Không Thể Quên Em - Chương 30

Tác giả: Hoa Thanh Thần

“Thế vẫn tốt hơn là anh cho tiền bọn chúng. Trước kia em cũng giống chúng, chuyện gì cũng bất mãn, đối với loại người bắt nạt yếu như sợ mạnh như chúng, chúng ác thì anh phải ác hơn. Anh cho tiền, chúng còn chửi thầm anh là ngu, là ngốc, anh hiểu không?”

“Ai nói với cô là tôi cho chúng tiền? Lẽ nào cô không nghĩ đến chuyện báo cảnh sát? Ngay đầu ngõ đi về phía bắc một chút là đến ngân hàng, cách ngân hàng mấy bước là đồn cảnh sát”, Thẩm Tiên Phi cao giọng, trừng mắt nhìn cô, “Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”.

“Em chưa bao giờ đi xe bus, ai biết nửa đường là bao xa”, Tang Du bực bội vặc lại.

“…”

“Cũng may là thật sự anh không định cho chúng tiền, nếu không thì em thấy mất mặt. Nhưng lâu quá rồi em không đánh đấm ra trò như thế, lần nào đến võ quán cùng Tăng Tử Ngạo đều chỉ đánh với mỗi cậu ta, chẳng có ý nghĩa gì hết. Còn phải bỏ tiền vào đó, xem này, hôm nay không cần tốn tiền, sướng thật!”. Đôi gò má đỏ hồng như hai đóa hoa đào, Tang Du hớp một ngụm bia lớn, nhìn bát mì thịt vừa mang lên, cô cầm đũa chà hai cái rồi đột nhiên ngẩng lên nhìn Thẩm Tiên Phi, “Này, tại sao trước khi ăn phải chà đũa hai cái vậy, như thế chẳng phải sẽ làm rơi mạt gỗ khắp nơi hay sao?”

Cau mày, Thẩm Tiên Phi nhìn cô, hỏi một câu không ăn nhập: “Cô thường xuyên đến võ quán Taekwondo với Tăng Tử Ngạo à?”

“Đúng thế. Sao? Anh cũng muốn đăng ký à? OK, không vấn đề gì, ngày mai em sẽ nói với sư phụ ở đó. Vậy anh nói em biết đi, tại sao phải chà đũa?”

“Không biết!”, Thẩm Tiên Phi trừng mắt nhìn cô, tức tối đáp lại rồi cúi đầu ăn mì.

Cô ngơ ngác, sau đó đẩy bia đến cho anh: “Uống không?”

“Không uống!”

“…”

Không biết tại sao Thẩm Tiên Phi đang yên đang lành lại trở chứng như phụ nữ có kinh, vui buồn bất chợt. Tang Du cúi xuống nhìn bát mì của mình trên mặt bàn toàn là thịt thì bất giác cau mày, thế là cô lấy đũa gắp hết rồi vứt ra bàn.

Lúc đó Thẩm Tiên Phi cũng vừa ngẩng lên, nhìn thấy thì nhíu mày, ánh mắt nhìn bàn tay đang gắp của cô.

“Anh thích ăn? Vậy thì tốt.” Tang Du gắp hết thịt sang cho anh, trong lòng rất khoái trá, thi thoảng còn nhìn trộm anh.

Trước đó khi đến đây, anh luôn nắm tay trái cô, đến khi vào quán mới buông ra, bây giờ lại ăn thịt trong bát của cô, hai người họ như thế có được xem là đang yêu nhau không? Nhưng tại sao chẳng có dự báo gì hết vậy? Với thái độ đó của anh, cô hoàn toàn không cảm nhận được hương vị tình yêu đang hiện diện. Không hề giống như trong các phim thần tượng, nam chính nhìn nữ chính với ánh mắt đầy ắp tình cảm, sau đó nói với nữ chính một cách thâm tình: “XXX, chúng ta yêu nhau nhé”.

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Tang Du ủ rũ quay sang nhìn Thẩm Tiên Phi, lại mở một lon bia rồi uống một ngụm lớn, cái tên đáng ghét, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ biết cúi đầu ăn mải miết.

Cũng như đêm Bình An, hai người đã đói đến mức hoa mắt chóng mặt, món mì thịt với hai người mà nói, có thể gọi là: “Món này chỉ trời cao mới có, nhân gian nào được ăn mấy lần”.

Tửu lượng của Tang Du không cao lắm, cũng không quá kém, nhưng nhấp một chút thì sẽ thấy hứng khởi, bắt đầu giống như một cái máy nói, vừa uống vừa kể cho Thẩm Tiên Phi nghe chuyện trước kia cô học Taekwondo.

Vào những năm tám mươi, phim hình sự Hồng Kông rất thịnh hành, gần như chỉ cần là phim kiểu tương tự do Hồng Kông sản xuất thì cô đều xem hết, lúc đó, lý tưởng của cô là làm cảnh sát hình sự quốc tế, bắt kẻ xấu, một nghề chính nghĩa biết bao, quang vinh biết bao, về sau cô quyết tâm đi học Taekwondo. Cô không thích bị gò bó trong lớp, cứ miệt mài học võ, trong trường chẳng bạn nào dám chọc giận, lại thêm gia đình giàu có, đám bạn luôn tỏ ra kính trọng cô. Đến những năm chín mươi, loạt phim về các thanh thiếu niên bất lương trở nên thịnh hành, Hồng Hưng Thập Tam Muội 3 trở thành thần tượng của cô, các bạn trong trường đều phong cô là Lão Đại, dần dà, uy phong khi được làm Lão Đại khiến tâm hồn luôn trống trải của cô được lấp đầy, thỏa mãn.

3. Một bộ phim Hồng Kông nổi tiếng, do Diệp Vệ Dân làm đạo diễn.

Lúc đó cô rất hư hỏng, đập phá phòng thí nghiệm của trường, đánh thầy dạy Hóa, vì thấy mắng cô là phế phẩm thí nghiệm; đập gãy xe đạp của bạn, vì người đó khoe rằng bố mẹ mới mua cho mua cho mình một chiếc xe đạp mới; xé vở của bạn, vì người đó nói vở của cô ta được bán chạy thứ hai trong nhà sách; chặn bạn trong nhà vệ sinh để đánh cho một trận, vì dám giành vào WC trước cô; nửa đêm dùng điện thoại công cộng quấy rối giấc ngủ người khác, gọi người ta dậy đi tè…

Thẩm Tiên Phi mỗi lúc một nhíu mày, bất giác nhớ đến cuộc đối thoại của cô và người phụ nữ trung niên hôm đó.

Dần dần, cuộc sống nhạt nhẽo chỉ biết đánh nhau, gây sự suốt ngày khiến cô càng lúc càng trở nên điên loạn, thậm chí có lúc còn không biết mình đang làm gì, chỉ sau khi đánh ai đó một trận thì mới thấy thoải mái. Lúc đó, không ai dám kháng cự, nếu không kết cuộc sẽ là bị đánh. Chuyện tốt duy nhất mà cô từng làm là khi thấy nữ sinh bị người ta ςướק bạn trai, cho dù không quen biết người ta, cô cũng sẽ đập cho đôi gian phu dâm phụ kia một trận tơi bời.

“Lần đó là cô đang bất bình cho người khác?”, Thẩm Tiên Phi hỏi

“Lần nào? Ồ, cái lần gặo anh đầu tiên á, đương nhiên không phải. Lúc đó đang thời kỳ thanh xuân, hormone xung động, thấy bạn mình ra vào có đôi có cặp, em cũng chạy đi theo đuổi anh chàng hot boy trường kế bên như một con tâm thần, kết quả là gặp một kẻ khốn nạn. Nếu không đập hắn một trận thì có lỗi với bản thân quá.”

“Hình như cô đặc biệt thích theo đuổi nam sinh”, giọng Thẩm Tiên Phi hơi cứng nhắc, đột ngột đứng phắt dậy đi tính tiền.

Tang Du hoang mang, nghi ngại tại sao chu kỳ kinh nguyệt của chim ngố này lại ngắn thế.

Đúng là đàn ông nông nổi giếng khơi!

Nói với ông chủ mấy câu, Tang Du chếch choáng đuổi theo anh ra ngoài, như lần trước, cô phải đi như chạy một đọan mới đuổi kịp Thẩm Tiên Phi.

Vẫn là hai người, một trước một sau.

Trời nóng nực, lại uống bia nên Tang Du càng cảm thấy bức bối, cô bỗng dừng chân, hét to với Thẩm Tiên Phi: “Này, chim ngố, thôi thì anh theo em đi. Anh thấy đó, cơ thể nude của anh em đã nhìn rồi, môi và mặt anh thì em cũng hôn rồi, tay anh em cũng nắm rồi, nếu ở thời cổ thì xem như anh đã là người của em. Hôm này thế này rõ ràng là đang hẹn hò, anh nói xem anh còn ngượng ngùng gì chứ?”

Dừng chân, Thẩm Tiên Phi cơ mặt co giật đứng đờ tại chỗ, chưa vội quay lại, gương mặt thoáng vẻ giận dữ, cố nhịn không nổi điên.

Cô bé khờ khạo này.

Quay lại, anh gầm lên với cô: “Giấy cam kết thêm hai điều: Không được đánh nhau, không được uống rượu”.

“Này, đang nói chuyện bạn trai, bạn gái với anh, anh lôi giấy cam kết vào làm gì?”, Tang Du lườm anh, đúng là cái tên đáng ghét.

Phớt lờ Tang Du, Thẩm Tiên Phi đi thẳng đến bến xe bus.

Tang Du nấc một cái rồi nói với Thẩm Tiên Phi: “Ăn no quá, em phải đi bộ để tiêu hóa. Anh muốn về thì về trước đi. Dù sao em cũng quen ở một mình rồi, từ nhỏ đã một mình, ăn cơm một mình, ngủ một mình, xem ti vi một mình, làm gì cũng chỉ có một mình”.

Tang Du đứng lại tại chỗ, ngồi xuống lan can hình bán nguyệt bên cạnh, đờ đẫn nhìn tòa nhà cũ đối diện.

Một mùi hương nhàn nhạt và tiếng bước chân quen thuộc vọng lại, đến khi trước mặt cô xuất hiện một bóng người, cô mới ngước đôi mắt mơ màng lên, nhướn môi cười giảo hoạt, nói: “Trò cá cược hai tháng, em thắng rồi, đúng không?”.

Nhìn vào đôi mắt đẹp có vẻ chắc chắn nhưng cũng ẩn giấu sự nghi ngại của cô, Thẩm Tiên Phi mím môi, khàn giọng hỏi: “Không muốn về, vậy em muốn đi đâu?”.

“Anh đi đâu thì em theo đó.”

Đưa tay ra với Tang Du, lòng bàn tay ngửa lên, Thẩm Tiên Phi nói ngắn gọn: “Thế… đi về chung vậy”.

Cảm giác có luồng hơi nóng cứ trào lên, Tang Du lập tức cúi xuống, ra sức chớp mắt cho đến khi đôi mắt như có mây mù dần dần trong trẻo lại, cô mới dám ngước lên nhìn Thẩm Tiên Phi. Dưới ánh đèn mờ, vẻ mặt anh nghiêm túc biết bao, rực rỡ biết bao, khiến người ta như mất đi linh hồn, khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại.

Đặt tay vào lòng bàn tay anh, Tang Du nói: “Tay của em không dễ nắm đâu, nếu giữa đường mà anh để lạc mất thì anh không chỉ bị đánh mấy cú đơn giản như lúc ở thư viện đâu”.

Không nói bất kỳ lời nào, Thẩm Tiên Phi trả lời cô bằng hành động, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, dắt cô đi.

“Nói gì với em đi, lâu quá em không nói gì rồi”, ngồi trên chiếc ghế ở quảng trường, Tang Du quay sang nhìn Thẩm Tiên Phi bên cạnh.

Nghiêng đầu, Thẩm Tiên Phi nhíu mày, nhìn vẻ mặt đáng thương củaa cô, anh bĩu môi: “Những lời trước đó đều là không khí à?”

Mở to mắt, Tang Du nhìn Thẩm Tiên Phi vẻ không tin: “Anh chắc chắn là anh … em đang yêu nhau?!”

“….”

Buồn bực không thể nói ra, Tang Du thầm làu bàu: Bảo mình EQ bằng 0, không ngờ EQ của chim ngố là âm. Bà Thẩm nói nội tâm của chim ngố rất nóng bỏng, giờ đã chắc chắn là quan hệ nam nữ yêu nhau rồi mà cô vẫn chưa nhìn ra anh nóng bỏng cỡ nào.

Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai trái cô, cơ thể nghiêng sang một bên, cả người cô được kép dựa vào một bờ vai nóng hổi.

Nếu là trước kia, Giang Nam dám làm thế với cô thì cô đã huơ nấm đấm lên rồi, nhưng động tác vụng về này hoàn toàn không khiến cô thấy có ác cảm. Cắn môi, trong lòng cảm động khó tả, cô ngoan ngoãn dựa vào vai Thẩm Tiên Phi. Bàn tay phải cũng nhanh chóng được một bàn tay khác nắm lấy, Tang Du lại xòe tay, Ⱡồ₦g vào bàn tay, nắm chặt lại.

Mùa hè năm hai mươi tuồi, cô không ngờ rằng mình đã tìm được một bờ vai để nương tựa, lần đầu tiên, cô cảm thấy rất hạnh phúc, cảm giác ấy như tia nắng trong mùa đông, chiếu vào trái tim cô vô cùng ấm áp, tràn đầy, là thứ mà cô không thể tìm thấy ở ngôi biệt thự cô đơn trống trải chỉ toàn mùi tiền bạc kia.

“Thẩm Tiên Phi…”

“A Phi”, Thẩm Tiên Phi nhắc lại bằng giọng đầy quyến rũ nam tính của mình, hai chữ thốt lên có vẻ đơn giản nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác.

“Ồ…” Tang Du ngẩng lên nhìn gương mặt chếch nghiêng của Thẩm Tiên Phi. Anh quay sang, trên gương mặt tuấn tú hoàn mỹ xuất hiện nụ cười dịu dàng, đôi mắt sáng như sao đêm giống hồ nước sâu, sâu không thếy đáy, cô mấp máy môi, “Vu Giai đó… có thật là bạn gái của anh không?”

Nhíu mày, Thẩm Tiên Phi mím môi, đáp với vẻ nghiêm túc “Đến nay anh chỉ có một người bạn gái, cô ấy tên Tang Du.”

Những ngón tay nắm chắc bất giác siết chặt thêm, Tang Du cúi xuống, dựa vào vai Thẩm Tiên Phi, bỗng thấy một cảm giác thỏa mãn và sung sướng.

Sự ngọt ngào khó tả đầy ắp trong lòng, hai người cứ lặng lẽ dựa vào nhau trên chiếc ghế dài ở quảng trường Thị Dân như thế. Phần lớn thời gian là Tang Du nói, còn Thẩm Tiên Phi lắng nghe.

Cũng như Tang Du từng nói, cô đã cô độc, lạc lõng quá lâu rồi, còn tình khí cao ngạo, khép kín của Thẩm Tiên Phi, và cả thói quen một mình của anh, trên một phương diện nào đó có thể nói họ rất giống nhau.

Đêm ấy là đêm hai người nói chuyện với nhau nhiều nhất.

Dù ở trong nhà hay trường học, vốn dĩ Tang Du không phải người lắm lời, nhưng trước mặt Thẩm Tiên Phi, dường như cô nói mãi cũng không hết chuyện. Cổ họng đã hơi khàn nhưng cô vẫn nói, cánh tay trần bị muỗi đốt sưng tấy lên. Thẩm Tiên Phi không chịu được, bất chấp sự kháng cự của cô, bắt cô không nói nữa rồi lôi cô về nhà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc