Không may ta yêu thương ngươi - Chương 27

Tác giả: Nhàn Thảo

Hắn ngây thơ nhưng cũng đầy mê hoặc, còn có cả bản tính cố chấp của hắn khiến cho nàng như rơi vài thế giới của hắn. Yêu thương hắn, đồng nghĩa với việc nàng phải từ biệt thế giới mà mình lớn lên trong suốt 18 năm qua. Cha mẹ nàng, bạn hữu nàng… tất cả mọi sự vật quen thuộc đều không có khả năng được nhìn thấy nữa…
Nhưng nàng … nàng thật sự muốn ở bên cạnh hắn, muốn được ở cùng hắn. Muốn che chở mỗi lần hắn yếu ớt….. bảo vệ sự hồn nhiên của hắn ….
-“Nhưng ta chỉ hy vọng nàng có thể sống.” – Hắn nhìn nàng, mỉm cười nhưng không mang theo chút vui vẻ nào. –“Hiện tại ta có thể làm cho Như Ý có cảm giác an tâm tin cậy không?” – Hắn cầm chủy thủ trong tay, nhắm vào cổ mình …
An tâm cái đầu hắn! Hắn mà ૮ɦếƭ thì nàng an tâm cái nổi gì! –“Ta không cho phép! Ta không cho phép ngươi ૮ɦếƭ, ngươi có nghe không a! Ta không cho phép ngươi…”
Ba! Một hạt băng châu xẹt qua, nhắm vào tay của Đông Phương Hình Tôn cũng khiến cho Qúy Như Ý thất kinh
-“Thủy” – Một thanh âm trong trẻo vang lên, càng lúc càng gần.
-“Phu…. Quân.” – Người phụ nhân khẽ giật mình, sững sờ nhìn vào bóng người đang đi tới.
Qúy Như Ý nhìn theo bóng người đang tiến vào. Một nam nhân vận trường bào màu trắng, gương mặt nho nhã, mặc dù không thanh tú thoát tục như Đông Phương Hình Tôn nhưng lại rất ôn hòa. Hắn là trượng phu của người phụ nhân này sao? Là hắn vừa mới ngăn Tiểu Hình sao?
-“Chàng như thế nào….” – Người phụ nhân bất an nhìn trượng phu của mình. Rõ ràng là nàng đã phân phó cho thuộc hạ không cho phu quân biết được hành tung của nàng, nhưng sao phu quân có thể tìm đến được đấy?
-“Ta vì sao lại biết đúng không?” – Bội Song Minh nhìn xung quanh –“May là ta đã phái người theo dõi nàng, nếu không thật sự không biết là sẽ gây ra họa gì.”- Nếu hắn mà không kịp tới đây không biết nàng sẽ gây thêm tội nghiệt nào nữa.
Tuy rằng Đông Phương Hình Tôn trên giang hồ cũng không phải là người chi sĩ hiệ nghĩ gì, nhưng theo lời Thủy thì hắn biết nàng thật sự thiếu nợ Đông Phương gia rất nhiều.
-“Thủy, vì cái gì mà nhiều năm như vậy nàng vẫn không quên được Đông Phương Thiển.” – Bội Song Minh cười khổ, bất đắc dĩ nói. Tám năm qua hắn đã cố gắng làm cho nàng quên chuyện này nhưng không ngờ lại không thể làm được.
-“Đúng, là thiếp không quên được! Cho dù thành thân của chàng nhưng thiếp vẫn không có cách nào quên được Thiển!” – Kiếm trong này người phụ nhân khẽ run run, hét lớn về phía người bạch y nam tử -“Vì cái gì bọn họ có thể yêu nhau như vậy, loại tình cảm đó thiếp không cách nào chiếm được sao?” – Đông Phương Thiển cùng Kinh Như Tuyết là như thế, Phương Hi cùng Bối Nhi cũng vậy, giờ đến cả Đông Phương Hình Tôn cùng tiểu nha đầu này cũng thế!
Có lẽ … nàng không thể quên được Đông Phương Thiển là vì nàng ngưỡng mộ…. ngưỡng mộ tình yêu của Đông Phương Thiển và Kinh Như Tuyết lúc đó.
-“Vậy nàng không nghĩ tới ta sao? Ta yêu nàng, nhưng nàng lại bài xích tình cảm của ta. Trong lòng nàng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc trả thù Đông Phương gia, chưa từng quan tâm điều gì khác.”
-“Phu quân…. Chàng” – Thật là vậy chăng? Nàng vẫn cho rằng hắn vì mưu lợi nên mới lấy nàng.. trong tám năm qua, hắn chưa bao giờ nói yêu nàng.
-“Nàng rốt cuộc vẫn chưa hiểu lòng ta.” – Bội Song Minh tiến lại gần người phụ nhân –“Nếu ta không yêu nàng thì tại sao ta năm đó lại phải lấy nàng? Dù ta biết rõ trong lòng nàng luôn yêu một người, mặc dù người đó đã ૮ɦếƭ.”
Nguyên lại …. Là nàng đã bỏ lỡ tình yêu của chính mình. Tay của người phụ nhân run run, thanh kiếm cuối cùng cũng rơi xuống đất. Nàng muốn thứ của người khác, nhưng lại không biết bản thân đã có điều mình muốn bên cạnh…. Như vậy, suốt tám năm qua … nàng đã gây nên tội nghiệt gì…
-“Đông Phương Thiếu Chủ” – Nam nhân ấy dìu người phụ nhân đang hoảng hốt dậy, xoay người nhìn Đông Phương Hình Tôn –“Chuyện lần này của phu nhân tại hạ mong ngài bỏ qua. Còn về phần cái ૮ɦếƭ của song thân tám năm trước, tại hạ sẽ trả lại cho Đông Phương phủ một cái công đạo.”
-“Không cần …. Ta chỉ cần nàng ta đừng làm thương tổn đến Như Ý.” -Đông Phương Hình Tôn bước qua Bội Song Minh đến trước mặt Như Ý, giúp nàng cởi bỏ dây thừng. –“Như Ý … ta —–“
Oanh! Một quyền rất dứt khoát đánh thẳng vào bụng Đông Phương Hình Tôn, làm cho hắn kêu lên một tiếng đau đớn (Mik: ặc ặc .. ta dịch đến khúc này cũng xém bị lừa … cứ nghĩ sẽ có một màn tình củm lắm .. ai dè tỷ “ra tay” ác quá .. người ta còn đang bị thương mà tỷ không lưu tình tí nào =.=)
-“Ngươi có biết vừa rồi ngươi rất ngu ngốc không a.!” – Qúy Như Ý không ngăn được bản thân tức giận –“Ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân a, dùng tánh mạng của mình để đổi lấy tánh mạng của ta, ngươi cho rằng như vậy ta sẽ vui vẻ tiếp tục sống sao? Đúng vậy, ta sợ ૮ɦếƭ, nhưng ta càng không chấp nhận việc ngươi ૮ɦếƭ, ngươi có biết không!” – Vừa rồi do trái tim nàng như muốn ngừng đập vì lo lắng nên hiện giờ phải hảo hảo mà phát tiết ra (Mik: tỷ không chữa thương cho ca ca sao mà còn phát tiết >”<)
-“Như Ý, ta …”
-“Ta cái gì ta .. Ta còn chưa nói xong. Cái gì gọi là cho ta có cảm giác an tâm tin cậy, ngươi mà ૮ɦếƭ thì ta an tâm cái đầu ngươi a.” – Sóng mũi nàng cay cay, hốc mắt có cảm giác nóng nóng….
-“Như Ý .. nàng khóc sao?” – Ng'n t hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của nàng. Nàng khóc… lần đầu tiên hắn trông thấy nàng khóc.. thật sự hắn không biết phải làm sao. Không biết phải làm thế nào để nàng đừng đau lòng ….
Nói nhảm,nước mắt nàng đang không ngừng chảy xuống vậy mà hắn cư nhiên còn hỏi nàng có phải đang khóc không… -“Tóm lại, ngươi nhất định phải đền bù tổn thất cho ta.” – Nàng níu lấy y phục của hắn.
-“Đền bù tổn thất sao?” – Hắn ấp úng hỏi.
-“Ngươi phải cho ta ở lại Đông Phương Phủ —— cả đời” – Nàng kéo tay áo hắn dùng làm khăn tay để lau nước mắt (Mik: =.=)
Ở lại Đông Phương Phủ ? Cả đời sao? –“Nàng sẽ không đi?” – Hắn không thể tin được. Có thật không? Không phải hắn nằm mơ chứ, nàng vừa hứa là sẽ ở lại đây cả đời!!!
-“Ân, không đi, nhưng người từ nay phải hứa với ta không để ta phải rơi nước mắt nữa.” – Lần này nàng khóc thật sự rất thảm, e rằng lát nữa hai còn mắt sẽ sưng như quả đào cho coi.
-“Hảo” – Hắn mừng rỡ nhưng vẫn còn đang cố tiêu hóa tin vừa rồi
-“Ta muốn ngươi ngoan ngoan nghe lời ta, ta nói đông ngươi không được đi tây.”
-“Hảo”
-“Không cho phép ngươi làm tổn thương thân thể của bản thân.”
-”Hảo.”
-“Không cho phép đánh ta.” (Mik: tỷ lo xa thế .. ca ca mà dám đánh tỷ sao =.=)
-“Hảo”
-“Không cho phép không ăn sáng.”
-“Hảo”
-“Còn nữa, không cho phép không thương ta, cho dù ta thành lão thái bà cũng phải luôn một mực yêu ta.”
-“Hảo.”
Mà bên cạnh, Bội Song Minh đang ôm lấy thê tử mà mỉm cười. Hy vọng hắn cùng Thủy về sau cũng sẽ như thế a….
***
Tuy vết thương trên vai của Đông Phương Hình Tôn khá nghiêm trọng nhưng cũng may là không làm ảnh hưởng đến gân cốt. Qúy Như Ý nửa tháng qua lúc nào cũng chăm sóc Đông Phương Hình nên hắn cũng tốt lên khá nhiều.
Bởi vì quan hệ của hai người bọn họ đã cải thiên lại nên không khí trong Đông Phương phủ cũng trở lại những ngày tháng yên bình. Mà điều quan trọng nhất ở đây đối với đám hạ nhân mà nói chính là từ nay không lo lắng sẽ mất mạng vô cớ nữa. Cho dù có chuyện gì cũng có Qúy Như Ý đứng ra giúp đỡ…
-“Ngươi nói Tiểu Hình trong chốn võ lâm là một trong ba người có võ công lợi hại nhất sao?” – Vừa cắn quả táo, Qúy Như Ý ngẩn người hỏi.
-“Đúng vậy.” – Giai nhi gật đầu –“Trong chốn võ lâm có một câu danh ngôn là –“Minh chủ võ lâm có để chạm, nhưng tuyệt không được ***ng Kiếm Thần Y”. Trong đó Tà Y chính là chỉ đến Thiếu Gia. Như Ý chẳng lẽ không biết sao?” – Đây là điều mà dân thường cũng biết a.
Nàng đương nhiên không phải là cổ nhân nên những việc này hoàn toàn không biết. Qúy Như Ý nuốt miếng táo đang nhai trong miệng xuống. Khó kiếm được lúc Tiểu Hình ngủ trưa mà rảnh rỗi nên nàng đến tán chuyện phiếm với Giai Nhi, lại không ngờ rằng có thể biết được tin tức khiến cho nàng mắc nghẹn như vậy –“Hắn lợi hại như vậy sao?” – Khuôn mặt baby face ấy nhìn sao cũng không giống một nhân vật lợi hại a =.= . Nàng biết hắn biết võ công nhưng không ngờ lại là một trong ba đại cao thủ trong giới võ lâm….
-“Đương nhiên lợi hại.” – Khẩu khí của Giai Nhi không hề che dấu sự tự hào –“Trong giới võ lâm bây giờ không người nào dám chọc đến Thiếu gia.”
-“Thật sao? Còn hai người kia thì sao?” – Qúy Như Ý hiếu kì hỏi.
-“Hai người kia chính là Ngân Kiếm – Quân Huyễn Tuyết cùng với Sát Thần – Thiên Vô Thiện” – Những tin tức linh tinh này, tốt nhất là nên hỏi Giai Nhi sẽ nắm rõ a . –“Quân Huyễn Tuyết nghe nói tướng mạo thanh nhã, u tĩnh, tài đánh đàn thì quả là đệ nhất thiên hạ, dùng cây đàn Thúy Ngọc Tuyết làm VK, đã từng một đêm diệt sạch Hắc Nhai trại hơn 200 người. Còn Thiên Vô Thiện thì tính tình bất định, mang một thanh Thiên Sát Hạt đi khắp giang hồ. Minh Chủ võ lâm năm đó sỡ dĩ không bước ra ngoài, nghe đâu là do bị Thiên Vô Thiện cạo một nửa lông mày. Nghe nói trong ba người bọn họ thì Thiếu Gia là tuấn mỹ nhất.” – Đây mới chính là trọng điểm a. Nữ nhân mà bàn luận đến nam nhân đương nhiên không thể không nói đến tướng mạo.
Ngô…. Nghe Giai Nhi nói vậy xem ra hai người kia cũng không đơn giản.
-“Đúng rồi, nghe nói Ngân Kiếm –Quân Huyễn Tuyết muốn lấy vợ, chỉ có điều cô nương mà hắn muốn lấy kia dù thế nào cũng không chịu đáp ứng.” – Thật sự là bội phục dũng khí của cô nương ấy, dám không thuận theo người mà cả võ lâm cũng phải e sợ.
-“A?” –Qúy Như Ý nhíu mày, nghe Giai Nhi nói ban nãy, Quân Huyễn Tuyết không chỉ giỏi võ mà tài nghệ còn rất tuyệt hảo –“Là nữ nhân nào mà không chịu thành thân cùng Quân Huyễn Tuyết?”
-“Không biết” – Giai Nhi lắc lắc đầu –“Có điều tên nàng ta cũng rất dễ nhớ, hình như là Lương Uyển Uyển. Lúc trước nghe đâu Quân Huyễn Tuyết còn phát động cả võ lâm đi tìm vị Lương cô nương này …. Như Ý, ngươi làm sao vậy?” – Mới nói được phân nửa thì Giai Nhi liền thấy vẻ mặt vô cùng H**g phấn của người bên cạnh.
-“Ngươi nói … nàng tên Uyển Uyển sao?” – Qúy Như Ý hỏi thăm lần nữa.
-“Đúng vậy, có gì không đúng sao?” – Giai nhi khó hiểu hỏi.
-“Không có.. không có!”- Uyển Uyển ! Là nàng ấy sao? Hay chỉ là người trùng tên thôi? Nếu như đã qua trăm ngày thì Uyển Uyển hẳn là đã trở về hiện đại.
Nhưng cho dù vậy, nàng cũng phải đi xác định lại –“Giai nhi, Quân Huyễn Tuyết ở đâu?”
-“Hàn Châu . Tuyết Hàn sơn trang.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc