Không Thể Quên Em - Chương 45

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Mất trí mang tính chọn lựa

Đêm ấy sau khi Thẩm Tiên Phi ra ngoài, anh gọi xe đến thẳng căn nhà nhỏ kia, bấm chuông gần mười lăm phút cũng không thấy Tang Du mở cửa, cuối cùng bị hàng xóm mắng đuổi đi, anh mới nhận ra cô không về đây.


Nhìn Thẩm Tiên Phi cứ ngồi thẫn thờ, A Mục chạm vào anh, “Đang nghĩ gì thế? Sắp có kết quả rồi”.


Thẩm Tiên Phi giật mình, nhìn Giáo sư Châu, chủ nhiệm khoa mặc áo blouse trắng ngồi xuống bàn, đưa một tấm phim chụp CT treo trên tường, bật đèn rồi chỉ vào đó: “Nhìn tấm phim này, đây có dấu vết đã từng chịu va đập, theo tình trạng mà cậu nói thì không loại trừ khả năng não bộ bị tổn thương dẫn đến mất trí nhớ. Thẩm tiên sinh, cậu có thể xác định thời gian đầu cậu bị thương không?”.


“Khoảng năm năm trước, quãng thời gian trước khi tôi ra nước ngoài, tôi gặp một đám côn đồ ςướק của nên đã đánh nhau với chúng. Tình hình cụ thể thì... có lẽ do thời gian quá lâu nên không có ấn tượng sâu sắc. Khi tỉnh dậy thì tôi đã nằm trong bệnh viện, đầu băng kín rồi. Lúc đó sau khi tỉnh lại, tôi không nhận ra có gì khác thường. Bác sĩ nói vết thương của tôi không có gì đáng ngại, khoảng một tuần sau là có thể ra viện. Lúc đó visa đã làm xong, mọi thủ tục đều hoàn thành, vì đầu bị thương nên tôi còn tìm bác sĩ để viết giấy chứng minh, cam kết rõ với công ty hàng không, sau đó ra nước ngoài, căn bản không nghĩ rằng mình lại có khả năng mất trí nhớ”, Thẩm Tiên Phi nhíu mày.


Ngẫm nghĩ, Giáo sư Châu nói: “Theo tình trạng bệnh của cậu thì phù hợp với sự mất trí mang tính lựa chọn mà chúng tôi thường nói”.


“Mất trí mang tính lựa chọn?”


“Đúng, chuyện này bác sĩ Mục chắc biết rõ”, Giáo sư Châu đáp.


A Mục đằng hắng rồi vỗ vai Thẩm Tiên Phi, nghiêm túc nói: “Là thế này, từ góc độ tâm lý học, hiện tượng này được gọi là sự lãng quên con người. Quên lãng được giải thích bởi bốn loại lý luận là lý luận suy thoát, lý luận can thiệp, lý luận đè nén và lý luận đồng hóa, mà lý luận đè nén trong đó cho rằng lãng quên là vì chúng ta không muốn nhớ lại nỗi đau hoặc những quá khứ đáng sợ mà tạo nên”.


Nheo mắt lại, Thẩm Tiên Phi nhìn A Mục, hỏi: “Bác sĩ Mục có thể nói ngắn gọn hơn?”.


Giáo sư Châu cười nói: “Đơn giản là khi một người chịu phải sự kích thích bên ngoài hoặc não bộ bị va đập mạnh, trung khu ký ức trong đại não vì để bảo vệ bản thân hoặc để tránh những kích thích mà đã chọn lựa che giấu những ký ức đau khổ, cũng tức là, trong tiềm thức đã chọn lãng quên một số người hoặc vật mà bản thân không muốn nhớ hoặc muốn trốn tránh”.


Trong tiềm thức đã chọn lãng quên một số người hoặc vật mà bản thân không muốn nhớ hoặc muốn trốn tránh.


Ấn vào huyệt thái dương, Thẩm Tiên Phi cau mày nhìn Giáo sư Châu, rồi lại nhìn A Mục: “Cũng có nghĩa là năm năm trước có thể tôi đã bị kích thích rồi gặp đúng bọn ςướק đó, não bộ bị tổn thương, do đó để trốn tránh, tôi chọn cách lãng quên?”.


Giáo sư Châu gật đầu.


Trái tim Thẩm Tiên Phi nặng trĩu.


“Giáo sư Châu, tôi muốn hỏi... tôi có thể phục hồi lại ký ức đó không?” Tuy ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ A Mục vi phạm đạo đức nghề nghiệp và chịu trách nhiệm về pháp luật, anh mới biết quá khứ ấy nhưng từ sâu thẳm trái tim, anh rất muốn biết về sau đã xảy ra chuyện gì. Lần nào nghe trộm hồi ức của Tang Du trong phòng khám, thấy gương mặt đau khổ của cô, tim anh cũng nhói đau.


Giáo sư Châu nói: “Ừ, có thể rất nhanh sẽ hồi phục, cũng có thể mãi mãi không hồi phục được. Nhưng tiếp xúc nhiều với người ấy, cố nhớ lại quá khứ sẽ có lợi cho bệnh tình của cậu, không chừng ngày mai sẽ nhớ ra ngay, về mặt này thì tôi có thể phải thỉnh giáo Tiểu Mục rồi”.


“Cảm ơn giáo sư Châu, phiền giáo sư quá.”


“Chàng trai, chúc cậu may mắn”, Giáo sư Châu vỗ nhẹ vào vai Thẩm Tiên Phi.


Ra khỏi phòng khám, Thẩm Tiên Phi lặng lẽ không nói.


A Mục đuổi theo, khoác vai anh, đùa cợt: “Nhà thiết kế Thẩm ơi, có cần tư vấn không? Nể tình là bạn học lâu năm, giảm 20% cho cậu”.


“Buồn cười lắm à?”, Thẩm Tiên Phi lạnh lùng.


A Mục nhún vai: “Haizzz, theo những hiện tượng đó thì điều duy nhất có thể giải thích là năm đó cậu yêu rất mãnh liệt và đau khổ, giữa cậu và cô ấy có lẽ có khúc mắc gì đó không giải quyết được nên cậu mới lựa chọn lãng quên. Từ nội dung ‘tâm sự’ mà Tang Du kể thì tôi có thể chắc chắn trăm phần trăm là cô ấy vẫn còn tình cảm với cậu. Bây giờ đã chứng thực cậu quên quãng thời gian đó rồi, vậy tiếp theo cậu sẽ làm thế nào? Nói cô ấy biết cậu mất trí nhớ chứ?”.


Thẩm Tiên Phi càng im lặng.


Hôm nay trước khi đến bệnh viện, anh đã lên mạng tìm kiếm thông tin có liên quan đến chứng mất trí nhớ của mình, không ngờ anh lại thật sự chọn lãng quên. Mọi người anh đều nhớ, chỉ quên mỗi cô. Quên lãng cô và những chuyện có liên quan đến cô, là tiềm thức anh đã chọn cách trốn chạy, tránh né cô... Tại sao phải trốn tránh cô... Anh không dám nghĩ theo hướng A Mục nói, anh yêu quá mãnh liệt, quá đau khổ... A Mục lại nói: “Có cần nói với cô ấy là cậu mất trí nhớ không? Chưa biết chừng bệnh cô ấy không cần thuốc cũng tự lành đấy”.


Thẩm Tiên Phi khựng lại, sắc mặt trắng bệch nhìn A Mục, bất ngờ mất bình tĩnh gầm lên: “Nói cô ấy biết? Tôi phải nói thế nào? Bây giờ tôi chạy đến bảo rằng: ‘Tang Du, anh mất trí nhớ, mà lại là mất trí mang tính chọn lựa. Thẩm Tiên Phi này nhớ mọi người, mọi việc, nhưng chỉ quên có một mình em, không nhớ những chuyện có liên quan đến em. Bởi anh muốn trốn tránh em nên vì tự bảo vệ mình anh đã quên hết ký ức về em. Những lời em nói với bác sĩ tâm lý anh cũng nghe hết rồi, em luôn không quên được anh, nếu đã có quá khứ như vậy thì chúng ta bắt đầu lại nhé.’ Bảo tôi nói thế à?! Phải không?! Cô ấy có thể chấp nhận chuyện tôi nhớ tất cả nhưng lại quên cô ấy không?! Cô ấy đang vật vã bên bờ vực đau khổ, có phải tôi nên đâm cô ấy một nhát dao nữa không? Mẹ kiếp, tôi phải nói với cô ấy thế sao?”.


Thẩm Tiên Phi điên cuồng đá mạnh vào gốc cây bên cạnh.


“A Phi, cậu bình tĩnh”, A Mục giật bắn mình trước biểu hiện của Thẩm Tiên Phi, vội vàng ngăn anh lại. Lần đầu thấy Thẩm Tiên Phi như thế là khi bạn học mắng anh là con trai của gia đình tù tội, chuyện đã qua lâu rồi, A Mục lại nhìn thấy A Phi mất bình tĩnh như vậy.


Thẩm Tiên Phi cảm thấy rất nực cười, bắt đầu tự cười nhạo chính mình, thì ra bản thân là kẻ nhu nhược, vì trốn tránh mà khiến một người con gái tổn thương suốt năm năm trời và nguyên nhân buồn cười nhất là có thể anh đã quá yêu cô gái đó.


Quá yêu... Anh vôn không xứng với chữ đó.


“Mẹ kiếp, từ đầu chí cuối tôi chỉ là một thằng yếu đuối, lại để một người con gái phải chịu đựng nỗi đau khổ một mình”, Thẩm Tiên Phi hất tay A Mục, giận dữ đi về phía bãi đậu xe.


A Mục đút hai tay vào túi quần, nhìn bóng người bạn thân khuất dần, bất giác thở dài, xem ra anh phải nghiên cứu tâm lý học tình yêu, như thế có lẽ mới giúp được hai người đáng thương ấy.


Từ khi Tang Du tiếp quản Tang thị, ngày nào cô cũng bận tối tăm mặt mũi, thường xuyên quên ăn trưa, nên bất đắc dĩ phải nhờ Viên Nhuận Chi mua thật nhiều mì tôm để trong văn phòng. Công trình xây dựng khách sạn Hoàng Đình đã khởi công, cô càng bận rộn hơn, hôm nay cô lại quên xuống nhà ăn dùng bữa, đến tận hai giờ chiều mới nấu mì tôm ăn.


Đang ăn thì Viên Nhuận Chi gõ cửa: “Tổng giám đốc Tang, có một người bí ẩn tặng ‘hoa’ cho chị”. Viên Nhuận Chi nhìn chậu hoa xương rồng trong tay, cô cảm thấy nên gọi nó là bonsai thì đúng hơn.


“Tặng hoa? Hoa gì?”, Tang Du ngẩng lên nhìn chậu hoa xương rồng nhỏ trong tay Viên Nhuận Chi, “Ai rảnh rỗi thế? Đi tặng thứ này bao giờ”.


“Không biết. Có thiệp đây ạ”, Viên Nhuận Chi đặt chậu cây lên bàn Tang Du, đưa thiệp cho cô.


Mở ra xem, nét chữ trên đó rất mạnh mẽ:


Thuở ban đầu Thượng đế tạo ra vạn vật, xương rồng là thứ mêm yếu nhất thế gian. Dưới những cái gai bao bọc mạnh mẽ là những giọt lệ màu xanh yếu mềm. Ngôn ngữ của xương rồng, là sự kiên cường cô độc.


Ký tên: Mark.


Viên Nhuận Chi tỏ vẻ bí ẩn: “Kiên cường cô độc? Người tên Mark tặng hoa cho chị chắc là quen chị đây”.


“Thần kinh, người này là ai? Không quen, mang ra ngoài vứt đi”, Tang Du ném thẳng tấm thiệp vào sọt rác.


Người gì biến thái thế? Lại còn tặng xương rồng cho cô, rồi còn câu ngôn ngữ của hoa nữa, muốn nói gì đây?


Viên Nhuận Chi nhìn chậu xương rồng bé nhỏ, nhớ đến câu nói lúc nãy: kiên cường trong cô độc, ai tặng cho chị ấy thứ này nhỉ? Hình như rất hiểu chị ấy thì phải.


Chậu xương rồng bé nhỏ trồng rất đẹp, nếu vứt đi thì tiếc quá. Loại thực vật lười biếng không cần tưới nước, hơn nữa còn làm sạch không khí, học tỷ lại thích hút thuốc, để lại cũng tốt.


Viên Nhuận Chi nghĩ thế rồi bưng chậu cây về chỗ mình, sau đó đặt lên chiếc tủ phía sau.


Một tuần sau, trên tủ của mọi người trong văn phòng Tổng giám đốc đều có một chậu xương rồng nho nhỏ, phòng Tài vụ bắt đầu nhận “lịch hẹn” với những chậu xương rồng với văn phòng Tổng giám đốc, nghe nói đơn hẹn đã xếp đến mười lăm ngày sau.


“Viên Nhuận Chi, chị bảo em vứt cái thứ đó đi cơ mà, ai bảo bày trên tủ phía sau hả?”, Tang Du nhẫn nhịn một tuần cuối cùng đã nổi giận.


Không biết ai rảnh rỗi lại tặng xương rồng cho cô mỗi ngày như thế, sau đó còn có cả thiệp, hôm nay chúc cô làm việc vui vẻ, ngày mai lại chúc tâm trạng thư thái. Quỷ thật, cái người tên Mark ấy, ngày nào cũng tặng thứ này, tâm trạng cô tốt được chỗ nào chứ? Cái chậu xương rồng chướng mắt ấy giống như đang ví von cô là hổ giấy, bên ngoài mạnh mẽ, thực chất nội tâm lại yếu đuối vô cùng.


Kẻ nào vừa nhảm nhí vừa ác độc vậy?


Cô phạm lỗi với ai chứ.


Tang Du nghĩ mãi cũng không ra, lần này cô lại thấy Viên Nhuận Chi không vứt đi mà còn để ở tủ sau lưng, mà mỗi người lại một chậu nên lửa giận bốc lên bừng bừng.


“Tổng giám đốc Tang, em thấy loại thực vật như xương rồng rất tốt mà. Xem này, trồng vừa mỹ quan lại phóng khoáng, quan trọng nhất là nó bảo vệ môi trường, làm sạch không khí, em nghe nói có thể chống bức xạ, giống những người suốt ngày ngồi làm việc với máy vi tính...”, Viên Nhuận Chi lại bắt đầu liệt kê ưu điểm của xương rồng.


“Đủ rồi! Viên Nhuận Chi, chị cho em mười phút, xử lý hết đám xương rồng trong công ty”, Tang Du chỉ chậu xương rồng trên tủ, quát to, “Còn nữa, chị bảo em điều tra tên tâm thần đó đã tìm được chưa?”.


“Tổng giám đốc Tang, chuyện đó...”, Viên Nhuận Chi đang định nói chưa tìm ra thì cô bé ngày nào cũng mang xương rồng đến lại ôm một bó hoa hồng to bước vào.


“Vẫn tặng cho cô Tang Du, phiền ký nhận”, cô bé mang hoa đưa cho Viên Nhuận Chi.


Viên Nhuận Chi nhìn bó hoa hồng to đẹp rực rỡ, không dám nhận.


Tang Du nheo mắt, cầm 乃út lên rồi ký tên vào hóa đơn, cô đón lấy hoa rồi hỏi: “Tôi muốn hỏi là người mỗi ngày tặng hoa cho tôi là ai?”.


“Rất xin lỗi, tôi chỉ phụ trách mang hoa”, cô bé mỉm cười rồi ra ngoài.


Ôm bó hoa hồng to trong tay, theo lý thì mỗi cô gái khi nhận được hoa hồng đều vui mừng như điên, nhưng trước khi nhận được hoa hồng, người này đã phải nhận xương rồng cả tuần liền, nếu vẫn sung sướng thì đúng là kỳ tích.


Mở thiệp ra, cô muốn xem thử cái tên Mark kia hôm nay nói những lời vớ vẩn gì.


Nhưng sau khi xem nội dung, Tang Du sững sờ.


Vì người tặng hoa hồng không phải Mark mà là Thẩm Tiên Phi. Để cảm ơn lần trước đã đưa anh về nhà, anh hẹn cô buổi tối dùng cơm ở Liên Viên.


Tâm thần!Tang Du thầm rủa trong bụng, ném tấm thiệp vào sọt rác, sau đó cũng vứt luôn bó hoa đi, nói với Viên Nhuận Chi: “Sao còn đứng đó? Bảo người dọn vệ sinh đến xử lý đám xương rồng, còn nữa, bó hoa này cũng quẳng đi luôn”.


“Vâng, vâng, đi ngay đây ạ”, Viên Nhuận Chi ôm chậu cây của mình đi trước tiên, sau đó dọn hết ba chậu còn lại.


Ngồi xuống bàn làm việc, Tang Du day day huyệt thái dương, không thể ổn định tâm trạng để làm việc nổi vì bó hoa hồng của Thẩm Tiên Phi.


Lúc ấy, bản nhạc Tha thứ quen thuộc lại vang lên.


Tha thứ? Lúc đầu khi nghe bài này, cô cảm thấy người con gái trong bài hát chính là cô.


Nhớ nhung như một cánh cửa khép không chặt.Trong không khí có những hạt bụi hạnh phúc,


Nếu không thì vì sao khi nhắm mắt lại thấy đau đớn đến thế...


Mỗi đêm khi nhắm mắt, Ⱡồ₦g иgự¢ như có hàng trăm hàng vạn cây kim đâm vào, bây giờ chỉ có làm việc không ngừng, bận rộn không lơi tay, cô mới có thể tạm quên vết thương kia.


Di động lại reo lần thứ hai, thấy số lạ gọi đến, Tang Du nghe máy: “A lô, xin chào!”.


“Chào Tổng giám đốc Tang, tôi là Thẩm Tiên Phi của Hoàng Đình. Cô đã nhận được hoa chưa?”, bên kia vẳng đến giọng nói mà cô vừa muốn nghe nhất lại vừa không muốn nghe nhất.


“Nhận được rồi, cảm ơn Phó tổng Thẩm.”


“Không biết tối nay Tổng giám đốc Tang có thời gian không?”


Sững người, Tang Du hỏi: “Việc công? Việc tư?”.


“Việc tư.”


“Xin lỗi, không rảnh.”


“Vậy việc công?”


“Xin lỗi, tan sở rồi tôi không muốn nói đến việc công.”


“Tổng giám đốc Tang cố ý tránh mặt tôi sao?”


“Anh muốn thế nào?”, Tang Du nghiến răng nghiến lợi.


“Tôi chỉ muốn cảm ơn cô, mời cô ăn bữa cơm”, Thẩm Tiên Phi nói.


Im lặng, Tang Du không trả lời.


Thẩm Tiên Phi lại hỏi: “Vậy tối mai thì sao?”.


“Cũng không rảnh, tuần này tôi đều bận”, Tang Du không nghĩ gì, từ chối thẳng thừng, im lặng một lúc lại nói, “Cảm ơn thịnh tình của anh, hôm đó chẳng qua là thuận tiện giúp đỡ, huống hồ Phó tổng Thẩm cũng uống đỡ tôi nhiều”.


“Không sao, một năm ba trăm sáu lăm ngày dài như thế, tôi tin Tổng giám đốc Tang sẽ có ngày rảnh rỗi”, giọng Thẩm Tiên Phi bên kia có vẻ rất kiên trì, “Làm phiền rồi, hôm khác sẽ hẹn lại, bye bye”.


“Vâng”, cúp máy, Tang Du day day giữa hai mắt, dựa vào lưng ghế.


Tiếp khách tiệc tùng suốt một tuần khiến cô rất mệt mỏi. Tối nay cô phải thư giãn, đến Chính Đạo luyện võ mới được.


Sau khi điều hành Tang thị, cô đã mua Chính Đạo, đồng thời đầu tư mở một chuỗi cửa hàng ở thành phố N, chỉ trong hai năm đã phát triển lên hơn hai mươi cửa hàng. Tuy thân phận bây giờ và trước kia đã khác nhưng cô vẫn đảm nhiệm vai trò võ sư như trước.


Cầm điện thoại lên, muốn gọi cho Tăng Tử Ngạo, hẹn anh đến Chính Đạo luyện tập nhưng nghĩ anh đã kết hôn rồi nên cô lại thôi.


Sau này, cô không còn tìm được một người bạn nào có tấm lòng cởi mở như Tăng Tử Ngạo nữa.


Cô độc mãi mãi luôn ở bên cô, hạnh phúc mãi mãi chỉ là bến bờ xa vời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc