Không Kịp Nói Yêu Em - Chương 21

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Mộ Dung Phong đi xem bố phòng nên về hành dinh rất muộn. Căn phòng cũ kỹ ánh sáng ảm đạm, trong phòng khách bật đèn, dưới chiếc chụp đèn màu trắng ***c, ánh sáng tỏa ra một quầng vàng tối mờ mờ, đồ dùng đều là gỗ lê kiểu cũ, hoa văn chạm trổ lồi lõm, dưới ánh đèn càng đượm không khí cổ xưa. Trong phòng im phăng phắc, bàn ăn bên ngoài đang đặt một nồi lẩu hoa cúc đã sắp cạn, kêu lục bục, ngọn lửa bên dưới cũng sắp tàn. Mộ Dung Phong thấy bốn đĩa thức ăn bên cạnh đều lạnh ngắt, liền đi vào bên trong; dưới ánh đèn, chiếc mành lụa đỏ trên cửa ánh lên ánh tím âm u, chiếc màn trân châu trên giường cũng lờ mờ phát ra ánh sáng tím hồng.
Tĩnh Uyển đợi quá lâu, đã mặc cả quần áo đi ngủ, Mộ Dung Phong khẽ khàng giở chăn ra định đắp giúp cô, cô tỉnh giấc, thấy anh mỉm cười nói: “Sao em lại ngủ quên chứ, anh ăn cơm chưa?”.
Mộ Dung Phong đáp: “Anh ăn rồi lần sau đừng đợi anh, cẩn thận đau dạ dày đó”.
Tĩnh Uyển nói: “Dù sao em cũng không muốn ăn”. Cô vừa nói vừa ngồi dậy, vì tóc hơi bung ra, xõa xuống hai bên mai, đang định đưa tay lên vuốt, anh đã vén giúp cô với sự thương yêu vô hạn: “Đồ ăn đều nguội rồi, em muốn ăn gì, anh bảo họ đi làm”.
Tĩnh Uyển nói: “Em muốn ăn bánh ga tô hạt dẻ ở Tường Vi Mộc”.
Tường Vi Mộc là nhà hàng đồ Tây ở Thừa Châu, thị trấn Thanh Bình cách Thừa Châu hơn hai trăm cây số, cô nói muốn ăn món đó chỉ là nói đùa với anh, Mộ Dung Phong lại hơi do dự, lấy chiếc áo khoác vải gabardine[1] màu tím đỏ của cô trên giá xuống: “Nào, chúng ta đi mua bánh ga tô”.
[1] Vải gabardine (Pháp: beige): Hàng dệt len có hoa văn chéo với mật độ dày (ND).
Tĩnh Uyển cười nói: “Đừng đùa nữa, đã sắp chín giờ rồi, không đi nghỉ ngay, ngày mai lại không dậy sớm được”.
Mộ Dung Phong nói: “Sáng mai anh không có việc”.
Anh khoác áo cho cô, Tĩnh Uyển bị anh kéo ra ngoài, nói: “Nửa đêm rồi anh định đi đâu đây?”
Mộ Dung Phong “suỵt” một tiếng: “Đừng làm ồn, chúng ta trốn ra ngoài”.
Tuy nói là trốn, vừa ra khỏi cửa đã gặp cảnh vệ tuần tiễu, thấy hai người, họ vội vàng hành lễ. Mộ Dung Phong cũng không để ý đến họ, khoác tay Tĩnh Uyển đi thẳng ra ngoài, khi cảnh vệ đi báo cáo với Thẩm Gia Bình, họ đã ra ngoài nhà xe. Lái xe thấy họ cũng rất kinh ngạc, Mộ Dung Phong lấy chìa khóa xe, Tĩnh Uyển không chịu lên xe, nói: “Đừng đùa nữa, làm kinh động đến mọi người, lại điều động một đóng người cho xem”.
Mộ Dung phong không đáp, bỗng bế bổng cô lên, còn chưa kịp phản ứng cô đã bị anh ôm vào trong xe. Cô vừa tức vừa buồn cười, anh đóng cửa xe, đích thân ngồi vào vị trí lái xe, khởi động xe.
Xe lao ra ngoài, thị trấn Thanh Bình vẫn còn mấy cửa hàng chưa tắt đèn, ánh đèn vàng vọt chiếu trên con đường lát đá, vì thời tiết lạnh, ánh sáng ấy dường như cũng lạnh lẽo. Thứ ánh sáng màu vàng nhạt hai bên đường đó giống như món chanh đông lạnh cô thích ăn, lại giống như đá trong trà chanh, dần dần tan đi, thấm vào màn đên từng chút một. Chiếc xe xuyên qua ánh đèn, không lâu sau đã bỏ lại thị trấn sau lưng. Cô quay đầu lại, chỉ thấy ánh đèn lác đác lác đác, càng ngày càng xa, ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”.
Anh cười nói: “Chẳng phái nói đi mua bánh ga tô sao?”.
Tĩnh Uyển ngỡ anh nói đùa, vì bình thường anh cũng thích tự mình lái xe đưa cô đi dạo, liền mỉm cười: “Đi một vòng rồi về thôi”.
Xe men theo con đường đi thẳng về phía Bắc, hai hàng đèn đơn độc bên đường, phía trước là bóng tối, một lúc sau lại rẽ sang đường lớn, xe cộ đi lại như thoi đưa, hóa ra đều là xe vận chuyển quân nhu, vô cùng náo nhiệt. Vì buổi sáng đau lòng mệt mỏi, lúc này xe đang lắc lư, Tĩnh Uyển bất giác ngủ thiếp đi.
Cô ngủ một giác, khi tỉnh dậy xe vẫn tiến về phía trước, bên ngoài cửa trời vẫn tối mù mịt, thỉnh thoảng có xe đi lướt qua, ánh đèn lóe lên trong chốc lát rồi vụt qua. Cô thầm kinh ngạc, gọi một tiếng: “Bái Lâm”.
Anh lái xe nên không quay đầu lại, chỉ hỏi cô: “Tỉnh rồi à? Lạnh không?”.
Cô nói: “Không lạnh. Đây là đâu?”.
Anh dịu dàng nói: “Đã đi qua thành Lý An rồi, hai tiếng nữa là đến Thừa Châu”.
Tĩnh Uyển quá kinh ngạc, một lúc lâu không nói nổi, cuối cùng anh quay đầu lại liếc cô một cái: “Phu nhân, anh nửa đêm lái xe thế này, đáng được thưởng chứ?”.
Tim cô ấm áp vô cùng, cô vươn người hônlên mặt anh, anh chầm chậm dừng xe bên đường, tắt máy xa, nâng mặt cô lên dịu dàng hôn, rất lâu, rất lâu sau mới buông ra, hơi thở cô hơi gấp, hai má nóng ran, tay vẫn nắm chặt lấy tà áo anh, trong bóng tối, mắt anh long lanh tỏa sáng.
Mặt cô vẫn áp vào *** anh, tim anh đập thình thịch, thình thịch, dịu dàng như âm thanh hay nhất thế giới. Giọng nói của cô nho nhỏ, giống như nói mơ: “Bái Lâm, em chỉ có anh thôi”.
Anh hôn tóc cô, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô. Anh nói: “Anh cũng chỉ có em”.
Hai bên đường đều là đồng không ௱o^ЛƓ quạnh, xung quanh tối đen như mực, bầu trời đầy sao giống như đỉnh bạc rơi vãi lung tung, như muốn rắc hết lên đầu người vậy. Xa xa nghe thấy xe đi đến gần, ầm ầm vang lên, cuối cùng đèn xe lóe lên, vụt qua xe họ. Nghe tiếng chiếc xe đó đi xa dần xa dần, bầu trời đầy sao dường như cũng xa dần, chỉ có một ảo giác vĩnh hằng, cả thế giới chỉ còn lại chiếc xe này của họ, chỉ còn lại anh và cô.
Trời chưa sáng họ đã đến Thừa Châu, vì cổng thành chưa mở, họ dừng xe ở dưới bức tường thành tránh gió, Tĩnh Uyển thấy vẻ mặt anh mệt mỏi, nói: “Anh ngủ một giấc đi”.
Cô đưa áo khoác cho anh, anh lái xe lâu như vậy, thật sự cũng rất mệt, gần như nghiêng đầu là ngủ. Tĩnh Uyển đắp áo khoác cho anh, còn mình lặng lẽ ngồi bên cạnh. Phía Đông dần dần lóe lên ánh sáng trắng lờ mờ, có người ở quê kéo xe chuẩn bị vào thành bán hàng, chiếc xe một bánh lọc cọc lọc cọc, chất đầy rau củ, vỏ bí đao vẫn còn phấn, những quả tròn tròn được rửa sạch sẽ, chất một đống cao ngất, cô nhìn từ xa còn tưởng là táo, sau mới biết là củ cải đỏ. Một bé gái khoảng bốn, năm tuổi ngồi trên chiếc giá trước xe, vì thời tiết lạnh nên cô bé mặc một chiếc áo bông vải hoa, khuôn mặt lạnh đỏ ửng, đôi mắt đen long lanh nhìn cô. Cô mỉm cười với bé gái đó, nó cũng mỉm cười với cô, quay lại chỉ cho cha mình: “Ô tô”.
Mặt trời sắp mọc, ngoài thành lác đác người vào thành cho kịp buổi chợ sớm, người đẩy xe, người kéo xe, người gánh quang gánh, chỉ cách cô một lần cửa kính xe, từ xa cũng có thể thấy niềm vui bình dị của họ. Mộ Dung Phong ngủ rất say, tuy ngủ trên xe không thoải mái, nhưng gương mặt anh khoan thai mà bình yên, cô muốn đưa tay ra vuốt ve đôi lông mày rậm của anh, giống như mỗi sáng gọi anh dậy, nhưng hôm nay không được, người bên ngoài có lẽ sẽ nhìn thấy, trong xe chỉ có hơi thở của anh, chậm rãi ổn định, âm thanh đó khiến người ta thấy bình yên, cô gần như cũng sắp ngủ thiếp đi.
Cửa thành chậm chạp mà nặng nề phát ra âm thanh “xịch xịch”, xe một bánh lọc cọc lọc cọc đẩy qua xe họ, bé gái đó ở phía xa quay đầu lại cười với cô. Mặt trời cũng đã mọc, nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào mặt anh, nắng sớm mùa thu, mong manh như có như không, qua cửa kính nhen lên chút ấm áp. Lúc anh ngủ trông hơi trẻ con, khóe miệng cong chong nhướn lên, giống trẻ nhỏ mơ thấy kẹo. Cô hơi không nỡ, gọi nhỏ một tiếng: “Bái Lâm”.
Thấy anh không phản ứng, lại gọi thêm lần nữa, anh mới “ừ” một tiếng, mơ màng lẩm bẩm: “Bảo họ đợi chút”.
Tĩnh Uyển thất hơi buồn cười, đưa tay ra đẩy anh: “Dậy dậy, đây không phải ở nhà đâu”.
Anh giờ mới nghiêng người ngồi dậy, uể oải xoay người, rồi quay đầu lại cười nói với cô: “Ai nói đây không phải là nhà, không phải là chúng ta đang về nhà rồi sao?”.
Tuy nói thế, họ đến Tường Vi Mộc ăn sáng, lại gói hai phần đem về vì thời gian gấp rút không kịp về soái phủ, chỉ bơm thêm xăng rồi lập tức quay về Thanh Bình.
Mộ Dung Phong cười nói với cô: “Thế này cũng coi như chúng ta qua nhà mà không vào nhỉ?”.
Từ sau khi kết hôn với anh, cô chưa từng về nhà chồng thành lễ, trong lòng hơi rung động, không biết là vui hay buồn. Anh nói: “Đợi đánh trận xong, chúng ta có thể về nhà được rồi”.
Cô thẫn thờ nói: “Đi lại xa xôi thế này chỉ để ăn bánh ga tô hạt dẻ, ngốc thật”.
Anh rút một tay ra nắm tay cô: “Ở bên em, anh thích làm những việc ngốc nghếch thế này”.
Câu nói đó quen tai như vậy, cô cười ngẩn ngơ, không nhớ ra từng nghe ở đâu, cô rút tay ra: “Chuyên tâm lái xe đi, lái nhanh thế còn chỉ dùng một tay”.
Sáng sớm trên đường rất ít xe, chỉ có xe chở quân nhu ầm ầm đi qua. Đồng hoang xa xôi bên ngoài, mây mù bao phủ, bên ngoài cửa xe thỉnh thoảng lướt qua thôn hàng nhà cửa, cây táo trước nhà ai đó đã phớt đỏ lốm đốm. Rơm rạ chất đầy trên mặt đất, rạ cây cao lương chất thành ngọn núi nhỏ. Thỉnh thoảng có trẻ con trong thôn dắt trâu, đứng ngây ra giữa ruộng nhìn xe đi qua đường.
Cảnh sắc con đường này tuy rất bình thường nhưng vì hai người đều biết đó là phút an nhàn hiếm có, nên trong lòng vui vẻ như đã lén làm gì đó phạm pháp.
Cô nói: “Hành dinh Thanh Bình chắc chắn đã loạn hết lên rồi”.
Anh cười nói: “Kệ đi, dù sao đã cố gắng quay về, cùng lắm là họ lải nhải vài câu”.
Kết quả là họ vừa ra khỏi thành Lý An không lâu, từ xa đã nhìn thấy phía trước bị chặn đường, đại đội vệ binh vác S***g đứng thẳng, đang kiểm tra xe qua lại, quần áo của cảnh vệ bằng vải nỉ màu xanh thẳm, nhìn là nhận ra đội cận vệ. Mộ Dung Phong cười nói: “Bày trận lớn thế, không biết có phải là đang thu tiền mãi lộ không?”.
Tĩnh Uyển lườm anh một cái: “Anh còn cười được, chắc chắn là tìm chúng ta”. Mộ Dung Phong cười ha ha, giảm tốc độ dừng xe lại.
Quả nhiên là Thẩm Gia Bình đích thân dẫn người đợi ở đây, vì họ đuổi theo suốt dọc đường, biết hai người đi về hướng Thừa Châu, nhưng không ngờ lại đi xa như vậy, nên đành lập bốt đợi ở đây. Mộ Dung Phong thấy Chu Cử Luân cũng đến, liền nói với Tĩnh Uyển: “Hỏng rồi, thầy Chu cũng đến, chắc chắn bị ông ấy giáo huấn một bài”.
Chu Cử Luân tuy là thư ký, nhưng thật ra từ nhỏ Mộ Dung Phong đã theo ông học mưu lược quân sự, tuy không chính thức truyền nghiệp nhưng cũng được coi là thầy. Từ trước đến nay ông là trợ tá đắc lực, lời nói rất có trọng lượng, Mộ Dung Phong cũng rất kính nể ông, cho nên mới gọi ông là thầy, thật ra tròng lòng anh rất ngại, Thẩm Gia Bình đã mở cửa xe, Mộ Dung Phong đi xuống, cười với Chu Cử Luân nói: “Chu tiên sinh cũng đến rồi”.
Anh nghĩ Chu Cử Luân sẽ mắng một bài dài, hành động của anh quả thật nông nổi, đành cố gắng chịu trận. Ai ngờ vẻ mặt Chu Cử Luân nghiêm túc, chỉ đi lên một bước nói: “Cậu Sáu, xảy ra chuyện rồi”.
Tim Mộ Dung Phong chùng xuống, vì đại cục tiền tuyến đã định, gần như đã cầm chắc chín phần, không thể có sự thay đổi quá lớn, cho nên anh mới nhất thời yên tâm đưa Tĩnh Uyển đi Thừa Châu. Không ngờ chỉ một đêm không về, Chu Cử Luân đã nói một câu như vậy, anh liền buột miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Dĩnh quân lấy lại được Phụ Thuận? Hay là Hộ Quốc quân để mất cửa Đức Thắng?” Tuy hỏi thế, nhưng anh biết chiến cục đã định, hai nơi đó đều không thể có chuyện, ngoài hai việc đó chuyện khác đều không thể liên quan đến đại cục.
Quả nhiên Chu Cử Luân lắc đầu, vẻ mặt hơi ưu phiền: “Không phải Dĩnh quân. Mời Cậu Sáu lên xe, tôi sẽ báo cáo với Cậu Sáu”.
Tĩnh Uyển đã xuống xe, thấy Mộ Dung Phong hơi chau mày, lập tức vô cùng lo lắng. Anh quay đầu lại nhìn cô, nói: “Em ngồi xe sau, anh và Chu tiên sinh có việc”.
Cô gật đầu, lái xe đã đánh xe đến bên cạnh, cô nhìn Mộ Dung Phong và Chu Cử Luân lên xe, còn mình cũng lên chiếc xe sau. Xe của cảnh vệ tiền hô hậu ủng đưa họ về.
Họ về đến thị trấn Thanh Bình vào buổi trưa, trên đường vất vả, Tĩnh Uyển thấy rất mệt, tắm xong nói chờ hong không tóc, ai ngờ ngồi trên sofa ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy trời đã tối, trong căn nhà tối om, cô lần mò bật đèn nhìn đồng hồ, hóa ra đã mười giờ tối. Cô đi ra ngoài hỏi Tôn Kính Nghi, mới biết từ lúc về Mộ Dung Phong vẫn họp chưa xong.
Tôn Kính Nghi nói: “Phu nhân chưa ăn tối, tôi bảo nhà bếp làm chút đồ ăn nhẹ nhé”.
Cô vốn rất khỏe mạnh, hai ngày nay lại cứ nghe đến ăn cơm là thấy ngán, đành nói: “Bảo nhà bếp nấu chút mì đi”.
Tôn Kính Nghi vâng lời đi ra, một lúc sau bưng lên một bát mì nóng hôi hổi, một bát nước canh đen sánh, ngoài ra còn có bốn đĩa dưa muối. Cô ngồi xuống nhìn mới biết canh đen đó là nước sốt, món mì nước sốt ở phía Bắc gồm mì luộc sẵn, ngoài ra chuẩn bị nước sốt rưới lên. Trong nước sốt đó ngoài thịt gà xé phay, ruốc, lươn, giăm bông, còn cả hải sâm các loại, vị tanh của đồ biển xộc lên mũi, cô chỉ thấy như tắc ở cổ, không thở nổi, cực kỳ buồn nôn, vội vàng bỏ thìa xuống, đẩy bát nước sốt đó ra thật xa, đứng dậy đi ra mở cửa cho gió đêm mát rượi thổi vào, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Bị giày vò như thế, cuối cùng cô chỉ ăn một nửa bát mì với dưa muối, sửa soạn qua loa rồi lên giường ngủ. Cô nhớ Mộ Dung Phong nên ngủ không ngon. Mơ mơ tỉnh tỉnh, đến tận sáng mới thực sự chìm vào giấc ngủ.
Chiều hôm sau Mộ Dung Phong mới về, vì đêm trước không ngủ, đêm nay lại thức thâu đêm, trong mắt anh vằn lên toàn tia máu. Dáng vẻ đó giống như mệt mỏi đến cực điểm, sau khi về cơm cũng không ăn, nằm lên giường ngủ luôn, nghe tiếng ngáy nho nhỏ của anh, Tĩnh Uyển cảm thấy vô cùng đau lòng, cúi người xuống tháo giầy, lại đắp chăn cho anh, còn mình đứng trước cửa sổ là áo sơ mi cho anh.
Cô chưa là xong mấy chiếc áo, Tôn Kính Nghi đã gọi khe khẽ bên ngoài: “Phu nhân”.
Cô vội đi ra, hóa ra Hà Tự An đến, bình thường anh luôn rất kính cẩn với cô, hành lễ rồi mới nói: “Phiền phu nhân gọi Cậu Sáu dậy”.
Đương nhiên là việc quân cấp thiết, cô hơi chần chừ, Hà Tự An đã chủ động giải thích: “Trong cuộc tổng tuyển cử của nước bạn chúng ta xảy ra chuyện, bây giờ thái độ của bên cầm quyền tương đối không có lợi đối với chúng ta. E rằng về sau chiến cục tuyến Bắc sẽ rất khó khăn. Nếu điều binh từ tuyến Nam về, vậy thật sự sẽ phí hết công sức, bây giờ điện báo của họ đã đến rồi…”.
Cô đang kinh ngạc, định hỏi tiếp, Mộ Dung Phong trong phòng đã tỉnh, hỏi: “Ai ở bên ngoài thế?”.
Cô đáp: “Là Hà tiên sinh đến”.
Anh cứ thế mặc cả quần áo ngủ, đi giày xong liền bước ra, bình thường họ nói chuyện cô không làm phiền, cho nên quay vào bên trong. Không biết vì sao, cô cứ miên man nghĩ đến lời của Hà Tự An, đờ đẫn một lúc lâu, chợt ngửi thấy mùi khét, mới nhớ ra mình đang là quần áo.
Chân tay lóng ngóng thu dọn, chiếc bàn là đó rất nóng, cô lại không quen làm việc này, vội vàng muốn nhấc lên nhưng lại chạm vào tay, cô kêu thất thanh “á” một tiếng, chiếc bàn là rơi bịch xuống đất. Mộ Dung Phong ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu của cô lập tức xông ngay vào, thấy cô đứng đó không biết phải làm sao, anh cuống quýt hỏi: “Sao thế?”.
Tay cô đau, nhưng cố chịu đựng nói: “Không sao, chỉ bỏng một chút thôi”.
Anh nâng tay cô lên xem, vết bỏng đã phồng rộp, có vẻ bỏng không nhẹ, anh quay đầu lại hét lên: “Tôn Kính Nghi, mau đi lấy mỡ chồn đến đây”.
Thấy chiếc khăn mặt treo trên giá bên cạnh, anh vội vàng thấm ướt phủ lên giúp cô. Khăn lạnh phủ lên trên, nỗi đau đớn thuyên giảm, đến khi Tôn Kính Nghi đem mỡ chồn đến bôi, tay cô dễ chịu hơn nhiều.
Cô rất xấu hổ: “Em thật ngốc, chút việc cỏn con cũng không làm được”.
Anh nói: “Mấy việc này vốn không cần em làm, tự em cứ thích trổ tài”. Tuy ý trách móc, nhưng giọng điệu đầy thương xót.
Trong lòng cô ngọt ngào, mỉm cười nói với anh: “Hà tiên sinh còn đợi anh ở bên ngoài đó, mau đi ra đi, đừng làm lỡ việc”.
Anh “ừ” một tiếng, lại dặn dò cô: “Đừng thích trổ tài nữa”.
Cô giậm chân: “Cả ngày chê em lắm chuyện, anh còn lắm chuyện hơn em”. Anh vốn vì tình hình nguy cấp, luôn khó chịu không vui, thấy cô giận dỗi vớ vẩn như thế, dáng vẻ yểu điệu dễ thương rung động lòng người, nên cũng không nhịn được mỉm cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc