Không Thể Buông Tay - Chương 11

Tác giả: Úy Không

Phạm vào quy ước
Bởi vì không thể chịu nổi sự chăm chỉ bất ngờ của Vệ Lam, nên chủ nhật, Quách Chân Chân rủ một đám bạn học cũ của hai đứa, gọi luôn Vệ Lam, một đám học sinh mười mấy tuổi, vui chơi phóng túng cả ngày.
Buổi sáng chuồn đi trượt patin, giữa trưa đi ăn lẩu, chiều thì đi xem phim, tối đi karaoke, hoạt động giải trí của thanh niên cũng đại khái là như thế.
Gia cảnh Quách Chân Chân giàu có, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cô đã lờ mờ thể hiện phong cách có tiền, bọn họ đi KFC ăn xong, lúc chọn chỗ để ca hát, cô dám mạnh miệng đề nghị đến một nơi rất nổi tiếng trong thành phố.
Vệ Lam từng nghe nói về phòng karaoke đó, nghe đâu giá cả đắt đỏ khiến người khác phải tặc lưỡi, hoàn toàn không phải là nơi học sinh nghèo nên đến.
Nhưng mà suy cho cùng cũng là mấy đứa nhỏ tuổi teen, rất muốn cọ xát với đời, xem thử có phải thật sự mang phong cách tây cao cấp cho bậc thượng lưu như trong quảng cáo miêu tả hay không.
Mấy đứa bọn họ cùng nhau tính toán, gom luôn tiền lẻ trong túi, đoán chừng vui vẻ mấy tiếng cũng không thành vấn đề, liền hùng hổ tiến về chỗ nổi tiếng đó.
Mấy đứa gom tiền lại bao được một phòng nhỏ, nhưng đối với mấy đứa nhỏ mà nói thì thế là đã quá đủ rồi. Vì thế sáu cô gái cười hi hi ha ha đi theo nhân viên phục vụ vào phòng.
Thời điểm đó, karaoke vừa mới phát triển ở thành phố vài năm, lại đều là học sinh trung học, rất tò mò và phấn khích. Mấy người đi vào, liền tranh giành micro, vừa hét vừa rống. Nhóm các cô gái vốn định uống nước trái cây, một khi H**g phấn ngút trời, lại gọi một thùng bia.
Đây không phải là lần đầu tiên Vệ Lam uống thứ này, nhưng lại cực kỳ H**g phấn như lần đầu tiên. Không chỉ mình Vệ Lam, các cô gái khác cũng bắt đầu điên loạn. Không gian kín mít, âm nhạc ồn ào, nhóm bạn thân thiết, không thể nghi ngờ đây chính là giai đoạn nổi loạn của mấy cô gái tuổi teen.
Mấy đứa nửa tỉnh nửa say, khóc la om sòm dồn thành một đống.
Uống khoảng hai ly bia, không bao lâu Vệ Lam liền muốn đi vệ sinh. Nói hai câu với mấy người đi cùng, cô loạng choạng bước ra cửa.
Dạng karaoke cao cấp này một tầng có mấy chục phòng, Vệ Lam tìm được hướng nhà vệ sinh rồi, khi trở ra, đầu óc quay cuồng đã quên mất số phòng, chỉ đại khái nhớ cuối cùng có một con số 3.
Bước chân cô nhẹ nhàng bay bổng, sau một hồi rẽ chỗ này quẹo chỗ kia, chỉ cảm thấy mỗi cửa phòng không khác nhau là mấy. Cuối cùng cũng nhìn thấy một cửa phòng có số 3 trong đó.
Vệ Lam mơ màng, khẽ thở ra, cầm nắm cửa kia, liền đẩy cửa bước vào.
“Á? Đi nhầm rồi?” Tuy rằng Vệ Lam lờ mờ chếnh choáng say, nhưng thấy mấy đứa con trai ngồi bên trong cũng biết mình đi nhầm phòng, lảo đảo quay ra.
Nhưng còn chưa bước lui ra cửa, một đứa con trai trong đó đã đứng dậy, đi đến trước mặt cô, nhìn cô một cách đầy hứng thú: “Em gái xinh đẹp ơi, đi nhầm cũng không sao, anh trai hoan nghênh em vào đây cùng tụi anh ca hát.”
Cậu vừa dứt lời, cơ thể liền lắc mạnh, bị người phía sau ngăn lại, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong tiếng nhạc ồn ào: “Quách Tử Chính, anh cút xa một chút!”
“Này! Đoàn Chi Dực, một học sinh cấp ba không hiểu được sự thú vị của lãng mạn, sao lại ngăn cản đào hoa của anh họ cậu thế này, cậu không thấy em gái xinh đẹp này dáng vẻ rất đáng yêu sao?”
Phía sau có người ồn ào: “Đúng đó! Chi Dực của chúng ta vẫn còn là học sinh cấp ba ngây ngô mà! Ha ha ha!”
Đoàn Chi Dực quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt liếc mấy người đó một cái, ánh mắt lạnh như băng kia khiến cho mấy cậu con trai mang bộ dạng sinh viên kia thức thời im bặt.
Vệ Lam mơ màng mở to mắt, nhìn thấy Đoàn Chi Dực cách đó hai bước, bởi vì cảm giác say đã bốc lên, uất ức phải chịu trong mấy ngày nay liền lập tức bộc phát ra.
Đôi mày thanh tú nhếch lên, cô hùng hổ xông về phía trước túm lấy vạt áo của Đoàn Chi Dực: “Đoàn Chi Dực! Tên khốn này!”
Anh họ Quách Tử Chính đứng sau lưng Đoàn Chi Dực, mỉm cười xấu xa, sờ mũi pha trò: “Hóa ra là Chi Dực biết em ấy, còn tưởng Chi Dực của chúng ta không gần nữ sắc chứ, không ngờ cũng đào hoa gớm nhỉ. Xem dáng vẻ của em gái, rõ ràng là đến đòi nợ cậu đó.”
Đầu óc của Vệ Lam lúc này đã đầy hơi men, đối với nửa lời của anh ta cũng chưa nghe vào, ý thức chỉ tập trung trên người Đoàn Chi Dực. Trên tay cô tăng thêm vài phần sức: “Nói cho cậu biết, Đoàn Chi Dực, tôi không sợ cậu đâu! Một chút cũng không sợ, một mình tôi sẽ đấu với cậu!”
Vốn bởi vì Đoàn Chi Dực vừa mới sẵng giọng, mà mấy đứa con trai im lặng, nghe Vệ Lam nói xong, không sợ ૮ɦếƭ mà cười phá lên nữa, có người xấu xa nói lớn: “Chi Dực, em gái muốn một mình đấu với cậu kìa? Cậu phải thương hoa tiếc ngọc một chút nha!”
Đoàn Chi Dực lại trừng mắt liếc mấy người kia, mất bình tĩnh hất bàn tay đang túm lấy vạt áo của mình ra, lại hung hăng đẩy Vệ Lam ra cửa, gằn từng tiếng cực kỳ tức giận nói: “Vệ Lam, tôi đã cảnh cáo cậu, đừng chọc tôi nữa!”
Còn không chờ Vệ Lam đáp trả, cậu đã đóng mạnh cửa lại.
Vệ Lam bị nhốt ở bên ngoài, tựa vào cửa một lát, trong miệng mắng Đoàn Chi Dực là tên xấu xa vài câu. Lại dời bước đi tìm phòng của cô.
Đoàn Chi Dực trở lại, sắc mặt u ám ngồi ở sô pha.
Quách Tử Chính đi tới, nắm lấy vai cậu, cười hì hì nói: “Em họ, em gái lúc nãy sao lại như vậy? Cậu không làm chuyện gì có lỗi với người ta đó chứ? Xem ra người ta vẫn còn là nữ sinh trung học nha! Cậu có ý định ra tay với người ta ư?”
“Tử Chính, anh quên Đoàn Chi Dực cũng là học sinh trung học sao, học sinh trung học với học sinh trung học, không phải xứng đôi sao?” Bên cạnh có người cố tình trêu ghẹo.
Đoàn Chi Dực không nói lời nào, vẻ mặt không vui, bưng ly bia lên uống một hơi, sau đó đặt mạnh ly bia xuống bàn, thản nhiên lên tiếng: “Các người chơi tiếp đi, tôi về trước.”
Nói xong liền đứng phắt dậy đi về phía cửa.
“Này này này! Thằng này sao mỗi lần đi chơi đều mất hứng như vậy chứ?”
“Quên đi quên đi, thằng em họ này của tôi trước giờ chính là như vậy, mọi người cũng không phải không biết, đừng chọc nó, chúng ta tiếp tục nào.”
Đoàn Chi Dực ra khỏi cửa, quay đầu nhìn về phía bóng lưng kia, hơi nheo mắt lại, bên trong thấp thoáng ẩn chứa tức giận và không cam lòng.
Vệ Lam đi loạng choạng cả buổi, vẫn không tìm được phòng mình, đảo đi đảo lại mấy vòng lại quay về chỗ cũ. Cô mơ màng cảm thấy bản thân đang lạc vào mê cung.
Đoạn Chi Dực tím mặt, từng bước đi tới chỗ cô, đi đến cách phía sau cô khoảng nửa mét thì dừng lại, giọng điệu không vui nói: “Vệ Lam, rốt cuộc cậu làm gì ở đây?”
Vệ Lam quay đầu lại, nhìn thấy cậu thì hừ một tiếng: “Lại là cậu! Tôi làm gì thì liên quan gì đến cậu chứ! Tránh ra!”
Lúc này Đoàn Chi Dực mới ngửi được hơi men trên người cô, nắm lấy cánh tay để ổn định thân hình đang lảo đảo của cô, lạnh lùng nói: “Cậu tiến bộ thật đấy, còn uống bia nữa!”
Vệ Lam theo bản năng muốn thoát khỏi sự kiềm giữ của cậu, nhưng cuối cùng do sức lực chênh lệch, chất cồn từ từ phát huy tác dụng, trước mắt cô mơ hồ, chỉ nói đứt quãng: “Cậu tránh ra! Buông ra! Tên thọt đáng ghét này!”
Sắc mặt Đoàn Chi Dực chấn động mạnh, sự phẫn nộ đang di chuyển trên mặt, dường như muốn bùng nổ ra. Tay cậu dùng thêm chút sức, kéo Vệ Lam đi vài bước: “Vệ Lam, tôi đã cảnh cáo cậu, đừng gọi tôi là tên thọt. Cậu đã vi phạm lời hứa, vậy thì đừng trách tôi không nể mặt.”
Lực trên tay cậu rất lớn, kéo Vệ Lam lảo đảo nghiêng ngã, sắp té xuống đất. Nhưng cậu chỉ khẽ liếc cô một cái, rồi tiếp tục kéo cô đi đến đầu cầu thang.
Đoàn Chi Dực tràn đầy tức giận, dường như trong tay không phải kéo một con người, mà là một vật nặng khiến người ta chán ghét, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.
Vệ Lam vì bị đung đưa mà đầu óc càng thêm mê man, toàn thân cũng bị va chạm đến phát đau, muốn la lên, nhưng phát hiện không có sức.
Sau khi bị Đoàn Chi Dực kéo lên xe, Vệ Lam đã hoàn toàn lơ mơ, cả người say xỉn nằm một đống, cho đến khi hệ thống sưởi bên trong xe được bật lên, cô đã không còn biết gì cả.
Hoảng sợ
Đau quá!
Vệ Lam mở mắt ra trong lúc đầu đau như Pu'a bổ, đập vào mắt là một căn phòng xa lạ. Đầu óc cô vẫn còn rối loạn, dùng sức vỗ trán, nhằm để mình tỉnh táo hơn.
Chính cái vỗ đó, mới làm cho cô nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường.
Trí nhớ đứt đoạn gom góp lại từng chút một, cô nhớ mình và bạn bè ca hát ở quán karaoke, sau đó hình như hình thấy Đoàn Chi Dực, sau đó nữa liền bị Đoàn Chi Dực kéo đi… sau đó…
Vệ Lam thét lên một tiếng á chói tai, bật nhanh người dậy. Hoảng sợ nhìn xung quanh, cô chắc chắn đây là một căn phòng xa lạ, chiếc giường màu đen này, cô cũng chưa từng thấy qua.
Điều càng làm cô hoảng sợ hơn đó là, cô phát hiện trên người mình không có *** nào.
Vệ Lam run rẩy vén nhẹ tấm chăn màu đen đang đắp trên người mình lên, cô nhìn thấy cả người đều trần trụi.
Trong đầu chợt vang lên rất nhiều câu Đoàn Chi Dực từng nói, giống như tiếng nói của ác ma “Ba thằng đàn ông thay phiên nhau, suốt cả đêm.”
Vệ Lam không hiểu chuyện đời, nên cũng không thể nhanh chóng biết được mình đã bị xâm phạm hay chưa, nhưng khắp nơi trên cơ thể đều đau nhức. Cô chỉ biết cuống cuồng nắm chặt cái chăn mà run rẩy. ThichTruyen.VN - Website đọc truyện số 1 !
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?” Một tiếng cười đột nhiên vang lên.
Vệ Lam kinh hoàng ngẩng đầu, nhìn thấy Đoàn Chi Dực đã đứng ở cửa từ lúc nào.
Dù sao cũng chỉ là một cô học trò cấp ba có một cuộc sống êm đẹp, mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện này đã hoàn toàn vượt qua khỏi khả năng tưởng tượng và chấp nhận của cô. Ngoài trừ sự sợ hãi và sợ hãi, dáng vẻ kiêu ngạo ra oai lúc trước giờ cũng mất sạch, cô ôm chặt cái chăn, bật khóc thật lớn, trong tiếng nức nỡ đều là sự sợ hãi: “Đoàn Chi Dực, không phải cậu xử tôi rồi chứ? Tôi sai rồi, tôi sai rồi mà, cậu tha cho tôi đi được không?”
Đoàn Chi Dực lạnh lùng cười một tiếng, cầm quần áo quăng trước mặt cô, còn mình đi đến ngồi ở mép giường, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ mở miệng với vẻ hững hờ: “Vệ Lam, chuyện lúc trước cậu hứa với tôi vẫn chưa làm được sao? Tối qua ở quán karaoke cậu gọi tôi là thằng thọt, cậu có biết không?”
Cả người Vệ Lam lạnh run: “Tôi không cố ý, tôi uống say không nhớ gì cả. Tôi biết sai thật rồi, sau này tôi chắc chắn sẽ không chọc cậu nữa.” Cô ngừng lại, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nghẹn ngào nói: “Tôi có thể chuyển lớp, chuyển trường cũng được. Chỉ cần cậu tha cho tôi thôi.”
“Muộn rồi.” Đoàn Chi Dực lạnh lùng đáp. “Cậu đã làm trái lời hứa của mình, thì đáng phải chịu phạt.”
Vệ Lam khóc lớn hơn, nếu không phải trên người không có mảnh vải nào, cô nhất định sẽ quỳ xuống ôm chân Đoàn Chi Dực xin tha thứ.
Đoàn Chi Dực quay đầu nhìn cô khóc nức nở, trong sự căm ghét có pha chút cảm thông: “Yên tâm đi, cậu vẫn chưa bị xử.”
Tiếng khóc nức nở của Vệ Lam ngừng lại, len lén vén chăn lên nhìn cơ thể bên trong của mình, do dự nói: “Thật sao? Nhưng tại sao tôi không mặc quần áo?”
“Cậu ói vấy bẩn khắp người, tôi đem quần áo của cậu cho người ta giặt rồi.” Đoàn Chi Dự không khách sáo nói, nói xong, cậu hạ tầm mắt đến chỗ quần áo vừa mới bị cậu ném trên giường.
Vệ Lam nhìn kỹ, đó đúng thật là quần áo của mình. Nhưng, mặt cô đỏ lên, lại bật khóc: “Cậu *** áo của tôi sao? Vậy chẳng phải tôi bị cậu nhìn hết rồi còn gì?”
Đoàn Chi Dực lúc này mới nhận ra, đứa con gái bình thường mở miệng nói oanh tạc, lại là một đứa trẻ không hiểu chuyện đời. Cậu mất kiên nhẫn nói: “Nhìn thấy thì sao nào? Tôi không những đã xem, mà còn chụp hình lại.”
Cậu nói xong là làm thật, không biết lấy từ đâu ra rất nhiều ảnh chụp, đưa đến trước mặt Vệ Lam.
Vệ Lam cất tiếng nức nở nhìn, chỉ thấy trên những tấm hình đó, có một cô gái đang nhắm đôi mắt lại, cả người trần trụi nằm trên chiếc giường lớn màu đen, bởi sự đối lập của màu trắng và đen, dễ dàng thấy được màu trắng noãn nà của cơ thể đó, có một cảm giác mờ ảo. Vệ Lam nhìn như thế nào, cũng chỉ cần liếc một cái cũng biết người trong hình là mình.
Cơ thể trắng nõn mảnh mai của thiếu nữ.
Cô chưa bao giờ nhìn ở thể trần trụi của mình, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lúc nãy còn thoải mái vì biết mình chưa bị ***, nhưng trong chớp mắt lại sợ hãi, cô không nghĩ quá nhiều, giật mạnh những tấm ảnh đó lại rồi xé nát.
“Cậu thích xé thì cứ xé đi.” Đoàn Chi Dực nở nụ cười lạnh lẽo. “Cậu muốn xé bao nhiêu tôi có thể rửa ra bấy nhiêu cho cậu xé.”
Mặt Vệ Lam lúc trắng lúc xanh, thở gấp hỏi: “Đoàn Chi Dực, rốt cuộc cậu muốn gì hả?”
“Tôi nói rồi, cậu không giữ lời, thì đáng phải chịu phạt.” Đoàn Chi Dực trả lời bâng quơ. “Còn về phạt như thế nào, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Một là gửi những tấm ảnh này cho gia đình và bạn bè cậu; hai là tôi gọi ba người đàn ông đến, thay phiên làm cả đêm; ba là làm cho Triệu Phi của cậu trở thành thằng thọt như tôi!”
Câu nói thằng thọt cuối cùng đó của cậu nói ra với vẻ hung tợn, dừng lại một chút, cậu tiếp tục nói: “Đương nhiên cậu cũng có thể báo cảnh sát, nhưng mà tôi có thể nói cho cậu biết, điều đó chẳng ăn thua gì, những gì tôi muốn làm nhất định sẽ làm được.”
Vệ Lam sợ đến mức gần như trốn vào trong chăn, nức nở dè đặt hỏi: “Có sự lựa chọn thứ tư không?”
Đoàn Chi Dực làm bộ nghĩ gì đó nói: “Có.”
Vệ Lam nín khóc bình tĩnh thở ra chờ đợi câu trả lời của cậu.
Chỉ thấy cậu quay đầu liếc nhìn với ánh mắt làm cho người ta rét run: “Bắt đầu từ ngày mai, cậu phải ở đây, vừa hay chỗ tôi thiếu một người giúp việc. Cậu làm tốt, khiến tôi hài lòng, tôi sẽ tiêu hủy những tấm ảnh này, cũng không kêu ba người đàn ông thay phiên làm cậu cả đêm, đương nhiên cũng sẽ không ***ng đến Phi của cậu.”
Một người bị dọa đến sợ hãi như Vệ Lam, điều này cũng được coi là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng cô không thể nào nghĩ ra cách dàn xếp ổn thỏa, một cô gái mười mấy tuổi, làm sao có thể ở nhà người khác.
Vì thế, đành phải im lặng nghiến răng.
Đoàn Chi Dực dường như đọc được suy nghĩ của cô, khinh thường liếc cô một cái: “Cậu nói với người nhà cậu, năm mười hai học tập căng thẳng, cậu quyết định nội trú ở trường. Cuối tuần cậu có thể về nhà, không cần ở đây.”
Vệ Lam chớp mắt, muốn mặc cả, lại bị ánh mắt dữ tợn của Đoàn Chi Dực áp bức, cuối cùng không bằng lòng gật đầu.
Đoàn chi Dực nhìn thấy hai mắt cô đỏ lên, trong lòng đột nhiên không nỡ. Mặc dù lớn hơn nhau chưa đến hai tuổi, nhưng cô gái ngoan ngoãn nghe lời này, cậu chỉ xem như một đứa trẻ.
Bắt nạt một đứa trẻ như vậy, hình như có chút không nên. Nhưng nghĩ lại ngày thường cô bướng bỉnh nói oanh tạc, khinh thường mình, cùng với một tiếng ‘thằng thọt’ kia, giờ phút này cậu lại có chút hả giận.
Cậu thản nhiên liếc cô một cái: “Mau mặc quần áo đi, không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về.”
“Ờ.” Vệ Lam lúng túng gật đầu, dè đặt lấy quần áo đến. “Cậu có thể ra ngoài một chút không?”
Đoàn Chi Dực lại trừng mắt nhìn cô: “Đừng có lề mề nữa, nên nhìn tôi cũng nhìn thấy hết rồi, che giấu gì nữa. Hơn nữa, cơ thể chưa phát dục hết, có gì đáng để xem.”
Vệ Lam hiếm khi nghe thấy cậu nói nhiều như vậy, thật độc ác.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Vệ Lam vẫn lấy quần áo bỏ vào chăn, rồi chui vào trong, buồn rầu mặc quần áo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc