Không có sự tình cờ,đó là số mệnh - Chương 07

Tác giả: Đang cập nhật

Jung mím môi cô nén cơn giận...Trước giờ Hwa chưa bao giờ thế này..Cô ấy luôn là người nghiêm túc và chuẩn mực....Nếu chỉ vì lý do cô được đi du học mà cậu ấy như thế này thì thật khó tin...Ừhm..dù có là ghen tị với cô thì Hwa cũng không đến nỗi để mình ra nông nổi này chứ..Có biết thế này khiến cô buồn lắm không...Đang suy nghĩ lại bị Hwa phá rối.
-Cậu thì vui rồi...Được đi du học..Có thêm nhiều bạn mới...Chỉ có tớ là buồn thôi...Khó khăn lắm mới có thể ở chung đc với cậu....Tưởng sẽ thế này cho đến khi tốt nghiệp rồi đi làm...Thế mà...
Hwa khóc..tự nhiên cô ấy lại khóc...Nước mắt của Hwa khiến cho Eun Jung thấy khó sử vô cùng....Đến mức này sao...Tại sao lại như thế này....Hwa lại tiếp tục độc thoại.
-Cậu...Cậu chẳng bao giờ hiểu tớ cả...Lúc nào cũng lạnh lùng vô tâm...Cậu thật sự tin những gì tớ nói với cậu à...Cậu tin nhà tớ ở tỉnh lẻ..nhà tớ nghèo..Nghèo đến mức phải đi làm thêm rồi sống trong một căn phòng bé tẹo này sao...Tớ nói xạo cậu đấy..Đồ ngốc...Cậu là đồ ngốc đáng ghét...
-Cậu..vừa nói cái gì...
Sắc mặt Eun Jung bỗng tái đi một chút...Hai mắt hơi quắc lên trông thật đáng sợ...Nhưng lúc này Hwa đang say nên chẳng thể cảm nhận đc sự nguy hiểm trong ánh mắt đó...Cô ấy lại tiếp tục nói.
-Đúng..tớ vừa nói sự thật đấy...Cậu không biết đúng không....Thật ra nhà tớ rất giàu có..cũng ở tại Seoul thôi....Cậu biết tớ là ai không...Tớ là công chúa đấy....Nhưng mà vì cậu mà tớ phải sống như một đứa nghèo kiết xác thế này....Thế mà cậu lại dám bỏ rơi tớ mà đi hả...
Eun Jung thấy lỗ tai lùng bùng..Nghe mà như không nghe,hiểu mà như không hiểu....Cái con người kia đang nói cái gì vậy chứ...Mọi chuyện là như thế nào...Cô ấy đã lừa dối cô,bỡn cợt cô trong hai năm nay sao...Xem cô là trò hề sao...Nhưng nếu chỉ là thú vui thì cần thiết phải chịu khổ lâu thế không...Nếu là một cô công chúa thì cần gì phải hi sinh nhiều như thế cho một trò chơi chứ...Trừ khi cô ta là người Biến th'...Jung như muốn nổi điên lên,muốn tát vào mặt cái con người đang nằm kia,cô ta giày xéo lên lòng tự trọng của cô một cách thật tàn nhẫn....Ức quá...nước mắt cứ muốn ứa ra...Hwa vẫn chẳng hay gì cả..Lại tiếp tục lèm bèm...
-Cậu..đừng đi được không Jung....Tớ thực sự không muốn để cậu đi...Ở lại cậu vẫn sẽ có một tương lai rộng mở mà...Tớ sẽ lo cho cậu tất cả,tớ đã sắp xếp hết rồi..Tốt nghiệp xong cậu sẽ về làm cho công ty nhà tớ...Nó thật sự rất lớn đấy...Nó nằm trong top 10 doanh nghiệp lớn nhất nước đấy..Chúng ta vẫn có thể ở chung với nhau trong một mái nhà như bây giờ....Như thế không phải rất vui sao...Tại sao lại phải đi chứ...
Eun Jung lại lần nữa tẩu hỏa nhập ma vì chẳng hiểu nổi cái gì đang xảy ra..Nếu là một trò đùa thì cô ta có nhất thiết phải tỏ ra buồn bã thế này không...Bây giờ cô ta đang say,mọi cảm xúc không thể nào là giả dối...Vậy thì cái lý do thật sự ở đây là gì...Jung nhớ lại quãng thời gian trước đây,từ khi mới gặp được Hwa rồi quen rồi thành bạn...Thấy Hwa luôn đối sử chân thành với mình..Không có gì là dối trá...Một con người dù gian xảo đến đâu cũng không thể diễn lâu như thế...Cô hoàn toànt in tưởng ở Hwa và xem cô ta như một người bạn thân,cô ta là người duy nhất mà Jung tin tưởng và có thể sống thật với cảm xúc của mình..Tất nhiên là bây giờ có thêm cả Ji Yeon nữa,nhưng Hwa vẫn là người quan trọng với cô...Muốn làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng Hwa vẫn say xỉn thế nàyt hì biết sao bây giờ ,đành nhịn đến sáng mai vậy...Nghĩ thế Eun Jung đành quay sang nói với Hwa. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
-Cậu ngủ đi..Cậu say quá rồi..Có gì ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp....
-Tớ không muốn...Tớ muốn nói ngay bây giờ...Tớ muốn cậu trả lời tớ ngay bây giờ...Cậu sẽ ở lại chứ......
Hwa nhìn Jung..trong ánh mắt có gì đó tha thiết....Thật sự rất tội nghiệp..Jung không biết phải trả lời thế nào...Từ chối thì sợ khiến cô ấy buồn mà nhận lời thì không đc....Hwa thấy Jung im lặng thì lại lên tiếng...
-Tớ xin cậu...Ở lại với tớ đi...Tớ....thực sự rất yêu cậu..Tớ yêu cậu Eun Jung à...Tớ yêu cậu ngay từ lúc đầu chúng ta gặp nhau ở trường học..Chỉ gặp một lần nhưng không sao quên được...Vì thế tớ đã theo dõi cậu và tìm mọi cách để tiếp cận cậu rồi vẽ ra một câu chuyện về hoàn cảnh khó khăn để được ở chung với cậu...Tớ thực sự rất ghét nơi này..Nhưng chỉ cần là nơi có cậu thì tớ sẽ chấp nhận hết....Vậy nên xin cậu..hãy vì tớ một lần đc không....
Choáng Váng...đó là tất cả những gì mà Eun Jùn có thể cảm nhận được lúc này...Một sự thật đến nằm mơ cũng không thể mơ tới...Làm sao cô dám nghĩ rằng Hwa có thể yêu mình chứ...Hai người chơi với nhau bao lâu nay,ở chung một phòng..Thái độ của Hwa lúc nào cũng chuẩn mực,không hề biểu hiện một chút gì khiến cô có thể nghi ngờ..Đùng một cái lại nói ra thế này..Không sốc mới lạ...Nhưng sốc xong thì bối dối...Không biết phải cư sử thế nào đây...Từ giờ hai đứa sẽ phải nhìn nhau thế nào...Chắc chắc là không thể tự nhiên như trước....Kể cũng lạ..Lúc Ji Yeon nói thích mình Jung cũng sốc,nhưng mà không hề thấy khó sử như với Hwa....Vẫn có thể dịu dàng với con bé..Còn Hwa thì không..Đến nổi ngày mai sẽ phải làm gì cô cũng không biết....
-Cậu..sao cứ im lặng thế....Cậu có chấp nhận tớ không...
Hwa lên tiếng khi Jung vẫn cứ im ru mãi...
-Tớ...Tớ ....
Jung chẳng nói được gì...Hwa thì đã quá xỉn..Mắt cứ lờ đi rồi nặng trĩu...Sau đó thì đổ gục xuống rồi ngủ không biết gì..Eun Jung thở phào vì thoát được cái câu hỏi ngắc ngớ của cô bạn rồi cũng im lặng kéo mềm lại cho cô ấy rồi tắt đèn đi ngủ...Hôm đó Jung ngủ rất trễ vì quá nhiều bộn bề trong suy nghĩ.....
Sáng hôm sau Hwa thức giấc với cái đầu nhức nhối,toàn thân cũng ê ẫm dã dời..Cô chẳng nhớ gì về câu chuyện của mình với Eun Jung tối qua...Nhìn sang thấy Eun Jung vẫn còn quận mền ngủ say thì lòng cô lại thấy buồn bã....Những ngày tháng thế này sắp biến ta rồi...Hai năm nay cô đa quá đắm chìm trong nó mà không nghĩ tới cái ngày sẽ bị tuột mất...Thực ra cô đã từng lo lắng khi Ji Yeon xuất hiện...nhưng mà cô tin mình đủ sức đánh bại con bé đó để gianh lấy Jung..rồi Jung cũng nói chỉ xem con bé là em gái nên cô chẳng có gì phải lo lắng...Nhưng chuyến đi này của Jung..không hiểu sao cô có linh cảm Jung sẽ không còn là của cô nữa....Và đó là lý do cô nhất quyết phải ngăn cản Jung...Nhủ lòng như thế nhưng thấy sự quyết tâm và khao khát của Jung thì lại không nỡ cản...Nếu muốn chỉ cần nhờ ba cô can thiệp là có thể giữ Jung lại đc mà..Chỉ là không nỡ thôi....Người ta nói tình yêu là phải biết hi sinh cho người mình yêu.Hwa chọn lựa hi sinh..Ko chỉ là bây giờ mà đã từ lâu rồi..Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Jung...ánh mắt ấy,gương mặt thanh tú ấy,lạnh lùng nhưng cô đơn,bất cần nhưng đầy u uất,đã khiến trái tim cô lỗi nhịp...Và không thể quan đi được....Được sống chung trong một căn phòng,hàng ngày nhìn thấy nhau,lại khám phá ra những góc khuất trong tâm hồn của cô ấy tất cả càng giúp cho cái tình yêu đó ngày càng sâu đậm và mãnh liệt.....Khao khát được chạm vao cô ấy,ôm và hôn lên đôi môi ấy..nhưng lại sợ lỡ không cẩn thận thì sẽ mất đi tất cả....Người ta nói....Mây thường trôi nhanh và pha lê thuờng dễ vỡ..Những thứ tốt đẹp trên đời vốn chẳng tồn tại được lâu..Có lẽ Eun Jung đối với cô cũng như thế...Đẹp đẽ nhưng rất dễ tuột khỏi tầm tay....
Đang nghĩ ngợi thì Eun Jung thức giấc...Thấy Hwa nhìn mình chăm chú thì giật mình và ngượng ngùng....Jung tưởng Hwa sẽ nhắc lại chuyện tối qua nhưng thật may là cô ấy chỉ nói.
-Cậu dậy rồi...Để tớ đi mua đồ ăn sáng..
-Thôi để tớ..Hôm qua cậu uống nhiều chắc còn mệt...ngủ thêm một chút đi...
Jung vội nói rồi đúng dậy đi vào nhà tắm..Một lát rồi bước vội ra khỏi nhà....Cô thực sự rất không muốn đối diện với Hwa lúc này....Nhưng kiếm cớ thì cũng đc một lát...Mua xong đồ ăn cũng phải về...Nấn ná mãi cũng phải mở cửa bước vào...Hwa đã hoànt hành xong những việc cần thiết cả buổi sáng và đang ngồi chờ Jung...
-Cậu về rồi...Sao đi lâu vậy.
Hwa hỏi khi thấy Jung bước vào..
-À...có xíu chuyện ấy mà....Jung bối dối trả lời Hwa...
-Hôm qua...
Hwa tự nhiên nhắc khiến Jung thót tim...đang không biết nên cười hay khóc thì Hwa nói tiếp.
-Tớ có uống R*ợ*u à...Khi say có nói gì linh tinh không..
-Cậu không nhớ gì à...
Eun Jung nhìn Hwa dò hỏi....
-Ừh..tớ chẳng nhớ gì hết...Đây là lần đầu tớ say đấy....
Hwa khẽ nói và tỏ ra ngại ngùng...Jung thì thở phào một cái kêu thầm.."May quá" rồi lấy lại vẽ tự nhiên khẽ nói..
-Cậu nói nhiều lắm..Toàn chuyện lung tung nhưng tớ chẳng hiểu gì...Lần sau tớ sẽ ghi âm lại để cậu nghe nhé...
-Cậu àm làm thế thì ૮ɦếƭ chắc...
Hwa giơ nắm đấm hăm dọa Eun Jung rồi khẽ cười..Không khí căn phòng lại thoải mái như xưa....Đang ăn sáng bỗng Jung lên tiếng.
-Cậu thực sự có muốn tớ đi du học không Hwa.
Hwa ngừng lại ngước nhìn Jung rồi hỏi lại.
-Sao cậu hỏi như thế...Đi hay không là quyền của cậu..Tớ không thể can thiệp...
-Cậu nói thật lòng chứ..Jung nghi ngờ nhìn Hwa.
-Ừh...Thật mà..Thực ra bam đầu tớ cũng muốn cản cậu..Nhưng thấy đây là cơ hội tost cho cậu nên tớ nghĩ nên để cậu đi....
Hwa nói..Và đây đúng là quyết định cuối cùng của trái tim cô sau rất nhiều trăn trở...
-Cám ơn cậu đã ủng hộ tớ.....
Jung nhìn Hwa cảm động...
-Chúng ta là bạn mà.....
Hwa cũng mỉm cười.
-Tớ sẽ rất nhớ cậu đấy...
Jung lại nói...
-Những lời thế này để hôm chia tay hãy nói chứ...Cậu muốn làm tớ khóc bây giò đấy à...
Hwa nhăn nhó lườm Jung..thật ra thì để ngăn đi cơn xúc động đang lớn dần trong lòng....
Hai người lại mỉm cười....Đôi khi có những chuyện tưởng là rất khó để đối mặt nhưng thật ra lại rất dễ dàng...Còn phụ thuộc vào cách ta chấp nhận nó như thế nào thôi.....
Eun Jung muốn hỏi Hwa sự thật về thân thế của cô ấy,nhưng lại sợ sự thật sẽ khiến mình thêm vướng bận..Nếu Hwa đã không muốn nói thì hãy cứ xem như chưa biết gì..Cũng chẳng còn bao lâu nữa là chia tay nhau...Mọi chuyện hãy cứ để xảy ra theo tự nhiên,như thế sẽ tốt hơn...
Tối hôm nay không đi gặp Ji Yeon được...Cũng hơi buồn một chút nhưng biết sao bây giờ.Thầy hiệu trưởng nói cô phải đi gặp một người quan trọng,hình như là người đã đồng ý cấp học bỗng cho cô..Cũng không biết tại sao người này lại muốn gặp cô nữa,nhưng họ đã có lời thì phải đi thôi...Dù sao cũng nên nói một lời cám ơn chứ.
Eun Jung và thầy Kim tới một nhà hàng sang trọng.Đây là làn đầu tiên cô được tới một nơi hào nhoáng đến thế...Eun Jung không thích những nơi thế này cho lắm..Một bữa ăn ở đây có thể nuôi sống tất cả những đứa trẻ ở cô nhi viện cả tuần ấy chứ...Hai người đc nhân viên đưa vào một phòng đã đc đặt trước...Trong phòng có hai người đang ngồi trước rồi...Eun Jung cuối chào theo lễ rồi lặng lẽ ngồi xuống ghế...Một trong hai người họ là một cô gái rất xinh đẹp,cô ta chừng 27 tuổi,dáng người cao và chuẩn như một người mẫu...Cô ta có vẻ để ý tới Eun Jung vì ngay từ lúc cô bước vào thì cô ta cứ nhìn cô chăm chú...
-Đây là ông David giám đốc đại diện của trung tâm khuyến học và cô Lee Hea Ri người đã đồng ý tài trợ cho chuyến du học của em.
Thầy Kim lên tiếng với Eun Jung và giới thiệu về hai người kia..Họ mỉm cười thân thiện với Eun Jung còn Jung chỉ cười và chào lại theo đúng phép xã giao mà cô được học...Cái nhìn của cô gái kia khiến Eun Jung không được thoải mái chút nào...Đôi mắt ấy đẹp nhưng đầy ma lực..Cứ như muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ lỡ may vướng chân vào đó...
-Sau này chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên nên làm quen trước cũng là việc tốt...Chào em Eun Jung..Tôi là Hea Ri...Cứ gọi là Unnie cho thân thiện cũng được...
Lee Hea Ri mỉm cười chìa tay ra trước mặt Eun Jung...Cách thân thiết nhanh thái quá khiến Jung không thoải mái..Chỉ khẽ cười và đưa tay ra nắm lấy tay cô ta.
-Vâng..thành thật cám ơn chị đã quan tâm giúp đỡ em.
-Tôi không bỏ tiền vào việc gì tôi thấy không xứng đáng...Tôi giúp đỡ em là vì tôi thấy được tài năng thực sự của em..Nhưng tôi là dân làm ăn..Bao giờ đầu tư cũng phải có lợi nhuận...Tôi muốn em sau khi hoàn thành xong khóa học thì hãy vào làm trong công ty của tôi,ít nhất là 3 năm.
Hea Ri vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng trong âm giọng thì có phần cao hơn..Đúng là giọng điệu của những người khôn ngoan trong thương trường...Eun Jung có vẽ hơi lúng túng..Cô chưa được biết về chuyện này...Thấy vẻ mặt cô như thế Hea Ri lại mỉm cười rồi nói.
-Nếu em lo lắng là công ty tôi là một nơi làm ăn mờ ám thì em cứ an tâm...Công ty của tôi khá là có tiếng trên thị trường Mĩ và cả bên Hàn Quốc nữa...Em có thể tìm hiểu qua báo chí và mạng...
-Em..không có ý đó ạ.
Eun Jung vội nói rồi ngước nhìn cô ta,nụ cười của cô ta vẫn không hề biến đổi...Giống như là một con rôbốt được lập trình sẵn như thế...Thật khó hiểu và đáng sợ..
-Em còn đáng yêu hơn trong ảnh nhiều đấy cô bé àh.
Hea Rin nói và vẫn không hề dời mắt khỏi Eun Jung...Nói thế nào nhỉ...Vẻ mặt của Eun Jung luôn tỏ ra điềm tĩnh,nhưng Hea Rin vẫn đọc được trong đó những bối rối lo lắng khi đối mặt với cô,một vỏ bọc như thế chỉ có thể qua mặt được những người đơn giản chứ với những người sắc xảo như cô thì còn non lắm...16 tuổi đã bước chân vào thương trường,đối mặt với đủ loại người,nhiều khi bị dồn tới đường cùng tưởng gục ngã nhưng cô vẫn đứng vững và ngày càng tiến xa hơn trong sự nghiệp.Từ một công ty kinh doanh nhỏ trở thành một tập đoàn lớn mạnh khắp nước Mĩ và đang mở rộng sang châu Á....Dĩ nhiên phải có một giác quan đặc biệt và một đôi mắt tinh tường..Vừa nhìn thấy Eun Jung trong tập hồ sơ tại trung tâm khuyến học cô đã bị thu hút ngay...Một nét đẹp kỳ lạ,khiến người khác chỉ gặp một lần là không thể quên..Khôngngờ gặp bên ngoài còn xinh đẹp và thu hút hơn nữa...Khuôn mặt thanh tú đó nếu có thêm một nụ cười thật tự nhiên thì sẽ rất tuyệt..Tiếc là tất cả những nụ cười của Eun Jung nãy giờ đều rất ngượng ngạo...Tuy nhiên điều khiến cô ấn tượng nhất chính là xuất thân và thành tích học tập của Eun Jung...Cô cũng là trẻ mồ côi,có phải chăng đây chính là sợi dây liên kết giữa cô và cô bé này....Và Eun Jung nếu được chỉ đào tạo đúng đắn sẽ trở thành một nhân tài kiệt xuất..Đó là người mà cô đang cần cho chiến lược mở rộng ảnh hưởng sang châu Á của mình....
Buổi trò chuyện không dài lắm,Eun Jung gần như chỉ im lặng....Hea Ri vẫn hay nhìn cô với ánh mắt khó hiểu đó...Cô không quan tâm tới điều đó,điều cô phân vân là chuyến du học,cô không biết mình có nên nhận lời nữa không,cô không muốn bị trói buộc,nhưng theo như tìm hiểu thì công ty của Hea Ri quả thật rất tầm cỡ,kinh doanh về trang sức...Một trong 100 doanh nghiệp lớn nhất châu Âu...Thực sự thì với Eun Jung,học xong và có một chỗ làm trong một công ty như thế thì cũng đã may mắn lắm rồi,huống chi cô ta lại đích thân mời mình...Không nhận lời thì rất uổng phí..Thế nhưng nhận lời thì lại thấy có gì đó không đơn giản....
Tối đó thấy Eun Jung cứ trằn trọc mãi không ngủ thì Hwa liền hỏi.
-Có chuyện gì với cậu à
-Ừh...Có chút chuyện nhỏ thôi.
Eun Jung không muốn Hwa lo lắng nên không muốn nói.
-Nếu là chyện nhỏ cậu sẽ không suy nghĩ nhiều như thế..Cậu lại muốn giấu tớ à.
Giọng Hwa có vẻ buồn khiến Eun Jung cảm thấy có lỗi..Cô vội nói.
-Thật ra cũng không có gì to tát thật mà..Cjỉ là hôm nay người tài trợ cho tớ đi du học nói là muốn tớ học xong thì vào làm trong công ty chị ấy ít nhất 3 năm..Tớ đang suy nghĩ.
-Lại có điều kiện thế sao..
Hwa chau mày vẻ tức giận..
-Cũng tốt mà..Học xong không lo thất nghiệp.
Eun Jung cố tỏ ra vui vẻ nói để Hwa thoải mái hơn...
-Ai nói cậu sẽ thất nghiệp..Tớ đã...
Hwa chút nữa nói lộ bí mật của mình nên vội im ru..Nhưng cô vẫn bức xúc.
-Đã giúp người ta mà còn ra điều kiện..Thật không phải người đơn giản.
-Ở đời đâu ai dễ cho không ai cái gì đâu chứ.
Eun Jung mỉm cười có chút chua chát..Cô đã quá quen với những chuyện này rồi....
-Cậu vẫn quyết định đi chứ...
Hwa nhìn Jung chờ đợi.
-Tớ..sẽ đí.
Eun Jung mím môi quyết định...Phải,cô sẽ đi.Phải đánh cược với số mệnh một lần...Cô không muốn mãi mãi phó mặc cuộc đời mình cho cái thứ gọi là định mệnh sắp đặt....Đôi mắt Hwa thoáng u uất nhưng nó cũng trở lại bình thường ngay sau đó....Hwa im lặng rồi trùm mền giả vờ ngủ..Eun Jung cũng chẳng nói gì nữa...Cô lấy điện thoại mà Hea Ri đã đưa cho mình hồi tối nhắn tin vào số mà Hea Ri đã lưu sẵn ở đó.."Em đồng ý với yêu cầu của chị..Em sẽ đi"....Cô tắt máy rồi cũng trùm mền và suy nghĩ...Ngày mai có lẽ cô phải nói cho Ji Yeon biết chuyện này...Cũng chỉ một tuần nữa cô phải đi rồi....Hi vọng con bé sẽ không quá buồn..Nhưng cô thì thấy buồn và nhớ con bé lắm...Hôm nay không gặp đã thấy nhớ rất nhiều rồi....
Trong khi đó tạo một căn phòng sang trọng của một khách sạn loại sang..Lee Hea Ri khẽ cừoi một cách mãn nguyện khi nhận được tin nhắn mà cô mong đợi...."Ham Eun Jung...Rồi ngày nào đó em sẽ thành người của tôi về mọi nghĩa.."....
Eun Jung không hề biết rằng con đường cô vừa chọn...Chuyến du học mà cô xem như một cô hội để đổi đời lại có thể trở thành một chiếc còng của số mệnh đặt vào tay cô....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc