Không Nhiều Thứ Quan Trọng - Chương 52

Tác giả: Angel_Of_Rebelling

Trước mắt Khương Duy lúc này như chợt hiện về hình ảnh buổi sinh nhật nhớ đời của cậu, hình ảnh cậu ném cái bánh sinh nhật xuống đất, hình ảnh Linh Như làm rơi 3 chiếc li… và rõ nét nhất… là hình ảnh bàn tay Linh Như nhuộm một màu đỏ của máu… từng giọt men theo đầu Ng'n t nhỏ xuống đất…
- Linh Như…
- Em không bao giờ có thể chấp nhận một người như thế! Anh hiểu chứ?
Khương Duy khó khăn lên tiếng.
- Linh Như… Nhưng em cũng nên nghĩ cho Viết Quân… Tất cả là do Hoài Trang sắp đặt. Viết Quân vốn dĩ suy nghĩ rất đơn giản… Nó không thể…
Linh Như chợt bật cười chua chát.
- Anh có biết… khi đó… trong đầu em nghĩ gì không? Anh ấy có thể tát em… có thể làm em ngã… Nhưng… Em sợ máu. Anh biết! Và anh ấy cũng biết! Nhưng khi đó, anh ấy không hề để tâm, chỉ biết cáu giận và phẫn nộ. Em đã nhớ đến Brian. Dù em có làm tổn thương Brian đến đâu, cũng chưa 1 lần anh ấy bỏ mặc em, dù chỉ là một vết trầy nhỏ chưa đến nỗi rớm máu…
- Linh Như à! Nhưng Viết Quân… em cũng phải hiểu nó rất đơn giản và thiếu suy nghĩ chứ?
- Vậy sao anh không thể hiểu là em không cần một người thiếu suy nghĩ? – Linh Như gắt lên.
- Nhưng nó cũng đã kịp nhận thức được hành động của mình và làm mọi việc để chuộc lỗi với em rồi! Nó không thể 1 lúc thay đổi bản thân để hợp với em được! – Khương Duy cũng tức giận mà quát lên.
- Em không cần anh ấy phải hợp với em. Nếu đã phải cố gồng mình lên để thay đổi như ý anh nói thì em càng không cần.
- Em… thực sự… không có… dù chỉ 1 chút tình cảm với Viết Quân sao? Sau bao nhiêu chuyện nó đã làm cho em… cũng không có sao?
- Nếu anh muốn đi tham quan Berlin thì em sẵn sàng đưa anh đi, còn nếu anh muốn nói đến chuyện này với em thì em không có thời gian dành cho anh đâu.
Khương Duy hiểu rằng, cậu có nói gì thì Linh Như cũng sẽ không nghe. Nếu cậu có thể nói được, thì Khánh Nam đã có thể làm Linh Như hồi tâm chuyển ý từ lâu rồi. Cậu đành thở dài.
- Thôi được. Đi tham quan Berlin. Dù sao anh đến Đức cũng không phải để nói chuyện này với em.
- Cảm ơn anh! Khương Duy! Nhưng trước khi đi, em cần thay cái bộ dạng kì quái này ra đã. Mặc thế này vừa giống đồ dở hơi, lại vừa gây sự chú ý.
Khương Duy lên xe cùng Linh Như về nhà ngài Richard.
- Vết thương của em thế nào rồi?
- Cũng không đáng ngại nhiều lắm. Nghỉ ngơi là xong. Bác sĩ bảo thế.
- Bao giờ em về Việt Nam?
- Ừm… đáng nhẽ là tuần sau. Nhưng chắc cuối tuần em về. Chiều mai em qua Milan để tối kịp đưa ông đi xem
hòa tấu, sau đó còn vướng vài việc lặt vặt và giúp ba vài chuyện nữa. Bao giờ anh về?
- Chắc là trước em 2 ngày.
Đợi Linh Như thay đồ xong, 2 đứa bắt đầu chuyến du lịch quanh Berlin, tham quan viện bảo tàng, cổng Brandenburg, lâu đài Charlottenburg, quảng trường Alexande, nhà thờ Đức Bà, khu phố cổ Prenzlauer Berg, vườn thú lớn, công viên Treptow… Cuộc nói chuyện căng thẳng khi nãy dịu đi phần nào…
Vậy là lại thêm một người nữa biết chuyện này… Có lẽ… cũng sắp đến lúc… phải sống lại cái tên Ginny Wilson thôi…
Mà… Khương Duy đang bước theo Linh Như chợt dừng lại đột ngột và ngớ người khi nhận ra mình đang làm một hành động hết sức có lỗi với Viết Quân: Đi chơi với Linh Như, đã vậy còn là đi chơi riêng 2 người nữa. A a a a a….! Minh Phương! Phương hiểu mà, đúng không?
Lê lết trên những đường phố của Berlin về buổi đêm, cả 2 đều thấm mệt, thế nhưng nhất quyết vẫn đi bộ về nhà ngài Richard. Mà đi bộ như thế thì lâu về nhà lắm. Vì cứ đi qua nhà hàng nào ngon ngon hay những quán đồ ăn nhanh có món ngon là Linh Như lại kéo Khương Duy vào. Bụng cậu chắc còn căng hơn cả cái trống rồi cũng nên. Nhưng dù đã tiếp thêm nhiều năng lượng như thế nhưng việc lang thang từ chiều tới giờ cũng đủ ૮ɦếƭ rồi.
- Ngồi tạm đây nghỉ đi. Em mỏi chân quá!
- Muốn đi xe về không?
- Đi xe thì không thấy hết được vẻ đẹp của Berlin đâu. Nhưng dù sao thì… em vẫn thích Milan hơn… Anh phải về sớm quá. Nếu không thì chiều mai em sẽ đưa anh sang Milan chơi.
- Ông nội không cho anh rời ông nửa bước đâu.
- Không thể xin ở lại thêm được sao? Sẽ đi cùng em về Việt Nam chẳng hạn. Chứ ngày kia đã về thì sớm quá.
- Viết Quân đang như thế… thực ra anh cũng không yên tâm… nhưng không hiểu sao… tự nhiên lại đồng ý sang đây thế này. – Khương Duy thở dài.
Berlin về đêm vẫn náo nhiệt như nhịp sống vốn có. Loáng thoáng những bóng người vội vã vụt qua đường và nhanh chóng mất hút trong những chiếc xe đắt tiền bóng loáng. Linh Như khẽ liếc sang Khương Duy.
- Anh… cảm thấy có lỗi phải không? Áy náy? Day dứt? Vì Viết Quân và em bị thương?
Khương Duy trốn tránh ánh nhìn của người đối diện nhưng cũng thẳng thắn trả lời.
- Ừ… anh muốn có chút thời gian riêng tư suy nghĩ… Nhưng ai ngờ… lại vướng phải em ở đây…
- Khương Duy! Không cần thiết phải như thế mà. Viết Quân và em… chẳng ai trách anh cả. Và thực sự… anh cũng đâu có lỗi gì để bị trách?
Khương Duy cười buồn.
- Em không biết… buổi tối hôm đó… Khánh Nam và Viết Quân đã lo lắng cho em đến thế nào đâu. Viết Quân dù bị thương nặng nhưng vẫn không chịu về phòng nghỉ. Khánh Nam chẳng nói chẳng rằng cả mấy ngày liền. Nhìn cách 2 đứa nó lo cho em, thực sự, anh cảm thấy có lỗi. Mọi việc… cũng phần nào là từ anh… là do anh không thể nắm bắt hết Hoài Trang. Nếu như anh có thể tỉnh táo một chút, có thể dứt khoát và mạnh mẽ như Viết Quân và Khánh Nam… mọi chuyện đã không quá tệ như ngày hôm nay…
- Khương Duy…
- Em không cần an ủi anh. Em càng an ủi, anh sẽ càng cảm thấy day dứt hơn mà thôi… Làm ơn… hãy để anh tự suy nghĩ lại mọi chuyện. Có lẽ anh sẽ có cái nhìn đúng đắn hơn cũng nên…
- Khương Duy!
Khương Duy khẽ lắc đầu tỏ ý không muốn nghe nữa. Linh Như cũng biết vậy nên đành đứng dậy.
- Từ chỗ này về nhà ông Richard, anh biết đường chứ?
- Ừ…
- Vậy em về trước đây…
- Ừ…
Linh Như nhìn Khương Duy 1 lần nữa rồi đoạn bước đi. Nhưng như vừa nhớ ra một điều gì đó… nó dừng bước giữa chừng và vẫn giữ tư thế quay lưng lại với Khương Duy…
- Anh… rất muốn em thích Viết Quân đúng không?
Sau lưng Linh Như, Khương Duy ngẩng đầu lên nhìn nó.
- Vậy thì anh không cần phải day dứt về ngày hôm đó nữa đâu… Vì… nhờ ngày hôm đó… biết đâu sẽ có lúc nào đó… em sẽ… thích Viết Quân cũng nên.
Giọng nói chợt trở lên đứt quãng và im bặt, Linh Như hơi cúi đầu xuống như cố che đi sự xấu hổ trên nét mặt rồi bước thẳng ra taxi, biến mất trong dòng xe cộ đang thưa thớt dần.
*
Khương Duy đã về Việt Nam từ mấy ngày hôm trước rồi. Nhưng đến hôm nay Ginny mới lên máy bay. Nhưng trước khi ra sân bay, bất ngờ có những vị khách không hề mong muốn đã xuất hiện…
Chuyến bay chậm trễ hơn so với lịch trình bay 3 tiếng. Đáng nhẽ nhà Sanzenin không nên đến vào lúc đó.
- Cô Wilson! Tôi biết mình không được phép lên tiếng trước mặt cô nhưng cũng mạo muội mong cô hiểu cho… về chuyện ngài Han Ji Hoo, tôi hi vọng cô có thể… giữ đúng khoảng cách giữa hai người bạn…
Ginny thừa hiểu họ ám chỉ điều gì và đang ngấm ngầm đe dọa những gì. Hay thật! Bước chân Ginny hơi chậm lại khi chuẩn bị bước lên máy bay nhưng rồi nó lại quyết định đi tiếp. Hi vọng 12 tiếng trên máy bay có thể giúp nó nghĩ thông suốt mọi chuyện. Dù sao 2 tuần ngắn ngủi này nó cũng đã làm được nhiều điều rồi…
Máy bay hạ cánh xuống Việt Nam khi bóng tối đã nhuộm khắp. Màn đêm vẫn ôm ấp những nét cười ẩn hiện thật đáng sợ.
Thành phố về đêm thấp thoáng ánh đèn và dần chìm trong im lặng. Con đường lại càng yên tĩnh hơn. Có lẽ giờ này… cả nhà đã đi ngủ rồi cũng nên…
Linh Như dễ dàng bước vào nhà mà chẳng cần động chạm đến ai, cũng như không phải bấm chuông ầm ĩ gì cả. Qủa vậy, ngôi nhà chỉ còn thấp thoáng ánh sáng mờ mờ phía ao cá nhân tạo góc phòng khách.
Nó kéo vali về phòng rồi lại bước sang phòng ba và phòng Khánh Nam. Cũng chẳng để làm gì cả. Đơn giản chỉ là cảm giác nhớ: nhớ ba và anh trai. Đến lúc này… Linh Như mới chợt giật mình. Ngoài Viết Quân ra… còn có cả Khánh Nam nữa… Biết đâu… một ngày nào đó… Khánh Nam đã nằm trong tay Jame Franks rồi thì sao? Anh trai nó. Chỉ một người đã là quá đủ rồi. Không thể có người thứ hai tiếp tục như thế được.
Phòng bên cạnh vẫn còn mờ mờ ánh đèn. Là Viết Quân và Khương Duy. Chẳng biết sao Khương Duy lại chạy sang đây ngủ mà không ngủ cùng Khánh Nam hoặc ngủ ở phòng cậu nữa. Mà… đó không phải là vấn đề quá khó để trả lời. Nhìn cái cách ngủ gục trên bàn của cậu thì dễ dàng đoán ra việc ngủ quên đây mà.
Viết Quân vẫn ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường với một đống sách vở xung quanh cùng chiếc tai nghe vẫn gắn trên tai. Linh Như nhẹ nhàng gỡ ra và kéo chăn lên cẩn thận cho cậu, sắp xếp sách vở gọn gàng lại rồi ngồi kế bên nhìn Viết Quân 1 lúc. Cứ mãi giữ một cái đầu đơn giản như thế… liệu đến bao giờ Viết Quân mới có thể trưởng thành? Buổi nói chuyện hôm trước với chị Cherin đã làm nó hiểu thêm nhiều về con người Viết Quân. Chị Cherin, và cả Khương Duy, cũng hứa là sẽ không nói cho Viết Quân biết sự thật… Để xem đến bao giờ Viết Quân mới có thể tự mình khám phá ra?
Rất có thể… những giây phút lặng lẽ này ngay mai đây sẽ trở thành những giây phút quý báu hiếm hoi. Vì… cơ hội để nhìn Viết Quân… chỉ đơn giản là nhìn thôi… khéo cũng không thể nữa.
Linh Như bắt đầu hoảng sợ với những gì mình đang cảm thấy. Một điều gì đó ngoài khả năng kiểm soát của lí trí và làm cho con người cảm thấy bất lực.
Đêm càng về khuya. Nó quyết định đứng lên và đến bên Khương Duy, khẽ thổi vào tai cậu. Khương Duy giật mình tỉnh dậy và suýt thì gào lên khi nhìn thấy Linh Như.
- Linh…
- Suỵt!
Linh Như vội vàng bịt miệng cậu lại và đưa tay lên làm dấu im lặng. Nhìn Khương Duy hớn hở thấy rõ. Hai anh em lặng lẽ rời khỏi phòng mà không gây tiếng động.
- Em về khi nào thế?
- Em không nhớ. Chắc là… khoảng 1 tiếng trước.
Tuy đang rất muốn nói chuyện với Linh Như nhưng Khương Duy cũng biết ý không nói quá nhiều. Đã muộn lắm rồi. Linh Như vừa trở về sau 1 chuyến bay dài. Nó cần nghỉ ngơi. Và cậu cũng cần ngủ để mai có thể thức dậy kịp giờ đến trường.
*
Khỏi phải nói là Khánh Nam cảm thấy thế nào khi vừa bước xuống cầu thang đã thấy bữa sáng sẵn sàng ở trên bàn. Cậu mừng đến phát khóc. Chẳng biết từ bao giờ… Khánh Nam lại trở nên mau nước mắt như con gái vậy… Thế là cuối cùng cũng đã kết thúc hai tuần dài đằng đẵng sống trong thấp thỏm lo lắng. Giờ thì Khánh Nam mới có thể yên tâm. Cậu chưa sẵn sàng cho một sự chia xa tiếp theo được.
Nhưng dù thế nào thì Khánh Nam và Khương Duy cũng phải đi học. Trong khi Linh Như xin nghỉ 2 tuần và còn 3 ngày nữa mới hết 2 tuần đó. Nó về sớm, vì nhớ ba và anh.
- Dạo này nó rất hay làm biếng. Ăn trưa ngủ ngày.Thường thì đến 10 hoặc 11 giờ nó mới dậy.
- Phải chuẩn bị sẵn đồ ăn cho nó.
- Nó thích ăn…
- Trong khẩu phần ăn nhớ phải có…
- Đến bữa thì nhớ bắt nó uống thuốc.
- Không được để nó đọc sách nhiều quá.
- Không được để nó hớn hở chạy nhảy trong nhà.
- Cấm nó…
- …
Đây là những căn dặn của Khánh Nam và Khương Duy trước khi đi học. Và đối tượng “nó” trong những lời căn dặn trên, không ai khác, là đứa trẻ có lớn nhưng chưa có khôn: Viết Quân. Còn đối tượng đang được nghe những lời căn dặn, là Linh Như, kẻ được phép rỗi rãi ăn chơi nhàn hạ trong 3 ngày tới, và hiện đang vắt chân lên cổ ôn thi để chuẩn bị kiểm tra bán kì bù 2 tuần nghỉ học.
Sau nửa tiếng căn dặn dài dòng và Linh Như đã bị bắt phải ghi ghi chép chép đến gần hết cuốn sổ tay, cuối cùng, phù, may quá, Khánh Nam và Khương Duy đã chịu đi học, tất nhiên là sau khi vào phòng Viết Quân ngó qua. Linh Như vào sau, khẽ bĩu môi lườm cho cái đống lù lù trên giường kia 1 cái rồi đi ra. Nhẽ ra cũng không cần gay gắt như thế, nếu như không phải tối qua Linh Như bật điện và phát hiện ra gần 1 nửa số thú bông ở phòng nó đã không cánh mà bay sang phòng Viết Quân. À quên, có con khủng long có cánh thì có thể bay sang là chuyện không nên thắc mắc nhiều bằng những con khác. Khương Duy đã phải năn nỉ khuyên can mãi tối qua thì Linh Như mới chịu để yên số thú bông ấy bên phòng Viết Quân. Chẳng hiểu cậu vác sang bên đó làm gì nữa. Hi vọng đây không phải 1 sở thích sưu tập mới của Viết Quân.
Qủa như Khánh Nam và Khương Duy nói. Viết Quân ăn trưa ngủ ngày. Tận 10 giờ rồi mà chưa chịu dậy. Theo lời căn dặn của các bậc tiền bối, Linh Như bắt buộc phải ôm cả một đống sách vở chạy sang phòng Viết Quân ngồi học. Đã vậy cứ chốc chốc các tiền bối lại gọi điện hỏi han. Có mỗi lúc đầu gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe nó hẳn hoi tử tế, sau đó là gọi điện toàn nhắc đến Viết Quân, nào là:
- Nó dậy chưa?
- Anh ấy vẫn đang ngủ à?
- Nhớ cho nó ăn uống tử tế nhá!
- Nhớ trông coi nó cẩn thận, nếu nó muốn xem hoạt hình thì phải ngồi xem với nó.
- Nếu anh ấy muốn ra vườn chơi cũng phải đi cùng.
- Phải cấm nó vận động mạnh.
- Không được quát mắng nó.
- Nhắc nó uống thuốc đều đặn.
- …
Trung bình cứ 5 phút có 1 cú điện thoại. 8 đứa bọn họ rất biết cách thay nhau gọi, ngay cả trong giờ học cũng gọi được. Chắc là đã xin ra ngoài gọi cũng nên. Đủ thấy, thằng bé có nhớn mà chưa có khôn kia quan trọng đến mức nào.
À đấy, nhắc đến Hội học sinh mới nhớ đấy. Trong gần 2 tuần Linh Như đi vắng, bọn chúng đã kịp rỉ tai nhau chuyện Khánh Nam và Linh Như là sinh đôi (tất nhiên là vẫn chưa biết đến việc Tuấn Vũ là anh họ), vậy nên bây giờ đã có lý do để hợp pháp hóa chuyện “thấy người sang bắt quàng làm họ”. Tức là, theo như logic hóa thì thế này, Hội học sinh là những thành viên sống ૮ɦếƭ có nhau, tình huynh đệ thân thiết. Vì thế, e hèm, em gái của Khánh Nam cũng tức là em gái của tất cả. Tất nhiên là từ lâu vẫn coi nhau như anh em trong nhà, nhưng bây giờ đã chính thức hợp pháp hóa. Do đó mới có chuyện, phòng Linh Như bây giờ tự nhiên có thêm bao nhiêu thứ mới lạ và… buồn cười. Nguyên nhân là… mấy tên trong Hội học sinh nhà hoặc là con một, hoặc là hai anh em trai, chỉ có Viết Quân có chị gái thì lại xa vạn dặm, đâm ra hễ đi mua đồ, thấy cái gì đẹp đẹp hay hay mà dành cho con gái là cứ mua bừa về và… “tống” hết vào phòng Linh Như.
Nhưng kể ra… như thế cũng… vui mà.
À, tất nhiên là có ngoại lệ, Viết Quân, nói một cách nào đó mới là chiến hữu gắn bó thân thiết nhất của Khánh Nam, cùng với Khương Duy, vậy nên cái giả thiết đặt ra, em gái Khánh Nam cũng là em gái tất cả, đáng nhẽ phải đúng với cậu trước hết. Nhưng Viết Quân quan niệm có mình chị Cherin là đủ rồi, không cần thêm chị gái hay em gái gì hết. Có cần thì chỉ cần… bạn gái thôi. Nhưng Viết Quân cũng như mấy tên kia. Mà thực ra thì trước giờ vẫn thế. Cứ thấy thứ gì đẹp đẹp là “tha” về phòng Linh Như.
Lại quay lại nói về việc Viết Quân vẫn đang cuộn tròn ngủ ngon trong chăn kia…
Đã gần 11h mà thằng bé vẫn chưa chịu dậy. Vì tiền bối dặn nếu 12h nó chưa dậy thì mới cần phải gọi nên Linh Như cũng chẳng nói gì. Mới đầu còn thấy bình thường, nhưng cứ 5 phút lại có điện thoại nhắc nhở hỏi thăm lại đâm bực, chỉ muốn đá cho cái con người kia 1 phát xuống đất, tự dậy mà trả lời điện thoại thôi. Cuối cùng không chịu được nữa, đành hét ầm lên vào điện thoại.
- Khi nào anh ấy dậy thì em sẽ gọi lại. Các anh rắc rối quá! Em không phải mẹ anh ấy.
Sau đó tắt nguồn.
Chắc là tiếng hét… tương tự tiếng gầm của sư tử ấy vừa rơi vào trong khoảng âm thanh nghe được của cái người đang cuộc tròn sau mấy lớp chăn kia, nên bất chợt, cựa quậy và dần dần kéo chăn xuống…
Linh Như nhìn cái cách kéo chăn lười biếng ấy với ánh mắt phẫn nộ, sẵn sàng đạp cho 1 phát ngay khi cái đầu kia chịu thò ra khỏi chăn.
Nhưng như không biết được sự bực tức của nó, cái con người kia chỉ kéo chăn ra làu bàu.
- Im đi cho tao ngủ!
Rồi tiếp tục trùm chăn khò khò tiếp.
- Cái gì cơ? Im đi? Cho tao ngủ?
Linh Như nghiến răng kèn kẹt, cố gắng tự an ủi mình để không kéo chăn ra đập cho Viết Quân 1 trận. Nếu không phải vết thương của cậu chưa lành, thì hôm nay đã ăn đủ rồi.
Nhưng…
Tối qua Viết Quân ngủ muộn. Vậy nên hôm nay mới ngủ nhiều như thế. Với lại có dậy sớm thì cũng chẳng làm được gì nên không thích dậy sớm. Mà thực ra có việc để làm cũng không chịu dậy. Nói đi nói lại, tóm lại là động vật ăn đêm, có thói quen đêm làm ngày chơi, tức là ngủ đấy. Mọi hôm thì không sao, thế mà hôm nay mới ngủ thêm 1 tí đứa nào đã hét ầm ầm lên rồi. Mặc kệ. Cậu không quan tâm. Mà…
- Khi nào anh ấy dậy thì em sẽ gọi lại. Các anh rắc rối quá! Em không phải mẹ anh ấy.
Ờ… “anh ấy dậy”… “em sẽ gọi”… Ừm ừm… Trước khi nghe thấy tiếng hét đấy thì Viết Quân đang mơ thấy gì nhỉ? Có mơ gì liên quan đến Linh Như đâu mà lại có giọng oang oang nhức óc ở đây chứ?
Ừm ừm…
Đứa bé tội nghiệp giật mình vội kéo chăn xuống, hé ra mỗi đôi mắt ngây thơ nhìn quanh phòng, rồi dừng lại ở 1 pho tượng sống đang nghiêng đầu nhìn mình chăm chú.
Chớp chớp.
Chớp chớp.
Lại trùm chăn lại như cũ.
Lại kéo chăn ra.
Nhìn.
Chằm chằm.
Lại trùm chăn lại.
Ừm ừm…
Ừm ừm…
Viết Quân bất ngờ giật tung chăn ra và ngồi bật dậy nhìn Linh Như như không tin vào mắt mình.
- Em…
Đứa con gái đứng trước mặt cậu cố gắng nhe nanh để tạo ra một nụ cười.
- Đang “mày-tao” cơ mà. Sao tự nhiên chuyển giọng lịch sự thế?
- A… ơ…
- DẬY NGAY LẬP TỨC! – Linh Như cuối cùng đã không ngăn nổi cơn tức giận mà hét ầm vào tai Viết Quân cho cậu tỉnh người, sau đó bực bội lấy cái điện thoại và nói như quát vào trong đó: “Bảo bối của mấy người đã chịu chào đón bình minh rồi đó!”
Xin thông báo! Bây giờ là 11 giờ 30 phút!
Linh Như gườm gườm nhìn Viết Quân rồi hùng hổ bước ra khỏi phòng.
- 5 phút cho anh xuống ăn cơm.
Viết Quân vẫn còn ngồi ngẩn ngơ. Cậu mà biết Linh Như đã về, thì đã không ngủ nướng đến tận giờ này rồi. A a a a a! Khánh Nam Khương Duy ૮ɦếƭ tiệt! Sao không nói cho mình biết chứ!
3 phút sau, thằng bé đã có mặt ở nhà bếp, khoanh tay lên bàn ngồi ngoan ngoãn.
*
Suýt nữa thì vỡ bát. Linh Như vốn không phải người hậu đậu, nếu như Viết Quân không im lặng và ngồi nhìn nó chăm chú từ nãy đến giờ. Ngay cả 1 tiếng động cũng không phát ra.
Ít ra thì… cũng có người nên mở lời trước…
- Bọn họ nói nếu anh dậy thì gọi điện… cho Khánh Nam hay Khương Duy cũng được.
- Ừm…
- Bình thường cứ giờ này anh mới dậy à?
- Ừm…
- Vết thương thế nào rồi?
- Chắc chỉ vài ngày nữa là lành thôi. Cũng không đáng lo nữa.
- Có bị… ảnh hưởng gì đến não bộ không?
- Không!
- Vậy sao anh cứ nhìn em chằm chằm từ nãy đến giờ thế nhỉ? Nếu rảnh rỗi đến thế thì đến đây giúp em mang thức ăn ra này.
- Ừm…
Rất nghe lời, Viết Quân ngoan ngoãn giúp Linh Như. Bữa ăn sau đó diễn ra trong… im lặng và căng thẳng.
- Thuốc em đã để trên bàn học cho anh. 15 phút nữa anh mới được uống. – Linh Như nói trong khi xếp bát đĩa vào bồn rửa bát.
- Ừm…
Vấn đề là ở chỗ Viết Quân, tự nhiên hôm nay tiết kiệm lời nói quá mức cần thiết. Chắc là do bị ốm nên không muốn nói nhiều.
- Anh lên phòng đi. Bọn họ nói anh không được hoạt động nhiều.
- Ừm…
Linh Như quay lại tập trung vào công việc rửa bát của mình và thôi không chú ý đến Viết Quân nữa. Chắc biết hôm nay bị làm sao mà im lăng suốt thế không biết…
Chợt…
- Anh đã rất…
Tiếng thì thầm vang lên bên tai rồi im bặt. Đôi bàn tay nhẹ ôm từ phía sau đầy bất ngờ…
Sự xa cách và nỗi lo lắng trong suốt 2 tuần. Đó không phải một khoảng thời gian dài, nhưng cũng đủ làm gợn chút xúc cảm nhớ nhung, mong chờ.
Linh Như khẽ mỉm cười đón nhận cái ôm nhẹ đó nhưng cũng rất nhanh, đã hoàn toàn ý thức được bản thân. Nét cười phảng phất trên khuôn mặt chợt trở nên bần thần…
- Cô Wilson! Tôi biết mình không được phép lên tiếng trước mặt cô nhưng cũng mạo muội mong cô hiểu cho… về chuyện ngài Han Ji Hoo, tôi hi vọng cô có thể… giữ đúng khoảng cách giữa hai người bạn. Nếu như các bậc tiền bối của tổ chức biết đến những việc này, chúng tôi đành phải mạn phép làm theo đúng nguyên tắc của tổ chức. Chúng tôi đã phải bỏ qua cho ngài Han Ji Hoo vì dám mạo phạm đến cô, nên từ giờ không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa. Mong cô hiểu cho phận của kẻ bề tôi!
Những hình ảnh vụt qua trong tiềm thức như những thước phim lặp đi lặp lại. Tất cả tuy đã để lại ở trong màn mưa nặng hạt kia… nhưng cũng như thì hiện tại hoàn thành tiếp diễn vậy… Đó là những việc đã xảy ra và để lại hậu quả ở tương lai. Và tương lai là ngày hôm nay. Là khi… mối quan hệ anh em, tình cảm bạn bè, hay những gì đi quá ranh giới… tất cả đã bị màn mưa kia xóa nhòa, chút dư vị mặn chát để lại chỉ được phép dừng ở mối quan hệ đầy khách sáo mang tên xã giao.
Người ta nói… sau cơn mưa… trời lại sáng. Nhưng… thứ ánh sáng đẹp nhất… đã theo mây mù bay đi mất rồi…chỉ để lại nơi đây chút lạnh lẽo, nhạt nhòa ẩn sau thứ nắng vàng rực rỡ…
- Hay… nói một cách khác… Từ giây phút em trả lại nhẫn, dù giữa em và Ji Hoo xảy ra bất kì chuyện gì, nguyên nhân là từ em hay từ Ji Hoo, người chịu phạt vẫn sẽ là Ji Hoo. Tổ chức sẽ không nương tay với Ji Hoo đâu.
Chút thời gian quý báu ngưng đọng nhanh chóng qua đi. Linh Như quay phắt người lại, dí đôi tay vẫn trắng xóa bọt xà bông vào mặt Viết Quân.
- Về phòng uống thuốc rồi đi ngủ! NHANH!
Tiếng hét tương tự tiếng gầm của sư tử lại một lần nữa dội vào tai Viết Quân. Cậu nhăn mặt, bĩu môi, rồi phụng phịu bước về phía cầu thang, miệng chẳng biết lầm bầm lẩm bẩm gì nữa, có vẻ như là không muốn.
Linh Như nhìn theo cho đến khi cái dáng cao ngồng của Viết Quân đã khuất sau những bức tường. Sắc mặt nó dần hồng lên thấy rõ. Thôi! Tập trung rửa bát đi!
Nhưng… mọi thứ cũng chỉ yên ắng được một lúc.
Viết Quân có vẻ đã phục hồi… não bộ.
Rầm rầm rầm!
Bịch bịch bịch!
Những tiếng động lạ liên tiếp vang lên trên tầng, kèm theo là những tiếng bước chân bước đi rõ là mạnh. Có vẻ như Viết Quân cố ý làm như thế để Linh Như nghe thấy.
- Viết Quân! Anh làm cái gì trên đó thế? – Linh Như, tuy đang rửa bát, nhưng vẫn tò mò gọi với lên.
- …
Tầng trên không hề có tiếng người đáp lại.
Nó nhanh chóng tráng những chiếc bát cuối cùng rồi lau khô tay, chạy vội lên trên tầng.
Và…
Viết Quân, ở kia, đúng hơn là ở trong phòng Linh Như…2 tay… chính xác là… 2 con thú bông to đùng: 1 con khỉ và 1 con cánh cụt.
Mặc dù đã nhìn thấy Linh Như đang hằm hằm đứng ở cửa, cậu mặc kệ, ôm thêm một con cá sấu nữa rồi lách qua người nó bước về phòng.
Lại sang.
Lại ôm thêm 2 con nữa.
Lại về phòng.
Lại sang.
Lại ôm thêm 2 con nữa.
- Anh làm cái trò gì thế hả? Bỏ chúng xuống.
Viết Quân dửng dưng nhìn Linh Như 1 cái rồi tiếp tục ôm 2 con thú lon ton về phòng.
- Này! Em bảo anh để yên đấy cơ mà. Anh bê đi đâu thế hả?
- Hôm qua mệt quá nên anh chưa bê hết, hôm nay sang bê hết mà.
- Để nó về chỗ cũ! Nhanh! – Linh Như quát.
- Không! Cho anh mượn. Khi nào anh về nhà sẽ trả lại em sau.
- Không là không!
- Mượn có mấy ngày thôi mà. Sao em keo kiệt thế?
- Để yên đấy cho em.
- Không.
Viết Quân ôm chặt 2 con thú rồi chạy biến về phòng. Và thế là tự nhiên có cảnh thế này, Viết Quân cứ sang phòng Linh Như lấy được con thú nào về phòng mình là Linh Như lại sang phòng cậu lấy lại. Cuối cùng thành 1 vòng tròn. Đứa này sang phòng đứa kia ăn trộm. Đứa kia sang phòng đứa này lấy về. Cứ thế. Cứ thế.
Cho đến nửa tiếng sau.
- Dừng ngay cái việc làm vớ vẩn này của anh lại và về phòng ngủ đi. Em đã nhắm mắt làm ngơ mà không động chạm gì đến số gấu anh tự ý mang về phòng là tốt lắm rồi, đừng có được nước lấn tới.
- Nhưng anh muốn mượn hết cơ.
- Không là không! Về phòng! NGAY LẬP TỨC.
Linh Như đẩy Viết Quân vào trong phòng rồi chốt cửa bên ngoài lại.
- Đi ngủ! Khi nào Khánh Nam và Khương Duy về sẽ mở cửa cho anh.
- Mở ra! Mở ra! Này! Mở ra! Khoai! Mở ra! MỞ!
Linh Như nhún vai nhìn cái cửa rồi thản nhiên bước về phòng. Đúng là không thể chấp nhận nổi cái người này mà.
*
Trống vừa tan, không hiểu bằng cách nào mà 8 thằng đã nhanh chóng có mặt ngoài cổng, trong khi tất cả học sinh còn đang trông chờ lấy xe trong lán dài cả cổ. Phải nhanh chứ. Hôm nay công chúa đã về mà.
Nhưng thực ra thì còn 1 mục đích nữa ngoài việc công chúa đã về…
- Sao nhà im ắng thế? – Chúng nó thì thào nho nhỏ vì sợ nói to thì… Linh Như và Viết Quân sẽ biết là chúng đã về. Nhỡ như…2 đứa nó đang tâm sự cái gì đó chẳng hạn, biết cả lũ đang rình mò thì thôi rồi, đi tong.
Rón rén rón rén rón rén.
Nhẹ nhàng nhẹ nhàng nhẹ nhàng.
Phòng Linh Như hơi mở hé…
- Nó ngồi trong phòng kìa. Viết Quân đâu?
- Đâu đâu? Sao lại thế? Bảo nó trông coi Viết Quân cơ mà.
- Bảo bối của các anh đang bị em nhốt trong phòng rồi. Vào đấy mà thăm.
Linh Như đột ngột mở cửa ra làm cho suýt nữa thì có đứa ngã nhào vào trong phòng.
- A… ờ… chào em.
- Biết là anh đang nghe lén rồi. Không cần phải tỏ ra như thế.
- LINH NHƯ! – tiếng Đăng Thành hét ầm ầm ở bên phòng Viết Quân.
Cả lũ ngó đầu sang. Cậu đang nhăn nhó quát tháo ầm ĩ.
- Bảo em chăm nom Viết Quân mà thế này đấy à? Nhìn đây này.
Linh Như còn chưa kịp thấy gì thì đến lượt Khánh Nam và Khương Duy gắt um lên.
- Đã bảo em đừng để nó chạy lung tung trong nhà cơ mà. Vết thương còn chưa lành hẳn lại bị rách ra rồi đây này.
Giờ thì Linh Như hốt hoảng thực sự. Hồi nãy cứ tưởng là mấy người bọn họ nói đùa. Nhưng…
- Em…
- Cậu chăm sóc người ốm kiểu gì thế? Anh ấy lại ốm thêm rồi.
- Đã bảo cậu phải…
- Anh dặn là em cần…
- …
Cả lũ bây giờ lại xúm vào quạt cho Linh Như 1 trận không thương tiếc. Và cuối cùng, đi đến quyết định:
- Đấy! Lỗi do em gây ra thì bây giờ tự đi mà băng lại cho nó.
- Khổ thân thằng bé. Thà cứ để nó ở một mình còn hơn là thế này. Em rốt cuộc có biết cách chăm sóc người ốm không thế?
- Bông băng đây! Băng lại cho nó đi!
- Cậu mà băng qua loa là tôi giết cậu đi đấy.
- …
Xa xả xa xả.
Xa xả xa xả.
- BĂNG LẠI CHO NÓ! NHANH!
Cả lũ hằm hằm ra khỏi phòng, để mình Linh Như lại với bịch bông băng trên tay. Nãy giờ vẫn còn chưa kịp nói câu nào.
Bên ngoài cửa, Khánh Nam và Khương Duy quay sang bắt tay nhau: “Phù! Cuối cùng cũng thoát được cái của nợ ấy!”
Tách!
Khương Duy còn cẩn thận vặn chốt cửa, đảm bảo Linh Như khỏi ra ngoài khi chưa hoàn thành xong việc.
- Nhưng như vậy… có tội cho Linh Như quá không? – Lê Dũng lo lắng.
- Anh còn tội hơn đây này. Phải chịu 2 ngày rồi.
- Chắc là Viết Quân cũng nể tình Linh Như mà không hành xử lỗ mãng như thế nữa.
- Linh Như! Chúc cậu thoát ૮ɦếƭ.
8 thằng rón rén rón rén vội vàng chạy xa khỏi phòng Viết Quân
Lại nói về những người bị nhốt trong phòng. Viết Quân cũng chẳng hiểu gì cả. Tự nhiên Đăng Thành chạy xộc vào đây, sau đó hét toáng lên, rồi một lũ đười ươi nữa cũng chạy vào, rồi thi nhau bù lu bù loa quang quác quang quác với Linh Như, rồi thì Linh Như bị đẩy lại đây, rồi chúng nó kéo nhau chạy vội ra khỏi phòng, rồi thì trên tay Linh Như là một bịch bông băng và nó đang đứng tròn xoe mắt nhìn cậu.
Viết Quân bỏ cuốn sách trên tay xuống, tập trung suy nghĩ lại xem chuyện gì vừa xảy ra. Cuối cùng cái đầu ngây thơ trong sáng cũng hiểu rõ sự tình. Cái lũ ham sống sợ ૮ɦếƭ kia đang mang Linh Như ra làm lá chắn đây mà. Thôi thì… cậu cũng bắt buộc phải… “thừa nước ***c thả câu” vậy.
Trái với những con người “đê tiện” kia, Linh Như không ngờ rằng, việc Viết Quân chạy lăng xăng sang phòng nó bê gấu bông về lại gây ra cơ sự này. Xét cho cùng… lỗi cũng là ở nó… Nếu chịu khó chú ý Viết Quân hơn thì đâu có thế này…
Mà vết thương? Vết thương? Ừm… vết thương…
Vết thương ở trên người Viết Quân kìa, nói chính xác, thì là… ở trên bả vai, tức là… phải… ***.
Viết Quân cũng vừa ngớ ra cái chi tiết kì cục đó.
- Xin lỗi… Em không biết là anh… vẫn chưa khỏi…
- Chỉ là vết thương nhẹ thôi mà…
Linh Như hơi hé miệng định nói gì đó rồi lại thôi, lại định nói, lại thôi. Cuối cùng, nó hạ quyết tâm, dù sao thì lỗi cũng là ở nó…
- Anh… *** ra đi. Em sẽ băng lại giúp anh.
- Hmm?
Mặt Linh Như dần đỏ bừng, khó khăn nhắc lại câu nói.
- *** ra đi.
Nhà nó… tuy là nhiều anh trai thật, đúng hơn là toàn anh trai là anh trai đấy, nhưng Viết Quân thì… đâu có phải anh trai đâu? Chẳng… có điểm gì giống cả… Cũng không thể tự nhủ rằng… Viết Quân là Khánh Nam được.
- Nhưng mà… – Viết Quân cũng khổ sở chẳng kém. – Không nhất thiết…
- Anh có muốn mấy người bọn họ lại xúm vào mắng em 1 trận nữa không hả?
Ở phòng bên kia, tất cả đang ngồi xót xa, giả vờ tỏ vẻ thương tiếc Linh Như.
- Em gái à! Coi như giúp bọn anh vậy.
Sau một hồi căng thẳng nhìn nhau, cuối cùng, mọi việc cũng đã đi vào hoạt động…
A…
Viết Quân quay lưng lại phía Linh Như, để lộ ra một vết cứa dài trên vai trái, hằn một vệt đỏ lên miếng băng cũ vừa tháo ra…
Linh Như có vẻ ngập ngừng rồi cũng bước lại gần… Khoảng cách 50cm đủ để đôi mắt cận nặng của nó nhìn thấy rõ… những vết thương hằn trên lưng Viết Quân – dấu vết của buổi tối hôm đó…
Trong lòng chợt nhói lên một cảm xúc khó tả, vừa như đau đớn, xót xa, lại vừa gợi sự thân tình, gần gũi…
Vết thương trên bả vai… Vậy chẳng phải… lúc trưa, do nó hất mạnh tay Viết Quân khi đó… nên mới thế này sao…
Linh Như dùng oxy già chấm rửa một cách nhẹ nhàng vết thương, cố để Viết Quân không bị đau… Nhưng…
- Á á á á á…
Tiếng thằng con trai hét ầm ĩ khi miếng bông mới chỉ chạm nhẹ vào. Linh Như vẫn chưa hiểu rõ sự tình, tưởng vừa giờ mình đã hơi mạnh tay.
- Xin lỗi! Em sẽ nhẹ tay hơn.
Thế nhưng Viết Quân vẫn la hét ầm ĩ mãi không thôi, đã vậy, tần số lại còn vào khoảng 19999 HZ, chỉ thiếu một chút là thành siêu âm rồi, Linh Như một tay bịt tai, tay kia cố gắng nhanh chóng mọi việc.
- Anh đừng hét nữa được không? Em đã rất nhẹ tay rồi mà.
- Á á á…
Linh Như chợt ngớ ra…
- Xong rồi Linh Như. Con giỏi thật, bị như thế mà chẳng kêu lấy 1 tiếng. Nếu là Viết Quân chắc nó kêu ầm ầm rồi đó
- Làm gì có hả dì? – Viết Quân phản bác.
- Lại còn không à? Dì băng bó cho con từ nhỏ mà. Con xem, mặt Linh Như tái nhợt vì đau mà cũng không than nửa lời…
Thôi ૮ɦếƭ! Nó bị lừa rồi. Khánh Nam ૮ɦếƭ tiệt.
- Mỗi lần băng bó cho nó là nó cứ hét ầm ầm ý, vậy nên anh phải hạn chế không cho nó đi đánh nhau. Nó không sao thì còn đỡ chứ, dù nó bị chỉ 1 vết cào nhỏ thì nó cũng hét ầm ầm cả buổi tối. – Khánh Nam than thở.
Linh Như chỉ muốn đổ luôn cả lọ oxy già vào vết thương của Viết Quân cho đỡ bực, nhưng nhìn cái lưng chẳng còn lành lặn của cậu, mà nguyên do là vì đỡ đòn cho ai đấy, nên nó đành nín nhịn, cố gắng 1 tay bịt tai, 1 tay thấm nhẹ vết thương.
- Á á á á á á…
- Anh đừng hét nữa. Em đau tai lắm rồi.
- Á á á á á á… – Viết Quân càng gào to hơn.
- Em cho anh mượn cả tủ gấu bông là được chứ gì? Anh đừng hét nữa. – Linh Như gào lên phẫn nộ.
- Có thế chứ. Chút nữa bê hết chúng nó sang đây cho anh.
Kể từ đó, Viết Quân im hẳn, dù có đau cũng không hé răng 1 tiếng.
- Mà… – Viết Quân đột ngột lên tiếng – Thực ra vết thương bị rách là do hôm trước Khánh Nam và Khương Duy làm anh ngã, không phải do em đâu…
Thật không chấp nhận nổi mà. Linh Như cố gắng kìm nén, tự an ủi mình để dành nợ cũ lẫn nợ mới chờ Viết Quân khỏi hẳn.
Công việc xong xuôi hoàn tất, nhưng Viết Quân nhìn rất khó khăn để chui vào cái áo.
- Anh mặc áo này làm gì? Mặc áo sơ mi ấy, như thế cũng đỡ hơn mỗi khi cần thay băng.
- Không. Anh ghét mặc áo sơ mi lắm. Nhìn xấu tệ.
- Xấu còn hơn là mỗi lần muốn mặc áo lại phải đưa tay lên thế này. Rất không tốt.
- Không mặc sơ mi mà.
Linh Như không tranh co với Viết Quân nữa, quay ra đập cửa ầm ầm để hội kia sang mở cửa.
- Sao sao? Xong rồi à?
- Xong chưa?
- Xong rồi. Em đã ૮ɦếƭ thay các anh rồi và vừa sống lại rồi. Mà… các anh nghĩ gì để cho anh ấy mặc áo kia thế? Mỗi lần muốn thay băng lại chui ra chui vào, phải cử động khớp bả vai, không tốt đâu.
- Nhưng nó không chịu mặc sơ mi.
- Không mặc cũng bắt phải mặc. Cầm cái này vào bắt anh ấy mặc đi. Nếu không em để các anh hôm sau tự thay băng đấy.
Nói đến việc thay băng là đứa nào đứa nấy im thin thít. Thay vì phải nghe tiếng “chó sói hú” của Viết Quân thì thà chịu khó dỗ dành nó mặc áo sơ mi còn hơn.
Trong khi đó, Linh Như đang cố nén đau thương, ôm từng con, từng con thú cưng một, sang phòng Viết Quân.
Những đứa nguyên do của tội lỗi thì lại khoanh tay đứng nhìn theo kiểu:
“Cho đáng đời. Nếu cho nó mượn ngay từ đầu thì đâu đến nỗi…”
Tối hôm đó Hội học sinh ở lại nhà Khánh Nam ăn cơm, tận muộn mới về. Nhưng chẳng hiểu Quốc Trường có việc gì mà nói chuyện riêng với Linh Như, phải gần 1 tiếng sau mới đi.
Thực ra, thì vẫn là chuyện của tổ chức thôi.
- Họ giao cho tôi nhiệm vụ giám sát cậu và anh Ji Hoo.
- Tôi biết. Cậu cứ làm đúng trách nhiệm của cậu đi. Tôi cũng sẽ chú ý… giữ khoảng cách với Ji Hoo.
- Có… được không? – Quốc Trường lo lắng – Dù sao cậu cũng ở vị trí tối cao… và cậu cũng chưa đủ tuổi tiếp quản, vậy nên cậu vẫn có thể… Ý tôi là… nếu cậu muốn, cậu vẫn sẽ… đòi được quyền lợi cho bản thân mà. Đừng để các nguyên lão chỉ đạo hết mọi việc. Tôi nghĩ rằng… cậu có thể thay đổi chuyện đó. Cậu và Ji Hoo vẫn có thể tiếp tục, nếu như cậu muốn. Tôi và
Serina, vẫn luôn ủng hộ cậu.
Những ngày sau đó thực là những ngày kinh hoàng với Khánh Nam và Khương Duy. Hai đứa nó cãi nhau liên tùng tục. Viết Quân và Linh Như ý mà.
- Anh ơi cứu em với. – Khánh Nam lần đầu tiên biết *** cầu xin lũ chiến hữu trong Hội học sinh.
- Có chuyện gì sao? – Tất cả dồn đến.
- Chúng nó cứ gây chuyện suốt thôi. – Khương Duy khổ sở rồi đột ngột trở nên phẫn nộ – Em không thể chấp nhận nổi 2 đứa nó nữa rồi. Cũng vừa vừa phải phải thôi chứ.
Chuyện là thế này, thực ra thì không phải là Linh Như và Viết Quân cãi nhau suốt. Chúng nó chỉ cãi nhau có 2 ngày thôi, sau đó bị Khánh Nam chửi nên không cãi nhau nữa.
Nguyên do của việc cãi nhau cũng vô cùng đơn giản.
Viết Quân vốn tính ngây thơ trong sáng, sở thích quái dị kì cục nên Khánh Nam và Khương Duy cũng không lấy làm lạ khi tự nhiên thằng bé ngồi bệt xuống đất, nhìn chằm chằm mấy cái lá đang bị sâu ăn, nôm na là đang nhìn mấy con sâu, hay mĩ miều hơn là đang ngắm mấy con sâu.
- Sâu này nhìn đẹp nhỉ?
Khánh Nam đang tưới hoa, dừng lại nhìn Viết Quân rồi lại nhìn sang Khương Duy. Hai thằng lắc đầu chán nản, thương hại, đến là bó tay với những đứa khác người.
- Này, sâu này đẹp nhỉ?
- Ừ. – Khương Duy bất đắc dĩ đáp lấy lệ sau khi nhìn qua vài con sâu đen xì – Tốt hơn là mày nên bắt nó đi thay vì ngồi đấy nhìn nó ăn lá.
- Con này cũng đẹp nữa. – Viết Quân chỉ mấy con sâu xanh xanh bên chỗ khóm hoa.
- Tao thấy chúng nó xấu như nhau hết. – Khánh Nam lại thở dài.
- Con này cũng đẹp. – Viết Quân đã tóm thêm được 1 con nữa có 2 cái sọc trên lưng, tỏ vẻ thích thú – Trang trí cửa phòng Linh Như thì ấn tượng lắm đây.
Khương Duy giật mình quay phắt lại làm cho cái vòi phun nước trên tay cậu chĩa thẳng vào mặt Khánh Nam xối xả. Nhưng Khánh Nam cũng vừa bị shock nên tạm thời chưa có phản ứng gì cả.
- Viết Quân này… – Khánh Nam đang định nhẹ nhàng thương lượng nhưng thằng bé kia không thèm quan tâm, Viết Quân hớn hở cầm túi sâu chạy thẳng vào trong nhà.
- Vậy xong chúng nó cãi nhau à? – Đăng Thành hỏi tỏ vẻ đang nghe chuyện gì li kì hứng thú lắm.
- Không. Vậy xong… Linh Như khóc ầm ĩ cả một buổi sáng, nhất quyết ngồi lì bên phòng em mà không chịu về phòng, còn đòi sang nhà bà ở nữa. – Khánh Nam tỏ vẻ khổ sở – Dỗ thế nào cũng không nghe.
- Chưa dừng lại ở đó. – Khương Duy tiếp tục – Không hiểu Linh Như tóm được ở đâu 1 bầy chuột, thả hết vào phòng Viết Quân. Anh biết đấy, Viết Quân sợ chuột. Nó la hét cả 1 ngày chứ không đơn giản là 1 buổi sáng. Mà… tần số âm thanh của nó thì…
Khánh Nam và Khương Duy nhìn nhau rầu rĩ, than ngắn thở dài.
- Sau đó thì sao? – Đăng Thành đang nghe hết sức chăm chú để còn… tư vấn cho hai em.
- Tất cả là tại nó. – Khương Duy đột ngột chỉ sang Khánh Nam phẫn nộ – Tại nó tối hôm trước đã mắng Linh Như và Viết Quân. Hai đứa nó tức nên đổ vấy sang cả em.
- Vậy rốt cuộc là sao? – Ngọc Hưng ngồi ở góc phòng mệt mỏi lên tiếng.
- Sáng qua chúng nó dám bắt mèo cưng của em bỏ lên cây. – Khánh Nam phẫn uất – Tại em đi học nên không biết, mèo cưng của em không xuống được, kêu đến khản cả tiếng cả một ngày. Chúng thật là độc ác.
- Mày còn trách cái gì? – Khương Duy vẫn đang bừng bừng – Ai bảo tối hôm trước mày mắng chúng nó? Còn tao đây này, nó dám đặt máy nghe lén tao và Minh Phương nói chuyện đây này. Anh! Anh bảo em phải làm sao bây giờ? Hu hu!
Như không thể chấp nhận nổi những chuyện quái quỉ hai đứa dở hơi gây ra trong nhà, Khánh Nam gọi Tuấn Vũ đến. Phần cũng là do Linh Như không chịu về phòng, tối qua còn sang nhà bà ngủ, Khánh Nam nói thế nào cũng không nghe nên hôm nay bắt Tuấn Vũ sang, à, có cả chị Mai Chi nữa.
Thực ra thì… Tuấn Vũ và Mai Chi cũng chuẩn bị đi du học nên cũng đang định đến đây ở cho… thân tình. Tuấn Vũ thì không nói rồi. Còn Mai Chi thì có ở nhà cũng chỉ một mình đi ra đi vào, thà sang bên đây, có Linh Như nói chuyện còn tốt hơn. Thỉnh thoảng Minh Phương cũng đến nữa. Ba chị em. Hợp cạ.
Kể từ ngày hôm đó, ngôi nhà vốn dĩ chỉ có 3 người, giờ con số đã lên đến 7. Mai Chi đã phải cam đoan sẽ ngủ cùng phòng với Linh Như thì nó mới chịu về nhà ở. Nhưng kể từ khi có Tuấn Vũ thì Linh Như với Viết Quân cũng bớt cãi nhau đi nhiều. Với cái đầu nhanh nhạy của một sát thủ tình trường lâu năm như Tuấn Vũ thì cậu cũng không kêu ca về việc này nhiều cho lắm, có lẽ là Khánh Nam cũng hiểu. Thực ra, Viết Quân và Linh Như cãi nhau cũng có cái lí của nó. Hai đứa đều không biết cách biểu lộ cảm xúc của mình thế nào, nên ít ra, cãi nhau, cũng là một biện pháp tốt. Có quan tâm đến nhau nhiều thì mới chi li xét nét nhau như thế được. Dù sao cãi nhau như thế cho… vui cửa vui nhà cũng tốt.
Nhưng không kêu ca gì về việc cãi nhau không có nghĩa là Tuấn Vũ đã ủng hộ. Việc Viết Quân thua trong cuộc thi Queen&King, đáng nhẽ Khánh Nam phải tuân theo giao ước, là không được quyền can thiệp vào việc giữa Linh Như với Viết Quân nữa, nhưng cậu vẫn dí mũi vào. Tuấn Vũ vẫn hoàn toàn phản đối Linh Như với Viết Quân. Dù sự thực là Viết Quân có khả năng bảo vệ Linh Như thật đấy, lại còn có thể làm rất tốt, nhưng Viết Quân trẻ con quá. Tuấn Vũ không ưa một thằng trẻ con. Mặt khác, những việc xảy ra trong sinh nhật Khương Duy, Tuấn Vũ không hề quên.
Linh Như vẫn chịu trách nhiệm băng vết thương cho Viết Quân mỗi ngày, nhưng bây giờ cậu không còn la hét nữa. Không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy những vết thương trên người Viết Quân, Linh Như đều cảm thấy có gì đó vừa nặng nề, lại vừa nhẹ nhàng, vụt qua trong tiềm thức.
Viết Quân, trong Linh Như, rốt cuộc cũng không thể rõ là người như thế nào nữa. Trẻ con? Người lớn? Tâm lí? Tình cảm? Cố chấp? Bướng bỉnh? Ngốc nghếch? Những cảm nhận khác biệt. Nhưng dù thế nào, nó không cảm thấy khó chịu với Viết Quân, mà ngược lại. Sự thân tình, cảm giác ấm áp, bình yên và an toàn khi ở cạnh nhau, những trạng thái thật khó diễn tả.
Đôi khi, nó tự miết nhẹ những vết thương trên tay mình khi đè lên những mảnh thủy tinh trong sinh nhật Khương Duy để tự nhắc nhở bản thân về những việc Viết Quân đã từng gây ra. Nhưng có lẽ, hình ảnh thằng con trai hôm nào ôm chặt lấy nó tránh đòn, đã vượt qua điều đó. Con gái tuy có lòng tự trọng cao nhưng lại cũng rất dễ dàng mủi lòng, tha thứ. Những vết chém vẫn còn mới ngang dọc trên lưng Viết Quân.
“PHỊCH!”
Cái dáng thằng con trai ướt nhèm cao lớn trước mặt nó đột nhiên đổ xuống.
- Xin anh! Tha cho Linh Như! Xin anh!
= = =
Viết Quân cố gồng mình lên siết chặt Linh Như hơn, giữ nó nhỏ bé nép sát vào *** mình. Vết thương đau rát!
- Khánh Nam sẽ đến! – Viết Quân thì thầm – Em hãy cố chịu đựng! Rồi Khánh Nam sẽ đến!
= = =
- Em không biết… buổi tối hôm đó… Khánh Nam và Viết Quân đã lo lắng cho em đến thế nào đâu. Viết Quân dù bị thương nặng nhưng vẫn không chịu về phòng nghỉ. Khánh Nam chẳng nói chẳng rằng cả mấy ngày liền. Nhìn cách 2 đứa nó lo cho em, thực sự, anh cảm thấy có lỗi.
Trong vô thức, bất chợt, Linh Như đưa tay lên chạm vào những vết thương trên lưng Viết Quân. Cậu khẽ rùng mình.
- Chúng… còn đau không?
- Không, nếu như em không chạm vào.
- Xin lỗi… – giọng Linh Như nghẹn lại – Nếu có chuyện gì… thay vì tránh cho người khác, anh hãy lo cho bản thân mình trước hết… Như thế… sẽ tốt hơn.
- Nếu có chuyện gì… thay vì bị ép làm những chuyện không mong muốn, thì hãy nói rõ cho mọi người hiểu thì tốt hơn. – Viết Quân đáp – Em có thể vì con bé đó hi sinh danh dự, thì anh cũng có thể vì… Mấy vết thương này rồi sẽ khỏi. Nhưng đôi khi, danh dự một khi đã mất sẽ rất khó để có thể lấy lại. Có thể… bỏ tay ra khỏi mấy vết thương đó được không?
- A… – Linh Như hốt hoảng rút tay mình về – Xin lỗi! Em… quên.
Nó giúp Viết Quân mặc áo lại, đoạn thu dọn mọi thứ trên bàn.
- Hạn chế cử động đi. Em thấy anh ngoạy ngọ liên tùng tục. Lâu khỏi là phải.
- Đấy là bất đắc dĩ phải hoạt động đấy chứ. – Viết Quân lại bắt đầu cãi.
- Không cãi. Cứ ngồi yên 1 chỗ xem nào. Vết thương ở bên vai trái chứ có phải bên phải đâu? Anh không chạy nhảy thì cũng chẳng có làm sao cả.
- Nhưng…
- Đã bảo là không cãi mà. Muộn rồi, anh đi ngủ đi. Không được thức đọc sách nữa.
- Nhưng…
- Không cãi. – Linh Như gắt.
- Vânggggggg. – Viết Quân tiu nghỉu kéo dài giọng ra.
- Ngồi gọn sang 1 bên đi. Em sắp xếp lại sách vở trên giường cho. Anh bừa bộn quá.
Giờ thì Viết Quân ngoan ngoãn ngồi sang 1 bên mà không cãi lời nữa. Nếu lúc nào cũng ngoan như thế này thì có phải tốt không?
Thực ra không cãi là vì… lười dọn dẹp.
“Còn hơn cả Cherin nhà mình!”
- Xong rồi. Anh đi ngủ đi. Em về phòng đây.
- Từ đã… – Viết Quân ngập ngừng – Anh có việc muốn nhờ…
- Ừ?
- Đến đây đi.
Linh Như lững thững bước đến trước mặt Viết Quân.
- Anh nói đi.
- Gần hơn chút nữa.
- Gì…
Viết Quân nhanh tay kéo Linh Như lại gần mình rồi ôm chặt, dụi đầu vào người nó.
- Đứng im thế này… một lát nhé…
If I ever ignored you.
I’m sorry…
- Ngài Han Ji Hoo! Mong ngài có thể ý thức được vị trí của ngài trong tổ chức đối với chủ nhân.
- Ta cũng mong rằng, thủ lĩnh của các người không nên coi ta như một đứa trẻ nữa. Ý đồ của các người, sẽ không bao giờ được toại nguyện đâu.
*
- Đến khi nào… thì anh mới có câu trả lời đây? Anh đã đợi em rất lâu rồi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc