Không may ta yêu thương ngươi - Chương 23

Tác giả: Nhàn Thảo

Đông Phương Hình Tôn khẽ giật mình , đó là yêu sao? Nói như vậy chính là hắn yêu Như Ý sao?
Gõ! Một tiếng đập cửa cắt đứt suy nghĩ của Đông Phương Hình Tôn. –“Ai?” – Hắn quay về phía cửa.
-“Là ta, Giai nhi” – Thanh âm sợ hãi vang lên ngoài cửa, có vẻ khá lo lắng.
Giai nhi? Đông Phương Quyển đứng dậy mở cửa –“Đã trễ như vậy ngươi còn đến đây làm gì?” – Nếu như không có nguyên nhân , hạ nhân trong Đông Phương phủ rất ít khi đến Linh Hiên. Mà Giai nhi, nàng cũng không có ấn tượng mấy.
-“Đó là bởi vì…” – Giai nhi run run , liếc nhìn Đông Phương Quyển sau đó lại nhìn đến Đông Phương Hình Tôn, nhịn không được nuốt nước miếng. Nàng bây giờ thật sự rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng Như Ý bệnh như vậy người hiểu biết y thuật trong Đông Phương phủ này chỉ có Thiếu gia –“Là vì Như Ý , nàng ấy ….”
-“Như Ý?!” – Đông Phương Hình Tôn cả kinh –“Nàng ấy làm sao?” – *** đột nhiên lại có cảm giác không ổn định.
-“Như Ý ngất xỉu, người rất nóng, hiện đang nằm ở Mai Viện, không biết Thiếu gia có thể hay không …” – Lời còn chưa dứt, thỉnh cầu còn chưa xong đã không thấy bóng dáng của Đông Phương Hình Tôn đâu nữa.
-“Đại tiểu thư — Thiếu gia ….”- Giai nhi ấp úng nói.
-“Không có gì” – Đông Phương Quyển cười nói –“Ta nghĩ là Tôn đã hiểu rõ bản thân rồi” –Mà nàng cũng rất vui mừng mà thành toàn cho hắn và Như Ý về sau ……
***
Yêu , hắn thật sự yêu Như Ý sao? Đông Phương Hình Tôn bước nhanh đến Mai Viện, mái tóc dài bị gió thổi ngược về phía sau khiến nó rối tung lên.
Nghe được nàng phát sốt, hắn vừa bối rối lại cảm thấy sợ hãi …. Sợ rằng nàng sẽ biến mất. Đông Phương Hình Tôn từ trước đến nay chưa từng e ngại bất cứ việc gì , giờ đây lại lo lắng cho một thiếu nữ. Yêu sao? Có lẽ thật là vậy. Chỉ có Như Ý mới khiến lòng hắn có hỉ, nộ, ái , ố như vậy.
Lúc trước hắn không rõ vì sao Phượng Hi lại có thể vì Bối nhi mà quỳ trước cửa Đông Phương phủ đến mười một ngày. Phượng Hi đối với Bối Nhi yêu một cách sâu sắc nhưng trong mắt hắn lại không có bất kì ý nghĩa nào cả. Nhưng hôm nay , hắn có thể khẳng định, nếu lúc ấy Như Ý là Bối Nhi, hắn nhất định cũng sẽ vì nàng mà quỳ xuống (Mik: *tung bông tung bông*)
-“Như Ý đâu?” – Đẩy cửa vào Mai Viện, Đông Phương Hình Tôn hỏi một gia đinh.
-“Qúy cô nương .. ở .. bên trong.”
Bên trong sao? Thân thể cao lớn của hắn đã nhanh chóng Tiến vào *** Mai Viện.
Hai gò má nàng đỏ bừng, đôi môi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, dù là đang hôn mê nhưng cũng có thể thấy được là nàng đang rất khó chịu. Tâm của hắn đột nhiên co rút lại – là đau đớn a …. Nhìn nàng như vậy … hắn thật sự rất đau ….
Từ trước đến giờ hắn chưa từng nhìn thấy Như Ý bệnh như vậy. Có phải bởi vì hắn đem nhốt nàng vào địa lao không? Cho nên mới khiến nàng bệnh như vậy. Hắn đã sớm biết địa lao căn bản không thể thích hợp để nhốt người , huống chi nàng chỉ là một thiếu nữ yếu đuối.
-“Nàng thật sự không muốn vĩnh viễn ở cùng ta sao?” – Hắn thì thào, ngón tay nhẽ nhàng chạm nhẹ vào khuôn mặt của nàng. Ngay cả như vậy, nàng cũng kiên trì trong địa lao sao?
Nàng là người quan trọng nhất của hắn… nhưng hắn không thể trở thành người quan trọng của nàng sao? Trong tâm của hắn cảm thấy rất rõ, hắn yêu nàng, bởi vì …. Nàng chính là nàng… không ai có thể thay thế được nàng.
***
Thật thoải mái, thân thể tựa hồ có chút mát mẻ không còn cảm giác nóng bức làm nàng khó chịu nữa. Cơn đau đầu dường như cũng biến mất rồi. Nàng phát sốt, nàng vẫn còn nhớ rõ lúc Giai nhi đến địa lao , sau đó đầu của nàng đau nhức không ngừng. Nàng rất muốn mở mắt nhưng mí mắt lại nặng chịch không thể nhướng lên được. Là ai ở bên cạnh chăm sóc cho nàng? Đang nói gì mà nàng nghe không rõ. Cảm giác rất lạnh buốt *** trên mặt nàng rồi đến tay nàng, bao quanh thân nàng … cảm giác này khiến cho nàng cảm thấy quen thuộc…
Nhưng tại sao luôn cảm thấy nó rất bi thương ?
-“Ngô….” – Nàng cố sức mở mắt, Qúy Như Ý dần thích ứng với ánh sáng. Sáng quá, là ban ngày sao? Từ ngày vào địa lao nàng đã lâu không được thấy ánh mặt trời rồi.
-“Ngươi tỉnh rồi sao?” – Thanh âm ôn nhu vang lên bên tai nàng, làm cho nàng cảm thấy quen thuộc.
-“Ngươi đã tỉnh sao, Như Ý?” – Là ai đang kêu tên nàng?
Khuôn mặt mềm mại, thanh lệ tựa như hoa lan, đôi mắt ôn nhu mang theo phần quan tâm đang nhìn nàng –“Đại tiểu thư?!” – Qúy Như Ý giật mình, thanh âm lúc này của nàng tựa như *** rỉ vậy.
-“Thật tốt quá, ngươi cuối cùng cũng tỉnh.” – Đông Phương Quyển thở phào nhẹ nhõm như vừa trút bỏ một gán***. Nếu nàng vẫn chưa tỉnh không biết Tôn sẽ biến thành như thế nào.
-“Nơi này là chỗ nào?”- Qúy Như Ý nhìn xung quanh hỏi. Muốn động đậy nhưng toàn thân lại không có chút khí lực nào cả. Thân thể nàng mềm nhũn dường như đã bị rút cạn hết khí lực vậy.
-“Nơi này là Mai Viện, ngươi phát sốt nên ngất xỉu ở địa lao, chính Giai nhi đưa ngươi đến đây dưỡng bệnh.”-Đông Phương Quyển giải thích.
Giai nhi? Đúng là nàng đã ngất xỉu trước mặt Giai nhi, nhưng Giai nhi mang nàng ra khỏi địa lao không sợ Tiểu Hình sẽ giận lây sang nàng ấy sao? –“Thì ra ta thật sự phát sốt” – Nàng thì thào, xem ra lần ngày nghiêm trọng hơn cảm vặt bình thường trước kia, ít nhất lúc trước nàng cũng không cảm thấy bị rút cạn hết khí lực như lần này.
-“Đúng a, ngươi đã hôn mê hai ngày.” – Có điều cuối cùng cũng khá tốt là nàng đã tỉnh. Trong hai ngày này, Đông Phương phủ vì bệnh tình của Như Ý mà loạn hết cả lên.
-“Hai ngày?” – Có nói quá hay không? Nàng hôn mê những hai ngày sao? Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng hôn mê lâu như vậy. Bất quá cũng phải nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa từng bị nhốt qua địa lao lâu như vậy. –“Là đại tiểu thư luôn ở bên cạnh chăm sóc ta sao?” – Nàng mở miệng hỏi, tuy khả năng là rất nhỏ nhưng trước mắt cũng chỉ có mình nàng ấy, nàng cũng nên hỏi rõ suy nghĩ của mình.
-“Ta?” – Đông Phương Quyển nhíu mày, lập tức lắc đầu –“Là Tôn đã chăm sóc ngươi trong hai ngày qua.”
-“Tiểu Hình sao?” – Gọi tên của hắn làm nàng phảng phất nhớ lại trong kí ức…. Thanh âm lạnh như băng, khuôn mặt yêu dị đầy ma mị, biểu lộ bi thương dường như muốn khóc. Bộ dáng tức giận của hắn lúc ấy, nàng nghĩ nàng không bao giờ quên được.
Là hắn chăm sóc nàng sao? Đem nàng nhốt vào địa lao, rồi lại bởi vì nàng phát sốt mà chăm sóc nàng sao? –“Hắn ở đâu?” – Cảm giác lạnh như băng lúc ấy … nguyên lai là hắn a…. Người làm nàng thống khổ … lại luôn muốn giữ nàng lai bên cạnh …
-“Hắn luôn ở bên cạnh ngươi a!” – Đông Phương Quyển chỉ vào người bên cạnh Qúy Như Ý.
Bên cạnh nàng sao? Qúy Như Ý nhìn theo hướng Đông Phương Quyển chỉ, nhìn về phía bên cạnh giường nàng.
Khuôn mặt lúc ngủ rất ngây thơ, lông mày nhíu chặt, tuy ngủ say nhưng tay ôm ngang eo của nàng –“Hắn như thế nào —-“ – Ở cổ đại không phải là nam nữ “thụ thụ bất tương thân” sao? Vì cái gì là ngang nhiên nằm cùng giường với nàng, nếu dựa theo phim truyền hình cổ đại thì hắn căn bản đã hủy đi sự trong sạch của nàng a —- Cho dù hắn cùng nàng trên người đều mặc quần áo. Nhưng mà nghiêm trọng hơn lại để cho Đông Phương Quyển nhìn lâu như vậy (Mik: *tung bông* .. *bắn áo hoa* … “đồng sàn cộng chẩm a”)
-“Tôn hai ngày nay đều luôn bên cạnh chăm sóc ngươi.”-Đông Phương Quyển thoáng nhìn Đông Phương Hình Tôn đang ngủ say, chậm rãi nói –“Từ bốc thuốc đến uống dược hắn đều một mình tự làm. Đương nhiên là ngươi hôn mê nên không thể uống bất cứ thứ gì , chính là Tôn từng ngụm từng ngụm giúp ngươi uống hết. Một mực ở cạnh ngươi, cho dù ngủ cũng sẽ ôm ngươi giống như bây giờ vậy” – Qủa thật đối đãi như trân bảo vậy (Mik: hắc hắc .. .thì ra ca ca lợi dụng tỷ hôm mê ăn đậu hủ của tỷ ah >”<)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc