Không Xứng - Chương 67

Tác giả: Tội Gia Tội

Khi Trầm Khánh Khánh rời đi, cô lặng lẽ đứng trước di ảnh cùng hũ tro của mẹ, ánh mắt đạm mạc, sau đó ra khỏi căn phòng cũ.
Người trong bệnh viện đã hỗn loạn một hồi, không thấy Trầm Khánh Khánh, sao có thể không thấy cô ấy chứ? Ted sốt ruột, trán đổ mồ hôi, tội anh đáng ૮ɦếƭ vạn lần, nếu Trầm Khánh Khánh không may gặp chuyện gì, anh chắc chắn ૮ɦếƭ theo.
Quý Hàm trầm tĩnh nhìn cậu ta đứng ngồi không yên, đành nói: “Cô ấy sẽ không làm chuyện gì điên rồ.”
Ted bỏ kính xuống, nhíu mày: “Sao anh biết?”
“Vì cô ấy là Trầm Khánh Khánh.”
Trầm Khánh Khánh không ngốc, cô ấy có đầu óc.
Lúc này, giọng nói vui mừng của Ada vang tới: “Khánh Khánh… chị Khánh Khánh đã về!”
Trầm Khánh Khánh thuận tay *** khoác của Thuyền Trưởng, đi thẳng tới, sắc mặt tiều tụy, nhưng vô cùng bình tĩnh.
“Khánh Khánh?” Ted thử gọi cô một tiếng.
Trầm Khánh Khánh không dừng bước, đi đến phòng theo dõi đặc biệt: “Tình trạng của Mạt Ly thế nào rồi?”
Ted sửng sốt, đi theo sau cô: “Tạm thời thì ổn định.”
Trầm Khánh Khánh đẩy cửa đi vào, Quân Quân đang ở bên trong, quay lại nhìn thấy cô, đôi mắt lập tức đỏ lên, chạy tới ôm cô: “Cậu muốn dọa người sao? Tự dưng lại chơi trò mất tích.”
Trầm Khánh Khánh quay lại ôm cô, không nói gì.
“Mình giúp cậu trông Trữ Mạt Ly, anh ấy đến giờ vẫn ổn.”
“Cảm ơn. Cậu đi diễn về cũng chưa được nghỉ ngơi, về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc đi.”
“Mình ở lại với cậu.”
“Có nhiều người bên mình như vậy, mình không sao đâu. Mình bây giờ, rất dũng cảm.”
Quân Quân đi rồi, Ted tiến vào, hai người đứng cạnh nhau, im lặng nhìn Trữ Mạt Ly.
“Anh biết em khó có thể chấp nhận được nhiều chuyện như vậy, trong hoàn cảnh như bây giờ, anh thật sự không biết nên nói điều gì…” Ted gấp gáp đến mức nói năng hơi lộn xộn.
Trầm Khánh Khánh hờ hững nói: “Anh thấy em giống như người không thể chấp nhận được sao?”
Ted quay lại nhìn cô, thấy cô thật sự bình tĩnh, ít nhất cô không mất khống chế giữ anh không buông, chất vấn lời nói dối của họ. Ted cho rằng, với tính cách của Trầm Khánh Khánh thì chắc chắn sẽ nổi giận, cô không thể chấp nhận sự thật này. Dù đối phương có như thế nào đi nữa, bất cứ ai bị giấu diếm gần 10 năm, cũng không thể chịu nổi. Thử đặt mình trong hoàn cảnh ấy, mọi người xung quanh đều là người quen trong “quá khứ”, biết tất cả về mình, lại im lặng sắm vai người xa lạ, làm quen thêm lần nữa, mà bản thân luôn không biết chút gì, tới bây giờ vẫn không hiểu những cảm xúc khác lạ bất chợt lóe lên trong mắt họ. Sau khi lớp ngụy trang bong ra từng mảng, cũng là lúc mọi chuyện sáng tỏ, rốt cuộc thì dễ chịu hay là hận, hay chỉ có đau lòng?
Nhưng Trầm Khánh Khánh nghĩ rằng, nếu hai ngày trước cô biết chuyện này, cô chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, có thể không chấp nhận được tình yêu như vậy, chiến tranh lạnh giữa bọn họ sẽ căng thẳng hơn. Nhưng, bây giờ thì cô muốn giận cũng không được. Người ấy còn đang nằm trên giường, tính mạng có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào, chỉ cần nghĩ tới sẽ không thể nhìn thấy Trữ Mạt Ly, cuộc đời cô không còn bóng dáng anh, cô không thể không sợ hãi. Vậy nên, khi biết chuyện này, phần ký ức trong quá khứ mà cô lựa chọn quên đi, thật sự không đáng nhắc tới.
Đúng vậy, nếu anh có thể tỉnh lại, cô có thể không để ý bất cứ chuyện gì, cô chỉ cần anh bình an tỉnh lại.
“Mạt Ly thật sự yêu em, anh đứng giữa hai người nhiều năm như vậy cũng rất khó xử, nhưng, anh cũng đồng ý với việc làm của anh ấy, chí ít có thể giúp em vui vẻ.”
“Thật ra tháng trước anh ấy đã quyết định nói một phần sự thật cho em biết, anh ấy lo lắng sức khỏe của em, vì sợ em lại chịu tổn thương như ngày trước nên mới không muốn giữ đứa bé, cơ thể của em không thích hợp sinh con. Nhưng sau đó anh ấy đã thông suốt, nếu giấu em mà khiến em khó chịu như vậy, thì thà giải thích với em, nhưng không ngờ em không muốn gặp anh ấy, lại không ngờ anh ấy chưa kịp nói liền…”
“Khánh Khánh, em cũng đừng trách anh ấy chuyện về An Thiến. Anh ấy yêu cầu em giữ bí mật về hợp đồng vốn không phải vì thân phận mình hay vì tài sản nhà họ Trữ, anh ấy chỉ không muốn em biết mẹ em gạt em, em chắc chắn sẽ bị tổn thương. Anh ấy bảo vệ em, dù tìm thấy An Thiến cũng không báo với ông Trữ, còn che dấu thân thế của An Thiến, không để ông Trữ phát hiện. Nhưng như vậy sẽ thiệt thòi cho An Thiến, vậy nên đôi khi phải giúp cô ta một chút, bù đắp phần nào.”
“Liễu Liễu… Em cũng không nhớ nó. Đứa bé ấy cũng là ngày đó vừa ý em, con bé là cô nhi được Mạt Ly giúp đỡ, em tình cờ nhìn thấy tấm ảnh chụp con bé, cười nói nó rất giống anh ấy, em muốn con em sau này cũng xinh đẹp như vậy. Chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng sau khi em gặp chuyện không may, Mạt Ly liền rời khỏi làng giải trí, lặng lẽ nhận nuôi Liễu Liễu, yêu thương con bé. Khi đó em ở bên Quý Hàm, đứa bé ấy là nơi gửi gắm ý chí duy nhất của Trữ Mạt Ly.”
“Khánh Khánh… Anh thật sự… chưa thấy có người đàn ông nào có thể yêu một cô gái đến như vậy…”
Ted nói đến lời cuối rồi không kìm nén được nghẹn ngào thành tiếng, anh biết điều này thật mất mặt, nhưng không còn cách nào nữa, đặt trong lòng nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã được tỏ bày, Mạt Ly không nói gì, thì anh sẽ nói thay, Mạt Ly đau khổ cũng không khóc, vậy thì anh sẽ khóc thay.
Từ đầu đến cuối Trầm Khánh Khánh không nói một lời, sắc mặt cô trắng bệch, đứng im không nhúc nhích, như một bức tượng.
Rất lâu sau đó, Ted đã lau khô nước mắt, Trầm Khánh Khánh bỗng khẽ nói: “Cuối cùng thì em cũng đã hiểu câu nói ngày trước anh nói với em.”
Ted sửng sốt: “Cái gì?”
“Anh nói, sao em biết trong thế giới này không có ai lặng lẽ trả giá tất cả vì em, chỉ đơn giản mong em hạnh phúc?”
Trầm Khánh Khánh bỗng mỉm cười, đôi mắt mờ sương, khó nén vẻ đau đớn.
Cô nên cảm thấy vui vẻ, không phải sao, cô từng ghen tị chuyện trong lòng anh luôn có bóng hình vợ cũ, vì thế đêm ngày rối bời bất an, còn bị An Thiến đâm một đao, thật ra cô để tâm đến lời cô ta, nhưng như Trữ Mạt Ly đã nói, cho tới bây giờ cô cũng phải thế thân, cô là Trầm Khánh Khánh độc nhất vô nhị.
Đối mặt với tình yêu sâu đậm này, ngoại trừ việc đặt mình vào vị trí của anh, lấy yêu đổi yêu, thật sự không thể hồi báo.
Bỗng nhiên, máy theo dõi bên cạnh Trữ Mạt Ly vang lên âm thanh chói tai, trên màn hình phút chốc xuất hiện những đường cong rối loạn, vài bác sĩ y tá nhanh chân chạy tới. Máu toàn thân Trầm Khánh Khánh dồn hết lên não, mắt nhìn đám bác sĩ đang vây quanh Trữ Mạt Ly cấp cứu cho anh.
“Sao có thể như vậy, rốt cuộc là làm sao vậy?”
Trầm Khánh Khánh gần như dán cả người lên tấm kính, hoảng sợ nhìn cảnh tượng đang giành giật từng giây từng phút bên trong, chỉ thấy hai chân như nhũn ra, dường như cả người đều rơi rụng.
Quý Hàm đã tới, nhìn khuôn mặt sợ hãi của Trầm Khánh Khánh, đi tới dìu cô dậy: “Anh ấy vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, xuất hiện bất ổn là chuyện bình thường, đừng lo lắng quá, bác sĩ sẽ nghĩ cách.”
Có lẽ sự bình tĩnh của Quý Hàm đã cho Trầm Khánh Khánh sức mạnh, cô thở sâu, dần bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, Ada đi vào, khuôn mặt lo lắng: “Chị Khánh Khánh”.
Ánh mắt Trầm Khánh Khánh chưa từng rời khỏi Trữ Mạt Ly, trái tim đặt cả ở đó, nên không nghe thấy Ada nói.
Ada đành nói to hơn: “Chị Khánh Khánh, dì giúp việc đưa Liễu Liễu đến.”
Trầm Khánh Khánh ngạc nhiên, bỗng quay đầu lại: “Em nói gì?”
“Sáng sớm Liễu Liễu đã ầm ĩ muốn tìm ba, không chịu đến trường.”
Ted hoảng hốt: “Bà ấy điên rồi sao, đã bảo không được nói cho con bé rồi, bảo bà ấy giữ Liễu Liễu lại!”
Ada rất bất đắc dĩ: “Liễu Liễu khóc dữ lắm, không ngăn được.”
Đầu Trầm Khánh Khánh nhất thời như muốn nứt ra, tình trạng Trữ Mạt Ly bên này đang nguy kịch, Liễu Liễu bên kia lại đến, cô nhìn mọi người đang cấp cứu cho Trữ Mạt Ly, trái tim như bị dao cắt, vô cùng giãy dụa, một lát sau, cắn chặt răng, nói: “Con bé đâu?”
“Bé ở ngay bên ngoài.”
Trầm Khánh Khánh bước nhanh ra ngoài, quả nhiên, dì giúp việc đã mang Liễu Liễu đứng bên hành lang, Liễu Liễu khóc đến sưng cả mắt, thân thể nhỏ bé không ngừng nức nở.
Rốt cuộc sao lại thế này?
Dì giúp việc thấy Trầm Khánh Khánh, lập tức lo lắng nói: “Cô Trầm, tôi thật sự không còn cách nào, sáng nay có người gọi điện thoại đến nhà, tôi ở phòng bếp làm bữa sáng nên không nghe được, bảo Liễu Liễu nhận điện thoại, ai ngờ là phóng viên gọi tới, vừa mở miệng đã hỏi chuyện ngài Trữ nhập viện. Sau đó tôi nói thế nào cũng không được, Liễu Liễu nằng nặc đòi đến gặp ba.”
Trầm Khánh Khánh phất phất tay đầy phiền toái: “Tôi biết rồi.”
“Dì Khánh Khánh!” Liễu Liễu bỗng vùng khỏi tay người giúp việc nhào về phía Trầm Khánh Khánh, đôi mắt hồng hồng ngước nhìn cô, “Ba ba đâu, ba ba ở đâu?”
Trầm Khánh Khánh gượng cười, cô ngồi xuống đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Liễu Liễu, dịu dàng nói: “Liễu Liễu đừng sợ, ba ba ở đây, ba con đang bị thương.”
“Con muốn gặp ba ba.”
Trữ Mạt Ly đang cấp cứu bên trong, cô không giúp được chuyện gì, như một phạm nhân chờ tuyên án, khi chỉ có một mình, cô có thể yếu ớt, sợ hãi. Nhưng ở trước mặt trẻ con, cô là người lớn, cũng là chỗ dựa duy nhất của đứa bé này, cảm xúc của cô sẽ ảnh hưởng tới bé, vậy nên dù có rất nhiều khó khăn, bọn họ vẫn muốn giấu đi nỗi lo sợ của mình.
“Liễu Liễu, ngoan, bây giờ ba ba đang mệt, nên ngủ rồi, chúng ta không nên đi quấy rầy ba, phải không?”
Liễu Liễu lắc đầu như trống bỏi: “Dì Khánh Khánh, bọn họ nói ba ba bị xe tông, ba ba sẽ ૮ɦếƭ phải không?”
“Ai nói vậy, nói bậy!” Trầm Khánh Khánh hù dọa, “Ba con chắc chắn sẽ không có chuyện gì, ba yêu con như vậy, sao có thể rời xa con được.”
Liễu Liễu nghẹn ngào thở gấp: “Dì Khánh Khánh, con sợ lắm.”
“Đừng sợ, đừng sợ.” Trầm Khánh Khánh ôm bé vào lòng, ôm thật chặt, vỗ vỗ lên tấm lưng nhỏ bé yếu ớt, hít sâu một hơi, kìm nén sự run rẩy của bản thân, nói, “Có dì đây, dì ở đây rồi, dì sẽ luôn bên con.”
Quá tang ba bận, đôi mắt Trầm Khánh Khánh lại đỏ lên, vừa hồng vừa đỏ.
Mọi người bên cạnh thấy đều không khỏi xót xa, Ted không đành lòng nhìn nữa, Quý Hàm đứng cách đó không xa, nhìn Trầm Khánh Khánh ôm Liễu Liễu, mắt hơi buông xuống.
Chỉ chốc lát, chủ nhiệm Diệp phẫu thuật cho Trữ Mạt Ly đi ra khỏi phòng theo dõi, Trầm Khánh Khánh giao Liễu Liễu cho dì giúp việc, mặc dù cô rất muốn chạy thẳng vào trong, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đến bên cạnh bác sĩ. Chủ nhiệm Diệp không nói nhiều lời, chỉ nói lần này an toàn. Trầm Khánh Khánh thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười gượng gạo.
Nhưng, không đợi cô kịp lấy lại tinh thần, đầu hành lang bên kia bỗng xôn xao. Trầm Khánh Khánh vừa nghe tiếng, lập tức quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt.
Có mấy người đang bước nhanh về đây, đi đằng trước là một người đàn ông mặc áo bành tô màu lúa mạch, thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, phong thái hiên ngang, khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo, sau ông ta là vài người áo đen, ngay cả viện trưởng, phó viện trưởng cũng theo sau. Mà Trầm Khánh Khánh lại nhận ra hai người đi bên cạnh ông ta, một người chau mày, khuôn mặt nghiêm túc, một người nắm chặt khăn tay không ngừng lau nước mắt.
Niếp Bạch, Trữ phu nhân, còn có An Thiến đi bên cạnh.
Như vậy, không cần nói cũng biết thân phận của người đàn ông kia.
Trầm Khánh Khánh bất giác đứng thẳng, lạnh lùng nhìn ông ta đi tới bên này. Nhất thời, bên ngoài hành lang, trừ tiếng bước chân thì không còn âm thanh nào khác.
Nhưng, đang lúc Trầm Khánh Khánh chuẩn bị mười vạn phần sức mạnh đón địch, người đàn ông kia bước qua không chớp mắt, đi thẳng vào phòng theo dõi, cô giống như người vô hình, hoàn toàn bị gạt qua, không, ngay cả Liễu Liễu ông ta cũng chưa nhìn một cái, Liễu Liễu nhìn thấy ông ta thì sợ hãi trốn sau người giúp việc. Ngược lại An Thiến lặng lẽ nhìn cô một cái, rồi lại lập tức quay đi.
Ted đến bên cạnh cô, nghiến răng nói: “Khánh Khánh, người kia chính là Trữ Phong.” Nói xong lại lo lắng nhìn Trầm Khánh Khánh, “Chuyện này chỉ sợ phiền phức lớn rồi.”
“Hừ.” Trầm Khánh Khánh cười lạnh, “Thoạt nhìn chỉ là cầm thú không hơn.”
Trầm Khánh Khánh khuyên nhủ Liễu Liễu về nhà, bản thân ở lại chờ ác chiến phía sau. Trữ Phong vẫn ở bên trong, mấy người áo đen đứng canh ở cửa, không cho ai lại gần. Trầm Khánh Khánh bị ngăn ngoài cửa, cô cũng không kích động xông vào, mà chỉ ngồi ở băng ghế bên ngoài.
Thuyền Trưởng vội vàng chạy tới nói: “Phóng viên bên ngoài vây quanh tầng tầng lớp lớp, làm sao bây giờ?”
“Một đám ruồi bọ, đuổi mãi không đi.” Ted lạnh lùng, “Anh đi đối phó.”
“Khoan đã.” Trầm Khánh Khánh gọi Ted lại, “Em đi.”
Trầm Khánh Khánh còn chưa đứng lên, Trữ Phong đột nhiên đi tới, sau đó vẫn là cái vẻ độc tôn kia, lập tức đi vào thang máy. Trầm Khánh Khánh không cần suy nghĩ liền đuổi theo, nhưng bị mấy người áo đen ngăn lại, Trữ Phong cùng Trữ phu nhân và An Thiến đi vào thang máy, tầm mắt ông ta lướt qua khuôn mặt Trầm Khánh Khánh, không cảm xúc, sau đó, cửa thang máy đóng lại.
Trầm Khánh Khánh có dự cảm không lành, lập tức quay lưng chạy về cửa thoát hiểm.
“Khánh Khánh, có chuyện gì?” Ted chạy theo sau cô.
Trầm Khánh Khánh vừa ôm bụng vừa chạy: “Hình như Trữ Phong đi gặp phóng viên.”
Phòng bệnh ở tầng 11, khi Trầm Khánh Khánh chạy xuống tầng 1 thì đã mồ hôi nhễ nhại, rất khó thở. Cô không kịp dừng lại, chạy đến cửa lớn bệnh viện, nơi đó đã bị người ta vây chặt như nêm cối, vô số camera, camera, micro, khi cô đuổi tới thì vừa nghe thấy Trữ Phong nói: “… Vụ tai nạn lần này của Mạt Ly, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm. Xin mọi người yên tâm, tình hình bây giờ của Mạt Ly vẫn ổn định, chờ nó tỉnh lại sẽ tiến hành đính hôn. Tình hình của Mạt Ly, sau này đều do người nhà họ Trữ phát ngôn, vậy nên, xin mọi người đừng tin lời người ngoài bịa đặt.”
Trầm Khánh Khánh biết rõ không nên ra mặt trong tình huống này, cô sẽ trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích, nếu làm không tốt còn có thể trở thành vật hi sinh. Nhưng, trơ mắt nhìn đối phương đè lên đầu mình, không chỉ thế, Trầm Khánh Khánh cô 19 tuổi bị ông ta hại suýt thì một xác hai mạng, đây chính là nợ máu, cũng chính vì thế mà cô và Trữ Mạt Ly bỏ lỡ 9 năm, bây giờ ông ta chiếm công ty của Trữ Mạt Ly, một lần không đủ, còn muốn năm lần bảy lượt, trăm phương ngàn kế chia rẽ bọn họ.
Trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, nhưng đôi khi, không thể nhẫn thêm thì đừng nhẫn nữa.
Trầm Khánh Khánh chợt thấy may mắn, mọi chuyện đều do ý trời, ông trời có mắt, giúp cô biết sự thật sớm một khắc, không bị người này lợi dụng. Sau đó, trong nháy mắt, vô số ánh đèn đổi hướng về cô. Trữ Phong quay đầu lại, Trầm Khánh Khánh đối mặt không sợ hãi, bây giờ cô rất kiên định, cũng rất bình tĩnh, cô biết mình muốn nói cái gì, cũng biết hậu quả là gì. Cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, vì cô tin rằng, nếu bây giờ Trữ Mạt Ly ở bên cô, nhất định cũng sẽ ủng hộ cô.
“Trước khi Trữ Mạt Ly gặp chuyện không may, tôi đã đồng ý lời cầu hôn của anh ấy.”
“Ông Trữ lấy công ty ép chúng tôi chia tay.”
“Bây giờ tôi đã có thai, dù Trữ Mạt Ly sống hay ૮ɦếƭ, tôi cũng sẽ không rời bỏ anh ấy, cũng sẽ sinh đứa con này.”
Trầm Khánh Khánh không biết chuyện này có tính là do xúc động không, nhưng giờ phút này cô muốn cho mọi người biết, cô yêu Trữ Mạt Ly, ૮ɦếƭ cũng không rời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc