Không Phải Là Cổ Tích - Chương 47

Tác giả: Kawi

Sự giận dữ của chú Bảy đang càng lúc khiến tôi nghẹt thở. Tôi vừa thấy sợ, vừa thấy nghi ngờ. Tôi không biết mình đang nằm mơ hay đang tỉnh giấc nữa. Nhưng ánh mắt đó quá giống ánh mắt lúc Phước Khánh nhìn thấy Linh Như (tức là tôi ấy +_+) đi cùng Tăng Tiến. Hay chăng là do tôi hoang tưởng nhỉ ???
- Sao không trả lời đi ??? Sao cứ im lặng vậy hả ??? Anh ghét sự im lặng và lạnh lùng của em ! Anh ghét !!! – chú Bảy cứ thế hét dựng lên làm tôi cũng hoảng theo.
- Nhưng mà…nhưng mà…trả lời cái gì ??? Chú đừng làm cháu sợ ! Huhu – không hiểu sao tôi bật khóc, trước đây khó khăn lắm tôi mới rơi nước mắt. Vậy mà lúc này đây tôi cảm giác nước mắt đang thường trực trên mi, chỉ cần tôi muốn là nó tuôn ra ngay lập tức.
Lúc nào cũng thế, nước mắt của tôi luôn làm chú Bảy khó chịu. Ông dừng lại cái hành động lôi kéo, đôi mắt cũng dịu đi và ngẩn ra nhìn tôi. Nhiều lúc tôi nghĩ rằng nước mắt của mình chính là nỗi ám ảnh của chú ấy. Bằng chứng là ánh mắt chú Bảy cứ run run và nháy nháy liên tục.
- Này anh kia ! Đang làm gì thế ? Mời anh ra ngoài cho bệnh nhân nghỉ ngơi !
Tôi mừng rơn khi nhìn thấy sự xuất hiện của cô y tá. Chú Bảy lúng túng trong vài giây rồi vội vàng bỏ ra ngoài. Tôi thở phù phù. Cứ mỗi lúc ổng lên cơn là tim tôi lại văng ra ngoài. Mà sao hễ khi nào chú Bảy nổi đóa lên là lại xưng anh em với tôi nhỉ ??? Đáng lẽ phải xưng mày tao chứ ??? Thật là hết biết với ông chú quái dị này. Haiz…
Nhìn lại thì đã thấy cô y tá lù lù trước mặt. Tự nhiên tôi thấy sợ. Có khi nào cô ấy vào đây để tiêm thuốc không ??? Gì chứ tôi sợ cái màn đó nhất trần đời. Cho dù chỉ đau như kiến cắn nhưng đối với tôi cũng là cả một nỗi ám ảnh. Theo phản xạ, mặt tôi nhăn lại, người cứ có xu hướng nhích nhích về phía đằng sau.
Nhưng kì lạ là cô y tá cứ đứng như tượng, không ᴆụng đậy, không nói năng, chỉ nhìn và nhìn mà thôi. Tôi cũng ngơ ngơ nhìn lại. Khuôn mặt cô y tá bị che đi bởi cái khẩu trang y tế màu trắng nhưng đôi mắt thì đem lại cho tôi một cảm giác rất gần gũi…
- Đúng là em của anh đây rồi !!!
Câu nói kết thúc cũng là lúc tôi bị ôm chầm lấy. Vốn thuộc diện phản xạ khá nhanh nên ngay lập tức tôi đẩy mạnh cô y tá ra khỏi người mình, đồng thời thủ sẵn tư thế sẵn sàng chiến đấu !
- Đừng manh động ! Là anh đây ! Phước Nguyên của em đây !!!
Cô y tá khổ sở đứng dậy, tháo khẩu trang và để lộ khuôn mặt quen thuộc mà đã lâu rồi tôi không được gặp ( đó là tôi cảm nhận như thế !). Phước Nguyên của tôi đây rồi ! Hix. Sao mà tim tôi đập nhanh dữ vậy nè ! Và đột ngột nước mắt tôi chảy ! o_0. Cái quái gì thế này ??? Tôi lại khóc nữa sao ???
- Em sao thế ??? Anh làm em đau chỗ nào sao ??? Anh xin lỗi mà ! Anh không cố ý ! Anh không cố ý !!!
Phước Nguyên hoảng hốt chạy lại gần, miệng anh ta rối rít còn người anh ta cứ xoắn xít cả lên. Thực lòng tôi có muốn như thế này đâu.
- Bình tĩnh ! Bình tĩnh ! Để tôi nín ! – tôi vừa lấy tay lau nước mắt vừa lắp bắp giải thích cho Phước Nguyên hiểu.
10 phút trôi qua trong yên lặng. Anh ta chẳng nói câu nào còn tôi thì cứ ngơ ngẩn ngồi thừ ra nhìn. Lâu quá rồi mới gặp lại gương mặt này. Thực sự là nhớ quá đi. Và không hiểu sao nhìn một lúc tôi lại nghĩ tới Tăng Tiến. Xấu hổ thật ! Trong giấc mơ tôi với người ấy là một đôi đấy ! ( đỏ mặt).
- Cả tuần qua anh không hề ngủ đấy ! Đã thế còn không được nhìn thấy em. Người ta không cho anh tới gần em ! – Phước Khánh cất tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
- Hả ??? Sao thế ??? – tôi ngạc nhiên.
- Vì nhà em nghĩ rằng chính anh là nguyên nhân khiến em bị như vậy.
- Thì đúng rồi… - tôi lẩm bẩm.
- May là em không sao…- Phước Nguyên nói nhẹ rồi ôm lấy tôi trìu mến.
- Anh hay nhỉ? Cứ thích ôm tôi là ôm vậy hả??? – miệng tôi thì nói thế nhưng trong lòng lại thấy ấm áp lạ thường.
- Anh cứ sợ lúc tỉnh dậy em sẽ không còn nhớ anh nữa chứ! Nhưng lúc nãy nhìn thấy ánh mắt của em thì anh biết bầu trời của em vẫn chính là anh! – Phước Nguyên tự tin khẳng định. Cái con người này, sao lại luôn tự tin rung rinh như thế chứ! ( Ngay cả tính cách cũng giống Tăng Tiến y hệt!)
- Nhưng mà…Tăng Tiến… - vô thức tôi bật ra cái tên đó. Mà tôi cũng có ý muốn nói với anh ta về những gì tôi mơ thấy.
- Cái gì cơ??? Em vừa nói cái gì??? Tăng Tiến??? Em nhớ ra rồi sao???
Phước Nguyên nhảy dựng lên sau khi nghe hai từ “Tăng Tiến” phát ra từ miệng tôi. Anh ta cầm chặt lấy hai tay tôi lay lay như rung cây hái quả. Sự vui mừng xen lẫn lo lắng hiện rõ trên gương mặt Phước Nguyên làm tôi cũng hồi hộp theo. Chẳng lẽ mọi thứ từ trước đến nay Phước Nguyên nói với tôi đều là sự thật??? Chẳng lẽ Linh Như chính là…kiếp trước của tôi??? Vậy thì chuyện gì đã xảy ra để khiến chúng tôi phải ra nông nổi này chứ??? Càng nghĩ càng nhức đầu. Càng nghĩ càng thấy rối rắm.
- Tôi…tôi không biết! Tôi chỉ biết trong giấc mơ tôi là Linh Như, đầu tiên tôi yêu một người tên Phước Khánh, sau đó vì Phước Khánh lăng nhăng ích kỷ nên tôi…đá anh ta và được một người tên Tăng Tiến theo đuổi. Sau đó thì…
- Sau đó thì sao??? – Phước Khánh hỏi dồn.
- Thì…thì tôi yêu…à không…Linh Như yêu Tăng Tiến. Đến lúc người tên Tăng Tiến đeo chiếc vòng trên tay tôi thì tôi tỉnh. Thế đó! – tôi ngây ngô trả lời.
- Chỉ ngang đó thôi sao??? – Phước Nguyên thở dài đầy vẻ thất vọng.
- Ý anh là sao??? Mà anh là Tăng Tiến à??? – tôi tò mò hỏi. Vì thật sự là tôi thấy giống lắm.
- Anh…
Chưa kịp nghe trọn câu trả lời của Phước Nguyên thì cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở toang ra. Vô vàn chiếc máy ảnh nhấp nháy liên tục làm tôi lóa cả mắt. Lại là đám phóng viên !!!
- Khỉ thật ! Sao anh cải trang đến mức này rồi mà họ cũng tìm ra được chứ ???
Phước Nguyên bất lực đứng hẳn dậy úp mặt tôi vào người để che đi ánh sáng của những chiếc máy ảnh đang bấm bấm liên tục. Tự nhiên thấy thương cho Phước Nguyên quá. Cuộc sống của anh ta dường như chẳng có được nỗi một phút giây riêng tư nào cả. Bỗng tai tôi văng vẳng lên một giọng nói vừa lạ vừa quen.
« Hãy thả Phước Nguyên ra…Thả anh ấy ra… »
Tôi vội vã nhìn lên…
Bóng ma mỹ nhân và tôi lại hội ngộ…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc