Không Thể Ngừng Yêu - Chương 04

Tác giả: Lục Xu

Nhâm Niệm chỉnh đốn lại cảm xúc của mình một chút mới cười với Chu Gia Dực, nói lời cảm ơn, bây giờ còn có người sẵn lòng suy nghĩ vì mình. Chu Gia Dực nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, không khỏi có chút đau lòng. Phần lớn anh em nhà Chu gia đều là con trai, sau này thật vất vả mới có một đứa em gái – Chu Gia Dao. Tất cả mọi người đều hết sức cưng chiều cô, chỉ là Chu Gia Dao được trưởng thành trong một gia đình ấm áp, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, mọi người đều chiều theo ý cô. Nhâm Niệm là người con gái làm cho Chu Gia Dực có xúc động muốn bảo vệ, coi cô như em gái của mình, không hy vọng nhìn thấy sự lo lắng trên mặt cô
Sau này anh đem cảm xúc này nói với bà xã của mình, vợ anh cười nói anh nghiện làm anh cả không thôi
Cô đi xuống lầu nói lời tạm biệt với bà nội Chu, chú Chu và cô Chu: “Làm phiền mọi người rồi ạ, sắp đến giờ bay của con rồi, con phải trở về, cảm ơn sự chăm sóc của mọi người”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người cô đi ra khỏi biệt thự của Chu gia, đi ra khỏi cửa lớn, cô quay đầu nhìn xung quanh một chút, ngôi biệt thự quen thuộc trong trí nhớ, sau này nó cũng chỉ có thể ở lại trong miền ký ức mà thôi, trong quá khứ, mỗi lần qua đây chơi, tâm trạng của cô sẽ rất tốt, dĩ nhiên cảm xúc cũng dâng trào, đơn giản vì cô nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy người mà cô tâm tâm niệm niệm
Tạm biệt, thật sự tạm biệt, tốt lắm, trời xanh dùng cách này để cho cô thật sự có thể buông xuống, từ nay về sau, tất cả những gì ở nơi này, cô sẽ đặt chúng nguyên vẹn ở một góc, vì nó cô nên gia cố một cái nắp chắc chắn, chỉ có cô mới có thể mở ra
Cô cũng không nói gì, cô sớm đã bỏ lỡ chuyến bay, cô đi thật lâu mới đến trạm xe công cộng, bắt xe đến ngoại ô
Cô đứng ở trước mộ bia của cha mẹ mình, trên bia đã có rất nhiều rêu xanh, cô đưa tay sờ, trên ngón tay cũng là dấu vết màu xanh biếc, cô ngơ ngác nhìn tay mình, nước mắt đột nhiên rơi xuống: “Ba mẹ, con thật bất hiếu, lâu như vậy mới trở về thăm 2 người” Cô dùng tay kia lau nước mắt:
“Đừng lo lắng cho con, con gái rất tốt, trước kia con không biết rửa chén nhưng bây giờ con có thể rửa chén rất sạch, cô nhỏ nói con rửa chén sạch đến mức có thể soi được bóng người đấy. bây giờ con có thể quét dọn phòng ở rất sạch sẽ, lần trước con còn được khen thưởng là công nhân tốt nhất, con quét dọn phòng chưa bao giờ bị khách hàng khiếu nại, con còn có thể nấu rất nhiều món để ăn cơm, rất nhiều…” Cô im lặng hồi lâu: “Con gái đã trở nên rất tốt, vì sao không cho con cơ hội hiếu thuận với ba mẹ?”
Trước kia cô tùy hứng như thế nào nhưng vẫn là bảo bối trong lòng ba mẹ, mỗi ngày ba tới đón cô tan học, chỉ cần là họp phụ huynh ông đều sẽ đến tham dự, cho dù có cuộc họp quan trọng đều sẽ hoãn lại. Mẹ sẽ làm những món ăn cô thích, mỗi lần đều làm một bàn lớn, cô nhớ mỗi năm sinh nhật cô, họ sẽ tặng cho cô một món quà đặc biệt
Cô vuốt mộ bia, nhẹ nhàng áp mặt vào trên đó, mộ bia lạnh lẽo áp trên mặt cô, lòng cô cũng cảm thấy trống trơn lạnh lẽo.
Bây giờ cô không có mẹ, cũng không có ba, sau này thế giới của cô cũng không có người mà cô tâm tâm niệm niệm nữa rồi
“Ba mẹ, con muốn rời khỏi Lâm thị, có lẽ thật lâu mới trở về, có lẽ mãi mãi cũng sẽ không trở lại nhưng con sẽ nhớ ba mẹ, tha thứ cho con gái bất hiếu” Cô chậm rãi ngồi xuống, quỳ gối xuống đất, dập đầu lạy ba cái để tạm biệt
Chu Gia Dực trầm mặc nửa ngày vẫn lựa chọn xuống lầu, Chu Trị An và Nghê Vân vẫn ngồi ở trên sofa duy trì động tác ban đầu mà bà nội Chu cũng không ngừng thở dài
“Ba mẹ, các người thật sự tin Tiểu Niệm là loại người này sao?” Anh nhìn thấy bố mẹ của mình không nói chuyện, không khỏi cảm thấy tức giận: “Thay vì hoài nghi nhân phẩm của Tiểu Niệm còn không ngẫm lại xem con trai của bố mẹ là loại người gì”
Chu Trị An và Nghê Vân nhìn nhau một chút, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đứa con trai út của bọn họ, quả thật giỏi sử dụng mưu kế, hơn nữa cũng không có đạo đức gì. Suy nghĩ một chút thái độ của Chu Gia Trạch đối với chuyện này, anh lại bảo trì trầm mặc, quả thật không giống tác phong làm việc của anh
“Gọi Gia Trạch xuống đây cho ba” Chu Trị An suy nghĩ hồi lâu lúc này mới lên tiếng
Chu Gia Trạch bĩu môi, anh vừa mới gọi điện thoại cho Tâm Dịch, điện thoại đã đổ chuông nhưng cô không tiếp, giận dỗi anh suốt mấy tháng trời, anh đã quên mất vì chuyện gì đã làm cô tức giận nhưng nhớ đó là chuyện rất nhỏ, rất nhỏ
Thẩm Tâm Dịch không nhận điện thoại, điều này làm cho tâm trạng của Chu Gia Trạch không tốt, anh chậm rì rì đi xuống lầu: “ Ba, có chuyện gì?”
Chu Trị An thấy thái độ con mình như vậy càng tức giận: “Con nói xem, chuyện con với Tiểu Niệm là như thế nào?”
“Cái gì là như thế nào?” Chu Gia Trạch nhún nhún vai: “Mọi người nghĩ như thế nào thì chuyện là như thế ấy” Vẻ mặt anh không thèm để ý cũng không nói dối, anh không phải là một người ngay thẳng nhưng cũng khinh thường việc nói dối gạt người, huống chi anh cả đang nhìn anh chằm chằm
Chu Gia Trạch tùy ý nằm ở trên sofa nói: “Nếu trong lòng mọi người đều định tội cho con thì đừng hỏi con về chuyện này nữa, dù sao con có nói cũng vô ích”
Nghê Vân trừng mắt nhìn Chu Gia Trạch, chính bà sinh đứa con trai này nhưng cũng không thể nào hiểu nổi nó, lúc cãi nhau với Chu Trị An bà thường nói: “Ông tốt quá, con trai đều học theo ông” bà khẽ cắn môi nhìn qua rất giận dữ: “Vậy con nói xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra”
Chu Gia Trạch vẻ mặt vô tội nói: “Con nói, con uống say không biết cái gì cả”
Chu Trị An và Nghê Vân nhìn con trai mình chằm chằm, Chu Gia Dực đứng ở phía sau sofa không biết nghĩ đến cái gì
Vẫn là bà nội Chu chà chà gậy trong tay: “Bà thấy chuyện này rất đơn giản, tâm trạng Gia Trạch không tốt nên uống R*ợ*u, Tiểu Niệm thấy vậy nên mới uống theo, sau đó lại phát sinh chuyện gì chính bọn chúng cũng không biết”
R*ợ*u thật sự là một lý do tốt, có thể giải thích chuyện không hợp lý thành hợp lý. Nghê Vân hơi mím môi tiếp nhận cách lý giải của bà nội Chu nhưng cũng không ngờ con trai của mình lại như vậy, đi tính kế với một cô bé, quan trọng nhất là bọn họ bảo con trai họ đính hôn, trong chuyện này cũng không giải quyết thỏa đáng mới làm cho anh dùng phương thức phản kháng quá khích như vậy
Ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người Chu Gia Trạch, anh vẫn trưng ra vẻ mặt bình ổn khiến người ta không phục cũng không được, cuối cùng vẫn là Chu Gia Dực lắc đầu: “Bây giờ chuyện quan trọng là phải tìm được Tiểu Niệm ”
Ngoại trừ Chu Gia Trạch, mọi người đều gật đầu, anh vẫn chăm chú nhìn di động của mình, nhìn dãy số duy nhất gửi đi vài tin nhắn, cũng không màng mọi sự xung quanh.
Chu Gia Dực tra xét chuyến bay của Nhâm Niệm, phát hiện máy bay sớm đã cất cánh, nhìn thời gian lại nghĩ đến thời gian Nhâm Niệm rời khỏi cũng biết cô đã bỏ lỡ, chuyến bay đến thành phố cô ở đến tối mới có chuyến khác. Vì thế anh mạnh dạn suy đoán, bây giờ cô vẫn còn ở Lâm thị. Anh phái người đi thăm dò bản ghi ghép của các khách sạn, nhưng cũng không chắc có thể tìm được cô.
Nhưng vận khí của Chu Gia Dực không tệ, rất nhanh đã tìm được chỗ ở của Nhâm Niệm, anh không khỏi cảm thấy buồn cười, cho dù nhiều năm trôi qua cô vẫn thích ở khách sạn như thế, xem ra thói quen vẫn đi đôi theo một người
Nhâm Niệm không mang theo nhiều thứ, bởi vì không định ở lại chỗ này lâu dài, cô thu thập qua loa một chút chuẩn bị đến đại sảnh để làm thủ tục trả phòng, vừa đi đến cửa đã nhìn thấy Chu Gia Dực
“Em thật sự làm cho anh tìm hoa cả mắt” Chu Gia Dực ôn hòa cười với cô, từ trước đến giờ, anh đều xem cô như em gái để yêu thương, tuy loại tình cảm này xuất phát từ thương tiếc cho hoàn cảnh bất hạnh của cô, con người bất giác sẽ có cảm giác đồng tình với người yếu thế, sau đó sẽ hâm mộ hoặc ghen tỵ với những người tốt hơn mình
Nhâm Niệm hít một hơi thật sâu: “Anh đến tiễn em à?” Cô không có người thân ở thành phố này, trước đây họ hàng thân thích sau khi cha mẹ cô qua đời đều lộ ra bộ mặt ích kỉ, tham lam, làm cho cô thật sự thấy rõ huyết mạch tình thân so ra còn thua kém sức hấp dẫn của tiền bạc, hài cốt cha mẹ còn chưa lạnh, bọn họ đều muốn đến chia phần thậm chí còn muốn đuổi cô đi.
Cô là một người không có tiền đồ, cái gì cũng không tranh giành, vả lại bị ám ảnh bóng ma cái ૮ɦếƭ của bố mẹ, cuối cùng cái gì cũng không có. Thành phố này, có lẽ cũng không chào đón cô
Chu Gia Dực lắc đầu phủ nhận, sau đó dẫn Nhâm Niệm vào đại sảnh.
Trong đại sảnh thiết kế hoa lệ nhưng không làm cho người ta cảm thấy xa cách, quá rộng lớn nên dễ tìm thấy trống trải làm cho người ta sinh ra cảm giác phiền muộn
“Em cứ bỏ đi như vậy không cảm thấy rất không có trách nhiệm sao?” Chu Gia Dực mang theo trách mắng nhìn cô: “Cho dù em không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, vậy em cũng nên suy nghĩ cho bà nội một chút? Bà đã nhìn em lớn lên, xem em như cháu ruột của mình, bây giờ lại xảy ra loại chuyện như vậy, vừa rồi bọn họ cũng biết đã hiểu lầm em. Em đi cho xong việc như vậy, bà nội sẽ cảm thấy áy náy rất nhiều, bà cũng lớn tuổi rồi nhất định sẽ chịu không nổi loại đả kích này, em nhẫn tâm nhìn thấy bà vì hiểu lầm em mà cảm thấy áy náy bất an sao?”
Lâm thị là quê hương của Chu gia, trước đây Nghê Vân và Chu Trị An ở thành phố khác cố gắng làm việc, bà nội Chu không đồng ý rời khỏi cho nên sinh hoạt ở chỗ này một mình, Nhâm Niệm thường nói chuyện phiếm với bà nội Chu, tính tình hai người rất hợp nhau. Mãi đến khi Chu Trị An mang theo cả nhà trở về, đồng thời cũng chuyển sự nghiệp về Lâm thị
Lúc ấy, Nhâm Niệm được 17 tuổi, đó cũng chính là thời điểm đầu tiên cô gặp được hoàng tử Chu Gia Trạch
Nhâm Niệm không biết đã xảy ra chuyện gì: “Giải trừ hiểu lầm?” Suy nghĩ đầu tiên của cô là: “Vậy anh ấy…”
Chu Gia Dực dường như biết cô đang lo lắng cái gì: “Bà nội nói tâm trạng của Gia Trạch không tốt nên uống R*ợ*u, em thấy nó tâm trạng không tốt nên uống R*ợ*u với nó, bọn họ nghĩ như vậy, em cũng nghĩ như vậy là được”
Nhâm Niệm trầm mặc hồi lâu, quả thật đây là cách tốt nhất, ai cũng không phải cố tình, ai cũng có tính toán của riêng mình, ai cũng đều là người vô tội
Tuy rằng Chu Gia Dực cảm thấy hành vi của em trai mình rất trơ trẽn nhưng cũng là em trai của anh, hơn nữa là em trai duy nhất của anh, nên cũng không muốn lặp lại chuyện này lần nữa, mặc dù mọi người đều biết chân tướng sự thật nhưng cũng không muốn nhắc lại: “Tiểu Niệm, đừng đi, cha mẹ anh rất áy náy, em cho bọn họ một cơ hội đi, nếu không bọn họ nhất định sẽ ăn ngủ không yên”
Nhâm Niệm suy nghĩ hồi lâu đồng ý trở về biệt thự Chu gia
Chỉ là Nhâm Niệm thật không ngờ, lần này trở về, Nghê Vân và Chu Trị An cũng không đồng ý cho cô rời khỏi. Đầu tiên, bọn họ khéo léo hỏi cô, đêm đó cô và Chu Gia Trạch có xảy ra quan hệ gì hay không? Cô rất khẳng định lắc đầu, rõ ràng bọn họ thoải mái hơn nhiều, lúc này mới quyết định nhân cô làm con gái nuôi. Nghê Vân luôn nghĩ về chuyện năm đó của Nhâm Niệm, năm đó cha mẹ cô xảy ra chuyện không may, bọn họ cũng đang vội trong lúc nhất thời không có chú ý đến chuyện của cô, sau đó bọn họ cũng cảm thấy áy náy, cô bị người khác dắt đi, điều này làm cho bọn họ rất lo lắng, bây giờ cô đã trở về tốt nhất nên ở lại, cũng có thể ở bên cạnh bà nội nhiều hơn
Chu Trị An cũng khuyên bảo cô, cô ở chung với cô nhỏ của mình cũng mang đến cho cô ấy không ít phiền phức, công việc của cô ở bên kia cũng không tốt không thể trợ cấp cho người trong nhà, nhưng ở chỗ này, bọn họ có thể sắp xếp cho cô một công việc tốt, thậm chí nhờ quan hệ của Chu gia cô có thể tìm được một người chồng tốt
Không phải bọn họ thương hại cô, cho nên phần quyết định vẫn dành lại cho co, đồng thời muốn cô nắm bắt thời cơ. Nếu như Nhâm Niệm 19 tuổi cô nhất định sẽ từ chối, khi đó cô nhất định sẽ không đồng ý ăn nhờ ở đậu, nhưng bây giờ dù sao Nhâm Niệm cũng đã khác rồi. Nếu bây giờ trở lại chỗ của cô nhỏ sẽ làm cho dượng càm thêm xem thường, đồng thời tiền lương của cô cũng không thừa bao nhiêu, quay lại cũng chỉ là gán*** cho nên cô lựa chọn ở lại
Chu gia cảm thấy rất vui vẻ khi cô lựa chọn ở lại, ngay cả con gái út cũng gọi điện về chúc mừng bọn họ có thêm con gái vì Nhâm Niệm với Chu Gia Dao quan hệ cũng không tệ lắm.
Chỉ là khi Chu gia chúc mừng cô, Chu Gia Trạch vẫn chưa trở về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc