giờ lão Đầu Đà vẫn không biết chàng thiếu niên đứng trước mặt có phải thật sự là Phó tổng đàn chủ? Hay chính là La Như Long đã làm cho lão ta một phen khi*p vía ở Biện gia bảo?
Trong đầu lão nảy sinh một ý nghĩ: “Ngươi nếu là Phó tổng đàn chủ giả, tất sẽ không hoàn lại bộ sử sách cho ta. Khinh công thân pháp của tên La Như Long phi phàm, ta phải đề phòng hắn mới được. Chỉ cần phát giác tình huống khác lạ, ta vừa chạy vừa la, cao thủ Chung Nam này dày đặc như mây, hắn thoát đằng trời!”
Từ suy nghĩ đó lão Đầu Đà cứ chằm chằm nhìn chàng với ánh mắt đề phòng cảnh giác, không để ý đến Giả Như Chân đang bước đến cạnh bên. Đánh mắt nhìn sang, lão Đầu Đà bất giác giật mình thầm nghĩ: “Họ thật sự hoàn lại bộ sử sách cho ta, như vậy vị này đúng là Phó tổng đàn chủ. Ta đa nghi như vậy không quá thất lễ hay sao? Thật đáng ૮ɦếƭ!”
Thoáng nghĩ xong, lão vội quay sang cung kính cất giọng :
- Vâng, vâng! Thuộc hạ tuân lệnh, thuộc hạ tuân lệnh!
Không đợi lão ta đưa tay nhận lấy, cũng không đợi lão ta nói xong,Giả Như Chân xuất chỉ cực nhanh, lão ta rơi bịch xuống đất ૮ɦếƭ.
Tiếng chuông thứ tám ngân lên.
Giả Như Chân liền vẫy tay bảo La Như Long :
- Tiều tứ theo ta.
Hai bóng người vụt bay đi như điện xẹt lưng trời.
Thuật khinh công “Hỏa Thượng Lăng Ba” quả thực khó có môn võ học nào sánh nổi, qua mấy lần thăng giáng hai người đã ẩn mất trong lùm cây dày đặc phía ngoài sơn môn.
Tiếng chuông thứ chín vang xa...
Trước sơn môn cổ thành Chung Nam, một rừng người đang đứng theo hình cánh nhạn.
Đứng ở hàng đầu vẫn là mười ba cao thủ hắc đạo trong đó thiếu mất lão Đầu Đà, nhưng lại có thêm Hoa Hoa hòa thượng với chiếc đầu hói láng bóng, mặt đầy những thớ thịt chằng chéo.
Hoa Hoa hòa thượng khoa tay múa chân, miệng không biết đang nói gì?
Bọn còn lại có người nhìn Đông ngó Tây, có người lại vò đầu bứt tai. Thiềm Nguyên chân chân thì cứ dậm chân bình bịch, xem ra có vẻ tức tối lắm.
Giả Như Chân và La Như Long đang ẩn mình trên một ngọn cây cao để quan sát. Nhìn xuống đương trường, Giả Như Chân mỉm cười hỏi :
- Tiểu tử, ngươi biết họ đang nói gì không?
- Có gì không biết, họ đã phát giác ra vãn bối giả danh Phó tổng đàn chủ, giờ đang kinh hoảng với nhau.
Giả Như Chân chỉ tay về phía Tây nói :
- Ngươi xem kìa, quái xa đến rồi. Ma đầu dường như chưa biết Chung Nam có biến cố?
Quả nhiên chiếc quái xa có ngọn đèn màu trắng đang được mười hai vị bạch y thiếu nữ nâng lướt lên con đường tầng cấp bằng đá.
Trên không trung, cao thủ hộ tống quái xa thoắt hiện thoắt ẩn mỗi lúc một nhiều.
Thấy lực lượng đối phương hùng, hậu Giả Như Chân mỉm cười hỏi nhẹ :
- Tiểu tử ngươi sợ không?
- Lão tiền bối, sao lại nói vậy? Không nên thấy vậy mà tiêu mất đi ý chí...
Chàng sực nhớ lại lời dặn của Trình Phương liền chuyển giọng nhẹ nhàng :
- Lão tiền bối trước khi ma đầu chưa lộ diện chúng ta tức tốc rời khỏi đây đi?
- Không đi được!
- Vì sao không được?
Chàng hỏi tiếp giọng kinh ngạc :
- Lão sợ bị bọn cao thủ hộ tống phát hiện sao? Hay là đề phòng những tên Chưởng môn các môn phái? Theo vãn bối lúc này là cơ hội tốt rút khỏi nơi này. Nếu chậm trễ e rằng...
Giả Như Chân biết rằng chàng hiểu nhầm ý bèn ngắt lời :
- Ngươi hiểu lầm rồi, ngươi cho rằng ta muốn quyết tranh thắng bại với ma đầu Miêu Cương hả? Nhầm rồi, ta dù sao cũng lượng được sức mình chứ.
Thấy La Như Long mặt vẫn đầy vẻ nghi hoặc, lão nói tiếp :
- Có lẽ ngươi quên rồi, ta muốn sử dụng mưu kế “điệu hổ ly sơn” để cho lực lượng Thiếu Lâm rút khỏi nơi này an toàn?
La Như Long lắc đầu hỏi giọng lo lắng :
- Lão nhân gia dự định sau khi ma đầu lộ diện, lão nhân gia hiện thân để dẫn dụ họ truy đuổi theo hướng Bắc chứ gì?
- Vậy không được hay sao?
La Như Long lắc đầu phản đối :
- Không được, không được, rất nguy hiểm.
- Tiểu tứ ngươi nói lên lời nhụt chí rồi đó, lẽ nào ngươi đã quên, thuật khinh công “Hỏa Không Lăng Ba” vẫn là nhất nhì trong võ lâm đương thời?
- Không được! Không được! Lão nhân gia, mạo hiểm như vậy vãn bối không tán thành đâu!
Chiếc quái xa lướt lên khỏi tầng cấp dừng lại trước mặt đương chúng.
Mười hai vị bạch y thiếu nữ phân ra đứng hai bên. Một tiếng cười quái đản vang lên xé tan màn đêm tịch mịch.
Tiếng cười giống như sư tử hống người ta nghe phải rùng rợn.
La Như Long nghe ra giống như tiếng cười lần ở đỉnh Thiên Trụ.
Trong lòng thàm chấn động, chàng ngạc nhiên hỏi :
- Lão tiền bối, người đến đó đâu phải là Trương phó tổng đàn chủ, giọng cười rõ ràng là của nữ ma đầu mà!
- Không sai, đúng là nữ ma đầu.
La Như Long nắm chặt tay lão ta vội giục :
- Lão tiền bối đi, đi, đi! Diệu kế của lão không thực hiện được đâu. Số mạng của nhóm Thiếu Lâm để trời tự quyết định vậy?
Giả Như Chân dường như chẳng hề động dung, nói :
- Tiểu tử, ngươi đừng lo cho ta. Nếu ta không thi triển được kế đó, nhóm của Thiếu Lâm tự dù có mọc cánh cũng không thoát được Chung Nam.
La Như Long đang định nói gì, Giả Như Chân đã chỉ tay về phía đương trường bảo :
- Tiểu tử ngốc ngươi không phải muốn được nhìn rõ Trương phó tổng đàn chủ. Ngươi xem, nó đang xuống xe kìa.
Lời của lão làm chàng tập trung chú ý ngưng thần quan sát đương trường.
Từ trong quái xa bắt đầu bước xuống ba người. Nữ ma đầu cũng chuẩn bị bước xuống...
Ba người bước hẳn xuống đất, phía trước hai mỹ nữ một vận áo xanh một bận áo hồng, trước đây ở Vũ Đương chàng đã thấy qua.
Người đi phía sau chính là Trương phó tổng đàn chủ.
Vì trong đầu đang mang đầy nỗi nghi hoặc, La Như Long cố ngưng thần vận nhãn lực quan sát kỹ...
Vị Trương phó tổng đàn chủ niên kỷ độ hai mươi, tay cầm chiếc quạt bằng ngà từ từ bước tới phía trước.
Từ bộ y phục dáng dấp cho đến khí chất của Trương phó tổng đàn chủ hoàn toàn giống y hệt như La Như Long.
Ánh mắt vừa bắt gặp Trương phó tổng đàn chủ, La Như Long chừng như hồn phách thất thoát, sực nghĩ: “Có phải là ca ca La Như Vân không? Đúng là Vân ca ca! Đúng là ca ca?”
Huynh đệ tình thâm như thủ túc, La Như Long trong lòng xúc động, không kể gì hiểm nguy đang ở trước mặt kêu lên :
- Ca ca!
Rồi định bay người xuống.
Giả Như Chân thất sắc vội giữ chàng lại, nói giật giọng :
- Làm gì vậy ngươi làm gì vậy?
La Như Long bị Giả Như Chân giữ chặt, nhưng tiếng kêu của chàng đã làm kinh động đến bọn ma đầu ở đương trường.
Từng luồng ma quang xanh lè phóng nhìn đến nơi hai người ẩn mình.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc