Không Muốn Cưới Trạch Nữ - Chương 02

Tác giả: Đông Mật

"Quản tiên sinh, anh biết Tâm Luân?" Dì Lưu nhìn bầu không khí kỳ quái giữa hai người.
"Đúng vậy, ồ. . . . . . Dì Lưu, dì nói muốn giới thiệu cho con một vị tác giả, chính là trạm tiểu thư sao?" Nghe nói đối phương là tác giả, Quản Mục Đông liền liên tưởng đến cô, nhưng lại cho rằng không thể trùng hợp như vậy, không ngờ sự đời lại kỳ diệu như vậy, thật sự chính là cô.
Xem mắt nhiều lần như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Quản Mục Đông cảm thấy thú vị, cười nói: "Con và trạm tiểu thư quen biết đã lâu, cô ấy thường đưa mèo tới chỗ con khám, mới đến cách đây mấy hôm, thật là trùng hợp --". Anh dừng lại, bởi vì vẻ mặt của Trạm tiểu thư rõ ràng là không cảm thấy một chút trùng hợp nào, hình như cô đang muốn phá cửa sổ chạy trốn, hoặc là P0'p chặt lấy cổ anh mà chất vấn "Sao lại là anh".
Trạm Tâm Luân rất lúng túng, xem mắt với người lạ thì rất dễ, chào hỏi theo nghi thức rồi đi đến chào hỏi giới thiệu một chút là được, nhưng xem mắt với bác sĩ Quản nửa quen nửa không này, cảm giác thật là quái dị, đi xem mắt cho nên họ đều biết kết hôn là điều kiện tiên quyết, bọn họ. . . . . có loại cảm giác đó với đối phương không? Có khả năng đó không? Căn bản chính là không có!
"Đúng vậy, thật sự rất khéo, cái này chứng tỏ các con có duyên, là ý trời muốn các con phải ở chung một chỗ với nhau đó!" Dì Lưu không hổ danh là bà mai chuyên nghiệp, nói năng cực kỳ lưu loát tự nhiên.
Có thể nói nhiều hơn nữa không hả. . . . . . Trạm Tâm Luân ngồi xuống, nhìn trộm Quản Mục Đông, vẻ mặt của anh rất dễ chịu, không có chút lúng túng nào, dường như xem mắt với ngày thường không có gì khác biệt.
Cũng đúng, bọn họ chỉ quen biết sơ, cũng không thể nói là bạn bè, anh ta đương nhiên sẽ không có cảm giác gì đặc biệt, lần xem mắt này không có gì khác so với quá khứ, chỉ khác ở chỗ bọn họ đã biết nhau trước.
Sẽ bình tĩnh đối mặt như ngày thường thôi, hoàn thành xong mọi trình tự của buổi xem mắt ăn cơm nói chuyện trên trời dưới đất, sau đó không hề tới lui qua lại nữa-- Không, từ nay về sau cô cũng không cần đi xem mắt nữa, gặp phải người quen thật sự rất lúng túng khó xử, còn phải đổi bác sĩ mới cho Cẩu Kỷ. . . . . .
"Bác chưa từng nghe Tâm Luân nhắc tới bác sĩ thú y của nó, không ngờ Quản tiên sinh lại xuất sắc như thế này." Mẹ Trạm rất yêu thích Quản Mục Đông: "Ngay cả đối tượng tốt như cháu cũng không biết nắm bắt, còn phải đợi đến khi xem mắt giới thiệu, nó đúng là người khó tập trung tư tưởng. . . . . ."
"Nó cứ như vậy bác đã nói rất nhiều lần với nó là không cần tốn quá nhiều thời gian vào việc chăm lo cho mèo, khi nào thì mới chuyển sang chú ý đến bác sĩ khám cho mèo?" Nói như thể cô cực kỳ thiếu vắng đàn ông, Trạm Tâm Luân run sợ nghiêm mặt lại, giả vờ xem thực đơn.
Dì Lưu cười nói: "Nói không chừng chính là vì bác sĩ Quản đẹp trai, nên Tâm Luân mới thường xuyên đi tìm bác sĩ đó chứ!"
"Con chỉ đưa mèo đi khám thôi mà." Cô cũng không phải là hoa si!
"Trạm tiểu thư khá ít nói, nhưng cô ấy chưa bao giờ bỏ lỡ một buổi khám định kỳ nào, con cảm thấy cô ấy là một cô gái giàu lòng yêu thương." Quản Mục Đông nghiền ngẫm nhìn cô nàng đối diện đang cúi gằm đầu."Chỉ có điều, tôi lại không biết cô bị cận thị." Mặt cũng sắp vùi vào thực đơn rồi, đi xem mắt với anh đáng sợ như vậy sao? Đối tượng xem mắt là cô, lúc mới bắt đầu là anh có chút lúng túng, nhưng nghĩ lại, cứ coi đây là một buổi xem mắt đầy bất ngờ đi, ăn một bữa cơm, trò chuyện một chút, cũng không phải quá khó.
Trạm Tâm Luân lúc này mới đưa thực đơn ra xa."Bác sĩ Quản cũng vậy, rất biết chăm sóc động vật." Có qua có lại mới toại lòng nhau, dù sao khen ngợi người khác cũng đâu bị mất tiền mất bạc.
"Cho nên bác sĩ Quản rất thích Tâm Luân nhà bác sao?" Mẹ Trạm rất phấn chấn.
"Ách. . . . . ." Cũng chưa đến mức như vậy."Những điều con biết về cô ấy không nhiều, chỉ biết cô ấy là tác giả, thích mèo, thật ra con gần như không có ấn tượng gì với cô ấy, cho đến mấy hôm trước cô ấy nói với con muốn viết di chúc --"
"Viết di chúc?" Dì Lưu và mẹ Trạm mẫu đồng thanh.
Tại sao lại nói đến việc này? Trạm Tâm Luân hoảng sợ, nháy mắt mãnh liệt với Quản Mục Đông, muốn anh đừng nói.
Quản Mục Đông hiểu ý: "À, do con muốn viết, bởi vì con bỗng nhiên phát hiện đời người rất ngắn, trạm tiểu thư là tác giả, con muốn nhờ cô ấy viết dùm, như vậy ngộ nhỡ ngày nào đó con đi rồi, ít nhất người khác cũng có thể thấy một bản di chúc viết rất đặc sắc, biết cách hành văn của Trạm tiểu thư rất tốt."
"À, chuẩn bị trước cũng là không sai mà. . . . . ." Trạm mẫu và Dì Lưu cười theo, trong lòng nghĩ thầm, người đàn ông này hình như hơi quái lạ . . . . .
Trạm Tâm Luân cảm thấy buồn cười, nói di chúc phải đặc sắc thì cũng được đi, đằng này lại còn nói đến cách hàng văn của cô để làm gì chứ?
Mẹ Trạm hỏi: "Quản tiên sinh có sở thích gì thế?"
"Con thích vận động, thích nhất là leo núi, chỉ có điều bây giờ đã mở phòng khám, cả ngày nghỉ cũng phải làm việc, cơ hội đi ra ngoài cũng giảm rất nhiều, nên đã chuyển sang chạy bộ trong khu chung cư. Bởi vì trước kia thích đi khắp mọi nơi nên biết không ít món ăn ngon, bản thân cũng thích nghiên cứu sách dạy nấu ăn, thỉnh thoảng xuống bếp."
"Không có sở thích xấu?" Trạm Tâm Luân chen vào.
"Tôi không ***, uống R*ợ*u, không cờ bạc, như vậy thì có được tính là không chăng?" Cũng từng có nhưng đã bỏ hết rồi: "Nhưng tôi rất dễ thương lượng, người bên cạnh muốn làm cái gì, tôi đều sẽ phối hợp." Anh mỉm cười nhìn cô: "Sở thích của Trạm tiểu thư là?"
"Ngủ."
"Hả?" Bầu không khí trong nháy mắt trở nên vắng lặng. Ngủ thì không thể giúp được rồi, ý tứ từ chối rất rõ ràng. . . . . .
"Viết bản thảo tốn rất nhiều chất xám, mệt mỏi thì phải ngủ, ngủ không đủ, tính tình sẽ không tốt, đầu óc không tỉnh táo, ảnh hưởng đến công việc --"
Mẹ Trạm kéo kéo tay con gái, lúng túng cười theo nói: "Nó không có ý này. . . . . ."
"Tôi chính là có ý này, chất lượng giấc ngủ rất quan trọng, cho nên tôi rất nghiêm túc trong việc nghiên cứu chăn màn gối nệm, rất chịu chi tiền cho mấy việc đó." Cô thừa nhận là cô cố ý muốn nói chuyện này để làm hỏng không khí, dù sao cũng không có ý định qua lại với anh ta, cần gì phải cố gắng tạo ấn tượng tốt? Hơn nữa cô cũng đâu nói dối, cô thật sự rất chú trọng đến giấc ngủ.
"Vậy. . . . . . Ngoài ngủ ra thì sao? Thích xem phim không?"
"Không thích. Rạp chiếu phim tối như mực, tôi không thích chỗ quá tối."
"Cũng không đi du lịch?"
"An ninh chính trị bất ổn, con gái đi du lịch một mình không an toàn."
"Đi dạo phố thì sao?" Con gái ai cũng thích đi dạo phố thì phải?
"Đi dạo phố người chen người lấn, thời tiết như thế này sẽ nóng đến ૮ɦếƭ, tôi thích mua hàng online, vừa ý cái nào thì trực tiếp đặt hàng rồi gửi tiền, trong vòng vài ngày sẽ nhận được hàng, rất thuận tiện, anh có từng mua hàng online không?"
“Ặc, tôi có vẻ thích xem qua hàng rồi mới mua hơn. Nói như vậy, cô không ra ngoài sao?" Thật không ngờ đến, cô ấy không giống loại người quái gở, nhưng sao lại khép kín đến mức này?
"Đương nhiên tôi có đi, tôi sẽ đưa mèo đi khám bác sĩ, không phải anh cũng biết sao?"
"Tôi đương nhiên biết, nhưng. . . . . . Cô sống như vậy, không thấy nhàm chán sao?" Đổi là anh e rằng anh sẽ buồn đến ૮ɦếƭ.
"Tại sao phải nhàm chán?" Trạm Tâm Luân nhíu mày: "Lãng phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa mới là nhàm chán, kế hoạch quản lý thời gian của tôi rất chặt chẽ cẩn thận, không lãng phí từng giây từng phút, hiệu suất vô cùng cao. Quản tiên sinh, tôi thật lòng khuyên anh nên nghiêm túc xem xét lại cuộc sống của mình, có lẽ anh chưa thể nghiệm* được niềm vui sướng của cuộc sống độc thân, nên mới nghĩ đến chuyện đi xem mắt --"
* thể nghiệm: qua kinh nghiệm, thực tế để thấy được điều gì đó là đúng hay không.
Cô kinh ngạc ngừng nói tiếp, bởi vì mẹ già đang cấu véo tay cô ở dưới bàn.
"Quản tiên sinh, Tâm Luân nhà bác từ nhỏ đã tương đối trầm tính, lại đều ở nhà viết bản thảo, không thường đi ra ngoài, nhưng thật ra là vì không có bạn, đương nhiên sẽ không thích đi ra ngoài, sau này khi hai con qua lại với nhau, cái tính này của nó nhất định sẽ thay đổi." Trạm mẫu cười cười, đưa mắt trừng liếc con gái. Thật là tức muốn ૮ɦếƭ, muốn nó đến xem mắt, muốn nó đến ca ngợi vẻ đẹp của bản thân vậy mà nó lại cố ý đập phá!
Trạm Tâm Luân rất vô tội, được rồi, nói những thứ này không tốt cho lắm, chỉ là cô nhất thời có xúc động mà bộc phát thôi, làm gì dữ vậy? Hơn nữa Quản tiên sinh người ta cũng không nói gì lại còn cười tủm tỉm nữa mà.
Quản Mục Đông nén cười, rõ ràng tới để xem mắt, vị Trạm tiểu thư này bảo anh nên suy nghĩ lại về cuộc sống độc thân, vậy không phải là sẽ làm mất mặt người giới thiệu sao? Hơn nữa vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, rõ ràng không phải cố ý làm cho mọi người khó xử, tất cả đều là những lời nói xuất phát từ đáy lòng của cô, nhưng lại gợi lên sự thích thú của anh, và hình như cô còn có điều muốn nói.
Dì Lưu đanh mặt gượng cười: "Đúng vậy, Tâm Luân có vẻ không thích đi ra ngoài, bây giờ có một từ rất phổ biến để hình dung, gọi là. . . . . . gọi là『Trạch 』đấy!" Nha đầu này cố tình phá bỏ uy tín của bà, phải giới thiệu được đối tượng cho nó, nếu không bà đây sẽ theo họ Trạm!
Trạm mẫu và dì Lưu tôi một lời chị một câu, muốn thay đổi bầu không khí: "Vậy à vậy à, Tâm Luân đúng là khá 『Trạch』 đó, không thích giao thiệp."
"Bảo con bé phải ra ngoài nhiều một chút, cô không nên, ở nhà cả ngày, như thế sẽ càng ngày càng『Trạch』."
Trạm Tâm Luân cau mày, không thích giao thiệp, không thích đi ra ngoài thì có nghĩa là Trạch, đây là cái lý luận gì?
"Mặc dù rất『Trạch』, nhưng tính nó không hư, chỉ là thiếu hụt kinh nghiệm xã hội, hơi tách rời xã hội một chút."
Ai tách rời? Cô vì sáng tác nên tìm rất nhiều số liệu, đọc báo chí, sử dụng Internet để thu thập tin tức, cũng biết đến chuyện của thiên hạ, đâu có tách rời?
"Đúng vậy, khuyên nhủ nó cũng không nghe, có lẽ đã『Trạch』quá lâu nên người càng ngày càng lập dị. . . . . ."
Bên trái trạch bên phải trạch, trạch trạch miết, đây là tội lớn tày trời sao? Cô nghe không vô: "Đúng, con là rất『Trạch』, nhưng con tuân theo pháp luật, làm công việc đứng đắn, không trốn thuế, đi đúng luật giao thông, mỗi ngày đổ rác rưởi đều nhớ phân loại, con “trạch” thì có ảnh hưởng đến ai sao?"
Phì! Quản Mục Đông cười trộm. Anh đoán bác Trạm với dì Lưu đang nói đùa, cô lại nghiêm túc, thật là thú vị.
Lúc này, điện thoại của anh chợt đổ chuông: "Xin lỗi, con nghe điện thoại một chút." Anh đứng dậy đi đến chỗ khác nghe điện thoại.
Quản Mục Đông vừa đi khỏi, mẹ Trạm liền oán trách: "Tâm Luân, con kích động cái quái gì hả?"
"Vậy hai người nói con『Trạch』vậy là có ý gì?"
"Con mới vừa nói những lời đó, bọn ta dĩ nhiên phải nhanh chóng chuyển đề tài, 『 trạch 』 là từ ngữ phổ biến mà người trẻ các con thường nói, bọn ta muốn thay đổi không khí ấy mà!" Dì Lưu chua xót nói: "Ngẫm lại con xem mắt đã vài lần rồi, nghiêm túc một chút được không? Con như vậy sẽ dọa người ta chạy mất, rốt cuộc con có muốn được gả đi không?"
"Không gả được cũng đâu phải ngày tận thế chứ?" Trạm Tâm Luân nghiêm mặt, Quản Mục Đông tắt điện thoại, quay trở lại, anh cau mày, vẻ mặt đầy áy náy.
"Thật xin lỗi, con có chuyện gấp, phải đi trước."
Mẹ Trạm và Dì Lưu kinh ngạc không thôi, mẹ Trạm hỏi: "Là bởi vì hai dì nói Tâm Luân rất Trạch, nên con không thích nó sao?"
"Không phải, việc đó không liên quan gì đến việc Trạm tiểu thư trạch hay không trạch, ách, không phải con nói cô ấy Trạch --" Thôi kệ, càng bôi càng đen, anh không muốn nhiều lời: "Rời khỏi vào lúc này rất không lễ phép, nhưng con thật sự có chuyện quan trọng, bất đắc dĩ." Anh liên tục tạ lỗi: "Con đi trước, ngại quá."
Mẹ Trạm nói: "Đợi chút, Quản tiên sinh --" Đối phương đi rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi nhà hàng.
"May mà, chưa gọi món, nếu không chút nữa không ăn, thì thật là lãng phí." Trạm Tâm Luân thở phào một hơi. Vạn tuế! Không ngờ buổi xem mắt này kết thúc nhanh như vậy, thất bại là tốt nhất, phải tiếp tục xem mắt mặt đối mặt với Quản Mục Đông, thật sự rất lúng túng.
Mẹ Trạm và Dì Lưu lại trừng mắt nhìn cô, mẹ Trạm nói: "Người ta bị con dọa mà chạy mất, con còn có tâm trạng để nghĩ việc này sao?"
Dì Lưu lạnh lùng nói: "Dì giới thiệu nhiều đối tượng cho con như vậy, lần nào gặp người ta cũng chưa ngồi tới mười phút thì đã bỏ chạy hết." Thật sự mất mặt mà, cái đứa Trạm Tâm Luân này, xem mắt thất bại lại chỉ nghĩ đến việc còn chưa gọi món, khó trách không ai thèm lấy!
"Sao lại có thể bị con dọa mà chạy mất? Rõ ràng anh ta nói có chuyện gấp phải đi trước --"
Mẹ Trạm rít lên với cô: "Đó chỉ là cái cớ! Người ta ngại nói thẳng, cho nên giả vờ bận, con còn cho là thật ư? !"
"Còn không phải là vì hai người cứ nói con trạch?" Trạm Tâm Luân nghiêm túc nói: "『 trạch 』 vốn là chỉ quá mức cuồng nhiệt đối với một lĩnh vực nào đó, đến nỗi làm mất đi năng lực xã giao, cái gọi là『 trạch nam 』 đi cùng 『 Xá Nữ 』 vốn làm cho người khác cảm thấy không tốt, mẹ và dì cứ nói con trạch, anh ta đương nhiên sẻ cảm thấy con rất tệ, không phải đối tượng tốt--"
"Con cũng biết những thứ này có hay không cũng vậy!" A, lại khiến cho bà tức ૮ɦếƭ! Mẹ Trạm thở phì phò nói: "Về nhà được rồi! Con tốt nhất nên xem xét lại mình một chút, xem mắt nhiều lần như vậy cũng không thành công, rốt cuộc con gặp vấn đề gì? Rốt cuộc con có muốn lập gia đình hay không hả?"
Không hề muốn. Nhưng Trạm Tâm Luân không dám nói, nếu không sẽ bị mẹ mình càu nhàu đến mức thủng màng nhĩ.
Thật sự là lỗi của cô sao? Quản tiên sinh thật sự kiếm cớ bỏ chạy sao? Mặc kệ nó, cô chỉ muốn về nhà viết bản thảo.
......
Quản Mục Đông nhận được cuộc điện thoại thông báo em trai anh gặp tai nạn, được đưa đến bệnh viện.
Anh chạy tới phòng cấp cứu của bệnh viện khám gấp nơi, thấy em trai đang ngồi trong góc, chạy tới: "Trình Hoằng? Em không bị thương?"
Quản Trình Hoằng kinh ngạc: "Anh, sao anh lại tới đây?"
Năm phút sau, hai người biết rõ chân tướng, thì ra là người gọi điện thoại hiểu lầm, người gặp tai nạn chính là A Dụ, bạn của Quản Trình Hoằng, Quản Trình Hoằng chỉ bị xây xát nhẹ.
Quản Mục Đông thở phào một hơi, nhưng cũng chẳng hề vui vẻ: "Tại sao em lại đi cùng với A Dụ?" Trước kia A Dụ chính là một trong những kẻ dụ dỗ em trai anh đi vào con đường lầm lạc, anh vẫn luôn phản đối em trai mình qua lại với những người bạn xấu.
"Bọn em gặp nhau trên đường. Là thật! Em thề! Em đang nói chuyện phiếm với nó, thì đột nhiên có một chiếc xe chạy nhanh tới ***ng nó. Anh Quang vừa tới hỏi thăm tình hình, hình như là A Dụ gây thù kết oán với người ta, anh ấy đã đi xử lý rồi."
"Nếu anh ta đã đi xử lý, em cũng đừng tham gia vào chuyện này nữa, biết không?"
"Dạ biết. Anh, anh cứ như vậy mà chạy tới, xem mắt thì sao?"
"Dĩ nhiên phải kết thúc sớm rồi!" Nhớ tới buổi xem mắt, Quản Mục Đông cười nhẹ: "Nói cho em biết, đối tượng xem mắt lần này, là một người thường hay tới phòng khám của anh."
"Hử? Người nào?"
"Cô ấy nuôi một con mèo trắng, con mèo đó bị anh buộc ga-rô (ngăn sinh nở), mỗi lần đến khám đều cắn anh, em nhớ chứ?"
"À. . . . . ." Quản Trình Hoằng suy nghĩ một chút: "Em chỉ có ấn tượng với con mèo kia."
Quản Mục Đông kể chuyện Trạm Tâm Luân cho em trai nghe, Quản Trình Hoằng nghe mà cười ha ha.
"Vị Trạm tiểu thư này rất thú vị, còn phân loại rác nữa chứ! Chỉ có điều chị ấy nói cũng đúng, có là trạch nữ thì cũng không phạm pháp, mỗi người một cách sống mà. Vậy anh có cảm giác gì với chị ấy không?"
"Ừm. . . . . . Trước kia anh cho rằng cô ấy rất hướng nội, cá tính dịu dàng, nhưng hôm nay phát hiện cô ấy rất có chính kiến, lúc biểu đạt ý kiến thì có chút can đảm hăng hái, anh cảm thấy cô ấy hẳn là người giàu tình cảm, có chút ngoan cố." Biểu cảm cứ như mình đúng rồi, để lại cho anh ấn tượng sâu sắc, cô ấy giống như một hồ nước yên tĩnh, không trêu chọc ai, cũng không thích bị ai trêu chọc, nhưng quăng một viên đá xuống, liền xao động, linh hoạt.
"Nhưng hình như cô ấy không có cảm giác gì với anh." Vẻ mặt của cô như thể mong chờ, nóng lòng kết thúc tất cả những chuyện hoang đường này, cũng không liếc nhìn anh một cái, tóm lại là không thích anh.
"Chỉ gặp mặt một lần thì làm sao mà biết được? Hơn nữa mẹ chị ấy và dì Lưu nói những lời đó, làm cho chị ấy mất hứng, nên có thể không chú ý đến anh, anh phải đợi đến khi tâm trạng của chị ấy tốt lên, lúc đó gặp thì mới biết chính xác được! Em cảm thấy chị ấy không tệ, hơn nữa những người yêu động vật thường thường đều không tệ, em có dự cảm, chị ấy sẽ rất hợp với anh."
"Lần nào anh đi xem mắt, em cũng đều nói có dự cảm này."
"Dù sao anh cũng phải nhớ gọi điện thoại liên lạc với người ta. Sau khi xem mắt, con trai phải gọi điện nói chuyện với con gái một chút, đây là phép lịch sự cơ bản."
"Anh chưa từng nghe phép lịch sự này."
Quản Trình Hoằng trợn mắt: "Dù sao anh cũng phải gọi đấy! Cảm thấy người ta không tệ thì phải nắm cho chắc!"
"Được rồi, anh sẽ gọi điện cho cô ấy, còn về phần em, đừng để ý đến chuyện của A Dụ, anh sẽ trông nó, em đừng giao thiệp với nó."
"Em biết." Quản Trình Hoằng nhỏ giọng nói: "Anh, em đã từng lạc lối, khiến anh rất thất vọng, bây giờ em đã sửa sai, chỉ hy vọng nhìn thấy anh cưới vợ, có người con gái tốt chăm sóc cho anh, nguyện vọng của em chỉ có vậy."
"Và nguyện vọng của anh là em tìm được mục tiêu của cuộc đời mình, vui vẻ hạnh phúc." Quản Mục Đông mỉm cười, ôm bả vai em trai: "Em không cần lo lắng cho anh, tự chăm sóc mình thật tốt là đủ rồi."
Yêu cầu anh gọi điện cho Trạm tiểu thư, thật ra có chút lúng túng, tuy anh cảm thấy cô rất thú vị, nhưng hình như cô không cảm thấy anh có chút thú vị, lúc xem mắt cô ấy nói chuyện rất ngắn gọn, giọng điệu gấp gáp, giống như chỉ mong sao hình phạt này mau chóng kết thúc.
Cô của ngày thường khác với cô của lúc đi xem mắt, anh có chút tò mò, con người nào mới là con người thật của cô?
Ba ngày sau khi xem mắt, Trạm Tâm Luân bị mẹ già oanh tạc cả ngày.
"Con nói với người ta những câu gì? Đầu tiên thì nói độc thân tốt biết bao, người ta liền cho rằng con ám chỉ anh ta không thể có cơ hội với con? Mẹ và dì Lưu của con nhanh chóng nói sang chuyện khác, con lại còn to nhỏ với mẹ và dì Lưu, con thử nghĩ lại xem, như vậy sẽ khiến cho người ta có cảm giác gì? Con xem, cứ như vậy mà Quản tiên sinh bị con dọa chạy mất, dì Lưu của con cũng rất mất hứng, nói sau này sẽ không giới thiệu giúp con nữa. . . . . . Con đó, muốn làm cho mẹ tức ૮ɦếƭ phải không?"
Cô chịu không nổi, chạy đến phòng thí nghiệm của bạn thanh mai trúc mã kiêm hàng xóm tốt, Nguyên Khả Vân, để kể khổ.
"Hai người họ vẫn cứ tụng niệm nói tớ rất『Trạch』, nghe phiền muốn ૮ɦếƭ, không ra khỏi cửa thì kêu là trạch, cái này quá độc đoán, tớ không thể phản bác sao?"
"Cũng có thể, cậu đều ở trong nhà, đúng là có chút trạch, nhưng con người cậu rất tốt, trạch hay không trạch cũng không quan trọng." Nguyên Khả Vân vừa nghe vừa cười, cô ấy là Phó Giáo Sư hóa học của trường đại học, để một kiểu tóc ngắn xinh đẹp hợp mốt, thoạt nhìn thì cứ ngỡ như một chàng trai dễ thương tuấn tú: "Trong buổi xem mắt mà lại mở đầu bằng câu độc thân thật tốt, chuyện như vậy chỉ có cậu mới làm ra được."
"Tớ chỉ thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng thôi, không nói thật, chẳng lẽ phải nói dối sao?"
"Nói thật không sai, nhưng không chỉnh sửa lại một chút thì sẽ dọa người ta sợ mà chạy mất."
"Mới như vậy mà đã bị dọa sợ, đàn ông như vậy quá vô dụng, không có cũng được."
"Theo tớ thấy, như cậu nói, kết hôn là điều kiện tiên quyết khi đi xem mắt, từ tận đáy lòng cậu đã bài xích hôn nhân, sẽ rất khó bình tâm mà đi đối mặt với việc xem mắt, khi đánh giá cũng rất khó loại bỏ thành kiến, việc này sẽ ảnh hưởng đến nhận thức về đàn ông." Nguyên Khả Vân kết luận: "Cho nên, cậu cố ý làm cho tình hình trở nên xấu đi, bởi vì cậu căn bản không quan tâm kết quả sẽ như thế nào."
". . . . . . Được rồi, có lẽ tớ cũng có phần cố ý." Cô đúng là có ý định vứt bỏ, nhưng xem mắt là chuyện của đôi bên, cô chẳng khác nào đang lãng phí cơ hội của người ta. Nghĩ như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy có lỗi với Quản Mục Đông: "Tớ vốn không muốn đi xem mắt, đều là mẹ tớ ép buộc tớ đi, sau này tớ sẽ không làm lãng phí thời gian của người khác là được."
"À -- Cậu định để cho bác sĩ Quản lo liệu sao? Cậu không định hẹn hò với anh ta sao?"
"Anh ta sao có thể muốn hẹn hò với tớ?" Biểu hiện ngày hôm đó của cô sẽ làm cho người đàn ông nào muốn hẹn cô chứ? Trạm Tâm Luân rất hoài nghi: "Hơn nữa, tớ và anh ta vốn có chút quen biết, đi xem mắt đã rất lúng túng rồi. . . . . ."
"Biết thì sao? Cậu nói điều kiện của anh ta không tồi, cảm thấy cũng không tệ, xem thử xem ngại gì?"
Trạm Tâm Luân lắc đầu: "Đi xem mắt là vì đối phó với mẹ tớ, tớ không có hứng thú hẹn hò."
"Cho dù cậu gặp được người đàn ông có điều kiện tốt như thế nào cũng đều không cần? Cậu đã kiên quyết không muốn kết hôn rồi sao?"
"Không phải cậu cũng như vậy sao?"
Nguyên Khả Vân nở nụ cười: "Tớ còn ôm một tia hi vọng, nếu thật sự gặp được người đàn ông tốt, kết hôn cũng tốt thôi, vấn đề chính là không gặp được. Haizz, cuối tuần này tớ cũng có một bữa cơm xem mắt, vẫn trông chờ cậu tiếp thêm cho tớ một chút lòng tin. . . . . ."
Trạm Tâm Luân giật mình cười: "Dì Lưu vẫn có thể tìm được đối tượng thích hợp cho cậu?"
Nguyên Khả Vân là thiên tài bẩm sim, từ nhỏ đã tiếp thu sự tinh anh của giáo dục, hai mươi mốt tuổi đã lấy được học vị tiến sĩ, mọi người khâm phục ao ước sự xuất sắc nổi trội của cô ấy, nhưng lại trở thành rào cản của hôn nhân-- cô ấy quá thông minh, khiến đàn ông cảm thấy mình bất tài, bọn họ không thể chấp nhận việc người bạn đời của mình lại giỏi giang hơn mình.
"Tớ cũng rất ngạc nhiên vì dì ấy tìm được, làm không tốt thì cũng giống như trước, gặp mặt mấy lần vẫn không có kết quả." Nguyên Khả Vân nhún vai: "Không có thì thôi, độc thân cũng rất vui vẻ, huống chi tớ đã bàn với cậu rồi, khi chúng ta già nếu vẫn chưa kết hôn, sẽ ở cùng nhau, cậu, tớ và Cẩu Kỷ của cậu, ba chị em chúng ta sẽ mãi mãi ở chung với nhau."
"Cẩu Kỷ là con trai." Trạm Tâm Luân cười đính chính lại.
"Hứ, nó buộc ga-rô rồi, là thái giám! Không tính là con trai!"
"Cậu nói như vậy, nó sẽ đau lòng . . . . . ."
Hai người cười cười nói nói, trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo tràn đầy tiếng cười.
Độc thân thì độc thân, ở chung với bạn tốt, chăm sóc lẫn nhau, cuộc sống như thế cũng không tệ, không phải sao? Rời khỏi phòng thí nghiệm của Nguyên Khả Vân, Trạm Tâm Luân không muốn về nhà nghe mẹ mình càu nhàu, mang laptop tới thư viện mát mẻ làm việc, đến gần tối mới về nhà.
Vừa về nhà, cô chỉ thấy em trai ngồi phịch trên ghế sofa xem ti vi. Trạm Kiến Vũ thấy cô, liền kêu la ầm ĩ.
"Chị đi đâu vậy? Em sắp ૮ɦếƭ đói rồi, mẹ và chị đều đi ra ngoài, không ai nấu cơm cho em ăn. . . . . ."
"Không có cơm ăn, không biết ra ngoài mua sao?"
"Dĩ nhiên đi mua rồi, nếu không đã ૮ɦếƭ đói từ lâu rồi." Trạm Kiến Vũ lảm nhảm: "Em đi phỏng vấn về, trong nhà không có ai, đi đâu cũng không nói một tiếng. . . . . ."
"Phỏng vấn thế nào?" Mỗi ngày cô đều giúp đứa em trai này tìm kiếm thông tin tuyển dụng, ép nó gửi CV và đơn xin việc, đi phỏng vấn.
"Cũng bảo em về nhà chờ thông báo, em thấy nhất định là không muốn tuyển rồi. Haizz, em chạy lăng xăng ở bên ngoài cả ngày, nóng đến ૮ɦếƭ rồi, nếu ở nhà chơi trò chơi, nói không có thể kiếm được bảo vật trị giá mấy ngàn đồng . . . . ."
"Nói không chừng chuyện này cũng không phải ảo tưởng, có công việc mới ổn định." Trạm Tâm Luân đi vào bếp, trong bồn rửa là một đống chén chưa rửa, trong chén còn dính vài hạt cơm, cô nhíu mày: "Em ăn xong sao lại không rửa chén?"
"Ai ya, em xem ti vi, nên quên mất. Đúng rồi, có người gọi điện tìm chị suốt."
"Ai?" Sẽ không phải là biên tập chứ?
"Là đàn ông, anh ta không nói tên, em nói chị không ở nhà, nên anh ấy nói tối nay sẽ gọi lại."
"Ừm. Em không phụ tiền chi tiêu trong nhà, ít nhất đừng làm cho chị bận rộn hơn, em có thể tự rửa chén được, lần sau thì tiện tay rửa luôn, được không?"
Trả lời cô là tiếng TV trong phòng khách.
Trạm Tâm Luân chẳng muốn tức giận nữa, mở vòi nước ra rửa chén. Tại sao ai đó lại có thể coi như mình là đại thiếu gia? Đương nhiên là vì có người cưng chiều. Từ nhỏ, mẹ cũng chỉ biết sai bảo cô làm việc nhà, em trai thì đã quen nước rót tận tay cơm dâng tới miệng, nếu cô không làm, đứa em trai này cũng không động tay vào, cuối cùng vẫn là mẹ thu dọn.
Cô mở tủ lạnh ra lấy nguyên liệu nấu ăn, định làm cơm chiên, đột nhiên nghe thấy tiếng meo meo trên đỉnh đầu, cô ngẩng đầu, mèo yêu từ trên tủ lạnh nhô đầu ra.
"Cẩu Kỷ, đói bụng sao? Đợi chút nha, để chị làm cơm chiên trước đã." Mèo yêu nhảy xuống, cọ cọ lên chân cô, cô nói nhỏ: "Nếu chị bỏ một ít thuốc xổ vào, để cho nó chuyển từ ngồi ì trên ghế sofa thành ngồi ì trên bồn cầu, cưng nghĩ thế nào?"
Cẩu Kỷ meo meo một tiếng, giống như phụ họa.
Cô nở nụ cười, bật bếp làm nóng chảo, mới vừa đập trứng vào, điện thoại liền đổ chuông, cô một tay chiên trứng, một tay với tới điện thoại bàn.
"Xin hỏi cô Trạm Tâm Luân có ở nhà không?" Giọng nam dễ nghe, có chút quen tai.
"Chính là tôi, anh là ai thế?"
Meo meo rừ rừ! Cẩu Kỷ đột nhiên kêu meo meo, âm thanh tức giận, cô không hiểu, đưa chân chạm nhẹ vào Cẩu Kỷ.
"À, cuối cùng cũng tìm được cô, Trạm tiểu thư, là tôi, Quản Mục Đông, tôi đã gọi điện tìm cô cả ngày. Tôi tưởng cô ở nhà viết bản thảo, không ngờ cô lại khó tìm như vậy."
"Có chuyện gì sao?" Trực giác của cô cho rằng đối phương gọi tới là vì Cẩu Kỷ: "Lịch hẹn khám của Cẩu Kỷ là hai tháng sau. Có phải muốn thay đổi thời gian hay không--"
"Tôi gọi đến không phải vì Cẩu Kỷ, tôi muốn tìm cô. Chính là muốn mời cô ăn trưa, bây giờ chỉ có thể ăn tối, cô có thể ra ngoài không?"
Cô như vịt nghe sấm: "Tại sao mời tôi ăn cơm?"
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, bởi vì Quản Mục Đông thật sự không biết nói gì. Sau khi xem mắt thì hai người gặp nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Vậy cần gì phải hỏi nguyên nhân? Em trai ở bên cạnh cố hết sức ra hiệu với anh, muốn anh trả lời, anh đành phải mở miệng: "Bởi vì. . . . . . Tôi cảm thấy cô không tệ, muốn biết về cô nhiều hơn."
Trạm Tâm Luân ngây người rồi mới chậm chạp suy nghĩ, bọn họ đã đi xem mắt, bây giờ anh ta nói cảm thấy cô không tệ, muốn biết về cô nhiều hơn-- vậy chứng tỏ anh ta có ý với cô? Tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn, lòng bàn tay nóng ran.
"Trạm tiểu thư?" Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng xèo xèo của chảo dầu, sao cô ấy không nói tiếng nào?
"Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu, tại sao anh muốn hẹn tôi? Anh. . . . . . thích tôi sao?"
“Ặc, cứ coi là vậy đi, phải nói là cảm giác không tệ. Chúng ta vốn đã biết nhau, nhưng không quen, sẽ không vì một lần đi xem mắt, lại đột nhiên yêu đối phương, nhưng tôi cảm thấy cô không tệ, thật lòng rất muốn hẹn cô ra ngoài nói chuyện, để hai bên hiểu nhau hơn, cô đồng ý không?" Không phải cô ấy là tác giả sao? Về phương diện này hẳn là rất tinh tế, sao lại muốn anh nói trắng ra như vậy?
"Ờ." Tim cô dần dần bình tĩnh trở lại, thì ra, anh ta chẳng qua là cảm thấy không tệ, cảm thấy có thể tiến đến hôn nhân, nên thử hẹn cô, cũng không phải cô có điều gì đó đặc biệt hấp dẫn anh ta.
Có một chút thất vọng lướt nhẹ qua tim, giống như cô đang chờ mong cái gì đó, nhưng lại không nhận được. Chờ mong gì? Cô cũng không hiểu, tóm lại, cách nói chuyện của anh dù rất hợp tình hợp lý, nhưng khiến cho cô không còn chút hứng thú.
Cô rất khách sáo nói: "E rằng không được, tôi còn phải nấu cơm cho em trai tôi ăn."
"Không sao, kêu em cô đi chung cũng được --"
Anh ta muốn hẹn với cô như vậy sao? Nhưng có lẽ đây chỉ là thông lệ sau khi xem mắt thôi. Cô đột nhiên nói: "Quản tiên sinh, tại sao anh muốn đi xem mắt?"
"Hả? Xem mắt đương nhiên là vì. . . . . . muốn kết hôn thôi."
"Anh muốn kết hôn? Anh khẳng định là anh muốn kết hôn? Anh thật lòng muốn kết hôn?"
Trời ạ-- kết thúc chưa vậy? Anh chỉ muốn hẹn cô ăn một bữa cơm, cần hỏi nhiều như vậy không?
"Do anh muốn kết hôn nên tích cực nhờ người giới thiệu đối tượng cho anh, hay là có người nói với anh, anh đã đến tuổi nên kết hôn, cho nên anh liền đi xem mắt?"
" Thật sự thì người nhà muốn tôi kết hôn, cho nên tôi đi xem mắt, việc này có gì không đúng sao?"
"Nếu như anh thuận theo mong muốn của người nhà mà làm như vậy, sau đó nhận ra mình không muốn kết hôn thì sao? Không phải là người khác nói cho anh biết, anh cần gì, mà phải là anh thực sự muốn cái gì, sau đó theo đuổi nó. Anh có từng nghĩ đến, anh muốn cái gì không?"
Anh thật sự không ngờ, giọng nói dịu dàng không có chút chỉ trích nào của cô, lại khiến anh rất xấu hổ, thì ra anh sống rất tùy tiện: "Tôi không nghĩ nhiều, tôi thích độc thân, chỉ có điều kết hôn cũng không tệ, dù sao tất cả mọi người đều như vậy. . . . . ."
"Vậy, anh có yêu cầu gì về người vợ tương lai?"
"Tính tình tốt, sẵn lòng tiếp thu, nói chuyện hợp ý, biết nấu cơm, biết làm việc nhà, thích động vật. . . . . ." Những người bạn gái trước hầu như đều như vậy không khác nhau là mấy, anh có lẽ đã thích kiểu người này chăng?
"Những yêu cầu này cũng không khó, bây giờ anh cầm điện thoại ném ra ngoài cửa sổ, ngay lập tức sẽ có thể trúng một người nào đó, nói cách khác, không phải là không thể không có tôi.Tin tôi đi, tôi tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt nhất của anh."
"Cũng không phải bất cứ ai cũng được. . . . . . Ách, Trạm tiểu thư, cô có biết tình hình của tôi không? Tôi có thu nhập ổn định, có nhà có xe, mặc dù có vay mượn, nhưng tôi gánh vác được, không có khó khăn về mặt tài chính." Có phải cô chê anh không đủ giàu, mới ra sức từ chối?
Cô cười ngắn một tiếng: "Dĩ nhiên, những điều này Dì Lưu đều nói cho tôi biết, chuyện đó tôi biết rất rõ, nhưng không liên quan đến những việc này, không phải tôi chê anh không có đủ tiền."
"Vậy tại sao --" Bỗng nhiên, cô la lên một tiếng, anh giật mình: "Sao vậy?"
"Trứng cháy mất rồi, xin lỗi, tôi phải đi làm cơm tối, cúp máy trước. . . . . ."
Trạm Tâm Luân cúp điện thoại, đổ món trứng cháy sém như than đen đi, rồi rửa sạch chảo. Cẩu Kỷ vẫn còn trợn trừng mắt nhìn vào ống nghe, kêu meo meo, đưa móng vuốt ra cào cấu vào ống nghe.
Cô buồn cười: "Anh ta cúp máy rồi, cưng đó, nhạy cảm với giọng nói của anh ta như vậy, chán ghét anh ta đến vậy sao?"
Anh ta sẽ không gọi đến đây nữa, có lẽ sẽ tiếp tục đi xem mắt, làm quen với người phụ nữ khác, cho đến khi kết hôn. . . . . .Còn cô, vẫn như vậy lẻ loi một thân một mình.
Thấy bạn bè từng người một kết hôn sinh con, có lúc cô cũng sẽ băn khoăn, lựa chọn của mình có đúng không? Nếu như sai lầm thì sao? Có phải cô cũng nên giống như những người khác, thử qua lại với người đàn ông mà mình đi xem mắt, nếu thấy được thì kết hôn? Không, thôi đi, cô không muốn chỉ vì thấy người đó không tệ, cũng được mà phải trả giá cả đời.
Chỉ là, cảm giác mà Quản Mục Đông mang đến cô thật sự không tệ, cùng nói chuyện phiếm với anh rất thú vị, vừa rồi phân tích động cơ xem mắt và kết hôn của anh, anh không hề khó chịu, còn nghiêm túc hỏi đáp thành thật, tuy rằng nhiều lần rõ ràng anh sắp chống đỡ không được, muốn cúp điện thoại; nghe cô nói muốn lập di chúc, anh không bị dọa sợ mà chạy mất, lại còn muốn hẹn cô, anh ta không có đầu óc, hay là lá gan quá lớn? Cô bỗng có chút hối hận, không nên từ chối anh ta, có lẽ đi ra ngoài với anh ta, sẽ rất thú vị. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc