Không may ta yêu thương ngươi - Chương 10

Tác giả: Nhàn Thảo

Bưng chén đĩa, Qúy Như Ý đi dọc theo hành lang gấp khúc đến Linh Hiên. Linh Hiên ở Đông Phương Phủ là nơi ở của Đông Phương Hình Tôn. Bình thường hơn phân nửa thời gian hắn đều ở đó. Bên ngoài Linh Hiên chủ yếu là các hiệu thuốc còn bên trong là nơi để hắn nghỉ ngơi.
Dựa theo Giai nhi miêu tả thì Đông Phương Hình Tôn quả là rất đẹp trai nhưng lạnh lùng dị thường khác với người khác a. Nếu không, mỗi lần Giai nhi từ Linh Hiên trở về vẻ mặt đều rất sợ hãi – rất giống người sống sót cuối cùng từ Đại chiến Thế Giới lần thứ hai (Mik:Tỷ ấy nói vậy đấy, Mik hok thêm bớt gì đâu ^^). Không biết lát nữa nàng gặp Đông Phương Hình Tôn, hai chân có nhũn ra giống như Giai nhi không nữa.
Gõ! Nàng nhẹ nhàng gõ cửa. Bên ngoài Linh Hiên trước nay chưa từng có thủ vệ. Có lẽ Đông Phương Hình Tôn là một người thân vốn đã mang đầy võ công nên hắn chắc không quan tâm đến sự an toàn của bản thân.
-“Vào đi.” – Thanh âm quen thuộc phía sau cửa gỗ vọng đến.
Một thanh âm rất quen thuộc- tiếng nói ấy làm người ta cảm giác như được tắm trong gió xuân. Thanh âm này hẳn là…..
-“Tiểu Hạnh?” – Nàng đẩy cửa ra, đúng là nhìn thấy được một người không ngoài ý muốn.
-“Như Ý?” – Đông Phương Hình Tôn hiển nhiên có chút ngoài ý muốn – “Ngươi làm s lại tới nơi này?”.
-“Ta mang điểm tâm đến a” – Nàng bĩu bĩu môi, trong tay bưng chén đĩa. –“Ở trong này chỉ có mình ngươi thôi sao?” – Bên trong lẫn bên ngoài ngoại trừ nàng ra, chỉ có hắn.
-“Ân” – Hắn gật gật đầu, nhận lấy đĩa điểm tâm trong tay không để ý đến đống dược liệu trên tay. Từ trước đến nay, mỗi khi hắn luyện đan đều không để người khác bên cạnh.
-“Thiếu gia đâu?” – Ngữ khí nàng mang vẻ hiếu kì hỏi thăm đồng thời nhìn về đống dược liệu trong tay hắn. Dược liệu Đông Y nàng đã từng xem qua, tất cả đều rất giống cỏ dại. Thật là bội phục những người học Đông Y – ai cũng đều phải nhớ rõ mỗi loại dược thảo.
-”Ngươi rất muốn thấy hắn sao?” -Hắn ngẩng đầu, liếc nàng.
Cái này … Thật cũng không phải – “Chỉ là có chút hiếu kì a” – Nàng sắp đống chén đĩa đặt lên cái bàn tròn – “Nghe người khác nói, hắn là người rất đáng sợ a. Chỉ cần chọc giận hắn thì sẽ rất khó sống sót. Ta mặc dù cũng có điểm rất muốn gặp hắn nhưng lại sợ vô ý chọc giận hắn thì cũng sẽ mất mạng a” – Nếu mà mất mạng ở cổ đại, vậy thì không biết phải làm sao a.
-“Hắn sẽ không giết ngươi” – Hắn lẳng lặng nói, bởi vì hắn căn bản cũng không nghĩ sẽ giết nàng.
“Làm sao ngươi biết?” -Nàng quái dị nhìn hắn
-”Ta chính là biết rõ.” – Lời nói của hắn cực kì khẳng định.
- “Dù cho ta chọc giận hắn thì sao?”
-”Đúng. Ngay cả như vậy, hắn cũng sẽ không giết ngươi” - Nếu như là nàng, hắn đều có thể tha thứ mà không suy nghĩ (Mik: Lỡ tỷ ấy “hồng hạnh xuất tường” , ca ca có tha thứ không? *mắt chớp chớp*).
-“Có thể…” – Sao vấn đề này nàng và hắn cứ day dưa mãi thế? Dù Tiểu Hạnh là dược đồng bên người Đông Phương Hình Tôn nhưng cũng không thể nào trăm phầm trăm đều biết rõ tâm ý của Đông Phương Hình Tôn. Cho dù Tiểu Hạnh nói Đông Phương Hình Tôn sẽ không giết nàng nhưng cũng không có nghĩa là sẽ thật sự như thế. –“Thiếu gia khi nào sẽ trở về ?” . Nàng hỏi. Bây giờ nàng có nên trở lại phòng bếp không?
-”Không biết.”- Hắn trả lời một “đáp án nước đôi” lập lờ.
-“…” – Ánh mắt nàng lưu luyến nhìn đĩa Phục Linh Cao đặt trên bàn. Tay nghề của đại nương ở phòng bếp thật sự hảo, điểm tâm tỏa ra mùi thơm ngát nhàn nhạt làm mê người.
-”Ngươi muốn ăn?”- Hắn nhìn theo ánh mắt của nàng.
-“Chỉ là cảm thấy nếu để nguội sẽ rất lãng phí!”– Nàng nghĩ một đằng lại trả lời một nẻo nhưng trong nội tâm lại yêu ૮ɦếƭ món điểm tâm này.
Hắn nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, say đỏ thả dược liệu trong tay ra đi đến bên cạnh bàn tròn, cầm một khối Phục Linh Cao trong mâm đưa đến trước miệng nàng (Mik: Aaaaaa .. dễ thương quá ^^)
-”Đây là… Cho thiếu gia a!”- Nàng giật mình nói. Hắn chỉ là dược đồng làm vậy có hơi kiêu ngạo quá không?
-“Chính là ngươi muốn ăn, không phải sao?” – Hắn trả lời.
-“Nhưng là…” – Nàng do dự. Tuy nhiên điểm tâm trước mắt lại tỏa ra mùi hương mê người.
-“Không ai biết đâu!”- Hắn nhìn thấu do dự của nàng, nói.
Nếu đối phương đã nói vậy, như vậy nàng chỉ có thể tiếp nhận thôi. Qúy Như Ý hé miệng, cắn Phục Linh Cao trên tay Đông Phương Hình Tôn. Qủa nhiên rất ngon, điểm tâm mềm không quá béo không quá ngọt, ắn đến đâu thì lại tỏa ra cảm giác thanh lương (thanh mát). Thật là rất ngon. Sau khi về nhà, nàng nhất định phải hỏi mẹ xem có biết làm món điểm tâm này không.
Hắn nhìn nàng ăn hết miếng điểm tâm đó rồi lại lấy khối Phục Linh Cao khác đưa tiếp đến miệng nàng.
Đã có ngươi giúp nên thân thủ của nàng cũng lười thế là nàng há miệng ra cắn luôn – “Ngô .. Ngươi .. Ngươi tại sao không ăn a?” – Nàng vửa nhai nuốt vừa khó khăn hỏi người bên cạnh.
-“Ta trước khi dùng cơm sẽ không ăn bất kì thứ gì khác.” – Hắn đáp lại nàng nhưng vẫn tiếp tục cầm lấy khối Phục Linh Cao thứ ba (Mik: tỷ tỷ.. đổi chỗ cho muội đi *mắt rưng rưng*).
A? Nàng ngừng ăn –“Kể cả điểm tâm sao?”
-“Ân” –Đông Phương Hình Tôn gật gật đầu.
-“Nói cách khác từ buổi sáng đến giờ ngươi chưa ăn gì sao?” – Nàng mở to mắt trừng trừng nhìn hắn.
-“Ân.” – Hắn tiếp tục gật gật đầu.
Ông trời! Nếu hắn mà như vậy chắc sẽ bị ung thư dạ dày mà ૮ɦếƭ mất a. –“Sáng sớm ngươi không ăn bất cứ thứ gì luôn sao?” – Nàng một tay chống nạnh, một tay chỉ vào hắn-“Ngươi không biết buổi ăn sáng đối với một người mà nói rất quan trọng a, đây là dinh dưỡng cân đối đấy ngươi hiểu không? Ta rốt cục cũng hiểu tại sao người lại gầy như thế, nguyên nhân chắc là do ngươi không ăn sáng. Nếu như ăn thì cũng sẽ không giống như bây giờ. Huống hồ nếu một ngày ăn không đủ ba bữa cơm sẽ rất dễ đau bụng mà đau bụng rồi sẽ dễ dẫn đến bệnh đau bao tử. Mà đau bao tử cuối cùng sẽ sinh ra ung thư dạ dày rồi đến ung thư dạ dày giai đoạn cuối .. rồi cuối cùng sẽ “quang vinh” mà nói Good Bye với thế giới này, ngươi rốt cục có biết không a” – Nàng liên tiếp nói, mặc kệ có quan tâm đối phương nghe có hiểu hay không. (Mik: *xỉu* =.=)
-“Ngươi đang sinh khí (tức giận)” – Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi. Tuy nhiên những lời nàng vừa nói kia hắn nghe không hiểu hơn phân nửa.
-“Không có.” – Nàng phủ nhận. Sau đó kéo hắn tới bên bàn tròn, cầm lấy một khối Phục Linh Cao đưa đến trước mặt hắn – “Ăn!” – Hắn đúng là không phải tiêu chuẩn của Đường Triều mà đại khái giống dân đói Châu Phi (Mik: muội ૮ɦếƭ cười với tỷ mất .. ca ca đẹp vậy mà tỷ ví như dân đói =.=)
-“Ngươi hy vọng ta ăn?” – Hắn cuối đầu, hỏi ý kiến nàng.
-“Ta không muốn ngươi bệnh.” – Nàng cơ hồ có thể tiên đoán được 10 năm sau, hắn ốm yếu nằm trên giường, mà ngàn năm sau nếu các nhà ảo cổ có may mắn đào được di cốt hắn thì sẽ phát hiện cổ nhân ૮ɦếƭ do chứng kén ăn. (Mik: =.=)
-“Há miệng” – Nàng cưỡng chế hắn ngồi xuống, cầm lấy khối Phục Linh Cao đưa gần đến miệng hắn –“A!” (Mik: tỷ đút cho người ta ăn lun .. ôi dễ thương quá >”<)
Hắn cũng hợp tác mà mở miệng, cắn một miếng.
-“Từ nay về sau mỗi sáng sớm đều phải ăn một chút gì đó, biết không?”
-Hắn nhìn chằm chằm vào nàng –“Ngươi sẽ ăn cùng ta sao?”
-“Hội” – Nàng thuận miệng đáp ứng – “Ăn một cái nữa đi”
Mà ngoài cửa ——
Một dược đồng cầm một đống dược liệu đứng trước cửa ra vào, cố gắng mở to mắt mà nhìn . Trời ! Hắn không phải hoa mắt đấy chứ. Thiếu gia .. rõ ràng cùng một người —— ăn điểm tâm ?! 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc