Không may ta yêu thương ngươi - Chương 21

Tác giả: Nhàn Thảo

Buổi sáng khi ra cửa không phải vẫn còn tốt lắm sao? Như thế nào chỉ vừa mới chớp mắt lại biến thành tình huống như vậy ?
Mặc dù trong lòng có rất nhiều hiếu kì nhưng đám gia đinh vẫn thối lui ra hai bên bởi dù sao thì bây giờ sắc mặt của Thiếu gia cũng đang khó coi đến cực điểm.Hắn cho dù có tâm nhưng cũng không có lá gan đến hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
-“Đông Phương Hình Tôn!” – Qúy Như Ý mở miệng lần nữa, thanh âm lớn –“Ngươi có biết ta vất vả lắm mới có thể tìm được Uyển Uyển không? Cơ hội này nếu bỏ qua sẽ rất khó có lại được. Ta chỉ là vì muốn tìm Uyển Uyển nên mới vào Đường Triều” – Mà hành động này của hắn trong nháy mắt đã hủy đi cơ hội tốt đẹp đó của nàng.
-“Nàng nói nàng yêu thích ta.” – Hắn lạnh lùng nhìn vào nàng, nhắc lại lời hứa hẹn lúc trước. Chỉ khi nàng còn nằm trong lòng *** của hắn thì hắn mới có cảm giác đã giữ được nàng, mới có thể có cảm giác nàng sẽ không rời xa hắn.
Thích không? Dù hiện tại hắn làm chuyện như vậy nhưng nàng cũng không có cách nào chán ghét hắn –“Ta đúng là đã từng nói qua , nhưng ta cũng phải trở về nhà, ta cần phải tìm Uyển Uyển mới có thể cùng nàng ấy trở về.” – Trở về với yêu mến căn bản là hai việc khác nhau, còn hắn lại lẫn lộn giữa hai việc này.
-“Nàng đã đáp ứng sẽ ở cùng ta” – Hắn dừng bước, đem nàng đặt trên ghế đá ở đình nghỉ mát, nâng hai tay nàng lên xoa xoa hai má của hắn.
Lạnh quá … cả lòng bàn tay hay mu bàn tay đều vậy –“Nhưng không thể nào luôn một mực ở bên cạnh ngươi được a.” – Nàng cố gắng kìm nén hơi thở -“Ta cũng có gia đình, cha mẹ ta cũng đang chờ ta a.” – Tuy nàng rất muốn đối với hắn tức giận nhưng vẫn không thể bộc lộ ra.
-“Vì cái gì lại không được?”
-“….” –Xem ra cái này căn bản không thể giải thích được – “Ta và ngươi căn bản không phải cùng thời đại.” – Qúy Như Ý nói , nàng quyết định nói cho hắn nghe tất cả, không biết khi nghe xong hắn có xem nàng là kẻ điên hay không nữa, nếu như không làm vậy nàng thật sự không biết giải thích tình huống này như thế nào đây. –“Ta là người của thời đại ngàn năm sau đến” – Nàng dừng lại một chút , nhìn ánh mắt khó hiểu của hắn –“Nói cách khác ta không phải người thuộc thời đại này. Ngươi so với ta đúng ra là đã lớn hơn 1000 tuổi rồi, mà ta là người của thời đại sau sau nữa, nói tóm lại là khoảng 10 thời đại sau nữa. Ta căn bản không thuộc về nơi này, ta đến đây chủ yếu để tìm bạn tốt của ta là Uyển Uyển, sau đó cùng nàng ấy quay trở về thời đại của chính mình, ở đó chúng ta còn thân nhân bạn hữu. Nếu như ngươi không tin, ta có thể đem lịch sử Đường Triều kể cho ngươi nghe.” – Nàng nói một hơi, sau đó quay lại nhìn hắn –“Cho nên ta không thể một mực ở cùng ngươi, có hiểu không?”
-“Không hiểu” – Hắn nói ra hai chữ đơn giản. Cái gì mà người của nàng năm sau, hắn căn bản là không muốn hiểu. Cho dù nàng có nói sự thật , hắn cũng không muốn quan tâm đến những người đó –“Nàng chỉ cần có thể ở bên cạnh ta.”
-“Ta đã nói rồi, ta không thể ở lại bên cạnh ngươi a.” – Nàng nói nhiều như thế, thậm chí toàn bộ lại lịch của mình cũng nói cho hắn nghe, nhưng hắn thế nào lại không nghe lời giải thích của nàng? Nàng cũng không muốn rời bỏ hắn nhưng đây là điều không ể ….
-“Vì cái gì không thể, ta nói có thể là có thể” – Hắn nhắm mắt lại, cúi đầu gắt gao đem nàng ôm chặt trong lòng ***.
Động tác quen thuộc như thế , nếu nàng không bị hắn điểm huyệt thì cũng đã lấy tay ôm thắt lưng của hắn rồi. Cả người hắn như bao phủ một bức tường, lạnh đến nỗi làm cho người ta lùi bước.
Tuy hắn không khóc, nhưng dường như nàng lại có thể cảm nhận được nước mắt của hắn…..
-“Tiểu Hình, ngươi giải huyệt đạo cho ta a.” – Nàng ôn nhu nói.
-“Như vậy nàng sẽ lưu lại đây sao?” – Hắn mở mắt ra , ngẩn đầu nhìn nàng. Trong ánh mắt toát lên vẻ kỳ vọng. Chỉ cần nàng chịu ở lại đây, dù là cái gì hắn cũng nguyện ý làm.
-“Ngươi giải huyệt cho ta trước” – Qúy Như Ý thúc giục. Nàng căn bản là không nên đến cổ đại này, đây không phải là thời đại thuộc về nàng. Nếu như không gặp Tiểu Hình thì phiền não nàng cũng sẽ không có. Nàng không hay không biết rằng, trong lòng nàng Tiểu Hình bây giờ đã chiếm một vị trí rất lớn.
Đông Phương Hình Tôn giơ tay lên, giải huyệt đạo cho Như Ý
-“Nếu Như Ý muốn an tâm, ta nhất định sẽ làm cho nàng cảm thấy an tâm” – Giống như một tiểu hài tử đang khẩn cầu vậy, hắn ôm lấy nàng mà nói.
Hắn khẩn cầu làm nàng có một tia không đành lòng… Ánh mắt như vậy, phảng phất như đang hy vọng một thứ rất quý báu. –“Tiểu Hình, ta thật sự không thể lưu lại, ở Đông Phương phủ những ngày này, được gặp gỡ ngươi, ta rất vui vẻ, cho dù quay lại thời đại của chính mình , ta sẽ luôn nhớ đến ngươi”- Nàng giãy ra khỏi *** hắn, đi ra khỏi đình nghỉ mát, nàng không dám quay lại nhìn hắn, chi sợ khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng sợ chính mình cũng không đành lòng mà lưu lại.
-“Nàng quyết định là phải đi sao?” – Ôn hòa trong lòng *** bỗng nhiên biến mất, Đông Phương Hình Tôn kinh ngạc nhìn bóng dáng của Như Ý.
-“Ân”
-“Đi nơi nào?”
-“Đi tìm Uyển Uyển” – Hiên tại nàng hy vọng Uyển Uyển vẫn còn ở đó.
-“Ta sẽ không để cho nàng đi” – Một thanh âm lạnh như băng hàn truyền đến tai nàng. Hắn sẽ không để cho nàng đi, cho dù bất luận dùng phương pháp gì, hắn cũng sẽ bắt nàng lưu lại đây. Cho dù nàng vì thế mà oán hận hắn , hắn cũng không quan tâm.
-“Nên làm thế nào là do bản thân ta tự quyết định” – Nàng vẫn quay lưng về phía hắn, dùng thanh âm nhẹ nhàng mà nói. Không thể quay đầu lại nhìn hắn, chỉ sợ chính mình cũng không đi được.
-“Thật sao?” Thanh âm càng thêm rét lạnh –“Nàng thử bước ra một bước thử xem” – Hắn sẽ không từ thủ đoạn.
Dù chỉ là một câu ngắn nhưng cũng có thể làm cho người ta có cảm giác uy hiếp. Trong chốn võ lâm giang hồ, không ai có thể làm trái hắn- Đông Phương Hình Tôn, là người đứng đầu của dòng họ Đông Phương, nhưng là —- nhưng là không có cách nào để nàng trở thành Tôn Như Ý sao? (Mik: *tung bông tung bông*)
Tiểu Hình thật sự là đang tức giận, Qúy Như Ý hít sâu, nhưng cho dù là thế nàng cũng muốn đi tìm Uyển Uyển. Nàng chậm rãi nâng chân trái lên nện một bước về phía trước.
-“OANH!”
Một tiếng vang thật lớn! Khói bụi bốn phía bay mịt mùng, mới vừa rồi là một tòa đình rất đẹp mà chỉ trong nháy mắt lại biến thành một đống phế tích, khiến cho Qúy Như Ý ngã nhào xuống đất (Mik: thì ra Mik nhớ nhầm …. Nhưng mà phá hủy cái này cũng tiếc thật >”<)
Đây là võ công của cổ đại sao? Nàng biết rõ hắn có võ công , nhưng là — có thể chỉ trong nháy mắt mà đem một tòa đình phá hủy sao?
Mà hắn —– Tiểu Hình , khí tức dường như đã cạn sạch, khuôn mặt ám mị cùng với nốt ruồi chu sa ở giữa hai hàng lông này, yêu dị khiến cho người ta sợ hãi. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt này nhưng lại làm cho người ta cảm thấy là hai người bất đồng hoàn toàn.
Sợ hãi trong mắt của mọi người , chắc chắn đúng là vì Tiểu Hình a, không , đúng hơn là Đông Phương Hình Tôn. Ai cũng nói hắn –Đông Phương Hình Tôn lãnh huyết vô tình, chưa bao giờ để ý đến sinh tử của người, chính là Tiểu Hình vẫn thường hay làm nũng nàng….
-“Ngươi …” – Qúy Như Ý muốn mở miệng. nhưng nhất thời không biết nói gì cho phải.
Đông Phương Hình Tôn chậm rãi cước bộ, đi về phía Như Ý –“Như Ý chỉ có thể ở cùng ta” – Hắn nâng cầm nàng, khóe môi lộ ra một tia cười lạnh
Dung nhan diễm lệ này làm cho nàng bỗng muốn khóc. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn mỉm cười…. rất đẹp…. thật sự rất đẹp, nhưng không phải là vẻ mặt nàng muốn thấy –“Nếu ngươi thật sự muốn giữ ta lại, không bằng cứ thử xem.” – Tiểu Hình như vậy, nàng không hy vọng nhìn thấy.
-“Nàng nghĩ như vậy sao?” – Con ngươi đen thu vào, hắn đứng lên –“Vậy thì sẽ giống như nàng mong muốn.”
***
Nàng thật sự là đang bị giam, Qúy Như Ý dựa lưng vào vách tường nhìn chung quanh. Các thanh gạch dày đặc được kiến tạo thành một địa lao, chỉ có mấy lỗ nhỏ để thông khí.
Đi vào cổ đại, nàng cũng chưa từng nghĩ tới có lúc sẽ được tham quan nơi đây. Đông Phương Hình Tôn không biết muốn giam nàng vài ngày, một ngày hay hai ngày, hoặc là một hai năm sao?Còn Uyển Uyển ? Nàng ấy đại khái không biết là nàng đến cổ đại này để tìm nàng ấy. Còn hai cái tiểu thần tiên kia, nàng ở đây bọn họ sẽ tìm được nàng sao?
Xung quanh chỉ toàn là gạch đá, xem ra muốn thoát khỏi nơi này căn bản là chuyện không thể. Hắn thật sự muốn nàng ở bên cạnh hắn sao? Lần đầu nàng cảm giác được có người cần nàng như thế. Nhưng nàng căn bản không thể lưu lại đây được, nàng chỉ là ngẫu nhiên đến đây cũng nên như vậy mà rời đi.
-“Ta chán ghét ngươi, ngươi ૮ɦếƭ bầm , Đông Phương Hình Tôn!”
Bởi vì yêu mến , nên mới chán ghét a……. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc