Không Thể Quên Em - Ngoại truyện 01

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Ngoại truyện 1: Như ý

Không xa đó, một người phụ nữ trung niên đang chống nạnh mắng chửi xối xả ở đầu con ngõ nhỏ.

Giẫm lên bùn bẩn suốt đoạn đường, Thẩm Tiên Phi đi vào con ngõ nghèo nàn ấy, bao lâu rồi anh chưa ở trong những ngôi nhà thế này, cảnh tượng quen thuộc khiến anh cảm thán sự biến thiên của thời gian.

Ngẩng lên nhìn số nhà, Thẩm Tiên Phi xác định chắc là nhà này rồi.

Anh đẩy cánh cửa gỗ, bên trong có tiếng chơi mạt chược, đi vào trong mấy bước thì thấy một đứa bé khoảng năm, sáu tuổi đang bò trên đất.

“Xin hỏi Trần Giai Lệ ở đây phải không?”, anh mỉm cười hỏi đứa bé.

Gương mặt lem luốc nở nụ cười, đứa bé không đáp mà bò dậy chạy vào phòng, gọi to: “Mẹ ơi, ngoài này có người tìm”.

“Tìm cái đầu mày, không thấy mẹ đang bận à, đi đi, ra chỗ khác chơi”, Trần Giai Lệ miệng ngậm ***, tay bốc bài nói, “Can! Tam điều, bà đây lật!”.

Thẩm Tiên Phi bước vào, bên trong nồng nặc mùi TL, gian phòng hơn hai mươi mét vuông bày đến ba máy đánh mạt chược tự động, một người đang chăm chú nhìn quân bài bé xíu trên máy.

Thẩm Tiên Phi đành cất cao giọng hỏi: “Xin hỏi Trần Giai Lệ có đây không?”.

Trần Giai Lệ ngẩng phắt đầu lên, thấy Thẩm Tiên Phi đứng cách đó mấy bước chân, ngược sáng, mờ nhòa, những người tìm cô ta thường gọi là “chị Phi”, hiếm ai gọi thẳng tên. Cô ta gọi một người đứng cạnh đánh thay rồi đứng lên tiến đến gần anh: “Tôi chính là Trần Giai Lệ, anh là ai?”.

“Có thể ra ngoài nói chuyện không?”, Thẩm Tiên Phi cau mày.

Trần Giai Lệ ra khỏi đó, mới nhìn rõ Thẩm Tiên Phi rồi kêu lên kinh ngạc: “Là anh à?”.

Thẩm Tiên Phi nghi ngại: “Cô Trần biết tôi?”.

“Ờ, có gặp mặt một lần”, Trần Giai Lệ mãi mãi không quên được, mấy năm trước cùng đám Chó ૮ɦếƭ cưỡi mô tô ςướק của đôi tình nhân ấy, phụ nữ đều yêu cái đẹp, vì cô ta khen anh chàng đó đẹp trai nên bị Chó ૮ɦếƭ cho một cái bạt tai, anh chàng ấy đã không còn nhớ cô là ai nhưng không ngờ bao năm qua rồi lại đến tìm cô, “Anh tìm tôi có chuyện gì?”.

“Tôi họ Thẩm. Hôm nay làm phiền cô rồi, tôi chỉ muốn hỏi có nhìn thấy chiếc nhẫn này không?”, Thẩm Tiên Phi mở một tấm ảnh vi tính ra cho cô xem.

Trần Giai Lệ vừa nhìn thấy chiếc nhẫn ấy thì biến sắc, vội nói: “Chưa thấy”.

Phản ứng của Trần Giai Lệ không qua được mắt Thẩm Tiên Phi, anh cuộn tấm ảnh lại, anh thực sự đoán chắc rằng “Như Ý” mà anh tìm, người phụ nữ này đã nhìn thấy.

“Tôi nghĩ... có chuyện tôi phải nói thẳng, mấy năm trước vì một ‘tai nạn’ mà tôi đã mất chiếc nhẫn này”, Thẩm Tiên Phi cố ý nhấn mạnh hai chữ “tai nạn”, sắc mặt Trần Giai Lệ lại thay đổi, anh nói tiếp, “Tôi đã điều tra ra chuyện năm đó có liên quan đến Vương Phi chồng cô, tôi cũng đến nhà tù XX tìm chồng cô, anh ta nói năm đó đã tặng nhẫn lại cho cô…”

Trần Giai Lệ vừa nghe Thẩm Tiên Phi tìm Vương Phi thì hét lên: “Tặng tôi thì sao? Chiếc nhẫn đó tôi đã bán nó từ đời nào rồi, chẳng đáng mấy xu, cần tiền à? Bà đây không có”.

“Cô Trần, cô đừng kích động, tôi không đến đòi tiền cô. Chiếc nhẫn này là vật đính ước giữa tôi và bạn gái, vì hiểu lầm mà tôi và cô ấy đã xa nhau năm năm, khó khăn lắm tôi mới khiến cô ấy chịu quay lại nhưng điều kiện của cô ấy là tôi phải tìm được chiếc nhẫn mới chịu lấy tôi. Nên…”

“Anh cưới hay không thì liên quan quái gì đến bà đây? Nếu không có gì thì đừng cản trở bà đây đánh bài”, Trần Giai Lệ ném TL đi rồi quay người bỏ vào trong.

Thẩm Tiên Phi không vì Trần Giai Lệ từ chối mà bỏ cuộc, gần như cứ cách ngày lại đến tìm cô ta, mua rất nhiều đồ ăn, đồ chơi cho con cô ta, đứa bé rất thích cứ bám lấy anh.

Trần Giai Lệ biết hết nhưng không nói gì.

Ngày nọ, anh nhắc đến chuyện đứa bé sắp phải đi học rồi.

“Đi học? Cha nó còn ờ trong tù, mẹ nó không có tiền, lấy gì cho nó đi học?”, Trần Giai Lệ cáu kỉnh.

Ngày hôm sau, Thẩm Tiên Phi mang thông báo nhập học đến, bảo rằng đứa bé có thể nhập học, học phí đã trả rồi.

Trái tim con người bằng xương bằng thịt.

Buổi tối, Trần Giai Lệ lấy từ trong tủ ra chiếc nhẫn mà năm nào Chó ૮ɦếƭ đã ςướק đi.

Chuyện năm năm trước cô ta biết, Chó ૮ɦếƭ vì thế mà trốn một dạo rất lâu. Lúc ấy biết Chó ૮ɦếƭ đã ςướק của anh chàng đẹp trai họ Thẩm ấy, cô khăng khăng đòi lấy cho bằng được chiếc nhẫn. Ở cạnh Chó ૮ɦếƭ, suốt ngày họ đi khắp nơi, có dạo đặc biệt khó khăn, mấy lần Chó ૮ɦếƭ định bán chiếc nhẫn đi nhưng đều bị cô ta ngăn lại, nói rằng đó là vật đính ước của hắn tặng, không được bán, tương lai còn phải để lại cho con dâu. Chó ૮ɦếƭ tuy đối xử chẳng ra gì với cô nhưng con trai là máu thịt, nghe bảo là thứ để lại cho con trai thì không nỡ ***ng đến.

Thực ra cô ta không hiểu vì sao cứ giữ chiếc nhẫn này, có lẽ là đêm ấy... Lấy di động ra, theo danh thiếp Thẩm Tiên Phi để lại, cô gọi cho anh: “Họ Thẩm kia, sáng mai rảnh thì đến đây, tôi có thứ này đưa anh”.

Hôm sau, Thẩm Tiên Phi đến nhà Trần Giai Lệ, cô ta lấy ra một chiếc túi nhung ở dưới đáy ngăn kéo, đưa cho anh: “Này, thứ anh tìm”.

Thẩm Tiên Phi nhận lấy, định mở ra xem thì nghe Trần Giai Lệ hét: “Lấy được rồi thì biến ngay”.

Thẩm Tiên Phi sững người rồi gật đầu, nói tiếng “Cảm ơn”, sau đó rời đi.

Anh nắm chặt chiếc túi trong tay, đi xa rồi bỗng nghe tiếng Trần Giai Lệ vang lên sau lưng: “Họ Thẩm kia, tôi thay chồng tôi xin lỗi anh. Năm ấy nếu không vì nuôi đứa bé, chúng tôi thiếu tiền thì anh ta cũng sẽ không làm chuyện thất đức đó. Còn nữa, người đàn ông thuê anh ấy đánh anh tên MC”.

Thẩm Tiên Phi thẫn thờ nhìn Trần Giai Lệ, hồi lâu sau mới cười: “Cảm ơn cô”.

Ngồi trong xe, Thẩm Tiên nhìn chiếc túi nhung trong tay, ngần ngừ chưa mở.

Như Ý? Là chiếc nhẫn như thế nào nhỉ? Tại sao mỗi lần nhắc đến Như Ý, đáy mắt Tang Du lúc nào cũng có một thoáng đau khổ khó che giấu, đồng thời khiến một năm qua, mãi cô không chịu lấy anh?

Anh chậm rãi mở chiếc túi, lấy chiếc nhẫn vàng đã được giữ gìn mấy năm nay, kiểu dáng rất bình thường, mặt nhẫn bầu dục có hai chữ vuông vức – Như Ý, kiểu dáng cũ kỹ phổ thông này tuyệt đối không phải sự lựa chọn của thanh niên.

Anh nhìn chiếc nhẫn rất lâu, đầu bỗng dưng nhói đau, anh phải đưa tay lên ấn huyệt thái dương.

Đột nhiên, trong đầu vang lên một giọng nữ trong vắt: “Đây là gì thế?”.

Tại sao giọng nói ấy lại quen thuộc thế?

Hình bóng trước mặt mỗi lúc một rõ ràng, cô gái ấy quay lại, ngước lên nhìn anh, một gương mặt trẻ trung xinh đẹp, là Tang Du!Lúc ở Anh, anh thường nghe giọng một cô gái trong mơ nói cười, nũng nịu với anh, lúc ấy anh nghĩ mình đang mơ linh tinh, nhưng không bao giờ nghĩ rằng hình bóng trong đầu lại có thật, đó là Tang Du, Tang Du của anh.

Anh nhìn thấy mình đeo chiếc nhẫn Cát Tường do tổ tiên truyền lại vào ngón vô danh trên tay trái Tang Du, đỏ mặt ra lệnh cô không được tháo ra.

Tang Du cười e thẹn, giống như một con cáo gian xảo, rồi cười lớn, ôm lấy anh: “Một chiếc nhẫn đã muốn giam em lại, quá lời cho anh. Không được, theo em”.

Tang Du kéo anh, nụ cười thanh xuân rạng rỡ, anh chưa bao giờ thấy. Cô bây giờ đa phần là cười nhẹ nhàng, có chừng mực, giống như một nữ hoàng cao quý. Một năm trước khi anh từ Anh về, lần đầu thấy Tang Du, vẻ mặt cô nhìn anh ngoài nỗi đau ra cũng chỉ có nỗi đau.

Cô kéo anh vào cửa hàng vàng bạc, chọn một chiếc nhẫn, giống hệt chiếc Như Ý đang nằm trong tay anh, đồng thời đeo vào ngón tay anh.

Anh cười nhẹ, nói với cô: “Tang Cát Tường, bắt đầu từ hôm nay, em phải ăn mì gói với anh”.

Tang Du không phục, hét lên: “Cái gì, cái gì, Thẩm Như Ý kia”.

Tang Cát Tường... Thẩm Như Ý... Cát Tường Như Ý... Ký ức ập đến như thủy triều, anh nhớ ra chiếc nhẫn này là nhẫn đính hôn với Tang Du, tuy kiểu dáng cổ xưa lại làm bằng vàng nhưng anh đã hẹn ước, đợi khi cô tốt nghiệp sẽ cưới cô.

Anh đã nhớ ra hết, vì một chai Pepsi mà anh và Tang Du, hai người không cùng một thế giới đã đến với nhau, họ cùng học, cùng ăn, thậm chí sống chung một mái nhà, còn chung giường, thân mật như bây giờ.

“A Phi, như vậy, con cá này sẽ nằm trong tay em, khi tay rời đi, em sẽ giao con cá này cho anh, anh nhất định phải giữ nó thật kỹ”, năm năm trước, cảm giác tay cô phủ lên thắt lưng anh như mới ngày hôm qua... Con cá sau lưng anh, không xăm vì người khác, mà là vì Tang Du.

“Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một ngàn bước chân, em chỉ cần đi trước bước đầu tiên, anh sẽ đi về phía em chín trăm chín mươi chín bước còn lại”, đó là lời hứa của anh.

Nực cười là anh không hề đi bước nào, mà còn mỗi lúc một bước xa cô theo hướng ngược lại, cô giống như một cô ngốc, đứng tại chỗ chờ đợi, đợi anh năm năm, tròn năm năm.

Một cô gái có bao nhiêu lần năm năm để lãng phí, còn Tang Du của anh lại đợi anh năm năm trong cô đơn đau khổ, cần biết bao ý chí kiên cường, dũng khí và tình yêu sâu đậm cô mới có thể chống đỡ, đợi anh đến ngày hôm nay.

Chỉ vì một sự hiểu nhầm, cuộc đối thoại chỉ nghe một nửa mà đã chọn cách trốn tránh, rời bỏ. Miệng nào lúc nào cũng nói yêu Tang Du, nhưng cuối cùng lại vì sợ tổn thương quá lớn mà chọn quên lãng cô, quên hết những tháng ngày hạnh phúc khi ở bên nhau, anh là tên ích kỷ biết bao.

Anh như vậy, sao có thể nói lời yêu một cách vô tư, đòi cô lấy mình... Tay anh chống vào cửa kính xe, đỡ lấy trán, nước mắt đã ướt nhòe, ***g *** phập phồng, khó mà bình tĩnh.

Đột nhiên di động đổ chuông, là Viên Nhuận Chi.

Thẩm Tiên Phi hít sâu vài lần sau đó thở ra, bình tĩnh lại rồi nghe máy: “A lô?”.

“Sư huynh à, anh đang ở đâu?”, Viên Nhuận Chi có vẻ cuống quýt.

“Xảy ra chuyện gì?”, anh nhíu mày.

Anh có thể tìm lại Tang Du thì đa phần là nhờ Viên Nhuận Chi làm “quân sư tình yêu”, bình thường cô luôn báo cáo tình hình của Tang Du với anh, bây giờ giọng điệu lại cuống cuồng như thế nhất định là đã xảy ra chuyện.

“Ối, sư tỷ ấy, vốn dĩ đang lái xe ngon lành, có người không tuân thủ quy tắc giao thông, ςướק đường của chị ấy, chị ấy bỗng dưng như lên cơn điên, cứ đuổi theo xe người ta không tha, về sau ép người ta lái xe đâm thẳng vào gốc cây ven đường. Bây giờ vì chuyện này mà chị ấy đang cãi nhau với người ta đấy, suýt nữa là đánh nhau luôn.”

“Ở đâu?”, Thẩm Tiên Phi cuống lên.

“Đại lộ XX”, Viên Nhuận Chi nói.

“Gửi vị trí cụ thể đến di động anh, anh đến ngay. Em giúp anh trông cô ấy nhé.”

“Vâng, vâng, vâng.”

Thẩm Tiên Phi cúp máy, nhanh chóng khởi động xe.

Một lúc sau đến hiện trường tai nạn, từ xa Thẩm Tiên Phi đã thấy Tang Du đang cãi nhau với một người đàn ông mặc áo sơ mi sọc, cảnh sát giao thông đang tìm hiểu sự việc.

Anh đi nhanh đến, kéo Tang Du đang kích động lại: “Em có sao không?”.

Tang Du vừa thấy anh đã tức giận hất tay anh ra: “Biến đi, bây giờ không muốn nhìn thấy anh!”.

Thẩm Tiên Phi ngơ ngẩn.

Tang Du chỉ vào người mặc áo sọc, nói: “Xem anh sau còn dám lái xe giành đường không!”, nói xong cô quay người chui vào xe mình.

Viên Nhuận Chi chen vào, nói với Thẩm Tiên Phi: “Người đó cứ bị sư tỷ đuổi theo, về sau không chịu nổi đã lao nhanh về phía trước, ai ngờ trước mặt lại có người đột ngột xuất hiện, anh ta đảo vô lăng quá gấp nên đâm vào gốc cây. Cảnh sát giao thông bảo do lỗi của anh ta nhưng anh ta không phục”.

Viên Nhuận Chi đang nói hăng say thì Tang Du thò đầu ra, hét: “Viên Nhuận Chi, nếu cô không lên xe thì tự đi bộ về”.

“Mấy hôm trước chị ấy nhìn thấy anh ở cạnh một bà chị có quả đầu điện giật”, Viên Nhuận Chi le lưỡi, nháy mắt ra hiệu với Thẩm Tiên Phi, ném lại một câu rồi chui vào xe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc