Không Xứng - Chương 19

Tác giả: Tội Gia Tội

Quý Hàm vội bay qua cầm hai tờ tạp chí, không khỏi nhăn mặt nhíu mày. Bên kia bà Quý như chỉ sợ thế giới không loạn, càng không ngừng thêm mắm thêm muối: “Anh vắng nhà có hai tháng, vợ anh cũng không thấy bóng dáng hai tháng liền. Bảo là đi quay phim, nhưng ai biết đi làm gì? Lần này lại đổi diễn viên nam khác, lại còn quay cảnh nóng nữa chứ?”
Sau khi nghe xong Trầm Khánh Khánh đột nhiên đứng lên, hất cằm, cười lạnh: “Mẹ làm ơn đừng có nói khó nghe thế được không?”
Cô cao hơn bà Quý một cái đầu, tư thế cả ✓ú lấp miệng em làm cho bà Quý bất giác phải lui bước về sau. Nhưng bà Quý nhanh chóng lấy lại tinh thần, không hề yếu thế, đốp lại một câu: “Chẳng lẽ tôi nói sai à?”
Vẻ mặt Trầm Khánh Khánh hoàn toàn lạnh đi, chỉ vào bìa một tờ báo hung hăng đâm chọc: “Con kính mẹ là bậc trưởng bối ba phần, nhưng nếu bản thân mẹ không có tự trọng, nói không biết nghĩ, được một tấc lại tiến một thước, con cũng không cần chừa mặt mũi cho mẹ. Mẹ nghe rõ chứ? Đừng lôi mấy thứ này ra để nói chuyện với con, mẹ không thấy nhàm chán, nhưng con chán quá rồi!”
“Sao cô lại nói chuyện với mẹ tôi bằng loại giọng này hả?”
Vốn Quý Hàm không muốn nói khó nghe, nhưng tạp chí viết quá mức mờ ám. Trầm Khánh Khánh còn cố tình gây sự như thế, anh mất bình tĩnh, cảm thấy thất vọng bội phần: “Tôi thật muốn hỏi cô, trước kia cô đã nói sẽ không diễn cảnh nóng, vì sao bây giờ lại bằng lòng tiếp nhận?”
Trầm Khánh Khánh vừa định mở miệng, Quý Hàm lại hừ lạnh: “Đừng nói với tôi là vì nghệ thuật.”
Những lời này của anh đao không thấy máu, lại cắt một đao trên иgự¢ Trầm Khánh Khánh. Trầm Khánh Khánh vốn muốn giải thích một chút, lời nói lại nuốt vào trong bụng, ánh mắt quật cường liều ૮ɦếƭ nhìn Quý Hàm chằm chằm. Sau đó khi thấy trong đôi mắt anh lại xuất hiện ánh mắt làm tâm hồn cô đau đớn triệt để, giống như bốn năm trước đây, chính ánh mắt này, anh ném cô xuống vũng bùn, lăng trì cô, khiến cô không thể trở mình.
Qua hồi lâu, cô dời tầm mắt, đôi con ngươi lãnh đạm, nói: “Anh căn bản không biết công việc của tôi.”
“Tôi không biết, nhưng đừng vì thế mà cô coi tôi là thằng ngốc.”
Trong lời nói Quý Hàm có ý tứ, Trầm Khánh Khánh nheo mắt: “Anh có ý gì? Nói thẳng ra!”
“Cô thông minh như vậy, sao lại không biết tôi có ý tứ gì?”
Trong nháy mắt, đầu óc Trầm Khánh Khánh trống rỗng, trở về thực tại. Cô đã giơ tay lên, chỉ cần hạ xuống là một cái tát hung hăng.
“Cô muốn làm gì?” Bà Quý hoảng hốt, chắn trước người Quý Hàm.
Trầm Khánh Khánh tạm dừng hai giây, bỗng buông tay. Cô không nén được sự giận dữ và uất ức cuồn cuộn trong tim. Cô thở gấp, ngược lại trở nên tỉnh táo, ngồi xuống sô pha, một chân khẽ nhấc lên, nói: “Không làm gì. Các người nghĩ thế nào là chuyện của các người, cho dù loại tạp chí này không viết như vậy, cũng không có ai tin tưởng.”
“Hừ.” Bà Quý nhìn Trầm Khánh Khánh bộ dáng xa cách, quay đầu lại cố ý nói với Quý Hàm: “Tiểu Hàm này, hôm nay cô gái tiễn con về tên là gì nhỉ? Mẹ thấy con người cô ấy thật đơn thuần.”
Quý Hàm ngẩn người, bất giác nhìn Trầm Khánh Khánh, nhưng cô chỉ nghiêng đầu thất thần, vì thế anh trả lời: “Tiếu An.”
“Cô gái này rất lễ phép, chính là đứa nhỏ có gia giáo. Không giống với…” Dứt lời cố ý liếc mắt nhìn Trầm Khánh Khánh: “Làm cùng bệnh viện với con hả?”
“Là thực tập sinh con hướng dẫn.”
Bà Quý cười nói: “Con bé thật chu đáo, còn mang quà cho mẹ. Tiểu Hàm, khi nào mời con bé về nhà ăn bữa cơm, để mẹ làm quen một chút!”
Môi Quý Hàm giật giật, cuối cùng vẫn chỉ trầm mặc.
Mỗi lần anh trầm mặc đều sẽ trở thành một con dao đâm vào tim Trầm Khánh Khánh, sau đó càng chôn sâu hơn, có lực sát thương hơn cả những lời đả kích, thật sự Gi*t người không thấy máu. Máu này vẫn tích tụ trong đáy lòng thành một cục máu đen. Lâu ngày, đau đớn ban đầu thay thế bằng ૮ɦếƭ lặng.
Trầm Khánh Khánh quay sang, ánh mắt lạnh như băng nhìn hai mẹ con người nọ: “Trước mặt con dâu, bà yêu cầu con bà đưa người phụ nữ khác về nhà. Mẹ chồng, tôi có nên khen bà một câu không?”
Bà Quý lập tức đánh trả: “Nếu cô còn biết mình là vợ, nên giữ mình trong sạch.”
Không hổ là mẹ con, suy nghĩ giống nhau như đúc.
Trầm Khánh Khánh vui cười hỏi lại: “Tôi không giữ mình trong sạch?”
Trong mắt bà Quý, vẻ mặt này của cô thật đáng giận. Bà trừng mắt, chỉ vào mũi Trầm Khánh Khánh, nói: “Chẳng lẽ cô nhất định phải ép tôi nói ra?”
Trầm Khánh Khánh vòng tay trước иgự¢, ung dung nói: “Tốt, vậy bà nói đi! Tôi xem bà có thể nói được cái gì.”
Trong lòng bà Quý xì một tiếng đầy khinh miệt, nói: “Cô không biết xấu hổ. Tôi còn muốn thể diện, tôi không phải loại người không biết xấu hổ mà nói ra.”
Trầm Khánh Khánh nhìn Quý Hàm: “Còn anh, anh cũng cho rằng như vậy?”
Quý Hàm buông hạ mi mắt, mấp máy môi, ánh mắt anh vẫn dừng tại tờ tạp chí trên bàn. Trầm Khánh Khánh thấy vậy, đáy lòng chùng xuống: “Xem ra tôi đã hỏi một câu ngu xuẩn. Nhưng mặc kệ anh nghĩ thế nào, tôi nhắc anh, tốt nhất đừng làm ra chuyện khiến mình hối hận.”
“Chuyện của tôi còn chưa đến lượt cô dạy bảo.” Quý Hàm đột nhiên kích động ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn tú không biết là bi hay là giận, “Cô nên tự quản chuyện mình thì hơn.”
Trầm Khánh Khánh âm u nói: “Quý Hàm, anh đừng quá phận.”
Quý Hàm lắc đầu, anh không thể giải thích vẻ mặt cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng của Trầm Khánh Khánh: “Ai là người quá phận? Đối với cô, danh dự có quan trọng chút nào không? Diễn viên, vinh quang này cô có, cô có thấy hổ thẹn không? Loại người không từ thủ đoạn như cô, có gì đáng khoe?” Anh đột nhiên đến bàn trà, nắm chặt một bức ảnh trên quyển tạp chí, chất vấn: “Vì địa vị, cô không tiếc thân dựa vào hắn? Cô nghĩ rằng tôi không biết, cô có thể có được địa vị hôm nay đều nhờ hắn sao? Nhưng vì sao hắn phải giúp cô, cô cho hắn cái gì? Tôi quả thật không ở cái giới giải trí hỗn độn ấy, nhưng ít ra tôi cũng có thể phán đoán. Vậy nên, đừng ở trước mặt tôi mà nói tôi quá phận. Tôi buồn thay cho cô! Ngày trước, khi tiến vào ngành giải trí, là ai cam đoan với tôi tuyệt đối không thay đổi? Nhưng cô nhìn lại cô bây giờ xem, cô vẫn là cô ngày ấy sao? Ngạo mạn, lạnh lùng, chua ngoa, dối trá! Ha ha, cô là cô lúc đầu? Hay từ đầu, tôi đã bị-cô-lừa?”
Anh nói với cô một hơi nhiều như vậy, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều đẩy cô vào bước đường cùng. Từng chữ thật mạnh mẽ, nện xuống mặt đất rồi bắn ngược lên không trung, một mực vang vọng, xoay bên tai Trầm Khánh Khánh, quấn lấy cô, làm cô đầu váng mắt hoa, không kịp thở.
“Anh câm ngay!”
Những lời này không phải Trầm Khánh Khánh nói, mà là người mở cửa bước vào.
Ông Quý sắc mặt xanh mét, căm giận Quý Hàm: “Anh quá làm càn, sao có thể nói ra mấy lời như vậy với Khánh Khánh? Không mau xin lỗi!”
Quý Hàm hít sâu mấy hơi, quay lại… quật cường nói: “Con không biết con nói sai chỗ nào.”
“Thằng nhóc này, mau xin lỗi!” Ông Quý thật sự giận dữ, quát.
“Quên đi.” Trầm Khánh Khánh xách cái túi, khuôn mặt trang điểm tinh xảo cũng không che được vẻ gượng gạo của cô: “Bữa cơm hôm nay con không ăn được.”
“Ai, Tiểu Khánh! Con để ta…”
Ông Quý không kịp ngăn cô lại, Trầm Khánh Khánh đã tông cửa xông ra. Quý Hàm đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm cuốn tạp chí bị vò đến biến dạng. Tim còn đập thình thịch, mất khống chế, loạn nhịp như muốn phát điên.
Trầm Khánh Khánh lái xe chạy loạn. Người đông nghịt, cô không biết mình đang đi đâu. Trên đường rõ ràng nhiều người như vậy, nhưng cô vẫn thấy thật lạnh lẽo, cảm thấy thật cô đơn, tràn ngập cảm giác bị người ta vứt bỏ. Ngày còn bé, mẹ cô bỏ mặc cô vì sự nghiệp. Sau khi lớn lên, mẹ chỉ lo than giận vận mệnh không tốt, trách trời oán đất. Cô tự mình học tập, tự mình ăn cơm, ăn cơm, học tập, sau đó lại bị người bạn thân nhất phản bội, cô nghĩ đã cô đơn thì cô đơn đi! Cả đời này cô nhất định có thể sống cô đơn mà kiêu ngạo, tự mình chiến đấu.
Quân Quân từng hỏi cô, vì sao còn không buông tha cho anh? Nếu anh đã không chịu nổi cô, đã không còn yêu cô, cuộc hôn nhân này không chỉ tra tấn anh, lại tra tấn cả cô, tội gì phải kiên trì?
Có lẽ cái cô muốn là hoài niệm, hoài niệm cảm giác ấm áp được che chở. Từ khi cô mở mắt trên giường bệnh, sâu trong hồi ức lấp đầy những ấm áp trân quý, nhưng hiện tại, cô không thể tìm được cảm giác làm tim mình đập nhanh như vậy. Ngoại trừ trên người Quý Hàm cảm nhận được vài phần, vậy nên tới ngày hôm nay, cô vẫn mong chờ nó.
Trên đời này có ai muốn trả giá vì Trầm Khánh Khánh vô điều kiện? Sẽ nhìn cô bằng ánh mắt của những người yêu nhau, sẽ hôn cô vô cùng thân thiết như người vợ, sẽ dùng nụ cười của người yêu bao dung cho tất cả những khuyết điểm của cô, trước kia, người cô nghĩ đến nhất định là Quý Hàm. Chỉ là… bây giờ ngay cả anh cũng không tin cô, mặc kệ cô nói cái gì, anh sẽ đánh một dấu chấm hỏi nghi hoặc trước tiên, chứ đừng nói tin tưởng trái tim vợ mình, tin tưởng cô ở trước mặt bạn bè, người thân: cô chỉ là cô, không che dấu buồn vui, không ngụy trang thành một Trầm Khánh Khánh hoàn mỹ, cũng sẽ không đeo mặt nạ lạnh như băng nhìn người đối diện.
Khi Trầm Khánh Khánh hồi phục tinh thần, bất tri bất giác lại đi vào Thiên Thành. Hơn nữa đã đứng trước cửa nhà Trữ Mạt Ly, cầm chìa khóa trong tay định mở cửa vào.
Trong khe cửa, Trữ Mạt Ly nhìn thấy cô, chau mày: “Sao em lại tới đây…” Anh dừng một chút, phát hiện sắc mặt cô không thoải mái lắm, không nói thêm nữa, tránh đường.
Trầm Khánh Khánh lập tức đến ngồi trước ghế sô pha, tựa như hồn phách vẫn còn ở bên ngoài, để mặc Trữ Mạt Ly như đứa ngốc, một lát sau, đột nhiên nói với anh: “Tôi khát.”
Dám kêu Trữ Mạt Ly rót nước, trên đời này trừ Trầm Khánh Khánh, vốn cũng chỉ có con gái anh.
Trữ Mạt Ly nhíu mày, có lẽ đang tự hỏi nên đi hay không. Cuối cùng anh xoay người lấy ly nước đá, đưa tới trước mặt Trầm Khánh Khánh.
“Cảm ơn.” Trầm Khánh Khánh tiếp nhận cái ly với một vẻ mặt như thật khát, uống nước.
Trữ Mạt Ly học theo giọng điệu của bồi bàn, nghiêm túc hỏi: “Tiểu thư còn muốn gì không?”
Trầm Khánh Khánh buông ly nước, rốt cuộc ý thức được bản thân vừa làm gì, xấu hổ cười cười: “Không cần.”
Trữ Mạt Ly ngồi xuống sô pha bên kia, đánh giá sắc mặt cô: “Bây giờ chẳng phải đang ở trường quay, sao lại tới chỗ tôi?”
Trầm Khánh Khánh sờ trán, khó chịu nói: “Không biết! Cái gì cũng không muốn làm, lại vô thức lái xe đến đây.”
Cô đoán Trữ Mạt Ly nhất định sẽ trêu chọc cô: đại minh tinh sao lại học cách bỏ bê công việc, em không sợ phá hỏng danh tiếng của mình?
Nhưng cô đợi một hồi, cũng không thấy câu nào, nghiêng đầu nghi hoặc, nhìn Trữ Mạt Ly gọi điện cho Ted, dặn dò anh ta xin phép cho Trầm Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh khó hiểu: “Vì sao đột nhiên lại khoan hồng độ lượng với tôi như vậy?”
Trữ Mạt Ly ít khi giải thích hành động của mình: “Nếu không có tâm trạng xuất hiện trước máy quay, tôi cũng không miễn cưỡng.”
“Cảm ơn.”
Trữ Mạt Ly thu lại ánh mắt, miễn cưỡng nói: “Tôi bị em làm cho bất ngờ đấy, đây là lần thứ hai sau khi vào cửa, em cảm ơn tôi.”
“Thật sao?” Trầm Khánh Khánh ngẩn người, “Tôi không biết.”
Đối với Trầm Khánh Khánh, Trữ Mạt Ly sẽ có vài hành động ngoài ý muốn, thế nhưng anh cũng không có hứng thú cho cô biết vì sao lại đặc biệt, bởi không cần cô nói anh liền đoán được tám phần, mà đối với người khác, anh giữ lại tất cả thái độ.
Trầm Khánh Khánh thật sự không biết vì sao cô lại đến chỗ này. Nhưng trong đầu cô điểm qua một vòng, lại phát hiện cô thật sự không tìm được ai có thể tâm sự. Quân Quân sang nước ngoài quay MV chuẩn bị cho đĩa nhạc mới, tình cảm giữa Ted và Trịnh Thị cũng đang rối rắm, đừng nói nghe cô kể khổ. Còn về Ada, Thuyền Trưởng, bọn họ còn rất trẻ, sẽ không thể hiểu được.
Liễu Liễu đi học đàn. Gian phòng lớn như vậy nhưng chỉ có hai người bọn họ, không gian yên lặng giúp cô có thể suy nghĩ, cũng cho cô hít thở.
Hồi lâu, cô mở miệng, giọng nói hơi khó khăn: “Anh… từng có cảm giác bị vứt bỏ không?”
Bên kia, đôi mắt Trữ Mạt Ly bỗng như mặt hồ bị hòn đá làm rối loạn, ánh mắt nhiều lần chìm nổi, nhất thời lóe lên tia sáng như xuyên thấu khuôn mặt Trầm Khánh Khánh, nhìn thấu tất cả. Nhưng chỉ là giây lát, con ngươi đen xinh đẹp cuối cùng lại trở nên tĩnh lặng.
Anh không muốn nghĩ tới, cũng chính vì đôi mắt trước mặt anh, bốn năm trước, cô vì một người quan trọng cầu xin anh. Bây giờ cô vẫn vì con người quan trọng ấy hỏi anh, từng có cảm giác bị vứt bỏ không?
Bất giác, Trữ Mạt Ly sờ dây chuyền trên иgự¢, đáp án rõ ràng ở trong lòng anh, nhưng anh không thể trả lời.
Vì thế, anh đành nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc