Không Muốn Cưới Trạch Nữ - Chương 08

Tác giả: Đông Mật

Ngồi trên xe Nguyên Khả Vân về đến nhà, Trạm Tâm Luân vừa bước vào cửa, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy nhà cửa hỗn loạn, một đống hộp giấy vứt lung tung.
Mẹ cô đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy cô về nhà, cười tít mắt rồi vẫy tay với cô phất.
"Đúng vậy, con bé vừa mới về. . . . . ." Mẹ nháy mắt ra hiệu với cô, còn cười rất tươi: "Hai ngày nay con bé thật sự rất bận, cả ngày nhốt mình ở trong phòng, cơm cũng tùy tiện chỉ ăn vài miếng mà thôi. . . . . . Đúng vậy, con bé chính là như vậy đó, nói mà nó cũng không nghe. Con thật có lòng, còn đặc biệt gọi đến hỏi, haizz, Tâm Luân có thể ở chung với con, thật sự là phúc phận của nó. . . . . . Được được được, con qua đây đi, chúng ta đều ở nhà."
Mẹ Trạm bỏ điện thoại xuống, cười nói: "Con đã về rồi, tối nay con muốn ăn gì? Mẹ đi nấu."
"Những thứ này là cái gì?" Cô không chú ý đến sự vui vẻ khác thường của mẹ, nhìn kỹ nhãn hiệu của mấy cái hộp đang bày ra đầy đất, ổ cứng, quạt máy tính, card đồ họa, CPU, còn có đủ loại dây nối (bus), đủ để lắp ráp thành một chiếc máy tính hoàn chỉnh.
"Kiến Vũ mua máy tính mới rồi, bạn thằng bé giúp nó lắp ráp ."
Trạm Tâm Luân tiện tay cầm lấy hộp card đồ họa, giá 9000 đồng, góc tường còn có một thùng giấy lớn có vẻ như là màn hình tinh thể lỏng, màn hình rộng 22 inch, còn có một thùng giấy lớn hơn nữa, là máy tính bàn, cô nheo mắt. "Những thứ này chắc không chỉ có hai vạn (20.000)?"
"Đúng là hơi nhiều hơn một chút, mẹ bỏ tiền ra giúp nó. . . . . ."
"Hơn bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm . . . . ." Mẹ Trạm nói quanh co: "Chỉ dùng nhiều hơn hai vạn mà thôi."
Cái này mà gọi là "một chút" ? Trạm Tâm Luân vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Không phải đã nói chỉ cho nó hai vạn thôi sao?"
"Mẹ thấy Kiến Vũ hiếm khi nghiêm túc như vậy, nó nói muốn có một chiếc máy tính tốt hơn một chút, chơi game mới tiện, mẹ liền bảo nó cần gì thì cứ mua, mẹ giúp nó bỏ tiền ra trước. . . . . ."
"Nếu nó than không có tiền, có phải mẹ sẽ dứt khoát lấy ra mấy trăm vạn tiền gửi tiết kiệm để giúp nó luôn không?"
"Sao con lại nói như vậy? Các con đều là con của mẹ, mẹ có khả năng, giúp các con cũng là việc nên làm mà!"
"Vậy cũng nên có chừng mực, không phải tụi con mở miệng đòi cái gì thì đều cho cái đó chứ? !"
"Người ta nói cho anh ta cá không bằng dạy cho anh ta cách câu cá, mẹ cũng không phải trực tiếp cho thằng bé cá, chỉ mua cần câu cho nó. . . . . ."
"Cần câu cũng không cần xa xỉ như vậy! Bản kế hoạch gây dựng sự nghiệp của nó thậm chí còn không có!" Trạm Tâm Luân rất tức giận: "Mẹ, mẹ nghĩ cho mình một chút được không? Tụi con còn trẻ, cần tiền thì có thể tự kiếm, tiền của mẹ giữ lại để dưỡng già, đừng tự nguyện làm máy rút tiền cho tụi con, có được không?"
Mẹ Trạm lẩm bẩm: "Người một nhà hà cớ gì phải phân chia rõ ràng như vậy. . . . . ."
Trạm Kiến Vũ đúng lúc xuống lầu, vừa nhìn thấy chị mình, liền quay đầu muốn chạy lên lầu.
"Đợi một chút." Trạm Tâm Luân gọi em trai lại: "Bản kế hoạch gây dựng sự nghiệp của em khi nào thì viết xong?"
"Sắp xong rồi . . . . ."
"Sắp là bao lâu?"
"Cái đó rất khó viết, em không biết phải viết cái gì. . . . . ."
"Thì viết dự định tính toán vốn đầu tư của em trước, dự tính mỗi tháng thu vào bao nhiêu, thời gian làm việc trong bao lâu."
"Đã nói rồi mà không thể xác định chính xác là bao lâu kiếm được bảo vật thì đi bán ngay, vậy phải viết như thế nào?"
"Vậy chẳng lẽ em không kiếm được thì vĩnh viễn sẽ không viết?"
"Em trực tiếp kiếm được bảo vật, bán lấy tiền cho chị và mẹ xem, không phải là nhanh hơn sao?"
"Nếu em vẫn không kiếm được thì sao?"
Mẹ Trạm xuất hiện hoà giải: "Được rồi, em con cũng mới vừa bắt đầu làm, từ từ sẽ được, chờ nó hiểu rõ việc buôn bán cái bảo vật hư ảo gì đó, tự nhiên sẽ đưa bản kế hoạch cho con."
Trạm Tâm Luân nghiêm mặt: "Không được, hôm nay nhất định phải nói chuyện này cho rõ ràng --"
Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên ngắt lời cô.
Mẹ Trạm đi mở cửa, là Quản Mục Đông dẫn em trai đến chơi.
"Chào bác gái." Quản Mục Đông lễ phép chào hỏi, nhạy bén nhận ra không khí trong nhà không bình thường, vẻ mặt của bác gái và cậu em trai lúng túng, Trạm Tâm Luân cau mày, mím chặt môi. Là người nhà cãi nhau ư?
"Sao anh lại đến đây?" Trạm Tâm Luân kinh ngạc.
Mẹ Trạm kéo con gái một cái: "Sao con lại nói như vậy? Bạn trai tới thăm con thì có cái gì không đúng?" Bà mỉm cười quay sang Quản Mục Đông: "Đúng lúc bác sắp nấu cơm tối, ở lại ăn cơm nhé?"
Quản Mục Đông mỉm cười: "Con đến tìm Tâm Luân, xem cô ấy có đồng ý ra ngoài ăn tối với con không."
"Không phải em nói em phải làm việc sao?" Hơn nữa chuyện của em trai còn chưa xử lý xong, bây giờ lại thêm hai người bọn họ, Trạm Tâm Luân càng phiền lòng. Tại sao tất cả mọi chuyện lại chen chúc xảy ra cùng một lúc?
Mẹ Trạm trách mắng con gái: "Con như vậy là thái độ gì, người ta tìm con ăn cơm thì có cái gì không đúng? Vừa rồi thằng bé mới gọi điện cho mẹ, nó không định tới đây, nói sợ quấy rầy con, là mẹ liên tục khuyên nhủ nó tới. Con viết bản thảo là ngọc hoàng thượng đế sao, ngay cả việc ăn với người ta một bữa cơm cũng không được?" Con gái rất vất vả mới quen được bạn trai, điều kiện lại tốt như vậy, ngộ nhỡ chạy mất thì phải làm sao? Bà đương nhiên phải giúp con gái giám sát chặt chẽ.
Trạm Tâm Luân rất kinh ngạc. Anh gọi điện cho mẹ của cô? Nói những gì? Cô nhìn về phía Quản Mục Đông, anh chỉ mỉm cười, nhìn cô rất dịu dàng. Hai người vừa mới cãi nhau không lâu, sao anh giống như không thèm để ý vậy?
"Các con từ từ nói chuyện, bác vào trong nấu cơm. Hai anh em con ở lại ăn cơm nhé!" Mẹ Trạm cực kỳ hứng thú đi vào nhà bếp.
Quản Trình Hoằng bỗng nhặt lên cái hộp card đồ họa: "Woa, em luôn muốn mua cái card đồ họa này, chỉ số CP cực kỳ cao, được xem là cái card đồ họa đáng mua nhất năm nay."
"Khá đấy, cậu cũng biết phân biệt hàng tốt hàng xấu, card đồ họa này bán rất chạy luôn thiếu hàng, bạn tôi rất vất vả mới mua dùm được." Trạm Kiến Vũ rất đắc ý, liếc thấy chị gái đang trừng mình, anh quay đầu giả vờ như không thấy.
"Cậu chơi game gì mà cần card đồ họa tốt như vậy?"
"『 Địa Ngục Chi Vương 』." (Tên game online)
Quản Trình Hoằng nhíu mày."Game đó hả? Tớ cũng có chơi, không cần card đồ họa tốt như vậy chứ?"
"Thật ngại quá," Trạm Tâm Luân ngắt lời: "Em có chút việc cần nói với em trai, hai người ngồi trong phòng khách đợi một chút được không?"
Trạm Kiến Vũ biết chị mình muốn nói gì, khẩn trương bám lấy Quản Trình Hoằng không rời, như vậy mới không bị chị mình càm ràm: "Cậu nói cậu cũng có chơi, vậy cậu có biết rất nhiều người đang tìm bảo vật bán lấy tiền không? Có vài thứ rất khó lấy, có người thậm chí công khai mua bảo vật với giá 1 vạn, đúng không?"
Quản Trình Hoằng gật đầu: "Tôi biết chứ, tôi thường đánh quái rồi lấy bảo vật đi bán."
"Đúng vậy, bán mấy cái này so với đi làm cũng kiếm được cũng không ít--" Ồ?『Thường』? Xem ra là tiền bối, Trạm Kiến Vũ rất hào hứng phấn, nhanh chóng chạy tới thỉnh giáo: "Cậu là người của server nào? ID gì?"
"Server『 Thiên sứ giáng trần 』, Tiêu Tương Tử --"
"Hả?!" Trạm Kiến Vũ kêu to, ngón trỏ run run chỉ vào đối phương: "Cậu cậu cậu cậu chính là『 Tiêu Tương Tử 』?" Thần tượng của mình, trời ạ, trời ạ, thần tượng của mình vậy mà đang đứng sờ sờ ngay trước mắt!
"Cậu là ai?" Quản Trình Hoằng hỏi.
Cái gì vậy? Quản Mục Đông ngơ ngác không hiểu gì cả, không ngờ em trai chơi game giỏi đến mức tiếng tăm vang dội như vậy, Trạm Tâm Luân cũng không hiểu Game Online, hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng bị gạt sang một bên.
"Tôi là cái người lúc trước có rủ cậu đi đánh quái để kiếm bảo vật đó, kết quả bị cậu từ chối. . . . . ."
"À, thì ra là cậu!" Quản Trình Hoằng bỗng nhiên hiểu ra: "Cậu chính là『Lão bà vô địch』ư!"
Đây là cái ID gì? ! Quản Mục Đông há hốc mồm, rất lúng túng, Trạm Tâm Luân xấu hổ dùm em trai, trừng nó: "Em làm sao có thể lấy cái loại. . . . . . cái loại biệt hiệu này?" Thật là khó nghe! Thật là bất lịch sự!
Mặt Trạm Kiến Vũ đỏ như gan heo: "Em chỉ là lấy bừa . . . . . ."
Quản Trình Hoằng phũ phàng nói: "Một người thiếu cái gì, thì sẽ muốn tăng cường về phương diện đó."
Phụt! Quản Mục Đông nén cười, Trạm Tâm Luân cúi đầu che miệng, chừa chút mặt mũi cho em trai.
"Đừng thảo luận về ID của em nữa! Cái đó không phải là trọng điểm!" Trạm Kiến Vũ cáu thẹn: "Chị, cậu ta chính là ví dụ về sự thành công, dựa vào việc bán bảo vật mà kiếm nhiều tiền, rất nổi tiếng trong server của bọn em! Chị không tin có thể hỏi cậu ta!"
"Khoan đã, tôi không kiếm được nhiều tiền." Quản Trình Hoằng trịnh trọng tuyên bố: "Tôi chỉ kiếm được một khoản thu nhập chút ít be bé."
"Cậu nói dối, tất cả mọi người đều biết cậu đã bán đi vài thứ, mỗi lần kiếm được không phải mấy ngàn thì chính là một vạn. . . . . ."
"À, cậu thấy bán được một vạn, thì cảm thấy rất lời sao? Cậu có biết tôi bỏ ra bao nhiêu thời gian mới có thể lấy được một cái không? Tôi đã từng chơi trong hai tháng nhưng không lấy được một món bảo vật nào để bán, nếu không phải thường ngày tôi còn có công việc, tháng tiếp theo sẽ không thể mua điểm để tiếp tục chơi."
Quản Trình Hoằng nhìn thấy mấy hộp rỗng linh kiện máy tính bày ra đầy đất, đã đoán được suy nghĩ của đối phương: "Cậu muốn kiếm tiền dựa vào việc bán các bảo vật trong game, nhưng cậu có biết trò chơi này có bao nhiêu người chơi không? Cậu có từng thống kê xem có bao nhiêu người sẵn sàng bỏ tiền ra để mua thứ đồ hư cấu này không?"
"Tôi chưa tính, dù sao bọn họ cũng đồng ý trao đổi với cậu, cũng sẽ mua bán với tôi."
"Loại người ngu ngốc có tiền không có chỗ tiêu nhất định là thiểu số, tôi giao dịch với bọn họ nhiều lần, bọn họ cũng đã lấy được vật cần tìm, lần tới hẳn sẽ không tiêu số tiền lớn như vậy nữa, cậu định đi theo sau tôi, mãi mãi chỉ có thể nhặt lấy đồ ăn thừa của tôi."
Trạm Kiến Vũ vẫn không phục: "Tôi đây sẽ lấy bảo vật nhanh hơn cậu không phải được rồi sao?"
"Thôi đi, tôi và các cậu đã từng đánh quái chung mấy lần, cậu đánh quái cũng không có gì quá đặc biệt. Kỹ thuật của cậu không đủ, cũng không quá tinh tường, nếu bảo vật của cậu vẫn bán được, vậy nhất định là vì tôi không muốn bán, lúc này số tiền cậu kiếm được cũng không được bao nhiêu."
Quản Trình Hoằng khoanh tay, dáng vẻ giống như chuyên gia: "Tôi còn không dám xưng là người mạnh nhất, còn rất nhiều cao thủ và game thủ chuyên nghiệp, ngay cả dân nghiệp dư như tôi cậu cũng chưa loại được, hay là từ bỏ đi, tìm một công việc thực tế hơn!"
Thần tượng chỉ nói một lúc, còn hơn chị gái nói rách cả cổ họng, Trạm Kiến Vũ liền vỡ mộng: "Nhưng tôi không tìm được việc làm, công việc bên ngoài rất khó, ông chủ cũng rất nghiêm khắc. . . . . ."
"Tự mình nghĩ cách đi! Chẳng lẽ không đi làm để trong nhà nuôi sao? Bây giờ kinh tế khó khăn, chỗ nào cũng rất khắc nghiệt, người nhà cũng như thế, tôi đang làm ở phòng khám của anh trai, thứ hai đến thứ bảy đều phải làm việc, hại tôi không có thời gian chơi --" Gáy bị anh trai "sờ" một cái.
Quản Mục Đông cười tít mắt, khẩu phật tâm xà: "Không hài lòng, có thể từ chức, thứ bảy anh cũng phải làm việc, cũng không phải chỉ có em."
Thấy em trai dao động, Trạm Tâm Luân thừa cơ khuyên bảo: "Đúng đó, bây giờ kinh tế rất khó khăn, sinh viên mới tốt nghiệp phân nửa không tìm được việc làm, không phải chỉ có mình em là công việc không thuận lợi, mọi người đều như vậy."
Trạm Kiến Vũ ủ rũ: "Em muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, không cần nhìn sắc mặt ông chủ, lại có thể kiếm tiền. . . . . ."
"Vậy cậu cũng phải kiếm được tiền rồi mới nói. Hơn nữa game là hư ảo, cho dù chơi tốt đến cỡ nào cũng không thể lấy ra đưa cho người ta xem, nhưng kết quả công việc thì có thể, đàn ông phải nổi bật trong công việc thì mới xuất sắc ưu tú!" Quản Trình Hoằng nháy nháy mắt với Trạm Kiến Vũ: "Nếu không cậu cho rằng『 Hồng Thiên sứ』 làm sao có thể kết hôn với tôi?"
『 Hồng Thiên sứ』: nick người chơi trong game.
Trạm Kiến Vũ trợn mắt: "Không phải bởi vì cậu là người mạnh nhất trong server của chúng tôi sao?" "Hồng Thiên Sứ" là người đẹp nổi tiếng trong số những người chơi, thậm chí còn có fans hâm mộ. Nam nữ mạnh nhất trong game kết hôn, tất cả mọi người đều cho rằng là chuyện đương nhiên, chẳng lẽ có ẩn tình gì?
"Mới không phải đấy!" Quản Trình Hoằng cười ha ha: "Là bởi vì cô ấy muốn nhận nuôi mèo, biết tôi đang làm việc trong phòng khám thú y, liền đến hỏi tôi, tôi giới thiệu cô ấy đến nhận nuôi mèo, mới từ từ trở nên thân thiết với cô ấy, cô ấy cảm thấy tôi rất giàu tình yêu, đẹp trai xuất sắc hơn những người suốt ngày mê muội đắm chìm trong game. . . . . ."
Hai người bắt đầu tán gẫu về game, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, Quản Mục Đông vẫy tay ra hiệu cho Trạm Tâm Luân, hai người đi qua một bên.
"Cái này cho em." Anh lấy ra một cái túi lớn, chứa đầy bánh mì bun* mà cô thích ăn, vẫn còn hơi ấm, rõ ràng là mới ra lò không bao lâu: "Nghe nói em thích ăn loại bánh mì này, anh vừa mới mua trên đường."
Bánh mì bun*: là một loại bánh mì nhỏ đơn giản, khá dễ làm, thường có vị ngọt, có thể có nhân hoặc không.
"Làm sao anh biết?" Cô không nhớ là mình đã nói với anh chưa?
"Bởi vì. . . . . . Anh có thần giao cách cảm, có thể biết được em thích gì."
Như vậy cô mới không tin, nhớ tới vừa rồi lúc cô vào nhà, mẹ đang nói chuyện điện thoại, trong điện thoại có nhắc tới cô: "Anh hỏi mẹ em?" Cô suy đoán.
"Em thật thông minh." Anh nở nụ cười: "Bởi vì anh không hiểu tại sao em lại bận như vậy, bận đến mức ngay cả nói chuyện điện thoại với anh vài phút cũng không được, đành phải tự mình nghĩ cách để hiểu rõ."
"Em thật sự rất bận, không hề lừa dối anh." Anh không tin cô, còn tra hỏi giờ làm việc? Cô hơi mất hứng.
"Anh không nghĩ rằng em lừa anh, chỉ muốn hiểu rõ em hơn, bởi vì anh không hiểu tình hình công việc của tác giả, nghe mẹ em nói, mới biết được em vội viết bản thảo đến mức không ra ngoài, không nói chuyện với người khác, ngay cả cơm cũng quên ăn, thường lẩm bẩm một mình. . . . . ." Nghe nói tác giả đều lập dị, thật sự khiến cho anh mở rộng tầm mắt: "Sau đó anh liền nghĩ anh có thể làm những gì. Em sợ ồn ào, anh không đến làm phiền em, em cần gì, nói với anh một tiếng, anh sẽ giúp em chuẩn bị. Em thường quên ăn cơm, mỗi ngày anh sẽ mua bánh mì bun mà em thích, đặt vào tay em, để em có thể ăn bất cứ lúc nào. Thay vì em không thể đi với anh, anh liền oán trách, cảm thấy khó chịu, không bằng tích cực làm chút gì đó, em đã bận như thế, vậy hãy để cho anh tới chăm sóc em."
Cô ngơ ngác nhìn anh, còn tưởng rằng anh tức giận, không ngờ anh lại sẵn lòng thông cảm cho cô, cẩn thận chu đáo suy nghĩ cho cô như vậy, cô rất cảm động: "Em xin lỗi. . . . . . vừa rồi trong điện thoại, giọng điệu của em không tốt lắm."
"Thôi bỏ đi, anh biết em đang buồn phiền về chuyện bản thảo, hơn nữa thái độ của anh cũng không tốt, chúng ta huề nhau." Anh mỉm cười: "Cho nên hiện tại bản thảo tiến hành như thế nào rồi? Vẫn đang kẹt bản thảo?"
"Hết kẹt rồi, biên tập nói phần viết lại không có vấn đề gì. . . . . ."
"Vậy là tốt rồi, nghe mẹ em kể tình hình bản thảo của em đáng sợ như vậy, anh sợ hai ngày không gặp, em đã biến thành người khô 人干 rồi." Anh véo nhẹ má cô: "Không thể quên ăn cơm, em mà gầy nữa, lần tới mang Cẩu Kỷ đến khám sẽ không bắt được nó, anh sẽ bị nó cắn xé."
Cô nở nụ cười: "Đâu có dễ cắn xé như vậy? Anh cũng đâu phải được làm bằng giấy."
"Chậc chậc, em không biết nó hận anh nhiều bao nhiêu đâu, trong mơ chắc là nó đã cắn anh ngàn vạn lần rồi." Anh nhìn đồng hồ: "Thôi, anh cũng nên đi về làm việc rồi."
"Anh không ở lại ăn cơm sao?" Cứ như vậy mà đi? Còn tưởng rằng anh đến đây để kéo cô ra ngoài hẹn hò. . . . . .
"Anh chỉ lo lắng cho em, muốn đến thăm em. Cho dù có lẽ em bận đến mức không rảnh để nghĩ đến anh, nhưng anh rất nhớ em." Anh rất muốn hẹn cô, nhưng sợ làm trễ nãi công việc của cô, hại cô sau đó còn khổ cực hơn, hay là thôi đi: "Em viết bản thảo đi, có vấn đề gì thì gọi điện nói với anh, anh sẽ lập tức giúp em xử lý. Vậy, anh đi nhé."
Anh quay đầu, đang định kêu em trai đi cùng, tay áo chợt bị giữ chặt, anh quay đầu lại, thấy cô đang kéo áo anh.
Cô rút tay về, hai má ửng hồng: "Mẹ em đã nấu cơm rồi, anh cùng ăn bữa tối nhé. . . . . ." Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, cơ thể đã phản ứng trước, muốn giữ anh lại. . . . . . Không gặp được anh, cô cũng sẽ nhớ nhung.
"Anh cũng muốn ở lại, nhưng phòng khám vẫn chưa đóng cửa, anh phải về xem thử, ít nhất cũng đóng cửa phòng khám." Thấy cô mặt mày phờ phạc, anh cũng đau lòng: "Đã không còn kẹt bản thảo nữa, sao em vẫn sầu muộn như vậy?"
"Không kẹt bản thảo nữa, nhưng có vấn đề khác. . . . . ."
"Vấn đề gì?"
"Anh không giúp được đâu. . . . . ." Cô lắc đầu.
Anh khích lệ cô: "Nói thử xem, anh không thể viết dùm em, nhưng ít nhất cũng có thể nghe em nói."
Vì vậy cô nói, anh nghiêm túc nghe hết, yên lặng không nói gì.
". . . . . . Dù sao cũng là vấn đề tâm lý của riêng em, Khả Vân cũng cho rằng em không nên chuốc lấy phiền phức, biên tập nói tốt thì tốt, cho nên bây giờ chỉ cần tìm cách thuyết phục bản thân là không có chuyện gì nữa."
Nhưng anh lại nói: "Nếu muốn viết như vậy, thì cứ viết thôi, đừng quan tâm biên tập nói gì."
"Không được, cái biên tập muốn chính là cách viết hiện tại, bản gốc không được --"
"Ý của anh là viết hai bản, bản mà biên tập muốn, em cứ coi nó là công việc, hoàn thành đúng thời hạn, giao cho cô ấy; còn bản mà em thích, hãy cứ hoàn thành nó, coi như báu vật của riêng em, dù sao cũng không đăng lên, em thích viết như thế nào thì cứ viết như thế đấy, cũng không cần quan tâm biên tập nói như thế nào."
Hai mắt cô phát sáng: "Em không nghĩ tới khả năng này. . . . . ." Sáng tỏ thông suốt rồi! Chỉ đơn giản như vậy, muốn viết thì viết, tác phẩm hài lòng nhất không nhất thiết phải là tác phẩm thích hợp nhất để xuất bản, đạo lý này cô đã hiểu từ lâu, sao lại quên được nhỉ?
"Chỉ là em viết nhiều bản thảo, phải tốn nhiều thời gian hơn mà thôi, anh nghĩ em yêu cầu bản thân cao như vậy, sẽ không cho rằng đây là lãng phí thời gian, làm không công --" anh chợt nhướng mày: "Không đúng! Cứ như vậy em phải viết lâu hơn, càng không có thời gian gặp anh, không được, coi như anh chưa nói."
Cô phì cười: "Được rồi, chờ em giao bản thảo xong, nhất định sẽ dành ra vài ngày để đi với anh."
Anh cố ý muốn trêu chọc cô, thấy mặt cô giãn ra, anh cũng mỉm cười.
"Anh vì chuyện này mà buồn phiền?"
Anh lắc đầu một cái: "Em thật tốt bụng, cần thư giãn một chút. Như vầy đi, em tạm nghỉ hai tiếng, tới nhà anh xem phim hoặc nghe nhạc, như thế nào?" Kết quả lại là cùng xem một bộ phim cũ, hắc hắc(tiếng cười), ý định của anh cam đoan sẽ khiến cho cô vừa vui mừng lại vừa cảm động!
"Không được, bây giờ tất cả suy nghĩ của em đều đã rõ ràng, cứ thừa dịp này mau chóng viết bản thảo, hoàn thành nhanh hơn."
"Em đã buồn bực hai ngày rồi, buồn bực thêm nữa thì không tốt, nghỉ ngơi hai giờ là cần thiết." Anh cố ý nghiêm mặt: "Đây là mệnh lệnh."
Còn ra lệnh cơ đấy! Cô liếc anh một cái: "Anh cho rằng em sẽ phục tùng ư?"
Anh thay đổi vẻ mặt: "Vậy anh cầu xin em được không?"
Cô lại nở nụ cười, rất muốn viết bản thảo, nhưng cũng rất muốn đi với anh, cô do dự: "Anh có biết linh cảm của em rất dễ bị gián đoạn . . . . ."
"Thì hai giờ, nếu không thì một giờ."
"Em cảm thấy nhất định sẽ nhiều hơn." Bởi vì ở bên anh rất vui vẻ, dễ dàng quên hết cả thời gian.
"Nếu không em đem bản thảo qua chỗ anh, đến giờ anh sẽ nhắc nhở em làm việc, chỗ anh có laptop, bàn để máy tính là gỗ thô, tạo cảm giác rất tuyệt vời, màn hình rất lớn, không hại mắt, ghế dựa rất thoải mái, khi em mệt mỏi, anh có thể xoa P0'p bả vai cho em, hoặc làm điểm tâm mà em thích. . . . . ." Anh bắt đầu tung chiêu dụ dỗ cô: "Em ở nhà viết bản thảo đâu có những thứ này để mà hưởng thụ?"
"Đúng đó, nhà anh có thể gọi là trung tâm \'đuổi theo bản thảo\' cấp năm sao phải không?" Cô dao động, kỳ thực hai ngày nay chỉ là đang mắc kẹt vào khúc mắt của chính mình, tiến độ không chậm hơn kế hoạch, nghỉ ngơi một đêm vẫn còn kịp.
Nhìn vẻ mặt anh tha thiết mong chờ, cô thỏa hiệp: "Được rồi, chỉ một giờ, chỉ có điều vẫn còn kịp, em vẫn cứ về nhà viết bản thảo thì tốt hơn."
"Không thành vấn đề, nhất định sẽ đưa em về nhà đúng giờ." Anh lập tức đồng ý.
Cô quyết định mang theo bản thảo, phòng ngừa những sự cố bất ngờ có thể xảy ra. Có thể là viết bản thảo buồn rầu đến mức mất bình tĩnh, cũng chỉ đến nhà anh thôi mà, vậy mà cô lại tràn đầy mong đợi, không biết chỗ ở của anh có kiểu dáng như thế nào?
Quản Mục Đông và em trai ở lại nhà họ Trạm ăn cơm tối, trải qua một buổi tối cùng nhau, Quản Trình Hoằng và Trạm Kiến Vũ đã trở thành bạn bè không có gì giấu giếm nhau, sau khi ăn xong, hai người cùng đọc mail trên máy tính.
Quản Mục Đông về trước để đóng cửa phòng khám, rồi quay lại đón Trạm Tâm Luân. Lúc cô lên xe, anh nói: "Một giờ, lúc em bước vào nhà anh mới bắt đầu tính."
Cô buồn cười: "Ngay cả vài phút đi đường mà anh cũng muốn so đo ư?"
Chỗ ở của anh em nhà họ Quản nằm trong một tòa cao ốc đồ sộ, kết cấu ba phòng ngủ hai phòng làm việc, đối với hai người đàn ông độc thân mà nói thì tương đối rộng rãi, trong phòng bày trí đơn giản, nhưng lại có một chiếc TV màn hình tinh thể lỏng rất lớn, một dàn âm thanh, tất cả loa âm thanh bất kể lớn nhỏ đều đặt trên sàn nhà bằng gỗ. Điều làm cô bất ngờ chính là, phòng khách không có bàn trà và ghế sofa, chỉ có mấy tấm đệm lót, một cái ghế dựa không chân và một chiếc bàn gỗ thấp, một cái tủ lạnh nhỏ, lót một cái chiếu trúc.
"Mùa đông chỗ này sẽ lót thảm, hiện tại trời nóng nực, cho nên lót chiếu trúc, bình thường anh và em trai sẽ ngồi dưới đất hoặc cùng ngồi trên ghế. Nếu em không quen, anh đi lấy ghế dựa cho em."
"Không cần đâu, như vậy là được rồi." Nhập gia tùy tục, cô ngồi lên ghế dựa, cởi giày, chân trần đặt lên chiếu trúc, lòng bàn chân ấm áp cảm thấy một luồng cảm giác mát mẻ dễ chịu, cô nhịn không được cọ cọ chỗ này, chà xát chỗ kia.
Quản Mục Đông mở loa, cúi đầu nheo mắt nhìn đôi chân trần của cô, bàn chân cô trắng nõn, mắt cá chân tinh tế, giống như Pu'p măng non tươi mới đang đặt trên chiếu trúc màu xanh nhạt, anh tưởng tượng làn da tinh tế của cô, tưởng tượng được nắm lấy đôi chân mềm mại, ngón chân đáng yêu lướt qua lòng bàn tay của anh. . . . . . Haizz, sự kiềm chế của anh hình như càng ngày càng kém, chỉ nhìn chân của cô mà đã H**g phấn như vậy.
Anh cố kìm xuống ảo tưởng, đi qua kéo rèm cửa lại, điều chỉnh lại ánh sáng: "Em muốn xem phim gì?"
Cô nghe vậy ngẩng đầu, nhìn anh đi tới, bóng anh càng có vẻ to lớn, nghĩ đến trong phòng chỉ có hai người bọn họ, tim cô bỗng đập nhanh: "Em không biết. . . . . . anh có những phim gì?"
"Có rất nhiều phim, phim lẻ có, phim bộ cũng có." Anh giảo hoạt nói: "Thật ra thì phim lẻ cũng phải cần ít nhất 1 tiếng rưỡi mới có thể xem xong, chờ chúng ta xem hết phim rồi tán gẫu một chút, ít nhất cũng phải hai giờ."
"Đúng nha, em quên mất thời gian xem một phim khá lâu, vậy hay là đừng xem nữa, em về nhà thôi. . . . . ." Cô làm ra vẻ muốn đứng dậy, anh bắt được mắt cá chân của cô, cô ngã xuống chiếu, cười khanh khách, bị anh kéo trở lại.
"Em đã đến nơi này rồi, cho rằng nói đi là có thể đi sao, hử?" Giọng nói của anh trầm thấp, đôi mắt lóe sáng trong bóng tối có chút gian ác, giống như đang ám chỉ gì đó.
"Được rồi, tùy anh chọn đi, nhưng không được cố ý chọn bộ phim dài hơn hai giờ đấy." Bị anh nhìn chằm chằm, tim cô đập nhanh hơn, da đổ mồ hôi, nếu anh muốn làm gì. . . . . . Cô kinh ngạc phát hiện bản thân mình cũng không muốn kháng cự.
"Sớm biết trước anh nên yêu cầu 3 tiếng, để em mặc cả thành hai tiếng mới đúng." Anh đi đến cạnh tủ, giả vờ chọn lựa, lấy ra DVD đã cất kỹ từ trước, phản ứng của cô sẽ kinh ngạc vui mừng đến mức nào đây?
"Nếu 3 tiếng, em sẽ không cần phải suy nghĩ liền cự tuyệt."
"Thật vô tình mà!" Anh chặc lưỡi: "Lúc đầu còn tưởng em là người con gái đáng yêu sẽ giống như chim nhỏ nép vào người ta, dịu dàng ít nói hướng nội, không ngờ vì công việc, mà gạt anh sang một bên, một chút cũng không nhìn ra em rất quan tâm đến sự nghiệp như vậy."
"Lúc em nói muốn viết tên anh vào di chúc, không phải anh đã phát hiện em không phải là người con gái bình thường rồi ư?"
Anh cười ha ha: "Đúng nha, sao anh lại quên nhỉ?" Anh đem đĩa phim bỏ vào máy, chuyển thùng giấy qua: "Tặng em cái này."
"Đây là cái gì?" Thùng giấy rất nặng, còn thắt một cái nơ thật to.
"Em đoán thử xem, nếu như đoán được. . . . . . Anh lập tức cầu hôn em." [^_^]
Giống như việc anh cầu hôn là một giải thưởng lớn vậy, cô nhướng mày: "Cho dù anh cầu hôn, em cũng sẽ không đồng ý."
Anh cười cười, ấn nút chiếu phim, ngồi xuống bên cạnh cô, chờ "kịch hay" ra sân, anh không thể bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của cô --
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc