Không may ta yêu thương ngươi - Chương 5

Tác giả: Nhàn Thảo

Ta gặp ngươi không biết do ngẫu nhiên hay đã được định trước. Ta nhìn thấy gương mặt ngây thơ, thân hình mảnh mai, nhìn thấy đôi tay lạnh như băng ấy làm ta thật sự muốn hảo hảo che chở ngươi, bảo vệ ngươi, ngươi làm cho ta có cảm giác muốn bảo vệ ai đó. Gặp lại ngươi, làm ta nhớ đến Lenno nhà ta. Hắn luôn thản nhiên một chỗ, rồi làm lơ đãng muốn làm nũng ta. Đương nhiên Lenno là con mèo, mà ngươi – là người (Mik: ôi tỷ tỷ *xỉu*)
____
Là nha hoàn, nói đơn giản, chính là làm việc tạp, việc của Qúy Như Ý hiện tại chính là như vậy. Tuy nhiên, theo sự phân phó của Hà bá bá, công việc chủ yếu của nàng là quản lý Hậu Hoa Viên, bởi nhân lực không đủ , nàng vẫn thường phải hỗ trợ phòng bếp, hoặc quét dọn hành lang, hoặc là giặc quần áo (Mik: ôi tỷ tỷ !!! ) .Bát quá từ ngày nàng phá hư 10 bộ y phục, có lẽ công việc giặc quần áo từ nay về sau cũng sẽ không đến phiên nàng (Mik: không biết là nên buồn hay vui đây >”<)
Nàng vào cổ đại này đã được 3 ngày, tuy chưa có thể nói là thích ứng, nhưng tối thiểu vẫn có khả năng sống sót. Không biết ba mẹ thế nào, vốn ban đầu không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng khi thật sự rởi nhà, lại nhớ… bọn họ, rất muốn nhìn mặt họ, nghe giọng nói của họ, cả gia đình cùng nhau ăn cơm, cùng ngồi phòng khách xem TV.
Còn có, hai cái tiểu thần tiên kia không biết tiên thuật có hiệu quả không. Trước khi đến cổ đại, nàng nhớ rõ đã nhờ Tiểu Thanh tiên thi triển tiên thuật, làm cho người nhà của nàng không phát giác ra sự biến mất của nàng, nhưng là hiện tại, nàng rất hy vọng ba mẹ nhớ thương nàng. Thật là mâu thuẫn, không muốn bọn họ lo lắng rồi lại hi vọng bọn họ vì nàng mà lo lắng.
-“Haiz…” – Nàng thở dài. Qúy Như Ý đã quét xong đống lá cây chồng chất trên sân. Ba ngày làm nha hoàn, thật sự làm cho tay nàng trở nên thô ráp không ít. Đến bây giờ mới biết, cuộc sống trước kia thật quá hạnh phúc, nàng chỉ cần hảo hảo đọc sách, hoàn toàn không cần lo lắng phải sống như thế nào. “Tay làm hàm nhai”-nói thì dễ mà làm thì khó. Theo như Hà bá bá nói, nếu nàng làm nha hoàn một năm có thể lãnh được 15 lượng bạc. Mà nàng chỉ có thể dựa vào 15 lượng bạc để tìm Uyển Uyển sao? Mà không biết hai cái tiểu thần tiên kai biến đi nơi nào ?
-“Như Ý, ngươi đã làm xong rồi sao?” – Giai nhi cũng là nha hoàn, lên tiếng hỏi.
-“Là a, đến trưa rồi, người cũng đầy mồ hôi”- Gió mùa xuân thật là rất ấm áp, ấm áp đến nỗi làm cho người ta buồn ngủ.
“Đúng rồi, ngươi biết không? Phương Hi người vẫn còn quỳ ở cửa!” – Giai nhi ghé sát và Qúy Như Ý nói thầm
-“Ân , biết rõ a” – Qúy Như Ý gật đầu. Từ ngày đến Đông Phương phủ, nàng rất để ý đến chuyện của Phượng Hi. Cho tới hôm nay, hắn đã quỳ đến ngày thứ sáu rồi. Không ăn , không uống, liên tục quỳ, cho dù hắn có võ công theo như lời các nha hoàn khác nói, nhưng cũng không thể tránh khỏi….không chừng khoảng hai ba ngày, nếu không ૮ɦếƭ đói thì hắn cũng ૮ɦếƭ khát.
Dựa theo lời Giai nhi nói, người Phượng Hi ôm là Bối nhi. Bởi vì Bối nhi bị trúng một loại kịch độc, cho nên Phượng Hi mới đưa người đến Đông Phương phủ , muốn chủ nhân -Đông Phương Hình Tôn giải độc
Chỉ có điều – cứ nhìn vậy cũng biết, Đông Phương Hình Tôn căn bản không có ý định giải độc cho Bối nhi.
-“Hắn thật sự cả một chút đồ cũng không ăn sao?” – Quý Như Ý một bên thu thật dụng cụ hốt rác, ki , một bên quay đầu hỏi Giai nhi.Vào cổ đại nay lại có thể chứng kiến một chuyện tình như phim thần tượng cùng sinh cùng tử, tình cảm lưu luyến thật làm cho tim người khác đập nhanh.
“Nghe thị vệ – Lý đại ca gác cửa nói, từ ngày đầu tiên qùy hắn đã không ăn bất cứ thứ gì” – Giai nhi lấy tay chống cằm- “Ai… Nếu như thiếu gia chịu cứu Bối nhi thì tốt rồi”. Nhìn xem, một tuấn mỹ nam nhân, chỉ qua mấy ngày đã gầy đi, nếu là nữ nhân thật không đành lòng nhìn thấy vậy.
“Nếu muốn cứu đã sớm cứu, không cần chờ đến bây giờ” –Qúy Như Ý nói theo lời của thiếu gia – Đông Phương Hình Tôn. Nàng mấy ngày nay đều theo Giai nhi dò thám tin tức, biết hắn là ngươi khá âm trầm, lãnh huyết đến nỗi làm cho người khác phát run. Tuy nhiên y thuật cùng độc thuật của vị thiếu gia này không người nào sánh bằng,có điều là chi *** mà không cứu người.Tóm lại, bên trong Đông Phương phủ, ngàn vạn lần đừng để mấy chuyện này đến tai Đông Phương Hình Tôn, hay nói chính xác là dù có đến mấy cái mạng cũng giữ không nổi. Nàng bây giờ đã hiểu vì sao khi hỏi người khác về mảnh giấy bố cáo tuyển nha hoàn, chung quanh lại có nhiều ánh mắt đồng cảm như vậy.
-“Ngô, điều này cũng đúng” – Giai nhi đồng tình gật đầu – ““Thiếu gia từ trước đến nay, chuyện gì đã quyết sẽ không thay đổi. Cho dù Phương Hi có ૮ɦếƭ ờ Đông Phương phủ thiếu gia cũng sẽ chẳng liếc mắt một cái a..”
“Cái kia… Đông Phương… Ách… Thiếu gia thật sự máu lạnh như vậy sao?” – Nghe Hà bá bá nói qua , thiếu gia và nàng cùng tuối. Một nam hài 18 sao lại có thể không có nhân tình đến vậy?
-“Không chỉ lãnh huyết mà còn làm cho người khác sợ hãi” – Giai nhi nói –“Nhớ lần đầu tiên ta đến Linh Hiên phục vụ thiếu gia, chỉ bị hắn nhìn thoáng mà mà hai chân đã phát run. Bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi”.
“Liếc? Có khoa trương quá không? Hắn thật rất khủng pố sao?”
“Cũng không phải” – Giai nhi lắc đầu – “Nói đến thì, thiếu gia rất đẹp” –Chỉ có điều, cảm giác làm cho người ta phát run , cho dù có đẹp nhưng đều không có tâm tình thưởng thức.
“Vậy ngươi…”
-“Tóm lại rất khó để hình dung thiếu gia” – Giai nhi buông tay, vẻ mặt không rõ biểu cảm gì - “Được rồi, ta phải đi quét dọn Ỷ Liên Các, bằng không sẽ bị Hà bá bá giáo huấn”
“Ân” – Gật gật đầu, đưa mắt nhìn Giai nhi rời đi. Mấy ngày nay, với những người trong đây, chỉ có Giai nhi là đến tìm nàng tán gẫu.
“Ngô.. Thời tiết thật tốt” – Nàng vươn vai , hít một hơi thật sâu . Việc của buổi sáng cũng xong rồi, nên nàng quyết định chạy một vòng Hậu Hoa Viên cho giãn gân cốt, nếu không quá một tháng nàng sẽ không trụ nổi….
Hồ nước trong veo như bảo thạch với rường cột được chạm trỗ tinh tế cùng đình đài lầu các sừng sững bên cạnh, những viên đá cuội được trải xuyên suốt những con đường quanh co uốn lượn. Cây cổ mộc to lớn che cả một khoảng trời, màu xanh của cây cỏ cùng đủ loại màu sắc khác nhau của hoa, khung cảnh đẹp như tiên cảnh này ,chỉ e ngoài Đông Phương phủ ra thì không còn nơi nào khác.
-“Nếu mà có cái radio thì tốt biết mấy, có thể giúp mình thoải mái tập luyện cho giãn gân cốt” – Qúy Như Ý thầm nghĩ, bắt đầu vài nhịp dậm chân tại chỗ, đồng thời mở rộng hai tay.
-“Một hai ba bốn , hai hai ba bốn , ba hai ba bốn, bốn hai ba bốn…” – Không khí tươi mát làm tăng thêm cảnh đẹp nhưng nếu như nàng mang cái Radio về đây e rằng sẽ không mấy ai tin.
-“Năm hai ba bốn, sáu hai ba bốn…” –Bất quá nàng có thể đem mấy bài thể dục này lưu truyền thời Đường triều, may mắn thì tên của nàng có thể được lưu danh sử sách.
Bây giờ ắt hẳn mọi người đều đang bận rộn làm việc – “Bẹ hai ba bốn, tám hai ba bốn..” (Mik: thế sao tỷ phỡn thế ^^)
Vân vân, đó là cái gì? Là người sao? Một bộ trường bào màu lam nhạt trong bụi hoa lúc ẩn lúc hiện, ánh nắng chiếu xuống người ấy làm cho người khác có một loại cảm giác xuất trần.
Mái tóc đen thật dài rối tung sau người, không thể làm cho người ta nhận ra là nam hay nữ. Dừng động tác đang làm, Qúy Như Ý nhìn vào bóng người cách đó không xa.
Đối phương ắt hẳn cũng là người của Đông Phương phủ a. Nàng mới vừa đến cổ đại, nếu như có thể có người làm bạn cũng là một chuyện tốt. Nàng nhẹ nhàng cước bộ đến gần thân ảnh màu lam ấy.
-“Ngươi là …” – Nàng mở miệng hỏi.
-“Ai….?” –Đối phương có chút giật mình, xoay người nhìn Qúy Như Ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc