Không Muốn Cưới Trạch Nữ - Chương 03

Tác giả: Đông Mật

Quản Mục Đông để điện thoại xuống, khó mà tin được -- anh bị từ chối rồi!
Lần đầu tiên trong đời, anh hẹn phụ nữ không được, hơn nữa còn gặp một đống chuyện ly kỳ cổ quái, lý do từ chối dường như rất thật nhưng lại là giả, anh chỉ mời cô ta ăn một bữa cơm thôi, sao cô ta có thể bài ra nhiều thứ như vậy?
Quản Trình Hoằng nói oang oang: "Anh hẹn chị ấy không được? Anh vậy mà lại không hẹn được phụ nữ? Quản Mục Đông, có phải anh làm chuyện gì vô lễ với người ta nên chị ấy mới không đồng ý ra ngoài với anh?"
"Em bớt nói nhảm đi, anh giống loại đàn ông đó sao?". Anh không hiểu, tuy cô nhiều lần làm cho anh cứng lưỡi không biết nói gì, nhưng anh vẫn giữ đúng phép tắc, rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào? “Dù sao em cũng nghe thấy, anh có hẹn cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý”. Cuộc gọi này, vốn là nhằm vào đứa em trai để nó có thể báo cáo kết quả, do cô từ chối anh chứ không phải do anh không hẹn cô.
"Anh già rồi, không có sức hấp dẫn nữa rồi !" Đúng lúc chú chó già A Ma đi tới, hướng về phía Quản Mục Đông mà sủa: "Anh xem, A Ma cũng đồng ý."
Gâu Gâu! Nghe được tên mình, A Ma phấn khởi vừa sủa gâu gâu vừa vẫy đuôi.
Anh cắt ngang em trai và con chó già: "Hai người các ngươi lải nhải nữa thì tối nay sẽ không có thịt nướng."
"Anh thẹn quá hóa giận. . . . . ." Quản Trình Hoằng lập tức kéo A Ma nhanh chóng tránh qua một bên.
Quản Mục Đông thử tỉnh táo lại. Anh không có sức hấp dẫn? Sao có thể, anh mới ba mươi tuổi, đang ở độ tuổi mà người đàn ông có sức hấp dẫn nhất, anh dám chắc cô không ghét anh, bằng không sẽ không nói chuyện với anh lâu như vậy.
Nhưng cô không những từ chối anh, mà còn sợ rằng anh chưa từ bỏ ý định, thay anh phân tích, chứng minh cô không phải là lựa chọn tốt nhất của anh. Cô nói, phụ nữ thỏa yêu cầu của anh rất nhiều, anh không phải là không thể không có cô -- xem mắt vốn chỉ là tham khảo, nào có chuyện không thể không có ai chứ? Cũng không phải là duyên trời định, anh cũng không tin cái chuyện duyên phận ở kiếp trước, chỉ tin vào chuyện quen biết, sống chung với nhau sau khi nảy sinh tình cảm, tình cảm như thế mới ổn định, mới thực tế.
Cô nói cô rất thực tế, còn nói tình hình tài chính của anh rất tốt, nhưng vẫn không muốn ra ngoài với anh. . . . . . Vậy rốt cuộc thực tế ở mặt nào? Chẳng lẽ cô thật sự không muốn kết hôn? Không, nếu cô thẳng thừng từ chối kết hôn, căn bản sẽ không đi xem mắt.
Thấy anh trầm tư không nói lời nào, Quản Trình Hoằng còn tưởng rằng anh vì bị từ chối mà sa sút tinh thần, tới an ủi anh.
"Anh, bị từ chối thì thôi, không cần phải khổ sở, người tiếp theo sẽ tốt hơn mà!"
"Không phải anh khổ sở, mà là nghĩ không ra. . . . . ." Anh nói sơ qua cuộc đối thoại giữa mình và Trạm Tâm: "Chắc cô ấy cũng không ghét anh, nhưng tại sao cô ấy đồng ý nói chuyện thao thao bất tuyệt với anh, nhưng lại không chịu ra ngoài với anh?"
"Có thể chị ấy rất bận? Không phải anh nói chị ấy phải nấu cơm cho em trai ăn sao?"
"Anh cũng đã nói có thể kêu em trai của cô ấy đi cùng, ăn một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian. . . . . . Anh đang nghĩ, có thể cô ấy còn có cân nhắc khác, anh không đáp ứng được yêu cầu, cho nên cô ấy không có hứng thú với anh." Ngoại trừ thực tế, cảm thấy vẻ ngoài không tệ, nhưng trong lòng cô có lẽ vẫn còn che dấu yêu cầu nào đó, anh không hợp, cho nên bị loại.
"Cân nhắc cái gì? Ý anh là. . . . . ." Sắc mặt Quản Trình Hoằng nghiêm túc: "Năng lực T*nh d*c sao?"
Bốp, một quyển tạp chí bay thẳng tới mặt Quản Trình Hoằng, cậu ta ôm lấy mặt la oai oái: "Làm gì vậy? Em nói đùa không được sao!"
"『Bóng chuyền vàng』, một chút cũng không buồn cười." Quản Mục Đông cắt ngang: "Cô ấy là người rất đứng đắn, em đừng nói bậy bạ."
Bóng chuyền vàng*: cuộc thi đấu bóng chuyền.
"Không chừng người ta chính là không thích anh, cho nên không muốn ra ngoài với anh, làm gì nghĩ nhiều như vậy?"
"Có thể thôi." Không phải chưa từng thấy người ta không có ý với anh, anh thản nhiên chấp nhận, đúng là bị cô từ chối, nhưng anh vẫn cứ nghĩ đến cô, đôi mắt tinh ranh của cô, cô kỳ lạ nhưng lại có lý luận thú vị, giọng nói lưu loát trong trẻo của cô. . . . . . Tuy là vì em trai yêu cầu nên mới gọi điện, thật ra, anh cũng muốn gặp cô.
Cô hỏi anh, thật sự muốn kết hôn sao? Có từng nghĩ tới mình muốn cái gì hay không? Nhưng anh lại tò mò, trừ việc muốn viết di chúc, cô còn muốn cái gì?
---------
Cái Trạm Tâm Luân muốn nhất là . . . . . cảm hứng cuồn cuộn kéo dài không dứt.
Cô hầu như chưa từng kẹt bản thảo, nhưng sau khi cúp điện thoại của Quản Mục Đông, cô lại rơi vào địa ngục kẹt bản thảo. Vốn là tốn hai ngày để viết một đoạn, biên tập không hài lòng, sau khi hai người thảo luận, tất cả bị hủy bỏ làm lại.
Sau đó cô liền kẹt bản thảo, cả ngày chỉ viết được mấy trăm chữ, đến buổi tối còn mất ngủ, trong đầu đều là tình tiết lộn xộn linh tinh, cuối cùng miễn cưỡng đi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại là bảy giờ sáng, toàn thân đau nhức.
Cô đi xuống phòng bếp dưới lầu, mẹ và em trai đều đã ra ngoài, mẹ để lại tờ giấy, muốn cô đến chợ mua.
Cô cưỡi xe đạp ra ngoài, hôm nay ánh mặt trời rực rỡ làm mắt cô không mở to được, khi đến chợ, người đi chợ đã ít đi nhiều, cô dựa vào tờ giấy mà chọn mua, đạp xe đạp đến trước chỗ bán cá, mới vừa dừng lại thì một người đàn ông cạnh đó đột nhiên gào thét rít lên với cô.
"Này! Cô có nhìn đường không hả? !"
Trạm Tâm Luân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người thiếu niên vẻ mặt hung ác một trước một sau vây quanh cô.
"Ở đây có một vũng nước bẩn lớn như vậy, cô cứ như vậy mà chạy tới, nước bẩn đều bắn hết lên tôi!" Một người trong đó chìa ra bàn chân mang giày quả nhiên mũi giày đã bị bắn tung tóe ướt và bẩn một mảng.
Cô lập tức nói xin lỗi: "Xin lỗi, không phải tôi cố ý."
"Nói xin lỗi thì coi như xong ư? Đôi giày này tôi mới mua hôm qua, bây giờ tôi phải đi Khẩn Đinh ngay, cô bảo tôi mang một đôi giày bẩn đi chơi sao?"
Tiếng gầm thét của cậu ta khiến lỗ tai cô ong ong: "Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, xin lỗi. . . . . ."
"Cô phải đền tiền cho tôi, ba ngàn đồng!"
Ba ngàn đồng?
"Nhưng tôi chỉ mang theo một ngàn, hơn nữa. . . . . ." Cô nheo mắt nhìn đôi giày trên chân cậu ta: "Đôi giày này có giá trị ba ngàn đồng sao? Giày vải màu trắng, mũi giày chỉ có vài chấm nhỏ đen đen, xem ra rất giống loại giày trong nước mà học sinh hay mang, loại giày này 300 đồng là mua được thôi?" Rõ ràng là muốn bắt chẹt cô.
"Mẹ! Giày học sinh trung quốc cái gì, đôi này của Lâm Bắc là “Ash”, là hàng hiệu! Phải ba ngàn đồng!" Cậu ta nắm lấy tay cầm của xe đạp: "Chỉ có một ngàn đồng thì lấy ra đây!"
"Không được, đó là tiền mà tôi phải mua đồ ăn." Trạm Tâm Luân liếc trộm bốn phía, mấy gian hàng ở chỗ này hầu như đều đã thu dọn, bà chủ bán cá gầy yếu tay chân luống cuống, không thể xin ai giúp đỡ được, xem ra chỉ có thể dựa vào mình: "Nếu không thì cậu cởi giày ra, tôi giặt sạch rồi trả lại cậu, như vậy được không?"
Người trẻ tuổi trố mắt: "Mẹ! Bây giờ tôi phải đi Khẩn Đinh gấp, cô giúp tôi chà giày, vậy tôi đi chân trần sao --"
Ha ha ha, đột nhiên một trận cười sang sảng cắt ngang hắn, hắn trừng mắt nhìn lại: "Anh cười sao? !"
Trạm Tâm Luân cũng rất bất ngờ khi có người dám cười, quay đầu nhìn lại, rõ ràng là Quản Mục Đông: "Quản tiên sinh?"
"Ờ, thì ra là cô, chào buổi sáng nhé." Quản Mục Đông đi mua đồ ăn sáng, lúc về đi ngang qua nghe có người lớn tiếng la hét ầm ĩ, nhân tiện tới đây xem thử, không ngờ gặp phải tiểu lưu manh đang giở trò lưu manh, đoạn đối thoại chà giày kia thật sự quá kinh điển, anh nhịn cười không được, đang tò mò vị tiểu thư dũng cảm này là ai, không ngờ chính là Trạm Tâm Luân.
Thật tốt, chỉ cần anh giải vây cho cô thì trong lòng cô anh tuyệt đối sẽ to thêm vài phần!
Quản Mục Đông vẻ mặt ôn hòa nói: "Vị tiểu thư này đã nói xin lỗi rồi, cũng nói cô ấy không cố ý, hai vị cũng đừng làm khó cô ấy, giày bẩn, chà giặt một chút là được, chắc cũng không cần bồi thường ba ngàn đồng chứ?"
"Anh là ai, anh nói không cần bồi thường thì sẽ không cần bồi thường sao?" Người trẻ tuổi quắc mắt nhìn chằm chằm Quản Mục Đông, người cao hơn cậu ta một cái đầu.
"Lâm Bắc là băng đảng xã hội đen, anh có từng nghe đến anh Quang chưa? Tôi là đàn em của anh ấy, vậy cô ta không có đủ tiền, anh muốn giúp cô ta đền tiền, nếu không thì cút qua một bên!"
Haizz, bây giờ mấy kẻ ra ngoài lăn lộn, tư cách thật kém. Quản Mục Đông âm thầm lắc đầu: "Tôi đã nghe tên anh Quang, anh ta là lão đại, tôi nghĩ anh ta sẽ không so đo với một vị tiểu thư vô tình sơ suất, ép cô ấy phải đền tiền --" ống tay áo chợt bị Trạm Tâm Luân giữ chặt, cô nhìn anh lắc đầu.
"Thôi, đừng tranh cãi với bọn họ, tôi đưa một ngàn đồng cho họ là được rồi." Bọn lưu manh hình như chuẩn bị động thủ đánh người, cô sợ liên lụy đến anh, không bằng tốn chút tiền, của đi thay người.
"Không được, loại hành vi này là ςướק giật, không thể khuất phục." Anh lắc đầu, người trẻ tuổi bỗng nhiên nắm lấy cổ áo anh.
"Mẹ! Còn không lấy tiền ra --" Một tấm danh thiếp đưa tới trước quả đấm đang giơ lên của người trẻ tuổi: "Gì? Anh là bác sĩ thú y? Họ Quản --" Quả đấm chợt đông cứng, từ từ rút về.
"Thật ra thì tôi biết anh Quang, anh ta thường dẫn chó tới phòng khám của tôi, các người đã là em của anh ta, sau này hai người đến khám, sẽ giảm 95%." Quản Mục Đông đưa danh thiếp nhét vào tay đối phương, cười nói: "Nể mặt anh Quang, chúng ta kết giao bằng hữu, đừng bực tức nhiều như vậy."
Vẻ mặt của hai người trẻ tuổi kỳ dị, quan sát Quản Mục Đông, xì xào bàn tán, bỗng nhiên quay đầu rời đi. Giải quyết xong rồi! Quản Mục Đông chuyển sang Trạm Tâm Luân đang ngẩn ra: "Cô vẫn ổn chứ?"
"Anh là bác sĩ thú y, bảo bọn họ đến chỗ anh khám, không phải mắng bọn họ là súc sinh sao?" Hai người vốn đang hùng hổ hung hăng muốn đánh người, vậy mà lại không trả lời liền rời đi, thật là kỳ quái.
Anh cười ha ha: "Đương nhiên là bảo bọn họ mang thú cưng đến khám đấy! Sao bây giờ cô mới đến mua đồ ăn? Sạp hàng hầu như đã dọn về hết rồi."
"Ừhm, do tôi ra ngoài quá muộn." Cô nhìn anh: "Cám ơn anh." Nếu không có anh ta, e rằng cô không chỉ bị ςướק sạch.
Anh mỉm cười: "Mua thức ăn xong rồi?"
"Cũng còn mấy thứ. . . . . ."
"Vậy đi cùng nhé? Đúng lúc tôi cũng muốn mua vài thứ."
Vì vậy hai người vừa đi vừa nói, cô mới biết được nhà cô anh ở gần chợ, tối hôm qua anh và em trai đến nhà cô ăn cơm tối, rồi ngủ lại, sáng sớm anh ra ngoài mua bữa sáng, đúng lúc giải vây cho cô.
Đi cạnh cô, tâm tình của Quản Mục Đông rất vui vẻ, cô mặc áo thun và quần Jean, buộc tóc đuôi ngựa, trong sáng thuần khiết giống như cô học trò. Cô hơi gầy, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt, làm anh cảm thấy giống như đang tản bộ cùng một đám mây, tự nhiên mà tự tại.
Anh thích giọng nói của cô, trong trẻo lưu loát, cách nói chuyện với cô cũng thế, nghe cô nói chuyện cũng là một loại hưởng thụ.
Hơn nữa khi cô nói chuyện luôn có thói quen nhìn vào mắt đối phương, vì vậy anh phát hiện mắt cô trắng đen rõ ràng, tròng trắng có chút phiếm lam, bị đôi mắt kỳ lạ của cô kỳ nhìn chằm chằm, dường như sẽ bị nhìn thấu, khiến cho anh có chút khẩn trương, sợ nói lỡ lời, sợ cô cảm thấy anh nhàm chán, haizz, khi nào thì anh lại nơm nớp lo sợ trước mặt phụ nữ như vậy? Trạm Tâm Luân cũng có chút khẩn trương, có thể bởi vì đã từng đi xem mắt nên đối diện anh có chút không được tự nhiên.
Anh theo sát cô, cô mua thức ăn thỉnh thoảng ***ng phải cánh tay anh, anh hình như cũng để ý đến, mấy lần sau liền cố ý giữ khoảng cách với cô, thế nhưng khi người bán hàng đưa đồ ăn đã đóng gói xong, anh sẽ chủ động nhận lấy, xách dùm cô.
Như vậy làm dịu bớt sự khẩn trương của cô, cũng khiến cô có thiện cảm với anh. Xem ra anh là người đàn ông rất cẩn thận chu đáo, sẽ để ý đến cảm nhận của người bên cạnh.
Thấy anh hôm nay lại mặc áo sơ mi dài tay, cô tò mò hỏi: "Thời tiết như thế này, anh mặc áo tay dài không nóng sao?"
"Bởi vì nếu lộ ra quá nhiều da, sẽ khiến tôi không được tự nhiên." Anh nói liều, thật ra thì có nguyên nhân khác.
"Anh bảo thủ như vậy ư?" Cô cười: "Vậy lúc anh tắm thì làm thế nào?"
"Tôi sẽ che mắt mà tắm, hoặc là tắt đèn."
"Hả? Như vậy sẽ không tắm nhầm chỗ chứ?"
Anh nói mò: "Cho nên có một lần, tôi làm việc quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng tắm tắm, bỗng nhiên phát hiện thứ đồ mà tôi đang chà sao lại vừa lạnh như băng vừa cứng như đá, mới phát hiện tôi đang ôm bồn rửa tay mà chà, liều mạng mà lau lau chùi chùi xà phòng cho nó."
Cô cười ha ha, anh cũng cười. Mặc dù cô cười rất vui vẻ, nhưng không che giấu được sắc mặt mệt mỏi, anh hỏi: "Cô ngủ không ngon sao?"
"Ừhm, viết bản thảo không thuận lợi, tối hôm qua mất ngủ." Cô cười khổ.
"Đúng lúc tôi phải đến phòng khám, chờ một chút nhân tiện tôi đưa cô về nhà."
"Cám ơn ý tốt của anh, nhưng tôi chạy xe đạp tới, không thể bỏ xe lại đây. . . . . ."
"Xe đạp của cô có thể gấp lại, nhét vào cốp xe là được, cô ngủ không ngon, khó tập trung chú ý, cởi xe rất nguy hiểm, để tôi đưa cô về." Giọng điệu của anh kiên định.
Thật sự tinh thần của cô rất kém, âm thầm cảm kích trước sự săn sóc của anh, vì thế mua đồ ăn xong, cùng anh đi tới nhà cô của anh.
Vào phòng khách, Quản Mục Đông giới thiệu cô với cô của mình: "Cô, vị này là. . . . . . là bạn của con, Trạm tiểu thư. Trạm tiểu thư, người này chính là cô của tôi, còn cái người ở góc bên kia, sáng sớm đã mở máy vi tính lên chơi điện tử chính là em trai tôi."
"Hừm, buổi sáng tốt lành." Quản Trình Hoằng đang bận chém giết ở trong Game Online, giơ cái tay đeo đồng hồ lên tỏ ý chào hỏi.
Cô Quản cười tít mắt: "Chào con nhé, Trạm tiểu thư, Mục Đông chưa từng dẫn con gái đến chỗ của cô đấy." Đối với sự thanh tú nhã nhặn của Trạm Tâm Luân bà rất có thiện cảm, thật sự là bằng hữu sao? Bà nháy mắt mãnh liệt với đứa cháu trai.
Tâm tư của cô mình, Quản Mục Đông sao lại không nhìn ra: "Con khám bệnh cho mèo của cô ấy, bọn con chỉ là bạn bè, hơn nữa sao con lại không dẫn con gái** đến? Tháng trước không phải mang Tuyết Lỵ tới sao?"
**: ở đây Quản Mục Đông chơi chữ (女孩子: có thể dùng để chỉ con cái(động vật)
"Cho xin đi, Tuyết Lỵ là chó Pomeranian, sao có thể tính được?" Cô Quản thân thiết hỏi Trạm Tâm Luân: "Trạm tiểu thư ở đâu vậy? Làm công việc cái gì? Kết hôn chưa?"
Trạm Tâm Luân mỉm cười nói: "Cháu là tác giả, ở gần đây. . . . . ."
"Ồ, chị chính là cái người tác giả nuôi con mèo trắng?" Quản Trình Hoằng càng nhìn cô càng thấy quen mắt, nhận ra đến đây: "Chị chính là người đi xem mắt với anh em mấy ngày trước, rất coi trọng tính*** năng --" Ầm, cậu ta bị Quản Mục Đông đá một cước câm miệng.
***性: còn có nghĩa là tình (dục).
Cô Quản kinh ngạc nói: "Con chính là vị tiểu thư đi xem mắt với Mục Đông ư? Mục Đông nói, sau khi xem mắt nó có gọi điện cho con, muốn hẹn con ăn cơm, con không chịu, tại sao?"
"Lại còn tại sao? Đương nhiên là vì điều kiện của con không tốt, Trạm tiểu thư không thích con."
"Không phải, bác sĩ Quản rất ưu tú." Dựa vào lương tâm mà nói, anh thật sự rất tốt.
"Vậy sao con không hẹn với nó? Con đã cảm thấy nó không tệ. . . . . ."
"Bởi vì tụi con『không có cảm giác』." Sợ Trạm Tâm Luân khó xử, Quản Mục Đông chuyển đề tài: "Cô, mua điểm tâm về rồi, cô ăn trước đi, con đưa Trạm tiểu thư về."
Cô Quản không nghe theo, chỉ lôi kéo Trạm Tâm Luân kể khổ: "Trạm tiểu thư à, không phải cô muốn ép con hẹn hò với Mục Đông, cô chỉ buồn bực, con xem Mục Đông nó tay chân đầy đủ khỏe mạnh, tính tình tốt, không có thói quen xấu, tại sao đã đến ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn? Lúc nhỏ nó rất nghịch ngợm, nhưng bây giờ đã thay đổi rồi, tại sao không có người con gái nào muốn nó chứ?"
"Đừng nói con giống hàng hóa hết date không bán được." Quản Mục Đông nói thầm.
"Quả nhiên hẳn là vì nó "Trạch" mà? Cả ngày ở trong phòng khám chữa bệnh cho động vật, cũng không ra ngoài. . . . . ."
"Cô, cũng không phải ở trong nhà thì liền kêu là trạch, được không?" Bây giờ, anh đã hiểu tại sao ngày đó Trạm Tâm Luân lại phản ứng mạnh như vậy, giống như một chữ "trạch" là nói rõ chân tướng của đối tượng như anh, cảm giác cực kỳ khó nói, việc này tốt nhất là cứ qua loa như vậy!
"Chẳng thế thì sao? Nếu không phải trạch, tại sao cô nhắc tới việc mang con gái về, con chỉ có thể nói Tuyết Lỵ của bà Vương hàng xóm thôi sao? Còn không phải là bởi vì con qua lại với bạn gái không đến nơi đến chốn, con qua lại với bạn gái không đến nơi đến chốn là bởi vì con không ra ngoài, bởi vì con, quá, trạch!" Cô Quản nói rất âm vang rất có lực, Quản Trình Hoằng cười sặc sụa.
Trạm Tâm Luân cố hết sức để nén cười, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Quản Mục Đông, cô không nhịn được nói giúp anh: "Bác sĩ Quản rất hài hước, người cũng tốt, không có bạn gái có thể là. . . . . . Vòng lặp của cuộc sống thường ngày tương đối nhỏ, không dễ dàng quen biết đối tượng, hoặc là duyên phận còn chưa tới thôi."
"Hai người từ từ tán gẫu, con đi đây." Không muốn nghe cô mình lại tiếp tục đoán tới đoán lui, Quản Mục Đông đi ra phòng khách, vừa dùng ánh mắt hướng về phía Trạm Tâm Luân ý bảo, cần phải đi.
Trạm Tâm Luân hiểu ý, di chuyển ra phía cửa, nhưng cô Quản vẫn đang nói.
"Haizz, nó đã ba mươi tuổi rồi, duyên phận rốt cuộc khi nào thì mới đến?"
"Con tin sẽ có người phụ nữ hiểu được, yêu thích anh ấy. Hơn nữa, con cảm thấy thay vì vội vội vàng vàng nắm lấy duyên phận, không bằng chờ cho đến khi người thật sự thích hợp xuất hiện, tình cảm như vậy mới có thể lâu dài, ổn định."
"Đúng đúng đúng, nói rất đúng!" Cô Quản vô cùng đồng ý, thiện cảm đối với Trạm Tâm Luân lại tăng thêm vài phần: "Vậy con đã cảm thấy Mục Đông nhà chúng ta không tệ, có muốn qua lại thử với nó không? Có lẽ hai con chính là người thích hợp dành cho nhau cũng không chừng đó chứ!"
"Ặc, việc này. . . . . ."
"Cô, con phải đưa Trạm tiểu thư về nhà." Vẫn còn nói chuyện sao? Lái xe đến nơi Quản Mục Đông thấy cô mình vẫn còn lôi kéo Trạm Tâm Luân, chợt có ý nghĩ đùa dai: "Được rồi, con sẽ nói ra sự thật, con đến nay chưa có bạn gái nguyên nhân là vì-- bởi vì con có bệnh khó nói."
Thoáng chốc tất cả đều yên tĩnh, 3 đôi mắt chăm chú dò xét Quản Mục Đông. Bệnh khó nói? Nhìn thân thể anh ta(nó-anh ấy) khỏe mạnh, sắc mặt bình thường thì sẽ có bệnh gì khó nói chứ? Một chút triệu chứng cũng không có mà!
Trạm Tâm Luân cũng rất kinh ngạc. Ở chung với anh, nói chuyện phiếm với anh, không cảm thấy chỗ nào của anh có vấn đề mà? Là bệnh gì do di truyền hay là bệnh nan y?
Quản Mục Đông mở cửa xe của ghế lái phụ, để Trạm Tâm Luân lên xe. Quản Trình Hoằng nhịn không được hỏi: "Anh, anh có bệnh gì không tiện nói ra hả? Sao chưa từng nghe anh nói qua?"
"Ờ." Quản Mục Đông thong thả ung dung nói: "Ý anh là anh có『 album』DVD của CSI****."
**** CIS: Crime Scene Investigation (Tạm dịch là đội điều tra hiện trường): là một series phim truyền hình nổi tiếng về thể loại hình sự, đoạt giải Emmy của hãng phim CBS. Phim Đội Tuần Tra Hiện Trường có số lượng 79,9 triệu khán giả ở Mỹ và 2,5 tỉ khán giả tại 48 quốc gia. CSI trở thành series phim truyền hình ăn khách nhất tại Mỹ và nhiều nước trên thế giới.
Thật là nhạt nhẽo, đến ૮ɦếƭ, mà! Cô Quản trố mắt, Quản Trình Hoằng cười ha ha, mà Quản Mục Đông thì đạp chân ga, xe chạy như bay, để lại một tràn cười sang sảng, đem lời trách mắng của cô mình để lại phía sau: "Tiểu tử thối! Con trở lại đây nói rõ ràng cho ta!"
"Thật xin lỗi, cô tôi nói hơi nhiều, gây phiền nhiễu cho cô rồi."
Trạm Tâm Luân lắc đầu: "Không đâu, cô anh rất có sức sống, nói chuyện phiếm với cô rất vui vẻ."
Anh nghiêng đầu nhìn nụ cười lúc ẩn lúc hiện của cô: "Hơn nữa nghe phán đoán lung tung của cô tôi, rất buồn cười phải không?"
"Không có. . . . . ." Cô không nhịn không được bật cười, vội vàng bổ sung: "Tôi không phải cười anh, là vì cô anh nói chuyện rất thú vị. Tình cảm giữa anh và người nhà rất tốt, tôi rất hâm mộ."
"Thật sự không phải là cười tôi?"
"Ừhm, thật."
"Vậy cô nói con người tôi không tệ, rất hài hước, cũng là thật?"
Cô mỉm cười: "Đúng vậy, đều là thật."
"Tôi cũng vậy cảm thấy con người cô không tệ, mặc dù có chút quái lạ, câu nói viết di chúc kia cũng thật sự dọa tôi, chỉ có điều sau đó ngẫm lại, kỳ thật rất thú vị, cũng được gọi là sự hài hước." Cô hùng hồn phân trần với mẹ và dì Lưu, khiến anh ngạc nhiên, trong điện thoại phân tích dài dằng dặc, làm anh kinh ngạc thêm đến mức không thể phản bác được, anh nghĩ, tài ăn nói của cô tốt như vậy, chắc là người thông minh cơ trí? Nhưng lại yêu cầu giặt sạch giày cho một tiểu lưu manh vừa rất dũng cảm gan dạ, anh nghĩ tới liền thấy buồn cười.
Thế nhưng khi cô và cô anh nói chuyện phiếm, cô nở nụ cười, nét mặt dịu dàng đơn thuần, giống như cái gì nhen nhóm thiêu đốt trong lòng anh, trong lòng cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Cô là một cô gái tốt, mặc dù có chút quái lạ, chỉ là sự rất quái lạ đối với tính khí của anh, lúc trước hẹn cô cũng không nghiêm túc lắm, bị từ chối cũng không sao cả, hiện tại anh thật sự muốn hẹn cô, muốn luôn nhìn thấy cô. . . . . . Cô thì sao? Nhận xét suy nghĩ về anh như thế nào? Anh mỉm cười nói: "Xem ra, chúng ta đều có thiện cảm với nhau."
"Đúng vậy đó." Tim cô đập thình thịch, quay đầu thưởng thức phong cảnh ngoài xe. Anh ta muốn nói gì?
"Vậy có muốn qua lại thử với nhau không?"
"Không cần thiết chứ?" Có chút cảm tình thì phải tới lui qua lại? Biết lại không nhiều lắm, vẫn còn quá sơ sài.
"Ặc, sao cô lại lập tức từ chối tôi?"
Vẻ mặt như bị thương của anh làm Trạm Tâm Luân cười: "Thật xin lỗi, thành thật mà nói, tôi đi xem mắt chỉ vì ứng phó với mẹ tôi, tôi không muốn kết hôn, cũng không muốn quen bạn trai."
"Một chút cũng không suy nghĩ sao?"
"Quen bạn trai cực kỳ phiền toái, phải dành thời gian cho anh ấy, phải hẹn hò, phải nói chuyện điện thoại, phải duy trì tình cảm, phiền toái nhất chính là," Cô cau mày: "Ra ngoài phải tô son điểm phấn, đàn ông đều thích bạn gái mình xinh đẹp đẽ, anh có biết trang điểm tốn rất nhiều thời gian không?"
Nhìn cử chỉ cau mày của cô, giống như muốn cô trang điểm không bằng muốn cô nhảy sông tự vẫn, anh mỉm cười: "Nhưng là cũng có chỗ lợi, muốn làm cái gì cũng có người làm cùng, có thể cùng đi ăn, kết bạn cùng đi du lịch, trong cuộc sống gặp phải chuyện không vui, có thể an ủi, che chở lẫn nhau. . . . . ."
Cô lắc đầu: "Vẫn cứ là một mình thoải mái tự tại."
"Nhưng hai người thì càng thêm vui vẻ."
"Đợi đến lúc gây gổ cãi nhau, bực tức và buồn phiền cũng nhiều hơn."
Anh lại cười: "Thật sự không cân nhắc? Hiếm thấy chúng ta cũng cảm thấy đối phương không tệ, cô không cho rằng đây là duyên phận sao?"
Cô chần chừ, chưa có ai ở trước mặt tỏ ý thích cô như vậy, cô có chút hư vinh, có chút dao động. Có nên đồng ý không? Anh ta khôi hài hiền lành, ở cùng với anh rất vui vẻ, nhưng suy cho cùng hai bên biết nhau cũng không nhiều lắm, cứ như vậy qua lại, hình như có chút tùy tiện.
"Nói sau nhé!" Cô vẫn mỉm cười lắc đầu.
Quản Mục Đông có chút thất vọng: "Vậy chí ít cũng là bạn bè, có thể chứ? Chúng ta trao đổi MSN, tài khoản của cô là gì? Có chơi Facebook không?"
"Facebook?"
"Cô không biết sao? Trang web kết giao bạn bè gần đây rất thịnh hành, có rất nhiều trò chơi. . . . . ."
Bọn họ trò chuyện suốt quãng đường, trong lúc đang nói chuyện thì đã đến trước cửa nhà họ Trạm, Trạm Tâm Luân xuống xe: "Cám ơn anh đã đưa tôi về."
Quản Mục Đông chuyển xe đạp của cô ra khỏi xe, vừa đưa cho cô bánh nướng và sữa đậu nành vừa mua lúc nãy: "Cái này cho cô." Thấy cô lại lắc đầu, anh than thở: "Cô chỉ biết lắc đầu ư? Nói cái gì với cô, cô cũng lắc đầu, phải hỏi cô chuyện gì thì cô mới có thể gật đầu?"
Cô cười, anh kiên trì đưa bữa sáng cho cô: "Cô ăn điểm tâm xong, ngủ thêm một chút. Nhớ nhai kỹ nuốt chậm, để dạ dày hấp thu tốt hơn. Tốt nhất ngủ quá mười hai giờ trưa, để cho cơ thể hoàn toàn nghỉ ngơi, hậu quả của việc thức đêm sẽ ít hơn."
Anh mỉm cười nhìn cô."Có sẵn lòng cho tôi MSN của cô không? Nói không cho cũng không sao, tôi sẽ không mang đồ ăn sáng trở về."
Cô bị chọc cười: "Lần đầu tiên khi tôi đưa Cẩu Kỷ đến khám, lưu lại dữ liệu, email đó chính là tài khoản của tôi."
"Ừhm, tôi về nhà sẽ thêm cô ngay." Anh vẫy vẫy tay với cô: "Tôi đi đây, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Anh nhìn cô bước vào nhà, đóng cửa lại, mới lái xe đến phòng khám.
Cô thừa nhận có cảm tình với anh, nhưng chỉ chịu làm bạn bè, là dè dặt cẩn trọng sao? Không, cô không hề có vẻ sợ hãi khi đối mặt với tiểu lưu manh, anh không cho rằng cô sẽ ngại ngùng trong phương diện tình cảm, cô cũng nói rất rõ ràng -- cô không muốn kết hôn, không cần bạn trai, anh bị từ chối rồi sao? Được, bị từ chối cũng được, anh sẽ không dây dưa không rõ, chỉ có điều ở trước cửa nhà cô, anh kỳ thực vẫn muốn thử hẹn cô lần nữa, thấy rõ vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt hoảng hốt của cô, càng khiến lời nói của anh nuốt ngược trở về. Cô quá mệt mỏi, anh không thể tiếp tục làm phiền cô nữa.
Có phải tác giả thường xuyên phải thức đêm hay không? Như vậy rất có hại cho cơ thể, xem ra cô rất mệt mỏi rất yếu ớt, anh muốn âu yếm ôm lấy cô, theo cô vào nhà, nấu cháo cho cô ăn, nhìn cô nằm ngủ. . . . . . Anh cười khổ, người ta đã từ chối anh, thế nhưng anh lại ảo tưởng chăm sóc cô, thật ngu xuẩn.
Anh chỉ sợ bản thân mình sẽ ngày càng thích cô hơn . . . . .
Đến phòng khám, vẫn chưa tới giờ mở cửa khám bệnh, Quản Mục Đông vừa tuần tra những vật nuôi trong viện, vừa lấy ra điện thoại bấm số, A Ma lượn lờ bên chân anh.
Điện thoại nối máy, một giọng nói khàn khàn thô lỗ vang lên."Alo?"
"Anh Quang, là em."
"Ờ, là đại bác sĩ Quản hả!" Quang ca cười nhẹ: "Cậu mà lại gọi điện cho tôi, thật hiếm thấy. Có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì thì không thể gọi sao?"
"Không phải là không thể gọi, mà là không hy vọng cậu gọi đến. Anh hi vọng chúng ta liên lạc với nhau càng ít càng tốt, trừ khi cần thiết, anh sẽ không tìm cậu, hi vọng cậu cũng thế."
Có lúc, chỉ muốn nhờ anh ấy một chút, cứ như bạn bè. . . . . . Quản Mục Đông không nói ra, bởi vì trong lòng anh rất rõ, nói những lời này, chẳng khác nào phụ lòng bảo vệ của anh Quang vất vả giúp anh thoát khỏi tổ chức.
Khi anh lên cấp 3, cha mẹ qua đời, cô đem anh và em trai đến ở cùng. Anh học tập nổi trội, đầu lại nhỏ, thường bị bạn bè ức hiếp, có mấy người bạn luôn che chở cho anh, anhvà họ trở thành bạn tốt, sau này có một người trong đám bạn mời bọn họ gia nhập làm thuộc hạ của đại ca nào đó, anh không nói hai lời liền gia nhập, tự cho là mình tìm được nơi mình thuộc về, có một đám huynh đệ tốt, về sau mới biết vị đại ca này là xã hội đen làm ăn phi pháp.
Lúc ấy anh nghĩ, xã hội đen thì thế nào? Bọn họ đối xử tốt với anh, có nạn cùng chịu, sau này không ai dám ăn *** bắt nạt anh, xã hội đen thì có cái gì không tốt? Anh Quang lúc ấy vẫn là đường chủ, thấy thuộc hạ tiếp nhận loại người thư sinh như anh, cực kỳ không tán thành, mấy lần ám chỉ anh chỉ giỏi đọc sách, anh nghe thấy không phục, để tỏ lòng cùng với mọi người là huynh đệ, còn gạt cô đi xăm mình với đám bạn. . . . . . Bây giờ nghĩ lại, thật là hối hận.
Cho đến khi anh lên cấp 3, phát hiện em trai nhỏ hơn anh 3 tuổi bị bạn chí cốt của anh dụ dỗ *** phiện, anh mới tỉnh ngộ --- xã hội đen cuối cùng vẫn là xã hội đen. Anh muốn thoát thân, đám bạn cho rằng anh không có nghĩa khí, mang anh ra đánh một trận, không cho anh rời khỏi.
Anh Quang ra mặt bảo vệ anh, không cho phép bất kỳ kẻ nào ức hiếp anh, để anh tự do rời khỏi, nhưng mấy người "bạn chí cốt" ngày xưa của anh không chịu buông tha anh, liên tục tìm tới em trai anh, em trai anh vì thế nên mới bị nghiện thuốc trong nhiều năm, mãi đến hai năm trước mới hoàn toàn bỏ hẳn, những người bạn kia cũng vì liên quan tới nhiều chuyện phạm pháp nên phải vào tù, anh em bọn họ rốt cuộc cũng có ngày tỉnh táo.
Anh cảm thấy hổ thẹn với em trai, cảm kích anh Quang, chính vị đại ca này đã cho anh em bọn họ cơ hội làm lại cuộc đời, cho nên chỉ cần không liên lụy tới em trai, anh có thể làm bất cứ chuyện gì, anh Quang có gì cần anh giúp, anh cũng không từ chối.
"Hiện tại đúng là có chuyện không thể không nói. Sáng hôm nay em gặp được hai người. . . . . ." Quản Mục Đông miêu tả sơ lược hình dáng của hai tên côn đồ mà anh gặp ở chợ: "Bọn họ ngăn bạn em lại, ở trên phố bắt chẹt vơ vét tài sản của cô ấy, còn tự xưng là người của anh, em nghĩ nên để cho anh biết ---." Anh Quang chán ghét nhất là thuộc hạ của mình bày ra những mánh khóe thủ đoạn này nhất, như vậy sẽ giúp anh ta loại bỏ phần tử thối nát, cũng xả giận thay Trạm Tâm Luân.
"Bạn gì?"
"Cô ấy là. . . . . . người mà em quen biết lúc đi xem mắt lúc trước."
"Ờ?" Anh Quang nổi lên hứng thú: "Được, nếu như người phụ nữ của cậu bị ức hiếp, anh sẽ đặc biệt dặn dò xử lý."
"Cô ấy không phải người phụ nữ của em. Cô ấy không có hứng thú với em." Haizz, thật thất vọng. Quản Mục Đông đi ra cửa chính, mở cửa xe, lấy đồ ở chỗ ngồi phía sau ra, đem vào nhà.
"Tại sao?"
"Em đâu biết tại sao, có thể em không phải là loại cô ấy thích."
"Nếu người ta không thích cậu, hà cớ gì phải ra mặt giúp cô ta?"
"Cô ấy gặp nguy hiểm, em đương nhiên phải giúp đỡ, hơn nữa, việc anh kiêng kỵ nhất chính là thuộc hạ làm mấy chuyện như vậy, em gặp, đương nhiên phải báo cho anh. . . . . . Tuy chúng ta rất ít khi gặp mặt nhưng vẫn là bạn bè."
"Có những lời này của cậu là đủ rồi." Anh cười nhẹ: "Cần gì cứ nói cho anh biết, đừng khách khí, cậu giống như con trai tôi --"
"Anh chỉ lớn hơn em mười ba tuổi, đừng dùng giọng điệu của người cha già nói chuyện được không?"
"Anh nhìn cậu lớn lên, hơn mười ba tuổi cũng đủ làm ba cậu rồi. Chị dâu cậu cũng rất quan tâm đến cậu, hai hôm trước nói tới việc cậu vẫn chưa kết hôn, cô ấy nói muốn giới thiệu đối tượng cho cậu."
"Cảm tạ, không cần đâu." Hiện nay anh chỉ có hứng thú với Trạm tiểu thư.
"Thật sự không cần? Đối phương là phó giám đốc của công ty mậu dịch, dung mạo rất xinh đẹp, tính tình phóng khoáng cởi mở, hẳn là sẽ hợp với cậu--"
"Thật sự không cần mà."
"Chẳng lẽ cậu vẫn chưa buông tha cho cái người phụ nữ không thích cậu sao?"
"Em -- Ah?" Sau chỗ ngồi túi đồ, Quản Mục Đông nhặt lên, là cá bào Katsuobushi* mà Trạm Tâm Luân mua hồi sáng.
*: Cá bào Katsuobushi là nguyên liệu chính cho nước dùng dashi, một loại nước dùng cơ bản để nấu để nấu súp miso shiru, súp ozouni, hay dùng nêm nếm trong nhiều món ăn khác của Nhật Bản. Cá bào Katsuobushi cũng có thể ăn liền (cá đã được bào mỏng và sấy chín) là món không thể thiếu khi ăn bánh xèo Nhật Bản, bánh bạch tuộc Takoyaki
"Sao vậy?"
"Em mới vừa lái xe đưa cô ấy về nhà, Cá bào Katsuobushi mà cô ấy mua đã rớt sau ghế ngồi." Đại khái là về đến nhà cũng không kiểm tra, chắc cô ấy quá mệt mỏi nên vẫn chưa để ý.
"Mục Đông, " Nghe thấy giọng điệu khác thường của cậu ta, anh Quang nghi ngờ hỏi: "Cậu đang cười sao?"
"Hửm? Đúng vậy, em cảm thấy rất thú vị, cô ấy rớt đồ cũng không phát hiện." Phải đem đồ trả lại cho cô ấy, phải đưa trực tiếp sao? Không biết cô ấy đã ngủ chưa? Hay là nên gọi điện thoại trước rồi mới đem đồ đến. . . . . .
"Cậu chắc sẽ không vì có cớ tìm cô ấy, mà vui mừng đó chứ?"
"Sao có thể như vậy được? Em chỉ muốn trả đồ cho cô ấy. Em là cái loại đàn ông sẽ vì một bịch cá bào Katsuobushi mà hưng phấn sao?" Anh cười, cực kỳ hứng thú nói: "Em phải gọi điện cho cô ấy, cúp máy trước."
"Này --" Thật sự không có sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc