Kim Bài Bảo Phiêu - Chương 55

Tác giả: Tề Diên Vũ

Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Vincent tật xấu khó bỏ vẫn quên gõ cửa, vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy hai người đàn ông nằm Tʀầռ tʀʊồռɢ trên giường, trên ௱ôЛƓ Lyle còn in rõ hai dấu răng bị cắn đến tụ máu. Cả người Vincent vô thức run rẩy, sau ௱ôЛƓ nháy mắt đột nhiên có một loại ảo giác ẩn ẩn đau. Nhiệt độ trong phòng nóng như lò lửa, chăn ga nhàu nát chất đống trên đất, quần áo vương vãi khắp nơi, thậm chí còn lẫn cả áo mưa chứa đầy тιин ∂ị¢н.
Mặt bác sĩ khoa ngoại Vincent xu hướng tính dục không xác định lập tức đỏ bừng lên, đứng hóa đá ở cửa.
Lyle lười biếng ngóc đầu dậy: “Tôi đã bảo trước khi vào phải gõ cửa… Thôi đi, có nói anh vẫn quên. Bữa sáng chuẩn bị xong chưa?”
“A?” Vincent ngây ngốc há mồm.
“Người tôi đẹp đến mức anh quên cả gõ cửa xông vào đây để ngắm à?”
Mặt Vincent càng đỏ thêm, sau khi bỏ lại một câu “Tôi đi chuẩn bị bữa sáng” lập tức cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài, đi đến nhà bếp rồi nhiệt độ trên mặt vẫn chưa hạ bớt được chút nào, thậm chí ngay cả nguyên nhân lúc đầu muốn tìm Lyle cũng quên sạch, đúng lúc gặp to con đi vào bếp rót nước. To con nhìn thấy vẻ mặt Vincent thì vô cùng kinh ngạc: “Sao mặt bác sĩ lại hồng thế, bị sốt à?”
Vincent nhìn to con cao hơn hai mét như bức tường thành trước mặt, trong đầu không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại hiện ra hình ảnh cái áo mưa chứa тιин ∂ị¢н ban nãy, nghĩ thầm hình thể đồng chí vệ sĩ này tàn bạo như thế, cái thứ kia chắc chắn cũng phải ngoại cỡ, nếu mua áo mưa chắc phải mua cỡ lớn nhất, mà còn không biết nửa chừng có bục ra không.
“Bác sĩ Vincent? Cậu có bị sốt không?” To con quan tâm hỏi han.
Vincent tuyệt vọng lắc đầu: “Không có.”
Không phải bị sốt, mà là phát tao.
Vincent bắt đầu thận trọng suy tính xem rốt cuộc có nên tiếp tục công việc này không. Lyle trả lương rất cao, đãi ngộ rất tốt, nhưng ông chủ này không những là gay lại còn hoang dâm vô độ. Cứ gặp cảnh tượng như hôm nay vài lần nữa, bác sĩ tội nghiệp có lỗi giác chẳng sớm thì muộn bản thân cũng sẽ biến thành gay.
***
Lyle cuối cùng vẫn không ăn được bữa sáng.
Sau khi Vincent ra ngoài, Kane tâm thái hiếm khi thả lỏng được một lần, ôm lấy Lyle vẫn còn đang tiếp tục ngủ. Trong phòng nhiệt độ rất cao, nhưng thân nhiệt Lyle lại rất thấp, làn da trơn bóng lành lạnh, ôm vào иgự¢ cảm giác thoải mái vô cùng. Ngủ đủ một đêm, thể lực của Kane về cơ bản đã khôi phục được toàn bộ, lúc tắm rửa cuối cùng cũng có cảm giác khống chế được cơ thể. Mặc dù vết thương phần mềm vẫn còn, nhưng năng lượng trong cơ thể đã dồi dào trở lại.
Lúc y tắm xong, Lyle đang ở gian ngoài đi vệ sinh. Kane kéo cửa kính, cả người ướt nhẹp đi ra, ôm lấy eo Lyle từ phía sau, đưa tay vuốt ve hai cánh ௱ôЛƓ trơn nhẵn của hắn. Lyle không chịu được lầm bầm mắng một tiếng, “Có để cho tôi đi xong không, muốn tắc thận à.”
Đương nhiên hệ quả là cuối cùng bọn họ chỉ ăn được cơm trưa.
Sau bữa trưa, Vincent tiến hành kiểm tra tổng quát cho cả Lyle và Kane. Trong người Kane vẫn còn lưu lại một lượng nhỏ thuốc nhược cơ, trong vòng một tuần cơ thể sẽ tự động đào thải hoàn toàn. Con ngươi đỏ thẫm của Lyle sau một đêm đột nhiên trở lại bình thường, số liệu kiểm tra cơ thể cũng trở về tương đương với kết quả kiểm tra năm ngoái.
“Sao lại xuất hiện hiện tượng này?”
“Bệnh trạng trong cơ thể cậu thật sự rất kỳ lạ, không thể dự đoán, thậm chí không thể giải thích được.”
“Tôi cung cấp cho anh toàn bộ thiết bị máy móc tiên tiến nhất, cho anh một tổ nghiên cứu để dùng, bây giờ kết quả trả về là thế này?”
Vincent nỗ lực giải thích: “Cơ thể của cậu biến hóa quá nhanh, trước đây trong lịch sử y học chưa từng có trường hợp nào như thế này, tôi chỉ có thể… Chờ đã, Lyle, chiều hôm qua sau khi về cậu đã làm những gì?”
“ℓàм тìин, ngủ, ăn cơm, tắm, hết rồi.”
Vincent đăm chiêu: “Tối hôm qua là lần thứ nhất cậu sinh hoạt trên giường kể từ lần kiểm tra trước phải không?”
Khóe miệng Lyle cong lên: “Sweetheart đang đứng đây, anh nghĩ tôi phải trả lời thế nào?”
Kane cúi đầu, như cười như không nhìn hắn, trong mắt ánh lên một tia nguy hiểm, giống như đang cảnh cáo, nếu Lyle dám nói không phải, y lập tức sẽ đánh gãy chân hắn.
Vincent hoàn toàn không nhận ra được bầu không khí vi diệu giữa hai người, đóng vai trò bác sĩ mẫu mực kiên quyết không tiếp thu hành vi có khả năng ảnh hưởng nghiêm trọng đến xu hướng tính dục của bản thân, nghiêm túc hỏi lại: “Vậy đáp án của cậu là gì?”
“Lần thứ nhất.”“Tính cả tự xử?” Vincent giải quyết việc chung hỏi.
Lyle lười biếng dựa vào người Kane: “Tôi không thích tự xử, ℓàм тìин có cảm giác hơn nhiều.”
Vincent lần đầu tiên gặp phải bệnh nhân trả lời vấn đề nhạy cảm mà nói đến quang minh chính đại như thế, nhất thời không biết nên khen Lyle quá phối hợp hay là mắng hắn không biết xấu hổ.
“Cảm ơn đã phối hợp. Tôi đoán các chỉ số cơ thể cậu thay đổi có liên quan đến vấn đề sinh hoạt tình dục, còn liên quan thế nào thì phải chờ nghiên cứu làm rõ.”
“Bị đè hay đè người khác đều dẫn đến thay đổi, hay là chỉ có bị đè mới làm thay đổi chỉ số cơ thể?”
Vẻ mặt nghiêm túc của Vincent nứt ra, khó khăn nói: “Có lẽ… cả hai đều có thể.”
“Bác sĩ bây giờ đều ba phải thế này à? Có thể chính là có thể, không thể chính là không thể, có lẽ cái quái gì… Au, Sweetheart, anh kéo tôi làm gì, tôi đã nói xong đâu!”
Lyle bị Kane cắp ngang người tha đi, về đến phòng đóng cửa lại, y mới thả người xuống, “Em tin lời giải thích của Vincent sao?”
Lyle vui vẻ: “Đương nhiên không tin. Loại giải thích vô nghĩa như vậy trừ bác sĩ Vincent ngây thơ ra không ai tin đâu.”
“Vậy mà em còn lắm lời như thế.”
“Anh không cảm thấy chơi với Vincent rất vui sao? Rõ ràng là xấu hổ đến hai tai đều đỏ au còn cố giả vờ đứng đắn. Anh ta sớm muộn gì cũng lên giường với to con thôi, chắc chắn đấy.”
Kane đau đầu vô cùng: “Vincent làm sao lại lên giường với to con, Lyle, em đừng có ghép bậy nữa.”
Lyle chém đinh chặt sắt: “Thật mà, Vincent còn trộm ҨЦầЛ ŁóŤ của to con nữa, chắc chắn là trộm về để quay tay!”
Lần này ngay cả Kane cũng cảm thấy kinh ngạc: “Không có khả năng. Bác sĩ rất đứng đắn, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ làm ra hành động như đi trộm ҨЦầЛ ŁóŤ của đàn ông đâu.”
“Liv nói cô ấy tận mắt nhìn thấy.”
Kane sửng sốt một lúc lâu mới bất lực lắc đầu: “Nhìn người không thể nhìn bề ngoài.”
***
Đầu giờ chiều, mặc dù trời đang là mùa lạnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi dường như có thể xua tan toàn bộ hàn khí, đem nhiệt độ nóng ấm xuyên thấu qua da từ từ ngấm vào tim. Lyle híp mắt nằm trên ghế dài tắm nắng, phơi đến cả người đều mềm nhũn. Hắn vốn muốn kéo Kane ra nằm cùng, nhưng lại bị y kiên quyết từ chối.
Nằm được một lúc, Kane đi tới gọi hắn: “Trợ lý của em đến rồi, đang chờ ở phòng sách.”
Lyle từ sau khi đưa Kane trở về không nhắc qua nữa chữ công sự, không xem tin tức trên Chính trị Omar, hoàn toàn bàng quan với tất cả mọi việc.
“Mất hứng.”
“Nhìn vẻ mặt Ilves trông không tốt lắm đâu, em chuẩn bị tâm lý đi.”
“Sweetheart, tôi là sếp hay anh ta là sếp? Bây giờ còn bắt tôi phải nhìn sắc mặt trợ lý để làm việc?”
“Người làm sếp như em có thể thảnh thơi ngồi đây phơi nắng là vì trợ lý như cậu ta phải è cổ ra làm. Tôi nghe nói cậu ta phải làm việc hơn 100 tiếng một tuần, đối xử với người ta tốt một chút, không đến lúc Ilves bỏ việc thì người thiệt chỉ có em thôi.”
Lyle đứng lên, chậm rãi xoay người, lười biếng đi về phía Kane, vừa đi vừa ngáp, “Sweetheart, anh cứ nói giúp người khác như thế, tôi ghen đấy.”
Kane thuận tay vỗ một cái lên ௱ôЛƓ hắn: “Câm miệng, còn không phải tại em sao.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc