Không Thịt Không Vui - Chương 31

Tác giả: Tát Không Không

Căn phòng trở nên quá yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của một mình tôi.
Cái loại đó an tĩnh này giống như là bạn nhảy vào hồ bơi, cái cảm giác nước ngập qua иgự¢, hít thở không thông, vô hình, lại có một ma lực làm cho mình muốn phát điên.
Tôi không chịu nỗi, đi thẳng tới trong sân, ngồi ở trên thềm đá, để cằm ở hai đầu gối, chờ đợi.
Mặt trời dần xuống núi, ánh nắng chiều rực rỡ, màn đêm buông xuống, trăng treo trên ngọn cây.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà lòng của tôi cũng dần dần chìm xuống.
Vẫn chìm đến một đáy cốc không biết tên.
Mà cái đầu kia, cũng biến thành nặng nề, cho dù được hai đầu gối chống đỡ, cũng không ngăn được nó cuối thấp xuống.
Qua thật lâu, những bật thang vốn bị ánh nắng phơi cho nóng rực lên đã trỡ nên man mát ẩm ướt như được thấm nước, trong sân nhà những thứ khi buổi chiều đang rõ ràng lại trở nên mơ hồ tràn ra phản chiếu dưới ánh trăng nhiễm sự lạnh lẽo buồn tẻ, côn trùng kêu to trong bụi cỏ, nhưng là thanh âm cũng lười biếng, cô đơn.
Tôi đang nằm trong gió mang hơi lạnh, gối lên lạnh lẽo, tôi nhắm mắt lại, ngủ.
Chờ đợi là một việc mệt nhọc khác thường, mỗi một ti gió thổi cỏ lay, tôi đều sẽ cho rằng đó là điểm báo Cánh Lưu Phái đã trở về.
Đè nén sự mừng như điên chờ đợi hồi lâu, đổi lấy là cánh của vẫn đóng kín như cũ.
Tâm tình trên dưới nhấp nhô bất định, giống như là càng không ngừng chơi nhảy Bungee, sức lực đã bị tiêu hao.
Mơ thấy, đều là chút đoạn ngắn tạp nhạp.
Lý Lý Cát quay đầu, không có nhìn lại tôi một lần nào, hắn nói: “Mặc quần áo tử tế. . . . . . Lúc này rời đi thôi, vĩnh viễn không cần trở lại.”
Lý Bồi Cổ lạnh như băng, hắn nói: “Mày cho là, tao sẽ quan tâm tính mạng của một kẻ phản bội sao?”
Ánh mắt của dì Bích, mệt mỏi mà an tĩnh, dì nói: “Dì già rồi, còn lại được mấy ngày, chỉ là chú yếu yên lặng ở bên cạnh nó nhìn nó sống qua ngày thôi.”
Thậm chí còn mộng thấy cha cùng mẹ, bà ngoại cùng ông nội, mặt của bọn họ anh mắt rất mơ hồ, nhưng cả quá trình nhìn tôi đều là vẻ mặt lạnh nhạt.
Cuối cùng nhìn thấy, là Cảnh Lưu Phái, tay của hắn, chậm rãi từ lưng của tôi đi xuống, giọng nói dịu dàng, rất là dễ nghe, hắn nói: “Anh rất nhanh sẽ trở lại, rất nhanh.”
Tôi quýnh lên, tay tùy ý động, lập tức ϲởí áօ sơ mi của hắn.
Vải vóc quá trơn, tôi cầm không được, nhất thời lòng như lửa đốt, tiến lên đuổi theo, nào có thể đoán được dưới chân bị một khối đá lớn làm tôi bị trật chân té, thân thể mất đi thăng bằng, lại thẳng tắp đập xuống mặt đất.
Cả người vùng vẫy, tôi tỉnh lại.
Mà đôi tay ấm áp sạch sẽ, lau trán của ta.
Giương mắt, nhìn lại nụ cười của Cảnh Lưu Phái, như gió xuân, có ma lực thổi tan băng tuyết.
“Thật xin lỗi, anh về trễ.”
Hắn thành tâm nói xin lỗi.
Tôi kinh ngạc mà nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy, muốn chạy vào phòng ngủ.
Cảnh Lưu Phái theo sát phía sau, đi theo vào, dụ dỗ nói: “Thật xin lỗi, về trễ là anh không đúng, nhưng hôm nay thật sự là có tình huống đặc biệt. Anh mua rất nhiều món em thích ăn, tôm, cá, cua, thịt bò bít tết, mỗi một loại đều nấu một món cho em ăn có được hay không?”
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục lục đồ trong hộc tủ, tìm hồi lâu, mới nhớ tới khi mình đến nơi này trên người không có một món đồ nào.
Không có gì để lấy.
“Bất Hoan, em làm sao vậy?” Cảnh Lưu Phái cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.
“Chúng ta nên tách ra thôi.” Tôi nhìn về phía hắn nói: “Em sẽ đi.”
Nói xong xoay người, trực tiếp đi tới phía cửa.
“Bất Hoan, có phải em đang giân anh đúng không?” Cảnh Lưu Phái ngăn tôi lại.
Tôi cúi thấp đầu, càng không ngừng lắc đầu.
Cảnh Lưu Phái ngăn ở trước người của tôi, nghe hồi lâu, khi mở miệng giọng nói lại dịu dàng hơn vài phần: “Bất Hoan, có phải cùng anh ở chung một chỗ làm cho em cảm thấy phiền?”
Tôi vẫn lắc đầu.
“Vậy thì vì cái gì?” Cảnh Lưu Phái nắm tay của tôi, có chút lo lắng: “Làm sao tay lại lạnh như vậy?”
“Bởi vì em sợ.” Tôi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của hắn, từng chữ từng câu mà nói: “Em sợ Em sẽ càng lún càng sâu, em sợ em sẽ càng ngày càng lệ thuộc vào anh, mà sợ nhất là đột nhiên anh sẽ biến mất”
Từ khi Lý Bồi Cổ và Lý Lý Cát xem tôi như là kẻ thù hay chỉ là người đi đường, mà dì Bích cũng tìm được con trai ruột của mình, chỉ còn lại mình tôi, tôi chỉ có Cảnh Lưu Phái.
Chỉ có hắn, để cho tôi cảm thấy ấm áp và yêu hắn.
Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi sợ có một ngày, hắn sẽ rời xa tôi, tôi sợ đến lúc đó mình sẽ không có cách nào chịu đựng được.
Cho nên, tôi muốn rời đi trước một bước.
Thật ra thì Bất Hoan tôi đây, nhưng cũng chỉ là người con gái có lá gan hay lo sợ.
Nhưng tôi không đi được, nhất định tôi không đi được.
Cảnh Lưu Phái đem tay của tôi đặt ở trên môi hắn, hôn, môi của hắn, mềm mại ấm áp, mang theo ấm áp tự nhiên, hòa tan đôi tay lạnh lẽo của tôi.
“Anh sẽ không rời xa em, em là người con gái mà cõi đời này anh yêu nhất.”
Tôi tin tưởng lời của hắn.
Tôi không đi được, không thể tách rời người đàn ông ấm áp này, không thể rời bỏ người đàn ông luôn làm thịt cho tôi, không thể rời bỏ người đàn ông đã làm cho tôi yêu rất nhiều rất rất nhiều.
“Đói bụng không thể tức giận, anh lập tức làm thịt cho em ăn.” Ở mọi lúc mọi nơi Cảnh Lưu Phái luôn quan tâm đến cái bụng của tôi.
Nhưng tôi vòng tay ôm chắc hông của hắn, mảnh mai, ở hông không có một tí thịt dư nào, mang theo điểm hấp dẫn ý vị mà nói: “Nhưng là bây giờ, em muốn ăn anh.”
“Là hiện tại. . . . . . Bên ngoài có khách.” Cảnh Lưu Phái có chút khó xử.
Khách?
Mới vừa rồi tôi chỉ lo tâm tình của mình, không có chú ý tới có người đi theo cùng Cảnh Lưu Phái trở về.
Chẳng lẽ chính là tiểu tam trong miệng của bà lão hàng xóm?
Lại dám hấp dẫn ông xã nhà tôi ra đi không từ giả, thật sự là thấy sống quá nhàm chán rồi.
Tôi không nói hai lời, trực tiếp xách theo cục gạch hoàng kim khảm kim cương, vọt tới phòng khách, chuẩn bị thừa dịp người khách kia chưa chuẩn bị, lấy cục gạch đập mạnh vào người hắn.
Nhưng khi thấy được người ngồi trên ghế sa lon thì toàn thân cứng ngắc.
Bạch Triển Cơ.
Chính là cái tên đàn ông yêu mị.
Hắn mặc áo sơ mi màu đen, màu sắc khiêm tốn mà kín kẽ, nhưng sự hiện hữu của hắn vẫn làm cho tôi có cảm giác mãnh liệt như cũ.
Thân thể cao ráo ngồi ở trên ghế sa lon, mà chân thon lại có lực co lại, một chân này gác lên một chân khác.
Nhìn hắn ta, cặp mắt kia, là một màu đen thuần túy, quá mức đậm đặc, làm cho người ta nắm bắt được, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.
Như chứa đầy tội ác, yêu nghiệt bùn đất.
Chúng tôi nhìn nhau, hồi lâu, hắn chợt cười, những nếp nhăn nhỏ trên sóng mũi cao thẳng cũng hiện ra rõ ràng.
Cười một tiếng như vậy, giống như là vô số hoa Mạn Châu Sa Hoa nở rộ, đỏ tươi, trên nền đất đen nhánh.
Chỉ đơn thuần diêm dúa lẳng lơ và vô cùng nguy hiểm cùng tồn tại.
“Anh chính thức giới thiệu, cậu ta là người anh em vào sinh ra tử với anh, Bạch Triển Cơ.” Cảnh Lưu Phái đứng ở sau lưng tôi nói.
Nhưng là, cho dù bàn tay ấm áp của hắn đặt trên vai tôi, cũng không cách nào hóa giải cái cảm giác buồn bực mà Bạch Triển Cơ mang đến.
Cảnh Lưu Phái không có nói láo, hắn làm cả một bàn toàn là thịt.
Tôi vừa ăn vừa nghe bọn họ trò chuyện, từ trong cuộc trò chuyện đó giúp tôi hiểu rõ một ít chuyện.
Bạch Triển Cơ cũng giống như Cảnh Lưu Phái, đều là cảnh sát.
Bọn họ là bạn tốt ở chung với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm rất thân thiết, cho tới bây giờ hai người đều luôn cùng nhau kề vai chiến đấu.
Hai năm trước, cảnh sát hoài nghi Hồng Thiếu Nhu lén lút cấu kết với xã hội đen, làm việc rữa tiền kiếm lợi, liền phái Cảnh Lưu Phái có tài nấu nướng cải tranh thành đầu bếp, tiếp cận Hồng Thiếu Nhu, thành công tiến vào nhà Hồng Thiếu Nhu để thu tập tài liệu.
Mà Bạch Triển Cơ trên danh nghĩa quản lý quán rượu đó, chính là nơi bọn họ lén lút gặp nhau trao đổi thông tin.
Hồng Thiếu Nhu là con hồ ly giảo hoạt, cho dù tin Cảnh Lưu Phái, cũng luôn cảnh giác hắn mọi lúc mọi nơi, làm cho Cảnh Lưu Phái gặp khó khăn lớn trong việc điều tra thu thập tư liệu.
Cảnh Lưu Phái dùng thời gian hai năm, cuối cùng thu được tài liệu vào trong tay, chỉ thiếu cái phần tài liệu trong tay tôi.
Vốn là muốn thu vào tay phần tài liệu ký kết voi JGL rồi bắt Hồng Thiếu Nhu, nhưng lại ngoài ý muốn biết được hắn sắp liên lạc gặp mặt với Hà Truân.
Hà Truân là một ông trùm Mα túч, quanh năm ở cung Tam Giác Vàng, hành tung bí ẩn, không ai biết tuổi hay tướng mạo của hắn.
Điều duy nhất có thể biết, chính là thủ đoạn của hắn sắc bén, mưu kế âm hiểm.
Mα túч trên thị trường, 70% đều là xuất ra từ tay hắn.
Cảnh sát đã từng nhiều lần phái người đi vây quét hắn, nhưng đều bị đánh cho tan tác, tổn thất thảm trọng.
So với việc Hà Truân làm, chuyện Hồng Thiếu Nhu làm quả thật là thuần khiết giống như giấy trắng.
Cảnh sát lúc này thay đổi kế hoạch, lần này chủ yếu hành động lùng bắt Hà Truân.
Mà bang Thanh Nghĩa bởi vì có tù oán với tên mặt lành và Hồng Thiếu Nhu, liền chủ động nói mới liên kết hợp tác với cảnh sát.
Cảnh sát suy tính thế lực lớn mạnh của Hà Truân, nên đồng ý ngay.
Nhưng là tên Hà Truân từ sáng sớm đã biết nơi này có mai phục, phái tới một thế thân, làm xáo trộn tầm mắt, cuối cùng, lại còn tính toán Gi*t ૮ɦếƭ tên mặt lạnh với Hồng Thiếu Nhu.
Sau khi tôi và Cảnh Lưu Phái nhảy xuống sông, trên máy bay lại không ngừng thả bom, làm cho chiếc du thuyền bị nổ hoàn toàn biến dạng.
Nghe thế, tôi giật mình, vội dừng nĩa lại hỏi: “Lý Bồi Cổ cùng Lý Lý Cát bọn họ không có sao chứ?”
“Bọn họ đã an toàn rời đi.” Cảnh Lưu Phái đưa cho tôi một con tôm đã bốc vỏ, giọng nói dịu dàng, giống như gió nhẹ, như mưa phùn, dịu dàng ngấm vào lòng của tôi, khiến nó trở nên yên bình.
Thịt tôm màu hồng nhạt, óng ánh trong suốt, dính giấm chua, mùi vị tươi mới, mùi thơm ngát ngon miệng.
Vậy mà ta lần đầu tiên không có muốn ăn – - bởi vì ánh mắt của Bạch Triển Cơ phía đối diện.
Khi nghe thấy tôi hỏi thăm hai anh em nhà họ Lý thì ánh mắt đó vẫn nhìn tôi, hàm ý không rõ nhìn về phía tôi.
Cái loại tròng mắt màu đen như đất sâu ấy, giống như là ao đầm, tính chất của keo dán, khi bước một chân vào, liền không cách nào thoát ra, chỉ có thể vô lực mặc cho những thứ màu đen bùn nhão kia xuyên vào mắt tai miệng mũi của bạn, xâm nhập vào mỗi lỗ chân lông.
Có một người hình dạng như thế nhìn, tôi chỉ ăn được hai phần thịt beefsteak, 4ký tôm, 4 con Cua Đồng, còn có hai con cá.
Chỉ mới nữa bụng, tôi đã rời bàn ăn, vào phòng ngủ.
Cùng lắm thì nữa đêm đói bụng sẽ kêu ông xã làm đồ ăn khuya thôi.
Cảnh chảy phái cũng nhìn thấy tôi không muốn ăn, hơn mười phút sau cũng đi vào, nói: “Bất Hoan, Triển Cơ muốn ở lại hai ngày.”
Tay tôi đang nắm cần chơi game controller thì bị trượt, Mã Lý Áo ngã vào vách núi, ô hô thương thay rồi.
“Căn nhà này cũng không lớn, em thường xuyên không thích mặc đồ, có một người ngoài ở chung không tiện, dứt khoát để cho anh ta sang nhà bà hàng xóm ở đi, dù sao cũng ở sát vách cách không bao xa.” Tôi nói.
Có ba nguyên nhân khiến tôi đề nghị như vậy.
Một, tôi hết sức bài xích Bạch Triển Cơ, không muốn cùng hắn ở chung dưới cùng một mái nhà.
Hai, tôi vô cùng muốn nhìn một chút, vậy bà lão không mở mắt đến tột cùng sẽ đem Bạch Triển Cơ nhìn thành nam, hay là nữ.
Ba, nhưng nếu Bạch Triển Cơ ở nơi này, vậy tôi với ông xã không thể mọi lúc mọi nơi “này nọ í é í é” kế hoạch sẽ phải bị phá.
Từ trên tổng hợp lại, Bạch Triển Cơ tuyệt đối không thể ở đây.
Nhưng Cảnh Lưu Phái một chút cũng không để ý đến cái lo lắng tính toán của tôi.
Hắn đang ngồi xuống bên cạnh tôi, ngưng một chút, nhẹ giọng hỏi: “Bất Hoan, em không thích Triển Cơ tới vậy sao?”
“Vâng” ưu điểm lớn nhất của tôi chính là thành thực.
“Tại sao?” Cảnh Lưu Phái sờ sờ tóc của tôi.
Ngón tay của hắn ở ti мơи тяớи giữa tóc tôi, tay nhỏ nhắn mềm mại sạch sẽ, mang theo ấm áp rót vào mỗi sợi tóc.
“Không biết, bản năng thôi.” Cơ thể tôi tự động nhích tới gần người hắn, giống như là ở mùa đông giá rét tự động tới gần vật ấm áp.
Đó là bản năng của động vật.
“Nhưng là Bất Hoan, Triển Cơ là người bạn tốt nhất của anh, anh em tốt nhất. Trong quá khứ trong chiến dịch lần thứ nhất, thậm chí cậu ấy còn đỡ một viên đạn trí mạng cho anh, cậu ấy không chỉ là một người bạn một người anh em của anh, mà còn là ân nhân cứu mạng. Em và cậu ấy, đối với anh mà nói, đều vô cùng quan trọng, cho nên Bất Hoan. . . . . .” Cảnh Lưu Phái nhìn về phía tôi, ánh mắt thân thiết, giọng nói ấm áp như gió mát, mang theo mùi vị dụ dỗ: “Bất Hoan, anh hy vọng em có thể có khả năng thoải mái ở chung với cậu ấy, có thể không?”
Tôi không cách nào cự tuyệt.
Tôi không muốn làm khó Cảnh Lưu Phái.
Nếu như Bạch Triển Cơ đối với hắn thật sự có quan trọng như vậy, tôi không có tư cách để cho hắn yên tâm vứt bỏ người bạn này.
Tôi có thể không thích Bạch Triển cơ, nhưng ít nhất tôi có thể giữ vững lễ phép ngoài mặt.
“Chỉ là, em hy sinh to lớn như thế, dĩ nhiên muốn lấy được một chút thù lao.” Tôi hé môi, lộ ra hàm răng trắng đều, phía trên, một tia ham muốn lóe lên.
Tiếp đó, ánh trăng hiện lên, sói cái thức tỉnh, một tay tôi đẩy Cảnh Lưu Phái lên giường.
Sau đó, , , , , , , , , mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày
Không chỉ có như thế.
Sáng sớm ngày hôm sau, theo thường lệ Cảnh Lưu Phái đi đến phòng tắm tắm.
Một phút đồng hồ sau, hắn ra ngoài, nhìn về phía tôi bình tĩnh hỏi.
“Bất Hoan.”
“Hả?”
“Lông của anh đâu?”
Ngạo mạn từ từ mở mắt ra, lười biếng kiều mỵ duỗi người một cái, nhìn về phía mặt trơn bóng của hắn, trong đầu nhớ lại tình cảnh nửa lúc đêm tối hôm qua.
Trong đêm tối yên tĩnh, một bóng dáng, lấy ra dao cạo râu, nhẹ nhàng cởi ra quần người ngủ say bên giường, khóe mắt thoáng qua ánh sáng bén nhọn sắc bén, sau đó, giơ tay chém xuống. . . . . . Chíp bông bay múa đầy trời.
“Thời tiết quá nóng, em sợ anh bị nổi sảy, nên đã giúp anh cạo đi, không cần cảm ơn em đâu.” Tôi ngáp một cái.
“Như vậy, tranh này chính là cái gì?” Hắn tiếp tục bình tĩnh hỏi.
“Con voi.” Tôi bình tĩnh trả lời.
Thật ra thì cũng chính là ở cái phần da bị cạo hết lông kia tôi lấy chì kẻ mắt ra vẽ, tạo thành lỗ tai con voi, đầu, cùng mắt.
Về phần lỗ mũi, còn lại là có sẵn . . . . . . Dưa chuột.
Quả thực là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, so với mấy cái bình bình lọ lọ kia của Hồng Thiếu Nhu thì có giá trị nghẹ thuật hơn nhiều.
“Tại sao muốn làm như vậy?” Cảnh Lưu Phái tiếp tục bình tĩnh hỏi.
“Gia tăng tình thú.” Hắn bình tĩnh, tôi cũng bình tĩnh.
Chủ yếu là có một người mới tới, phá hư không khí Ái Ái giữa chúng tôi, cho nên mới cần gia tăng tình thú.
“Mau nhảy vũ điệu con voi.” Tôi lấy tay chống cầm, nửa nằm ở trên giường, chân nhỏ vén, hai ✓ú nửa thân trần, mới ra một ánh mắt quyến rũ, ra lệnh: “Học tập tiểu Tân, hát con voi con voi, lỗ mũi của bạn tại sao dài như vậy?”
Xem một chút, Bất Hoan tôi đây là người phụ nữ có nhiều tình thú nhất, quả thật đều muốn cúng sùng bái chính mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc