Không Thịt Không Vui - Chương 15

Tác giả: Tát Không Không

Ngày thứ hai, toàn bộ tất cả anh trai mì ăn liền trên dưới nhà họ Hồng ai cũng đang thảo luận một vấn đề: tại sao Hồng thiếu lại vứt bỏ cái tẩu thuốc quý giá mà hắn yêu thích đã nhiều năm. (Bonei: :-” bị chị lấy đi bạo hoa cúc hỏi sao anh không vứt nó đi hả trời :shoot: !!!!!)
Tôi cũng không hiểu được cái hành vi này của hắn.
Bởi vì nhìn từ góc độ tình cảm, dù sao cái tẩu thuốc kia cũng là kẻ đã lấy đi lần đầu tiên của hắn.
Một đêm vợ chồng trăm năm tình nghĩa, dì giúp việc ở nhà họ Lý đến bây giờ vẫn giữ cái cây đấm P0'p bị hư hại nặng nề do đã sử dụng nhiều nam, mà Hồng Thiếu Nhu làm sao lại nhẫn tâm như vậy đây?
Giải thích duy nhất là, người kia hoàn toàn không còn tấm thân xử nam.
Giữa trưa ngày thứ hai, Hồng Thiếu Nhu không có ra ngoài, hai chúng tôi ăn trưa cùng nhau.
Bàn ăn là một cái bàn bằng gỗ lê giữa bàn có một tắm gỗ tròn xoay, là cao giá thu mua tới cổ đổng, nhưng Hồng thiếu nhu mua được nhưng cũng không là vì cất giấu, mà là thực dụng.
Tôi chỉ có thể nói, đầu óc người có tiền và người bình thường, quả thật là không giống nhau.
Tôi xuống lầu thì đã thấy hắn ngồi bân cạnh bàn rồi.
Tôi chủ động lên tiếng, cho hắn một nụ cười mê hoặc mang theo đùa giỡn, rồi nói: “Nơi đó, còn đau không?”
Giọng nói đầy vẻ tự đắc kiêu ngạo, giống như một tên thiếu gia có tiền chiếm đoạt được lần đầu tiên của một hoa khôi bán nghệ không Bán th*n.
Hồng thiếu nhu tặng cho tôi một nụ cười nhìn không ra tâm tình của hắn, cũng phối hợp nói: “Cám ơn đã xuống tay lưu tình.”
Quan tâm anh đang châm chọc hay mỉa mai, số nợ này tôi đầu ghi lại: “Phải, phải, dù sao, tôi thấy nơi đó sau này anh còn sữ dụng nhiều, cũng không phải chỉ một lần duy nhất , nơi đó nếu chơi tàn rồi, về sau sẽ còn việc gì vui nữa phải không?”
Hồng Thiếu Nhu nhìn tôi, cười chớp chớp mắt che giấu đi suy nghĩ nào đó.
Hắn sử dụng cái nét mặt này nhìn tôi như đã cho tôi thấy hai ba phần trình độ, sau đó, vỗ tay, ý bảo người làm mang thức ăn lên.
Tôi nâng lấy VK tác chiến—— đôi đũa gỗ đen khảm bạc(1), chuẩn bị ăn ngấu ăn nghiến.
Món ăn rất nhanh đã bưng lên, có Gà, vịt, ngỗng, cá, tôm, chân giò hun khói. . . . . .
Một bàn, tràn đầy, tất cả đều là thịt.
Nhìn thấy sắc màu diễm lệ, quyến rũ hấp dẫn.
Trước một bàn toàn thịt này, tôi không hề giữ lại dáng vẻ thục nữ .
Vì vậy, tôi một tên cao to đói khát vươn ra đôi tay thô to về phía một thiếu nữ xinh đẹp đơn thuần, đem đôi đũa tàn bạo hướng tới cái bàn đầy thịt.
Đáng tiếc, một người ngây thơ thiện lương không hiểu việc đời như tôi, lại bị lừa gạt.
Sau khi thưởng thức theo thứ tự hết một lượt, tôi phát hiện, những thứ này đều là đồ ăn chay.
Gà này, vịt này, ngỗng này, cá này, tôm này, chân giò hun khói này. . . . . .
Đều được thay thế bằng các loại thức ăn độc ác khác.
Để đũa xuống, tôi híp mắt nhìn về phía khóe miệng chứa đựng nụ cười trầm tĩnh của Hồng Thiếu Nhu, từng chữ từng câu mà nói: “Tôi muốn ăn thịt.”
“Đây chính là thịt.” Hắn nói.
“Không được sỉ nhục thịt.” Tôi vô cùng nghiêm túc .
Hắn có thể sỉ nhục tôi, hay sỉ nhục thế giới, cụng có thể sỉ nhục vũ trụ, nhưng không thể sỉ nhục thịt một thứ có địa vị cao nhất ở trong lòng tôi.
“Từ hôm nay trở đi, ở nhà họ Hồng, sẽ không bao giờ xuất hiện thịt chân chínhnữa. Về phần nguyên nhân, tôi nghĩ em là người hiểu rõ nhất.” Hồng thiếu nhu đem đôi đũa gắp một miếng thịt hun khói bỏ vào miệng, đôi môi mỏng, như đao.
Ẩn dấu, không thây đổi sắc mặt.
Quả nhiên là gian thương, chỉ là hành động một ngày, đã nắm được bảy phần của tôi.
“Anh là đang ngược đãi tôi.” Tôi lên án.
“So với việc em làm vào tối hôm qua, hành vi này của tôi tựa như việc làm của thiên sứ.” Chiếc cầm nhọn của Hồng Thiếu Nhu theo câu nói của hắn mà lên xuống, làm cho tôi phát sinh ý nghĩ muốn lấy tay bẻ gẫy nó.
“Nếu như mà tôi muốn lại được ăn thịt, thì cần phải làm gì?” Tôi lấy lại bình tĩnh hỏi.
“Em cần phải hiểu ra được, tôi là chủ nhân của em.” Hắn nói.
“Được.” Tôi sảng khoái mà đồng ý.
Rồi đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn, đặt ௱ôЛƓ ngồi ở trên đùi hắn, như một động vật mềm mại không xương ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng đặt câu hỏi: “Anh muốn tôi làm như vậy sao?”
“Tốt.” Hắn tán thưởng.
“Như vậy, như vậy chứ?” Ta đem môi lại gần vánh tai hắn bắt thổi hơi vào bên trong.
“Không tệ.” Hắn tiếp tục tán thưởng, giống như là đang huấn luyện một con cún con.
“Cái này, sẽ làm anh thích hơn.” Tôi đưa ra *** mềm mại, di chuyển theo vành tai hắn.
“Đúng vậy.” Hồng Thiếu Nhu nhắm hai mắt lại.
Tôi đang đợi chính là giờ phúc này, một giây kế tiếp, tôi há to miệng, hung hăng, cố hết sức, vô cùng chính xác, cắn lên lỗ tai của hắn.
Tôi quên kể cho Hồng Thiếu Nhu, lúc ở nhà họ Lý cũng có một đầu bếp làm ra việc này giống hắn, kết quả thiếu chút nữa bị tôi cắn mốt một khối thịt ở trên ௱ôЛƓ.
Đến nay, ở trên ௱ôЛƓ của hắn vẫn còn lưu lại đấu răng hình trăng lưỡi liềm của tôi.
Cũng giống như thế, từ hôm nay trở đi, bên phía tai phải của Hồng Thiếu Nhu cũng sẽ có một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm.
Kết quả của tôi cũng rất thê thảm.
Kể thì khi tôi đoạt đi lần đầu tiên ở nơi đó của hắn lại thêm việc ở bên lỗ tai àm hắn yêu thích để lại vết tích, Hồng Thiếu Nhu đưa ra quy định, từ nay trở đi ở trong nhà không được xuất hiện một miếng thịt nào nhay cả thịt vụn cũng không được.
Nhìn thức ăn đầy trong tủ lạnh, tôi tức giận đến mắc ửng hồng —— hắn chính là muốn bỏ đói tôi!
Thật là một người ác độc, thật là một người lòng dạ độc ác! !
Ngày đầu tiên không được ăn thịt, nghĩ tới nó nghĩ tới nó nghĩ tới nó.
Ngày thứ hai không được ăn thịt, nghĩ tới nó nghĩ tới nó nghĩ tới nó vẫn là suy nghĩ thèm nó.
Ngày thứ ba không được ăn thịt, nghĩ tới nó nghĩ tới nó nghĩ tới nó cố hết sức nghĩ tới nó.
Ngày thứ tư không được ăn thịt, tôi bùng nổ, bắt đầu náo loạn một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Buổi sáng cầm dao gọt trái cây chuẩn bị cắt cổ, đáng tiếc không cẩn thận cắt đi cổ tay của một anh mì ăn liền chạy đến cứu, nhất thời máu tươi chảy ào ạt.
Buổi trưa nhảy vào hồ bơi chuẩn trầm mình ૮ɦếƭ đuối, đáng tiếc không cẩn thận đạp một anh mì ăn liền chạy tới cưu xuống đáy hò bơi, đợi cứu hắn lên bờ lúc đã hôn mê đã lâu, cho tới nay ở nằm bệnh viện, nghe nói có trở thành người sống đời sống thực vật cơ hội. (Bonei: đọc xong ta thề sẽ không bao giờ cứu ai như chị khi tự tử, ta sợ hãi à không phài kinh hãi mới đúng)
Buổi tối cầm sợi dây cột vào trên xích đu trong sân chuẩn bị treo cổ, đáng tiếc sợi dây đứt, không cẩn thận đè lên mặt một anh mì ăn liền chạy tới cứu.
Từ đó, cái gương mặt của anh trai mì ăn liền không còn là cái mặt nữa, mà thành chiếc bánh naan Ấn Độ(1).
Hồng thiếu nhu liền đứng ở bên cạnh, một đôi mắt nhỏ, con ngươi híp lại hàm chứa ý cười, mặc cho tôi dằn vặt.
Kể từ sau khi không được ăn thịt, tôi liền bắt đầu mất ngủ.
Mà việc huy diệt đi cuộc sống của ba anh mì ăn liền trong vòng một đêm ngày hôm đó, tôi bắt đầu xuất hiện triệu chứng nghiêm trọng hơn —— tôi sinh ra ảo giác.
Tôi ngửi thấy thịt mùi thơm.
Tôi hít hít mũi, đứng dậy, nhắm mắt đi đến nơi phát ra hương thơm của thịt.
Rốt cuộc, tôi kích động phái khởi đến mặt mũi co quắp, nhiệt huyết sôi trào, vẻ mặt cuồng dã, trái tim đập liên hồi, khóe mắt ****, thở không ra hơi, không kiềm chế được lượng máu, ở cửa sổ phòng tôi, để một cái đĩa beefsteak thật to.
Chất thịt ngon miệng, tươi mới nhiều nước thịt, hương thơm của tiêu xông vào mũi, ngào ngạt nồng nặc, nóng hổi, mới ra lò, vẫn còn nghe được tiếng tiêu bị cháy nổ lốp bốp trên miếng thịt.
Chẳng lẽ là, ông già Noel trong truyền thuyết kia đưa tới cho tôi hay sao?
Ta bắt đầu suy nghĩ cho mình hàng năm vào ngày 24 tháng 12 để những hột gà thối và bít tất thối dể qua một năm với ý đồ làm cho ông già râu tóc bạc này bất tỉnh lột quần của ông ra xem coi ông có dưa chuột nhỏ hay không để trôi qua ngày noel mà không cẩm thấy áy náy.
Một bên đau lòng, một bên tôi cầm dao nĩa, ăn ngấu nghiến.
Đêm hôm đó, tôi ngủ rất say.
Sau mỗi đêm lúc nửa đêm, đều có người đúng giờ đem thịt đưa đến trên bệ cửa sổ phòng tôi.
Tôi đây có thịt, tựa như Đại Lực Thủy Thủ ăn rau chân vịt, hay đồng nát Thanh Đồng Thánh Đấu Sĩ bị đánh đến còn dư lại một giọt máu cuối cùng, hay Hỉ Dương Dương(2) thiếu chút xíu nữa sẽ phải vào chảo dầu.
Nói tóm lại, nói mà tóm lại, tôi tình thần trần trề sức sống.
Vì vậy, tôi phải tiếp tục làm cho nhà họ Hồng tiếp tục náo loạn, mỗi một anh mì ăn liền biến mất mỗi ngày —— đều là vì tai nạn lao động.
Thời điểm tôi vui vẻ, sẽ đuổi theo đám anh trai mì ăn liền kia lột quần bọn họ.
Thời điểm tôi không vui, cũng sẽ đuổi theo đám anh trai mì ăn liền kia lột quần bọn họ.
Khác nhau là ở chỗ, ở trạng thái vui tôi sẽ dùng tay không, mà ở khi trạng thái không vui thì trong tay tôi sẽ cầm theo vật Hủy Thiên Diệt Địa, ngộ thần sát thần, ngộ phật sát phật, gặp Thái Thượng Lão Quân có thể làm cho ngày tế cũng không qua được, gặp Tôn hầu tử có thể co hắn hiểu rõ lợi hại cục gạch vàng kim khảm kim cương của bản nữ vương tôi.
Nhiều anh trai mì ăn liền coi trọng trinh tiết như mạng sống mà bị tôi dùng cục gạch đập đầu biến thành hình đa giác.
Đoạn thời gian đó, chỉ cần cửa phòng tôi vừa mở ra, hàng loạt các anh mì ăn liền sẽ biến mất không thấy tung tích.
Dĩ nhiên, tôi vẫn chưa quên mục đích đến nhà Họ Hồng.
Sớm ngày điều tra ra chủ mưu phía sau muông diệt bang Thanh Nghĩa chúng tôi, tôi liền có thể sớm một ngày trở lại nhà họ Lý, tôi lại có thể quang minh chính đại ăn thịt.
Tôi đã điều tra rõ được bước đầu, tất cả tài liệu bí mật quan trọng có liên quan đều tập trung tại phòng sách của Hồng Thiếu Nhu.
Chỉ cần tôi có thể đi vào, vậy rất nhanh sẽ tra ra được chân tướng sự thật.
Vậy mà đó cũng không phải việc dễ dàng, bởi vì này phòng sách này giống như cấm địa của môn phái nào đó trong tiễu thuyết võ hiệp.
Trước cửa phòng sách, cả ngày lẫn đêm cũng sẽ có bốn anh mì ăn liền đứng nghiêm, giống như thây thế tấm bỉa đá viết câu “Cấm địa phía sau núi, ai tự tiện xâm nhập đều phải ૮ɦếƭ”.
Tôi đã từng thừa dịp Hồng thiếu nhu không ở nhà chạy đi chuẩn bị tùy tiện xâm nhập ngay lập tức vô số lần, nhưng bốn anh mì ăn liền này tựa như không hề sợ ૮ɦếƭ, cho dù lúc nhìn thấy tôi mồ hôi lạnh to như quả trứng từng viên rơi xuống, hai chân cũng một bước cũng không dời.
Tôi từng đưa tay làm bọn họ bị nhột, nhưng cho dù mấy anh mì ăn liền này nước mắt ràn rụa, đáng yêu thở hổn hển, vẫn cứng rắn chịu đựng không lay động khóe miệng, dù có ૮ɦếƭ cũng không cho.
Tôi từng dùng cục gạch đi đập đầu của bọn hắn, thế nhưng đầu bị đập đến rách mấy mảng, bọn họ vẩn chỉ nhìn máu trên đầu chảy xuống, dù có ૮ɦếƭ cũng không cho.
Tôi từng dùng cây kéo khom người đi cắt tóc dưa chuột ương của bọn họ, nhưng các anh mì ăn liền đó vẫn lấy nước mắt nhẫn nhịn, chênh lệch quá mức, hết sức chịu đựng để cho tôi lăng nhục, dù có ૮ɦếƭ cũng không cho.
Cuối cùng cuối cùng, tôi chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu của mình.
Mặc bikini, quấn cái khăn tắm, tôi nhẹ nhàng lả lướt đi qua đi lại, khi đứng trước mặt bọn họ, lại bắt đầu cởi chiếc khăn tắm ra, khép khăn tắm lại, lại mở ra, nữa khép lại, trong khi ngâm nga 《 một cái bánh bao đưa tới huyết án 》quyến rủ *** áo đến khúc bối cảnh vui mừng 《tình ca Trà Sơn 》(3).
“Bộ dánh xinh đẹp của em gái Trà Sơn, a. . . Kia. . . Kia. . . Bộng dáng xinh đẹp, đầu ngón tay nhọn vội hái trà, a. . . Kia. . . Vội hái trà, đưa đến bươm buớm nhẹ nhàng bay qua, đưa đến ong mật ong ong hát, a. . . Ai. . . Ai. . . Kia. . . Kia. . . Kia. . . Kia. . . , đưa tới người đốn củi trên dốc núi phía trước. . . . . .”
Quả nhiên là tuyệt chiêu của dì Bích dạy, hiệu quả không tầm thường.
Bốn anh mì ăn liền này, một thì ngã thẳng xuống đất sùi bọt mép, một tự đâm vào hai mắt, một trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống mong ૮ɦếƭ cho nhanh, người cuối cùng ôm đầu chạy loạn dường như điên cuồng.
Tôi đạp xác bốn anh mì ăn liền chuẩn bị tiến vào cấm địa, thế nhưng ở đâu xuất hiện một đám anh mì ăn liền trung thành đông như kiến, từ bốn phương tám hướng bắt đầu chạy tới, ôm quyết tâm cho dù phải đối mặt với cái ૮ɦếƭ, ngăn cảng trước mặt tôi.
Nhân số thật sự là quá nhiều, da của tôi cũng muốn bị lột đi, vẫn không thể nào thành công tiến vào phòng sách.
Nhưng trận chiến ngày hôm nay, thật sự là thảm thiết, khi Hồng Thiếu Nhu khi trở về, đã là cảnh máu me tung téo, xác ૮ɦếƭ đầy đất rồi.
Một đám anh trai mì ăn liền đã ૮ɦếƭ một nữa.
Ở sâu trong nội tâmtôi nghiêm túc kiểm điểm sự tàn nhẫn của mình, cực kỳ hối hận, cũng quyết định ăn một bữa ăn chay siệu độ cho bọn họ.
Cho nên nửa đêm ngày hôm đó, đĩa beefsteak ông già noel đưa tới, tôi chỉ ăn 90%.
Còn dư lại một phần mười, là một giờ sau lại ăn.
Tôi cảm thấy cực kỳ kiệu ngạo vì bản tính lương thiện của mình. ( Bonei: >”< lương thiện ghê)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc