Không Thể Buông Tay - Chương 28

Tác giả: Úy Không

Đi làm
Nhìn thấy sếp nổi giận đùng đùng đi ra, cô gái tiếp tân sợ run cầm cập, sau khi gọi tiếng “Joe”, rồi núp sau chiếc máy tính.
Đoàn Chi Dực mặc kệ cô ta, bước nhanh đến trước mặt Vệ Lam, mặt mày tái mét quát: “Cơm đâu?”
Nói xong không đợi Vệ Lam trả lời, tầm mắt đã tự động dời đến tay cô, sau khi nhìn hộp cơm xong, rồi lập tức giật lấy.
Cô gái tiếp tân núp ở phía sau máy tính, than thở trong chốc lát, quả nhiên không thể nhìn vẻ bề ngoài, một cô gái nhìn bề ngoài đẹp đẽ ăn mặc cũng lịch sự, thì ra lại là cô gái đi giao thức ăn.
Chỉ là cô vừa than thở xong, lại nhìn sếp của mình, trong tay cầm theo hộp cơm, tay còn lại kéo tay cô gái giao thức ăn, dắt cô ấy đi vào.
Cô gái nhỏ trừng mắt ngơ ngác nhìn sếp rời khỏi.
Rốt cuộc đây là tiết mục gì đây trời? Sếp sao lại kéo cô gái giao thức ăn vào trong phòng làm việc chứ?
Không đúng không đúng, cô gái giao thức ăn gì chứ, bị sếp kéo tay như vậy, chắc chắn là bạn gái rồi.
Cũng không đúng nha, chuyện sếp có bạn gái cả công ty đều biết. Mặc dù lúc trước chưa từng thấy mọi người bàn tán về mặt mũi về người phụ nữ của sếp, nhưng cũng nghe qua nhiều người miêu tả dạt dào về bóng lưng rồi, cô có thể chắc chắn, người con gái này nhất định không phải bạn gái của sếp.
Còn nữa, nếu như là bạn gái, sếp tại sao lại hung dữ như vậy chứ? Mặc dù sếp của cô được đi đứng giống như tảng băng, nhưng tại sao lại mặt mày tím tái hung dữ với người phụ nữ của mình, không lẽ có vấn đề thật sao?
Quả nhiên thế giới của người có tiền không phải là nơi cô có thể hiểu rõ. Cô gái chống cằm than thở.
Đi lướt qua ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên, Vệ Lam nổi giận với Đoàn Chi Dực, đi vào phòng làm việc của anh.
Đóng cửa lại, anh liền cất cao giọng gào thét: “Sao lại đến trễ vậy hả? Em muốn tôi đói ૮ɦếƭ sao?
Đậu Nga oan [1] à! Mặc dù cô cố ý nấn ná, nhưng nói đi nói lại thì phải trách anh không chịu báo trước. Hơn nữa, cô cũng không có nghĩa vụ phải làm nhận viên giao thức ăn cho anh.
Đoàn Chi Dực nhìn thấy mặt cô có chút áy náy, mở hộp cơm ra, cho đến khi thấy đồ ăn trong hộp cơm trộn lẫn với nhau, mặt anh càng tệ hơn, lấy điện thoại mở ra những tấm hình ảnh anh đã chụp, để trước mặt cô: “Tôi nói tôi muốn ăn món này, là món này, em nhìn xem em cho tôi ăn gì? Cám lợn hả?”
Đầu của Vệ Lam, ngửa ra sau, nhịn không được cãi lại anh: “Anh nói chuyện biết phải trái được không? Đột ngột bắt tôi làm cơm mang đến cho anh, còn phải giống y như trong tấm hình, tôi đâu phải đầu bếp đâu.”
Mặt Đoàn Chi Dực đỏ hoe, chỉ vào tấm ảnh trong điện thoại: “Không lẽ chiên trứng em cũng không biết sao?”
“Trong nhà cũng không có trứng gà.” Vệ Lam tức giận trả lời anh.
Sau khi Đoàn Chi Dực nghe thấy cô nói chữ “nhà” xong, đột nhiên bình tĩnh lại, mấy giây sau, im lặng ôm hộp cơm đến bàn ngồi xuống, vừa cầm lấy đôi đũa, vừa giương mắt nhìn chăm chăm Vệ Lam, mở miệng: “Hôm nay ăn tạm một bữa. Em ở đây đợi tôi tan làm rồi cùng đi siêu thị, mua xong mọi thứ mới về nhà. Ngày mai nếu em còn làm những thứ đồ ăn bậy bạ này nữa, tôi sẽ cho em ăn hết đó.”
Có lẽ đói bụng lắm rồi, mặc dù không nói, nhưng cũng không ăn nhã nhặn như mọi ngày, nuốt ngấu nghiến, chẳng có chút hài hòa gì với khuôn mặt điển trai của anh.
Lúc anh ăn cơm, Vệ Lam ngồi trên ghế sofa xem xét cả căn phòng làm việc. Kết cấu đơn giản, rộng rãi thoáng mát, không có quá nhiều đồ trang trí, nhìn vào là biết ngay nơi làm việc.
Vệ Lam khó có thể tưởng tượng được người tính tình quái gở nắng mưa thất thường như Đoàn Chi Dực cũng khá quan tâm đến xã giao, sẽ ngồi trên vị trí cao nhất của một công ty lớn. Cũng không tưởng tượng ra được dáng vẻ lúc anh làm việc. Nhưng mà ký ức năm đó, khi anh hời hợt đưa ra tờ giấy thi toán được điểm tối đa, cô cũng cảm thấy không có chuyện gì là không thể. Có một số người có thiên phú hơn rất nhiều so với người bình thường.
Cô hiếu kỳ cầm một cuốn tạp chí trên bàn, lập ra xem đại.
Cuốn tạo chí này cô cũng từng mua qua nhiều kỳ, cũng có hơi thích nội dung trong đó. Nhưng có chút bất ngờ, Đoàn Chi Dực lại làm chính là thứ không thú vị này.
Đoàn Chi Dực nhanh chóng giải quyết xong đồ ăn trong hộp cơm, nhìn thấy Vệ Lam cúi đầu lật tạp chí, ho nhẹ một tiếng, mở miệng: “Em đang tìm việc đúng không?”
Vệ Lam giương mắt lên, gật đầu.
“Bộ phận tạp chí của chúng tôi đang cần một người tuyên tuyền, em có muốn làm không?” Không đợi Vệ Lam trả lời, anh lập tức nói: “Ngày mai tôi bảo HR giúp em nhận chức.”
“Không cần đâu, tôi cũng chưa từng làm qua.” Vệ Lam từ chối khéo.
Mặt Đoàn Chi Dực có một chút không vui, nói: “Không phải em học thương mại sao? Có gì không biết chứ. Hơn nữa ngày trước em làm ở cái văn phòng đó, mọi thứ còn không phải do một tay em làm.”
Nói đến ba chữ văn phòng đó, mặt anh càng tỏ rõ không vui.
“Nhưng mà…………” Vệ Lam vẫn do dự.
“Đừng có nhưng nhị nữa, em thấy không hợp, đến lúc đó hẳn đổi.” Ngừng một chút lại nói: “Tôi biết rõ em đang lo lắng điều gì, tôi sẽ không nói quan hệ của chúng ta ra. Hơn nữa bộ phận tạp chí ở lầu dưới, em cũng không cần phải ngày ngày thấy mặt tôi.”
Tự anh cũng biết rõ thật, Vệ Lam oán thầm.
Vì thế, cuộc sống của hai người rốt cuộc trở lại tám năm trước, lúc trước là đi học, bây giờ là đi làm. Cũng may, bộ phận tạp chí ở lầu mười bảy, không cần giống như trước, mỗi ngày Đoàn Chi Dực đều ngồi phía sau cô, làm cho Vệ Lam cứ cảm thấy giống như có gai đâm sau lưng, lúc sắp sửa hẹn hò với Chu Công [2], lại bị anh đá tỉnh.
Đồng nghiệp ở bộ phận tạp chí, đa số đều là người trẻ tuổi. Người sôi nổi nhất đó là tổng biên tập kiêm nhà nhiếp ảnh Hứa Tiểu Đông. Một anh chàng hơn hai mươi mấy tuổi, sáng sủa nhiệt tình, hài hước dí dỏm, mỗi ngày đều giống như có rất nhiều sức xài không hết, lúc rãnh rỗi còn ở trong phòng làm việc hít đất, một lần có thể hít hơn một trăm cái.
Không tới hai ngày, Vệ Lam đã thân thuộc với anh ta.
Vệ Lam cho rằng công ty của Đoàn Chi Dực, cũng vô vị giống như con người anh vậy, không ngờ lại thú vị đến thế.
Công việc mới của cô cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ cần mấy ngày thôi đã biết được chút cách thức làm việc. Mỗi ngày cùng với Hứa Tiểu Đông và những người khác dùng bữa trưa chung với nhau, cười nói vui vẻ, dần dần cũng tìm được một chút niềm vui đã mất từ lâu.
Đoàn Chi Dực cho rằng Vệ Lam mới đến làm việc, sẽ không thể quen thân với các đồng nghiệp nhanh như vậy, bữa trưa nhất định sẽ đến tìm anh. Không ngờ một tuần trôi qua, người anh chờ không đến, ngược lại anh lại biết được cô mỗi ngày đều vui vẻ cùng ăn cơm với các đồng nghiệp.
Đến trưa, khi anh đi đến cửa nhà ăn, quả nhiên nhìn thấy Vệ Lam và ba bốn người trong bộ phận tạp chí, ngồi chung một bàn, vừa nói chuyện vừa cười vui vẻ. Tên khốn Hứa Tiểu Đông kia còn cầm đũa giật lấy cái cánh gà trong miệng cô.
Thái độ Đoàn Chi Dực lạnh nhạt, hừ một tiếng, quay qua trợ lý nói, lấy đại một khay thức ăn, đi thẳng đến bàn của Vệ Lam.
Sếp, loại nhân vật sống này, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, các đồng nghiệp ngồi nguyên bàn nhìn hấy Đoàn Chi Dực lần đầu tiên xuất hiện ở nhà ăn, còn đi về phía bọn họ, sau khi ngại ngùng chào hỏi, liền ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, cơn tức lúc này của anh cũng dịu xuống.
Vì Vệ Lam quay lưng với anh, nhìn thấy vẻ mặt mọi người khác lạ, quay đầu vừa nhìn mới biết Đoàn Chi Dực tới. Nhìn thấy anh bưng khay đồ anh đi đến, tự động biết rõ anh muốn ngồi ở đây ăn cơm.
Nhưng một bàn chỉ ngồi được sáu người, đã ngồi đầy hết chỗ rồi, không lẽ anh còn muốn đuổi ai sao?
Đang nghĩ như vậy, thì Đoàn Chi Dực đã đứng trước bàn ăn.
Đoàn Chi Dực có sức ảnh hưởng ở công ty đã lâu, bây giờ trưng ra khuôn mặt giả tạo đứng trước bàn, người ngồi trong bàn ngoài việc chào hỏi, cũng chẳng biết phải làm gì thật. Cũng ngàn vạn lần không nghĩ đến anh muốn ngồi ăn cơm cùng họ, thị sát dân tình.
Hứa Tiểu Đông nhìn ánh mắt sếp khẽ dừng trên đỉnh đầu của Vệ Lam, hiểu ra ngay, bưng khay cơm lên ăn vội vã vài đũa, lóng ngóng nói: “Joe, anh ngồi ở đây ăn từ từ nha, tôi ăn xong rồi.”
Tất nhiên Đoàn Chi Dực không khách sáo, đi thẳng đến chỗ ngồi của anh ta, chỉ nhìn anh ta một cái, ánh mắt như thanh kiếm, thiếu điều chưa đâm xuyên qua người Hứa Tiểu Đông.
Hứa Tiểu Đông là người sáng suốt, thừa dịp người khác không chú ý, ở bên tai anh nhỏ giọng nói: “Vợ sếp ở bộ phận chúng em anh cứ yên tâm đi ạ, em sẽ chăm sóc tốt chị ấy.”
Đoàn Chi Dực nghe anh ta nói như vậy, vẻ mặt dịu đi một chút, rồi ném cho anh ta một ánh mắt “anh có thể đi rồi”.
Hứa Tiểu Đông nghe lệnh, cầm khay ngoảy đuôi rời khỏi.
Những người còn lại, mặc dù không có mắt nhìn như Hứa Tiểu Đông, nhưng dù sao có ông chủ như núi băng ở đây, áp lực quá lớn, như đang ngồi trên đống lửa, nằm trên đống than, ăn cơm cũng cảm thấy nhạt nhẽo. Ăn vội vàng vài miếng, ném hết mọi áp lực cho Vệ Lam, nhanh chóng chuồn khỏi.
Thực ra Vệ Lam biết Đoàn Chi Dực ngồi ở đây là vì mình, cho nên cô không bỏ đi, hơn nữa cô làm gì phải vì tên này để bụng mình đói chứ, cho nên mặc kệ anh tiếp tục ăn cơm.
Đoàn Chi Dực ăn hai miếng cơm trong khay cơm, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, không kiên nhẫn lựa những món không ngon để qua một bên, nói: “Khó ăn muốn ૮ɦếƭ!”
Nói như vậy lại thấy Vệ Lam ăn được một nửa. Đôi mắt dần mờ nhạt, giống như bị đốt cháy vậy.
Vệ Lam có một linh cảm không tốt, lẳng lặng di chuyển cái khay về phía trước người mình.
Nhưng rõ ràng chẳng có tác dụng gì, Đoàn Chi Dực đã vươn tay ra, kéo cái khay của cô, mở miệng nói với vẻ hiển nhiên: “Của em nhìn có vẻ ngon, cho tôi!”
Vệ Lam tức giận, ôm cái khay trong lòng mình không buông: “Anh thích, thì anh đi mua đi, tôi còn chưa ăn no.”
Đoàn Chi Dực mới không thèm nghe, lại vươn tay kia ra, dáng vẻ không lấy được sẽ không buông tay.
Vệ Lam cũng biết rõ trong nhà ăn vẫn còn nhân viên của Azure. Cho dù không có, hai người to xác ở trước mặt mọi người giành giật đồ ăn với nhau, cũng thật mất mặt.
Cô đành phải chịu thua, tức anh ách đứng dậy đi mua phần ăn khác.
Bởi vì sợ Đoàn Chi Dực lại làm chuyện gì mất mặt nữa, sau khi mua đồ ăn xong, cô quyết định tìm một chỗ mới còn trống ngồi xuống.
Ai biết được cô vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nhúc nhích. Đoàn Chi Dực đã mặt mày đen thui ôm cái khay đến trước mặt cô ngồi xuống cái ạch, ở dưới bàn đá cô một cái, giọng điệu khó chịu mở miệng: “Em ngồi xa như vậy làm gì hả? Sợ tôi ăn em sao?”
Vệ Lam tỏ vẻ mặt suy sụp nói: “Anh Đoàn này, anh có thể đừng trẻ con như vậy được không? Tốt xấu gì anh cũng là sếp, cho dù anh không sợ mất mặt, nhưng tôi thì sợ!” Nói xong, nhìn chiếc khay ở trước *** Đoàn chi Dực, mình đã ăn được một nửa rồi, sợ anh không no, cho nên chia anh một nửa đồ ăn trong khay mới, tỏ vẻ sợ anh rồi, nói: “Như vậy được rồi nhỉ, coi như anh thương xót tôi, để cho tôi ăn xong bữa cơm này đi.”
Đoàn Chi Dực bĩu môi, nhưng trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Người trong nhà ăn lúc này còn rất nhiều người, bàn bên cạnh có lẽ là một đôi nam nữ đang yêu nhau nồng nhiều, hai người hở một chút là đút nhau ăn, không coi người khác ra gì.
Vệ Lam cúi đầu ăn được vài miếng, cảm thấy đối diện không nhúc nhích, thấy kỳ lạ ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Đoàn Chi Dực nhìn cô chằm chằm, nhìn cô ta rồi nhìn anh ta, rất dũng cảm, chỉ chỉ miếng thịt gà trong khay của cô, ồm ồm mở miệng: “Tôi muốn ăn cái này.”
Vệ Lam sắp bị anh chọc tức ૮ɦếƭ, không vui nói: “Không phải trong khay anh có rồi sao?”
“Tôi muốn ăn.” Giọng điệu của anh rất kiên quyết, ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn đôi trai gái ở bàn bên cạnh.
Vệ Lam nhìn theo ánh mắt của anh, lờ mờ hiểu được anh muốn cô làm gì, tự dưng cảm thấy rất hoang đường, không lịch sự nói: “Chân anh có vấn đề, chứ đâu phải tay anh có vấn đề.”
Nói xong cô bắt đầu hối hận. Cho dù Đoàn Chi Dực có làm cho cô bực mình, nhưng vạch trần nỗi đau của người khác như vậy là không nên.
Quả nhiên, mặt Đoàn Chi Dực xụ xuống, cùi đầu, cầm đôi đũa, buồn bã ăn cơm.
Vệ Lam biết mình lỡ lời, cũng đoán được có lẽ anh hâm mộ người ta yêu nhau nồng thắm.
Thực ra cô vẫn luôn biết rõ anh muốn gì, nhưng cô không cách nào cho anh. Bởi vì anh từ trước đến nay không phải là người cô muốn.
Nhìn thấy anh bởi vì mình vô tình lỡ lời mà không vui, Vệ Lam vẫn có chút không đành lòng.
“Chuyện đó……… tôi không có ý đó đâu.” Vệ Lam đá anh mấy cái, gắp một miếng thịt gà, để trước mặt anh.
Đoàn Chi Dực không ngẩng đầu, tiếp tục chậm rãi ăn, bầu không khí chợt hạ thấp xuống mấy độ.
Đôi tình nhân bên cạnh tò mò nhìn qua, Vệ Lam cầm đũa có chút xấu hổ.
Đợi vài giây, người đối diện không có hành động gì, cô lại đá nhẹ anh một lúc nữa, nói: “Xin lỗi mà.”
Cuối cùng Đoàn Chi Dực xụ mặt ngẩng đầu lên, không vui nhìn cô, miễn cưỡng cắn miếng thịt gà đang kẹp trong đũa của cô.
[1] Đậu Nga oan: (tên đầy đủ là “Cảm thiên động địa Đậu Nga oan”, nghĩa là: Nỗi oan của Đậu Nga cảm động đến trời đất), viết sau năm 1291 đời Nguyên Thế Tổ, tức khi Quan Hán Khanh đã về già. Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của ông. Nội dung kể về một người đàn bà bình thường ૮ɦếƭ oan, khiến trời đất cũng phải rung động; phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với ách thống trị của nhà Nguyên.
[2] Hẹn hò với Chu Công: ngủ gật/ sắp đi ngủ.
Chân Chân
Bởi vì đủ các kiểu gây rối của Đoàn Chi Dực nên bữa ăn này, hai người phải mất chừng hơn một tiếng đồng hồ, trong nhà ăn chỉ còn rải rác vài nhân viên phục vụ.
Tóm lại, hôm nay Vệ Lam cảm thấy thể diện của mình mất hết trơn, như bị ném xuống Thái Bình Dương rồi. Một cô gái hai mấy gần ba mươi tuổi mà còn học mấy đứa con nít, đút thức ăn cho một tên mặt ngầu trước mặt bao nhiêu là người.
Đoàn Chi Dực thì ngược lại, vẻ không vui lúc đầu đã tan biến hết, hài lòng về biểu hiện của cô.
Về tới phòng làm việc, mọi người đã tập trung vào công việc của buổi chiều. Vệ Lam trở về, họ đều bày tỏ sự đồng cảm hết sức sâu sắc, cùng với sự áy náy khi bỏ mặc mình cô đối mặt với ông chủ lạnh lùng.
Vệ Lam thở phào một hơi, ít nhất điều này chứng tỏ chuyện của cô và Đoàn Chi Dực ở nhà ăn vừa rồi vẫn chưa bị người ta đồn ra ngoài. Cô không muốn chịu Pu'a rìu dư luận sớm như vậy đâu.
Nhưng cô còn chưa thở phào xong thì Hứa Tiểu Đông đã lắc lư tới trước bàn của cô với nụ cười xấu xa, chống cằm nói nhỏ: “Không phải tôi nhiều chuyện gì đâu, chẳng qua là chỉ muốn hỏi bà chủ một câu, ông chủ ở nhà cũng mặt hằm hằm thế sao?”
Vệ Lam ngẩn ra một lát, sau đó phản ứng lại thì nhỏ giọng mắng: “Bớt nói bậy nói bạ đi.”
Hứa Tiểu Đông tiếp tục nói: “Cô đừng có giả vờ, cái kiểu yêu ngầm của mấy người làm sao có thể thoát được hỏa nhãn kim tinh của tôi.”
Vệ Lam có phần không được tự nhiên. Cô và Đoàn Chi Dực cũng được coi là yêu đương ư? Nhưng nếu không phải, vậy mỗi ngày ngủ chung giường, làm chuyện thân mật nhất, vừa rồi còn ở nhà ăn làm chuyện mất mặt thế thì được gọi là gì?
Nghĩ thế, chính bản thân cô cũng thấy bối rối. Cô bưng ly nước lên, lườm Hứa Tiểu Đông: “Mặc kệ cậu, tôi đến phòng trà nước pha cà phê đây.”
Phòng trà nước ở trên lầu, khi Vệ Lam bưng ly cà phê đã được pha xong đi ngang qua quầy tiếp tân thì bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Quách Chân Chân đang tranh luận với cô nhân viên tiếp tân.
“Cô à, thật tình là tôi đã thông báo cho Je rồi, nhưng anh ấy không có thời gian để gặp cô.”
“Cô nói với anh ấy lần nữa là tôi có chuyện rất quan trọng tìm anh ấy, nếu không chịu gặp tôi thì anh ấy sẽ hối hận.”
“Cô à… thật tình tôi đã cố hết sức rồi.”
Cô gái tiếp tân khó xử, nhìn Quách Chân Chân với vẻ mặt không biết làm sao.
Từ sau cái hôm ở bệnh viện, Vệ Lam chưa gặp lại Quách Chân Chân, hai người chỉ nói chuyện điện thoại với nhau một lần. Quách Chân Chân nói qua loa với cô rằng cô ấy với Đoàn Chi Dực đã chia tay, cô ấy không sao, bảo Vệ Lam đừng lo lắng.
Sau đó, bởi vì có quá nhiều chuyện kéo tới, loạn thành một đống nên Vệ Lam cũng không có thời gian để nghĩ xem hiện nay Quách Chân Chân thế nào.
Bây giờ bất ngờ gặp cô ở đây, ngay tại Azre này, ít nhiều gì Vệ Lam cũng thấy chột dạ.
Nói đi nói lại, Đoàn Chi Dực và Quách Chân Chân tới nước này, cô cũng không thoát được liên quan.
Bởi vì không biết phải đối mặt với Chân Chân thế nào nên sau khi nghĩ ngợi một lát, Vệ Lam định thừa lúc Quách Chân Chân không chú ý, bưng ly cà phê quay trở về phòng trà nước, trốn trước rồi tính sau.
Nhưng Vệ Lam còn chưa kịp bước đi thì Quách Chân Chân đã quay người lại và phát hiện ra cô. Cô ấy ‘ủa’ một tiếng rồi đi về phía cô: “Vệ Lam, sao cậu lại ở đây?”
Vệ Lam cười gượng, cố gắng đối mặt với Chân Chân: “Hiện nay mình đang làm tại phòng tạp chí của Azre.”
Có vẻ như Quách Chân Chân rất bất ngờ, nhưng ngay sau đó chợt hiểu ra và gật đầu: “Cách đây ít lâu mình đi ngang qua Lam Quang, tiện thể vào thăm cậu. Đúng lúc ấy gặp trợ lý của các cậu đi xuống lầu, cô ấy nói với mình cậu và Minh Quang đã chia tay rồi, mình không tin cho lắm, định gọi điện hỏi cậu nhưng gặp hết chuyện này đến chuyện kia, rồi cũng sợ đó là sự thật, gọi cho cậu nhắc đến chuyện đó thì sẽ làm cậu đau lòng. Bây giờ nhìn cậu thế này thì đúng là vậy rồi. Nhưng cậu và Minh Quang đang yên đang lành, sao tự nhiên lại chia tay?”
Vệ Lam cười cười: “Giữa hai bọn mình xảy ra chút vấn đề nên đã chia tay.”
Có vẻ như Quách Chân Chân đã thoát khỏi nỗi đau thất tình nên trên mặt cũng không còn vẻ suy sụp như trước nữa, cô chăm chú nhìn Vệ Lam, dường như yên tâm gật đầu: “Xem ra cậu cũng không sao, vậy mình yên tâm rồi.”
Vệ Lam nghi hoặc nhìn cô: “Chân Chân, cậu thật sự không sao chứ?”
Quách Chân Chân lơ đễnh xua tay: “Đã sớm không sao rồi. Mình đã nghĩ thông suốt, không phải của mình thì cưỡng cầu cũng vô ích.” Dừng một lát, cô hỏi lại: “Sao lại trùng hợp như vậy, cậu làm ở Azre?”
“Sau khi mình rời khỏi Lam Quang, thấy tin tuyển dụng nên tới đây làm.” Vệ Lam nói dối nên không được tự nhiên lắm: “Hơn nữa dù gì thì Đoàn Chi Dực cũng là bạn học cũ, sẽ chiếu cố đến mình hơn.”
Quách Chân Chân có vẻ không đồng ý lắm với lời của cô: “Bảo anh ấy chiếu cố thì đừng nghĩ đến còn hơn. Có điều Azre cũng không tồi, rất có tương lai, chắc chắn là tốt hơn cái phòng làm việc bé tí của cậu trước đây. Tuy mình có chút không cam lòng, nhưng cậu ở đây làm việc mình cũng không để ý gì đâu.”
Trái ngược với vẻ thẳng thắn thành thật của Quách Chân Chân, Vệ Lam bỗng cảm thấy mình hệt như một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, lòng cô trở nên buồn phiền. Cô gần như không có dũng khí để đối mặt với người bạn thân thời niên thiếu nữa.
Quách Chân Chân không phát hiện ra vẻ khác thường của cô, lầu bầu oán trách một mình: “Đoàn Chi Dực đúng là quá vô tình mà. Mình đáp ứng là sẽ không quấy rầy anh ấy nữa nhưng cũng đâu cần cố ý không gặp mình chứ.”
“Cậu tìm anh ta có việc à?” Vệ Lam dè dặt hỏi.
Quách Chân Chân gật đầu: “Mình tra được một vài chuyện liên quan đến Trần Vũ Yên, muốn cho anh ấy xem. Tuy Đoàn Chi Dực không thích mình nhưng anh ấy cũng từng giúp đỡ mình, cũng cho mình một giấc mơ đẹp, mình không muốn anh ấy bị Trần Vũ Yên gạt. Anh ấy ở bên cạnh cô ta, sớm muộn gì cũng bị cô ta hại.”
“Trần Vũ Yên?” Vệ Lam ngạc nhiên: “Cậu nói anh ta cặp với Trần Vũ Yên?”
Quách Chân Chân ừ một tiếng: “Lúc anh ấy đến bệnh viện thăm mình đã ngầm thừa nhận rồi, anh ấy chia tay với minh là vì Trần Vũ Yên.” Nói xong cô xua tay, lục lấy một tài liệu từ trong túi xách ra đưa cho Vệ Lam: “Thôi đi, nếu anh ấy không muốn gặp mình thì mình không ép. Cậu làm ở đây, xem lúc nào có cơ hội thì đưa cho anh ấy giúp mình, coi như đây là việc cuối cùng mình làm cho anh ấy.”
Vệ Lam cầm lấy túi tài liệu, cắn môi: “Chân Chân…”
Quách Chân Chân mỉm cười: “Cậu sao thế? Mình thật sự không sao mà, sớm đã nghĩ thông suốt rồi. Mình định rời khỏi Giang Thành về quê làm việc. Nghĩ lại thì mình cũng có bị thiệt gì đâu, Đoàn Chi Dực cấp cho mình một khoản phí chia tay khổng lồ, mình cũng không ngốc đến mức giả vờ thanh cao mà từ chối. Không có được tình yêu, có tiền thì cũng tốt rồi.”
Chân Chân nói rất thản nhiên nhưng Vệ Lam phát hiện mắt cô đã hơi đo đỏ. Cô đưa tay ra nắm lấy tay Chân Chân: “Chân Chân, xin lỗi cậu.”
Quách Chân Chân bật cười: “Sao cậu phải xin lỗi mình? Cậu cũng đâu làm gì có lỗi với mình chứ.” Nói xong cô rút tay ra vỗ vỗ lên mu bàn tay Vệ Lam: “Được rồi, mình không quấy rầy cậu làm việc nữa, về quê thì đừng có quên tìm mình đấy, chúng ta sẽ hẹn mấy bạn học cũ đến những chỗ hồi nhỏ hay đến chơi.”
“Ừ.” Vệ Lam gật đầu.
Quách Chân Chân lau mắt, quay người bước đi.
Vệ Lam nhìn tài liệu trong tay, nghĩ một lát rồi đi đến trước mặt cô bé tiếp tân: “Em thông báo cho Je giùm chị, nói là Vệ Lam phòng tạp chí tìm anh ấy.”
Lúc nãy hai người nói chuyện, cô bé đã nghe được phần nào, biết cô gái lúc nãy chính là bạn gái cũ của ông chủ, mà cô còn nhớ rõ người đồng nghiệp mới này, chính là người lần trước đến đưa cơm cho ông chủ. Hai người này hình như là bạn. Đúng là một mối quan hệ thật phức tạp.
Sau khi thông báo, đương nhiên Vệ Lam được cho vào.
Cô bước tới trước cửa phòng làm việc, gõ cửa và bước vào. Đoàn Chi Dực đang cắm cúi làm việc, cảm giác cô đã vào thì ngẩng đầu lên nhìn cô. Thấy cô bưng một ly cà phê còn bốc hơi thì khóe môi hơi cong lên, đứng dậy vòng qua cái bàn tới trước mặt cô, đưa tay bưng lấy ly cà phê uống một hớp, và không quên bình phẩm: “Hương vị không tồi, nhưng bỏ hơi nhiều đường, tôi không thích cà phê ngọt quá, lần sau mang cà phê tới cho tôi thì bỏ ít một chút.”
Này, đây là cà phê tôi pha cho chính mình đấy chứ! Vệ Lam há hốc mồm nhìn cái tên tự cho là đúng trước mặt, lòng thầm oán. Nhưng nghĩ đến chuyện ở trong nhà ăn mà anh còn dám giành cơm với mình thì cô cũng lười tranh cà phê với anh.
Cô đưa tài liệu trong tay cho anh: “Vừa nãy Chân Chân tìm anh mà anh không chịu gặp, cậu ấy nhờ tôi đưa cái này cho anh.” Đưa xong, cô lại hỏi: “Có phải anh nói với cậu ấy, anh và cậu ấy chia tay là do Trần Vũ Yên không?”
Đoàn Chi Dực nhận lấy túi tài liệu, vừa thờ ơ mở ra xem, vừa trả lời cô: “Em và cô ấy là bạn bè, để cố ấy ghét Trần Vũ Yên còn hơn là hận em.”
“Anh…” Vệ Lam thật không biết nên cảm động vì anh biết nghĩ cho cô, hay là cảm thấy chua xót thay cho Trần Vũ Yên vì gánh tội dan*** như vậy.
Đoàn Chi Dực không quan tâm đến vẻ bối rối của cô, rút mấy tấm ảnh và tờ giấy trong túi tài liệu ra, mặt dần trở nên nặng nề hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc