Không Chỉ Trong Lời Nói - Chương 31

Tác giả: Tình Không Lam Hề

"…Vì ở đây gần hơn", giọng của anh khàn đặc dường như rất mệt mỏi, một lúc sau mới nói tiếp: "Đừng cãi nhau nữa, để anh ngủ một chút, mười rưỡi anh sẽ đi".
Lúc nào cũng như vậy.
Tuy bình thường anh rất đáng ghét, nhưng mỗi lần mệt mỏi rã rời, bất luận là nét mặt hay giọng điệu, tất cả đều trở nên vô tội, giống như một đứa trẻ vậy, rất dễ khiến người khác mềm lòng.
Nhiếp Lạc Ngôn ngồi ngây ra bên ghế sô pha một hồi, cuối cùng đứng dậy tìm một quyển sách, rồi im lặng đi về phòng ngủ.
Nhiếp Lạc Ngôn cầm tuyển tập tiểu thuyết trinh thám của tác giả Agatha Christie, thời gian qua rất mau, lúc cô vừa đọc tới câu chuyện thứ hai thì nghe thấy một tiếng động nhỏ ở cửa chính.
Nhiếp Lạc Ngôn nhìn đồng hồ, mười giờ hai mươi tám phút.
***
Ngủ tới nửa đêm, đột nhiên nghe thấy hơi thở quen thuộc, tiếp đó là nụ hôn nóng bỏng đặt trên gáy.
Cô tỉnh giấc vì sợ hãi, vừa định quay lại hét to thì nghe một giọng nói đàn ông bên tai: "Suỵt… là anh…"
Vừa thở phào nhẹ nhõm, cô lại giật nảy người: "Làm sao anh vào được?".
"Anh cầm chìa khóa trên bàn."
Mặc dù trời tối đen như mực, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nụ cười đắc ý trên mặt anh, cô vừa kinh hãi vừa giận dỗi, chỉ bất lực kêu lên: "... Trộm".
"Sai rồi", anh sửa lại, tiếp đó quay người hôn lên tai cô, "... Là cường đạo, háo sắc...".
Từ sau buổi tối hôm đó, Giang Dục Phong thường xuyên tới nhà cô. Có lúc cô vừa ăn xong thì anh tới, cũng có khi muộn hơn một chút, thậm chí đôi khi vừa sáng bảnh mắt đã thấy anh lặng lẽ nằm trên giường. Nhiếp Lạc Ngôn cũng phàn nàn rất nhiều về chuyện này.
"Anh như vậy, hại em không ngủ ngon!"
"Vậy sau này anh sẽ cố gắng tới sớm một chút", người kia trả lời phóng khoáng.
Cô chẳng đối đáp lại được anh, lẽ nào anh không biết nói, sau này nếu quá muộn thì không tới nữa hay sao?
Khoảng thời gian này, mối quan hệ của hai người trở nên gắn bó khác thường, trước đây khi còn yêu, họ vì thói quen làm việc và nghỉ ngơi khác nhau, nên rất ít khi ngủ chung. Còn bây giờ, căn hộ của cô không biết tự lúc nào đã ngày càng xuất hiện nhiều hơn quần áo và tư trang của anh.
Sáng cuối tuần như thường lệ họ ngủ dậy rất muộn, Nhiếp Lạc Ngôn nấu một nồi cháo, sau đó xuống dưới mua bánh bao thịt và bánh cuốn nóng, may mà ông chủ quán từ lâu đã quen với thói quen làm việc, nghỉ ngơi trái khoáy của đám người trẻ tuổi này, do vậy ông luôn cố ý kéo dài thời gian bán hàng đến tận trưa.
Về đến nhà, cô liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng ngây ra trước gương.
Giang Dục Phong vẫn còn ngái ngủ nên cô không gọi anh, chỉ nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bát đũa. Tới khi bưng cháo và đồ ăn ra, thấy anh vẫn đứng nguyên ở đó. Người trong gương ăn vận rất thoải mái, chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng ngà đơn giản nhưng vẫn rất đẹp. Cô liền hỏi: "Làm gì vậy?".
"Chiếc áo này là em mua phải không?" Anh nhìn cô qua gương.
Hình như cô đã quên, xem lại nhãn hiệu cũng như kiểu cách của chiếc áo một hồi nhưng vẫn không thể nhớ ra, đành thật thà thừa nhận: "Em không nhớ".
"Được thôi", hình như anh hơi cụt hứng, quay người lại và đi tới trước bàn và ngồi xuống ăn.
Do ăn sáng muộn, lại phải dọn dẹp nhà cửa khiến thời trôi đi rất nhanh, tới khi Nhiếp Lạc Ngôn chống cằm vào cây lau nhà, ngẩng đầu lên xem giờ mới biết đã là một giờ chiều.
Giang Dục Phong đang ngồi trên sô pha đọc tạp chí, tới lúc cây lau nhà đẩy tới chân, anh rất tự giác giơ chân lên. Cô mệt tới mức thở phì phò, trong lòng bất bình khôn tả: Anh ăn đồ của cô, uống đồ của cô, thế mà lúc này lại coi cô như người giúp việc sao? Thế là liền giơ tay giật lấy quyển tạp chí, ra lệnh: "Quần áo đã giặt xong rồi, anh đi phơi đi". Anh thần người ra một lát, rồi đứng dậy không thắc mắc sau đó đi ra sân thượng.
Thì ra cô luôn nghĩ anh là loại đại thiếu gia được hầu hạ ăn tới miệng, mặc tới người, chỉ cần giơ tay là xong trong nhà lúc nào cũng có một người giúp việc theo giờ, anh chẳng phải mó tay vào việc gì, hàng nghìn hàng vạn việc không cần anh phải lo lắng, nhưng xem ra hiện giờ, hình như anh cũng biết làm việc nhà, có điều lười động tay động chân mà thôi.
Nhưng chính vì không hay được tận mắt nhìn thấy anh làm việc nhà, nên cơ hội này quả thực hiếm có. Lúc Nhiếp Lạc Ngôn đi tới nhà tắm giặt giẻ lau, cô nhất thời phấn khích, vặn chặt vòi nước, rồi đứng ở đó ngắm nhìn anh phơi quần áo qua cánh cửa kính trong suốt.
"Em đang nhìn gì thế?", đột nhiên Giang Dục Phong quay lại hỏi.
Cô giật mình, trách cứ: "Sau đầu anh cũng có mắt sao?"
Anh cười, khóe môi khẽ mím: "Tại ánh mắt em quá nóng nên anh thấy nóng lưng mà thôi".
"Cảm ơn!" Cô khẽ ho một tiếng, rồi nói tiếp: "Này, trông dáng vẻ anh quả thực hợp với làm việc nhà đấy".
"Em nói vậy có ý khen hay chế giễu anh đấy?"
"Em khen thật mà" vì vừa vất vả làm việc nhà, nên sắc mặt ửng hồng, cô cười nói tiếp: "Nếu anh gắng chăm làm những việc thế này, có lẽ em sẽ phải nhìn anh bằng con mắt khác đấy."
"Thực ra ưu điểm của anh còn rất nhiều ấy chứ, có điều em chưa phát hiện ra thôi", Giang Dục Phong không hề tỏ ra khiêm tốn.
"Thế à?", cô thong thả quay người lại, "Vậy em sẽ chờ xem".
Dọn dẹp nhà cửa xong, anh lập tức muốn cùng cô ra ngoài.
"Trông anh còn tinh thần lắm, bởi người làm việc nhà buổi sáng hoàn toàn không phải là anh."
"Rõ ràng anh cũng cống hiến một phần sức lực mà", anh thanh minh: "Đã gần mười năm nay anh không làm việc này, lẽ nào em không thể coi trọng anh một chút được sao?".
Cô vừa đi giày vừa bĩu môi nói: "Mười năm nay? Ai tin được? "
Hai người đi siêu thị, do nhu cầu công việc nên Nhiếp Lạc Ngôn từ trước tới giờ luôn tận dụng thời gian nghỉ để chọn mua sắm những nhu yếu phẩm cho cả tuần tiếp theo. Vừa đi tới quầy hàng đồ dùng hằng ngày, cô nhớ ra giấy vệ sinh sắp dùng hết, liền lấy một túi bỏ vào xe. Thấy Giang Dục Phong cúi người lấy sữa tắm, cô nói: "Nhà vẫn còn hơn nửa lọ đấy".
"Thứ của em là loại dành cho trẻ sơ sinh đúng không ? Lại còn có mùi sữa, sao hợp với anh chứ?" Lấy xong sữa tắm anh liền chọn dầu gội.
Cô hỏi: "Keo vuốt tóc có cần mua một lọ khác không?”
Sau khi vứt một loạt các loại chai lọ vào xe chờ đồ xong, anh quay sang véo má cô, cười nói: "Em nghĩ chu đáo thật đấy, anh cũng đang định mua".
"Có lẽ do chúng ta quá hiểu nhau thôi", cô vừa nói vừa gạt tay anh ra.
Chỉ sau đó một tích tắc, Nhiếp Lạc Ngôn nghe thấy giọng nói quen thuộc vọng tới từ phía sau: "Tiểu Nhiếp?".
Nhiếp Lạc Ngôn sững người, quay đầu lại nhìn thì ra đó là một người hàng xóm ở cùng khu chung cư, bình thường ra ra vào vào cũng hay gặp nhau, thậm chí có một lần cô còn chạy tới nhà người đó mượn đồ sửa chữa.
"Ồ, trùng hợp quá, cô cũng đi mua đồ sao?" Người đó vừa nói vừa đưa mắt quan sát Giang Dục Phong hồi lâu, rồi cười ha hả nói: "Người yêu đẹp trai thật đấy, hình như trước đây chưa từng gặp".
"Ừm." Cô chần chừ một lát, bây giờ người ta đều nói thẳng như vậy sao? Sau đó nói ậm ờ: "Đúng vậy, đúng vậy".
Người hàng xóm kia lại nhìn vào xe chở đồ của cô: "Cô cũng nhân cuối tuần đi mua sắm sao? Cô thấy đấy, tôi cũng vậy, gần đây công viêc bận bù đầu, bình thường chẳng có chút thời gian rảnh nào.”
"Đều là người đi làm, giống nhau cả thôi."
Cô cười, lại liếc nhìn Giang Dục Phong, anh nhàn nhã đứng đó nhưng không định nói xen vào, cũng chẳng có ý muốn tránh.
Hai người lại chuyện trò thêm mấy câu nữa rồi tạm biệt lúc sắp đi, người kia còn không quên tấm tắc khen ngợi: "Trông hai người thật đẹp đôi".
"Cảm ơn!" Nhiếp Lạc Ngôn gượng cười tiễn người hàng xóm, lúc quay lại, chỉ thấy anh chàng bên cạnh đang
cúi xuống nhìn cô. Cô lườm anh một cái, thắc mắc: "Sao vậy, rất đắc ý phải không?".
"Đắc ý gì kia?"
"Người ta khen anh đẹp trai mà.”
Giang Dục Phong đẩy xe chở đồ, thản nhiên nói: "Với những chuyện thế này, căn bản anh chẳng cần đắc ý".
Cô im lặng không nói gì thêm.
Ai ngờ khi thanh toán xong đi ra, lại gặp người hàng xóm kia ở cửa.
"Mua nhiều đồ quá rồi, bây giờ mới nhận ra chẳng biết phải xách thế nào", nhìn xe hàng đầy ắp những túi to túi nhỏ, đối phương cũng hơi ngượng nghịu.
Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ một lát, liền đề nghị: "Hay là cùng về với chúng tôi đi", rồi quay sang Giang Dục Phong đưa mắt thăm dò.
"Hai người đợi ở đây một lát", anh nói: "Để tôi đánh xe tới".
Có người đàn ông tuấn tú thế này làm tài xế lại còn ra tay giúp đỡ xách đống đồ nặng trịch kia, cô hàng xóm cười tít mắt, tới lúc về nhà cứ liên miệng nói cảm ơn.
Nhiếp Lạc Ngôn khẽ cười: "Không có gì đâu, là hàng xóm láng giềng với nhau cả mà".
Giang Dục Phong nói chêm vào: "Không cần cảm ơn đâu, Lạc Ngôn là bạn gái tôi, giúp hàng xóm của cô ấy cũng là điều nên làm".
Lúc vào trong nhà, xếp gọn đám đồ ăn đâu ra đấy, Nhiếp Lạc Ngôn vẫn lặng thinh không nói không rằng.
"Em lại giở trò gì vậy?"
Cô không nói.
"Để giây vệ sinh ở đâu đây?"
Cô khẽ đưa mắt, rồi chỉ chỗ cất.
Giang Dục Phong để đồ vào đó, sau đó đi ra tay không, lại nhìn thấy một đống đồ, liền hỏi: "Bột giặt để đâu?".
Anh không hiểu tại sao cô lại mua túi bột giặt to như vậy, xác*** trĩu tay, có lẽ dùng tới năm sau cũng chẳng hết. Một lần nữa ngón tay thon nhỏ kia lại chỉ về hướng lúc nãy.
Giang Dục Phong nhận thấy dường như cô đang cố ý chọc mình, liền đứng yên tại chỗ, đợi cô phân loại xong xuôi tất cả các vật phẩm, mới chậm rãi cất từng thứ một. Nhìn anh tự giác cần cù như vậy, cô không giấu nổi nụ cười.
"Một mình ngồi ở đó cười ngây ngô cái gì không biết nữa?" Không biết từ lúc nào, anh đã khoanh tay, dựa vào cửa nhìn cô.
Nhiếp Lạc Ngôn lại đanh mặt nói: "Ai cho phép anh đặt điều vậy?".
Anh tỏ vẻ vô tội, chớp chớp mắt hỏi: "Anh đặt điều gì chứ?".
"Tại sao anh lại nói vói hàng xóm của em rằng em là bạn gái anh?"
"Con người em thật kỳ quặc", anh lắc lắc đầu, ra vẻ khó hiểu, “Lúc ở siêu thị, cô ấy nói anh là bạn trai em, em đâu có phủ nhận? Anh đã là bạn trai của em, vậy thì em đương nhiên là bạn gái anh rồi. Có gì sai sao?".
Lập luận vô cùng nham hiểm, cô bị anh khiến cho tức không nói được điều gì, mãi lâu sau mới phản bác: "Lúc đó chỉ muốn giữ chút thể diện cho anh mà thôi".
"Ồ, vậy thì liệu anh có nên cảm ơn em không nhỉ?" Giang Dục Phong "hừ" một tiếng, hoàn toàn rất khó nhận biết được anh đang vui hay giận.
Cô nghiêm túc gật đầu: "Không cần khách sáo"
Cả hai ngày nghỉ cuối tuần, Giang Dục Phong rất rảnh, vừa không phải đi ăn uống xã giao, cũng không bi quấy rầy bởi công việc, đến cả điện thoại cũng rất ít khi đổ chuông.
Lúc đang chuẩn bị bữa tối, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, anh liền vứt máy chơi điện tử sang bên, vô cùng hào hứng đề nghị: "Em tránh ra, để anh nấu cho".
Nhiếp Lạc Ngôn vô cùng hoài nghi, cô bất giác hỏi: "Đã bao lâu anh chưa vào bếp rồi?".
"Sao thế, em nghi ngờ tay nghề nấu nướng của anh à? Hay là sợ anh hạ độc em?"
"Em nghi ngờ trình độ nấu nướng của anh", cô không hề khách sáo thừa nhận.
Anh không hề tỏ ra nhỏ nhặt, chỉ ra lệnh: "Em ra ngoài chờ đi".
"Được thôi."
Anh chủ động chăm chỉ như vậy, rõ ràng là cơ hội nghìn năm có một.
Thực ra hai người đã quen biết lâu như vậy, nhưng hình như cô chỉ mới được ăn mỳ do anh nấu một lần, lần
đó do bác giúp việc nhà anh xin nghỉ, cũng không gọi đồ ăn nhanh tới, còn cô vừa hay bị bỏng tay, vô số những lý do trùng hợp như vậy khiến anh bất đắc dĩ phải vào bếp. Còn hôm nay, lẽ do tâm trạng anh rất tốt.
Dù gì cũng được vui vẻ thoải mái, Nhiếp Lạc Ngôn liền ngoan ngoãn lui ra, lúc sắp đi còn nhớ ra một chuyện: "Tạp dề treo trên tường, anh nhìn thấy chưa?".
Anh quay đầu lại, nghiêm mặt như thể đang trần thuật một sự thật phũ phàng: "Dùng thứ đó sẽ làm tổn hại tới khí chất của anh".
Cô bật cười.
"... Nhưng lát nữa dầu mỡ bắn tung tóe lên, há chẳng phải rất đáng tiếc cho bộ quần áo hàng hiệu trên người anh sao?"
Chiếc áo hàng hiệu màu lam khoác trên người anh thật đẹp, giống hệt như người mẫu trong tranh quảng cáo, có điều mặt như thế đứng trong bếp thì không được phù hợp lắm.
Cô không nén được cười, quay lại bếp nói: "Tuy tạp dề em hơi hoa hoét một chút nhưng dù gì cũng rất đáng yêu." Thấy anh hơi nhíu mày, nhưng hình như không có ý phản đối, cô liền nhón chân đeo tạp dề cho anh.
Áo anh đẹp như vậy nên không thể đeo tạp dề một cách đại khái được. Nhiếp Lạc Ngôn cố ý thắt nơ phía sau
tạp dề, cô lùi lại hai bước rồi bắt đầu ngắm nghía người đàn ông đẹp trai trước mặt mình một lượt, cuối cùng gật đầu hài lòng, vừa ra khỏi bếp vừa chân thành nói: "Rất đẹp, thật đấy". Nhưng trong lòng cô đang cười thầm hóa ra Giang Dục Phong khi được phối với hình gấu Teddy sẽ có hiệu quả thế này đây... thực sự là làm mất hết khí chất thường ngày của anh. Có điều, lại khiến ai đó cảm thấy vô hài lòng.
Cuối cùng anh bưng lên vài món ăn và một bát canh, đều là những món ăn hằng ngày, nguyên liệu rất đơn giản, nhưng khi cầm đũa lên nếm thử, lại thấy rất ngon miệng. Cô không thể tin nổi, còn anh tỏ ra rất đắc chí, rướn mày nói: "Đừng nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái như vậy".
"Nhưng thực sự rất ngon mà", cô tấm tắc: "Không ngờ anh còn tinh thông nghệ thuật nấu nướng nữa".
Anh khẽ cười, thần sắc tươi tỉnh: "Những thứ anh tinh thông còn nhiều lắm, em cũng biết mà, giống như việc tối qua anh làm đấy".
"…" cô xị mặt, chẳng nói năng gì nữa.
Một lát sau, Nhiếp Lạc Ngôn tự động chuyển chủ đề: "Món thịt bò này anh xào như thế nào đấy? Tại sao lần nào em cũng cho rất nhiều bột năng, nhưng vẫn không thể mềm được như thế này? Còn cả món cà xào thịt bằm, chẳng khác mấy so với lần được ăn trong khách sạn... Canh bí cũng rất ngon, rõ ràng bỏ vào rất ít sò nhưng vẫn rất tươi ngon".
Cô vừa hỏi vừa ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Giang Dục Phong ngồi đối diện không biết đã buông đũa xuống từ lúc nào, đang chăm chú nhìn cô, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên đôi mắt đen dài dưới ánh đèn càng trở nên lấp lánh, như hút mọi ánh sáng.
"Sao vậy? Nhiếp Lạc Ngôn, có phải em đột nhiên phát hiện ra rằng sống cùng anh là điều rất tuyệt vời, đúng không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc