Không Chỉ Trong Lời Nói - Chương 33

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Hóa ra cậu biết che giấu tâm sự, thậm chí còn biết che giấu hơn cả người bình thường khác.
Nhi*p Lạc Ngôn dựa vào cửa xe nhìn Trình Hạo, có cảm giác cậu thật xa lạ. Bầu trời u ám, mưa phùn giăng giăng, lời nói của Nghiêm Thành giống như tiếng sấm đì đùng vang vọng trong đại não, khiến cô khó thở, lại khiến cô chán nản. Cảm giác lúc này của cô như muốn làm một việc gì đó nhưng lại không có chút sức lực nào để thực hiện, dần dần khiến cô phiền não và lo lắng vô cùng.
Theo như những gì Nghiêm Thành nói, hiện giờ trên người Trình Hạo như được bao phủ bởi một lớp màng dày đặc, mặc dù không cứng, không dẻo dai, nhưng cũng đủ để khiến người khác không thể tiếp cận được con người thực của cậu. Cậu cứ thế khép kín mình trong lớp màng đó, bất kỳ ai ở bên đều không nắm bắt được tâm tư.
Buổi chiều, sau khi vội vàng hoàn thành công việc của mình, thời gian còn lại của Nhi*p Lạc Ngôn chỉ dành cho việc lên mạng lục tìm những tài liệu liên quan tới chứng trầm cảm. Nếu Nghiêm Thành không nói, cô sẽ không biết được Trình Hạo từng mắc chứng bệnh này, hơn nữa còn rất nặng và đã phải điều trị tâm lý. Còn về việc tại sao cậu bị thế, sáng nay cô đã gọi điện hỏi Nghiêm Thành, nhưng đối phương chỉ trả lời qua loa lấy lệ. Trong lúc nói chuyện, đã có lúc cô nắm chặt điện thoại, thậm chí còn hoài nghi không hiểu mình có nghe nhầm không nữa.
Bốn năm đại học, cô và Trình Hạo đã quen biết  lâu như vậy, cậu thanh niên tuấn tú trong ký ức là chàng trai biết chơi piano, là cậu nam sinh đã từng vô cùng thân thiết với cô, rồi lại dần trở nên xa cách, tại sao cậu lại mắc chứng bệnh này chứ?
Trên mạng có đủ thông tin về chứng trầm cảm, cô rê chuột đọc hết trang này tới trang khác, lúc đầu là đọc rất kỹ, sau đó chỉ xem qua, dừng như trong t có cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi đang âm thầm lan rộng. Cô thẫn thờ hồi lâu, mới quyết định đóng hết các cửa sổ.
Thực sự, Nhi*p Lạc Ngôn không thể không hồi tưởng những hồi ức cứ lần lượt xuất hiện trong đầu, dường như hoạt động của đại não không hề nghe theo sự kiểm soát của bản thân.
Giọng nói, nét mặt, ánh mắt của Trình Hạo, thậm chí từng động tác nhỏ lúc cậu lái xe… Cô từng thử liên hệ chúng với các triệu chứng vừa tìm kiếm trên mạng, lại vừa cố gắng gạt hết các mối liên quan giữa hai thứ đó, hòng muốn chứng minh điều cô vừa tìm hiểu được không phải là sự thực.
Cô không muốn tin, bởi sự ra đi đột ngột của mẹ cậu, một lần nữa vô tình lôi kéo chứng trầm cảm đã nằm yên trong người Trình Hạo trỗi dậy. Cô thậm chí còn không dám đoán, sau này liệu tình hình có giống nước lũ phá đê hay không, một khi đã phá là không thể cứu vãn được.
Trong văn phòng không có ai khác, Chung Hiểu Linh cũng không biết chạy đi chỗ nào, từ lúc ăn trưa cô đã không thấy cô nàng đâu. Cánh cửa màu nâu sẫm đang khép hờ, từ khe cửa thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những bóng người cầm tài liệu thiết kế đang đi qua hành lang.
Đúng lúc tâm trạng rối bời thì chuông điện thoại đột ngột vang lên, là cuộc gọi của Giang Dục Phong.
“Tối nay cùng anh đi ăn nhé!”
“Đi đâu?” Cô dán mắt vào bàn vi tính, vẫn chưa định thần lại.
Giang Dục Phong cười: “Đi rồi sẽ biết!”.
Tan làm là anh tới đón Nhi*p Lạc Ngôn ngay. Chiếc xe dường như đã đứng chờ ở cổng chính một lúc rồi, vừa thấy cô bước ra, tài xế liền vội vàng xuống mở cửa.
Ngồi lên xe, cô lập tức cảnh giác hỏi: “Không phải là đi tiếp khách đấy chứ?”. Bởi bình thường rất ít khi anh cần tài xế đi cùng và luôn thích tự mình lái xe.
“Không”, Giang Dục Phong nghiêng đầu nhìn cô, “Những chỗ vô vị như thế, sao anh có thể đưa em đi cùng được?”, câu nói này vô cùng dễ nghe.
Nhi*p Lạc Ngôn cười, cố ý hỏi lại: “Vô vị lắm ư? Nhưng lần nào em cũng thấy anh đi rất vui vẻ mà”. Chiếc xe dần khởi động, Nhi*p Lạc Ngôn tìm được vị trí dễ chịu nhất rồi ngồi dựa vào, chiếc ghế bọc da vô cùng mềm mại, thoang thoảng mùi da thuộc đặc trưng, cô khẽ nhắm mắt: “Có rượu ngon cùng gái đẹp bầu bạn, nên nói là vui quên đường về mới phải”.
Giọng điệu này vô tình khiến Giang Dục Phong nhớ lại sự việc tối hôm trước, cô gái này đúng là được mình nuông chiều nên càng ngày càng hung hăng càn quấy, đến cả niềm tin cơ bản cũng không có.
Nghĩ vậy, Giang Dục Phong bất giác day day giữa hai lông mày, hình như rất mệt mỏi, anh cũng nhắm mắt, chậm rãi nói: “Nếu không sau này hễ phải tiếp khách thì em đi cùng anh nhé, để đích thân trải nghiệm cuộc sống thiên đường như em nói”.
“Không đâu”, cô vội vàng đáp, “Thiên đường dành cho anh, em sống cuộc sống bình thường là được rồi”.
“Nhưng anh hi vọng cùng hưởng phúc với em.”
Cô mở mắt nhìn anh, cảm động đáp: “Cảm ơn”.
Giang Dục Phong vừa xua tan được mối lo cả buổi chiều đè nén trong tâm trí. Lúc ăn cơm anh nói: “Mai anh đi công tác”.
Cô buông đũa: “Chẳng phải mới đi công tác về không lâu mà, sao lại phải đi nữa?”. Tính ra cũng chưa tới một tháng, trước đây có bao giờ thấy anh thường xuyên đi công tác như thế đâu.
Giang Dục Phong nói: “Dự án bên đó đã chính thức khởi động, cần anh đi quản lý nghi thức khởi công, nhân tiện đưa khách quý đi theo”.
“Còn khách quý gì nữa? Là ai thế?”, cô chỉ buột miệng hỏi.
Anh nhìn cô rồi nói: “Minh tinh điện ảnh”.
Gần như ngay lập tức nghĩ tới một người, Nhi*p Lạc Ngôn hỏi lại với vẻ không chắc chắn lắm: “Bạch Nghiên Nghiên?”.
“Ừ.”
Cô không nói gì nữa.
Nhi*p Lạc Ngôn nhận ra mình vẫn để bụng chuyện này. Kể từ lần nhìn thấy mấy tấm hình trên tạp chí, cô luôn nghĩ mình sẽ nhanh chóng quên đi, huống hồ các thông tin giải trí hằng ngày nhiều vô kể, cũng phức tạp và nhiều thể loại vô cùng.
Nhưng sự thực lại không như vậy, hóa ra cô vẫn nghĩ tới.
Rất muốn hỏi anh, nhưng lại phát hiện dường như hai người không có chung lập trường.
Rốt cuộc mối quan hệ giữa anh và cô hiện giờ là thế nào? E là đến cả bản thân cô cũng không hiểu nổi. Bởi thế cô chỉ biết coi như không có việc gì tiếp tục cầm đũa thưởng thức món gà cơm nếp nổi tiếng của nhà hàng này.
Ngày hôm sau Giang Dục Phong đi từ rất sớm, thậm chí còn không chào cô một tiếng đã lên máy bay tới Hàng Châu. Nhi*p Lạc Ngôn vẫn như thường lệ, dọn dẹp xong xuôi mới đi làm.
Vừa bước chân tới cửa công ty đã cảm thấy có gì đó bất thường. Đám đồng nghiệp túm năm tụm ba, nhìn theo Chung Hiểu Linh đi theo sau bảo vệ trên hành lang, trên tay còn bê hai thùng giấy.
Nhi*p Lạc Ngôn thần ra một lúc, rồi nhanh chóng đón đầu. Chung Hiểu Linh chỉ nhìn cô khẽ cười, nhưng cũng chẳng nói gì rồi đi lướt qua.
Đường đi nhỏ hẹp, lúc hai người đi ngang hàng cô thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người Chung Hiểu Linh. Đó là loại nước hoa cô ấy thích dùng nhất, mọi việc giống như họ cùng nhau đi dạo ở trung tâm mua sắm đồ vào mùa hè năm ngoái vậy. Cô còn nhớ, hôm đó là ngày họ cùng nhau hoàn thành một phương án thiết kế rất quan trọng, nên quyết định đi mua đồ tự thưởng cho mình. Cô mua một đôi giày, còn Chung Hiểu Linh chọn mua nước hoa, sau đó lại đi nhà hàng ăn uống, xem phim, mãi tới khuya mới về nhà.
Nhân duyên của Nhi*p Lạc Ngôn rất tốt, bất luận là còn học ở trường hay đi công tác, đều có rất nhiều bạn. Nhưng ngoài Tần Thiểu Trân ra, có vẻ mối giao tình với Chung Hiểu Linh được coi là tốt nhất, bởi hai người gặp nhau hằng ngày, thời gian sống chung với nhau thậm chí vượt xa so với thời gian sống cùng bố mẹ.
Cánh cửa kính nhẹ nhàng khép lại, phòng làm việc vốn rất yên tĩnh đột nhiên như bị oanh tạc, tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.
“Hóa ra chính là cô ấy…”
“Chắc lần này sếp tức điên lên đấy, bởi cô ấy là nhân viên đã có thâm niên công tác mà”.
“Nhân viên cũ thì đã sao chứ? Làm như thế ai mà chẳng ghét.”
“Có điều bản lĩnh của cô ta cũng lớn thật, bình thường không hay lên tiếng, vậy mà tẩm ngẩm tầm ngầm kéo đi mấy khách hàng.”
Cả đám tiếp tục bàn tán, thậm chí còn có người nói khó nghe hơn: “Ai biết cô ta còn dùng thủ đoạn gì nữa…”.
Nhi*p Lạc Ngôn đứng nguyên tại chỗ không nói không rằng, lắng nghe những lời trách móc, bình luận, còn có cả những suy đoán và cười đùa ác ý, những âm thanh ấy cứ đổ ập vào cô như nước triều dâng vậy.
Cô nghĩ, chuyện này rốt cuộc là sao?
Nhi*p Lạc Ngôn đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng cười, ở góc cách đó xa xa, có vài đồng nghiệp nữ đang che miệng cười khẽ. Phần đông mọi người đều than vãn lắc đầu, dường như chẳng ai có tâm trí làm việc.
Có người nhìn thấy cô, gọi: “Lạc Ngôn”.
Cô gật đầu, tưởng tượng cảnh mình khẽ cười chào đáp lại mỗi khi đi làm buổi sáng, mặc dù cố gắng nhưng cô chợt phát hiện, đến khóe miệng cũng không nhếch lên nổi, chỉ xách túi vội vàng rời khỏi đó.
Bỗng thiếu đồ đạc của một người, văn phòng làm việc trở nên trống trải rất nhiều, Nhi*p Lạc Ngôn cảm thấy không quen. Thực ra cô cảm thấy vô cùng bàng hoàng, ngồi xuống rồi mà vẫn thử cố gắng tiêu hóa cảnh tượng vừa nhìn thấy ban nãy.
Từ khi chính thức vào nghề tới giờ, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh tượng có người bị đuổi việc, hơn nữa đó là đồng nghiệp hằng ngày gần gũi với cô nhất, lại rời khỏi công ty vì nguyên nhân như thế.
Nhưng cô không dám tin, không tin Chung Hiểu Linh chính là người khiến Kyle vốn rất ôn hòa đã biến thành người khác trong cuộc họp.
Chung Hiểu Linh bán rẻ công ty, liên tiếp đưa đi mấy khách hàng sao?
Nhưng, tại sao?
Họ rõ ràng là những nhân viên lâu năm, đều đã cùng Kyle trải qua muôn vàn khó khăn, những tháng ngày khó khăn nhất thậm chí còn phải nếm trải cảnh làm tăng ca liên tục mười mấy tiếng đồng hồ, thế mà không có ai kêu mệt, bởi tất cả đều toàn tâm toàn ý.
Nhưng chỉ mới mấy năm ngắn ngủi, mọi thứ đã thay đổi.
Những đồng nghiệp và bạn bè thân thiết nhất, nay đã thay đổi khiến Nhi*p Lạc Ngôn cảm thấy xa lạ, có cảm giác không thể hiểu nổi, có người phản bội, có người chế giễu, lại có người cười trên nỗi đau khổ của người khác, dường như mọi thứ đều như một giấc mơ, bởi chỉ trong mơ mới xảy ra những chuyện hoang đường như vậy.
Chả trách gần đây Chung Hiểu Linh hay chơi bời, không chịu đến công ty, nhường những khách hàng khó tính cho cô, còn hỏi cô có phải đang muốn chuyển chỗ làm…
Một loạt những hành động dường như đã được ngầm tiến hành từ rất lâu rồi thì phải, nhưng mãi tới hôm nay cô mới hoảng hốt ngộ ra.
Ngồi một mình hồi lâu, Nhi*p Lạc Ngôn mới móc điện thoại ra. Hành động này của cô giống như một thói quen, gọi điện cho Giang Dục Phong. Anh từng nói, cô vẫn ngốc nghếch như trước đây, có thể cô thực sự hơi ngốc nghếch, cũng có thể chỉ có cô là ngây thơ nhất, ngốc nghếch cho rằng hiện giờ vẫn như trước đây.
Thời còn đi học, cô từng nghe người ta nói rằng, khi đi làm sẽ không có bạn bè thực sự nhưng lúc ấy cô không tin, tới tận sáng nay trên đường tới công ty, cô vẫn không tin.
Nhưng bây giờ cô bỗng có chút nghi hoặc… vì Chung Hiểu Linh, vì dáng vẻ của mọi người ở ngoài cửa.
Cuộc điện thoại nhanh chóng kết nối, một tiếng, hai tiếng, nhạc chờ vang vọng thủng thẳng vọng tới nhưng Giang Dục Phong không nhấc máy.
Điện thoại kết nối được, chứng tỏ anh đã xuống máy bay, nhưng không biết tại sao không nhấc máy. Nhạc chuông của anh từ trước đến giờ đều là giai điệu đơn giản có sẵn trong điện thoại, lại còn để chế độ rung, không dễ để lỡ cuộc gọi tới mới phải.
Cuối cùng là giọng nữ được lập trình sẵn: “Thuê bao quý khách vừa gọi…”.
Cô ấn nút đỏ, đầu óc bỗng trở nên nặng nề, thì ra cảm giác không có cơ hội để trút bỏ nỗi lòng lại khó chịu đến vậy.
***
Cuộc họp bất thường buổi sáng do Kyle đích thân chủ trì.
Kyle không đề cập gì tới sự việc Chung Hiểu Linh, xem ra từ lâu sếp đã có dự liệu, nhưng không ai biết rốt cuộc sếp đã dùng cách gì để ép được cô nàng tự động xin nghỉ.
Có thể là có chút thủ đoạn, nhưng người ngoài không biết rõ.
Trong cuộc họp, Kyle tiến hành điều chỉnh một số vị trí trước mắt, điều một đồng nghiệp nam khác tạm thời tiếp nhận công việc của Chung Hiểu Linh.
Kyle nói: “Tạm thời không cần đổi văn phòng, sau này có vấn đề gì cậu cứ trao đổi với Lạc Ngôn”.
Nam đồng nghiệp kia vội đáp: “Tôi biết rồi”.
Nhi*p Lạc Ngôn cũng gật đầu nhưng chẳng thèm ngước mắt nhìn anh ta, cô còn nhớ, lúc nãy người to mồm bình luận nhất chính là anh ta.
Mãi tới hơn ba giờ chiều, Giang Dục Phong vẫn chưa gọi điện thoại về.
Gần đây cô phải tiếp nhận một dự án, hợp đồng trước đây ký với Ninh Song Song về cơ bản đã hoàn thành, cô bé tinh ranh kia cuối cùng cũng bị người nhà triệu tập về Pháp. Lúc sắp lên máy bay, cô bé ôm cô bịn rịn, còn đề nghị Nhi*p Lạc Ngôn sang Pháp chơi nếu có thời gian.
Hôm đó Giang Dục Phong cũng có mặt, anh chỉ khoanh tay đứng bên, lạnh lùng nói: “Đã tới giờ rồi đấy”.
“Anh ba, càng ngày anh càng thiếu tình người”, Ninh Song Song nhìn anh ai oán: “Cẩn thận sau này ế vợ cho coi”.
“Việc này không cần em lo.”
“Em chỉ lo thay chị Lạc Ngôn thôi.”
Nhi*p Lạc Ngôn đứng bên dở khóc dở cười, dạo này mọi cuộc trò chuyện giữa hai anh em thường xuyên liên quan tới cô.
Mượn cớ đi hẹn khách hàng thảo luận về chi tiết thiết kế, Nhi*p Lạc Ngôn nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chuồn khỏi công ty.
Buổi chiều luôn là lúc nhộn nhịp nhất, thành phố đầu xuân chìm trong không khí ấm áp, ánh nắng nhảy nhót trên các bóng cây như những mảnh kim loại lấp lánh bị vụn vỡ.
Đứng bên đường vẫy tắc xi, Nhi*p Lạc Ngôn yêu cầu tài xế tới một khu dân cư nhỏ trong thành phố mới.
***
Quả nhiên Trình Hạo đang ở nhà, tâm trạng cô chán nản, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, nói: “Mình tới làm khách đây”.
Nhìn thấy cô, dường như cậu hơi sững sờ, sau đó mới nghiêng người nhường chỗ, bước chân có vẻ không vững.
Ánh nắng bên ngoài rất đẹp, nhưng căn phòng lại u ám vô cùng, tất cả rèm cửa đều buông kín, chỉ có một vài khe hở để chút ánh sáng lọt vào.
Không khí nồng nặc mùi bia rượu, trên bàn uống trà trong phòng khách là rất nhiều vỏ lon bia vứt bừa bộn, đối diện bộ sô pha là chiếc ti vi đang phát chương trình quảng cáo mua đồ nhưng lại không có tiếng, miệng người dẫn chương trình xem ra rất hài hước.
Nhi*p Lạc Ngôn rùng mình, hỏi: “Cậu uống bia sao?”.
Khoảng cách rất gần, cô cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt Trình Hạo, mặc dù đứng trong bóng tối nhưng vẫn hiện rõ vẻ gầy gò xanh xao, mắt và hai má đều hơi lõm xuống. Cậu không ngờ cô tới, nên chỉ mặc bộ quần áo thể thao bình thường, mái tóc đen bị mũ che kín, chỉ còn lấp ló mấy ngọn tóc sau cổ.
Bộ dạng lôi thôi lếch thếch này khác hẳn với Trình Hạo trước kia.
Thực ra không cần Trình Hạo trả lời, cô đã có thể biết ngay đáp án. Bởi cậu dường như đến cả việc đứng vững cũng khó khăn, sau khi mở cửa chỉ đứng dựa vào tường, nhắm mắt không nói, thậm chí cô còn có thể nghe thấy hơi thở nặng nề.
Cô sững người, cẩn thận dìu cậu. “Ra sô pha nhé!”.
Ai ngờ vừa chạm vào cánh tay cậu, cậu bỗng giật nảy mình khiến cô vô cùng thất kinh, ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu.
Chỉ có chút ánh sáng lúc mờ lúc tỏ phát ra từ ti vi, cậu say bí tỉ, ánh mắt lờ đờ, không nói không rằng, chỉ nhìn cô như vậy, như thể đang nghiên cứu gì đó, lại vừa như ngây dại.
Cô biết cậu đã say, bởi lúc say cô cũng có biểu hiện như vậy.
Thấy Trình Hạo như không có ý kháng cự, cô mới khẽ dìu cậu.
Vừa ngồi xuống ghế, cậu đột nhiên kéo tay cô.
“Mình đi rót nước cho cậu”, cô vừa nói vừa định rút tay ra.
Nhưng cậu vẫn nắm rất chặt, không muốn buông ra.
Không ngờ sức của người say cũng lớn như vậy, cô giằng tay ra, cậu khẽ nói: “Đừng đi…”.
Cậu ngồi, cô đứng, cậu khẽ ngước đầu nhìn cô, trong gian phòng mờ tối, ánh mắt ấy cũng trở nên u ám, cô có cảm giác cậu đang nhìn cô, lại có cảm giác cậu nhìn xuyên qua cô để quan sát thứ gì khác vậy.
Giọng cậu khàn khàn lại cất lên lần nữa: “Đừng đi…”. Câu nói giống như cậu đang tự nhủ với bản thân.
Cô khẽ nói: “Cậu say rồi, mình đi rót nước cho cậu”.
Cậu không nói thêm gì nữa.
Hai người cứ giằng co như vậy một lúc, ngón tay nắm chặt cuối cùng cũng buông lỏng.
Cô nhìn thấy trong mắt cậu dường như có thứ gì đó khẽ lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt, cô nghĩ cậu đang mệt, liền tranh thủ rút tay ra, nhưng không dám làm mạnh.
Lúc quay người vào bếp, Nhi*p Lạc Ngôn cẩn thận tìm công tắc đèn, bỗng nghe thấy có người nói từ phía sau: “… Xin lỗi”.
Cô ngây người một lát, rồi cười đùa: “Lúc này cậu nên nói cảm ơn mới phải”.
Trình Hạo nhắm mắt, cả người cậu lọt thỏm trong ghế sô pha, trông cậu gầy gò ốm yếu, giống như một cái bóng sắp tan biến vào bóng tối.
Cậu hoàn toàn không nghe thấy lời cô, chỉ khẽ nói, ngôn từ rất lộn xộn: “Hiểu Lộ… Xin lỗi… Mình rất nhớ cậu”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc