Không Kết Hôn Cũng Được - Chương 09

Tác giả: Lộ Khả Khả

Khi Diệp Cương và Thư Dĩ Nhu rời khỏi khách sạn thì cũng đã là giữa trưa. Hắn đang ôm vai cô, từ trong thang máy bước vào đại sảnh, chỉ còn thiếu điều “ngước mặt lên hỏi trời cao” nữa thôi. Tuy rằng hắn vừa mới dứt lời khoe rằng sở trường của mình là đem nguy hóa an, nhưng cũng không có nghĩa là thực tế cho hắn thực hành ngay thế này chứ! Lúc này: ông nội, bà cô, Quách Hương Vân, và tổng giám đốc đương thời của tập đoàn – Thường Thanh Trung – đang đứng trước mặt hai người, nhìn chằm chằm vào Thư Dĩ Nhu.
Diệp Cương cố kìm câu chửi thề lại, vì cô của hắn đối với hắn đã hết hy vọng ở hắn nên đang tìm cho Hương Vân một đối tượng để kết hôn khác, chính là gã Thường Thanh Trung này.
“Cháu chào ông, chào cô ạ.” Diệp Cương ôm lấy eo lưng của Dĩ Nhu mạnh hơn, như muốn nhắc cô nhanh nhẹn lên một chút. Thư Dĩ Nhu cảm giác được thân hình đang căng thẳng của hắn, ngước mắt lên nhìn hắn một cái! Quả nhiên, hắn lại giương ra cái mặt nạ kia, thế nên cô vội tập trung để ý đến mối quan hệ của hắn và người trong gia đình…..
“Chào anh Thường.” Diệp Cương chào cho có lệ.
“Cháu chào ông, chào cô ạ, chào Hương Vân.” Thư Dĩ Nhu cũng chào theo, còn đối với Thường tiên sinh thì gật đầu và cười với anh ta.
Thường Thanh Trung chăm chú nhìn Dĩ Nhu qua cặp kính viền vàng của mình, rồi ánh mắt dừng lại ở đôi tay của Diệp Cương đang đặt lên vai cô.
“Đến Đài Loan lúc nào thế?” gia chủ của Diệp gia – Diệp Quốc Điền (bản convert là Hiệp Quốc Điền- không biết có nhầm không nhỉ L) với khuôn mặt dài, gầy, nhìn vào người ta không thể đoán được ông đang nghĩ gì, nhìn Thư Dĩ Nhu và hỏi.
“Cháu mới về từ tối hôm qua….”
“Tối hôm qua cháu định đưa cô ấy đến chào ông.” Diệp Cương ngắt lời Thư Dĩ Nhu, tranh trả lời thay cho cô.
“Ô kìa, có phải là tình cũ không rủ cũng đến không? Đã ly dị nhau rồi mà vẫn còn có vẻ gắn bó quá nhỉ.” Diệp Thu Hoa tươi cười cất giọng, bà ước gì trước mặt mọi người có thể làm xấu mặt Diệp Cương một phen.
“Lúc trước tôi có nghe Diệp tiên sinh đã cưới một cô vợ như hoa như nguyệt, không muốn cho người khác biết liền giấu ở Nhật Bản, hôm nay thật vô cùng may mắn mới được gặp mặt ở đây.” Thường Thanh Trung thản nhiên đối lại ánh mắt sắc bén của Diệp Cương, điềm nhiên nói.
“Cô ấy, đối với tôi, quả thật là người quan trọng nhất.” Diệp Cương cúi nhìn Thư Dĩ Nhu, mỉm cười.
Thư Dĩ Nhu mặt mày tươi sáng, trong ánh mắt nhìn cũng chỉ có Diệp Cương.
Thường Thanh Trung nhìn thấy thế, liền không tự chủ được, đảo mắt nhìn lại cô thêm một lần nữa.
Diệp Cương nhếch môi cười nhạt, hắn lờ đi vẻ soi mói của Thường Thanh Trung, vì hắn biết trong lòng Dĩ Nhu chỉ có hắn, đây mới là điều quan trọng nhất nên hắn không thèm để ý đến những nhận xét của người khác dành cho cô.
“Tối nay về nhà đi.” Diệp Quốc Điền nói với Diệp Cương.
Diệp Cương gật đầu, hiểu ý của ông nội là về nhà sẽ có chuyện muốn nói.
“Có chuyện gì mà không thể nói bây giờ được à? Cậu Thường có phải là người ngoài đâu?” Diệp Thu Hoa vẻ sung sướng cười trên nỗi đau của người khác, thầm mong Diệp Cương bị ngã ngựa trước mặt mọi người.
Diệp Quốc Điền lạnh lùng liếc nhìn con gái một cái.
Diệp Thu Hoa vội vàng nhìn đi chỗ khác, cười cười với Thường Thanh Trung.
“Sao mọi người cứ đứng cả ở bên ngoài thế này? Chúng ta đang định đi ăn mà, ở đây có đồ ăn Chiết Giang mà chúng ta vẫn ăn, là nơi mà Hương Vân đã giới thiệu.”
“Tôi không rành đồ ăn Trung Quốc lắm, cái này cứ để cho Quách tiểu thư lựa chọn là được rồi ạ.” Thường Thanh Trung nói.
“Giao cho Hương Vân là đúng rồi đấy, nó chọn món ăn rất khá.” Diệp Thu Hoa đánh mắt về phía con gái, làm Quách Hương Vân phải cười trừ một tiếng, rồi mắt lại nhìn xuống sàn nhà.
Thư Dĩ Nhu nhìn thấy tất cả, cô cảm thấy Quách Hương Vân có vẻ rất khổ sở, nhưng đó là lựa chọn của cô ấy, nếu bản thân cô ấy nghĩ không thông thì chẳng có ai có thể xen vào được.
“Vậy bọn cháu không làm phiền nữa, chúng cháu đi trước đây ạ.”
Diệp Cương ôm lấy Thư Dĩ Nhu muốn rời đi, nhưng Dĩ Nhu lại bước về phía Quách Hương Vân, nói:
“Em muốn nói chuyện với chị một lát.”
“Cô muốn nói gì?” Diệp Thu Hoa lập tức chắn ở trước mặt con gái mình.
“Mẹ, không sao đâu mà.” Quách Hương Vân vội kéo Thư Dĩ Nhu lùi lại phía sau vài bước.
Diệp Cương nhìn Thư Dĩ Nhu bị lôi đi, cảm thấy ai cũng giống hắn đều muốn gần gũi cô, khuôn mặt hắn lại trầm xuống.
“À… vị Thường tiên sinh kia chắc là không thích đồ ăn của Chiết Giang lắm, có lẽ anh ta thích đồ ăn của Tây Âu hơn, khi gọi món ăn, chị thử hỏi lại anh ta một chút xem sao.” Thư Dĩ Nhu nói thầm vào tai Quách Hương Vân.
“Sao cô biết?” Quách Hương Vânngạc nhiên, trợn mắt nhìn cô.
“Bởi vì lúc vừa rồi khi nghe nói đến đồ ăn của Chiết Giang, anh ta nhíu nhíu mày lại, nét mặt lại còn có vẻ không thích rõ ràng.”
“Cám ơn.”
“Không có gì, chị cố lên nhé.” Thư Dĩ Nhu nhìn thấy vẻ vô cùng khó chịu của Diệp Thu Hoa nên đành phải sớm kết thúc câu chuyện.
Thư Dĩ Nhu vừa quay đầu lại, đã thấy Diệp Cương sán lại sát bên người mình rồi.
Cô khoác tay hắn, lại có cảm giác toàn thân hắn đang gồng lên, cứng nhắc.
“Anh lại quá lo lắng cho em rồi! Phạm quy.” Cô nhẹ giọng nói.
Hắn nhún nhún vai, cố gắng thả lỏng bản thân mình.
“Bệnh cũ ấy mà, phải có thời gian mới sửa được chứ, với lại bây giờ có em đang ở bên cạnh để ý như thế này nên không có vấn đề gì đâu.”
“Em không để ý anh, em muốn chính bản thân anh phải tự sửa đổi.”
“Tuân lệnh, cô giáo Thư” hắn nhướng mày, cười.
“Này anh, mặt cười mà tâm không cười là em sẽ bỏ của chạy lấy người đấy nhé.” cô nghiêm túc giao hẹn.
Diệp Cương nghe thấy thế, lập tức nghiêm mặt lại hứa hẹn: “Anh nhất định sẽ sửa được mà.”
“Em tin anh sẽ làm được. Chúng ta định đi ăn ở đâu đây?” Dĩ Nhu cười tươi tắn, ôm lấy cánh tay hắn, khuôn mặt thanh tú vui vẻ như là không hề có chuyện gì xảy ra. Mọi người nhìn vào chỉ thấy hai người này cảm xúc thay đổi thật khó tin. Làm cho người ta không thể biết được tiếp theo sẽ chuyển biến như thế nào nữa.
Thư Dĩ Nhu thì không nói, vì lúc nào cô cũng giữ được dáng vẻ yên yên ổn ổn của mình, nhưng còn Diệp Cương, hắn mà cũng có thể học theo Dĩ Nhu được ư?
Ôi, tình yêu quả nhiên là có thể thay đổi được con người ta!
Vào buổi tối, lái xe chở Diệp Cương và Thư Dĩ Nhu về nhà họ Diệp. Trong xe, hai người vẫn có khoảng không gian riêng của mình vì phía trước có ngăn cách họ với lái xe bằng tấm kính cách âm. Thư Dĩ Nhu ngồi sát cạnh bên Diệp Cương, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn đang uống trà hạnh nhân vừa mua.
“Phải nói rằng ngọc bích ấy thật là đẹp quá, trong suốt, sáng bóng, giống như ngọc lưu ly, chỉ cần nhìn thấy nó liền có cảm giác bình yên.” Dĩ Nhu nhớ lại, tưởng như vẫn còn đang ở quán ăn, thưởng thức mỹ thực.
Diệp Cương nhìn thần thái an nhàn của cô, không kìm được, bật ra câu hỏi: “Sao em có thể phân định cảm xúc rạch ròi được như thế nhi? Em có biết rằng nếu đến nhà anh với danh phận là vợ anh thì phải đối mặt với nhiều khó khăn như thế nào không?”
“Nhưng bây giờ em không phải là vợ anh, thì làm sao phải lo lắng? Buổi tối em còn được ăn ngon đến như vậy, thật vô cùng sung sướng mà.” Cô cười, trả lời hắn.
“Anh thấy chỉ mỗi khi nói đến đồ ăn ngon thì em mới có thể nhanh nhẹn lên một chút.”
Thư Dĩ Nhu hít sâu một hơi, chuẩn bị thao thao bất tuyệt:
“Bởi vì mỹ thực đối với em có ý nghĩa vô cùng to lớn. Mẹ em đã làm cả ba công việc cùng một lúc để nuôi em khôn lớn, nhưng mỗi khi có dịp gì trọng đại, như: được tăng lương, thăng chức, lúc em đỗ đại học hoặc đã để dành tiền được một năm, hai mẹ con sẽ đi ăn ở một chỗ ngon ngon. Hai mẹ con em thường tranh luận xem sẽ đi ăn ở nhà hàng nào trước hàng tháng liền, điều này tăng lên cảm giác chờ mong được ăn mỹ thực, đây có thể nói là thời điểm vui vẻ nhất của hai mẹ con.” Cô nói một cách hưng phấn, mỉm cười khi nhớ lại ký ức ngọt ngào ấy, đôi mắt lại sóng sánh nước, rồi từng giọt, từng giọt lăn xuống má.
Diệp Cương đau lòng, ôm chặt cô vào lòng.
“Sao em chưa từng kể điều này cho anh biết?”
Cô không nói gì, chỉ nhìn hắn bằng vẻ chờ mong hắn sẽ hiểu ra những điều mình chưa nói. Diệp Cương nhíu đôi mày rậm, cuối cùng cũng vỡ lẽ ra: “Anh chỉ chú tâm đến chuyện của mình, chú tâm đến một mình em, mà không biết để ý gì đến ai khác.” hắn ảo não vỗ vỗ trán, rồi lại vỗ xuống đùi mình.
“Thế nên, chúng ta ly hôn chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.” Cô vuốt vuốt lên mái tóc dày của hắn.
“Có nhất thiết em phải nói thẳng tẹt ra thế không?” Diệp Cương cười khổ nói.
“Ly hôn cũng đã ly hôn rồi, có gì đâu mà không nói thẳng ra được?” cô bật cười, ngả người sát vào hắn.
Diệp Cương nhìn cái miệng xinh xinh của cô đang cười, hắn cầm tay cô đặt lên иgự¢ mình, hỏi:
“Em đã biết anh có tính xấu như thế, tại sao không nói cho anh biết?”
“Nếu anh thực sự để ý……”
“Thì anh sẽ tự mình nhận thấy chứ gì?” hắn rầu rĩ ngắt lời cô, lúc này chỉ ao ước có thể mở cuộc hội thảo về những tật xấu của mình, liệt kê ra các thói hư tật xấu của bản thân, từ đó mà sửa đổi cho tốt.
“Em biết mình nói chuyện gì cũng rất chậm.” cô vuốt nhẹ lên иgự¢ hắn, khẽ nói.
Diệp Cương cảm thấy kỳ lạ khi Dĩ Nhu đột nhiên chuyển sang đề tài này.
“Chỉ có điều không phải ai cũng xen vào quyền tự chủ của em được. Hôm nay, lúc ở khách sạn, anh đã làm như thế, không chỉ một lần, đấy là không kể đến những việc trước kia nữa.” Diệp Cương chột dạ, cảm thấy lo lắng: “Anh xin lỗi, anh sẽ sửa chữa.” hắn giơ tay xin lỗi theo kiểu nhà binh.
“Lần này em tha thứ cho anh.” cô gật gật đầu, cầm lấy cốc trà hạnh nhân, tiếp tục uống.
“Anh còn điều gì phải sửa đổi nữa?”
“Em muốn tự anh sẽ hiểu ra……A, chúng ta đã về đến nhà rồi.” Thư Dĩ Nhu thấy xe đang đi vào cửa nhà, rồi đi vào lối đi dành riêng cho xe được xây dựng theo kiểu kiến trúc Nam Dương của Diệp gia, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dán lên kính cửa xe để nhìn.
Diệp Cương tắt hẳn nụ cười, thân hình lại cứng nhắc ra.
Thư Dĩ Nhu nhận thấy điều này, liền cảm thấy đau lòng, cô cầm lấy tay hắn. “Anh lại đang căng thẳng rồi.”
“Em có thể làm thày bói được rồi đấy” khuôn mặt hắn không đổi sắc khi nhìn vào nhà của mình.
“Em xin lỗi.” cô ôm lấy hắn từ đằng sau, cà nhẹ mũi mình lên gáy hắn, ao ước rằng sự gắn bó thân thiết này của hai người sẽ làm cho thần kinh hắn có thể dịu đi.
“Xin lỗi cái gì?” hắn hít lấy hương thơm thảo mộc trên người cô, cảm thấy bình tĩnh lại.
“Em xin lỗi vì đã không phát hiện ra gia đình có ảnh hưởng rất lớn đến anh, vì anh cứ tỏ ra bất cần, nên em cứ ỷ lại vào điều đó.”
“Đàn ông thì không nên yếu đuối, gia đình anh là vấn đề của riêng anh, nên anh sẽ tự mình giải quyết.” hắn nhún vai, dùng sức lắc lắc cổ, tạo thành tiếng kêu “khách khách”.
“Xương ở cổ rất dễ bị tổn thương, anh nên tác động chậm thôi.” cô tạm dừng động tác của hắn, rồi làm mẫu lại.
“Giống như lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta, em cử động như thế, giả thần giả quỷ dọa người.” hắn ôm lấy eo lưng cô, bật cười ha ha.
“Khi toàn thân được thả lỏng, anh sẽ phát hiện ra điểm bất ổn của mình, từ đấy mới có biện pháp thích ứng cùng nó.” Cô đáp lại bằng câu trả lời đa nghĩa.
“Anh biết rồi, triết gia nhỏ bé ạ.”
“Anh giỏi quá, em biết anh rất thông minh mà.” Cô vỗ nhẹ lên đầu hắn, còn hôn lên trán hắn nữa.
“Anh luôn ao ước rằng sẽ có lúc em vuốt lên tóc anh và nói tuyệt quá như thế này.” hắn nhìn vào mắt cô, tuy đã cố gắng kiềm chế cảm xúc, vậy mà giọng nói của hắn vẫn hơi run run.
Và cô là người duy nhất đối với hắn như vậy. Thư Dĩ Nhu đỏ hoe đôi mắt, ở trong lòng hắn, nhổm dậy, hôn tới tấp lên trán hắn.
“Anh thật ngốc quá……..” xe chạy đến cửa nhà thì dừng lại.
Diệp Cương vẫn đang ôm cô, chờ cho cảm xúc dịu dần xuống, hắn mới mở cửa cho cô xuống xe.
Dĩ Nhu hít vào một hơi, rồi chỉ sang đám cỏ xanh mượt mà kia tuyên bố:
“Mai em muốn tập Yoga ở đó.”
“Nhưng đừng gọi anh đến tập cùng là được.” hắn cười vui vẻ, rồi kéo cô đi vào trong phòng.
Căn phòng được trang trí theo phong cách châu Âu, nổi bật nhất là chiếc đèn chùm thủy tinh hoa lệ, to lớn đến mức ba người ôm mới hết, có điều trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng.
“Sao lại yên ắng thế này nhỉ? Lần sau em sẽ bật nhạc cho không khí đỡ tĩnh lặng một chút.” Cô thì thầm.
“Nhập gia tùy tục, cô bây giờ đang là khách, còn đòi hỏi muốn thay đổi cái gì chứ?” Diệp Quốc Điền từ phòng trong đi ra, liếc mắt nhìn Thư Dĩ Nhu một cái.
“Chỉ thay đổi tâm tình thôi mà.” Thư Dĩ Nhu nhẹ giọng nói, khuôn mặt vẫn nở nụ cười tươi.
Diệp Cương nhìn sang ông nội, rồi ôm lấy cô như muốn thể hiện lập trường tình cảm của mình.
“Hôn nhân là chuyện đại sự, không phải trò đùa. Hai đứa đã ly hôn rồi, ông không đồng ý hai đứa tiếp tục đi lại với nhau, lần này cháu phải cưới một người vợ môn đăng hộ đối với gia tộc mình.” Diệp Quốc Điền nhìn Diệp Cương, dứt khoát nói.
“Cuộc sống cá nhân của cháu không thể phụ thuộc vào tập đoàn Diệp thị.” Diệp Cương trả lời, khuôn mặt không đổi sắc.
“Anh ấy đã làm rất nhiều việc vì gia tộc rồi, bây giờ anh ấy phải sống cho riêng mình chứ ạ.” Thư Dĩ Nhu vội nói, như sợ ông nội hắn sẽ ngắt lời mình.
Diệp Quốc Điền không thèm nhìn đến cô, chỉ nhìn Diệp Cương nói: “Ông đã cho cháu cơ hội tự do lựa chọn hôn nhân cho mình, thậm chí đồng ý cho vợ cháu ở lại Nhật Bản, nhưng bây giờ kết quả là gì đây?”
“Kết quả là hôn nhân của cháu thất bại, tức là cháu không thể tự lựa chọn được, mà phải do gia tộc lựa chọn cho chứ gì? Có phải ý của ông là thế không ạ?” Diệp Cương nhìn thẳng vào mắt ông mà nói, đôi tay tự nhiên xiết chặt lấy tay của Dĩ Nhu.
“Đúng vậy.” Diệp Quốc Điền nói.
“Nói theo cách khác tức là nếu sự nghiệp của cháu không có chút thành công nào thì cháu không đủ tư cách là con cháu của Diệp gia đúng không?” Diệp Cương cao giọng hỏi lại.
Diệp Quốc Điền nhìn khuôn mặt tuy không đổi sắc của Diệp Cương nhưng trán hắn đã hằn lên gân xanh, ông nhíu mày, vung tay nói: “Sự nghiệp của cháu không phải là không có chút thành công gì.”
“Bởi vì cháu luôn tâm niệm rằng chỉ cần cháu bước sai một bước, lập tức sau lưng mình sẽ có người chỉ trích ngay, như vậy chính bản thân cháu sẽ thấy mặc cảm, sẽ tự ý rời khỏi Diệp gia.” Đột nhiên ác mộng của quá khứ: nỗi sợ hãi mình sẽ bị trục xuất khỏi Diệp gia lại tràn về, làm Diệp Cương không tự chủ được run lên.
Thư Dĩ Nhu từ phía sau vỗ nhẹ lên lưng hắn, như muốn cho hắn biết có cô đang ở bên cạnh hắn, đứng cùng phe với hắn.
Diệp Quốc Điền kinh ngạc nhìn Diệp Cương, trước đây ông luôn nghĩ cháu nội mình luôn là đứa thông minh, được lòng mọi người, chứ không hề nghĩ rằng Diệp Cương lại luôn có cảm giác bất an như thế này.
Diệp Cương cúi đầu xuống, không nhìn ai cả, có điều vẫn nắm chặt tay Dĩ Nhu.
“Cháu nghĩ nhiều quá đấy.” Diệp Quốc Điền nói khẽ.
“Mọi người đã dạy cho anh ấy rất nhiều tri thức, nhưng lại không cho anh ấy cảm giác an toàn, yêu thương trong gia đình, làm cho Diệp Cương không biết yêu chính bản thân mình và không biết cách yêu thương người khác, cũng như không tin rằng mình cũng rất đáng được yêu thương.” Thư Dĩ Nhu thở dài, nói vẻ triết lý.
“Ông cháu chúng ta đang nói chuyện, không đến lượt người ngoài như cô xen vào.” Diệp Quốc Điền trừng mắt nhìn cô.
“Nhưng đây cũng không còn là việc riêng của hai ông cháu nữa ạ, bời vì Diệp Cương luôn có cảm giác bất an ngay trong nhà mình, điều đó ảnh hưởng trực tiếp đến chuyện hôn nhân của chúng cháu. Cháu yêu anh ấy, nên muốn thay đổi điều này.” Thư Dĩ Nhu không hề e ngại, tiếp tục nói.
“Sao lần trước về Đài Loan, tôi có thấy cô cố gắng gì đâu?” Diệp Quốc Điền cố tình làm khó.
“Đấy cũng là sai lầm của cháu, cháu đã không để ý đến cách gia tộc đối xử với anh ấy, thêm nữa, cháu vốn dĩ tính lười (giống mình J), lại đang muốn về Nhật Bản ngay, nên không thèm tính toán”.
“Tính toán? Cô quả nhiên bụng dạ khó lường!” đôi mắt tinh anh của Diệp Quốc Điền ánh lên vẻ hiểu biết.
“Tình cảm cũng phải tính toán đến được mất chứ, hao tổn tâm trí của mình cũng là một loại kinh doanh mà. Nếu mọi người cứ lạnh lùng với nhau, chỉ bo bo lợi ích cho riêng mình thì cũng giống như người trong nhà này thôi: mặt mày lúc nào cũng lạnh lẽo.” cô trả lời.
“Có thể nói được rõ ràng như thế, không phải là vì gia sản của Diệp gia ta sao? Một chủ quán sách mồ côi, nhỏ bé có thể được ở bên cạnh một CEO của một tập đoàn lớn, há có thể dễ dàng buông tay?” Diệp Quốc Điền hừ lạnh một tiếng, hỏi lại.
“Ông có thể mắng cháu thế nào cũng được, nhưng đừng nói xấu cô ấy như thế.” Diệp Cương phả đối, đôi mắt ánh lên vẻ sắc bén.
“Cháu hãy xem lại mình đi! Nhà này của chúng ta không còn quy củ gì à?” Diệp Quốc Điền chống mạnh chiếc quải trượng xuống sàn nhà mắng.
“Chúng ta đi thôi.” Diệp Cương kéo tay Dĩ Nhu, muốn quay về phòng mình. Thư Dĩ Nhu lắc lắc đầu, ở yên tại chỗ, tò mò nhìn ông Diệp.
“Ông nội, cho cháu hỏi một vấn đề, nếu như ông nói cháu là kẻ bụng dạ khó lường, vậy tại sao còn đòi ly hôn?” Thư Dĩ Nhu hỏi.
“Đấy là cô lấy lùi làm tiến.” Diệp Quốc Điền nhíu đôi lông mày thành một đường thẳng, liếc nhìn cô nói.
“Cho dù lấy lùi làm tiến thì cũng không đến mức phải ly hôn chứ. Ông nội, ông nói thế là có mâu thuẫn rồi.” Thư Dĩ Nhu cười hì hì nói.
“Ta không muốn nghe cô nói linh tinh ở đây.” Diệp Quốc Điền giơ quải trượng lên, chỉ ra hướng cửa nhà (ý đuổi khách chắc)
Thư Dĩ Nhu trợn to mắt, thở dốc vì kinh ngạc.
“Mình đi thôi.” Diệp Cương ôm vai cô.
“Không cần phải đi, em không tức giận, chỉ thấy buồn cười thôi. Hai ông cháu quả nhiên là người cùng một nhà, vì mỗi khi tranh luận với em anh cũng dùng giọng điệu này để nói.” Thư Dĩ Nhu ngước nhìn Diệp Cương, bật cười thành tiếng.
“Chúng ta chính là người cùng một nhà đấy thôi.” Diệp Quốc Điền nói.
“Đây là chuyện thường ngày ở huyện?” Thư Dĩ Nhu hỏi. Diệp Cương nín thở, nhìn ông nội không chớp mắt.
“Vì là người nhà nên mới là chuyện bình thường, chẳng lẽ vì việc như thế này mà phải mang nó ra chém đầu thị chúng à?” (nhà này ăn nói kinh quá J) Diệp Quốc Điền trợn mắt nhìn cô, tức giận nói.
“Ha ha ha…… ông nội thật có khiếu hài hước……” Thư Dĩ Nhu bật cười to, cô bám vào người Diệp Cương mà cười đến giàn dụa nước mắt.
Diệp Cương ôm lấy cô, lo lắng liếc nhìn sang phía ông nội.
“Khiếu hài hước của ông nội cũng giống y như anh á.” Cô vừa cười cừa nói.
“Tất nhiên rồi, nó là cháu của ta cơ mà.” Diệp Quốc Điền nói xong, liền quay về phòng ông, sập cửa mạnh đến “phanh” một tiếng.
Thư Dĩ Nhu vẫn tiếp tục cười.
Diệp Cương ngắm nhìn khuôn miệng đang tươi cười của cô, cũng cười theo ― trong cách nói của ông nội hắn, đây là lần đầu tiên hắn thấy đầy vẻ thân tình như thế.
“Mình về phòng đi.” Diệp Cương nắm tay cô, lên cầu thang về phòng mình ở tầng ba.
“Ca ngợi tính hài hước của cha ta là có thể có thêm quyền thừa kế hay sao?” Diệp Thu Hoa đứng ở cầu thang tầng hai, chắn đường đi của hai người, hỏi
“Cháu không để ý đến chuyện thừa kế bao giờ cả.” Diệp Cương đang lúc tâm trạng không tốt, không muốn tranh luận gì thêm.
“Tiền tài chẳng có ai là không cần cả. Cậu không phải giả vờ, cậu không có quan hệ huyết thống gì với Diệp gia cả nên không có tư cách làm chủ Diệp gia.” Diệp Thu Hoa nói.
“Cháu có tinh thần của người nhà họ Diệp, mà ban giám đốc cũng thừa nhận cháu có thể đảm đương được vai trò chủ tịch, thế là đủ rồi.” Diệp Cương kiên định nói.
“Tinh thần của người họ Diệp! hừ, đồ không biết xấu hổ, những lời này mà cũng có thể nói được à?” Diệp Thu Hoa vừa châm chọc, vừa sửa lại gọng kính.
“Những lời này cô đã nói trong nhiều năm rồi, cô không thấy phiền toái à?” Thư Dĩ Nhu hỏi.
“Ai bảo cô là tôi nói những lời này trong nhiều năm? Có phải có người đặt điều đúng không? Có phải do người xuất xứ không rõ……” Diệp Thu Hoa chỉ vào mặt Diệp Cương, mắng to lên.
“Diệp Cương chưa từng nói xấu gì về cô cả, có điều trên mặt cô thể hiện tất cả nên cháu biết mà thôi.” Lần đầu tiên trong đời mình, Dĩ Nhu ngắt lời người khác.
“Đồ con gái xấu xa kia, cô nói tôi làm sao?” Diệp Thu Hoa tức giận đến biến sắc, liền bước tới đẩy Thư Dĩ Nhu một cái. Vì cô đang đứng chênh vênh ở bậc cầu thang, nếu bị đẩy nhất định sẽ ngả lăn xuống dưới nhà.
“Cẩn thận.” Diệp Cương vội bước về phía cô, nhấc Dĩ Nhu vào hẳn trong phòng, nhưng chính bản thân hắn lại mất trọng tâm mà ngã lăn xuống nhà.
“Diệp Cương!” Thư Dĩ Nhu kinh hoàng hét lên, vội vã lao xuống.
Nhưng dù cô có chạy nhanh đến mấy cũng không đuổi kịp Diệp Cương đang lăn xuống, đành chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lăn xuống tận chiếu nghỉ tầng một, va mạnh vào tường làm bức tranh chữ “Phúc” to lớn trên tường bật lên, rơi xuống đầu hắn.
Diệp Cương liền ngất đi, không biết gì nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc