Không Thịt Không Vui - Chương 14

Tác giả: Tát Không Không

Tôi cảm thấy được mình đã đến đúng nơi rồi.
Chu dù đến lúc cuối cùng tôi vẫn không tìm được kẻ chủ mưu phía sau, tôi cũng có thể trộm vài món đồ cổ trở về, tuyệt đối không phải là tới không công.
Cái ý niệm này vừa hiện ra, nhất thời nước miếng chảy tí tách – - tính tham lam K**h th**h thần kinh ăn uống, tôi lại muốn ăn thịt.
Hồng Thiếu Nhu không có ở nhà, bảo là buổi tối mới trở về.
Nhưng hắn có nhắn lại: món đồ kia muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Tự nhiên, món đồ kia trong miệng hắn chính là chỉ tôi.
Ta không để cho đám mì ăn liền lãnh khốc kia đối xử với tôi như ngôi sao điện ảnh hay lấy trăng sáng tiêu diệt mặt trời, cũng không có để cho bọn họ vén y phục *** lẫn nhau chơi dưa chuột của đối phương, tôi chỉ muốn nói lên các nhu cầu thấp nhât trong trình tự lý luận của Maslow(1).
Tôi cần thức ăn.
Tôi chỉ là muốn ăn thịt.
Thế nhưng bầy mì ăn liền lãnh khốc vô tình tàn nhẫn bọn vệ sĩ lãnh khốc vô tình tàn nhẫn lại cự tuyệt yêu cầu của tôi.
Bởi vì hôm nay là ngày giỗ Lão Thái Gia nhà họ Hồng, hàng năm vào ngày này, để tưởng nhớ đến ông nên cả nhà từ trên xuống dưới đều phải ăn chay.
Dù sao tôi cũng là người mới đến, bọn họ không biết tính tình tôi cũng là bình thường.
Vì vậy, tôi rất nghiêm túc nói cho bọn hắn biết, nếu như không để cho tôi ăn thịt tôi có thể luống cuống tay chân đem tát cả đồ cổ trong phòng này đập nát hết và hai bữa không để cho tôi ăn thịt tôi sẽ buồn bực sẽ lấy máy khoan điện khoan rách ba phần đáy quần của bọn hắn không để cho tôi ăn thịt tôi đói bụng sẽ phải đi đào mộ Láo Thái Gia nhà bọn họ đem đem tiêu rắc lên phần thịt còn dính trên xướng làm thịt khô mà ăn sạch.
Nhưng tôi có cảnh cáo bọn hắn chân thành thế nào cũng không lay chuyển được.
Nếu là ở nhà họ Lý, tôi đã móc ra cục gạch vàng kim khảm kim cương gõ cho bọn hắn bất tỉnh sau đó theo thứ tự *** của bọn hắn ra coi dưa chuột của bọn họ như gậy thịt bò mà ăn rồi.
Nhưng lý tưởng là hoàn hảo, thực tế thì đau lòng.
Ngày đầu tiên tôi đến đây, không thể làm ra bất kì chuyện lớn gì.
Cho nên, ta quyết định đem kế hoạch ăn thịt bò gậy dời qua một ngày.
Buổi trưa tất cả món ăn đều là món đơn giản, làm cho miệng của tôi cũng nhạt như trứng dái. ( Bonei: không phải ta ghi bậy mà convert để như thế amen)
Lại qua ba tiếng đồng hồ, thật sự là không chịu đựng được – - Bất Hoan tôi đây từ sau bốn tuổi tới giờ chưa từng gặp cảnh ngộ bi thảm không được ăn thịt trong năm tiếng đồng hồ.
Cho nên, tôi thừa dip đám mì ăn liền không chú ý liền lén chạy vào trong phòng bếp.
Mở tủ lạnh khổng lồ ra, bên trong chứa đầy thức ăn, bao gồm rất nhiều rất nhiều thịt.
Nhìn những thứ thịt tươi kia, tôi cực kỳ bi thương.
Mặc dù Bất Hoan tôi đây thích ăn thịt, nhưng làm thịt tay nghề lại có thể khiến mẹ của đám thịt này có ở cửu tuyền cũng không thể nhắm mắt được.
Nhưng tôi thật sự rất thèm ăn, nhiệt tình yeu thương thịt cuồng nhịt của tôi bắt đầu kích động , ta cũng chỉ có thể học những thứ người ngoại quốc kia ăn thịt sống.
Vì vậy, tôi xé ra bao bảo quản ra, đem thịt tươi xoa muối với bột ngọt, cau chặt chân mày, chuẩn bị cứ như vậy mà cắn.
Nhưng vào lúc này, từ sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười không mang theo tia mỉa mai hay ý trêu chọc.
Quay đầu, tôi nhìn thấy rõ người đàn ông phát ra tiếng cười.
Hình dung như thế nào đây, dùng lời nói tương đối phổ biến hiện nay, vậy người này chính là người theo nghệ thuật, thích quản việc của người khác.
Hắn mặc chiếc quần jean, áo thun 100% cotton, đơn giản tùy ý, quần áo rất hợp với hắn, tất cả đều cho người khác cảm giác mềm mại.
Đôi mắt trong, sống mũi cao thẳng, tóc đen có nhưng lọn xoăn tự nhiên.
Thật ra thì cũng không gầy yếu lắm, nhưng cũng có lẽ là bởi vì cao, hắn tổng làm cho người ta thấy có chút mảnh khảnh dịu dàng.
Thời điểm tôi quay đầu lại, hắn đang cười, tôi cứ nhìn nụ cười hắn mà ngay ngẩn như vậy.
Không phải kinh ngạc, mà bởi vì là, khi hắn cười có loại ma lực, vừa nhìn thấy, lòng của người ta giống như là đang được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp, tuyệt vời cực kỳ.
Tôi cảm thấy người này cùng Lý Bồi Cổ có chút tương tự, nhưng tôi khẳng định, bọn họ không giống nhau.
Người này mặc dù có vẻ dịu dàng hơn, nhưng lại chân thật hơn so với Lý Bồi Cổ.
Hắn cầm một chai nước suối, tựa vào một bân tủ lạnh, nhìn tôi, đầu hơi nghiêng, một lôn tóc xoăn rủ nhẹ phía trên lông mi. ” Ăn thịt sống, sẽ bị đau bụng.”
Hắn nhẹ giọng nhắc nhở.
Tôi nhìn hắn, nhất thời không biết người này là địch hay là bạn, nên đối với hắn ác độc hay nên lương thiện.
Người ở nơi này chủ yếu toàn là mì ăn liền lãnh khốc vô tình ác độc, có khi hắn chính là một ông chủ nhỏ, hơn nữa thân phận không rõ, lại chủ động nói chuyện với tôi, thật sự khả nghi.
Trước khi đi, Lý Bồi Cổ có nói với tôi, hắn sẽ mau chóng phái người chà trộn vào bên trong trợ giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ.
Chẳng lẽ, người này chính là nội gián đến giúp tôi?
Có phải hay không, thử một chút thì biết.
Tôi hắng giọng, mở miệng hỏi: “Xuân ngủ bất giác hiểu.”
Hắn hơi kinh ngạc, tiếp rất tự nhiên đáp:”Khắp nơi nghe thấy gáy điểu?”
Cho thêm một cơ hội, tôi lại mở miệng: “Dừng xe ngồi yêu Phong Lâm muộn.”
Hắn nhún nhún vai: “Sương Diệp Hồng với tháng hai hoa?”
Lại sai, phải là ‘Thổi đạn xoay vặn uốn quanh mọi thứ’.
Một cái cơ hội cuối cùng, tôi chọn độ khó giành cho người mới học: “Cày đồng đang buổi ban trưa.”
Hắn hồi đáp được rất nhanh: “Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày?”
Vẫn sai, phải là ‘Ghế sa lon bạo lâu chủ’.
Trả lời ba lần đều là những đáp án thuần khiết bình thường như thế, xem ra người này quả thật không phải người của bang.
Sau khi trả lời xong, hắn đi tới bên tủ lạnh, mở cửa, ngồi xổm người xuống bắt đầu liếc nhìn thức ăn.
Tôi nhân cơ hội này, lặng lẽ cầm lên cục gạch vàng kim khảm kim cương, chuẩn bị hướng về phía đầu hắn hung hăng nện xuống, chờ hắn hôn mê, tôi sẽ tiếp tục thưởng thức thịt tươi ngon.
Khi này bản chuyên cách hắn đầu chỉ có một cm thì hắn nói một câu, làm động tác của ta ngừng lại.
Đồng thời, cũng lảm thay đổi tương lai của chúng tôi.
Hắn nói: “Nều không chê, để tôi nấu cho cô ăn vậy.”
Khi một phần beefsteak ướp R*ợ*u vang tươi ngon mê người xuất hiện trước mặt tôi thì tôi cảm thấy người đàn ông đứng trước mặt là một vị thần.
Đại thần.
Vị này đại thần tên Cảnh Lưu Phái, là đầu bếp riêng của Hồng Thiếu Nhu, tay nghề nấu ăn của hắn đúng là thiên hạ đệ nhất, ăn vào quả thật làm cho người ta hận không thể nhai luôn cả đầu lưỡi của mình – - bởi vì phía trên lưỡi vẫn còn vươn lại hương vị của món ăn hắn làm.
Tất cả những thứ này đều là sau này tôi mới biết.
Lúc ấy, hắn vừa nhìn tôi ăn, vùa tùy ý hỏi tôi một chút việc nhà.
“Cô là người bang Thanh Nghĩa đưa tới?”
Tôi gật đầu, cũng đem miếng thịt thứ nhất thả vào trong miệng.
“Là tự nguyện tới sao?”
Tôi lại gật đầu, lại đem xiên thịt thứ hai thả vào trong miệng.
“Tới thì không thể tùy ý đi ra ngoài, chẳng lẽ cô cũng không nhớ những người thân bạn bè của mình sao?”
Tôi tiếp tục gật đầu, đem xiên thịt thứ ba thả vào trong miệng.
Sau đó, cúi đầu nhìn này nhìn con dao sáng bóng, cái đĩa bằng sứ bóng loáng, nước mắt từng giọt từng giọt tí tách như nước tiểu, róc rách chảy xuống.
“Thật xin lỗi, làm cho cô nhớ nhà.” Cảnh Lưu Phái có chút lo lắng.
Tôi lắc đầu, nước mắt nhỏ một giọt ở trên mặt bàn y hệt như nước tiểu: “Tôi khóc, không phải là bởi vì nhớ nhà, mà bởi vì là phần beefstreak này. . . . . . Chỉ mới cắt thành ba miếng tôi đã ăn xong rồi, thật là ít.”
Cảnh Lưu Phái: “. . . . . .”
Lại nói tôi ở nhà họ Lý bình thường mỗi bữa đều sẽ được ăn tràng cả ruột già ruột non, ăn cho đến khi đầy đến cổ họng không nói được.
Hôm nay với nhiêu đây thịt, ngay cả kẻ rang tôi còn chưa nhét được đều kích động mà bất mãn.
Không chịu nổi cái loại nước mắt như nước tiểu của tôi, Cảnh Lưu Phái lấy tốc độ nhanh nhất, tay nghề tinh xảo nhất làm lại cho tôi phần beefsteak cực lớn.
Khi tôi ôm cái bụng no cứng, dùng cây tăm xỉa trăng xỉa xỉa vụn thịt, bước lên lầu với bộ dáng ngang ngược của mấy con cua trong mua thu, một nhóm mì ăn liền đeo mắt kính quăn tới cho tơi những ánh mắt sắc như dao.
Không chỉ là bởi vì tôi phá hư quy củ của nhà họ Hồng, quan trọng hơn là, tôi ăn sạch toàn bộ thịt tươi dùng cho ngày mai của bọn họ.
Tài nấu nướng của Canh Lưu Phái quả thật là cao kinh người, tôi ăn một bữa thị như thế, đã tạo được một kỷ lục mới – - ăn thịt, mà phải chống đỡ ở Cúc Hoa .
Kế tiếp, tôi nằm trên giường trong căn phòng được sắp xếp cho tôi, cố găng đem một bụng thịt ăn trong buổi trưa tiêu hóa hết, làm cho bụng rỗng đi, bữa cơm tối tiếp theo phải kêu Cảnh Lưu Phái làm beefsteak nữa.
Ngày hôm nay, tôi cảm thấy được mình đã bước được một bước lớn trên con đường mới của cuộc sống này.
Bởi vì, sức ăn của tôi đã hoa lê tăng lên.
Tới khuya, Hồng Thiếu Nhu mới trở về.
Khi đó, tôi đã tắm xong, đang ngồi ở trước bàn trang điểm nhìn gương bôi sữa dưỡng da.
Hắn trực tiếp đi vào trong phòng của tôi, hôm nay hắn mặc một trường bào màu tím đậm, vẫn là loại xa hoa khiêm tốn như cũ, ánh mắt tinh tế quan sát tôi từ trong gương.
Một trong những nguyên tắc của Bất Hoan tôi đây, nều có người coi tôi là một món đồ, vậy tôi sẽ làm một món đồ không thích hợp cho hắn.
Hồng Thiếu Nhu vừa đúng phù hợp điều kiện này.
Tôi làm như hắn không có tồn tại trên thế giới này, cùng thường ngày giống như nhau, chậm rãi xoa P0'p gương mặt.
Trên tay Hồng Thiếu Nhu cầm tẩu thuốc luôn không rời tay, khối phỉ thúy kia thỉnh thoảng đung đưa, màu sắc kia, làm cho trong mắt người nhìn tràn đầy màu xanh biếc.
Hắn ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng từ từ nhả khói.
Màu trắng khói, giống tấm tơ lựa nhẹ nhàng, bay về phía tôi, có điểm giống như một loại dẫn dụ.
Đáng tiếc, tôi không ***.
Khi xoa P0'p đến giữa trán thì hắn rốt cuộc mở miệng: “Em không thấy cái tư thế của mình rất kì quái sao?”
“Không cảm thấy.” Tôi tiếp tục xoa P0'p cằm.
“Tại sao em phải để chúng nó ở trên bàn trang điểm đây?” Hồng Thiếu Nhu rất hứng thú hỏi.
“Chúng nó” trong miệng của hắn đúng là chỉ hai khối hung khí trước *** của tôi.
Dù sao cũng là cup D, sức nặng cũng không nhẹ, nhất thiết đoán chừng có thể hầm cách thủy một nồi thịt kho lớn rồi.
Tại sao?
Bạn ãy thử xem toàn thân mang hai quả cầu nặng hai kí lô xem một chút, có mệt mỏi ૮ɦếƭ người không.
Hơn nữa này sức hút của trái đất cũng là lớn, bây giờ mặc dù còn không có rủ xuống, nhưng dì Bích nói rồi, chỉ cần không chú ý bảo dưỡng, rất nhanh nó sẽ rủ xuống tới rốn.
Đến lúc đó, mặc áo phải sẻ tới rốn mới thấy được khe ***, rất đáng sợ.
Cho nên chỉ cần điều kiện cho phép, tôi đều sẽ đem hai quả cầu trước *** đặt ở trên bàn trang điểm, trên hộc tủ, trên cột hoặc là trên chậu cá vàng.
Cảm giác kia, thật là vô cùng nhẹ nhõm.
(1) Lý Luận Maslow: Theo Maslow, về căn bản, nhu cầu của con người được chia làm hai nhóm chính: nhu cầu cơ bản (basic needs) và nhu cầu bậc cao (meta needs)
Cấu trúc của Tháp nhu cầu có 5 tầng, trong đó, những nhu cầu con người được liệt kê theo một trật tự thứ bậc hình tháp kiểu kim tự tháp.
Những nhu cầu cơ bản ở phía đáy tháp phải được thoả mãn trước khi nghĩ đến các nhu cầu cao hơn. Các nhu cầu bậc cao sẽ nảy sinh và mong muốn được thoả mãn ngày càng mãnh liệt khi tất cả các nhu cầu cơ bản ở dưới (phía đáy tháp) đã được đáp ứng đầy đủ[cần dẫn nguồn].
5 tầng trong Tháp nhu cầu của Maslow:
Tầng thứ nhất: Các nhu cầu về căn bản nhất thuộc “thể lý” (physiological) – thức ăn, nước uống, nơi trú ngụ, T*nh d*c, bài tiết, thở, nghỉ ngơi[cần dẫn nguồn].
Tầng thứ hai: Nhu cầu an toàn (safety) – cần có cảm giác yên tâm về an toàn thân thể, việc làm, gia đình, sức khỏe, tài sản được đảm bảo[cần dẫn nguồn].
Tầng thứ ba: Nhu cầu được giao lưu tình cảm và được trực thuộc (love/belonging) – muốn được trong một nhóm cộng đồng nào đó, muốn có gia đình yên ấm, bạn bè thân hữu tin cậy[cần dẫn nguồn].
Tầng thứ tư: Nhu cầu được quý trọng, kính mến (esteem) – cần có cảm giác được tôn trọng, kinh mến, được tin tưởng.
Tẩng thứ năm: Nhu cầu về tự thể hiện bản thân (self-actualization) – muốn sáng tạo, được thể hiện khả năng, thể hiện bản thân, trình diễn mình, có được và được công nhận là thành đạt.
Về chuyện này, tôi cảm thấy được không có cần thiết giải thích với Hồng Thiếu Nhu.
Nhưng dù nói thế nào, tôi cũng ăn không ở không ở trong nhà hắn cả một ngày, không trả lời quả thật có chút nói không được.
Vì vậy, tôi chỉ có thể sử dụng phương pháp hỏi ngược lại: “Dưa chuột nhà anh tại sao lại muốn sinh trưởng giữa hai quả trứng?”
“Bởi vì, ” hắn đem thân thể tựa vào đầu giường, mắt liêm diêm như cũ giống như là mấp máy, khóe miệng cong cong nhàn nhạt nói: “Đó là trời sinh.”
“Vậy tôi đây cá chính là cưởng chế mà sinh ra.” Xoa P0'p hết gương mặt, tôi bắt đầu cúi đầu vẽ loạn kem dưỡng da lên tay.
khi tôi ngẩng đầu lên, từ trong gướng tôi phát hiện Hồng Thiếu Nhu đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào.
“Em hình như rất chán ghét tôi.” Hắn hỏi.
“Vâng” tôi không chút nghĩ ngợi, hoàn toàn trả lời bằng bản năng.
“Là bởi vì trách tôi chiếm em từ trong tay Lý Bồi Cổ sao?” Hồng Thiếu Nhu quay lại tẩu thuốc, dùng một đầu kia của tẩu thuốc trêu trọc phần tóc mới được cắt tỉa hoàn hảo rớt bên vai tôi: “Nhưng em đừng quên mất, ta cũng không có *** giành lấy, là Lý Bồi Cổ tự nguyện đưa em cho tôi.”
“Tôi hiểu được.” Xoa P0'p đôi tay xong, tôi đứng lên, hạ lệnh đuổi khách: “Không có chuyện, mời đi ra ngoài đi, tôi muốn làm vận động rồi.”
Vận động theo lời nói của tôi, là xoa P0'p vận động ***, tức là bắt được bộ *** dùng Long Trảo thủ P0'p dzú, tiếp bắt đầu xoa P0'p trái phải từ trên xuống dưới.
Bất Hoan tôi đây rất là căng thẳng, có đàn ông ở đây, sẽ không tốt lắm cho loại vận đỗng này.
Nhưng Hồng Thiếu Nhu cũng không có nghe hiểu được việc tôi nói…, hắn dùng chuôi có phỉ thúy màu xanh biếc của tẩu thuốc nâng cầm tôi lên, hé hé mí mắt lên, hình như che lấp một tầng sắc hoa đào: “Thật ra thì, hai chúng ta cùng nhau làm vận động, không phải tốt hơn sao?”
Tư thế của hắn động tác giọng điệu vẻ mặt bao gồm trên mỗi một chỉ tay bàn tay mỗi một cọng lông tơ trên mặt đều ở nói lên một chuyện – - tôi bị chọc ghẹo rồi.
Từ nhỏ đến lớn, luôn luôn đều là Bất Hoan tôi đây đùa giỡn người khác, vậy mà hôm nay, tôi lại bị đùa giỡn.
Không thể bị thiệt thòi.
Hắn có tẩu thuốc, tôi có móng tay.
Vì vậy, toi vươn ngón tay trên có móng tay vươn vấn sơn móng tay màu hồng phấn ra, nâng lên cái cằm hơi nhọn kia, liếc mắt nhìn vào con ngươi, là hạ lưu mà không phong lưu , giống như cả ngày không có việc gì trong truyền thuyết kia, thiên kim tiểu thư tiền địa chủ nhà có ruộng tốt ngàn mẫu, không hề xem vương pháp ra gì có thề ở trên đường tùy ý đùa giỡn với các anh đẹp trai.
Lại nói, cằm của hắn là thật nhọn, đoán chừng Hồng gia chưa bao giờ phải mua Pu'amuốn đóng đinh hay đập tách hột đào, trực tiếp lấy cái cầm của hắn ra dùng một chút là được, an toàn bảo vệ môi trường vừa thông minh hóa.
Khó trách có tiền như vậy, thì ra là đều là tích trữ từ việc tiết kiệm mà được.
Cùng với cầm của hắn so sánh xong, tôi nhất thời cảm giác cục gạch vàng kim khảm kim cương mình chẳng phải là bứu trâu rồi sao.
Bạn nghĩ đi, vào thời điểm hắn đang chuẩn bị đánh nhau, hắn căn bản không mang theo VK, trực tiếp sử dụng cằm hướng về phía đầu người khác mà đập xuống, vậy còn không đập cho đầu người ta rách da chảy máu, não bay tứ phía sao.
Tôi đang trong diễn trò tương phản chống T*nh d*c, lại quên mất một chuyện.
Hồng Thiếu Nhu là một thương nhân, nếu như nói mười thương nhân thì có chín người gian, hắn chính là chín người gian tập trung thành một.
Hắn không chịu thua thiệt.
Nếu ở trên quai hàm không có chiếm được tiện nghi, vậy thì có thể chiếm ở các noi khác.
Kết quả là, tẩu thuốc của hắn, từ cằm của tôi chậm rãi di chuyển đến nơi ***, đến các sợi tơ trước *** củ chiếc áo ngủ dọc theo đường cong của ***.
Động tác, mang đầy vẻ dây dưa đùa giỡn.
Vào lúc này, tôi mới chợt phát hiện mình có chút bản lãnh của gian thương.
Người khác cầm ta một thước, tôi liền muốn lấy của hắn một trượng.
Ý của tôi là, hắn dùng tẩu thuốc động vào vị trí *** không quá quan trọng của tôi, vậy tôi sẽ phải chạm vào vị trí cực quan trọng của hắn.
Vừa nghĩ tay liền động, lức này tôi vươn ra móng tay thật dài, giống như là này thị lực chính xác của chim ưng, đáp xuống, mà dùng sức chính xác bắt được chuột đồng – - đuầ *** của Hồng Thiếu Nhu.
Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng uy lực của móng tay tôi cũng khổng coi thường được.
Hắn nháy nháy mắt, nháy tới ba lần.
Tôi đem hai tiểu anh đào của hắn kéo ra ngoài, nhìn hai cái tiểu ba người còn có thể động đây được không! !
Tay tôi tiếp tục dùng sức P0'p, dùng sức quá mạnh, thậm chí ngay cả móng tay của tôi có chất lượng tốt cũng bị bẻ gẩy.
Bản lĩnh của Hồng Thiếu Nhu không tệ, cũng không có ngốc đứng tại chỗ tiếp tục mặc cho tôi kéo, mà là nhanh chóng đem tẩu thuốc trên *** của tôi rút về, gõ nhẹ lên hai tay tôi.
Động tác của hắn nhìn như rất nhẹ, thậm chí có điểm giống như là phất nhẹ một con muỗi, cũng không biết hắn đập vào lên cái huyệt vị nào, nhất thời hai tay của tôi nhức mỏi không chịu nổi, ngay cả giơ lên cũng là vấn đề, chỉ có thể không có tiền đồ rũ xuống.
Hy sinh một cái móng tay dài tôi đã dưỡng từ rất lâu nhưng hai tiểu anh đào kia của hắn vẫn chưa ăn được gì.
Tôi cảm thấy được mình bị thua thiệt lớn.
Đáng tiếc với một tia ngay thơ đơn thuần tôi đây vẫn chưa nghĩ tới, thua thiệt nhiều hơn vẫn còn ở phía sau.
Ở thời điểm tay của tôi bị Hồng Thiếu Nhu gõ xuống làm mất đi cảm giác, hắn nhân cơ hội đè lên tôi ở trên giường.
Hai chân của hắn, đè tôi lại – - đó là VK lợi hại duy nhất cũa tôi bay giờ.
Cục gạch vàng kim khảm kim cướng thì đặt ở trên bàn trang điểm, cự ly quá xa, hơn nữa dù là có lấy được, hai tay của ta cũng đã bị thương, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sức lực đập người.
Nói cách khác, tôi hoàn toàn như quả hồng mềm bị kèm chặt.
Tôi hối hận.
Mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy độc tác tẩu thuốc của hắn, nhưng bởi vì quá mê luyến cảm xúc ở móng tay tiếp xúc với hai tiểu anh đào, cư nhiên đến ૮ɦếƭ đều không buông tay, mặc cho tẩu thuốc gõ xuống, cho nên mới thành ra nông nỗi này.
Hồng thiếu nhu tiếp tục dùng tẩu thuốc của hắn chơi đùa cơ thể tôi.
Tẩu thuốc nhỏ dài, mặt ngoài mượt mà bóng loáng, đối mặt với con mồi chịu thống khổ là tôi, không bao giờ nói lời khách khí nữa, trực tiếp tiến vào bên trong áo ngủ.
Những cái tua trên mặt trang sức ngọc bích, giờ phút này toàn bộ đều rủ trên da tôi, di chuyển theo động tác của hắn như có như không tiếp xúc với cơ thể của tôi, giống như là một bàn tay to.
Hồng thiếu nhu cũng không có dùng tay mình ***ng chạm vào người tôi, nhưng loại cảm giác này, lại rõ nét hơn, vui sướng hơn.
Mặc dù động tác của Hồng Thiếu Nhu rất nhẹ nhàng, thế nhưng tẩu thuốc là ***, mà cơ thể tôi thì mềm mại.
Từ vừa mới bắt đầu, chính là nhất định phải cách xa, vì vậy, nó giữ một thái độ làm vua mà chiếm lấy cơ thể tôi.
Dưới sự khống chế của Hồng Thiếu Nhu, di chuyển tới trên *** phải của tôi.
Ánh sáng lạnh lẽo trợt ở ta rất tròn thượng vạch thành vòng tròn, từng bước một , hướng từ chỗ cao đến gần.
Không chút hoang mang, tư thái thanh thản, giống như đó chỉ là yếu tố chính của trò chơi.
Hạt đậu màu hồng của tôi, rất không chịu thua kém mà dựng đứng lên rồi.
Nhất thời, chuông báo động trong lòng kêu mãnh liệt, chẳng lẽ nói, Sát Thiên Đao này của Hồng Thiếu Nhu là vì báo thù cho việc ta mới vừa rồi kéo tiểu anh đào của hắn sao?
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chỉ thấy Hồng thiếu nhu trong đôi mắt có tia sáng bắn ra, chỉ nghe Hồng Thiếu Nhu như một tia sấm chớp, chỉ thấy cánh tay Hồng Thiếu Nhu khẽ động, nhất thời, trong ống khói của tẩu thuốc “bặc” một tiếng xuất hiện một con dao nhỏ sắc bén.
Ta chỉ thấy một ánh lạnh chợt lóe lên, con con đó giống như Chiếc l*** của con rắn lớn thè ra, nhanh chóng di chuyển, dũng mãnh tàn nhẫn, trực tiếp đánh úp về phía hạt đậu hồng của tôi.
Chỉ “Phốc phốc” hai tiếng, hai hạt đậu hồng rớt xuống đất, định thần nhìn lại, nhìn phía trên xương sườn thì nó như miếng thịt vụn vẫn còn dính lại.
Nhìn lại trước *** mình một lần nữa, máu tuông như cuối, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả váy ngủ.
Tôi đau đến cả người co rút, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, hét lên một tiếng la đâu đến lặng người.
Dì Bích xinh đẹp của con, con đã phụ sự mong đợi của dì giành cho con.
Hai vụn thịt heo tội nghiệp của tôi, chị đậy thật xin lỗi em chị yêu em nhiều như yêu bàn chân chị vậy.
Tôi nhìn hai bàn tay chăm chỉ của mình, chị đây thực xin lỗi hai em mỗi ngày đều rất chăm chỉ không chê mệt mỏi mà mát xa cho chị.
Bất Hoan tôi đây đối với đôi hung khí này, cư nhiên chưa bao giờ thấy mặt trời, chưa bị chưa được mọi người chiệm ngưỡng, chưa được chồng yêu sờ qua thì đã không còn trọn vẹn nữa rồi.
Sau này, sẽ không còn ai biết được tung tích của Bất Hoan tôi đây.
Mười năm sau, trên giang hồ nhiều sẽ xuất hiện một cô gái làm che mặt luôn mặc áo *** làm bằng thép, nghe nói, chỉ cần có người ở trước mặt nàng nhắc tới ba chữ ‘hạt đậu hồng’, sẽ bị lột da băm chân ngay tại chỗ.
Người giang hồ thường gọi, áo *** Độc Cô. . . . . .
Dĩ nhiên, đây chỉ là ảo tưởng của tôi.
Trên thực tế, này tẩu thuốc chính là tẩu thuốc, cũng không có cài đặt *** dao gì, vì vậy, tôi phải giữ lấy hạt đậu hồng của minh.
Tẩu thuốc tiếp tục hoành hành trên cơ thể của tôi, tản ra một loại phách lối khiêm tốn, giống như lời nói của chu nhấn của nó nói với tôi.
“Một món đồ cao cấp có thể thuộc về bất kì loại người nào, nhưng khi nó rơi vào trên tay người đi nữa thì giờ phút này người đó chình là chủ nhân. Có thể phách lối, có thể kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối không thể gây ra bất kì tổn hại nào cho chủ nhân.”
Gương mặt của Hồng Thiếu Nhu, đều mang một loại bén nhọn, ẩn giấu loại bén nhọn rất nhỏ, lỗ mũi này, cằm này, mắt này, lông mày này, tùy tiện gở xuống một cái nào thì cũng có thể đâm ૮ɦếƭ người.
Khi tập trung lại cùng một chỗ, thì rất hòa hài, cũng thuộc hạng đẹp trai.
Nhưng là một người đẹp trai quá mức thông minh.
“Tôi không phải là thứ gì.” Tôi giải thích.
Khi hắn chẳng nói đúng sai đồng thời chỉ lộ ra vẻ mặt khinh miệt nho nhỏ, tôi đưa ra cánh tay vẫn nhức mỏi như cũ, nắm ở cổ của hắn.
Hắn thuận thế cúi đầu, tôi phải nắm lấy tai của hắn, dùng chiêu độc mà dì Bích dạy lại cho tôi, dùng giọng nói mang âm thanh mê người nói: “Tôi là con mèo.”
Ta luôn luôn hiếp mắt lại giống như hắn để mắc tôi giống như mắt mèo.
Không trang điểm, đuôi mắt được kéo lên cao một cách tự nhiên, màu hồng phấn lang đến hai bên thái dương.
Mềm mại quyến rũ trung mang theo chút bén nhọn ẩn núp, lại càng có thể khơi lên mong muốn khiêu chiến của người khác.
Tôi nói: “Mèo là động vật kiêu ngạo thông minh, nó có thể thay đổi chủ nhân, thế nhưng người nhất định phải chứng minh với nó, so với chủ nhân trước của nó anh còn lợi hại hơn.”
Hồng Thiếu Nhu cũng không đem chuôi rời khỏi tẩu thuốc trêu trọc áo ngủ tôi nữa, đặt ở trên tủ đầu giường.
Sau đó, hắn dùng chóp mũi hướng về phía chóp mũi tôi, dùng khoảng cách gần nhất nhìn tôi, giống như là một con hồ ly thông minh nhất đang phán đoán con mồi tươi ngon trước mặt có sập bẩy hay không.
Mắt nhỏ thu ánh sáng lại, tôi thiếu chút nữa bị nướng cháy khét rồi.
Ta cảm thấy được, tại dưới dạng ánh mắt này, tôi sẽ không kiên trì được thời gian bao lâu .
Thật may là tôi có dì Bích.
Dì từng nói qua, bất kỳ người đàn ông nào, cũng chạy không khỏi vẻ mặt ngây thơ này của phụ nữ.
Ý của dì là, vẻ mặt hồn nhiên kia.
Vì vậy, tôi làm theo biện pháp dì dạy cho tôi, nhoẻn miệng cười.
Trong tròng mắt của Hồng Thiếu Nhu, tôi giống hệt như đứa bé đang cười, không có chút mưu mô nào, giống như một đóa hoa cúc non nớt dưới ánh mặt trời.
Tôi không xác định chắc chắn có phải bởi vì tôi nằm cạnh hắn quá gần hay không, đã chạm vào môi của hắn, tóm lại, sau khi tôi nở nụ cười, Hồng Thiếu Nhu cũng cười.
Tiếp đó, hắn bắt đầu hôn tôi.
Cánh môi chạm nhẹ, đầu lưỡi trơn linh hoạt, ở tại hàm răng khép chặt của tôi vẽ từng loạt hình vẽ.
Hắn không thô lỗ, không nóng nảy, vô cùng có kiên nhẫn, giống như là một người ham mê đồ cổ với vừa kiếm được một bình hoa cổ mình yêu thích đang dùng khăn tỉ mỉ lau chiếc bình hoa đó.
Hắn không vội, tôi cũng không vội.
Tôi từ từ mà đem tay vươn ra, từ từ mò tới bên tủ đầu giường, từ từ đem cái chuôi tẩu thuốc đã đùa giỡn cơ thể làm nhục tôi nắm trong tay, từ từ cầm về, từ từ duỗi ra giữa không trung, từ từ dựng đứng, từ từ nhắm ngay mục tiêu.
Cuối cùng, tôi dùng hết sức lực ăn thịt mấy năm qua, cực kỳ tàn ác, sắc bén ngoan độc, mạnh mẽ không kiềm chế được, khóe mắt, diệt sạch đạo lý làm người, tán tận lương tam, phát điên, là một người khát máu thành tính hướng cúc hoa của hắn đăm tới. ( Bonei: ^:)^ Lạy Phật!!! Các anh ai mà yêu chị hay muốn hại chị thì tự cầu :pray: nhiều phúc đi)
Đêm hôm đó, tôi rốt cuộc nhìn thấy. . . . . . Bộ dáng của Hồng Thiếu Nhu khi mở to mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc